• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (53 Viewers)

  • Chương 461-470

Chương 461: Đánh gãy chân

Bạch Diệc Phi cười đắc ý, anh vốn chỉ nói thử thế thôi, dù sao có Trường Tiễu giúp đỡ thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, không ngờ anh ta lại đồng ý giúp đỡ anh thật.

Hai người nói xong định đi ra ngoài thì trong ngõ đột nhiên vang lên tiếng vật rơi xuống đất.

"Ai đó?"

Từ Lãng lập tức nhìn sang, sau đó phát hiện có bóng người đang ẩn nấp, gã đi lên vài bước bắt lấy người đó.



Người nọ thấy vậy thì khóc nức nở rồi khiếp sợ nói: "Đừng, đừng giết tôi, tôi chỉ đi ngang qua thôi, tôi không cố ý nhìn đâu, đừng giết tôi".

Sau khi đưa người đó đến chỗ có ánh đèn thì mấy người Bạch Diệc Phi mới nhìn rõ, sau khi thấy là Tiêu Vinh Đào thì Bạch Diệc Phi không nhịn được nhếch miệng cười.

"Tiêu Vinh Đào, tôi còn chưa đến tìm cậu mà cậu đã đến tìm tôi rồi sao?"

Tiêu Vinh Đào thật sự muốn khóc, gã vốn muốn đến xem thử Lưu Đầu Trọc có bị bắt thật không, không ngờ chưa vào đến cửa thì đám Bạch Diệc Phi đã chạy ra.



Gã đang muốn hỏi tình hình thì lại bắt gặp Bạch Diệc Phi đi ra, trong lòng gã vô cùng căm hận, gã muốn xem thử Bạch Diệc Phi làm gì nên mới đi theo, nào ngờ lại trông thấy cảnh bốn người Bạch Diệc Phi chém giết không ngừng tay.

Dù gã không phải dạng tốt lành gì, nhưng gã cũng chưa từng giết người, thế nên sau khi chứng kiến cảnh này thì suýt nữa đái cả ra quần.

"Bạch Diệc Phi, cậu… giết người, cậu… giết người…", Tiêu Vinh Đào run rẩy nói.

Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi giết người đó, không phải cậu tận mắt thấy rồi sao? Hơn nữa cậu nên biết lúc trước tôi cũng đã từng giết người khác rồi".

Tiêu Vinh Đào nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ sợ hãi chưa từng có, gã đương nhiên biết lúc trước Bạch Diệc Phi từng giết người, mà người đó chính là Tùng Vưu Duy.

Nhưng gã chưa từng thấy tận mắt, chỉ nghe nói mà thôi.

Bây giờ gã đã được mắt thấy tai nghe, hơn nữa còn là cảnh tượng bốn người giết hơn mười người, thật sự vô cùng đáng sợ.

Sao Bạch Diệc Phi có thể trở nên khủng bố như vậy chứ.

Trường Tiễu nhìn Tiêu Vinh Đào: "Gã này hình như hơi ngốc".

Bạch Diệc Phi không nhịn được bật cười: "Đúng là ngốc thật".

Sắc mặt Tiêu Vinh Đào méo xẹo đi, gã sợ không dám nói chuyện với đám người này, gã cũng sợ Bạch Diệc Phi sẽ giết mình nên cũng không dám bật lại.

Từ Lãng ấn Tiêu Vinh Đào vào tường rồi nhéo cổ gã, sau đó thì hỏi Bạch Diệc Phi: "Xử lý thế nào?"

Nỗi sợ lại một lần nữa lấn át Tiêu Vinh Đào, gã run rẩy nói: "Bạch Diệc Phi, chúng ta dù sao cũng là bạn học, coi như nể tình bạn cũ, đừng giết tôi…"

"Hừ, bạn học?", Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Vậy sao cậu không nể tình bạn cũ mà tha cho vợ tôi?"

Lần đầu Tiêu Vinh Đào muốn mai mối cho Lý Tuyết và Liễu Chiêu Phong.

Lần thứ hai ở bệnh viện, Tiêu Vinh Đào nói lời khó nghe khiến Lý Tuyết kích động ngất đi, cũng do thế nên độc tố đã lan rộng ra.

Lần thứ ba Tiêu Vinh Đào nhân lúc anh vắng mặt đã hợp tác với Phùng Dũng Cống lừa Lý Tuyết đến khách sạn, để cho Phùng Dũng Cống làm nhục Lý Tuyết.

Những lần đó sao gã không nể tình bạn học mà tha cho Lý Tuyết?

Tiêu Vinh Đào nghe vậy thì không phản bác được, gã sợ hãi không thôi.

"Giết!", Trường Tiễu thản nhiên nói, ngữ khí giống như đang nói một câu chuyện bình thường vậy.

Ánh mắt Tiêu Vinh Đào co lại, vì mạng sống nên gã lập tức nói: "Bạch Diệc Phi, cậu muốn biết thứ gì tôi sẽ cho cậu biết hết, chỉ cần đừng giết tôi, tôi có thể nói cho cậu tất cả".

"Chuyện gần đây nhất đều là do Liễu Chiêu Phong làm, là hắn ta sai tôi, tôi chỉ làm theo lời hắn ta thôi, thật đấy!"

"Còn nữa, Liễu Chiêu Phong vẫn luôn liên lạc với Vương Lâu, bọn họ hợp tác với nhau".

Bạch Diệc Phi nghe xong thì nhíu mày: "Mấy thứ này tôi cũng biết rồi".

Liễu Chiêu Phong tiếp nhận Hầu tước nên anh đã đoán là Liễu Chiêu Phong làm, mà gần đây anh cũng phát hiện ra chuyện của Vương Lâu, xâu chuỗi lại có thể suy ra Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu hợp tác.

Anh chỉ không biết hai người đó bắt đầu hợp tác từ khi nào, nhưng mấy thứ này cũng không quan trọng, sự thật đã như vậy rồi, hợp tác từ khi nào cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Tiêu Vinh Đào nghe Bạch Diệc Phi nói xong thì càng luống cuống, gã bắt đầu lục tung trong đầu những thông tin giá trị, sau đó ánh mắt chợt sáng lên, gã bối rối nói: "Tôi biết tung tích của vợ cậu!"

"Cô ấy ở biệt thự Thanh Uyển số 28".

Ánh mắt Bạch Diệc Phi mờ mịt: "Sao tôi có thể tin tưởng cậu?"

"Tôi nói thật! Tôi thề đấy! Đây là do chính tai tôi nghe lén được lúc Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu nói chuyện với nhau", Tiêu Vinh Đào liên tục gật đầu, gã chỉ sợ nói chậm một chút thôi là Từ Lãng sẽ giết gã mất.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét mắt nhìn, anh bước về phía sau hai bước.

Tiêu Vinh Đào không biết đây là ý gì, gã mơ hồ nói: "Bạch Diệc Phi, điều tôi biết đều đã nói cho cậu hết rồi, cậu bỏ qua cho tôi đi! Sau này tôi sẽ không bao giờ… đối đầu với cậu nữa..."

"Được, tôi sẽ không giết cậu", Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Tiêu Vinh Đào nghe xong vui mừng khôn xiết, nhưng không đợi gã kịp cười thì đã nghe thấy tiếng của Bạch Diệc Phi.

"Đánh gãy chân cậu ta đi".

Dứt lời thì Từ Lãng cầm một cây gậy phang thật mạnh xuống, sau đó tiếng xương gãy vụn hòa với tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Vinh Đào vang lên.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: "Tôi nói không giết cậu, nhưng không có nghĩa là không tính sổ với cậu".

Dứt lời thì Bạch Diệc Phi quay người rời đi.

Bạch Hổ và Trường Tiễu cũng đi theo.

Từ Lãng nhìn Tiêu Vinh Đào rồi cười nhạo một tiếng, gã đánh nốt bên chân còn lại của Tiêu Vinh Đào, sau đó mới buông gậy xuống, quay người đuổi theo.

Tiêu Vinh Đào ngã trên mặt đất, gã rên rỉ đầy thống khổ, nhưng màn đêm đen như mực, nơi đây lại là một con hẻm nhỏ nên chẳng ai phát hiện ra gã, mà dù cho có người phát hiện thì chân gã đã hỏng hẳn rồi.

"Bạch Diệc Phi, tao hận mày!", Tiêu Vinh Đào ôm lấy đôi chân tàn phế, trên người gã tỏa ra hận ý chưa từng có.

Nhóm Bạch Diệc Phi sau khi chia tay tại hẻm nhỏ thì ai về nhà nấy.

Bạch Diệc Phi trở lại biệt thự, anh lại cảm nhận được sự lạnh lẽo trống rỗng, anh nghĩ nếu như có thể vượt qua chuyện này thì anh muốn mua một căn nhà nhỏ, chỉ cần hai phòng ngủ một phòng khách là đủ rồi.




Tắm rửa xong, Bạch Diệc Phi nằm trên giường suy tư, trong lòng vô cùng rối bời.

Sau khi nghe tin từ Tiêu Vinh Đào thì anh đã nghĩ sẽ đi tìm Lý Tuyết ngay lập tức. Nhưng khi đến nơi anh lại có chút không dám.

Lý Cường Đông nói Lý Tuyết hiện giờ đang an toàn, lỡ đâu anh đến tìm sẽ làm lộ vị trí của Lý Tuyết, khiến cô gặp nguy hiểm thì sao?

Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng Bạch Diệc Phi vẫn quyết định đến xem thế nào.

Bây giờ là hai giờ sáng, mọi người đều chìm vào giấc ngủ cả rồi, chắc sẽ không có ai đi theo anh, vì vậy Bạch Diệc Phi rời giường, anh thay một bộ quần áo tối màu rồi ra khỏi nhà.

Ra đến cửa thì gặp Từ Lãng.

"Ôi, làm tôi sợ muốn chết!", Bạch Diệc Phi vỗ ngực một cái, anh vô cùng giật mình.

Từ Lãng không có phản ứng gì: "Anh muốn đi tìm Lý Tuyết?"

"Đúng, chỉ cần nhìn qua thôi là tôi đã an tâm rồi", Bạch Diệc Phi trả lời.

Từ Lãng ồ một tiếng: "Tôi đi với anh", Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn: "Tôi đi thăm vợ tôi, anh đi làm gì?"

Từ Lãng trợn trắng mắt: "Bây giờ anh ra ngoài một mình rất nguy hiểm".

"Tôi biết, vậy nên tôi mới chọn ra ngoài lúc này, yên tâm, tôi sẽ không sao đâu".

Bạch Diệc Phi vỗ vai Từ Lãng: "Tôi đi một mình cũng được, đỡ bị lộ".

Chương 462: Truy tìm tung tích Long Linh Linh

Từ Lãng không theo kịp xe của Bạch Diệc Phi, hiện tại thực lực của Bạch Diệc Phi cũng không thua kém gì bọn họ cho nên anh ấy có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa đúng như Bạch Diệc Phi nói, bây giờ đã muộn thế này rồi, chính là lúc bọn họ ít cảnh giác nhất, sẽ không dễ bị phát hiện.

Bạch Diệc Phi lái xe đến khu biệt thự Thanh Uyển, anh biết giờ đã muộn thế này rồi, nếu như anh đi vào từ cửa chính thì sẽ rất lộ liễu, mà cửa còn lại thì gần như không thể vào được, cho nên anh quyết định lái xe thẳng đến mặt bên cạnh của khu biệt thự.

Ở khu vực này có một hàng rào bằng sắt sắc nhọn quây lại xung quanh, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ bị chọc vào người gây thương tích.

Trong lòng Bạch Diệc Phi bây giờ không để ý được nhiều thứ như vậy, anh tìm đúng vị trí mà camera an ninh không thể quay được sau đó dồn sức nhào người lên túm chặt lấy hai thanh sắt của hàng rào, cuối cùng đạp chân lên mượn lực nhảy vào bên trong.



Anh nhanh chóng tìm đến căn biệt thự số 28, bây giờ bên ngoài biệt thự ngoài đèn đường ra thì không còn ánh sáng nào khác, vừa hay có thể che chắn cho Bạch Diệc Phi an toàn.

Bạch Diệc Phi muốn gặp Lý Tuyết, đương nhiên anh cũng không thể đi vào một cách bình thường, anh không thể vào bằng cửa chính mà phải nhảy tường để lẻn vào.

Vì vậy Bạch Diệc Phi đi vòng quanh căn biệt thự để kiếm được một ô cửa sổ, sau đó bám vào đường ống nước leo lên.

Vài phút sau, Bạch Diệc Phi trèo đến gần ô cửa sổ, nhìn vào bên trong liền phát hiện trên giường có một người đang nằm ngủ nhưng lại không nhìn rõ người đó là ai, chỉ đành phải bật người chui vào.



Sau khi bước vào, Bạch Diệc Phi vô cùng vui sướng nhận ra người đang nằm trên giường lại chính là Lý Tuyết!

Vận may của anh khá tốt, vừa mới leo lên ô cửa sổ đầu tiên đã tìm thấy Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi ngồi xổm ở bên giường nhưng lại không dám phát ra âm thanh vì anh sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lý Tuyết, anh cũng sợ làm động đến người canh gác trong biệt thự mà làm lộ hành tung của anh.

Lý Tuyết lúc này đang ngủ rất ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như vậy, không hề thay đổi chút nào.

Bạch Diệc Phi càng nhìn càng phải cố gắng kiềm chế bản thân để không hôn cô.

Anh không thể chạm vào cô, bởi một khi chạm vào thì anh sẽ không còn có thể kiềm chế được tình cảm của mình nữa.

Bạch Diệc Phi chỉ có thể ngồi xổm bên giường lẳng lặng nhìn Lý Tuyết say ngủ, cho dù cô đang nằm ngủ nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy anh có thể nhìn cô cả ngày cũng không thấy chán.

Nhưng anh không có nhiều thời gian như vậy cho nên sau khi nhìn cô hơn nửa tiếng thì anh mới bịn rịn đứng dậy.

Do ngồi xổm quá lâu nên chân bị tê, lúc anh đứng dậy suýt chút nữa thì ngã nhào lên giường, cũng may mà Bạch Diệc Phi gắng gượng chịu đau mà chống đỡ thân mình nên không bị ngã xuống.

Bạch Diệc Phi tranh thủ thời gian chờ cho chân hết tê để tiếp tục ngắm Lý Tuyết thêm một lúc nữa, đợi đến sau khi chân anh bình thường trở lại liền xoay người định rời đi.

Chỉ là đúng vào lúc anh xoay người thì phía sau bỗng truyền đến âm thanh lười biếng kèm chút kinh ngạc: “Bạch Diệc Phi?”

Cả cơ thể Bạch Diệc Phi khựng lại, không dám động đậy, anh do dự không biết mình nên xoay người lại hay là nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.

Lý Tuyết giữa đêm tự nhiên tỉnh lại, cô cũng không biết vì sao mà mình lại tỉnh, có lẽ là bởi vì cảm nhận được Bạch Diệc Phi ở đây.

Lý Tuyết thấy anh vẫn ngây ra đứng đó liền lật chăn đứng dậy, cô ở phía sau lưng anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chồng…”.

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi không thể kiềm chế được nữa, anh vội vàng xoay người ôm thật chặt Lý Tuyết vào lòng: “Vợ ơi…”.

Lý Tuyết cũng ôm chặt Bạch Diệc Phi, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể của anh, trong lòng cô cuối cùng cũng thấy yên tâm.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, không ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi mới buông Lý Tuyết ra: “Anh phải đi rồi”.

"Có phải anh gặp nguy hiểm không?”

Lúc trước Lý Tuyết không hiểu tại sao mình lại bị nhốt đến đây nên cô đoán rằng là do Bạch Diệc Phi gặp phải nguy hiểm, nhưng cô lại không hề biết người nhốt cô là ai, cho nên cũng không thể nhắc nhở Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi không gật đầu mà trả lời cô: “Xảy ra chút chuyện, hơi rắc rối một chút, nhưng mà sẽ giải quyết ổn thoả thôi nên em đừng lo lắng”.

“Vậy hôm nay anh đến cứu em ra sao?”, Lý Tuyết hỏi xong thì lại thấy khó hiểu, bởi vì lúc nãy cô thấy anh dường như đang định rời đi một mình chứ không phải là đến đưa cô đi cùng.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: "Tuyết Nhi, em ở lại đây, em ở đây sẽ an toàn hơn là đi cùng với anh”.

Đây là sự thật, cho dù biết Lý Tuyết bị Vương Lâu nhốt lại nhưng anh không thể phủ nhận rằng, ở đây an toàn hơn nhiều, không có ai biết được Lý Tuyết ở đâu, anh cũng trút được nỗi lo về sau.

Nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lại không thể giải thích được, Vương Lâu có tiền để thôn tính Hầu Tước là thật, cậu ta liên hợp với Liễu Chiêu Phong đối phó với anh cũng là thật, nhưng mà vì sao Vương Lâu lại còn làm như vậy?

Rõ ràng cậu ta là đang giúp anh, giúp anh có thể thoải mái đi giải quyết hết đám người kia mà không cần lo lắng đến sự an nguy của Lý Tuyết.

Suy nghĩ cẩn thận một chút thì mối quan hệ giữa Lý Cường Đông và Vương Lâu là gì?

Là bởi vì Lý Cường Đông cho nên Vương Lâu mới bảo vệ Lý Tuyết hay không?

Càng nghĩ càng thấy mọi thứ mờ mịt, càng khiến cho anh không nhìn ra được vấn đề.

Lý Tuyết cắn môi không nói gì, Bạch Diệc Phi có thể nói ra câu này tức là tình hình thực sự rất nguy hiểm, điều này khiến cho Lý Tuyết càng thấy lo lắng hơn.

Nhưng Lý Tuyết biết, cô chính là điểm yếu của Bạch Diệc Phi, nếu như cô rời khỏi đây sẽ chỉ làm liên luỵ đến anh, khiến cho anh bị bó buộc chân tay không thể làm gì, thậm chí còn có thể hại chết anh nữa.

Vì vậy, Lý Tuyết nhẹ giọng nói: "Em biết rồi, em ở đây đợi anh tới đón em”.

...

Trong một biệt thự nào đó ở thủ đô.

Lâm Cuồng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm Bạch Khiếu ở phía đối diện: "Mới sáng sớm đã tìm tôi tới đây làm gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy người anh trai này của tôi đến bây giờ vẫn mù tịt không biết chuyện gì đang xảy ra, nên tôi thấy không nhịn nổi nữa mà thôi”, Bạch Khiếu cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Vẻ mặt của Lâm Cuồng nghiêm túc nói: "Ý cậu là gì?"

Bạch Khiếu đặt tách trà xuống, nói bằng giọng đều đều: “Ừm, việc của Lương Minh Nguyệt, thực ra là cái bẫy do tôi gài”.

Lâm Cuồng sửng sốt: "Cậu gài bẫy ông già nhà cậu?”

“Ừ”, Bạch Khiếu hờ hững gật đầu: “Yên tâm, ông ấy biết là tôi làm”.

Sắc mặt Lâm Cuồng có chút quái dị: “Ông ấy biết là cậu, còn tự nguyện nhảy vào cái bẫy của cậu à? Sao thế được?”

“Tại sao lại không thể?”, Bạch Khiếu hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng ông ta ngốc lắm à? Ông ta cực kỳ thông minh đó, chẳng qua là gần đây rảnh quá không có việc gì làm cho nên mới muốn tìm chút chuyện để làm mà thôi”.

Lâm Cuồng không biết phải nói gì, đây là cách mà hai bố con ở chung với nhau hay sao?

Bạch Khiếu liếc nhìn Lâm Cuồng: “Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng là anh trai tôi không biết chuyện này, hơn nữa anh ta còn chưa biết được cô thư ký xinh đẹp của mình sắp xảy ra chuyện rồi”.

“Cái gì?”, Lâm Cuồng đứng bật dậy: “Thư ký xinh đẹp? Long Linh Linh? Liên quan gì đến cô ấy?”

Lúc Lâm Cuồng nói thì cậu ta đã nhớ ra Long Linh Linh thư ký của Bạch Diệc Phi, cậu ta cũng biết chuyện Long Linh Linh đã lấy đi một lượng vốn lớn, nhưng mà cậu ta chỉ nghĩ đơn giản là Long Linh Linh ăn trộm tiền mà thôi chứ không hề nghĩ đến nguyên nhân sâu xa.

Bạch Khiếu nhún vai: "Mang theo một số tiền lớn như vậy trốn mất, cậu nói xem, cậu có đi tìm cô ta không?”

“Ý cậu là cô ta đã bị tìm thấy rồi?”, Lâm Cuồng nhíu mày.

Bạch Khiếu hừ mũi: "Cậu cũng không tính là quá ngốc".

Lâm Cuồng đen xì mặt: "Sau này đừng có tìm tôi nữa, tôi đi đây”.

"Mới đến đã đi luôn rồi à? Không ăn sáng với tôi à?”, Bạch Khiếu ung dung gọi với theo.

Lâm Cuồng không thèm quay đầu lại: "Còn không đi thì không kịp nữa rồi”.

Bạch Khiếu nhún vai, cũng không gọi cậu ta lại nữa, hắn biết Lâm Cuồng sẽ đi nói cho Bạch Diệc Phi biết tin tức này, đây cũng chính là mục đích của hắn ngày hôm nay.




...

Buổi sáng, 8 giờ hơn, Bạch Diệc Phi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Ai đó? Mới sáng ngày ra”, Bạch Diệc Phi buồn ngủ không chịu nổi, đến giờ anh mới ngủ được có hơn ba tiếng.

“Alo, anh Bạch, mau đi cứu thư ký của anh đi, cô ấy bị người ta tìm thấy rồi”, giọng nói của Lâm Cuồng phát ra trong điện thoại nghe có vẻ rất sốt ruột.

Bạch Diệc Phi lập tức tỉnh táo, bật người ngồi dậy: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Cuồng đơn giản kể lại việc mà Bạch Khiếu nói cho cậu ta, sau đó sốt ruột nói: “Bây giờ anh mau mau bảo người đi tìm cô ấy đi, nếu không cô ấy rất có khả năng sẽ mất mạng đó”.

“Biết rồi, cảm ơn nhé”, nói xong Bạch Diệc Phi ngắt luôn điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liền gọi ngay cho Trương Hoa Bân nói với anh ta tăng cường lực lượng tìm kiếm, đồng thời cũng điều động những nguồn lực khác để cùng tìm người.

Chương 463: Moi tin từ Bạch Khiếu

Trên thực tế, sau khi Long Linh Linh rời đi, Bạch Diệc Phi đã yêu cầu Trương Hoa Bân phải chú ý đến hành tung của Long Linh Linh, cũng đã phái người đi tìm cô ta, nhưng tiếc rằng bất kể là quê nhà của cô ta hay là ở thành phố Thiên Bắc đều không thể tìm được manh mối nào.

Bạch Diệc Phi dặn dò xong thì nhanh chóng rửa ráy qua loa sau đó lái xe chở theo Bạch Hổ và Từ Lãng cùng đi đến bệnh viện Ngoạ Long.

Một giờ sau, Trương Hoa Bân báo tin: Không tìm thấy.

Bạch Diệc Phi hơi lo lắng: "Không có chút manh mối hay dấu vết nào sao?”



Trương Hoa Bân lắc đầu: "Nhưng tôi lại có một suy đoán”.

“Bây giờ tập đoàn Hầu tước đã thuộc về nhà họ Diệp, mà cô ấy lại lấy trộm tiền đi trốn thì người có khả năng sẽ đi tìm cô ấy nhất chính là người nhà họ Diệp”, Trương Hoa Bân nói ra suy đoán của mình.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi hơi thẫm lại, anh cũng nghĩ tới điểm này, nhưng lại không có một thông tin chính xác nào cả nên anh không dám tuỳ tiện đi tìm Diệp Hoan, hơn nữa hôm nay lại là ngày cưới của gã nên anh càng không nên đi tìm gã.

“Thay vì ở đây suy đoán, không bằng chúng ta đi qua hỏi thẳng”, Từ Lãng mở miệng nói.



Mấy người đều quay qua nhìn anh ta, tiếp sau đó Lưu Hiểu Anh cũng nói: "Đúng vậy, cứ đi hỏi thẳng, tôi sợ là để lâu thêm chút nữa thì Linh Linh sẽ gặp nguy hiểm”.

Bạch Diệc Phi day day lông mày nhìn vào điện thoại trên bàn, anh đột nhiên nhớ đến thông tin mà sáng nay Lâm Cuồng nói cho anh, nếu không thì anh thực sự không biết Long Linh Linh đang gặp nguy hiểm.

Mà Lâm Cuồng cũng đã nói, đây là do Bạch Khiếu nói cho cậu ta, như vậy Bạch Khiếu chắc chắn biết được Long Linh Linh đang ở đâu!

Sau khi Bạch Diệc Phi nghĩ thông suốt thì không do dự nữa, lập tức cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bạch Khiếu.

Dù trong lòng Bạch Diệc Phi không hề muốn nói chuyện với Bạch Khiếu, nhưng vì chuyện của Long Linh Linh, anh buộc phải hỏi Bạch Khiếu, bởi vì theo tình hình hiện tại, người duy nhất có thể nói cho anh biết Long Linh Linh đang ở đâu chỉ có Bạch Khiếu mà thôi.

Kết quả vừa mở điện thoại ra nhìn thì anh mới phát hiện anh không hề có số điện thoại của Bạch Khiếu.

Bạch Diệc Phi nhíu mày nói với Trương Hoa Bân: "Tra cho tôi số điện thoại của Bạch Khiếu".

Trương Hoa Bân hơi khựng lại sau đó lập tức lấy máy tính xách tay của mình ra gõ lạch cà lạch cạch lên bàn phím một lúc.

Mười phút sau, Trương Hoa Bân báo một dãy số cho Bạch Diệc Phi, anh nhanh chóng bấm số gọi đi.

“Alo?”, giọng nói mang theo nghi hoặc của Bạch Khiếu truyền tới, gã không hề biết người gọi cho mình là ai.

Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng của Bạch Khiếu xong liền thấy cảm xúc của mình có chút không ổn định, anh lập tức hít sâu một hơi sau đó mới nói: “Tôi, Bạch Diệc Phi, cậu biết Long Linh Linh ở đâu?”, Bạch Diệc Phi chẳng quan tâm đến thái độ của Bạch Khiếu, hỏi thẳng.

Bạch Khiếu khựng lại: "Anh trai, anh hỏi em cái này làm gì?”

“Ý cậu là gì?”, giọng Bạch Diệc Phi lạnh dần.

Bạch Khiếu cười: “Anh trai, anh đừng nổi cáu chứ, em chỉ là hỏi chút mà thôi, dù sao thì em cũng là người đã có chị dâu rồi, không phải sao?”

“Cậu có điều kiện gì thì nói thẳng ra đi”, Bạch Diệc Phi không còn kiên nhẫn, Bạch Khiếu cứ lảng sang chuyện khác, rõ ràng là không muốn nói cho anh biết, cho nên anh mới đoán ra, gã chắc chắn là có điều kiện đi kèm.

Tuy nhiên, mọi thứ lại vượt ra khỏi suy đoán của Bạch Diệc Phi.

"Anh trai, cái gì gì mà điều kiện với không điều kiện, chúng ta là anh em ruột đó! Anh trai, anh đừng suy nghĩ về em như vậy chứ!”

Bạch Diệc Phi cảm thấy phát ói với cái thái độ của Bạch Khiếu, anh không ngờ được, một người rõ ràng âm thầm muốn giết mình mà khi gọi điện thoại lại tỏ thái độ ân cần thân thiết như thế khiến cho anh không khỏi cảm thấy mắc ói.

“Đừng nói nhảm nữa, muốn điều kiện gì?”, Bạch Diệc Phi bất giác cao giọng nói.

Nghe vậy Bạch Khiếu thở dài bất lực : "Thôi vậy, anh đã nói như thế rồi, em đành phải nói cho anh vậy”.




"Lúc trước Long Linh Linh ở tại thôn Tây Lâm, nhưng mà bây giờ thì không còn ở đó nữa”, Bạch Khiếu chậm rì rì nói: “Mới vừa nhận được tin tức, người của nhà họ Diệp đã tìm được cô ta rồi”.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi nghiêm lại: "Cô ấy bây giờ ở nhà họ Diệp sao?"

“Hẳn là như vậy”, Bạch Khiếu đáp: “Hay là anh đi hỏi Diệp Hoan xem sao, hôm nay không phải là đám cưới của anh ta à? Vừa hay đến kịp, tiện thể thay mặt cho nhà họ Bạch của chúng ta chúc mừng bọn họ tân hôn”.

"Anh, anh đừng sốt ruột, trong tay Long Linh Linh giữ một đống tiền như vậy, nhà họ Diệp sẽ không dám làm gì cô ấy đâu, cho nên anh có thể chọn một phần quà phù hợp rồi hãy đi qua gặp anh ta cũng không muộn”.

Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: "Tôi biết rồi, nhưng mà tôi sẽ không thay mặt cho nhà họ Bạch đi đâu, còn nữa, đừng gọi tôi là anh, nghe buồn nôn”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi cúp máy trước.

"Tới nhà họ Diệp”.

Lời nói vừa dứt, mọi người lập tức đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Hơn nửa giờ sau, một đoàn người ngồi trên mấy chiếc xe lái thẳng đến tỉnh Bắc Hải.

Chương 464: Hôn lễ của Diệp Hoan

Trong một biệt thự nào đó ở tỉnh Bắc Hải.

Long Linh Linh bị dây trói quấn khắp người rồi vứt trên mặt đất, trên người cô ta những chỗ nào không có quần áo che thì đều bị dây trói siết chặt đến mức hằn đỏ lên.

Mà trước mặt cô ta có hai người đàn ông đang đứng, một tên cao to thô kệch trên mặt có râu quai nón, tên còn lại cũng rất to cao vạm vỡ nhưng mà nhìn có vẻ hiền hơn tên râu quai nón kia một chút.

Râu quai nón bước tới trước, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên khuôn mặt của Long Linh Linh: "Da của con nhỏ này trơn ra phết!"



Long Linh Linh nước mắt lưng tròng, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng buồn nôn khi đối diện với hai tên đàn ông này, nhưng mà cô ta không thể phản kháng lại được.

Cô ta vốn dĩ đang trốn trong một thôn làng nhỏ, mỗi ngày đều lo sợ phập phồng, đến tối ngủ còn mơ thấy ác mộng rồi giật mình tỉnh giấc.

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay cô ta bị người ta tìm thấy.

Cô ta thử cố gắng tháo chạy nhưng mà thất bại, nếu không thì cũng không đến mức như bây giờ, còn bị ăn liền hai cái tát, trên mặt cô ta lúc này vẫn còn hằn lên dấu tay.



Người còn lại đạp cho tên Râu quai nón một cái: "Mày vừa phải thôi, đừng có quá đáng”.

“Thế nào là quá đáng?”, Râu quai nón nói nhưng không ngẩng đầu lên mà ánh mắt còn dán chặt lên người Long Linh linh, tầm mắt của hắn ta rất rõ ràng, đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông muốn làm gì nhất?

Tên đàn ông nọ giễu cợt: "Bây giờ còn chưa được động vào cô ta, đợi khi cô ta giao hết tiền ra rồi sẽ cho mày từ từ chơi đùa với cô ta!”

"Đừng làm hỏng việc, nếu không ông chủ sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

Râu quai nón nghe vậy liền mở miệng chửi: "Mẹ kiếp, chỉ được nhìn không được ăn! Bức bối!”

“Mày có thể đổi cách cơ mà!”, tên đàn ông nọ nhướn mày lộ ra nụ cười đê tiện, nói xong gã bèn lấy ra một cái roi da đưa nó cho Râu quai nón.

Thấy vậy, đôi mắt của Râu quai nón sáng rực lên sau đó cười xấu xa nói: “Thằng nhóc này, mày được đó!”

...

Trên đường cao tốc, vẻ mặt Bạch Diệc Phi vô cùng nghiêm nghị, giờ khắc này anh cảm thấy một sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, anh biết chuyến đi này sẽ khiến anh phải đối mặt với điều gì, cho nên anh không hề cảm thấy lo sợ.

Lưu Hiểu Anh ngồi bên cạnh có chút lo lắng, lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của Bạch Diệc Phi cũng lo lắng cho tình hình của Long Linh Linh.

"Reng reng reng..."

Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lâm Cuồng.

"Alo".

“Anh Bạch, bây giờ anh đang ở đâu?”, giọng nói của Lâm Cuồng vẫn rất lo lắng không khác gì so với cuộc gọi lần trước.

"Trên xe".

“Trên xe?”, Lâm Cuồng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Anh đang trên đường đi đến nhà họ Diệp? Anh có biết anh đi lần này cũng không khác gì đi tìm chết không?”

“Tôi biết”, giọng Bạch Diệc Phi đều đều.

Lâm Cuồng nghe vậy lập tức nói: "Biết mà anh vẫn đi? Hơn nữa em vừa mới nhận được một tin, đám người đuổi giết Bạch Vân bằng kia vì mãi không tìm thấy ông ấy cho nên chuyển mục tiêu sang anh rồi!”

"Hay nói cách khác, bây giờ không chỉ có nhà họ Tùng và nhà họ Diệp muốn giết anh, anh đi chuyến này gần như không có cơ hội thoát thân!”

Bạch Diệc Phi ồ một tiếng: "Nhà họ Lâm cũng đến rồi à?”

“Đúng vậy, em cũng vừa mới biết được việc này thôi”, Lâm Cuồng đáp lại: “Bọn họ chắc chắn sẽ cử rất nhiều cao thủ đi giết anh, cao thủ của cả ba nhà, anh không sống nổi đâu!”

“Cho nên tôi không nên đi sao?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh.

Lâm Cuồng khẽ giật mình: "Chẳng lẽ không phải sao? Để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt, bây giờ anh tìm chỗ trốn đi, trốn khỏi sự đuổi giết của bọn họ. Em lập tức qua chỗ anh, tìm chỗ giấu anh lại, đợi qua khoảng thời gian này anh hãy lại nghĩ cách được không?”

"Ít nhất anh vẫn còn sống cũng tốt hơn là chết đúng không?”

Câu này quả thực rất khó nghe nhưng lại là câu nói chân thật nhất.

Bạch Diệc Phi không để trong lòng mà cười nói: "Trốn? Nếu trốn thì đám người kia sẽ không đến giết tôi nữa à?”

"Hơn nữa, cậu cho là tôi sẽ sợ bọn họ hay sao?”

Lâm Cuồng giật mình sửng sốt: "Nhưng mà anh...".

“Muốn nói là tôi hiện giờ chẳng có gì à?”, Bạch Diệc Phi ngắt ngang lời của Lâm Cuồng: “Cho rằng tôi không có gì trong tay thì nên sợ bọn họ, nên để mặc cho bọn họ ức hiếp tôi sao?”

Lâm Cuồng không nói nên lời.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Bọn họ muốn đến giết tôi thì cứ để bọn họ đến, tôi không sợ, tôi sẽ cho bọn họ biết, đến cuối cùng là ai giết ai!”

"Lâm Cuồng, tôi rất cảm ơn cậu đã nói cho tôi những điều này, cũng cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi như vậy, nhưng mà tôi không phải là người mà bất kỳ ai muốn đều có thể chạy đến ức hiếp, và tôi cũng không sợ bọn họ đến tìm tôi!”

"Bây giờ, tốt nhất cậu hãy yên lặng để xem kịch, đừng tham gia vào chuyện này, nếu không đến lúc đó bị lôi kéo vào thì đừng trách tôi trở mặt vô tình”.

Bạch Diệc Phi nói xong thì ngắt luôn điện thoại.

Lâm Cuồng ở đầu dây bên kia vốn định chạy qua chỗ Bạch Diệc Phi nhưng mà sau khi nghe được câu nói của anh thì sững sờ tại chỗ.

Bạch Diệc Phi muốn đi tìm đám người kia đánh nhau trực diện!

Nhưng liệu anh ấy có thể đánh thắng nổi không?

Nếu lỡ không thành công, thì sẽ phải trả giá bằng sinh mạng của mình đó!

...

Khách sạn biệt thự ven biển tỉnh Bắc Hải.

Hôm nay là hôn lễ của Diệp Hoan chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, khu biệt thự ven biển này vốn dĩ rất yên bình lặng lẽ nay lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Bãi đậu xe đã đỗ đầy các loại xe hạng sang, người không biết còn tưởng là ở đây đang bán sỉ siêu xe.

Trên lối vào của biệt thự cũng nườm nượp khách khứa, có những nhân viên phục vụ mặc áo vest đuôi tôm chuyên làm nhiệm vụ dẫn đường cho các khách mời của buổi tiệc, và cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho các khách mời.

Còn hơn một tiếng nữa là buổi lễ chính thức bắt đầu mà các quan khách trong biệt thự đã đến gần như đầy đủ.

Đúng lúc vào lúc mọi người đang chào hỏi lẫn nhau thì Bạch Diệc Phi dẫn theo đám người của mình đi đến.

Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi để cho những người khác tản ra đi riêng, chỉ cần có thể vào được bên trong là được, không vào được cũng không sao, quan trọng là do bọn họ có quá nhiều người, mục tiêu quá lớn.

Mà Trần Hạo thì có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó chính là đi trộm điện thoại của Diệp Hoan.

Bởi vì theo như phân tích khi bọn họ trên đường tới đây, trên người Long Linh Linh mang theo một số tiền rất lớn và cũng bị bọn họ bắt nhốt lại, cho nên một người quan trọng như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ phái người giám sát.

Con người của Diệp Hoan tương đối thận trọng, như vậy để tránh tình huống phát sinh thì Diệp Hoan chắc chắn sẽ cài camera giám sát trong điện thoại của mình để tiện cho gã giám sát tình hình của Long Linh Linh.

Mà bọn họ thì có thể lợi dụng điểm này để tìm được chỗ nhốt Long Linh Linh.

Vì vậy, Trần Hạo cần phải lấy trộm được điện thoại của Diệp Hoan.

Đây là một cách làm vô cùng mạo hiểm, dù gì thì gã cũng là chú rể trong buổi lễ cho nên Trần Hạo phải cực kỳ cẩn thận.




Bạch Diệc Phi đưa Trần Hạo và Lưu Hiểu Anh cùng vào, bề ngoài của ba người họ trông rất bình thường cho nên cũng không thể trở thành tâm điểm.

Khi bước vào, do các quan khách đều đã tới đủ cho nên ở cửa không có nhân viên phục vụ nữa, như vậy càng tiện cho bọn họ vào trong, nếu không thì bọn họ còn chẳng bước qua nổi được cái cổng này.

Sau khi vào bên trong chính là sảnh lớn của biệt thự, mỗi một góc trong biệt thự đều đứng đầy quan khách và nhân viên phục vụ, xung quanh còn có nước, rượu và một ít đồ điểm tâm.

Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Hoan, xem ra bọn họ đã đến sớm một bước rồi, Diệp Hoan bây giờ hẳn là đang trên đường đi đón dâu.

“Hai người cứ đi loanh quanh đi, xem có phát hiện ra được cái gì không”, Bạch Diệc Phi dặn dò một câu sau đó bước đi.

Lưu Hiểu Anh và Trần Hạo nhìn nhau, rồi hai người tách ra đi về hai hướng khác nhau.

Không hổ là buổi lễ thành hôn của người thừa kế nhà họ Diệp, khách khứa đến tham dự đều là những người có tiếng tăm.

Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra điều gì.

Dù gì thì đây cũng là nơi mà Diệp Hoan tổ chức hôn lễ, làm sao mà nhốt Long Linh Linh ở đây được?

Chương 465: Kẻ đeo bám của Lưu Hiểu Anh

Ở một bên khác, Lưu Hiểu Anh đang đi loanh quanh, vì để nguỵ trang nên cô cũng cầm một ly rượu vang trong tay.

Hôm nay Lưu Hiểu Anh mặc quần áo rất bình thường nhưng không hề che được vẻ xinh đẹp của cô ta, vì vậy cho dù cô tham gia hôn lễ mà không mặc lễ phục thì cũng không khiến cho mọi người cảm thấy có vấn đề.

Cũng vì thế, Lưu Hiểu Anh đã gặp phải một người đi đến bắt chuyện.

“Xin chào người đẹp, tôi là Mã Sính, rất vui được gặp em”, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen, tươi cười đứng trước mặt Lưu Hiểu Anh tự giới thiệu bản thân.



Lưu Hiểu Anh liếc gã một cái, không định để ý mà vòng qua người gã đi về phía trước.

Mã Sính thấy vậy thì nụ cười liền cứng ngắc trên mặt, có chút xấu hổ sau đó lập tức đuổi theo: “Người đẹp, chúng ta làm quen với nhau một chút thôi mà, nói không chừng sau này lại có thêm một người bạn nữa nè!”

Lưu Hiểu Anh dừng lại, nói giọng nhàn nhạt: "Không cần thiết".

Đừng cho rằng cô ta không nhìn ra gã đàn ông này có ý đồ gì, trường hợp thế này cô ta đã gặp nhiều rồi.



Mã Sính nghe vậy thì gương mặt quả nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Người đẹp, tôi đã tự giới thiệu bản thân rồi, ít nhất em cũng nói cho tôi biết tên em là gì chứ? Nếu không thì tôi thiệt thòi quá!”

“Không có hứng thú”, thái độ của Lưu Hiểu Anh vẫn lạnh lùng như thế hơn nữa còn có chút mất kiên nhẫn.

Lưu Hiểu Anh nói xong liền đi tới chỗ khác, đi một hồi lâu cũng không phát hiện ra cái gì, nhưng lại nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên vui vẻ bước tới.

Mã Sính là một người không đạt được mục đích thì không cam tâm cho lên lập tức đi theo.

Nhưng khi gã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh vừa rồi vẫn còn đang rất lạnh lùng mà bây giờ khi đứng trước một người đàn ông, đến ánh mắt cũng mang theo ý cười, còn miệng thì nói chuyện gì đó như rất vui vẻ.

Mã Sính cảm thấy tức giận không thôi.

Mới vừa rồi thái độ của gã khi nói chuyện với Lưu Hiểu Anh tử tế như vậy mà thái độ của đối phương lại lạnh nhạt, gã còn tưởng là tính cách của cô ta như thế, nào ngờ đâu hoá ra không phải!

Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh Lưu Hiểu Anh, ăn mặc thì tầm thường, vừa nhìn là biết chẳng phải đồ đắt tiền gì, trước đây cũng chưa từng gặp người này cho nên gã nhận định người đàn ông nọ chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.

Một người bình thường như vậy sao có thể ra so sánh được với gã?

Đương nhiên là không bằng được gã!

Mã Sính tay cầm ly rượu tiến đến đứng giữa hai người: “Chào người đẹp, lại gặp nhau nhỉ”.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy lại là người đàn ông này thì khinh bỉ lườm gã một cái: “Ngại quá, tôi không quen anh”.

"Không sao, không phải tôi đã nói tôi tên là Mã Sính rồi sao? Người đẹp tên gì vậy?”, Mã Sính cười ha ha nói, dáng vẻ rất là tự nhiên.

Bạch Diệc Phi đảo mắt nhìn sang hai người, vừa nhìn liền đoán ra được người này là cố ý muốn đến bắt chuyện.

Lưu Hiểu Anh không muốn nói lời thừa thãi với Mã Sính nên hờ hững nói: "Tôi không muốn làm quen với anh, hơn nữa kiểu bắt chuyện của anh lỗi thời quá rồi, chẳng có gì mới mẻ cả”.

Mã Sính liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu là hình ảnh lúc nãy Lưu Hiểu Anh vui vẻ nói cười, không cam tâm, thực sự không cam tâm.

Vì vậy, Mã Sính quay sang nói với Bạch Diệc Phi: "Xin chào, tôi tên là Mã Sính, tôi kinh doanh một thẩm mỹ viện, chỗ tôi có rất nhiều khách mà đa phần đều là người trong nhà họ Diệp, tính ra thì cũng có chút tiếng tăm trên trốn thương trường”.

Trên mặt Bạch Diệc Phi là một dấu chấm hỏi to đùng, nói với anh những chuyện này làm gì?

Tiếp đó Mã Sính hỏi: "Không biết anh đây nhậm chức ở đâu? Hay là gia đình có sản nghiệp riêng?”

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhíu mày nhưng cũng không muốn trả lời câu hỏi của gã: “Tôi không quen anh”.

Cho nên, không cần thiết phải đưa thông tin của mình cho người khác.

Lưu Hiểu Anh không nhịn được cười tủm tỉm khiến cho Mã Sính nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, cho nên lại có tinh thần hẳn lên, nhưng mà gã lại đổi một chủ đề khác: “Hai vị cùng nhau đến à? Tôi ở Bắc Hải chưa từng gặp qua hai người, hai người hẳn không phải là người ở địa phương đúng không?”

“Đúng vậy”, Lưu Hiểu Anh gật đầu.

Mã Sính thấy mỹ nhân trả lời câu hỏi của mình mấy lần thì sắc mặt lập tức hớn hở: "Tôi là người địa phương, hai người có gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là danh thiếp của tôi”.

Nói xong, Mã Sính lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi.

Mã Sính nghĩ, hắn đã làm đến mức này rồi, theo phép lịch sự thì đối phương ít nhất cũng phải nói cho gã tên và thân phận của mình chứ?

Tiếp đó, Mã Sính đã nghĩ quá nhiều.

Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi cầm lấy danh thiếp nhưng không hề tự giới thiệu bản thân mình, bởi vì tên và thân phận của bọn họ không được phép tiết lộ nhất là Bạch Diệc Phi.

Bây giờ trong giới quý tộc thì Bạch Diệc Phi cũng được coi là người có tiếng tăm, một người có tiếng tăm vì bị người ta đuổi giết.

Bạch Diệc Phi nói giọng nhàn nhạt: "Ừ, có thời gian sẽ đi coi sao”.

“Chúng ta qua bên đó đi!”, Lưu Hiểu Anh đột nhiên khoác tay Bạch Diệc Phi.

Mã Sính thấy vậy thì đực mặt ra, rồi gần như không nhịn được nữa nên hỏi thẳng: “Đợi chút, hai người là người yêu sao?”

Bạch Diệc Phi lẳng lặng rút tay lại.

Lưu Hiểu Anh bất mãn nhìn chằm chằm Diệc Phi, sau đó liếc nhìn Mã Sính nói: "Đúng vậy, chúng tôi là người yêu”.

"Cô...", Bạch Diệc Phi đang định bảo cô ta đừng có nói linh tinh thì cánh tay của Lưu Hiểu Anh lại khoác lên, sau đó còn nũng nịu nói: “Ai da, anh đừng có xấu hổ như vậy mà~”.

Bạch Diệc Phi rùng mình nổi da gà khắp người.

Mã Sính thấy vậy thì cho rằng đây là kiểu làm nũng giữa hai người yêu với nhau chứ không hề nhận ra là Bạch Diệc Phi không muốn tiếp xúc gần với Lưu Hiểu Anh như thế: “Người đẹp, theo tôi thấy ấy mà, phụ nữ cần tìm đàn ông thì nên tìm một người có thể dựa dẫm được vào, chứ đừng tìm loại đàn ông vô tích sự, nếu không người chịu thiệt thòi chính là bản thân mình”.

“Ý anh là anh ấy không thể dựa dẫm được sao?”, Lưu Hiểu Anh chỉ vào Bạch Diệc Phi.

Mã Sính gật đầu: "Công việc của anh đây hẳn là rất bình thường đúng không? Vậy chắc lương cũng không cao, thế thì làm sao có thể cho em một cuộc sống vật chất tốt đẹp hơn được, mà em lại là một cô gái xinh đẹp thế này, em đi theo anh ta thì quá thiệt thòi!”

Lưu Hiểu Anh khinh bỉ trợn trắng mắt.

Ngược lại Bạch Diệc Phi bên cạnh lại cười tủm tỉm, tên Mã Sính này muốn so sánh anh với gã để thấy được gã giàu có hơn anh, có thể mang đến cho Lưu Hiểu Anh một cuộc sống tốt hơn hay sao?

Điều này khiến Bạch Diệc Phi nghĩ ngay đến Liễu Chiêu Phong, không phải Liễu Chiêu Phong cũng nghĩ như vậy sao?

Nhưng cuối cùng, Liễu Chiêu Phong cũng không thành công.

Mã Sính này cũng sẽ như vậy, khụ, đương nhiên, Lưu Hiểu Anh cũng không phải là người phụ nữ của anh.

“Hiện tại thì tôi đang không có việc”, Bạch Diệc Phi thờ ơ trả lời.

Mã Sính nghe xong thì hơi ngây ra, tiếp sau đó càng gắng sức khuyên nhủ Lưu Hiểu Anh: “Em xem đi, không có việc làm thì không có lương, anh ta lấy gì để mua túi xách, mua đồ mỹ phẩm cho em?”




Là ông chủ của một thẩm mỹ viện, gã đương nhiên hiểu rõ phụ nữ hơn hết, những điều mà phụ nữ quan tâm nhất ngoài túi xách, đồ mỹ phẩm ra thì chính là vẻ bề ngoài của mình.

Vừa hay, ba điều nay đều cần phải dùng đến tiền, hơn nữa còn phải dùng đến rất nhiều tiền!

Lưu Hiểu Anh không thể nhịn được nữa: "Ai nói tôi muốn mua túi xách, mua mỹ phẩm? Anh có bệnh à? Cứ bám riết không tha như vậy, không nhìn ra tôi đã hết kiên nhẫn rồi à? Da mặt anh sao mà dày như vậy?”

Không hổ là tính cách của Lưu Hiểu Anh, dám nói!

Khuôn mặt của Mã Sính như thể vừa bị người ta tát cho một cái vào mặt vậy, bỏng rát, gã dù có muốn bắt chuyện làm quen với người đẹp hơn nữa thì cũng không chịu nổi bị người ta nói như đốp vào mặt thế này, có khác gì là lột cái sĩ diện và tôn nghiêm của một người đàn ông ra rồi vứt xuống đất dẫm lên đâu.

"Em có biết em đã bỏ lỡ điều gì không? Đừng trách tôi không nói cho em, chỉ với loại đàn ông vô dụng như này thì sẽ không thể cho em được thứ mà em muốn đâu, chỉ có tôi mới có thể cho được em!”

"Cuối cùng rồi thì em cũng sẽ đến tìm tôi thôi!”

Chương 466: Kế hoạch bắt đầu

Tính tình Lưu Hiểu Anh vốn nóng nảy, giờ đã mất hết kiên nhẫn nên mở miệng mắng xối xả: “Anh nói ai đấy? Ai vô dụng? Anh nghĩ mình giỏi lắm à? Anh nghĩ là có tiền thì sẽ mua được tất cả à? Dung tục!”

“Cô!”, Mã Sính mất hết cả mặt mũi, thẹn quá hoá giận, đang muốn phát tác thì đột nhiên nhìn thấy có một người phụ nữ từ phía sau lưng bọn họ đi tới, người phụ nữ mà hắn không dám động vào.

Diệp Ngải.

“Ồ, đây không phải là anh Bạch sao?”, Diệp Ngải mặc một bộ lễ phục màu xanh lam đang uyển chuyển bước tới.



Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh lần lượt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Diệp Ngải thì sắc mặt bọn họ hơi đổi.

Còn Mã Sính lại cực kỳ kinh hãi, cô chủ của nhà họ Diệp đang nói chuyện với người đàn ông trước mặt này sao? Cô chủ của nhà họ Diệp quen biết người đàn ông này sao? Đối phương không phải chỉ là một người đàn ông bình thường thôi sao?

“Đã lâu không gặp”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.

Diệp Ngải cười lạnh: "Chúng ta đúng là đã rất lâu không gặp nhau rồi!"



Mã Sính ở một bên nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ thì toát mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng chào hỏi Diệp Ngải: “Xin chào, cô Diệp”.

Diệp Ngải chỉ liếc gã ta một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi nói: "Anh Bạch, anh đã đến đây rồi thì có nghĩ kỹ làm cách nào để tìm được đường ra chưa?”

Gương mặt Bạch Diệc Phi chẳng có biểu cảm gì: "Nghĩ xong rồi”.

“Vậy thì, anh Bạch, chúc anh may mắn”, Diệp Ngải cười, lại vỗ vào vai Bạch Diệc Phi, sau đó nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh: “Đừng có chết nhanh quá đó”.

Nói xong, Diệp Ngải xoay người rời đi.

Cô ta không quan tâm tại sao Bạch Diệc Phi lại xuất hiện ở đây, cũng sẽ không đi tìm hiểu lý do vì sao mà Bạch Diệc Phi không có thiệp mời nhưng vẫn vào được trong này, dù sao thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

Lưu Hiểu Anh nhìn Diệp Ngải đã đi xa, trong lòng có chút khó chịu, trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái.

Mã Sính ở bên cạnh thì vô cùng kinh hoảng, vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện với nhau khiến cho gã ta chợt nghĩ đến một khả năng, đó chính là người đàn ông này có quan hệ với người nhà họ Diệp, cũng có khả năng là có mối quan hệ hợp tác làm ăn, cho nên vừa rồi Diệp Ngải mới hỏi Bạch Diệc Phi nghĩ kỹ “đường ra” chưa.

Mà Diệp Ngải cũng nói câu chúc anh ta may mắn, điều này chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ không bình thường.

Mã Sính nhớ lại những gì mình vừa mới nói, chẳng khác nào tự vả, cảm giác hai má mình lại càng bỏng rát.

Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi chẳng có sức mà quan tâm đến chuyện của gã ta, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến gã ta mà xoay người đi thẳng.

Diệp Ngải phát hiện ra bọn họ đã đến đây hơn nữa qua những lời nói vừa rồi của cô ta có thể xác định được có rất nhiều người muốn giết Bạch Diệc Phi, chỉ là bây giờ còn chưa ra tay mà thôi.

Đi đến một chỗ tương đối vắng vẻ, hai người mới thì thầm nói chuyện với nhau.

“Vừa rồi Diệp Ngải nói với anh cái gì vậy?”, Lưu Hiểu Anh hỏi.

"Cô ta nói đừng có chết nhanh quá”.

Lưu Hiểu Anh nghe xong hơi ngẩn ra, sau đó hừ lạnh: "Chết với không chết cái gì, cô ta mới sắp chết! Hừ!”

Bạch Diệc Phi khẽ ho một tiếng: "Diệp Hoan hẳn nên về đến nơi rồi”.

Kế hoạch của họ cũng nên được bắt đầu.

Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì gật đầu, thần sắc trên khuôn mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.

Bạch Diệc Phi liếc cô ta một cái: "Cô tự mình cẩn thận chút, tôi đi trước đây”.

Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi nhìn theo Bạch Diệc Phi đi vào vị trí gần phía trước trong sảnh chính, vị trí đó là nơi mà Diệp Hoan chắc chắn sẽ phải đi qua, Diệp Hoan sẽ phải dắt tay cô dâu của gã đi qua chỗ này.

Lưu Hiểu Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.

Lúc này, Mã Sính sau khi suy nghĩ một hồi thì tiến lại: "Người đẹp, người đàn ông của em đâu?”

“Ồ, anh ấy đi lên phía trước rồi”, Lưu Hiểu Anh thờ ơ đáp.

Mã Sính thấy vậy liền cảm thấy cơ hội của mình đã đến, tuy rằng tình huống vừa rồi rất xấu hổ nhưng gã ta vẫn muốn nghe ngóng thêm thông tin về mối quan hệ của Bạch Diệc Phi và cô Diệp, nếu như mối quan hệ của bọn họ rất tốt thì gã ta thực sự không còn cơ hội nữa rồi.

Nhưng nếu mối quan hệ của họ không quá tốt thì có lẽ gã vẫn còn cơ hội để cố gắng thêm.

“Mới rồi nghe cô Diệp gọi anh Bạch, anh ấy họ Bạch sao?”, Mã Sính hỏi thẳng.

Lưu Hiểu Anh gật đầu, ừ một tiếng.

Mã Sính lại hỏi: "Cô Diệp và anh Bạch quen nhau rất thân sao? Trông bọn họ giống như có quan hệ hợp tác làm ăn thì phải?”

Lưu Hiểu Anh liếc gã ta, nghĩ đến lúc nãy Diệp Ngải đứng sát vào người Bạch Diệc Phi thì hừ một tiếng: “Không thân, không có hợp tác gì hết…”.

“Hả?”, Mã Sính sững sờ: “Vậy hai người họ...”.

“Chỉ là quen biết, không đúng, coi như là có quan hệ đối địch đi!”, Lưu Hiểu Anh cho rằng là như vậy, Diệp Ngải muốn lấy tập đoàn Hầu Tước của Bạch Diệc Phi cho nên bày ra đủ loại trò để ngáng đường anh, mà Bạch Diệc Phi lại bắt nhốt Diệp Ngải một thời gian dài, cộng thêm mối quan hệ với Diệp Hoan nữa cho nên cũng đủ để coi là mối quan hệ đối địch.

Không chỉ như thế, hẳn phải gọi là kẻ thù của nhau mới đúng.

Mã Sính nghe xong hai mắt sáng rực cả lên, không ngờ bọn họ lại là quan hệ đối địch nhau.

"Đừng lo lắng, không chừng tôi có thể nói vài câu đỡ cho anh ấy, cô Diệp cũng hay đến viện thẩm mỹ của tôi, mọi người đều quen biết nhau cả, tôi có thể nói giúp vài câu để cho quan hệ của bọn họ bớt chút căng thẳng”.

Lưu Hiểu Anh dùng ánh mắt nhìn kỳ quái nhìn gã ta, không nói gì.

Mã Sính cho rằng Lưu Hiểu Anh cảm thấy chưa đủ, nên nói tiếp: "Nếu vẫn không thể giải quyết thì tôi có thể đi tìm chủ tịch Diệp, tôi cũng quen chủ tịch Diệp, miễn cưỡng cũng có thể nói giúp vài câu, nhưng mà có giúp được không thì phải xem anh Bạch thế nào đã”.

“Khỏi cần”, Lưu Hiểu Anh chẳng buồn giải thích.

"Không sao đâu, vì em, tôi có thể thử xem sao”.

Mã Sính nhìn Lưu Hiểu Anh, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Một người đẹp như em đi theo người như anh ta, quả là đáng tiếc quá! Em xem, anh ta còn đắc tội với cô Diệp nữa, chắc chắn cuộc sống cũng không được tốt đâu nhỉ!”

"Hay là em thử suy nghĩ về tôi xem, tôi mặc dù không sánh được bằng nhà họ Diệp nhưng có thể đảm bảo được cho em một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, em cũng có thể làm bất cứ điều gì mình thích, về phương diện tiền bạc tuyệt đối không phải là vấn đề”.

"Phụ nữ ấy à, phải đối xử tốt với bản thân mình một chút, cũng cần phải tìm được một người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho em”.

Lưu Hiểu Anh nghe xong mấy câu này thì hít một hơi thật sâu: "Anh Mã, không thể dùng tiền bạc để đánh giá một người đàn ông tốt, theo tôi thấy, một người đàn ông tốt là người sẽ luôn xuất hiện vào đúng lúc mà phụ nữ cần, anh ấy vẫn luôn ở đây! Mà không phải là tiền bạc!”

"Những điều mà anh nói, tôi không có hứng thú, cho nên mong anh đừng có bám theo tôi nữa!”

Nói xong, Lưu Hiểu Anh quay người đi, cô ta muốn tìm một chỗ nào đó để được yên ổn, tên Mã Sính này phiền muốn chết.

Mười phút sau, những nhân viên phục vụ nhanh chóng đứng xếp thành hai hàng ở cửa để tạo thành lối đi cho cô dâu chú rể tiến vào.

"Cô dâu chú rể đến rồi!"

Không biết là ai kêu lên, mọi người trong sảnh chính đều quay lại nhìn sau đó lần lượt di chuyển về phía những nhân viên phục vụ.

Trong sự háo hức của mọi người, Diệp Hoan mặc bộ đồ vest nắm tay cô dâu Phùng Tiên Tiên trong bộ váy cưới trắng tinh tiến vào.

Không thể không nói, Diệp Hoan chọn Phùng Tiên Tiên làm vợ là có lý do cả, còn cụ thể là lý do gì thì chưa rõ nhưng ít nhất có thể nhận ra rằng, Phùng Tiên Tiên rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế, thân hình cân đối.

"Ồ, đẹp quá đi mất!"

"Đúng vậy, chủ tịch Diệp thật may mắn, lấy được cô vợ xinh đẹp quá chừng!"




"Chậc chậc, thật là hâm mộ!"

"Tân hôn vui vẻ! Trăm năm hoà hợp!"

"..."

Mọi người lần lượt tâng bốc Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên, kèm theo là những lời chúc mừng.

Diệp Hoan nắm tay Phùng Tiên Tiên bước vào bên trong sảnh chính, vừa đi gã ta vừa cười nói cảm ơn lời chúc tụng của mọi người.

Mọi người đứng ở hai bên đường đi, phía sau những nhân viên phục vụ, bàn tán nói chuyện vô cùng rôm rả, còn có một số người vì muốn được nhìn thấy cô dâu nên bắt đầu chen chúc lẫn nhau để đứng sát lên phía trên nhìn cho rõ.

Rồi sau đó thì chen ra sự cố luôn.

"Ôi chao! Mẹ kiếp! Ai đẩy tôi vậy!"

Một người đàn ông trông rất bình thường bị đám đông đẩy bật ra ngoài, ngã nhào vào người Diệp Hoan.

Diệp Hoan loạng choạng kéo theo cô dâu suýt nữa cũng không đứng vững, cũng may là cô dâu chưa bị đẩy ngã, mà cái người bị đẩy bật ra ngoài kia thì không được may mắn như vậy.

Sau khi Trần Hạo bị đẩy ngã người Diệp Hoan, Diệp Hoan lùi lại hai bước thì Trần Hạo tiếp tục ngã nhào ra đất.

Chương 467: Lục soát người

Diệp Hoan bị đụng phải nên có chút không vui, nhưng gã cũng không nổi giận, gã đợi đám người đứng lên rồi nói: "Tôi cũng hiểu được tâm trạng của mọi người, nếu mọi người muốn xem cô dâu thì có thể đợi hôn lễ xong xuôi đã, không cần vội vàng".

"Vâng vâng, do chúng tôi kích động quá!"

"Thật sự xin lỗi, xin lỗi!"

"Chúng tôi không vội, không vội".



Mọi người nhao nhao xin lỗi, tỏ vẻ áy náy.

Trần Hạo cúi đầu: "Xin lỗi, xin lỗi, đằng sau có người đẩy tôi, tôi không đứng vững, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục đi…"

Nói xong thì Trần Hạo xoay người rời đi, nhưng bị Diệp Hoan gọi lại.

"...!"



Trần Hạo thầm giật nảy mình, hắn ta vẫn đưa lưng về phía Diệp Hoan, chỉ ngoái đầu lại: "Sao thế?"

"Mày là Trần Hạo hả!"

Giọng Diệp Hoan không giống như vẻ đã điều tra rõ ràng, gã chỉ suy đoán đó là Trần Hạo, cũng đoán Trần Hạo sẽ nhân lúc không ai chú ý mà trộm đồ.

Trần Hạo cười hì hì xoay người lại, tỏ vẻ vừa vinh hạnh vừa khiếp sợ: "Giám đốc Diệp nhận ra tôi à! Vinh hạnh cho tôi quá!"

"Đừng nói thừa, mày ở đây làm gì?", Diệp Hoan nhìn kĩ hắn ta, ánh mắt gã trở nên lạnh lẽo: "Mày đến trộm đồ?"

Trần Hạo nghe vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi: "Giám đốc Diệp, hôm nay là ngày vui của anh, đương nhiên tôi đến chúc mừng anh rồi, anh không chào đón tôi cũng được, nhưng đừng có vu oan tôi ăn trộm chứ?"

Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Mày giỏi nhất không phải trộm đồ à? Mày là tay chân của Bạch Diệc Phi, đến nơi này để chúc mừng tao ấy hả? Tao không phải thằng đần!"

Trần Hạo nóng nảy: "Tôi chỉ đến đây chúc mừng, không ăn trộm đồ!"

"Mày nói không có là không có sao?", Phùng Tiên Tiên đứng dậy: "Chó sẽ không sửa được tật ăn cứt, mà một thằng trộm cũng không quên được cái tật của mình, chắc chắn mày đến đây trộm đồ rồi!"

Trần Hạo tức giận: "Các người vu oan! Tôi không hề trộm đồ!"

Diệp Hoan hừ lạnh một tiếng: "Muốn chứng minh rất đơn giản, tao cho người đến lục soát người mày, mày dám không?"

"Vấn đề không phải dám hay không, mà nó liên quan đến danh dự của tôi", Trần Hạo tức giận nói: "Mấy người dựa vào đâu mà nói tôi ăn trộm, còn muốn lục soát người tôi nữa?"

"Tao thấy mày không dám soát người, chắc chắn mày là kẻ trộm đồ!", Phùng Tiên Tiên hừ lạnh chỉ vào Trần Hạo nói.

Trần Hạo rất tức giận, nhưng hắn ta thấp cổ bé họng, không đấu lại Diệp Hoan: "Các người cậy quyền cậy thế bắt nạt người khác như vậy sao?"

"Hôm nay xem như tôi đã biết cậy quyền cậy thế bắt nạt kẻ yếu như thế nào rồi!"

Trần Hạo càng nói càng quá khích, nhưng cũng bởi thế nên hắn ta đã làm to chuyện lên, khiến trong lòng những người vây xem cảm thấy phiền phức.

Địa vị Diệp Hoan như thế, đương nhiên hắn ta không dám động vào, nhưng tình hình bây giờ thật sự khiến người ta cảm thấy Diệp Hoan đang bắt nạt người khác vậy.

Diệp Hoan thấy vậy cũng chẳng hề hấn gì, nhà họ Diệp có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn đều có lý do cả, không phải người khác nói dăm ba câu đã có thể lung lay địa vị của gã.

"Mày…", Diệp Hoan đang định nói thì Phùng Tiên Tiên tranh nói trước: "Thế nào là bắt nạt mày hả? Đã ăn cướp còn la làng à?"

Diệp Hoan nhíu mày kéo Phùng Tiên Tiên lại, gã nói với Trần Hạo: "Nếu mày có thể chứng minh trong sạch, đương nhiên tao sẽ thả mày, mà để chứng minh trong sạch thì chỉ có biện pháp lục soát người thôi".

"Vậy nên mong mày phối hợp một chút".

Trần Hạo lắc đầu: "Tôi không phối hợp".

Đúng lúc này Bạch Diệc Phi tiến tới.

Diệp Hoan thấy anh thì ánh mắt hơi trầm xuống, bộ dáng như vỡ lẽ, Trần Hạo ở đây thì Bạch Diệc Phi đương nhiên cũng thế: "Tôi đâu có mời anh?"

"Anh không mời thì tôi không thể đến sao? Chúng ta cũng coi như quen biết, anh kết hôn tôi phải tới chúc phúc chứ", Bạch Diệc Phi thản nhiên trả lời.

Phùng Tiên Tiên nhìn Bạch Diệc Phi, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Anh chính là Bạch Diệc Phi?"

Bạch Diệc Phi liếc nhìn cô ta, anh không thèm để ý mà nói với Diệp Hoan: "Trần Hạo theo tôi đến, vừa rồi đông người nên chúng tôi đi cùng nhau, tôi cam đoan cậu ấy không trộm đồ".

Diệp Hoan cười lạnh một tiếng: "Anh có cam đoan tôi cũng không tin".

"Vậy anh muốn thế nào?"

Diệp Hoan trả lời: "Soát người, chỉ có soát người mới khiến tôi yên tâm".

"Vậy lúc soát không ra thì sao? Anh em của tôi để mấy người bắt nạt dễ thế à?"

Diệp Hoan đang muốn đáp lại thì Phùng Tiên Tiên đã nói: "Anh nói thế nào thì thế ấy".

Bạch Diệc Phi cười: "Được, vậy soát đi".

"Anh!", Trần Hạo nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi ra hiệu hắn ta không cần lo lắng: "Cứ để họ soát đi, nếu không thì sẽ không xong đâu".

Trần Hạo đành phải thuận theo.

Diệp Hoan nhìn Phùng Tiên Tiên, gã chỉ hận cô ta quá ngu ngốc, Phùng Tiên Tiên nói câu kia thật sự quá hấp tấp rồi, Bạch Diệc Phi từ trước đến nay rất giảo hoạt, không biết đang mưu tính cái gì.

Nếu thật sự lục soát không ra thì tình thế này quá bất lợi với bọn họ!

Nhưng lời đã nói ra miệng rồi, không có cách nào rút lại được.

Diệp Hoan đành sai một nhân viên phục vụ đến lục soát người Trần Hạo.

Một phút sau phục vụ lắc đầu: "Không có".

"Làm sao có thể?", mặt mũi Phùng Tiên Tiên tràn đầy khiếp sợ: "Không thể nào, mau lục soát lại lần nữa!"

Nhân viên lại lục soát thêm một lần, vẫn không có.

Lúc này Diệp Hoan cũng nhíu mày, quả nhiên Bạch Diệc Phi đã cho phép lục soát thì sẽ không để người khác được lợi rồi.

Phùng Tiên Tiên không tin lắm, cô ta lại nói: "Không thể như thế được, mày nhất định là kẻ trộm! Nói đi, mày giấu đồ ở đâu?"

Trần Hạo tức giận: "Mấy người đã lục soát rồi, không tìm thấy còn muốn vu oan cho tôi? Mấy người đúng là vô lý, rõ ràng là muốn bắt nạt tôi!"

"Rõ ràng lúc nãy mày đã đụng phải chúng tao, còn nói không trộm cái gì, chắc chắn không thể…", Phùng Tiên Tiên chỉ vào Trần Hạo nói.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: "Cứ đụng phải là trộm đồ hả? Vậy nếu cô đụng phải tôi một cái, tôi cũng có thể nói cô trộm đồ nhỉ?"

"Anh…", Phùng Tiên Tiên đang muốn phản bác thì bị Diệp Hoan cắt lời: "Đừng nói nữa".

Diệp Hoan nói với mọi người: "Thật sự có lỗi, tôi muốn mọi người kiểm tra xem mình có mất thứ gì không, người trước mặt này có thể nhân lúc mọi người không để ý mà trộm đồ, phiền mọi người kiểm tra lại".

Gã không để ý đến việc Phùng Tiên Tiên vô lễ, mà lại hướng sự chú ý của mọi người lên đồ đạc của bản thân.

Mọi người nhao nhao kiểm tra lại người mình, sau đó lắc đầu, không ai bị mất thứ gì.

Diệp Hoan thấy vậy thì nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi ngờ, không thể nào chứ?

Trần Hạo thật sự không ăn trộm sao?




Diệp Hoan luôn có linh cảm không lành, nhưng không biết là lạ ở chỗ nào?

Lúc này Bạch Diệc Phi nói: "Kết quả đã rõ ràng, anh vu oan cho anh em của tôi, cậu ấy không ăn trộm thứ gì, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, nói lời phải giữ lấy lời".

"Cái gì!", Phùng Tiên Tiên đã hoàn toàn quên câu nói "anh muốn thế nào thì thế ấy" vừa rồi.

Diệp Hoan nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh muốn gì?"

"Anh vu oan cho anh em của tôi, đương nhiên là phải xin lỗi cậu ấy, sau đó trả lời một câu hỏi của tôi, vậy là được rồi".

Diệp Hoan nhíu mày: "Trả lời một câu hỏi của anh?"

Diệp Hoan không biết Bạch Diệc Phi sẽ hỏi gì, trong lòng gã không thể không cảnh giác.

Mà Phùng Tiên Tiên không nhịn được nữa rồi, Bạch Diệc Phi đã đánh bố cô ta, giờ còn hành xử thế này, cộng thêm tức giận từ ban nãy nên cô ta tức giận nói: "Tại sao chúng tôi phải xin lỗi? Chúng tôi còn chưa bắt mấy người xin lỗi kìa".

"Sao chúng tôi phải xin lỗi?", Trần Hạo khó hiểu hỏi.

Phùng Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng: "Hôn lễ của chúng tôi đâu có mời mấy người, mấy người ngang nhiên xuất hiện ở đây, còn phá hỏng tiến trình hôn lễ, chẳng lẽ không nên xin lỗi?"

Chương 468: Long linh Linh

Bạch Diệc Phi cười nhạo, anh không nói gì mà chỉ nhìn Diệp Hoan.

Vẻ mặt Diệp Hoan trầm xuống, sau đó gã nói: "Bạch Diệc Phi, Tiên Tiên chỉ nhất thời kích động thôi, anh không cần coi là thật, anh cần gì phải tính toán với một cô gái chứ?”

“Phụ nữ thì không phải người hả? Nói chuyện mà cũng cần phân biệt đàn ông phụ nữ sao?”, Bạch Diệc Phi không kiêng nể gì trào phúng nói.

Mặt Diệp Hoan lại đen hơn, Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì rống lên: "Anh chửi tôi không phải là người hả? Mấy người mới không phải người! Một người là kẻ trộm, người còn lại thì nghèo rách mồng tơi, mấy người tuổi gì mà dám chỉ tay năm ngón với cô chủ nhà họ Diệp như tôi hả, còn dám chửi tôi nữa".



“Tôi không xin lỗi đó, anh định làm gì hả?”

“Tiên Tiên”, Diệp Hoan trầm giọng quát: “Câm miệng”.

Phùng Tiên Tiên ngu thật sự, ngu hết thuốc chữa, chỉ một câu thôi đã kích động mắng người rồi, làm gì có chút phong thái nào của cô chủ nhà họ Diệp chứ.

Đây rõ ràng là làm mất mặt nhà họ Diệp.



Diệp Hoan nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi thay vợ mình xin lỗi hai người, là chúng tôi không đúng”.

Bạch Diệc Phi chỉ thản nhiên nói: "Anh vẫn phải trả lời câu hỏi của tôi, Long Linh Linh ở đâu?”

Nếu như biết được đáp án của Diệp Hoan thì bọn họ có thể trực tiếp đi tìm Long Linh Linh, cũng không cần ở đây lãng phí thời gian.

Quả nhiên Diệp Hoan ngớ người: “Long Linh Linh? Không phải cô ta chạy rồi sao?”

“Không phải nhà họ Diệp mấy người bắt cô ấy lại à?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt.

Diệp Hoan lắc đầu: “Tôi không biết chuyện này”.

Bạch Diệc Phi khựng lại, anh chăm chú nhìn Diệp Hoan: "Anh thật sự không biết?”

“Tôi lừa anh làm gì?”, Diệp Hoan cười khổ: "Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn có người tới phá đám đâu”.

Bạch Diệc Phi nửa tin nửa ngờ: "Sau này gặp lại”.

Diệp Hoan đã nói là không biết, vậy thì cũng không cần ở lại đây nữa.

Trần Hạo và Bạch Diệc Phi quay người bước đi.

“Đứng lại”.

Phùng Tiên Tiên gọi bọn họ: "Chồng tôi đã xin lỗi hai người, không phải hai người cũng nên xin lỗi lại bọn tôi à?”.

Diệp Hoan nhíu mày, nhưng gã cũng không xen miệng vào.

Bạch Diệc Phi quay lại nhìn Phùng Tiên Tiên, anh cười nói: "Chỉ vì chúng tôi không được mời mà tới nên phải xin lỗi hả?”

“Mấy người phá hôn lễ của chúng tôi, đây mới là chỗ cần xin lỗi", Phùng Tiên Tiên hừ lạnh.

Bạch Diệc Phi cũng lạnh lùng nói: “Nếu hai người không khăng khăng nói anh em của tôi là trộm thì hôn lễ sẽ bị trì hoãn như vậy hả? Lý do cuối cùng còn không phải do hai người sao”.

“Muốn xin lỗi thì cũng phải là hai người tự xin lỗi bản thân”.

“Nếu thế tôi cũng có thể yêu cầu mấy người xin lỗi? Chúng tôi có việc cần giải quyết nhưng mấy người cứ khăng khăng nói anh em tôi là ăn trộm, làm chậm trễ thời gian của bọn tôi, làm lỡ việc của bọn tôi”.

“Anh”, Phùng Tiên Tiên không còn từ nào để nói, cũng không phản bác được.

Lúc này Diệp Hoan mới lên tiếng: "Đủ rồi”.

Gã lại nói với Bạch Diệc Phi: "Mấy người có thể đi rồi, nơi này không hoan nghênh mấy người”.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh, anh cũng không nói gì nữa mà rời đi cùng Trần Hạo.

Sau khi Bạch Diệc Phi đi thì Diệp Hoan cười xin lỗi, sau đó tiếp tục hôn lễ.

Bãi để xe, Bạch Diệc Phi vừa lên xe thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi ra, sau đó Trần Hạo lấy ra chiếc điện thoại trộm được.

Lưu Hiểu Anh vô cùng ngạc nhiên: "Không phải không trộm được à?”

Bạch Diệc Phi cười: "Sau khi soát người xong mới lấy”.

Lúc này Lưu Hiểu Anh không thể không bội phục Trần Hạo, trong nhóm người bọn họ thì Trần Hạo là người không có gì đặc biệt.

Không có bản lĩnh, cũng không biết y thuật, càng không biết thu thập tin tức.

Sở trường duy nhất là nhanh tay thó đồ.

Bình thường cô ta không thấy có ích lợi gì, nhưng những lúc mấu chốt lại có chỗ để dùng.

“He he...”, Trần Hạo cười đắc ý, hắn ta đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi: “Anh, mau xem thử có hay không”.

Bạch Diệc Phi cầm lấy, anh kiểm tra kỹ càng, quả nhiên nhìn thấy một camera giám sát, bên trong là Long Linh Linh.

Trước mặt Long Linh Linh là một người đàn ông râu quai nón đang không ngừng dùng roi quất Long Linh Linh, Long Linh Linh đau đến thét lên, toàn thân cô ta đều là máu, không có một chỗ da nào lành lặn cả.

“Linh Linh”, Lưu Hiểu Anh nhìn thấy thì đỏ cả mắt: "Một lũ súc sinh”.

Mặt Trần Hạo cũng trầm xuống.

Bạch Diệc Phi thì nắm chặt như muốn bóp nát cái điện thoại, vẻ mặt anh dữ tợn, nhìn như thể sắp bạo phát đến nơi.

Bọn họ cũng đã nghĩ tới Long Linh Linh chắc chắn phải chịu khổ, nhưng thật sự không ngờ lại tàn nhẫn đến vậy, lúc này cả ba người đều căm phẫn chưa từng có, bọn họ hận không thể lôi tên râu quai nón trong hình ra băm thành trăm mảnh.

Bạch Diệc Phi tắt đi, anh trầm giọng nói: "Số 6 biệt thự Giang Dật”.

Đúng vậy, trên camera hiển thị thời gian và địa điểm, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Đi”.

Dứt lời Trần Hạo đã khởi động xe, đồng thời những người khác cũng lập tức lên xe đuổi kịp phía sau.



“Anh, có xe bám đuôi”, Trần Hạo nhìn gương chiếu hậu.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Không cần để ý”.

Bây giờ mục tiêu của họ chỉ có một, đó là cứu Long Linh Linh.

Long Linh Linh đang bị người khác tra tấn, nếu đến trễ thì cô ta sẽ càng chịu nhiều đau đớn hơn, thậm chí có thể tạo thành thương tổn không thể cứu vãn.

Vẻ mặt Lưu Hiểu Anh lo lắng, cô ta nhìn thấy khắp người Long Linh Linh đều là máu, tim cô ta thắt lại, viền mắt cũng đỏ lên.

Trong xe không khí u ám đến đáng sợ.

Rốt cuộc sau nửa giờ đồng hồ bọn họ đã đến được khu biệt thự, thuận lợi đi vào bên trong, đến biệt thự số 6.

Lúc xe dừng ở cửa biệt thự thì xe phía sau cũng dừng lại.

Bạch Diệc Phi xuống xe, người phía sau cũng xuống xe.

Trong vòng hai phút, trước cửa biệt thự số 6 là mười mấy chiếc xe, khoảng gần 100 người, cả một mảnh sân chật ních người và xe.

Bạch Diệc Phi không có tâm trạng quan tâm bọn họ, anh trực tiếp đi vào trong.

Nhưng lúc này anh lại bị một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm ngăn lại.

“Đứng lại”.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên nhìn, anh lạnh lùng nói: "Cút”.

“Ha ha, mày còn mạnh miệng thế hả", người đàn ông đeo kính râm nhìn Bạch Diệc Phi như nhìn con mồi béo bở: "Mẹ nó, hôm nay mày đừng nghĩ đến việc đi qua mặt tao”.




Sắc mặt Bạch Diệc Phi âm trầm, người đàn ông đeo kính không ngờ anh lại nâng chân lên đạp hắn ta bay ra xa, sau đó anh tiếp tục đi về phía biệt thự: "Ngăn họ lại cho tôi”.

Dứt lời thì Bạch Diệc Phi đã đi vào trong.

Mà những người khác cũng hoàn toàn chấn động.

Họ còn chưa ra tay, người đàn ông đeo kính lúc nãy cũng chỉ đi thăm dò thôi, kết quả đã bị đá bay đi, có vẻ không giống trong thông tin tình báo lắm.

Người đàn ông đeo kính râm đứng dậy: “Mẹ nó”.

Hắn ta kinh ngạc vì Bạch Diệc Phi đánh bất ngờ, nhưng không bất ngờ về sức mạnh của Bạch Diệc Phi, mà con người ta sau khi bị đánh thì đều mất đi một phần lý trí.

“Ông đây đập chết mày”, tên đeo kính râm muốn đi vào trong.

Ngay lúc đó, có một nhóm người mặc đồ đen khác xuất hiện.

Những người này đột nhiên quay người, xếp thành hàng ngang trước cửa biệt thự, ngăn bọn họ tiến vào.

Thấy vậy thì tên mặt sẹo không hiểu gì: “Chúng mày muốn làm gì? Muốn cướp người à?”

Chương 469: Cứu Long Linh Linh

Trần Hạo và Lưu Hiểu Anh đã lui sang một bên. Hai người bọn họ hoàn toàn không có lực chiến đấu, vì thế tốt nhất cứ đứng nhìn là được.

Gã mặt sẹo nói xong lại quay sang hỏi: “Bọn mày thuộc nhà nào? Nhà họ Lâm ư?”

Gã hỏi câu này cũng không phải không có lý do bởi ở đây có đến mấy nhà, nhà họ Diệp, họ Tùng, họ Lâm, thậm chí có cả người của liên minh doanh nghiệp thủ đô.

Trần Ngạo Kiều dắt theo đám người đứng đó không lên tiếng.



Một người đi ra từ sau lưng gã mặt sẹo. Gã chỉ có một mắt, giọng nói ồm ồm: “Ông đây mới là người nhà họ Lâm, mẹ mày đừng có mà nói linh tinh!”

Gã mặt sẹo thấy vậy thì nói với vẻ khinh thường: “Vậy thì mày là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô?”

Gã vừa nói xong lại có một người nữa đi ra, là một gã đàn ông trung niên, da dẻ ngăm đen, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ, nó đéo phải”.

Gã mặt sẹo nghi hoặc: “Thế rốt cuộc mày thuộc nhà nào?”



Gã là người nhà họ Tùng, bởi vì quan hệ giữa hai nhà Tùng, Diệp nên gã biết những ai thuộc nhà họ Diệp, còn lại thì chỉ còn nhà họ Lâm và liên minh doanh nghiệp.

Nhưng đám này không nằm trong nhóm đó, mẹ nó, thế rốt cuộc còn ai muốn nhúng tay vào nữa?

Vừa nghĩ đến đây, gã mặt sẹo đột nhiên sợ hãi mà nhìn Trần Ngạo Kiều: “Lẽ nào… Bọn mày là người nhà họ Bạch?”

Nói đến nhà họ Bạch, cả Lưu Hiểu Anh và Trần Hạo đều ngạc nhiên. Nhà họ Bạch cũng có người đến giết Bạch Diệc Phi?

Thật ra chuyện này không có gì ngoài dự đoán cả, bởi vì người của liên minh doanh nghiệp đã nói rồi, ai giết Bạch Vân Bằng báo thù cho Lương Minh Nguyệt thì sẽ giành được quyền khai thác Lam Đảo.

Đối với ba nhà khác, chuyện này quả thực rất có sức hấp dẫn, đối với nhà họ Bạch lẽ nào không phải cũng vậy ư?

Nhà họ Bạch là một dòng họ lớn, đám bề trên trong nhà đương nhiên sẽ đặt lợi ích của dòng họ lên đầu, cho dù người đó hiện tại là người đứng đầu dòng họ thì cũng có thể vì lợi ích mà bị vứt bỏ.

Gã mặt sẹo cười trào phúng: “Ngay cả người nhà họ Bạch cũng đến rồi, hôm nay náo nhiệt thật đấy”.

“Chứ còn gì nữa, ngay cả người nhà mình cũng không bỏ qua!”, gã một mắt khinh miệt.

Một tên đầu trọc đứng ra, gã là người nhà họ Diệp: “Lợi ích lớn như vậy, nhà họ Bạch sao có thể không tham gia được?”

“Dù sao hôm nay Bạch Diệc Phi cũng không thể chạy thoát, còn cuối cùng ai giết được hắn thì phải dựa vào bản lĩnh của người đó rồi”, gã mặt sẹo cười lạnh lùng.

Gã nói xong, sóng ngầm càng nổi lên mãnh liệt, ai nấy đều tự chuẩn bị cho mình.

Ai cũng muốn giết Bạch Diệc Phi lập công nhưng người của mấy nhà này, thực lực không chênh lệch nhau là bao, muốn ra tay giết anh trước thì e là không dễ.

Trần Ngạo Kiều nhìn đám người, lập tức ra tay, đồng thời hét lên: “Lên!”

Trong chớp mắt, mười người bên cạnh anh ta xông lên.

Đám người thấy vậy thì kinh hãi không thôi. Bọn họ còn cho rằng những người đó là người nhà họ Bạch đến tranh công với bọn họ, vì thế bọn họ cũng ra tay.

Mười người, thêm Trần Ngạo Kiều là tổng cộng 11 người.

Số lượng ít nhưng chất lượng lại cao.

Bọn họ xông lên được một phút đám người kia mới phát hiện ra sự đáng sợ của họ.

Trong lúc đối đầu, có người thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã hoặc là bị đánh cho không đứng lên nổi.

Chỉ trong vài phút, một nửa đám người đã nằm kêu rên trên đất.

Gã mặt sẹo cảnh giác mà nhìn bọn họ: “Bọn mày là ai? Bọn mày không thể nào là người nhà họ Bạch được!”

Bọn gã chưa từng thấy nhà họ Bạch có đội ngũ mạnh mẽ thế này.

Trần Ngạo Kiều không thèm trả lời gã, đầu bọn họ chỉ còn lại đối thủ mà thôi.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Á!”

“…”.



Bạch Diệc Phi tiến vào biệt thự thì nhìn thấy ngay Long Linh Linh người đầy máu nằm trên đất, hai mắt cô ta nắm chặt, thở thoi thóp.

Lúc này, vì bị đánh mà quần áo trên người Long Linh Linh rách thành từng mảnh, mỗi một vết quất đều khiến người ta khiếp đảm.

Cô ta chỉ là một người phụ nữ mà lại bị hành hạ đến như vậy. Bạch Diệc Phi tức giận đến cùng cực.

Đám người đánh người của anh đã đi đâu rồi?

Bạch Diệc Phi nổi giận, nhìn những vết thương trên người Long Linh Linh khiến anh hận không thể trả lại đám người đó gấp 10 lần!

Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là đưa Long Linh Linh ra ngoài để Lưu Hiểu Anh xử lý vết thương cho cô.

Bạch Diệc Phi vội bước đến, khẽ gọi: “Linh Linh?”

Long Linh Linh còn chưa hôn mê, chỉ là cô ta không muốn mở mắt ra mà thôi. Khi cô ta nghe thấy có tiếng người bước vào thì cho rằng đó là người nhà họ Diệp, vì thế cô ta không mở mắt, nhưng cũng rất sợ hãi.

Chỉ là giọng nói này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức cô ta còn cho rằng mình đang gặp ảo giác.

Long Linh Linh từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, cô ta nhất thời sững sờ: “Chủ tịch…”.

“Tôi đây…”, Bạch Diệc Phi có chút nghẹn ngào, bởi vì khi anh đi đến thì càng thấy rõ ràng những vết thương kia be bét máu thịt, tàn nhẫn đến mức không nỡ nhìn.

Long Linh Linh đột nhiên muốn khóc nhưng cô ta đã không còn sức nữa.

Cũng vào thời khắc này, cô ta hoàn toàn thả lỏng. Cô ta đã đợi được đến lúc Bạch Diệc Phi đến cứu mình, không cần phải cắn răng chịu đựng nữa, vì thế Long Linh Linh hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Bạch Diệc Phi kinh hoảng, vội ngồi xuống cởi trói cho Long Linh Linh rồi cẩn thận mà ôm cô ta dậy.

Anh nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Anh muốn đưa Long Linh Linh đi chữa trị thật nhanh nhưng ngay lúc anh định rời khỏi biệt thự thì cầu thang sau lưng lại có giọng nói vang lên.

“Mẹ, ông còn tưởng có chuyện gì nữa chứ. Chẳng phải là không tìm thấy bật lửa thôi à? Không hút một tý thì chết chắc?”, gã râu quai nón vừa càu nhàu vừa đi xuống: “Ông còn chưa chơi chán đâu!”




Sau lưng gã còn có một người nữa. Tiếng bật lửa vang lên trước rồi mới đến tiếng người nói chuyện: “Không hút một tý cũng không được!”

“Cô ta đã thảm như vậy rồi, mày cẩn thận đừng đánh chết đấy!”

“Không đâu, tao…”, râu quai nón đã xuống đến tầng 1, nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh: “Ai?”

Gã đàn ông phía sau khựng lại, vội bước xuống, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì lập tức đề phòng.

Vốn Bạch Diệc Phi định đi luôn nhưng lúc này Long Linh Linh nằm trong lòng anh còn đang nhắc nhở anh, cô ta đã chịu đựng biết bao khổ sở, đau đớn.

Ngọn lửa phẫn nộ anh vừa ép xuống lúc nãy lại bùng lên dữ dội.

Vì thế anh quay người, nhẹ nhàng đặt Long Linh Linh lên sô pha, sau đó dứng dậy, lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông: “Bọn mày, đáng chết!”

Râu quai nón và tên còn lại đều biết Bạch Diệc Phi, sau khi nhìn thấy anh thì chúng bật cười: “Bạch Diệc Phi? Mày tự chui đầu vào rọ đấy à? Haha… Bọn tao đáng chết? Tao thấy kẻ đáng chết là mày đấy!”

Bạch Diệc Phi nhìn thấy sợi roi vứt bên cạnh sô pha, ánh mắt anh trầm xuống, nhặt lấy sợi roi, “vút” một tiếng, vung sợi roi qua.

Chương 470: Trả thù cho Long Linh Linh

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, râu quai nón đau đến mức toát mồ hôi.

Gã đàn ông cao to thì nhanh chóng né tránh, đồng thời cũng tấn công Bạch Diệc Phi.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lẽo. Anh vứt roi đi, nhảy đến, đạp ngang một cú trúng ngay mặt gã đàn ông. Miệng gã lập tức vì cú đá mà biến dạng, cơ thể lảo đảo rồi ngã “rầm” một tiếng.



Ngay khi chân Bạch Diệc Phi vừa chạm đất thì râu quai nón cũng xông đến, nắm tay đã sắp chạm đến người anh.

Bạch Diệc Phi nghiêng người, áp sát vào bên người râu quai nón mà tiến lên một bước, sau đó bẻ ngoặt tay gã ra sau rồi tung cước đạp bay gã, khiến gã đâm thẳng vào cầu thang cách đó không xa.

Râu quai nón và gã đàn ông cao to đều bất ngờ, chẳng phải Bạch Diệc Phi không biết võ công hay sao? Sao bây giờ anh lại mạnh như vậy?

Bạch Diệc Phi không cho bọn chúng cơ hội phản kháng mà lập tức xông lên.



Một lát sau, hãi gã đàn ông bị Bạch Diệc Phi đánh cho không đứng lên nổi, chi có thể nằm co quắp đau đớn trên đất.

Lúc này Bạch Diệc Phi mới dừng lại, thở dốc.

Sau khi đánh bọn chúng, anh đã bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn chưa hả giận.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ báo cáo công việc với anh mỗi ngày của Long Linh Linh, bây giờ lại biến thành cả người nhuốm máu là anh lại nuốt không trôi cục tức này.

Vì thế Bạch Diệc Phi cầm lấy chiếc roi còn đang vứt trên đất, đạp hai gã đàn ông sát vào nhau, sau đó vung lên từng roi một.

“Vút!”

“Bốp!”

“Vút!”

Tiếng roi vụt vang lên không dứt, tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng.

“Á…”.

Đến cuối cùng, tiếng kêu của chúng đã trở nên thều thào nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không dừng lại.

“Anh, bọn em sai rồi, bọn em sai rồi”.

“Là Diệp Hoan sai bọn em làm, anh tha cho chúng em!”

Khi con người phải đối mặt với sự đau đớn mà bản thân không thể chịu đựng được thì có thể nói bất cứ thứ gì. Vừa rồi bọn chúng nói Diệp Hoan sai chúng làm, Bạch Diệc Phi không hề tin.

Anh không thực sự hiểu Diệp Hoan là người như thế nào, nhưng anh biết gã tuyệt đối sẽ không đối xử với Long Linh Linh như vậy.

Bọn chúng tự mình ngược đãi cô ta, bây giờ lại đổ chuyện này cho Diệp Hoan.

Vì vậy mà Bạch Diệc Phi càng đánh mạnh hơn.

“A! A!”

“…”.

“Tha cho tôi…”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tha cho chúng mày? Mẹ nó, chúng mày có định tha cho Long Linh Linh không? Cô ấy chỉ là một người phụ nữ mà chúng mày cũng ra tay được?”

“Á…”.

Bạch Diệc Phi lại vung mạnh một roi nữa, hai người đã đau đến không thốt thành lời.

“Mẹ nó, chúng mày là súc sinh!”

“Đáng chết!”

Anh vừa nói vừa vung roi đánh.

Cuối cùng, không biết đã bao lâu sau, anh mới vứt sợi roi đi.

Mà hai gã đàn ông nằm trên đất đã không còn động đậy, nếu nhìn kỹ sẽ thấy, bọn chúng không còn thở nữa.

Bạch Diệc Phi đã đánh chết chúng.

Hai tên này đối với một người phụ nữ như Long Linh Linh lại tàn nhẫn như vậy, còn không bằng súc sinh, chết còn là nhẹ!

Bạch Diệc Phi hơi thở dốc, hung ác nhìn chằm chằm vào hai người be bét máu trên đất lại không nhịn được mà đạp vài phát, sau đó mới quay người đi đến chỗ Long Linh Linh.

Sau đó anh ôm cô ta lên rồi rời đi.

Khi cánh cửa bị đạp mở ra, tất cả mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía anh.

Gã mặt sẹo dẫn đầu vẫn còn đứng nhưng hầu hết đám người đã ngã xuống, nếu không thì cũng co quắp hết cả, hoàn toàn không còn dáng vẻ vừa rồi.

Mà nhóm người Trần Ngạo Kiều vẫn đứng thẳng tắp.

Đám gã mặt sẹo có chút sợ nhóm Trần Ngạo Kiều nên không tiếp tục động tay động chân, dù sao mục tiêu của bọn họ là Bạch Diệc Phi, chỉ cần giết anh thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Đám người thấy Bạch Diệc Phi ôm Long Linh Linh ra thì sững sờ. Nếu bọn chúng không nhớ nhầm thì trong phòng có người.

Nhưng Bạch Diệc Phi đã đưa người ra rồi thì có thể thấy được người ở trong, hoặc là bị đánh cho không đứng lên được, hoặc là đã… chết rồi!

Đối với vế sau, tất cả mọi người đều không dám tin. Nếu Bạch Diệc Phi có năng lực giết người thì quyền cước của anh hoàn toàn không yếu hơn bọn họ.

Lúc này, Lưu Hiểu Anh kêu lên kinh hãi, chạy đến cùng Trần Hạo.

Hai người nhìn thấy bộ dạng của Long Linh Linh lúc này thì đỏ mắt.

“Linh Linh… Đám súc sinh!”

Bạch Diệc Phi không lên tiếng mà nhìn đám người, cười lạnh: “Nếu bọn mày đã muốn giết tao thì lên đi!”

Nếu lúc trước nghe thấy lời này thì bọn chúng nhất định không do dự mà xông tới, nhưng Bạch Diệc Phi lúc này đã không còn yếu đuối như trong tưởng tượng của chúng nữa.

Hơn nữa đám 11 người kia quá mạnh!

Nhìn đám người đang cảnh giác, Bạch Diệc Phi bình thản nói: “Mục tiêu của bọn mày là tao, không liên quan đến người khác”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi ôm Long Linh Linh đến xe của mình.

Nhìn thấy động tác của anh, đám người vẫn bất động. Bọn họ hiểu được ý của anh. Anh muốn đưa người phụ nữ trong lòng đi trước, sau đó mới giải quyết chuyện này.

Đám gã mặt sẹo thấy vậy thì lũ lượt nhìn nhau. Thật ra đánh lén lúc này là tốt nhất, bởi vì Bạch Diệc Phi đưa lưng về phía họ, hơn nữa bọn họ còn nhiều người như vậy, nhất định anh sẽ không thể phản kháng được.

Nhưng 11 người kia khiến bọn họ do dự.

Lúc này, điều bọn họ nghĩ đến là đám người kia nhất định là người nhà họ Bạch phái đến bảo vệ Bạch Diệc Phi, vì thể mới ngăn cản bọn họ.

Lưu Hiểu Anh và Trần Hạo cũng lập tức đi theo.

Bạch Diệc Phi đặt Long Linh Linh lên xe rồi nói với Lưu Hiểu Anh: “Cô chữa thương cho cô ấy”.

“Ừ”, Lưu Hiểu Anh gật đầu. Vết thương của Long Linh Linh vừa nhiều vừa nghiêm trọng, cần phải xử lý ngay lập tức, nếu không sẽ để lại di chứng.

Bạch Diệc Phi lại nói với Trần Hạo: “Cậu lái xe đưa bọn họ đi”.

“Anh, vậy anh…”, Trần Hạo cũng biết với tình huống hiện tại thì phải đưa Long Linh Linh và Lưu Hiểu Anh đi, nhưng hắn ta sợ rằng phía sau đám người này vẫn còn đám khác, đến lúc đó phải sao đây?




Phải nói rằng, Trần Hạo cũng có lúc vô cùng thông minh.

Bạch Diệc Phi ngắt lời hắn ta: “Tin tưởng anh”.

“Anh, anh cẩn thận”, Trần Hạo gật đầu rồi lên xe, rời đi.

Cùng lúc này, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Bạch Hổ: “Đợi Chuột Nhắt đi ra thì đóng cửa được rồi”.

Anh cũng gọi điện cho Từ Lãng và nói tương tự.

Bởi vì trước khi tiến vào biết thự, Bạch Hổ và Chung Liên, Từ Lãng cùng Trương Hoa Bân đã chia thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người chia nhau canh ở hai lối ra của biệt thự, phòng ngừa có việc gì thì có thể kịp thời chạy ra.

Nhưng bây giờ, Bạch Diệc Phi không nghĩ như vậy nữa.

Đầu tiên là Long Linh Linh bị đánh, sau đó là người của mỗi dòng họ đều có mặt, lại thêm đám người của liên minh cũng muốn giết anh!

Bạch Diệc Phi anh không phải người lương thiện, nếu đã muốn giết anh thì anh sẽ khiến bọn chúng một đi không trở lại!

Hiện tại, ngoại trừ Bạch Diệc Phi và nhóm Trần Ngạo Kiều ra, thì chỉ còn lại đám người muốn giết anh.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Lên đi, chẳng phải chúng mày muốn giết tao à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom