• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (56 Viewers)

  • Chương 619-626

Chương 619: Phá hủy lối ra

Bọn họ bị Kỳ Kỳ dí súng ép đi đến đầu ngã rẽ.

Kỳ Kỳ nhìn thấy đoạn đường hướng xuống dưới thì đột nhiên nói với Bạch Diệc Phi: “Xuống dưới!”

Lúc nhìn thấy con đường này, cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đó là đuổi ba người bọn họ xuống động, sau đó phá hủy cửa động cho bọn họ tự sinh tự diệt ở đó, như vậy coi như cô ta không tự tay giết Bạch Diệc Phi.

Trong lòng Kỳ Kỳ sẽ dễ chịu hơn chút.



Bạch Diệc Phi thấy vậy đành trèo xuống.

Đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên nói: “Không được động đậy, bỏ súng xuống!”

Đây là khẩu súng thứ 3, lúc không ai để ý Trần Hạo đã nhặt nó.

Bởi vì lúc này đang trèo xuống động nên súng của Kỳ Kỳ chĩa vào Bạch Diệc Phi mà Trần Hạo lại ở sau lưng cô ta.



Vì thế Trần Hạo nhân cơ hội dí súng vào ót Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ không động đậy, tình huống này chỉ đành bỏ súng xuống.

Bạch Diệc Phi thấy vậy cuối cùng cũng thở phào.

Anh quay người, ngồi luôn xuống đất: “Cô muốn nhốt chúng tôi vào trong, tự sinh tự diệt?”

Kỳ Kỳ im lặng không nói nhưng cũng coi như thừa nhận.

Bạch Diệc Phi tò mò hỏi: “Cách này được đấy nhưng tôi có một nghi vấn, nếu cô nhốt chúng tôi vào trong thì phải hủy lối ra, vậy rốt cuộc cô định dùng cách gì để hủy nó?”

Nếu Kỳ Kỳ lấy súng bắn chết bọn họ thì Bạch Diệc Phi còn hiểu được, nhưng Kỳ Kỳ chỉ muốn nhốt bọn họ cho đến chết, như vậy thì thật khó hiểu. Hơn nữa, hủy lối ra bằng cách nào? Ở đây làm gì có công cụ!

Kỳ Kỳ thấy vậy thì cười lạnh, cho dù bị súng dí vào đầu thì cô ta cũng không hoảng loạng. Cô ta lấy một vật ra, sau đó ấn “cạch” một cái.

Tất cả mọi người nhất thời đều ngây ra.

“Lựu đạn!”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Cô kiếm ở đâu ra?”

Bọn họ nhất định không thể có lựu đạn được nhưng Kỳ Kỳ chắc chắn cũng không thể có, vì vậy cô ta rốt cuộc kiếm ở đâu ra?

A Vũ cười chua sót: “Của lão Chu”.

Bạch Diệc Phi: “…”

Lúc này quyền chủ động lại rơi vào tay Kỳ Kỳ.

Cô ta đã ấn khởi động, chỉ cần buông tay thì lựu đạn sẽ phát nổ.

Đến lúc đó đám người bọn họ sẽ không ai chạy thoát được.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ cười cười: “Cô cần gì phải thế, cô cũng sẽ chết cùng chúng tôi”.

Kỳ Kỳ vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Nếu bí mật này bị người ngoài phát hiện ra thì nhất định sẽ khiến thế giới rơi vào hỗn loạn. Vì vậy bí mật này vĩnh viễn không được lộ ra ngoài”.

“Chỉ là chết mà thôi, tôi không quan tâm”.

“Bạch Diệc Phi: “…”

A Vũ nhìn Kỳ Kỳ, mặt trắng bệch. Gã lắp bắp mà khuyên nhủ: “Sư muội, đừng bộp chộp, chúng ta sẽ có cách tốt hơn, đừng nghĩ quẩn như thế”.

Trần Hạo lại không tin mà nói: “Anh, anh đừng tin cô ta. Cô ta còn trẻ như vậy, em không tin cô ta dám chết cùng chúng ta”.

Vừa dứt lời, Kỳ Kỳ đã buông tay.

“Cạch!”

Lựu đạn rơi ra đất.

Nhất thời tất cả mọi người đều trợn mắt, nín thở.

Kỳ Kỳ thật sự buông tay rồi!

Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngu người, đơ ra nhìn lựu đạn.

Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi hoàn hồn đầu tiên: “Đệt!”

Anh bò lên nhặt lấy quả lựu đạn rồi ném mạnh ra chỗ xa.

“Bùm!”

Lựu đạn phát nổ.

Một trận chấn động dữ dội, những viên đá bắt đầu rơi xuống, lửa cùng khói do vụ nổ gây ra xông thẳng về phía bọn họ.

Bạch Diệc Phi tóm lấy Kỳ Kỳ, kéo cô ta vào con đường phía dưới, Trần Hạo và A Vũ cũng mau chóng theo sau.

Luồng nhiệt nóng cháy cùng những viên đá trộn lẫn vào nhau, lại thêm chấn động dữ dội khiến bọn họ không thể tiến lên trước được.

Vì thế Bạch Diệc Phi kéo Kỳ Kỳ xuống dưới, còn dùng hai tay che đầu cô ta, giúp cô ta không bị thương.

Kỳ Kỳ rất có thể là em gái Từ Lãng, hơn nữa ước muốn lớn nhất của Từ Lãng là tìm được em gái mình.

Bạch Diệc Phi cũng đã hứa với Từ Lãng là sẽ giúp anh ta tìm em gái.

Thật ra Bạch Diệc Phi có thể mặc kệ Kỳ Kỳ, chuyện này là cô ta tự gây ra, cho dù cô ta chết thì Từ Lãng cũng không nói gì được.

Hơn nữa nếu Bạch Diệc Phi không nói đến nốt ruồi ở lòng bàn chân của cô ta thì Từ Lãng cũng sẽ không biết, chuyện anh đang làm hiện tại là hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng Bạch Diệc Phi biết Từ Lãng đi theo anh, không làm sát thủ nữa không phải vì tiền mà là vì chính anh.

Từ Lãng thật sự coi anh là bạn, Bạch Diệc Phi cũng vậy.

Vì thế anh không thể giết Kỳ Kỳ được, bởi vì cô ta là em gái Từ Lãng.

Không lâu sau, cả sơn động đều bị đá lấp kín.

Lúc này bọn họ thật sự bị nhốt rồi.

Cũng may mà Bạch Diệc Phi phản ứng mau lẹ, vứt quả lựu đạn đi nếu không bọn họ đã chết luôn rồi.

Bạch Diệc Phi lắc lắc đầu bò lên, sau đó phát hiện ra Kỳ Kỳ ở phía dưới.

Tư thế hiện tại của hai người có hơi lúng túng. Hai chân Bạch Diệc Phi tách ra, đè lên người cô ta, hơn nữa Kỳ Kỳ còn là con gái.

May mà lúc này mọi người không chú ý.

Mà Kỳ Kỳ thì kinh ngạc.

Cô ta không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại bảo vệ cô ta như vậy, hơn nữa còn lấy tính mạng của mình ra để che chở cho cô ta.

Tại sao?

Bạch Diệc Phi không giải thích cho Kỳ Kỳ mà chỉ quay đầu hỏi Trần Hạo: “Chuột nhắt, cậu không sao chứ?”

Trần Hạo bò ra từ đống đất, lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là đường đi bị lấp kín rồi”.

A Vũ cũng bò ra, không sao.

Bạch Diệc Phi khẽ thở phào.

Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: “Tại sao lại cứu tôi?”

Bạch Diệc Phi lập tức nghiêng người, tránh khỏi cơ thể của Kỳ Kỳ, không quan tâm đến lời cô ta mà chỉ nói: “Đi, cứ vào trước đã”.

Lối ra bị lấp kín, bọn họ không có công cụ, dùng tay đào cũng không thiết thực, vì thế không còn cách nào khác, không thể cứ ngồi đợi ở đây, chỉ còn cách đi xuống dưới, ít nhất bên dưới rộng rãi hơn.

A Vũ không tình nguyện quay lại, dù sao trong động vẫn còn một người đàn ông rất mạnh, nhưng hết cách, chỉ đành đi vào.



Người đàn ông nhìn đám Bạch Diệc Phi lại đến thì bất ngờ.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nói: “Lối đi bị sập rồi, không ra được”.




Người đàn ông nghe vậy thì khựng lại, sau đó bật cười: “Có người nói chuyện với tôi rồi”.

Lúc ông ta nói chuyện thì ngắc ngứ, rõ ràng là khả năng ngôn ngữ có vấn đề, thêm vài năm nữa, chức năng ngôn ngữ của ông ta sẽ bị thoái hóa.

Người đàn ông vui vẻ vì có người ở cùng, Bạch Diệc Phi lại không như vậy.

Anh không muốn ở đây, nhưng hiện tại không có cách nào khác.

Đủ loại cảm xúc: u uất, chán nản, thất vọng, lạc lõng đan xen vào nhau khiến Bạch Diệc Phi khó chịu đến cùng cực.

Đám người tự tìm chỗ mà ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bạch Diệc Phi tự tìm một chỗ trống sạch sẽ mà ngồi xuống. Anh đang nghĩ phải làm gì mới có thể ra được.

Đúng lúc này, Kỳ Kỳ tiến vào, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi vừa nghi hoặc lại vừa lúng túng, sau đó cô ta nói: “Bạch Diệc Phi! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ở bên anh, tôi không muốn làm kẻ thứ ba!”

Bạch Diệc Phi ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ra, sau đó cười lạnh: “Tôi có thể vì một que củi như cô mà từ bỏ vợ mình à?”

“Anh!”, Kỳ Kỳ cắn răng: “Không biết xấu hổ!”

Bạch Diệc Phi: “…”

Chương 620: Sa Phi Dương

Bạch Diệc Phi cảm thấy mình phải giải thích chuyện này nếu không cứ để hiểu lầm như vậy sẽ làm lỡ dở người ta, vì thế anh nói: “Nghe này, cô hiểu lầm rồi, tôi hoàn toàn không có ý gì với cô cả, cô hiểu chứ?”

Kỳ Kỳ trừng Bạch Diệc Phi, định đấm cho anh phát.

Nhưng cô ta nghĩ đến cả người mình không còn sức lực, đánh không lại Bạch Diệc Phi nên chỉ đành thôi.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, rút ra một điếu thuốc từ trong túi: “Nói thật, lần này thật sự không ra được rồi”.



Kỳ Kỳ nghe xong mặt trở nên trắng bệch.

Không phải cô ta sợ chết, chỉ cần bí mật vĩnh viễn được chôn giấu thì cô ta không sao cả.

Nhưng nơi này chỉ mình cô ta là con gái, những người khác đều là đàn ông. Nghĩ đến đây cô ta cảm thấy hoảng loạn.

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, dường như biết cô ta đang nghĩ đến chuyện gì. Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao cũng không ra được, tôi nói thật với cô vậy”.



“Chẳng phải cô hỏi tôi đã từng gặp anh trai cô chưa à?”

Kỳ Kỳ nghe đến đây thì lập tức nhìn anh, gấp gáp hỏi: “Anh thật sự đã từng gặp? Anh ấy ở đâu?”

Bạch Diệc Phi thản nhiên mỉm cười: “Đã từng gặp, ở ngay đây”.

Kỳ Kỳ ngây ra, tiếp đó Bạch Diệc Phi nói: “Chính là tôi”.

“Không thể nào!”, Kỳ Kỳ cảm thấy Bạch Diệc Phi đang đùa giỡn cô ta: “Cút mẹ anh đi!”

Bạch Diệc Phi lại cười nói: “Tôi không nói dối, biết vì sao không? Bởi vì tôi đã nhìn thấy hai nốt ruồi trên bàn chân cô rồi”.

“Cô nghĩ lại mà xem, có phải từ lúc tôi nhìn thấy nốt ruồi trên chân cô thì không làm khó cô, hơn nữa còn luôn bảo vệ cô không?”

Kỳ Kỳ nghe xong thì ngơ ngẩn.

Cô ta nhớ lại cảnh trên thuyền ngày đó, lại nghĩ đến những chuyện sau đấy. Quả thực là như vậy.

Nhưng Kỳ Kỳ vẫn không tin: “Không, không thể nào! Anh là con trai Bạch Vân Bằng!”

Bạch Diệc Phi bật cười: “Được rồi, không lừa cô nữa. Tôi thật sự không phải anh ruột của cô, nhưng tôi với anh cô là anh em, cô hẳn cũng nên gọi tôi là anh chứ?”

Kỳ Kỳ khựng lại, vừa sốt ruột vừa mong chờ mà hỏi: “Vậy anh tôi là ai?”

Lúc bọn họ rời xa thì Kỳ Kỳ mới 7 tuổi, mà Từ Lãng cũng mới 10 tuổi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hai người bọn họ cũng đều trưởng thành rồi, cho dù đã từng gặp cũng không nhận ra đối phương.

Bạch Diệc Phi do dự một lát, cuối cùng lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cô cứ không biết thì hơn”.

“Vì sao?”

Bạch Diệc Phi cười khổ: “Anh cô và tôi là anh em tốt, cô biết thân phận của anh ta rồi có phản bội sư môn không? Hay là cô không phản bội mà giết tôi luôn? Anh cô sẽ không đồng ý”.

Khi Bạch Diệc Phi nói câu cuối cùng, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Kỳ Kỳ ngây ra.

Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Chuyện này rất khó nhưng cô bắt buộc phải lựa chọn, vì thế tôi thà một mình chịu đựng cũng không muốn khiến hai người khó xử, cô thấy sao?”

Kỳ Kỳ im lặng.

Bạch Diệc Phi đưa cho cô ta một viên thuốc rồi nói: “Uống đi. Tôi cho dù có chết cũng sẽ bảo vệ em gái của anh ấy. Hơn nữa, tôi không muốn chiến đấu sinh tử với em gái của anh ấy”.

Kỳ Kỳ nhìn viên thuốc, cuối cùng vẫn cầm lên uống. Việc này là cô ta tự chọn.

Lần đầu tiên cô ta chủ động uống viên thuốc này.

Như Bạch Diệc Phi nói, có một số chuyện, không biết mới là tốt nhất.

Lúc này “rầm” một tiếng, A Vũ đạp mở cánh cửa sắt.

A Vũ cười gằn tiến vào: “Thằng nhãi, thuốc của mày mất tác dụng rồi! Thực lực của ông đây trở lại rồi! Haha…”

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ nhìn gã, Bạch Diệc Phi hỏi: “Mày muốn làm gì?”

“Giết chết mày!”, A Vũ độc địa nói.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nhìn A Vũ như một thằng ngu.

A Vũ cười dữ tợn mà đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi: “Thằng nhãi, hôm nay ông đây sẽ giết mày! Mẹ nó mày dám uy hiếp tao à!”

Nói xong, A Vũ dơ tay muốn đấm Bạch Diệc Phi.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện.

“Rầm!”

Trong chớp mắt, A Vũ bị đánh văng đâm thẳng vào lớp sắt trên tường, rồi rơi xuống đất.

“Bịch!”

Cảnh tượng vẫn y như vậy, A Vũ vừa dơ tay đã mau chóng bị người đàn ông đạp bay, thậm chí còn nôn ra máu.

Gã cảm thấy mình đã khôi phục sức lực, cho rằng bản thân có thể báo thù rồi, cái cảm giác trần đầy khát vọng ấy lần nữa trở lại khiến gã mất đi lý trí.

Gã đắc ý đến tìm Bạch Diệc Phi, còn muốn giết anh.

Nhưng vì quá đắc ý mà gã quên mất người đàn ông thần kinh vô cùng mạnh mẽ đó.

Bạch Diệc Phi đi đến, khom người trước mặt A Vũ, nghi hoặc: “Tao nói này, rốt cuộc mày nghĩ thế nào vậy?”

Máu chảy ra từ khóe miệng A Vũ, gã khó nhọc nói: “Tao quên mất ông ta”.

Bạch Diệc Phi: “…”

“Hay lắm người anh em!”, Bạch Diệc Phi vỗ vỗ mặt gã rồi cầm một viên thuốc nhét vào miệng gã.



Sau khi Bạch Diệc Phi đứng lên, người đàn ông túm lấy cổ tay anh như lúc trước, sau đó ngắc ngứ nói: “Theo tôi”.

Người đàn ông đưa Bạch Diệc Phi đến phòng phơi hoa quả, sau đó phấn khởi nói: “Tôi, tôi nhớ ra, tôi là ai rồi”.

Bạch Diệc Phi hơi kinh ngạc, hỏi: “Vậy, ông là…”

Người đàn ông có thực lực như vậy thì nhất định là một người có tiếng tăm. Chỉ cần biết ông ta tên gì, khi ra ngoài có thể tra được ông ta là ai, rốt cuộc là người tốt hay người xấu.

Nhưng bây giờ làm sao đi ra được mới là vấn đề.

Vì thế cho dù ông ta là ai cũng gần như không có ý nghĩa gì cả.

Bạch Diệc Phi đột nhiên không còn kích động nữa.

Người đàn ông rất phấn khích mà nói: “Tên tôi là Sa Phi Dương. Bọn họ đều gọi tôi là ông Sa”.

Sa Phi Dương?

Ông Sa?

Hai tên gọi này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng nghe đến nhưng anh lại không nhớ ra.

Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh.

“Lạch cạch!”

Bạch Diệc Phi lập tức nhìn sang thì thấy Sa Phi Dương đang quỳ trên sàn, sau đó tách sàn nhà ra.

Bạch Diệc Phi sững lại, thế mà cũng tách ra được?

“Cậu xem!”, Sa Phi Dương chỉ vào sàn nhà bảo Bạch Diệc Phi đến nhìn xem.

Bạch Diệc Phi vừa nhìn thì kinh ngạc.

Thế mà có một lối đi!

Sa Phi Dương nói với Bạch Diệc Phi: “Chẳng có ai đến đây nên tôi muốn giữ các cậu lại, nhưng thôi vậy, các cậu đi đi”.

Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc.




Anh biết Sa Phi Dương đã ở đây hơn 10 năm rồi, đã thế nơi này còn kín như bưng, ai cũng sẽ phát điên, nhưng ông ta vẫn kiên trì.

Rốt cuộc phải có niềm tin mãnh liệt đến mức nào mới có thể kiên trì được?

Bạch Diệc Phi cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn giữ bọn họ lại của Sa Phi Dương.

Anh suy nghĩ một lát, sau đó lấy một viên thuốc đưa cho ông ta, nói: “Chú, chú cứ giữ người đó lại mà giải sầu, tôi sẽ sớm quay lại đưa chú ra ngoài”.

Sa Phi Dương nhận viên thuốc, cười khúc khích.

Tiếp đó, Bạch Diệc Phi đưa Trần Hạo và Kỳ Kỳ vào thông đạo rồi rời đi. Sau khi bọn họ đi rồi, Sa Phi Dương lại đặt sàn nhà lại.

Lối đi này tốt hơn con đường mà bọn họ đến nhiều, bởi vì bọn họ có người rất cao cũng không cần phải bò, có thể đứng thẳng mà đi.

Sau khi đi được một đoạn thì bọn họ đến một khoảng đất trống, trên đó đặt rất nhiều vũ khí không rõ tên.

Ba người vừa kinh ngạc vừa tò mò.

Bạch Diệc Phi đi đến nhìn thì lập tức hiểu ra.

Chương 621: Dương Xảo và Kỳ Kỳ

Những khí giới này dùng để vận chuyển đồ vật, mở núi.

Lúc đầu Bạch Diệc Phi không quá để ý nhưng lúc anh đang định đi tiếp thì lại đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Vì thế anh gọi Trần Hạo đến, tìm một lát thì quả đúng thấy được thùng dầu. Do được đóng gói tốt nên dầu bên trong chưa bị bốc hơi.

Tiếp đó, bọn họ dùng các thùng dầu nhỏ rót dầu ở hai thùng to sang.



Khi bọn họ ra đến cửa thì nhìn thấy một sơn động tràn ngập các loại cỏ dại, ra đến ngoài đã thấy được trời xanh mây trắng.

Nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất khó hiểu, một sơn động lớn thế này, tại sao không có ai phát hiện ra?

Sau đó, anh quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn một cái, anh đã ngây người.



Thứ anh nhìn thấy không phải là hang núi mà là một vách núi mọc đầy cỏ dại.

Trần Hạo kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”

Kỳ Kỳ lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có gì phải kinh ngạc? Thuật che mắt cấp cao trong phong thủy, sư phụ của tôi cũng làm được”.

Bạch Diệc Phi lại ngây ra, không phải vì thuật che mắt cấp cao mà là vì phong thủy.

Anh nhớ ra mình đã từng nghe đến Sa Phi Dương ở đâu.

Anh còn nhớ lần đầu tiên Ngô Quế Hương tìm anh đã nói: bà đưa anh đi là vì ông Sa từng phán rằng trong hai đứa con, nhất định có một đứa phải chết non!

Vì thế Bạch Diệc Phi lúc đó rất tức giận, vì sao chỉ căn cứ vào lời nói của một thầy phong thủy đã đưa anh đi?

Nhưng bây giờ xem ra, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó mà anh không biết.

Dù sao phiên bản hiện thực của phong thủy đang bày ra trước mắt anh.

Bạch Diệc Phi im lặng nhớ kỹ cái tên Sa Phi Dương này, khi trở về nhất định phải điều tra.

“Chuột nhắt, để ký hiệu lại”, Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo.

Trần Hạo gật đầu, tìm một gốc cây rồi lưu ký hiệu.

Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra, thấy có sóng thì gọi điện cho Trương Hoa Bân.

“Anh Trương, bây giờ anh đang ở đâu?”

Bạch Diệc Phi rất sợ Trương Hoa Bân bị bắt đi, vì thế vội vàng hỏi.

Trương Hoa Bân từ tốn nói: “Để tôi gửi định vị”.

Điện thoại của bọn họ đều có hệ thống định vị thông qua vệ tinh, vì thế cho dù không có bản đồ Lam Đảo thì dùng điện thoại vẫn có thể tra ra được.

Mà hệ thống này là do Trương Hoa Bân cài vào, có thể thấy anh ta quan trọng đến nhường nào.

Bạch Diệc Phi theo vị trí Trương Hoa Bân gửi mà tìm được anh ta.

Hai nhóm hợp lại. Bạch Diệc Phi thấy người Trương Hoa Bân ướt sũng nhưng không bị thương thì cũng an tâm hơn nhiều.

Trương Hoa Bân kể cho anh nghe chuyện sau khi bọn họ tách ra.

Lúc đó, bọn họ nhìn thấy có người đuổi theo thì lập tức lái thuyền rời đi. Sau đó, anh ta nhân cơ hội nhảy vào trong biển còn tàu đánh cá thì đi tiếp.

“Lúc trở về thì tra xem thuyền cá thế nào, nếu bọn họ gặp chuyện thì bồi thường tiền cho người nhà”, Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói.

Trương Hoa Bân gật đầu rồi hỏi: “Chúng ta trở về thế nào đây?”

Thuyền đánh cá đi rồi thì bọn họ không còn gì cả.

Bạch Diệc Phi lại mỉm cười, theo trí nhớ đưa bọn họ đến chiếc du thuyền gần bờ biển.

Bọn họ đẩy chiếc du thuyền ra sát biển, sau đó dùng dầu mà họ đem theo đổ đầy cho chiếc thuyền.

Bọn họ đặt các miếng vàng lên thuyền, sau đó quay lại vài lần lấy dầu thô nặng cho đến khi vượt quá sức chứa mới rời đi.

Một ngày hai đêm, bọn họ cuối cùng cũng về đến thành phố Thiên Bắc.

Vấn đề là tải trọng của du thuyền, số vàng mà họ mang về cũng phải lên đến vài trăm triệu.

Đương nhiên có kinh nghiệm một lần thì lần sau cũng dễ dàng hơn.

Buổi tối, trên một bờ biển hoang vắng của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi lấy điện thoại liên lạc với Từ Lãng và Bạch Hổ, bảo bọn họ lái chiếc xe tải cỡ lớn đến nơi mà anh nói, sau đó chuyển tất cả đồ lên xe.

Bạch Hổ và Từ Lãng nhìn thấy số vàng thì kinh ngạc đến há hốc mồm.

Trương Hoa Bân nói: “Đã có kinh nghiệm rồi thì lần sau chúng ta không cần thuê tàu đánh cá nữa, cứ dùng thuyền máy to chút là được, có đủ nguyên liệu, tốc độ nhanh cũng an toàn hơn, cho dù bị phát hiện cũng không dễ bị bắt lại”.

Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trương Hoa Bân.

Nhưng anh phải đích thân làm chuyện này, dù sao anh cũng không thể để quá nhiều người biết bí mật.

Lúc này, Từ Lãng chỉ vào Kỳ Kỳ mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Xử lý cô ta thế nào? Hay là…”

Nghe đến đây, Bạch Diệc Phi giật thót, lắc đầu lia lịa, mặt không đổi sắc mà nói: “Đưa cô ta về”.

Kỳ Kỳ độc địa nhìn chằm chằm Từ Lãng.

Từ Lãng cũng nhìn cô ta, uy hiếp: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cô đấy”.

Kỳ Kỳ nghiến răng. Từ Lãng từng là bại tướng dưới tay cô ta, nhưng bây giờ cô ta không còn sức, còn bị Từ Lãng uy hiếp, quả thực là tức điên lên được.

Trong lòng Bạch Diệc Phi lại lo lắng. Hai anh em nhà này nếu biết thân phận của đối phương thì không biết sẽ có phản ứng gì?

Bạch Hổ lái xe, Từ Lãng ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ vô cùng phiền muộn.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi: “Anh Lãng làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Từ Lãng khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không sao, không sao”.

Bạch Hổ cười lạnh: “Có phụ nữ, có con rồi thì đầu óc toàn thứ vớ vẩn chứ gì nữa!”

“Cút!”, Từ Lãng bực mình gào lên.

Bạch Diệc Phi nhìn Từ Lãng, anh ta quả thực có chuyện.

Anh không khỏi suy đoán, Từ Lãng chẳng lẽ đã biết Kỳ Kỳ là em gái anh ta?

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không khỏi bắt đầu bất an.

Sau khi đến bệnh viện Ngọa Long, Bạch Diệc Phi để tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình Từ Lãng.

Hai người cất vàng vào nhà xác. Sau khi đi ra, Bạch Diệc Phi rút điếu thuốc đưa cho Từ Lãng, bản thân mình cũng hút một điếu.

Từ Lãng cắn đầu thuốc, hít vào một hơi, biểu tình ảm đạm.

Bạch Diệc Phi dựa vào xe tải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Từ Lãng nghe vậy cười khổ: “Tôi hình như tìm được em gái rồi”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc, toát mồ hôi hột.

Nhưng anh suy nghĩ một lát, cho dù thế nào thì Kỳ Kỳ cũng là em gái Từ Lãng, biết thì đã sao, không bằng cứ nói luôn.

Đúng lúc này Từ Lãng lại lên tiếng: “Dương Xảo là em gái tôi”.

“Gì?”, Bạch Diệc Phi sặc nước bọt, ngây ra một lát mới hỏi: “Anh chắc chứ?”

Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều chuyện. Dương Xảo là em gái Từ Lãng, vậy thì Kỳ Kỳ là ai?

Nhưng nếu Kỳ Kỳ không phải em gái Từ Lãng thì anh yên tâm rồi, thậm chí anh còn đã nghĩ đến việc xử lý cô ta như thế nào.

Từ Lãng buồn rầu: “Tôi nhìn thấy hai nốt ruồi trên bàn chân cô ấy, chỉ là vị trí không giống lắm, có lẽ là tôi nhớ nhầm. Hơn nữa tôi đã hỏi rồi, cô ấy cũng không phải là con ruột của bố mẹ mình”.

“Với lại, tuổi tác cũng không khớp lắm”.




Bạch Diệc Phi nghe xong, trái tim lại căng thẳng.

Dương Xảo chỉ là có hai nốt ruồi ở bàn chân, vị trí còn không đúng, tuổi tác cũng không khớp, vậy thì khả năng Kỳ Kỳ là em gái Từ Lãng lại càng lớn.

Nếu Dương Xảo thật sự là em gái Từ Lãng, vậy thì hai người…

Bạch Diệc Phi cười cười, ra vẻ không quan tâm mà hỏi: “Tuổi chưa chắc đã là thật, hơn nữa, như thế chẳng phải anh đã tìm được em gái mình rồi à? Sao lại không vui thế này?”

Từ Lãng thở dài, hút điếu thuốc một hơi thật dài.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Đệt! Chẳng lẽ anh… Yêu Kỳ Kỳ rồi?”

“Hả?”, Từ Lãng khó hiểu nhìn anh.

Bạch Diệc Phi hốt hoảng, lập tức sửa miệng: “Chẳng lẽ anh yêu Dương Xảo rồi?”

Từ Lãng cười khổ không nói gì.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức hiểu ra. Từ Lãng không thích nói chuyện, cũng không để tâm đến phụ nữ. Nhưng hiện tại vẻ mặt anh ta tràn đầy sầu muộn, xem ra đã thật sự rung động rồi.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai Từ Lãng nói: “Anh không cần phải xoắn xuýt như vậy”.

Từ Lãng vẫn không nói gì.

Chương 622: Rắc rối nhỏ ở khu sòng bài khu Bắc

Những khí giới này dùng để vận chuyển đồ vật, mở núi.

Lúc đầu Bạch Diệc Phi không quá để ý nhưng lúc anh đang định đi tiếp thì lại đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Vì thế anh gọi Trần Hạo đến, tìm một lát thì quả đúng thấy được thùng dầu. Do được đóng gói tốt nên dầu bên trong chưa bị bốc hơi.

Tiếp đó, bọn họ dùng các thùng dầu nhỏ rót dầu ở hai thùng to sang.



Khi bọn họ ra đến cửa thì nhìn thấy một sơn động tràn ngập các loại cỏ dại, ra đến ngoài đã thấy được trời xanh mây trắng.

Nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất khó hiểu, một sơn động lớn thế này, tại sao không có ai phát hiện ra?

Sau đó, anh quay đầu lại nhìn.

Vừa nhìn một cái, anh đã ngây người.



Thứ anh nhìn thấy không phải là hang núi mà là một vách núi mọc đầy cỏ dại.

Trần Hạo kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”

Kỳ Kỳ lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có gì phải kinh ngạc? Thuật che mắt cấp cao trong phong thủy, sư phụ của tôi cũng làm được”.

Bạch Diệc Phi lại ngây ra, không phải vì thuật che mắt cấp cao mà là vì phong thủy.

Anh nhớ ra mình đã từng nghe đến Sa Phi Dương ở đâu.

Anh còn nhớ lần đầu tiên Ngô Quế Hương tìm anh đã nói: bà đưa anh đi là vì ông Sa từng phán rằng trong hai đứa con, nhất định có một đứa phải chết non!

Vì thế Bạch Diệc Phi lúc đó rất tức giận, vì sao chỉ căn cứ vào lời nói của một thầy phong thủy đã đưa anh đi?

Nhưng bây giờ xem ra, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì đó mà anh không biết.

Dù sao phiên bản hiện thực của phong thủy đang bày ra trước mắt anh.

Bạch Diệc Phi im lặng nhớ kỹ cái tên Sa Phi Dương này, khi trở về nhất định phải điều tra.

“Chuột nhắt, để ký hiệu lại”, Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo.

Trần Hạo gật đầu, tìm một gốc cây rồi lưu ký hiệu.

Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra, thấy có sóng thì gọi điện cho Trương Hoa Bân.

“Anh Trương, bây giờ anh đang ở đâu?”

Bạch Diệc Phi rất sợ Trương Hoa Bân bị bắt đi, vì thế vội vàng hỏi.

Trương Hoa Bân từ tốn nói: “Để tôi gửi định vị”.

Điện thoại của bọn họ đều có hệ thống định vị thông qua vệ tinh, vì thế cho dù không có bản đồ Lam Đảo thì dùng điện thoại vẫn có thể tra ra được.

Mà hệ thống này là do Trương Hoa Bân cài vào, có thể thấy anh ta quan trọng đến nhường nào.

Bạch Diệc Phi theo vị trí Trương Hoa Bân gửi mà tìm được anh ta.

Hai nhóm hợp lại. Bạch Diệc Phi thấy người Trương Hoa Bân ướt sũng nhưng không bị thương thì cũng an tâm hơn nhiều.

Trương Hoa Bân kể cho anh nghe chuyện sau khi bọn họ tách ra.

Lúc đó, bọn họ nhìn thấy có người đuổi theo thì lập tức lái thuyền rời đi. Sau đó, anh ta nhân cơ hội nhảy vào trong biển còn tàu đánh cá thì đi tiếp.

“Lúc trở về thì tra xem thuyền cá thế nào, nếu bọn họ gặp chuyện thì bồi thường tiền cho người nhà”, Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nói.

Trương Hoa Bân gật đầu rồi hỏi: “Chúng ta trở về thế nào đây?”

Thuyền đánh cá đi rồi thì bọn họ không còn gì cả.

Bạch Diệc Phi lại mỉm cười, theo trí nhớ đưa bọn họ đến chiếc du thuyền gần bờ biển.

Bọn họ đẩy chiếc du thuyền ra sát biển, sau đó dùng dầu mà họ đem theo đổ đầy cho chiếc thuyền.

Bọn họ đặt các miếng vàng lên thuyền, sau đó quay lại vài lần lấy dầu thô nặng cho đến khi vượt quá sức chứa mới rời đi.

Một ngày hai đêm, bọn họ cuối cùng cũng về đến thành phố Thiên Bắc.

Vấn đề là tải trọng của du thuyền, số vàng mà họ mang về cũng phải lên đến vài trăm triệu.

Đương nhiên có kinh nghiệm một lần thì lần sau cũng dễ dàng hơn.

Buổi tối, trên một bờ biển hoang vắng của thành phố Thiên Bắc. Bạch Diệc Phi lấy điện thoại liên lạc với Từ Lãng và Bạch Hổ, bảo bọn họ lái chiếc xe tải cỡ lớn đến nơi mà anh nói, sau đó chuyển tất cả đồ lên xe.

Bạch Hổ và Từ Lãng nhìn thấy số vàng thì kinh ngạc đến há hốc mồm.

Trương Hoa Bân nói: “Đã có kinh nghiệm rồi thì lần sau chúng ta không cần thuê tàu đánh cá nữa, cứ dùng thuyền máy to chút là được, có đủ nguyên liệu, tốc độ nhanh cũng an toàn hơn, cho dù bị phát hiện cũng không dễ bị bắt lại”.

Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu, đồng ý với ý kiến của Trương Hoa Bân.

Nhưng anh phải đích thân làm chuyện này, dù sao anh cũng không thể để quá nhiều người biết bí mật.

Lúc này, Từ Lãng chỉ vào Kỳ Kỳ mà hỏi Bạch Diệc Phi: “Xử lý cô ta thế nào? Hay là…”

Nghe đến đây, Bạch Diệc Phi giật thót, lắc đầu lia lịa, mặt không đổi sắc mà nói: “Đưa cô ta về”.

Kỳ Kỳ độc địa nhìn chằm chằm Từ Lãng.

Từ Lãng cũng nhìn cô ta, uy hiếp: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cô đấy”.

Kỳ Kỳ nghiến răng. Từ Lãng từng là bại tướng dưới tay cô ta, nhưng bây giờ cô ta không còn sức, còn bị Từ Lãng uy hiếp, quả thực là tức điên lên được.

Trong lòng Bạch Diệc Phi lại lo lắng. Hai anh em nhà này nếu biết thân phận của đối phương thì không biết sẽ có phản ứng gì?

Bạch Hổ lái xe, Từ Lãng ngồi ở ghế phó lái, dáng vẻ vô cùng phiền muộn.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi: “Anh Lãng làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Từ Lãng khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không sao, không sao”.

Bạch Hổ cười lạnh: “Có phụ nữ, có con rồi thì đầu óc toàn thứ vớ vẩn chứ gì nữa!”

“Cút!”, Từ Lãng bực mình gào lên.

Bạch Diệc Phi nhìn Từ Lãng, anh ta quả thực có chuyện.

Anh không khỏi suy đoán, Từ Lãng chẳng lẽ đã biết Kỳ Kỳ là em gái anh ta?

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi không khỏi bắt đầu bất an.

Sau khi đến bệnh viện Ngọa Long, Bạch Diệc Phi để tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình Từ Lãng.

Hai người cất vàng vào nhà xác. Sau khi đi ra, Bạch Diệc Phi rút điếu thuốc đưa cho Từ Lãng, bản thân mình cũng hút một điếu.

Từ Lãng cắn đầu thuốc, hít vào một hơi, biểu tình ảm đạm.

Bạch Diệc Phi dựa vào xe tải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Từ Lãng nghe vậy cười khổ: “Tôi hình như tìm được em gái rồi”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc, toát mồ hôi hột.

Nhưng anh suy nghĩ một lát, cho dù thế nào thì Kỳ Kỳ cũng là em gái Từ Lãng, biết thì đã sao, không bằng cứ nói luôn.

Đúng lúc này Từ Lãng lại lên tiếng: “Dương Xảo là em gái tôi”.

“Gì?”, Bạch Diệc Phi sặc nước bọt, ngây ra một lát mới hỏi: “Anh chắc chứ?”

Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều chuyện. Dương Xảo là em gái Từ Lãng, vậy thì Kỳ Kỳ là ai?

Nhưng nếu Kỳ Kỳ không phải em gái Từ Lãng thì anh yên tâm rồi, thậm chí anh còn đã nghĩ đến việc xử lý cô ta như thế nào.

Từ Lãng buồn rầu: “Tôi nhìn thấy hai nốt ruồi trên bàn chân cô ấy, chỉ là vị trí không giống lắm, có lẽ là tôi nhớ nhầm. Hơn nữa tôi đã hỏi rồi, cô ấy cũng không phải là con ruột của bố mẹ mình”.

“Với lại, tuổi tác cũng không khớp lắm”.

Bạch Diệc Phi nghe xong, trái tim lại căng thẳng.




Dương Xảo chỉ là có hai nốt ruồi ở bàn chân, vị trí còn không đúng, tuổi tác cũng không khớp, vậy thì khả năng Kỳ Kỳ là em gái Từ Lãng lại càng lớn.

Nếu Dương Xảo thật sự là em gái Từ Lãng, vậy thì hai người…

Bạch Diệc Phi cười cười, ra vẻ không quan tâm mà hỏi: “Tuổi chưa chắc đã là thật, hơn nữa, như thế chẳng phải anh đã tìm được em gái mình rồi à? Sao lại không vui thế này?”

Từ Lãng thở dài, hút điếu thuốc một hơi thật dài.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Đệt! Chẳng lẽ anh… Yêu Kỳ Kỳ rồi?”

“Hả?”, Từ Lãng khó hiểu nhìn anh.

Bạch Diệc Phi hốt hoảng, lập tức sửa miệng: “Chẳng lẽ anh yêu Dương Xảo rồi?”

Từ Lãng cười khổ không nói gì.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức hiểu ra. Từ Lãng không thích nói chuyện, cũng không để tâm đến phụ nữ. Nhưng hiện tại vẻ mặt anh ta tràn đầy sầu muộn, xem ra đã thật sự rung động rồi.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vai Từ Lãng nói: “Anh không cần phải xoắn xuýt như vậy”.

Từ Lãng vẫn không nói gì.

Chương 625: Bắt đầu nghi ngờ

“Một người cho dù bị nhốt bao lâu đi chăng nữa, có thể quên mất tất cả nhưng tuyệt đối sẽ không quên vì sao mình bị nhốt, cũng không quên được người đã nhốt mình lại!”

“Hơn nữa trong những năm đó, ngoại trừ chính mình, ông ta không gặp bất kỳ người nào khác, vì thế đầu ông ta hoàn toàn trống rỗng. Sau khi ông ta gặp được khác, ông ta có thể dễ dàng ghi nhớ khuôn mặt của tất mọi người vào bộ não trống không của mình”.

“Theo điều tra của chúng ta thì Sa Phi Dương là một người tốt. Nếu đã là người tốt thì tại sao lại ở trên Lam Đảo? Vì vàng ư? Hẳn không phải”.

“Nếu không phải vì vàng thì vì cái gì?”



“Ông ta nói ông ta chỉ nhớ người nhốt mình lại là Lương Minh Nguyệt, những chuyện khác đều đã quên rồi. Nhưng Lương Minh Nguyệt chắc chắn không đánh lại ông ta!”

“Còn nữa, tại sao Lương Minh Nguyệt lại giấu vàng ở chỗ đó rồi đi khai thác nửa khác của Lam Đảo?”

“Những năm này, nếu mục đích của những người khai thác là tìm vàng vậy thì càng khó hiểu, bọn họ vốn là người của liên minh doanh nghiệp, mà khai thác Lam Đảo cũng là liên minh”.

“Hơn nữa, số vàng này đủ để thành lập một quốc gia nhưng Lương Minh Nguyệt lại không động đến, đã thế còn tìm nơi giấu nó đi”.



Sau khi nghe Bạch Diệc Phi phân tích, Trương Hoa Bân cau mày. Anh ta gần như không suy nghĩ sâu xa về những vấn đề này.

Vì thế anh ta không chắc chắn mà hỏi: “Thế nên anh nghi ngờ Sa Phi Dương có vấn đề?”

Bạch Diệc Phi lại nói: “Không chỉ mình ông ta mà tất cả mọi người đều có vấn đề”.

“Từ khi tôi tiếp quản Hầu Tước, Liễu Chiêu Phong cứ phải đối đầu với tôi, tương đương với tập đoàn Liễu Thị đối đầu với tôi. Sau khi Liễu Thị sụp đổ, Liễu Chiêu Phong lại không bị ảnh hưởng gì, sau này tôi mới biết hắn có chỗ dựa”.

“Lúc đó, Vương Lâu xác nhận chỗ dựa của hắn là nhà họ Diệp, nhưng trong cuộc tranh tuyển trên biển, rõ ràng người đứng sau hắn không phải bọn họ. Sau này, trong buổi tiệc ăn mừng của vợ tôi, chính miệng Liễu Chiêu Phong đã nói với tôi, chỗ dựa của hắn là liên minh doanh nghiệp thủ đô, sau đó lại được người cứu thoát”.

“Có người nói với tôi, kẻ cứu hắn là người nhà họ Lâm, mà hôm đó hắn đến chủ yếu là vì muốn ra tay với em trai của chủ tịch liên minh doanh nghiệp thủ đô – Hứa Xương. Vì thế Liễu Chiêu Phong cũng không phải người của liên minh doanh nghiệp”.

“Nhưng nếu hắn là người nhà họ Lâm, ông ba Lâm lại tham gia giết Lương Minh Nguyệt, hắn lại được người của liên minh cứu”.

“Lúc ông hai nhà họ Lâm ở trên thuyền, Liễu Chiêu Phong cũng không đi gặp, như vậy lại càng khó hiểu”.

“Vì thế người cứu Liễu Chiêu Phong là nhà họ Lâm, mà liên minh doanh nghiệp lại bảo vệ nhà họ Lâm, ám sát Hứa Xương là Liễu Chiễu Phong, chuyện này phải giải thích thế nào?”

“Ầy…”, Trương Hoa Bân nghe Bạch Diệc Phi nói đến mức đau đầu, chỉ đành lắc đầu.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Tô Đại Lưu vẫn luôn ở trong nhà xác, không ai biết, cũng không được trọng dụng nhưng trên đường lúc chúng ta trở về thì gặp tập kích, lúc đó ông ta được gọi đến đón chúng ta”.

“Nhưng khi ấy Đạo Trưởng hoàn toàn không biết lộ trình cũng như thời gian chúng ta trở về, vậy thì tại sao lại đúng lúc xuất hiện tại nơi chúng ta sẽ lên bờ?”

Nghe đến đây, Trương Hoa Bân nghĩ đến gì đó, biểu cảm cũng thay đổi: “Trên thuyền có gián điệp”.

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Trương Hoa Bân suy nghĩ rồi nói ra suy đoán của mình: “Có khi nào là đám nhân viên trên thuyền không?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không thể nào. Nếu đã không ai biết Tô Đại Lưu vậy thì ai biết được ông ta sẽ thuê chiếc thuyền đó, hơn nữa con sắp xếp gián điệp lên thuyền chứ?”

Điều này thật sự đáng ngờ.

Nhưng mọi chuyện trên đời này đều có nguyên nhân, kết quả. Bọn họ bây giờ chỉ nhìn thấy kết quả mà không biết, thậm chí còn chưa từng suy nghĩ đến nguyên nhân ban đầu.

Điều này là sai lầm trí mạng.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nổi lên nghi vấn: “Chúng ta luôn bị giám sát, bị người khác lập bẫy, dắt mũi!”

“Sư phụ tôi, Kỳ Kỳ, Đạo Trưởng, mỗi người đều biết đến sự tồn tại của tôi, tại sao lại như vậy?”

“Còn nữa, vì sao vợ tôi lại bị điều đến thủ đô?”

“Chưa hết, nếu Đạo Trưởng đã đoán ra chúng ta đi tìm vàng thì không thể không hiểu con người A Vũ, hẳn phải đoán được gã hai lòng”.

“Vậy thì, vì sao hắn không đích thân đến mà phái A Vũ đi?”

Tất cả những câu hỏi của Bạch Diệc Phi khiến Trương Hoa Bân không nói lên lời.

Mà ánh mắt Bạch Diệc Phi lại càng ngày càng sáng tỏ.

Không phải anh đã đoán ra gì đó, anh không ngẫm ra được nhưng đã bắt đầu nghi ngờ mọi việc.

Có một số việc không biết cũng không sao, nhưng nếu chỉ cần bạn suy nghĩ đến thì không có gì không làm rõ được.

Bạch Diệc Phi đột nhiên than thở: “Ài, tôi vốn cho rằng chỉ có vài kẻ địch là Đạo Trưởng, Diệp Hoan, Bạch Khiếu”.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại thì mọi việc đã vượt quá dự đoán của tôi rồi”.

Trương Hoa Bân nghe vậy cũng thở dài nói: “Yên tâm, chỉ cần tôi vẫn ở đây thì nhất định sẽ luôn giúp anh”.

Bạch Diệc Phi cười cụng tay với anh ta.

Có câu này rất đúng, có được ắt có mất, có mất ắt có được.

Anh có lẽ đã mất đi một số thứ nhưng anh cũng có được một số thứ khác, chẳng hạn như tình yêu, tình bạn.

Bọn họ coi Bạch Diệc Phi là anh em, bạn bè, Bạch Diệc Phi rất vui, nhưng những người này có vấn đề khiến anh rất khó chịu.

Lúc này, Trương Hoa Bân đột nhiên hỏi: “Vậy thì để Sa Phi Dương cùng thuyền với những thuyền viên khác chẳng phải rất mạo hiểm à?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Bởi vì ông ta còn quá nhiều chỗ đáng ngờ nên tôi mới để bọn họ ngồi ở một thuyền khác. Nếu thật sự có chỗ nào có vấn đề thì cũng không nguy hiểm đến những anh em của chúng ta”.

Trương Hoa Bân thắc mắc: “Vậy số vàng kia…”

“Ông ta sẽ không quan tâm đền tiền tài”, Bạch Diệc Phi chậm rãi nói.

Trương Hoa Bân hơi khựng lại, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, bị nhốt cùng vàng lâu như vậy, nếu là tôi thì cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy vàng nữa”.

Hai ngày một đêm sau, đám người Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng về đến thành phố Thiên Bắc.

Sắp xếp vàng vào xe xong, Bạch Diệc Phi lên xe của Từ Lãng.

Anh vừa vào, Từ Lãng đã đưa cho anh một tờ giấy.

Bạch Diệc Phi nhìn xong thì tâm tình phức tạp.

Từ Lãng vui mừng nói: “Tôi và Dương Xảo không có quan hệ huyết thống”.

Tờ giấy này là kết quả giám định huyết thống giữa Dương Xảo và Từ Lãng.

Bạch Diệc Phi hoàn toàn không bất ngờ vì dù sao anh cũng biết một người còn có khả năng cao hơn. Nhưng anh lại bất ngờ vì nụ cười của Từ Lãng.

Đương nhiên, tâm trạng anh không tốt như vậy, không thể cười nổi.

Dương Xảo không phải em gái của Từ Lãng vậy thì rất có khả năng là Kỳ Kỳ, cho nên trong đầu anh hiện tại chỉ toàn nghĩ liệu anh có nên nói việc này cho Từ Lãng hay không.

Nhưng nói cho anh ta rồi thì phải giải quyết thế nào?

Từ Lãng phát hiện ra vẻ bất thường của anh nên hỏi: “Anh sao vậy? Không vui à?”

Bạch Diệc Phi lập tức hoàn hồn, cười gượng rồi nói: “Anh rất vui?’

Từ Lãng nghe vậy thì hơi đỏ mặt, giấu đầu lòi đuôi mà nói: “Tôi không phải vui vì chuyện mà các anh đang nghĩ đâu!”

Bạch Diệc Phi bật cười: “Anh biết tôi nghĩ gì à?”




“Cút”, Từ Lãng hóa thẹn, bực bội nói vài câu rồi khởi động xe.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở cửa xuống xe, trêu ghẹo Từ Lãng: “Anh xem anh đi, thật sự là sát thủ à? Có sát thủ nào thẹn thùng như anh không?”

Từ Lãng càng ngượng hơn: “Cút!”

Sau khi Bạch Diệc Phi xuống xe thì mở cửa thùng chở hàng ra, vẫy tay với Kỳ Kỳ đã tự giác chiếm một chỗ ở đó: “Ra đi”.

Kỳ Kỳ thấy vậy thì ngoan ngoãn xuống xe.

Bạch Diệc Phi để Kỳ Kỳ ngồi ở ghế sau buồng lái, còn nói: “Bên trong ấm áp”.

Kỳ Kỳ nghe vậy thì hừ lạnh, ngó lơ anh.

Từ Lãng săm xoi nhìn Kỳ Kỳ nhưng không nhiều lời mà đợi Bạch Diệc Phi lên xe rồi lái đi.

Bạch Diệc Phi đang nghĩ, nếu đã là người nhà thì hẳn phải có phản ứng gì đó chứ. Nếu hai người nhận ra thì anh không cần phải lăn tăn nữa.

Còn về kết quả cuối cùng thì đến lúc đó hãy bàn.

Nhưng hiển nhiên là bọn họ không nhận ra.

Trên đường, Bạch Diệc Phi nói với Từ Lãng: “Trong nhóm của chúng ta có gián điệp của Đạo Trưởng”.

Từ Lãng kinh ngạc: “Tra ra được là ai chưa?”

Bạch Diệc Phi nói lại mọi chuyện với anh ta, cho thấy anh rất tin tưởng anh ta.

“Chưa”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.

Chương 626: Bất thường

Kỳ Kỳ ngồi trên xe, nhìn Từ Lãng và Bạch Diệc Phi hoàn toàn không đề phòng mà nói chuyện thì cười lạnh: “Nói chuyện bí mật như thế trước mặt tôi, các người không định giết tôi để diệt khẩu đấy chứ?”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi và Từ Lãng đều khựng lại. Bạch Diệc Phi dường như lúc này mới nhớ ra Kỳ Kỳ ngồi trên xe, không khỏi liếc cô ta một cái.

Kỳ Kỳ thấy ánh mắt kinh ngạc của anh thì cạn lời , nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh lùng: “Hai lần đi đều đưa tôi theo để tôi tận mắt thấy các anh lấy vàng, anh có ý gì?”

Bạch Diệc Phi không để ý cô ta mà tiếp tục nói với Từ Lãng: “Có thể loại cô ta khỏi vòng nghi vấn, bởi vì lần này đưa cô ta đi không xảy ra vấn đề gì cả”.



Từ Lãng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Kỳ Kỳ bị ngó lơ thì rất tức giận, trừng mắt nhìn bọn họ.

Lần này Bạch Diệc Phi đưa cô ta đi là vì muốn thử cô ta?

Thực ra không phải vậy, anh đưa cô ta đi là vì lo Đạo Trưởng sẽ ra tay với cô ta.



Kỳ Kỳ cũng không ngu vì thế rất nhanh đã nghĩ đến khả năng này, nhưng cô ta nhìn Bạch Diệc Phi, cười khinh bỉ: “Bạch Diệc Phi, với tính cách của anh thì nhất định không thể trở thành…”

“Một kẻ kiêu hùng”.

Bạch Diệc Phi không quan tâm, cười nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến việc trở thành một người kiêu hùng hay anh hùng gì hết”.

Kỳ Kỳ không khỏi khó hiểu: “Vậy sao anh phải làm nhiều việc như vậy? Anh không cần gì cả thì lấy đống vàng để làm gì?”

Bạch Diệc Phi trợn mắt nhìn Kỳ Kỳ.

Từ Lãng đột nhiên nói: “Cô ta biết quá nhiều rồi, hay là…”

“Cứ đợi thêm đã, không vội”, Bạch Diệc Phi vội lắc đầu.

Kỳ Kỳ lạnh lùng trừng hai người họ một cái.

Im lặng một lát, Bạch Diệc Phi lại nói với Từ Lãng: “Nghỉ ngơi một ngày xong chúng ta sẽ đi gặp Lý Chúc”.

Từ Lãng gật đầu.

Đến bệnh viện Ngọa Long thì mọi người giải tán. Bạch Diệc Phi để Trần Hạo tìm chỗ ở cho Sa Phi Dương, sau đó nói với ông ta: “Chú, chú đi tắm rồi ngủ một giấc đi, lát nữa tôi sẽ bảo người đến dọn dẹp cho chú”.

“Còn nữa, chú đã mười mấy năm không quay lại, nơi này đã thay đổi rất nhiều rồi. Tôi sẽ sắp xếp người nói lại tình hình hiện tại cho chú, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện”.

Sa Phi Dương cười gật đầu: “Được…”

Sắp xếp cho Sa Phi Dương xong, Bạch Diệc Phi lại để Tô Đại Lưu nhốt A Vũ lại.

Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, anh và Từ Lãng lại chuyển vàng vào nhà xác, nhưng lần này là một nhà xác khác dưới lòng đất.

Làm xong xuôi, Bạch Diệc Phi đưa Kỳ Kỳ rời đi, Từ Lãng cũng về nhà nghỉ ngơi.

Lúc về nhà, Từ Lãng rất cẩn thận để không gây ra tiếng động, dù sao cũng muộn thế này rồi, người trong nhà đã đi ngủ hết, nhưng anh ta vẫn đánh thức Dương Xảo.

Thật ra Từ Lãng không quá quen với việc mình đột nhiên có một gia đình, nhưng sau khi biết Dương Xảo không phải là em gái mình thì anh ta vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Dương Xảo mặc một chiếc áo khoác bước ra từ trong phòng, nói: “Anh đói không? Em nấu cho anh bát mì nhé?”

Thời khắc nhìn thấy Dương Xảo, Từ Lãng thả lỏng hơn nhiều. Anh ta cười lắc đầu: “Không cần đâu, em mau đi ngủ đi”.

Dương Xảo gật đầu: “Ừm”.

Sau đó, cô ta trở về phòng.

Từ Lãng không đi nghỉ ngơi mà tìm một cái ghế rồi ra vườn ngồi hút thuốc.

Anh ta nhớ lại những năm tháng đã qua, không khỏi bùi ngùi trong lòng.

Hút thuốc xong, anh ta vứt đầu thuốc ra đất rồi giẫm cho tắt. Nhưng lúc anh ta định quay về phòng thì đột nhiên khựng lại, khom người xuống

Anh ta nhặt một đầu thuốc lên. Đây không phải loại thuốc mà anh ta thường hút, hơn nữa đầu thuốc rất sạch sẽ, hẳn là vừa mới bị vứt.

Từ Lãng đột nhiên nhớ đến lời Bạch Diệc Phi: “Trong số chúng ta có gián điệp của Đạo Trưởng”.

Nghĩ đến đây, Từ Lãng cau mày. Anh ta có dự cảm không lành.

Dương Xảo không đi ngủ mà rót cho Từ Lãng một cốc nước, sau khi nhìn thấy Từ Lãng tiến vào thì đưa cho anh ta, lại hỏi: “Anh thật sự không cần em nấu mì cho à?”

Từ Lãng lắc đầu, sau đó ra vẻ vô ý hỏi: “Hôm nay có ai đến không?”

Nghe vậy, biểu cảm trên khuôn mặt Dương Xảo hơi cứng lại, sau đó lập tức ra vẻ như không có chuyện gì: “Không có ai”.

Từ Lãng là sát thủ nên quan sát mọi vật đều vô cùng tỉ mỉ, vì thế sự biến hóa thoáng qua trên khuôn mặt Dương Xảo không thoát khỏi tầm mắt của anh ta, nhưng anh ta chỉ nói: “Ừ, em đi ngủ đi”.

Dương Xảo gật đầu, quay về phòng.

Từ Lãng không uống nước, anh ta đặt chiếc cốc lên bàn, lấy điện thoại ra, do dự một lát lại cất nó đi.



Lúc Bạch Diệc Phi về đến nhà thì nhận được điện thoại của Phùng Trác.

“Sếp”.

Bạch Diệc Phi đáp một tiếng rồi hỏi: “Mấy ngày gần đây có gì bất thường không?”

Phùng Trác lập tức trả lời: “Có, Từ Lãng đến Bắc Hải một chuyến nhưng không biết là đi làm gì”.

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Tôi biết rồi”.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi trở về phòng, bật đèn lên. Căn phòng trống rỗng không có hơi người.

Anh châm điếu thuốc, ngồi lên sô pha, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Anh đột nhiên nghĩ đến một việc, sau khi bận rộn cả ngày rồi trở về, trong nhà lại không có một ai. Những chuyện anh làm đều là vì để cả gia đình hạnh phúc, an ổn bên nhau, nhưng bây giờ thì thế nào?

Rốt cuộc anh bận rộn vì cái gì?

Sáng ngày hôm sau, Trương Hoa Bân đến tìm anh. Bạch Diệc Phi kể lại chuyện Phùng Trác hôm qua nói. Trương Hoa Bân cau mày: “Vậy Từ Lãng…”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không thể nào, Từ Lãng là người tôi tin tưởng nhất”.

Trương Hoa Bân gật đầu, cười với anh.

Bạch Diệc Phi nói: “Chúng ta đến chỗ chú Sa đi”.



Trên đường trở về từ Lam Đảo, Sa Phi Dương hoàn toàn không có gì bất thường. Điều này khiến Bạch Diệc Phi yên tâm hơn nhiều. Mà anh đương nhiên không thể bỏ mặc một cao thủ như ông ta.

Sau khi trở về, Trương Hoa Bân lại điều tra thêm lần nữa, sau đó nói lại chi tiết kết quả cho Bạch Diệc Phi. Theo điều tra, người này đúng là Sa Phi Dương 20 năm trước bởi ngay cả vết sẹo sau tai cũng giống y đúc.

Trương Hoa Bân nói: “Đáng tiếc là trong số chúng ta, người nhiều tuổi nhất là tôi và Tô Đại Lưu. Tô Đại Lưu thì thôi bỏ đi, còn tôi lúc đó mới hơn 10 tuổi, hoàn toàn không tiếp cận được với người như ông ta”.

Đến chỗ ở mà Trần Hạo sắp xếp cho Sa Phi Dương, ông ta bày tỏ lòng cảm kích với Bạch Diệc Phi, sau đó Bạch Diệc Phi lại sắp xếp một người chăm sóc riêng cho ông ta.

Sau khi chải chuốt lại xong, Sa Phi Dương nhìn qua như chỉ mới 30 tuổi, hơn nữa bởi vì sống thời gian dài trong động, không tiếp xúc với ánh nắng nên da ông ta rất trắng, nhìn qua trông như một anh công tử nhà giàu.

Nhưng sau khi Sa Phi Dương biết năm hiện tại thì nói mình đã 60 tuổi rồi.

Bạch Diệc Phi lập tức nhớ đến Tử Y. Bọn họ cũng như thế, cho nên thật sự không thể dùng bề ngoài mà đánh giá tuổi tác của một người.

“Chú Sa, chú thật tự không nhớ vì sao mình bị Lương Minh Nguyệt lập bẫy nhốt vào bên trong ư?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

“Nhưng theo những gì tôi biết, thực lực của Lương Minh Nguyệt kém chú rất nhiều, ông ta không đánh lại chú”.




Sa Phi Dương lắc đầu: “Tôi thật sự không nhớ ra”.

Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi đưa một chiếc điện thoại cho ông ta: “Đây là điện thoại, có liên kết với thẻ tín dụng, số dư trong này đủ cho diêu dùng hàng ngày rồi”.

“Phải rồi, chú có dự định gì không?”, Bạch Diệc Phi lại hỏi.

Sa Phi Dương lắc đầu: “Tôi không biết làm gì cả, thế giới bên ngoài thay đổi quá nhanh khiến tôi không theo kịp. Nếu cậu không chê tôi thì cứ để tôi đi theo làm vệ sĩ cho cậu cũng được”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì nói: “Trước cứ thế vậy. Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tôi có việc cần giải quyết, đến lúc đó nếu chú rảnh thì đi cùng với tôi một chuyến”.

Sa Phi Dương gật đầu: “Được”.

Sau khi hai người ra ngoài thì lên xe, Bạch Diệc Phi hỏi Trương Hoa Bân: “Có phát hiện bất thường gì không?”

Trương Hoa Bân nói: “Ngoại hình và độ tuổi của ông ta không khớp nhau”.

Bạch Diệc Phi nói: “Chuyện này không cần quan tâm, còn gì nữa không?”

“Ông ta không quan tâm tý gì đến chiếc điện thoại mà anh đưa cho”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Điện thoại 10 năm trước không giống bây giờ, có thể hiểu được”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom