Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-547
Chương 675: Trụ sở Hiệp hội liên minh doanh nghiệp
“Hắn ta biết dùng ám kình”, Sa Phi Dương nói bằng giọng hờ hững.
Bạch Diệc Phi không hiểu: “Ám kình là cái gì?”
“Đó là một loại kỹ xảo, có thể khiến cho sức mạnh của cậu tăng lên, nó gần giống với vận công, chẳng qua là trên thế giới người luyện tập loại công phu ám kình này rất ít, nếu như bị tôi giết rồi thì sẽ càng ít hơn”.
Bạch Diệc Phi: “...”.
“Tiền bối, đó là kẻ thù”, Bạch Diệc Phi cười khổ.
Sa Phi Dương chỉ hờ hững nói một câu: “Yên tâm, hắn cũng chẳng thể làm nên trò trống gì đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng hết cách, Sa Phi Dương đã giúp ông ta rồi, anh còn có thể nói được cái gì nữa?
Nhưng...
“Nhìn tiền bối hình như cũng biết sử dụng ám kình, vậy tiền bối có thể dạy cho tôi không?”
Nhưng Sa Phi Dương lại lắc đầu: “Không”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Tại sao?”
Sa Phi Dương nói: “Tuổi tác cậu quá lớn, đã không phù hợp để học nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Quay trở lại xe, Long Linh Linh đưa cho Bạch Diệc Phi một ít giấy ăn, Bạch Diệc Phi cầm lấy lau sạch vết máu trên tay, vứt giấy đi định lái xe tiếp tục xuất phát.
Ngay sau đó, anh như sực nhớ ra điều gì nên quay ra nói với Phương Nhiên vẫn đang chìm trong trạng thái kinh hoàng: “Cô Phương, không phải cô nói là cô muốn xuống xe không đi cùng chúng tôi nữa hay sao? Bây giờ có thể xuống xe rồi”.
Phương Nhiên quay ra nhìn đống thi thể người đầy trên đất bên ngoài cửa xe, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu nói: “Ở đây hoang vu xa xôi, tôi không xuống xe”.
Bạch Diệc Phi chỉ vào phía sau nhà máy nói: “Ở đằng kia có một thôn nhỏ”.
Phương Nhiên lắc đầu: “Tôi không tin!”
Vừa rồi cô ta nhìn thấy rất rõ ràng, có một người bị thả ra đã bỏ chạy rồi, nếu như cô ta xuống xe ở đây, ngộ nhỡ gặp phải người kia quay lại thì biết làm thế nào?
Đến lúc đó lại bị hiểu lầm thành đồng bọn của Bạch Diệc Phi, không phải sẽ bị ông ta giết chết sao, cho nên cô ta nhất quyết không chịu xuống xe!
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa, khởi động xe rồi lái đi.
Lần này anh không đi thẳng về hướng thủ đô nữa mà chọn một con đường xa hơn, vòng qua ba cái huyện nhỏ.
Trên đường đi, Phương Nhiên bình tĩnh lại một chút, lại mở miệng hỏi Long Linh Linh lần nữa: “Các người là ai vậy hả?”
Long Linh Linh chỉ nói: “Người tốt”.
Phương Nhiên rõ ràng là không tin, một người tốt mà lại cầm đao đi đánh nhau với người ta sao? Hơn nữa còn giết nguyên một đám thi thể đầy đất, cho rằng cô ta bị mù à?
Chẳng qua là khi cô ta chứng kiến một mười chém chết bảy tám người thì cảm thấy rất kích động, cảnh như vậy thực sự kích thích hơn trong phim nhiều, dù gì thì đây cũng là cảnh chém giết bằng dao thật súng thật.
Nhưng đây cũng chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ đối với anh ta mà thôi, chứ không hề khiến cô ta thấy yêu thích Bạch Diệc Phi, dù gì cô ta cũng cảm thấy, con người của Bạch Diệc Phi này không phải là người tốt.
Về thân phận, cũng hoàn toàn không xứng.
Bọn họ mới nhìn đã biết là loại thường xuyên đánh nhau, loại người này thông thường đều là những tên du côn côn đồ, sống trong tầng đáy của xã hội, người như vậy đương nhiên hạn chế tiếp xúc là tốt nhất.
Đợi khi đến thủ đô, cô ta lập tức sẽ bỏ rơi bọn họ, nếu như bọn họ muốn xin số điện thoại của cô ta, thì sẽ đưa một số điện thoại giả.
Tuy nhiên, thực tế Phương Nhiên đã nghĩ quá nhiều.
Bọn họ đi thẳng đến một trung tâm thương mại ở thủ đô, Bạch Diệc Phi còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Xuống xe, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau”.
Phương Nhiên nghe vậy thì sững sờ mất một lúc, trước giờ cô ta đi đến đâu cũng được săn đón quen rồi, giờ bỗng nhiên lại bị người ta không thèm đếm xỉa thế này thì trong lòng cảm thấy không vui, sau đó không kiềm được hỏi: “Anh không muốn lấy chữ ký của tôi à?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp: “Không theo đuổi ngôi sao”.
Phương Nhiên nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng rồi xuống xe.
Chỉ là cô ta vừa xuống xe mới đi được vài bước liền có người nhận ra cô ta, có thể thấy được cô ta quả thực là rất nổi tiếng.
Có hai thanh niên đúng lúc đi ngang qua người cô ta bỗng nhiên kinh ngạc không thôi.
“Cô, là Phương Nhiên đúng không?”
“Là thật này! A! Có thể cho tôi chữ ký của cô không?”
Hai thanh niên tỏ ra vô cùng kích động, nhưng cũng bởi vì tiếng hét của họ đã thu hút ánh mắt của những người xung quanh, lập tức có một đám đông ùn ùn kéo đến vây lấy Phương Nhiên ở giữa, tất cả đều xin chữ ký rồi chụp ảnh chung với cô ta.
Phương Nhiên đã không còn sự thoải mái và tuỳ ý giống lúc ở trên xe nữa, mà nặn ra một nụ cười ngọt ngào, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua đây, cảm ơn mọi người đã yêu thích tôi, rất cảm ơn mọi người”.
Long Linh Linh ngồi trong xe nhìn thấy một Phương Nhiên hoàn toàn khác biệt thì kinh ngạc than thở: “Phong cách thuần khiết ngọt ngào trong giới nghệ thuật của cô ta quả nhiên là do người ta sắp đặt, không phải là thật”.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Có lẽ tất cả diễn viên đều như vậy”.
Long Linh Linh gật đầu đồng ý.
...
Sau đó, Bạch Diệc Phi đưa Long Linh Linh đến một bệnh viện của thủ đô trước, sau khi sắp xếp ổn thoả xong bèn đi tìm bác sĩ chính chữa bệnh cho cô ta.
Vị bác sĩ chữa bệnh cho Long Linh Linh cũng họ Phương, là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, trên người ông ta mang theo một vẻ chính trực.
Sau khi Bạch Diệc Phi hỏi thăm thì bác sỹ Phương liền nói: “Viêm màng phổi, bệnh này nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ, đề nghị nhập viện chữa trị”.
Nghe xong lời này, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng an tâm.
Loại bệnh này thực ra Ngưu Vọng có thể chữa khỏi, chẳng qua là muốn để Bạch Diệc Phi đi thủ đô một chuyến nên mới cố ý nói như vậy mà thôi.
Bạch Diệc Phi khẽ cười: “Được, cảm ơn bác sỹ”.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi văn phòng bác sỹ, anh đi thẳng về phòng bệnh sau đó nói lại tình hình bệnh của Long Linh Linh cho cô ta hay, cuối cùng lại sắp xếp một nữ y tá đến để chăm sóc cho cô ta.
Bạch Diệc Phi nói: “Linh Linh, cô cứ yên tâm ở lại đây chữa bệnh, tôi đi giải quyết chút chuyện, sau sẽ lại đến thăm cô”.
Long Linh Linh gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Hỏi thăm Tuyết Nhi giúp tôi”.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ gật đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Diệc Phi bắt xe đi thẳng đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Mục đích lần này anh đến thủ đô chủ yếu là để chữa bệnh cho Long Linh linh, tiện thể đi thăm vợ của mình, đương nhiên, nếu được, anh rất muốn đưa Lý Tuyết đi.
Nhưng mà, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô là địa bàn của Đạo Trưởng, ngoài mặt ông ta sẽ không đi hãm hại Lý Tuyết, dù sao thì cô cũng vẫn là phó chủ tịch của Hiệp hội.
Nhưng Bạch Diệc Phi thì không phải, cho nên ông ta có thể sẽ hại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đưa theo Sa Phi Dương cũng vì nguyên nhân này.
Bạch Diệc Phi bắt taxi đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Anh đưa theo Sa Phi Dương vào thẳng bên trong tòa nhà, nhưng lại bị nhân viên an ninh chặn lại.
Bạch Diệc Phi lập tức lấy ra giấy thông hành mà Lý Tuyết gửi cho anh.
Nhân viên an ninh vốn mang bộ dáng kiêu căng, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy thông hành trên tay Bạch Diệc Phi xong thì lập tức sợ hết hồn, đây chính là chữ ký của phó chủ tịch.
Cho nên hắn vội vàng lùi lại một bước khom lưng chào.
Xét cho cùng thì Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô là cơ quan đầu não quản lý kinh tế của cả vùng phía Bắc, đám ông chủ doanh nghiệp cũng không thể làm mất lòng cho dù chỉ là một nhân viên an ninh nhỏ bé làm ở đây, cho nên hắn mới kiêu căng như vậy.
Đương nhiên, dù kiêu căng đến đâu thì cũng có thể kiêu căng hơn lãnh đạo của Hiệp hôi hay sao?
Sau khi bước vào tòa nhà của Hiệp hội, Bạch Diệc Phi mới coi như thực sự được chứng kiến bản lĩnh của Hiệp hội.
Ấn tượng của anh với chỗ này là: cao to đẳng cấp.
Cao thì không cần phải nói, cả một toà nhà cao tầng này đều thuộc về quyền sở hữu của Hiệp hội. Mà to, là bởi sảnh chính của toà nhà to đến nỗi khi các nhân viên truyền giấy tờ cho nhau phải dùng đến xe điện đi bộ. Còn về đẳng cấp, điều này thì khỏi cần nói, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp là gương mặt đại diện cho vị trí kinh tế cao nhất của cả vùng phía Bắc này.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng chỉ là cảm thán một chút chứ không hề nghĩ ngợi quá nhiều, anh tuỳ ý kéo một chị gái lại hỏi: “Xin hỏi một chút, văn phòng làm việc của phó chủ tịch Lý ở đâu?”
Chị gái nhìn Bạch Diệc Phi một lượt rồi hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Bạch Diệc Phi đưa ra tờ giấy thông hành, mỉm cười trả lời: “Cô ấy là vợ của tôi, tôi đến thăm cô ấy”.
“Vậy anh có hẹn trước không?”, chị gái hỏi lại.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cô ấy”.
Chị gái gật đầu, đi về hướng cửa thang máy: “Được, mời đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi đi theo phía sau chị gái, thấy Sa Phi Dương hầu như chẳng có chút kinh ngạc nào bèn nói: “Tiền bối lần đầu tới mà có thể bình tĩnh đến như vậy, bái phục”.
Tiếp đó Sa Phi dương lắc đầu nói: “Không phải là lần đầu tiên”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy hơi khựng lại, bất giác nhíu mày.
“Hắn ta biết dùng ám kình”, Sa Phi Dương nói bằng giọng hờ hững.
Bạch Diệc Phi không hiểu: “Ám kình là cái gì?”
“Đó là một loại kỹ xảo, có thể khiến cho sức mạnh của cậu tăng lên, nó gần giống với vận công, chẳng qua là trên thế giới người luyện tập loại công phu ám kình này rất ít, nếu như bị tôi giết rồi thì sẽ càng ít hơn”.
Bạch Diệc Phi: “...”.
“Tiền bối, đó là kẻ thù”, Bạch Diệc Phi cười khổ.
Sa Phi Dương chỉ hờ hững nói một câu: “Yên tâm, hắn cũng chẳng thể làm nên trò trống gì đâu”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng hết cách, Sa Phi Dương đã giúp ông ta rồi, anh còn có thể nói được cái gì nữa?
Nhưng...
“Nhìn tiền bối hình như cũng biết sử dụng ám kình, vậy tiền bối có thể dạy cho tôi không?”
Nhưng Sa Phi Dương lại lắc đầu: “Không”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Tại sao?”
Sa Phi Dương nói: “Tuổi tác cậu quá lớn, đã không phù hợp để học nữa rồi”.
Bạch Diệc Phi: "...".
Quay trở lại xe, Long Linh Linh đưa cho Bạch Diệc Phi một ít giấy ăn, Bạch Diệc Phi cầm lấy lau sạch vết máu trên tay, vứt giấy đi định lái xe tiếp tục xuất phát.
Ngay sau đó, anh như sực nhớ ra điều gì nên quay ra nói với Phương Nhiên vẫn đang chìm trong trạng thái kinh hoàng: “Cô Phương, không phải cô nói là cô muốn xuống xe không đi cùng chúng tôi nữa hay sao? Bây giờ có thể xuống xe rồi”.
Phương Nhiên quay ra nhìn đống thi thể người đầy trên đất bên ngoài cửa xe, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu nói: “Ở đây hoang vu xa xôi, tôi không xuống xe”.
Bạch Diệc Phi chỉ vào phía sau nhà máy nói: “Ở đằng kia có một thôn nhỏ”.
Phương Nhiên lắc đầu: “Tôi không tin!”
Vừa rồi cô ta nhìn thấy rất rõ ràng, có một người bị thả ra đã bỏ chạy rồi, nếu như cô ta xuống xe ở đây, ngộ nhỡ gặp phải người kia quay lại thì biết làm thế nào?
Đến lúc đó lại bị hiểu lầm thành đồng bọn của Bạch Diệc Phi, không phải sẽ bị ông ta giết chết sao, cho nên cô ta nhất quyết không chịu xuống xe!
Bạch Diệc Phi thấy vậy cũng chẳng nói thêm gì nữa, khởi động xe rồi lái đi.
Lần này anh không đi thẳng về hướng thủ đô nữa mà chọn một con đường xa hơn, vòng qua ba cái huyện nhỏ.
Trên đường đi, Phương Nhiên bình tĩnh lại một chút, lại mở miệng hỏi Long Linh Linh lần nữa: “Các người là ai vậy hả?”
Long Linh Linh chỉ nói: “Người tốt”.
Phương Nhiên rõ ràng là không tin, một người tốt mà lại cầm đao đi đánh nhau với người ta sao? Hơn nữa còn giết nguyên một đám thi thể đầy đất, cho rằng cô ta bị mù à?
Chẳng qua là khi cô ta chứng kiến một mười chém chết bảy tám người thì cảm thấy rất kích động, cảnh như vậy thực sự kích thích hơn trong phim nhiều, dù gì thì đây cũng là cảnh chém giết bằng dao thật súng thật.
Nhưng đây cũng chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ đối với anh ta mà thôi, chứ không hề khiến cô ta thấy yêu thích Bạch Diệc Phi, dù gì cô ta cũng cảm thấy, con người của Bạch Diệc Phi này không phải là người tốt.
Về thân phận, cũng hoàn toàn không xứng.
Bọn họ mới nhìn đã biết là loại thường xuyên đánh nhau, loại người này thông thường đều là những tên du côn côn đồ, sống trong tầng đáy của xã hội, người như vậy đương nhiên hạn chế tiếp xúc là tốt nhất.
Đợi khi đến thủ đô, cô ta lập tức sẽ bỏ rơi bọn họ, nếu như bọn họ muốn xin số điện thoại của cô ta, thì sẽ đưa một số điện thoại giả.
Tuy nhiên, thực tế Phương Nhiên đã nghĩ quá nhiều.
Bọn họ đi thẳng đến một trung tâm thương mại ở thủ đô, Bạch Diệc Phi còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ nói bằng giọng hờ hững: “Xuống xe, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau”.
Phương Nhiên nghe vậy thì sững sờ mất một lúc, trước giờ cô ta đi đến đâu cũng được săn đón quen rồi, giờ bỗng nhiên lại bị người ta không thèm đếm xỉa thế này thì trong lòng cảm thấy không vui, sau đó không kiềm được hỏi: “Anh không muốn lấy chữ ký của tôi à?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp: “Không theo đuổi ngôi sao”.
Phương Nhiên nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng rồi xuống xe.
Chỉ là cô ta vừa xuống xe mới đi được vài bước liền có người nhận ra cô ta, có thể thấy được cô ta quả thực là rất nổi tiếng.
Có hai thanh niên đúng lúc đi ngang qua người cô ta bỗng nhiên kinh ngạc không thôi.
“Cô, là Phương Nhiên đúng không?”
“Là thật này! A! Có thể cho tôi chữ ký của cô không?”
Hai thanh niên tỏ ra vô cùng kích động, nhưng cũng bởi vì tiếng hét của họ đã thu hút ánh mắt của những người xung quanh, lập tức có một đám đông ùn ùn kéo đến vây lấy Phương Nhiên ở giữa, tất cả đều xin chữ ký rồi chụp ảnh chung với cô ta.
Phương Nhiên đã không còn sự thoải mái và tuỳ ý giống lúc ở trên xe nữa, mà nặn ra một nụ cười ngọt ngào, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, tôi chỉ đi ngang qua đây, cảm ơn mọi người đã yêu thích tôi, rất cảm ơn mọi người”.
Long Linh Linh ngồi trong xe nhìn thấy một Phương Nhiên hoàn toàn khác biệt thì kinh ngạc than thở: “Phong cách thuần khiết ngọt ngào trong giới nghệ thuật của cô ta quả nhiên là do người ta sắp đặt, không phải là thật”.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Có lẽ tất cả diễn viên đều như vậy”.
Long Linh Linh gật đầu đồng ý.
...
Sau đó, Bạch Diệc Phi đưa Long Linh Linh đến một bệnh viện của thủ đô trước, sau khi sắp xếp ổn thoả xong bèn đi tìm bác sĩ chính chữa bệnh cho cô ta.
Vị bác sĩ chữa bệnh cho Long Linh Linh cũng họ Phương, là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi tuổi, trên người ông ta mang theo một vẻ chính trực.
Sau khi Bạch Diệc Phi hỏi thăm thì bác sỹ Phương liền nói: “Viêm màng phổi, bệnh này nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ, đề nghị nhập viện chữa trị”.
Nghe xong lời này, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng an tâm.
Loại bệnh này thực ra Ngưu Vọng có thể chữa khỏi, chẳng qua là muốn để Bạch Diệc Phi đi thủ đô một chuyến nên mới cố ý nói như vậy mà thôi.
Bạch Diệc Phi khẽ cười: “Được, cảm ơn bác sỹ”.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi văn phòng bác sỹ, anh đi thẳng về phòng bệnh sau đó nói lại tình hình bệnh của Long Linh Linh cho cô ta hay, cuối cùng lại sắp xếp một nữ y tá đến để chăm sóc cho cô ta.
Bạch Diệc Phi nói: “Linh Linh, cô cứ yên tâm ở lại đây chữa bệnh, tôi đi giải quyết chút chuyện, sau sẽ lại đến thăm cô”.
Long Linh Linh gật đầu, rất ngoan ngoãn: “Hỏi thăm Tuyết Nhi giúp tôi”.
Bạch Diệc Phi cười nhẹ gật đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Bạch Diệc Phi bắt xe đi thẳng đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Mục đích lần này anh đến thủ đô chủ yếu là để chữa bệnh cho Long Linh linh, tiện thể đi thăm vợ của mình, đương nhiên, nếu được, anh rất muốn đưa Lý Tuyết đi.
Nhưng mà, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô là địa bàn của Đạo Trưởng, ngoài mặt ông ta sẽ không đi hãm hại Lý Tuyết, dù sao thì cô cũng vẫn là phó chủ tịch của Hiệp hội.
Nhưng Bạch Diệc Phi thì không phải, cho nên ông ta có thể sẽ hại Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đưa theo Sa Phi Dương cũng vì nguyên nhân này.
Bạch Diệc Phi bắt taxi đến Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Anh đưa theo Sa Phi Dương vào thẳng bên trong tòa nhà, nhưng lại bị nhân viên an ninh chặn lại.
Bạch Diệc Phi lập tức lấy ra giấy thông hành mà Lý Tuyết gửi cho anh.
Nhân viên an ninh vốn mang bộ dáng kiêu căng, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy thông hành trên tay Bạch Diệc Phi xong thì lập tức sợ hết hồn, đây chính là chữ ký của phó chủ tịch.
Cho nên hắn vội vàng lùi lại một bước khom lưng chào.
Xét cho cùng thì Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô là cơ quan đầu não quản lý kinh tế của cả vùng phía Bắc, đám ông chủ doanh nghiệp cũng không thể làm mất lòng cho dù chỉ là một nhân viên an ninh nhỏ bé làm ở đây, cho nên hắn mới kiêu căng như vậy.
Đương nhiên, dù kiêu căng đến đâu thì cũng có thể kiêu căng hơn lãnh đạo của Hiệp hôi hay sao?
Sau khi bước vào tòa nhà của Hiệp hội, Bạch Diệc Phi mới coi như thực sự được chứng kiến bản lĩnh của Hiệp hội.
Ấn tượng của anh với chỗ này là: cao to đẳng cấp.
Cao thì không cần phải nói, cả một toà nhà cao tầng này đều thuộc về quyền sở hữu của Hiệp hội. Mà to, là bởi sảnh chính của toà nhà to đến nỗi khi các nhân viên truyền giấy tờ cho nhau phải dùng đến xe điện đi bộ. Còn về đẳng cấp, điều này thì khỏi cần nói, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp là gương mặt đại diện cho vị trí kinh tế cao nhất của cả vùng phía Bắc này.
Nhưng Bạch Diệc Phi cũng chỉ là cảm thán một chút chứ không hề nghĩ ngợi quá nhiều, anh tuỳ ý kéo một chị gái lại hỏi: “Xin hỏi một chút, văn phòng làm việc của phó chủ tịch Lý ở đâu?”
Chị gái nhìn Bạch Diệc Phi một lượt rồi hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Bạch Diệc Phi đưa ra tờ giấy thông hành, mỉm cười trả lời: “Cô ấy là vợ của tôi, tôi đến thăm cô ấy”.
“Vậy anh có hẹn trước không?”, chị gái hỏi lại.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, tôi muốn tạo sự ngạc nhiên cho cô ấy”.
Chị gái gật đầu, đi về hướng cửa thang máy: “Được, mời đi theo tôi”.
Bạch Diệc Phi đi theo phía sau chị gái, thấy Sa Phi Dương hầu như chẳng có chút kinh ngạc nào bèn nói: “Tiền bối lần đầu tới mà có thể bình tĩnh đến như vậy, bái phục”.
Tiếp đó Sa Phi dương lắc đầu nói: “Không phải là lần đầu tiên”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy hơi khựng lại, bất giác nhíu mày.
Bình luận facebook