• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 439-446

Chương 439: Vương Lâu đã thay đổi

Bạch Diệp Phi cúp máy, anh sầm mặt xuống nói với Trương Hoa Bân: “Tôi còn có việc, không đợi được chị dâu, anh cố gắng chăm sóc chị dâu nhé”.

Trương Hoa Bân biết ở Thiên Bắc xảy ra chuyện nên gật đầu: “Bọn tôi xong việc sẽ về ngay”.

Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh rồi nhanh chóng ra khỏi bệnh viện.

Vừa rồi Từ Lãng gọi điện cho anh, buổi trưa Lý Tuyết tới nhà Lưu Tử Vân ăn cơm, lúc về biệt thự thì bị bao vây, may Từ Lãng và Bạch Hổ phát hiện, bọn họ nhanh chóng giải quyết những kẻ đó.



Nhưng có một kẻ phải cần Bạch Diệc Phi ra mặt giải quyết.

Bạch Diệc Phi rất lo lắng, Từ Lãng không nói cho anh biết kẻ đó là ai, vì vậy anh mới phải vội vàng trở về, anh không muốn Lý Tuyết gặp nguy hiểm.

Trên đường đi Lưu Hiểu Anh không chủ động nói chuyện cùng Bạch Diệc Phi.

Trước khi lên xe Lưu Hiểu Anh đã gọi điện thoại cho Phùng Trác, bảo cậu ta đợi ở bên đường.



Rất nhanh Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Phùng Trác, vì sắp đi công tác ở thành phố bên cạnh nên Phùng Trác đã mang một cái ba lô rất to để đựng quần áo và vật dụng hàng ngày.

“Lên xe”.

Phùng Trác để ba lô vào ghế sau rồi cũng ngồi vào, vẻ mặt cậu ta hưng phấn: "Không ngờ cũng có ngày tôi được ngồi trên xe xịn như vậy, đúng là phúc ba đời”.

“Có tiền đồ chút được không?”, Lưu Hiểu Anh không khách khí nói: "Có nhiều xe xịn hơn đây lắm”.

Phùng Trác cười ha ha: "Đúng là tôi không có tiền đồ nè, nếu không cũng đâu cần kiếm ăn bằng việc bán thuốc”.

Bạch Diệc Phi không nói gì, bởi vì anh đang lo lắng cho Lý Tuyết, đồng thời anh cũng nghĩ tới việc không biết bọn người kia và đám chặn giết trước quán mì có phải là một hay không?

Nếu như vậy thì anh cảm thấy có vẻ không đúng lắm, cô gái kia có quan hệ với Tùng Vưu Duy, nếu muốn giết thì phải giết anh chứ, Lý Tuyết đâu liên quan gì?

Hay tâm lý cô ta vặn vẹo đến mức muốn giết Lý Tuyết để Bạch Diệc Phi anh phải chịu đựng cảm giác đau đớn khi người yêu bị giết chết?

Nghĩ tới trường hợp này thì sau lưng Bạch Diệc Phi không khỏi toát mồ hôi, nếu thật sự như vậy thì Lý Tuyết hiện giờ đang gặp nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi lập tức đẩy tốc độ lên mức cao nhất, Phùng Trác sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cậu ta không dám hé răng.

Lưu Hiểu Anh ngồi ở ghế phụ nhắc nhở Bạch Diệc Phi: “Đừng nói tới việc Tuyết Nhi ở nhà có an toàn không, có khi anh còn chết trên đường trước đó”.

“Chị gái à, miệng ác độc quá đó", Phùng Trác không nhịn được nói.

Lưu Hiểu Anh trừng cậu ta qua gương chiếu hậu: “Cậu câm miệng đi”.



Vốn đi đường phải mất hơn hai tiếng, nhưng Bạch Diệc Phi phóng nhanh nên còn nửa tiếng đồng hồ.

Cuối cùng cũng tới biệt thự ở cảng Lam Ba, Bạch Diệc Phi để Lưu Hiểu Anh mang Phùng Trác tới bệnh viện Ngọa Long, còn bản thân thì lái xe trở lại biệt thự.

Bên ngoài biệt thự, Bạch Hổ và Từ Lãng đều ở đó, ngoài ra còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.

Bạch Diệc Phi dò hỏi Bạch Hổ và Từ Lãng.

Từ Lãng thản nhiên đáp: "Tự vào xem đi”.

Bạch Diệc Phi nhíu mày, không biết có chuyện gì bí mật, nhưng có vẻ bây giờ Lý Tuyết vẫn an toàn.

Bạch Diệc Phi đẩy cửa đi vào, anh phát hiện Lý Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha, mà đối diện cô là người anh không nghĩ tới, cũng không đúng, phải là ngoài dự liệu của anh.

“Vương Lâu”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng gọi một tiếng, anh đi tới ngồi bên cạnh Lý Tuyết.

Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi trở lại thì cuối cùng cũng an tâm: “Anh về rồi hả? Không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì”, Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết rồi nhìn Vương Lâu.

Vương Lâu không giống trước đây, trước đây nhìn cậu ta sẽ cảm thấy thật thà trong sạch, nhưng bây giờ cậu ta đã trở nên thâm sâu khó lường.

Vương Lâu không để ý đến ánh mắt của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Bạch Diệc Phi: "Tôi tới thăm chị dâu”.

“Lý Tuyết là vợ tôi, không cần cậu tới thăm”, Bạch Diệc Phi nhấn mạnh, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ lời cô gái kia nói về Vương Lâu, cô ta nói Vương Lâu là người cung cấp thông tin, vì vậy những người kia mới biết được hành tung của anh, mai phục chặn đánh anh.

Vương Lâu ngừng lại, sau đó cậu ta cười khổ một tiếng, cậu ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Diệc Phi chặn lại: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, không tiễn”.

“Tôi biết rồi”, Vương Lâu đứng dậy, cậu ta trầm ngâm nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó mới rời đi.

Lý Tuyết thắc mắc, Bạch Diệc Phi và Vương Lâu không phải là bạn bè hả? Sao lại thành ra thế này?

“Các anh... sao vậy?”, Lý Tuyết hỏi

Bạch Diệc Phi ấn trán rồi lắc đầu: "Không có gì, cậu ta tới làm gì vậy?”

Lý Tuyết đáp: "Cậu ta nói chuyện phiếm với em”.

Bạch Diệc Phi nhíu mày, anh nhớ hồi còn ở trường quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, sau này đi làm bọn họ ít gặp nhau hơn, cậu ta có khát vọng hoài bão, nhưng không có bối cảnh nên làm gì cũng gặp trắc trở.

Tới khi anh ngồi lên cái ghế chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước thì đã giúp đỡ Vương Lâu, để cậu ta thành lập tập đoàn Thủy Tinh, vì vậy cậu ta mới có địa vị và thân phận như ngày hôm nay.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi, anh cũng không biết Vương Lâu thay đổi từ khi nào, thay đổi đến mức anh không nhận ra nữa, thậm chí cậu ta còn muốn gây bất lợi cho anh.

Bây giờ nghĩ lại những điều không thể giải thích trước kia đều sáng tỏ, điểm mấu chốt chính là Vương Lâu, cậu ta là một nhân vật nhỏ bé, nhưng lại có vai trò quan trọng, thậm chí có những việc là do cậu ta ở phía sau thúc đẩy.

Anh tuyệt đối không tin hôm nay cậu ta tới thăm Lý Tuyết, trước kia thì không tới, mà lại nhằm trúng hôm nay. Nếu nói không có vấn đề thì ai tin nổi chứ.

“Em phải tới công ty hả?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Lý Tuyết gật đầu: "Ừ, em phải đi đây”.

“Vậy em mau đi đi, anh nghỉ ngơi một lát”.



Bạch Diệc Phi nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, sau đó thì đi tới bệnh viện Ngọa Long.

Lưu Hiểu Anh đã sắp xếp ổn thỏa cho Phùng Trác, vì yêu cầu và chuyên môn của cậu ta nên đã dành riêng cho cậu ta một phòng thí nghiệm. Vì là bí quyết gia truyền nên cậu ta còn yêu cầu trong lúc điều chế thuốc không được ai ra vào.

Lưu Hiểu Anh thấy yêu cầu này thì nói: "Ai thèm tò mò cách cậu điều chế thuốc chứ?”

Phùng Trác cười thần bí, cậu ta không nói lời nào.

Bạch Diệc Phi đi xem một lượt, thấy không có gì bất thường thì mới tới tập đoàn Hầu Tước

Bây giờ phải điều tra một số chuyện, nhưng Trương Hoa Bân vẫn còn ở thành phố bên cạnh, đợi anh ta quay lại thì cũng phải mấy ngày hôm sau, nhưng Bạch Diệc Phi không thể không đợi thêm mấy ngày được nữa.



Trước khi Bạch Diệc Phi trở lại thì cô gái kia cũng đã tới thành phố Thiên Bắc, cô ta đi tới một khách sạn.

Bên ngoài quán rượu, Trường Tiễu mặc một bộ âu phục màu xanh lam, anh ta đứng đợi cô gái kia tới.




“Lệ Nhã”.

Tùng Lệ Nhã cười xuống xe: "Để anh Trường Tiễu đợi lâu rồi”.

Trường Tiễu nghe vậy thì nhíu mày: "Em không nên tới đây”.

“Vì sao không nên tới?”, Tùng Lệ Nhã hừ một tiếng: "Chẳng lẽ em phải đứng ngoài nhìn người đã giết anh trai mình sống ung dung tự tại như sao?”

Trường Tiễu biết Tùng Lệ Nhã muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, nhưng Bạch Diệc Phi hiện giờ được liên minh doanh nghiệp thủ đô bảo vệ, Tùng Lệ Nhã muốn bảo Trương Đại đi giết Bạch Diệc Phi, như vậy nhà họ Tùng sẽ bị liên lụy.

“Chúng ta vào trong rồi nói”, Trường Tiễu đành kéo Tùng Lệ Nhã vào trong.

Vào trong phòng, Tùng Lệ Nhã không nhịn được muốn kể thu hoạch hôm nay của mình: “Anh Trường Tiễu, hôm nay em đã cho người đi giết Bạch Diệc Phi, nhưng hắn ta chạy mất rồi".

Trường Tiễu nghe vậy thì khẽ nhếch miệng: “Sao em lại có thể lỗ mãng như thế? Bên cạnh Bạch Diệc Phi có vệ sĩ, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn ta".

“Không sao, em đã chọn lúc bên cạnh hắn ta không có vệ sĩ rồi, nhưng đáng tiếc vẫn để hắn ta chạy thoát”, Tùng Lệ Nhã nói với vẻ mặt tiếc hận.

Chương 440: đấu tay đôi

Sau khi Trường Tiễu nghe xong thì lập tức nghĩ đến tin tức mà anh ta vừa tra được, bên người Bạch Diệc Phi không có ai bảo vệ cả là vì hiện tại Bạch Diệc Phi đã có năng lực tự vệ.

“Hả?”, Tùng Lệ Nhã nghi ngờ nhìn Trường Tiễu: “Hắn ta có năng lực tự vệ ấy hả?”

Trường Tiễu lắc đầu: “Không có chuyện gì là không thể, hơn nữa theo tin tức anh vừa tra được thì hắn ta đã biến mất một tháng để đi huấn luyện, mà người huấn luyện cho hắn ta... Nói tóm lại hiện giờ không thể khinh thường võ công của hắn ta”.

“Cứ để anh xử lý chuyện này, em là người nhà họ Tùng, đại diện cho nhà họ Tùng. Nếu như người của liên minh doanh nghiệp ở thủ đô biết em giết chết Bạch Diệc Phi, thì chắc chắn nhà họ Tùng sẽ bị liên minh doanh nghiệp thủ đô chèn ép, thậm chí ba nhà khác cũng sẽ liên hợp lại chèn ép nhà họ Tùng”.



“Em biết rồi”, sắc mặt của Tùng Lệ Nhã nháy mắt đã trầm xuống, cô ta chỉ muốn muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, không nghĩ tới những chuyện sâu xa như vậy.

Bây giờ nghĩ lại cô ta cảm thấy bản thân đang mang thêm phiền phức cho Trường Tiễu.

Nếu như Trường Tiễu tự mình giết chết Bạch Diệc Phi thì chuyện này sẽ hoàn toàn không có quan hệ gì với Tùng Lệ Nhã, cũng không liên quan gì với nhà họ Tùng, nhưng hiện tại cô ta đã đến đây, cho dù không phải là cô ta mà là Trường Tiễu ra tay thì vẫn sẽ ảnh hưởng tới nhà họ Tùng.

Đến lúc đó cho dù cô ta có mười cái miệng cũng không thể nói rõ được, hơn nữa còn liên luỵ đến nhà họ Tùng.



Trường Tiễu bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa, cứ chờ tin tức tốt của anh!”

“Vâng”, Tùng Lệ Nhã chớp mắt vài cái: “Trường Tiễu, anh đã nghĩ kỹ về việc giết Bạch Diệc Phi như thế nào chưa?”

Trường Tiễu lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào cả”.

Muốn giết chết Bạch Diệc Phi cũng không phải chuyện dễ dàng, Bạch Diệc Phi không chỉ có cao thủ bảo vệ, mà đến ngay chính hắn ta cũng có năng lực tự vệ, một mình anh ta không phải là đối thủ của bọn họ.

Anh ta cần nghĩ biện pháp để có thể đấu tay đôi với Bạch Diệc Phi, có như vậy thì anh ta mới có thể nắm chắc 90% phần thắng.

...

Sáng hôm sau, Bạch Diệc Phi đang ngồi ở văn phòng thì nhận được tin nhắn của Trường Tiễu.

“Tôi là Trường Tiễu, nếu anh là đàn ông thì tám giờ tối đi đến nhà máy giấy ở ngoại thành phía Nam gặp tôi”.

Người này là ai vậy?

Bạch Diệc Phi cũng không biết thân phận của Trường Tiễu, anh không hiểu vì sao lại nhận được tin nhắn thế này, anh nghĩ một lát rồi trả lời tin nhắn.

“Anh là ai?”

Trường Tiễu sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn thì ngây người vài giây, lúc này anh ta mới trả lời: “Tôi là Trường Tiễu, bạn của Tùng Vưu Duy, tôi muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, tám giờ tối ngày mai hãy đi một mình tới, nếu dẫn theo người đến thì là chó”.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy tin nhắn thì bỗng im lặng.

Anh đã biết thân phận của Trường Tiễu nên có thể điều tra qua về người này. Nhưng mà đầu óc của tên này có phải có vấn đề không? Câu nói sau cùng kia hoàn toàn không giống như lời của một người trưởng thành.

Từ từ đã, không phải người trưởng thành? Chẳng lẽ lại là cô gái hôm qua anh gặp được?

Bạch Diệc Phi cầm điện thoại lên gọi cho Trần Hạo: “Chuột Nhắt, đi điều tra về người tên Trường Tiễu cho anh, anh muốn có tất cả thông tin”.

“Vâng anh”, Trần Hạo cúp điện thoại, hắn ta lập tức đi điều tra.

Sau một tiếng Bạch Diệc Phi nhận được tài liệu từ Trần Hạo.

Trường Tiễu, nam, hai mươi lăm tuổi, là tay đấu vật, anh ta từng giành được huy chương vàng đấu vật quốc gia. Là bạn từ bé của Tùng Vưu Duy, năm tám tuổi vì học đấu vật nên rời khỏi thủ đô, gần đây mới trở về. Tùng Lệ Nhã là vợ chưa cưới của Trường Tiễu, Tùng Lệ Nhã cũng là em gái của Tùng Vưu Duy, năm nay mười tám tuổi.

Sau khi Bạch Diệc Phi xem hết thông tin này thì suy nghĩ thật kỹ, Trường Tiễu vì Tùng Vưu Duy nên mới đến tìm anh báo thù, nhưng không phải anh ta tám tuổi đã rời khỏi thủ đô sao? Vậy thì lấy đâu ra tình cảm từ tấm bé chứ?

Còn cả Tùng Lệ Nhã kia nữa. Trong đầu Bạch Diệc Phi bỗng lóe lên một tia sáng, giống như là có cái gì đó xuất hiện, nhưng khi anh muốn bắt lấy thì nó đã vụt qua rồi.

Bạch Diệc Phi cũng không cố chấp với điều này, anh cúi đầu trả lời tin nhắn của Trường Tiễu: “Tôi không đi".

Sau khi Trường Tiễu nhận được tin nhắn thì trợn tròn mắt, anh ta vội vàng gửi tin nhắn qua: “Vì sao?”

Bạch Diệc Phi không trả lời tin nhắn của Trường Tiễu nữa, anh đi xử lý tài liệu của công ty.



Thấy Trường Tiễu nhìn điện thoại nhíu mày thì Tùng Lệ Nhã ở bên cạnh hỏi: “Bạch Diệc Phi trả lời thế nào?”

“Hắn ta nói hắn ta không đi”.

Tùng Lệ Nhã khẽ hừ một tiếng: “Em biết chắc chắn là như vậy mà, Bạch Diệc Phi không có can đảm đi một mình đâu, hắn ta sợ chết mà!”

Trường Tiễu lại không cảm thấy như vậy, mặc dù đối phương không nói nguyên nhân, nhưng anh ta cảm giác được chắc chắn không phải vì nhát gan sợ chết nên mới không đến chỗ hẹn, có vẻ Bạch Diệc Phi cảm thấy nhàm chán nên mới không tới.

Nghĩ tới đây thì sắc mặt của Trường Tiễu trầm xuống, xem ra anh ta phải tự mình đến tìm Bạch Diệc Phi rồi.

...




Sau khi Bạch Diệc Phi xử lý xong chuyện của công ty thì đi đến bệnh viện Ngọa Long.

Và đương nhiên anh lại gặp được Lưu Hiểu Anh.

“Vì sao lần nào tôi đến đây đều gặp cô vậy?”, Bạch Diệc Phi không khỏi cảm thán một câu.

Lưu Hiểu Anh cười một tiếng: “Tôi vốn ở trong bệnh viện, anh đến bệnh viện không gặp được tôi thì còn muốn gặp ai?”

“Được rồi, Phùng Trác thế nào?”, Bạch Diệc Phi nhắc đến cậu thanh niên kia.

Nhắc đến Phùng Trác thì Lưu Hiểu Anh hưng phấn nói: “Phùng Trác đúng là có học qua Trung y, không biết tại sao cậu ta đặc biệt mẫn cảm với độc, chỉ cần vừa thấy đã có thể biết được thành phần của chất độc đó, sau đó có thể chế tạo ra được thuốc giải, anh nói xem có lợi hại không?”

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Giỏi như vậy sao?”.

“Vậy sau này không cần lo lắng về vấn đề này nữa rồi", Lưu Hiểu Anh cười nói: “Nếu gặp được cậu ta sớm hơn thì lần anh và Tuyết Nhi trúng độc trước đó đã có thể giải quyết dễ dàng rồi, cũng không phải chịu những hậu quả đó”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, đúng vậy, nếu như gặp được Phùng Trác sớm hơn thì anh đã không phải lo lắng đến sức khỏe của Lý Tuyết nữa, mà Lý Tuyết cũng sẽ không mất trí nhớ, biến thành đứa trẻ, anh cũng sẽ không suýt chút nữa mất mạng.

“Đáng tiếc, trên đời không có nhiều việc hoàn hảo như vậy”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa, hai người định đi ăn cơm cùng nhau.

Chương 441: Gặp lại Tùng Lệ Nhã

Bệnh viện Ngoạ Long được xây dựng ở một khu vực tương đối hẻo lánh, xung quanh hầu như chưa có khu trung tâm thương mại nào cho nên Bạch Diệc Phi phải lái xe chở Lưu Hiểu Anh đi một đoạn rất xa mới tìm được một quán ăn nhỏ.

Đó là một quán ăn Hoa Hạ, bọn họ bước vào, gọi món và chờ đợi phục vụ bê món ăn lên.

Sau khi các món ăn đã lên hết thì Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh chỉ yên lặng ngồi ăn.

Đúng lúc này, có một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi đi ngang qua bên cạnh Bạch Diệc Phi, cô gái đó dừng lại trước mặt Bạch Diệc Phi vài giây, sau cùng hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi.



Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ quặc bèn ngẩng đầu lên nhìn thì kinh ngạc nhận ra đây không phải là cô gái mà hôm trước muốn giết anh hay sao?

Lưu Hiểu Anh thấy vậy huơ tay trước mặt Bạch Diệc Phi nói: “Làm sao thế? Anh có muốn đổi người yêu khác thì hẳn là nên đến lượt tôi trước chứ?”

“Cô đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là gặp lại một người miễn cưỡng coi là có quen biết mà thôi”, giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt.

Lưu Hiểu Anh ngước mắt lên nhìn cô gái kia, bề ngoài cũng khá xinh đẹp chẳng qua là tuổi hơi nhỏ chút, có lẽ nhỏ hơn Bạch Diệc Phi tầm mười tuổi.



“Anh quen cô ta thế nào vậy?”, Lưu Hiểu Anh tò mò hỏi.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn cô ta: "Hôm bị trúng độc, cô ta chính là người đứng phía sau”.

“Cái gì?”, Lưu Hiểu Anh kinh ngạc thốt lên, bất giác nhìn qua vừa đúng lúc cô gái kia cũng nhìn lại, nhưng mà ánh mắt cô ta nhàn nhạt không có ý gì thừa thãi trong đó.

Lưu Hiểu Anh kéo tầm mắt về, thấp giọng hỏi: "Chuyện như thế nào vậy? Anh không đi điều tra xem sao à?”

"Chẳng có gì để tra cả”.

Bạch Diệc Phi cho rằng cô ta chẳng qua chỉ là một người si mê Tùng Vưu Duy mà thôi.

Lưu Hiểu Anh nói giọng không vui: "Anh bây giờ đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, người nào cũng cần phải điều tra rõ lai lịch, ngộ nhỡ lại là một nhân vật ghê gớm nào đó thì sao?”

“Một cô gái mười bảy mười tám tuổi thì có thể là nhân vật ghê gớm cỡ nào chứ?”, Bạch Diệc Phi không để tâm nói.

Biểu cảm của Lưu Hiểu Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề: “Đúng rồi, vì sao cô ta lại muốn giết anh? Anh trêu chọc vào cô ta lúc nào vậy?”

“Tùng Vưu Duy”, Bạch Diệc Phi chỉ nói ba chữ này, sau cũng không nói gì nữa.

Lưu Hiểu Anh nghe ba chữ này xong cũng đột nhiên hiểu ra vấn đề.

“Một cô gái đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời sao lại biến thành như vậy chứ?”, Lưu Hiểu Anh không kiềm được lẩm bẩm một câu.

Bạch Diệc Phi nhếch miệng cười, anh cũng muốn biết tại sao.

Hai người lại yên lặng tiếp tục ăn cơm, sau đó đột nhiên Bạch Diệc Phi lại nói: “Cô tìm người đi điều tra một chút cậu thanh niên tên Phùng Trác kia”.

“Biết rồi”, Lưu Hiểu Anh gật đầu, bản lĩnh của Phùng Trác hơn hẳn những người khác cho nên không thể không khiến người ta nghi ngờ về thân phận của cậu ta.

...

Sau khi ăn xong, Bạch Diệc Phi ra bãi đậu xe lấy xe, tình cờ lại nhìn thấy cô gái kia, cũng chính là Tùng Lệ Nhã.

Cùng lúc đó, bên cạnh Tùng Lệ Nhã có thêm vài tên vệ sĩ to cao.

Bạch Diệc Phi thấy vậy không khỏi nhớ lại, ngày hôm đó rõ ràng chỉ có một mình cô ta ở trong quán trà, bên cạnh không có một vệ sĩ nào cả mà bây giờ lại có hẳn mấy người, tại sao?

Theo lý mà nói, cho dù là bình thường thì bên cạnh cô ta hẳn nên có vài vệ sĩ mới đúng, nhưng mà trong tình huống ngày hôm đó lại chỉ có một mình cô ta, chẳng lẽ cô ta không sợ gặp nguy hiểm hay sao?

Nếu lúc đó mà anh thực sự muốn giết người vậy cô ta chắc chắn chỉ có nước chết.

Còn chưa kịp đợi Bạch Diệc Phi suy nghĩ thêm thì Tùng Lệ Nhã đã cho anh câu trả lời.

Hình như ở bên kia, Tùng Lệ Nhã đang mắng mấy tên vệ sĩ của mình, đám người đó giống như là mới vừa uống say xong, đứng còn không vững.

Bạch Diệc Phi tự hỏi: loại vệ sĩ như vậy còn thuê để làm cái gì?

Chỉ thấy Tùng Lệ Nhã giơ tay lên giáng mạnh xuống, có một tên đàn ông to con liền ngã ngồi trên mặt đất.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mắt chữ o mồm chữ a, nghệt mặt ra.

Một cái tát của cô gái mới khoảng mười bảy tuổi thì có thể khoẻ đến mức nào, tóm lại là chắc chắn không thể tát cho một người đàn ông to cao vạm vỡ đến mức ngã ngồi trên đất như vậy, điều này đã chứng minh bản lĩnh của cô ta không tầm thường.

Giờ thì có thể lý giải tại sao ngày hôm đó Tùng Lệ Nhã lại chỉ có một mình rồi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy may mắn là mình chưa có ý định giết cô ta, nếu không thì rất có khả năng ngày hôm đó người phải chết là anh.

Bạch Diệc Phi thấy cảnh này xong thì cũng không tiếp tục nhìn nữa, chỉ liếc mắt và ghi nhớ lại biển số chiếc xe mà cô ta đang dựa vào, Lưu Hiểu Anh nói đúng, anh nên điều tra một chút về cô gái này.






Hai ngày sau, Bạch Diệc Phi gặp Trường Tiễu ở trước cửa toà nhà của tập đoàn Hầu Tước.

“Bạch Diệc Phi”, Trường Tiễu chặn đường đi của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dừng lại khó hiểu nhìn đối phương: “Anh quen tôi à?”

“Tôi là Trường Tiễu”, Trường Tiễu tự giới thiệu bản thân.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cảnh giác hơn: “Anh tới đây làm gì?”

“Hẹn anh”, giọng Trường Tiễu nhàn nhạt trả lời.

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ kinh hãi: “Không hẹn, tôi thích phụ nữ, hơn nữa tôi có vợ rồi”.

Sắc mặt của Trường Tiễu tức khắc sa sầm: “Mẹ kiếp nhà anh…”.

Bạch Diệc Phi chỉ nói đùa với anh ta mà thôi, tiếp sau đó nghiêm túc nói: “Tôi không muốn lãng phí thời gian với anh, đừng đến tìm tôi nữa”.

Trường Tiễu thấy Bạch Diệc Phi định bỏ đi thì lập tức mở miệng nói: “Anh muốn bây giờ tôi sẽ đi thẳng đến công ty đá quý Phúc Thuỵ không?”

Bạch Diệc Phi lập tức dừng lại, quay người, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn Trường Tiếu: “Anh dám!”

Chương 442: Trả thù cho Tùng Vưu Duy

Trường Tiễu đã từng đi điều tra riêng về Bạch Diệc Phi, người mà Bạch Diệc Phi để tâm đến nhất chính là Lý Tuyết vợ của anh ta, trước đó muốn hẹn gặp riêng Bạch Diệc Phi để giải quyết chuyện giữa bọn họ thì Bạch Diệc Phi lại không thèm đếm xỉa gì đến mình.

Lần này anh ta dùng Lý Tuyết để uy hiếp Bạch Diệc Phi, anh ta không tin Bạch Diệc Phi còn tiếp tục không đếm xỉa gì đến mình nữa.

“Tối nay 8 giờ, xưởng sản xuất giấy đã đóng cửa ở ngoại ô phía Nam thành phố, một mình anh đến, chúng ta quyết đầu với nhau một trận, nếu như anh thắng thì sau này tôi sẽ không tiếp tục đến tìm anh trả thù nữa”, giọng nói của Trường Tiễu đều đều.

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Vậy nếu như tôi thua thì sao?”



“Nếu thua thì anh phải ngoan ngoãn để cho tôi trả thù”, Trường Tiễu trả lời.

Bạch Diệc Phi yên lặng hồi lâu mới nghiến răng trả lời: “Được”.



Lúc ngồi trong văn phòng làm việc, Bạch Diệc Phi nhíu chặt mày suy nghĩ, Trường Tiếu muốn anh một mình đến chỗ hẹn, như vậy thì anh ta đang lo sợ người ở bên cạnh mình, cho nên, nếu quyết đấu riêng thì anh ta sẽ có khả năng để giết được mình.



“Ai giết ai, còn chưa chắc đâu!”

Nếu như là trước đây thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ thua, nhưng bây giờ mà không thử, thì ai biết được?

Buổi chiều, Bạch Diệc Phi vẫn quyết định nói cho Bạch Hổ và Từ Lãng chuyện này, anh sẽ không ngu đến mức đi một mình đến đó, Bạch Hổ và Từ Lãng có thể đi theo phía sau anh.

Sau khi Bạch Hổ và Từ Lãng biết được chuyện này đều tỏ vẻ tán thành, bọn họ cũng từng nghe qua về tên Trường Tiễu này, anh ta là một thiên tài ở bộ môn đấu vật, Bạch Diệc Phi một mình đánh nhau với anh ta chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Bây giờ thì chưa biết chừng đâu!”

Từ Lãng nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt toàn là sự không tin.

Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân mình bị khinh thường cho nên chỉ vào Từ Lãng nói: “Anh, đến đây, chúng ta đánh một trận”.

Giọng Từ Lãng nhàn nhạt trả lời: “Tôi không muốn ngược đãi gà (mờ)*”.

“Con mẹ nó! Anh khinh người quá đáng rồi đó!”, lần này thì Bạch Diệc Phi thực sự muốn đánh nhau với Từ Lãng rồi: “Nào nào nào, đánh một trận, đánh một trận”.

Từ Lãng liếc nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ dùng ngón tay chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Đi đi, không đánh thì anh ta không cam tâm đâu”.

“Biết rồi”, Từ Lãng gật đầu.

Hai người đi đến một chỗ trống sau đó đứng đối diện với nhau, Bạch Hổ đứng ở một bên như đang xem trò vui.

“Bắt đầu”, Bạch Hổ hét lên một tiếng.

Bạch Diệc Phi và Từ Lãng cùng lúc xông vào nhau, hai chân Bạch Diệc Phi dậm mạnh xuống nền đất vọt người lên, Từ Lãng thì siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng vào bụng Bạch Diệc Phi.

Khi Bạch Diệc Phi nhào lên thì cũng đồng thời xoay người mượn bắp tay của Từ Lãng làm bệ đỡ rồi lập tức ôm chặt lấy Từ Lãng, sau đó dùng sức mạnh của cơ thể đè lên người Từ Lãng, Từ Lãng bị đè suýt chút nữa ngã quỳ xuống nền đất.

Từ Lãng còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của Bạch Diệc Phi đã siết chặt lên cổ Từ Lãng, còn hai chân anh thì khoá chặt thân dưới của anh ta khiến cho anh ta không thể động đậy được.

Từ Lãng không còn cách nào, đành phải dùng tay túm lấy cánh tay của Bạch Diệc Phi định bụng làm một cú quật người qua vai, nhưng đáng tiếc cánh tay Bạch Diệc Phi siết quá chặt nên Từ Lãng không thể quăng anh xuống được.

Cuối cùng Từ Lãng mới nói: “Thả tôi ra”.

Bạch Diệc Phi nghe xong liền nới lỏng tay mình, Từ Lãng thấy vậy thì nhân cơ hội này cho Bạch Diệc Phi nếm thử chiêu quật người qua vai của mình.

Sau đó, Bạch Diệc Phi bị quăng mạnh xuống đất nhưng chẳng tỏ vẻ gì cả mà nhanh chóng bật dậy nhào người lên ôm chặt lấy Từ Lãng, lại khoá chặt Từ Lãng lại khiến anh ta không thể động đậy lần nữa.

Từ Lãng rất bất lực: “Tôi nói, cái kiểu đánh nhau vô lại này của anh là cái kiểu gì vậy, huấn luyện nguyên một tháng trời chỉ luyện được cái này thôi hả?”

Bạch Diệc Phi cười cười sau đó thả lỏng tay kẹp Từ Lãng ra: “Đây chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.

“Thế anh dùng kiểu đánh khác đi”, Từ Lãng bị làm cho phát cáu, muốn dùng sức nhưng lại không thể động đậy, loại cảm giác này khiến cho anh ta cảm thấy rất bực bội.

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi lập tức nhấc chân xoay người ra một đòn quất ngang, Từ Lãng phản ứng rất nhanh tránh được đòn này của Bạch Diệc Phi, đồng thời, Từ Lãng cũng nhấc chân đạp về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dùng chân chặn lại, mượn lực sau đó phát lực, Từ Lãng ngẩn ra, mình còn chưa chạm được đến người Bạch Diệc Phi thì đã bị anh đạp cho mấy cái khiến anh ta lại cảm thấy vô cùng bực bội.

“Dừng!”, Từ Lãng không thể không bảo dừng lại: “Kiểu đánh này không đánh nổi!”

Bạch Diệc Phi dừng lại, hơi thở gấp: “Thế nào?”

“Không tệ”, Từ Lãng gật đầu, trình độ của anh ta như vậy mà có thể đánh đến mức này chứng minh Bạch Diệc Phi đã có đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân rồi, nhưng mà muốn đối phó với người mạnh hơn nữa thì có lẽ còn chưa được.

Sau khi Bạch Hổ xem xong thì cũng bình luận một cách nhàn nhạt: “Phương pháp đá chân quả thực không tồi, kỹ thuật khoá người cũng tạm được”.

Bạch Diệc Phi cười: “Không mất công tôi tập luyện cả tháng nay”.

Một tháng này, mỗi ngày anh đều phải tập ba bài: bị quật, kỹ năng khoá người và phương pháp đá chân.

Người phụ nữ đó từng nói, sức phần chân của con người mạnh hơn sức ở phần tay cộng thêm phương pháp đá chân đúng cách sẽ phát huy được hết sức mạnh của phần chân.

Giống như Bạch Diệc Phi bây giờ mới chỉ là bắt đầu, anh muốn học cấp tốc nên chương trình huấn luyện của anh rất nặng khiến anh khổ không thể tả, người phụ nữ đó lấy hai bao cát mỗi bao gần hai mươi kilogram buộc vào chân anh và yêu cầu anh trong thời gian huấn luyện thì không được tháo nó ra.

Không chỉ như thế, mỗi ngày phải tập liên tục duy nhất một động tác đá chân, không được phép dừng lại, tính ra số lần đá chân mỗi ngày phải lên đến mấy nghìn lần, sau một ngày huấn luyện anh có cảm giác như chân không còn là của mình nữa.

Mặc dù thời gian chỉ có một tháng, nhưng Bạch Diệc Phi rất có thiên phú cho nên kết quả cũng không tồi. Tập liền trong một tháng, mỗi ngày đá chân cả nghìn lần thì dù có ngốc mấy cũng sẽ tập được thành phản xạ.

Còn về kỹ năng khoá người thì chỉ là hỗ trợ mà thôi, bởi vì nhận thấy trước đây khi đánh nhau Bạch Diệc Phi có thói quen ôm chặt lấy người ta, cho nên cũng coi như là một loại thiên phú trên phương diện này, người phụ nữ đó mới để cho Bạch Diệc Phi học thêm kỹ năng khoá người.

Từ Lãng chỉnh trang lại quần áo rồi mới từ tốn nói: “Vẫn chưa đủ, mấy năm gần đây Trường Tiễu vẫn đang không ngừng tiến bộ”.

“Mấy năm trước tôi từng đánh nhau với anh ta, lúc đó chúng tôi hoà nhau, nhưng mấy năm gần đây anh ta chắc chắn đã có tiến bộ cho nên một mình anh chưa chắc đã đánh thắng được anh ta”.

Bạch Diệc Phi yên lặng một hồi rồi nói: “Anh nói như vậy, tức là mấy năm gần đây anh đều dậm chân tại chỗ sao?”

Bạch Hổ vứt cho Bạch Diệc Phi một ánh mắt khinh bỉ: “Đây không phải là trọng điểm mà anh cần để ý”.

“Được thôi!”, Bạch Diệc Phi nhún vai: “Dù sao thì các anh cũng đi theo tôi, nếu như có chuyện gì thì xuất hiện giúp tôi là được”.

“Lại nói, tôi cũng không tin là Trường Tiễu sẽ đi một mình”.

Từ Lãng giải thích nói: “Có lẽ anh ta sẽ đi một mình thật, con người này ngoài việc đầu óc hơi bảo thủ ra thì còn có thói quen nói gì làm nấy”.

Bạch Diệc Phi khựng lại một giây sau đó nói: “Anh ta nói là tôi phải đi một mình, không nói là anh ta sẽ đi một mình”.

Câu này… quả là thú vị.



Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trần Ngạo Kiều: “Chủ nhân của biển số xe đó là Tùng Lệ Nhã, là thiên kim của nhà họ Tùng, em gái của Tùng Vưu Duy cũng là vợ chưa cưới của Trường Tiễu”.




Bạch Diệc Phi biết cô gái đó không đơn giản nhưng mà anh chắc chắn chưa từng liên tưởng đến cô ta chính là Tùng Lệ Nhã, bây giờ thân phận đã rõ rồi anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Lúc đầu anh còn tưởng là Tùng Vưu Duy đã làm gì con gái nhà người ta, sau đó cô gái tìm anh trả thù cho người yêu, ai ngờ hoá ra người ta là trả thù cho anh trai!

“Được, tôi biết rồi”.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi mệt mỏi day day trán, Tùng Lệ Nhã và Trường Tiễu đều đã đến rồi, như vậy Trường Tiễu chắc chắn biết chuyện trước đây Tùng Lệ Nhã phái người đi giết anh.

Mà Trường Tiễu lại hẹn anh quyết đấu, xem ra anh ta đã quyết tâm phải trả thù cho Tùng Vưu Duy.

Nhưng mà Bạch Diệc Phi còn một điểm vẫn chưa nghĩ thông, nếu như Trường Tiễu đến để trả thù thì việc này sẽ không liên quan gì đến nhà họ Tùng. Nhưng Tùng Lệ Nhã cũng tham gia, như vậy với tư cách là vị hôn phu của Tùng Lệ Nhã, Trường Tiễu nếu muốn trả thù thì sẽ không còn là việc của một mình anh ta nữa mà sẽ là việc của nhà họ Tùng.

Chẳng lẽ bọn họ không sợ đắc tội với người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô hay sao?

Thôi bỏ đi, dù gì thì tối nay cũng gặp nhau rồi ắt sẽ biết thôi.

Chương 443: Quyết đấu với Trường Tiễu 1

Xưởng sản xuất giấy đã đóng cửa ở ngoại ô phía Nam thành phố.

Bởi vì khu nhà xưởng này đã bị bỏ hoang vài năm rồi nên xung quanh có rất nhiều cỏ dại cùng với một số máy móc cũ kỹ bị bỏ lại, phía trên những máy móc này phủ đầy bụi bặm và mạng nhện.

Bên trong nhà xưởng ngoài Trường Tiễu ra còn có Tùng Lệ Nhã.

Tùng Lệ Nhã đã thay một bộ đồ thể thao, chủ yếu là để tiện cho việc hành động. Nhưng mà Trường Tiễu chắc chắn sẽ không để cho cô ta tham gia: “Chút nữa em tìm chỗ nấp ở một bên đừng để cho Bạch Diệc Phi nhìn thấy em”.



“Em biết rồi…”, Tùng Lệ Nhã bĩu môi nói: “Có anh Trường Tiễu ở đây, không cần em ra tay cũng có thể giết được hắn ta”.

“Biết là được rồi”, Trường Tiễu trả lời giọng nhàn nhạt.

Tùng Lệ Nhã nhìn ra phía cửa chính cũ kỹ gỉ sét cảm thấy bất mãn nói: “Đã 8 giờ rồi, Bạch Diệc Phi sao còn chưa thấy đến? Hắn ta sợ rồi à?”

“Không đâu”, Trường Tiễu lắc đầu.



Điều tra lâu như vậy nên anh ta hiểu mọi việc làm của Bạch Diệc Phi đa phần đều bởi vì vợ của mình, thâm chí còn có vài lần vì vợ mình mà suýt chết, cho nên chắc chắn Bạch Diệc Phi sẽ đến.

Tùng Lệ Nhã xuỳ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa.

Ngược lại thì Trường Tiễu lại cảm khái nói một câu: “Bạch Diệc Phi nhìn có vẻ ngu ngốc nhưng lại sống rất thật, người như vậy rất đáng để kết giao”.

“Điều kiện tiên quyết là bây giờ anh ta không phải là kẻ địch của anh”.

Tùng Lệ Nhã gật đầu: “Em còn tưởng anh Trường Tiễu định bỏ qua hiềm khích lúc trước mà kết giao với hắn ta nữa đó!”



Sau đó, mười phút trôi qua Bạch Diệc Phi vẫn chưa đến, Tùng Lệ Nhã đợi đến phát cáu: “Hắn ta sao vẫn còn chưa đến?”

Trường Tiễu cũng hơi cau mày, ngày hôm đó anh ta đã nói rất rõ ràng rồi, Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu ý của anh ta rồi, nếu muốn vợ của mình được sống yên ổn thì Bạch Diệc Phi buộc phải đến nơi hẹn.

Đúng vào lúc Trường Tiễu định gửi thêm một tin nhắn khác cho Bạch Diệc Phi thì anh tới.

Một chiếc BMW dừng lại trước cửa.

“Trốn đi”, Trường Tiễu nói với Tùng Lệ Nhã.

Tùng Lệ Nhã lập tức chạy ra phía sau một chiếc thùng gỗ to nấp vào đó. Ở phần giữa của thùng gỗ có một cái lỗ to như miệng bát, vừa đủ để người ở phía sau có thể quan sát tình hình bên ngoài.

Bạch Diệc Phi dừng xe lại, anh cũng đã đổi bộ đồ tây mặc trên người lúc trước thành bộ đồ mặc thường ngày, hơn nữa còn là loại quần áo giá mười tệ một chiếc bán đầy trên vỉa hè nữa, mặc những đồ này vừa thoải mái lại không vướng víu, có rách cũng không tiếc.

Trường Tiễu không thấy có người khác đi theo thì cảm thấy yên tâm hơn, sau đó nói bằng giọng nhàn nhạt: “Anh đến muộn”.

Bạch Diệc Phi chẳng để tâm nhướng mày nói: “Xin lỗi, có chút việc bận nên đến muộn”.

Lúc này, Tùng Lệ Nhã trốn phía sau thùng gỗ kinh ngạc đến mức phải lấy hai tay che miệng mình lại để tránh phát ra tiếng động, người nọ lại chính là Bạch Diệc Phi!

Trước đó cô ta cứ tưởng anh là vệ sĩ của mình, không ngờ được anh lại chính là Bạch Diệc Phi!

Tên Bạch Diệc Phi này quả nhiên là rất xảo quyệt.

Bên kia, Trường Tiễu đứng thẳng người: “Nếu đã đến rồi thì chúng ta bắt đầu đi!”

“Đợi đã!”, Bạch Diệc Phi giơ tay lên: “Chúng ta cứ quyết đấu thế này à, có vẻ như còn thiếu cái gì đó?”

“Ý gì?”, Trường Tiễu hơi ngây ra, không biết Bạch Diệc Phi định làm trò gì nhưng theo phản xạ nhíu mày lại: “Chẳng lẽ anh còn gọi người khác đến nữa?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không, tôi muốn nói là khi quyết đấu phải có biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Tôi không muốn lại bị bắt vào tù thêm lần nữa vì tội giết người đâu”.

Trường Tiễu tức thì hiểu ra ý của Bạch Diệc Phi: “Anh nói xem, muốn làm gì?”

“Chúng ta ký một bản cam kết sinh tử đi!”, Bạch Diệc Phi vừa nói vừa móc từ trong túi áo ra hai tờ cam kết đã in sẵn trước khi đến, đưa một tờ cho Trường Tiễu tiện thể đưa luôn cho anh ta một cây bút.

“Ký đi!”, giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Hai bên cũng cần phải đảm bảo rằng, nếu như anh giết được tôi thì việc này không liên quan gì đến anh và nhà họ Tùng, tôi tin là Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng sẽ không gây phiền phức cho nhà bọn họ”.

“Còn về phần tôi ấy mà… anh cũng nên hiểu”, Bạch Diệc Phi không nói nhiều, cúi đầu ký tên lên bản cam kết của mình.

Trường Tiễu nghe được lời nói của Bạch Diệc Phi thì con ngươi hơi co lại, ngay sau đó liền trở lại bình thường, ánh mắt của anh ta nhìn Bạch Diệc Phi rất phức tạp nhưng rồi cũng ký tên vào bản cam kết sau đó đưa nó cho Bạch Diệc Phi.

Hai người trao đổi bản cam kết cho nhau, tiếp tục ký tên, sau đó bản cam kết này chính thức có hiệu lực. Bản cam kết được in làm hai bản, hai bên nếu trong quá trình quyết đấu có ai bị thương nặng hoặc chết thì đều không liên quan đến đối phương, cá nhân tự chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Bạch Diệc Phi nhận lại bản cam kết sau đó xoay người nói với Trường Tiễu: “Đợi một chút, tôi cất nó lên ô tô, tránh việc chút nữa đánh nhau quyết liệt quá, không cẩn thận lại làm rách nó”.

Trường Tiễu vô cùng khó hiểu.

Tại sao anh ta không hề cảm thấy sự lo lắng hay căng thẳng của Bạch Diệc Phi? Hơn nữa bản cam kết sinh tử này còn là do anh ta đưa ra!

Bạch Diệc Phi mới là người bị báo thù, anh ta nhìn cũng có vẻ yếu đuối nhưng vì sao mà trông anh ta lại ung dung như thế, cảm giác như hôm nay anh ta đến đây chỉ để tham gia một bữa cơm rất bình thường vậy.

Có phải Bạch Diệc Phi đang giở trò gì không?

Không kịp nghĩ nhiều, khi Bạch Diệc Phi đi cất đồ thì Trường Tiễu cũng nhanh chóng xoay người đưa bản cam kết sinh tử cho Tùng Lệ Nhã đồng thời dặn dò: “Đợi chút nữa bất kể xảy ra chuyện gì thì em cũng không được ra ngoài, biết chưa?”

Tùng Lệ Nhã gật đầu lia lịa.

Đợi sau khi hai người đứng đối diện nhau thì Trường Tiễu mở miệng nói: “Bây giờ thì có thể bắt đầu được rồi chứ?”

“Đương nhiên”, Bạch Diệc Phi nhún vai.

Đúng vào lúc lời nói dứt thì ánh mắt Trường Tiễu trở nên nghiêm nghị, khí thế cả người đều thay đổi sau đó xông đến.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mắt anh loé lên, bất động quan sát thế tấn công của Trường Tiễu.

Tùng Lệ Nhã trốn phía sau thùng gỗ siết chặt nắm tay vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng quan sát hai người, cô ta hy vọng anh Trường Tiễu có thể giết chết Bạch Diệc Phi cho nên sau khi nhìn thấy động tác của Trường Tiễu thì cô ta vô cùng kích động.

Rất nhanh nữa thôi, cô ta sẽ được nhìn thấy Bạch Diệc Phi bị Trường Tiễu đánh cho thê thảm, sau cùng sẽ bị Trường Tiễu đánh cho đến chết.

Tiếp đó, tình huống mà cô ta mong muốn không hề xuất hiện.

Sau khi Trường Tiễu xông đến tấn công bằng một cú đấm, Bạch Diệc Phi cực nhanh né người cùng lúc đó nhấc chân tung một cú đá chéo đá trúng bụng của Trường Tiễu.

“Rầm!”

Trường Tiễu khinh địch, cũng không ngờ được tốc độ ra đòn của Bạch Diệc Phi lại nhanh như vậy cho nên bị đạp trúng người văng ra, cả người đập mạnh xuống đất.

Tùng Lệ Nhã kinh hãi trợn to hai mắt: “Sao lại thế được?”




Trường Tiễu cũng giật mình kinh hãi bò dậy từ trên mặt đất, trong ánh mắt anh ta nhiều thêm sự nghiêm túc với cuộc đấu này.

Bạch Diệc Phi không hề bởi vì đạp trúng Trường Tiễu mà đắc chí, anh thậm trí càng cẩn thận hơn bởi anh biết, Trường Tiễu đã bắt đầu nghiêm túc rồi.

Quả nhiên như vậy, lần này Trường Tiễu không lỗ mãng xông tới nữa mà chọn chuẩn góc độ rồi mới tấn công Bạch Diệc Phi từ nhiều phía.

Bạch Diệc Phi hiện tại có sở trường dùng chân mà Trường Tiễu thì lại có sở trường dùng nắm đấm, một người phía trên, một người phía dưới.

Bạch Diệc Phi chỉ có thể dùng cánh tay để chặn lại thế tấn công của Trường Tiễu nhưng sức lực của Trường Tiễu quá lớn nên anh mới chặn được một đòn mà đã phải lùi lại mấy bước, suýt chút nữa là đứng không vững.

Trường Tiễu thấy vậy thì tranh thủ thời gian ra đòn liên tiếp, hầu như không để cho Bạch Diệc Phi có cơ hội phản công.

Bạch Diệc Phi không ngừng né tránh, cúi đầu, lui về phía sau nhưng lại không tìm ra được cơ hội để phản công lại.

Trường Tiếu thấy vậy thì cười châm chọc: “Sao lại không ra tay đi? Mau ra tay đi chứ?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống: “Ngại quá, tôi không thích động thủ”.

Lời nói vừa dứt thì Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng tìm được chỗ sở hở của Trường Tiễu, đến khi anh ta ra đòn một lần nữa thì Bạch Diệc Phi hạ thấp người xuống, một tay chống xuống đất đá chân tấn công phần thân dưới của Trường Tiễu.

Chương 444: Quyết đấu với Trường Tiễu 2

Trường Tiễu khựng lại sau đó bất thình lình nhảy lên tránh được đòn tấn công của Bạch Diệc Phi nhưng mà khoảng cách giữa hai người đã bị kéo giãn ra.

Bạch Diệc Phi lập tức đứng dậy bắt đầu tấn công bằng các kiểu đá chân liên tục và liên tiếp thành một bộ, Trường Tiễu không ngừng lui lại phía sau, không ngừng tránh né, cũng bởi chiều dài của chân dài hơn cánh tay cho nên Trường Tiễu muốn tấn công Bạch Diệc Phi thì cũng không chạm được đến anh.

Sắc mặt của Tùng Lệ Nhã ở phía sau thùng gỗ dần trở nên nghiêm trọng, sự bất ngờ lúc đầu chẳng qua vẫn nằm trong dự liệu, không bao lâu sau khi bắt đầu thì Trường Tiễu đã chiếm ưu thế, nhưng bây giờ rõ ràng Trường Tiễu đã nằm ở thế yếu hơn rồi.

Không còn cách nào khác, Trường Tiễu bị dồn đến mức buộc phải ra tay, anh ta nắm lấy cổ chân của Bạch Diệc Phi ý đồ muốn ném anh ra ngoài.



Bạch Diệc Phi phát hiện ý đồ của anh ta nên mượn lực của Trường Tiễu cực nhanh cong người túm chặt lấy vai của anh ta, chân kia thì khoá chặt anh ta lại.

Không đến mấy giây mà Trường Tiễu đã bị Bạch Diệc Phi khoá chặt không thể động đậy được chỉ đành đứng nguyên tại chỗ, anh ta muốn hất người ra nhưng tuyệt nhiên lại không thể làm gì, bức bối vô cùng.

“Anh xuống ngay!”, Trường Tiễu gào um lên.

Bạch Diệc Phi tiếp tục khoá chặt anh ta: “Tôi không đấy!”



“Xuống ngay!”

“Không!”

“Anh mà còn không xuống thì tôi sẽ cho ngã xuống đất đó!”, Trường Tiễu nghiến răng nghiến lợi nói.

Chưa từng gặp người nào da mặt dày như người này, đây mà là quyết đấu à? Đây thực sự là quyết đấu à? Làm gì có cái kiểu quyết đấu như thế này?

Bạch Diệc Phi vẫn không chịu xuống, Trường Tiễu bực mình không sao tả xiết, thực sự có ý định lấy người Bạch Diệc Phi đập xuống đất.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập tức thả lỏng Trường Tiễu sau đó mượn lực nhảy xuống.

Trường Tiễu cảm thấy lực kìm kẹp trên người đã thả lỏng ra nên không nói nhiều lời, siết chặt nắm tay đấm về phía mặt Bạch Diệc Phi, dường như anh ta đang muốn phát tiết hết cục tức ban nãy ra.

Bạch Diệc Phi may mắn tránh được cú đấm sát qua mặt, cú đấm sượt qua sống mũi của anh dù vẫn chưa đánh trúng mặt nhưng vẫn cảm thấy bỏng rát nơi sống mũi, là do sức gió từ cú đấm tạt qua.

Chưa kịp tung đòn chân thì cú đấm thứ hai của Trường Tiễu đã tới, Bạch Diệc Phi không thể không vươn tay ra chặn lại, sau đó anh đã lại đánh giá cao sức lực của mình rồi.

Sức lực của Trường Tiễu thực sự rất mạnh, nhất là sức từ nơi cánh tay, anh ta mà dồn hết sức để đấm thì thậm chí còn có thể dễ dàng đấm vỡ một tảng đá, đây không phải là nói quá mà là sự thật.

Bạch Diệc Phi cảm thấy cơn đau đớn truyền đến từ phía cánh tay, chân mày nhíu lại cũng đồng thời ép mình phải ra đòn phòng vệ.

Trường Tiễu hừ lạnh, sau đó lại tung thêm một đấm, cú nào cũng vô cùng mạnh mẽ.

Bạch Diệc Phi không ngừng tránh né, từng bước lùi lại phía sau.

Cục diện lại thay đổi lần nữa, mà lần này thì Trường Tiễu chiếm thế thượng phong.

Tùng Lệ Nhã vui mừng hẳn lên, quả nhiên vẫn là anh Trường Tiễu giỏi hơn, Bạch Diệc Phi quá yếu đuối khi ở trước mặt anh Trường Tiễu.

Bạch Diệc Phi đối diện với tình huống hiện tại thì cũng không hoảng loạn mà ngược lại càng bình tĩnh tránh né đòn tấn công, đồng thời quan sát sơ hở của Trường Tiễu.

Anh còn nhớ, lúc trước khi Bạch Hổ huấn luyện cho anh có từng nói, phàm là khi tấn công thì chắc chắn sẽ có tư thế chuẩn bị, tức là không cần biết là bạn tung đòn tay hay đòn chân thì đều sẽ có một động tác chuẩn bị, nhưng mà động tác này rất nhỏ, những người có tốc độ nhanh thì hầu như không thể nhìn rõ động tác này.

Bạch Diệc Phi nhớ kỹ lời này cho nên ý đồ muốn đi nhìn rõ tư thế chuẩn bị của Trường Tiễu, như vậy thì anh có thể ra tay trước một bước để chặn lại chiêu tấn công của anh ta, cũng đồng thời có thể nhân cơ hội phản công ngược lại.

Bạch Diệc Phi nhìn chăm chú từng động tác của Trường Tiễu, cơ thể anh cũng né tránh thành bản năng, anh hầu như không cần phải suy nghĩ mà cơ thể anh đã tự phản ứng lại trước rồi.

Rất lâu sau, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng quan sát rõ ràng, cũng đã tìm được tư thế chuẩn bị ra đòn của Trường Tiễu, thâm chí còn nhìn ra được quy luật ra đòn của anh ta.

Cho nên, trong lần ra đòn tiếp theo của Trường Tiễu, Bạch Diệc Phi đã ra tay trước một bước, cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, cánh tay đặt vào phía mặt trong cánh tay của Trường Tiễu, ngay sau đó cơ thể anh di chuyển về phía bên cạnh, cánh tay anh kéo tay của Trường Tiễu bẻ quặt ra phía sau.

Một tay kia thì nhanh chóng tìm được cánh tay còn lại của Trường Tiễu sau đó cả người anh áp sát vào phía sau lưng của anh ta, khoá chặt hai cánh tay của Trường Tiễu lại khiến anh ta không thể ra đòn được nữa.

Trường Tiễu vẫn luôn ở trong trạng thái ra đòn bây giờ đột ngột bị Bạch Diệc Phi khoá chặt hai tay thì lại có chút không phản ứng kịp mà ngây ra mất một giây, sau đó mới dùng sức lắc người hòng hất Bạch Diệc Phi ra.

Bạch Diệc Phi nào có cho anh ta cơ hội để làm vậy, trong một tích tắc liền ra đòn chân đạp thẳng lên đầu gối chân của Trường Tiễu khiến anh ta phải quỳ xuống.

“Uỳnh” một tiếng.

Trường Tiễu quỳ một chân xuống đất, cả khuôn mặt là sự không phục, con mẹ nó chứ, lại là chiêu này.

Bạch Diệc Phi còn lâu mới để ý nhiều như thế, sau khi thấy Trường Tiễu quỳ trên mặt đất thì lập tức đổi một tư thế khác. Anh hơi thả lỏng hai tay của Trường Tiễu, trước khi anh ta kịp ra đòn thì đã lại khoá chặt anh ta lại.

“Mẹ kiếp!”, Trường Tiễu không thể kiềm được phải chửi bậy.

Bạch Diệc Phi coi như không, nhanh nhẹn ấn Trường Tiễu nằm trên đất, lạnh giọng nói: “Anh thua rồi!”

“Tôi chưa thua!”, Trường Tiễu hừ lạnh: “Bản cam kết sinh tử cũng đã ký rồi, không chết thì không thôi”.

“Được á!”, Bạch Diệc Phi đứng dậy dường như chuẩn bị ra tay giết Trường Tiễu.

Đúng lúc này, Tùng Lệ Nhã thấy tình huống không ổn nên không nhịn được mà chạy ra: “Dừng tay! Anh không được giết anh Trường Tiễu!”

Bạch Diệc Phi khựng lại, anh quả thực không ngờ đến Tùng Lệ Nhã sẽ ở đây, hơn nữa chỗ cô ta trốn chính là phía sau thùng gỗ, như vậy tức là Tùng Lệ Nhã đã nhìn thấy tất cả những gì lúc nãy bọn họ đã làm.

“Hoá ra anh cũng chỉ như vậy!”, Bạch Diệc Phi nói một câu hàm ý sâu xa.

Nói xong thì Trường Tiễu cảm thấy Bạch Diệc Phi đã nới lỏng sức lực nên lập tức tránh thoát khỏi Bạch Diệc Phi thở hổn hển đến đứng bên cạnh Tùng Lệ Nhã.

“Anh Trường Tiễu không sao chứ?”, Tùng Lệ Nhã lo lắng hỏi một câu.

Trường Tiễu lắc đầu: “Em không nên ra đây”.

Tùng Lệ Nhã nghe vậy thì sắc mặt sa sầm: “Em còn không ra thì anh ta đã giết anh rồi!”

Trường Tiễu không nói thêm nữa bởi vì anh ta cảm thấy vẫn còn cơ hội để có thể thoát ra, mà anh ta cũng không hề cảm nhận được ý muốn giết người của Bạch Diệc Phi, có lẽ lúc đó Bạch Diệc Phi chỉ nói vậy mà thôi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Trường Tiễu đã thoát ra được thì có chút chán nản, lúc nãy bởi vì Tùng Lệ Nhã cho nên anh mới không cẩn thận để Trường Tiễu chạy mất, giờ muốn bắt anh ta lại lần nữa sợ là sẽ lại phải mất thêm nhiều công sức nữa.

Trường Tiễu nhìn Bạch Diệc Phi cất giọng nhàn nhạt: “Một tháng huấn luyện, quả thực là có hiệu quả, do tôi khinh thường anh rồi”.

“Nhưng mà, tất cả những điều này đối với tôi mà nói vẫn chưa đủ để thắng được tôi, tôi vẫn sẽ giết được anh!”

“Anh cần phải trả giá cho những gì mình đã làm!”

Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Những việc tôi đã làm tôi chưa từng hối hận, cũng không cảm thấy tôi cần phải trả giá ra sao!”

“Anh muốn trả thù cho Tùng Vưu Duy, tôi lúc nào cũng có thể tiếp anh!”

Hai mắt của Trường Tiễu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Anh giết người mà còn nói là không cần trả giá, quả thực là nực cười! Giết người đền mạng! Anh giết Tùng Vưu Duy thì buộc phải dùng mạng của mình để trả!”

“Tôi giết người đền mạng, vậy còn Tùng Vưu Duy thì sao? Anh ta cũng giết người, vậy tôi giết anh ta cũng chẳng qua là anh ta phải trả giá cho việc giết người của mình mà thôi!”

Trường Tiễu kinh hãi trợn mắt: “Anh nói cái gì?”

Tùng Lệ Nhã cũng kinh hãi không kém: “Anh tôi giết người?”

Tùng Lệ Nhã chỉ biết anh cô ta thích chơi đàn bà nhưng từ trước tới giờ chưa từng nghe nói anh cô ta đã giết người!

Trường Tiễu đã rất nhiều năm không gặp Tùng Vưu Duy rồi, anh ta thậm chí còn không biết đến bộ dáng sau khi lớn của Tùng Vưu Duy ra sao, cho nên mới kinh ngạc như vậy.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười lạnh: “Nếu như anh cảm thấy giết người phải đền mạng, vậy thì đến đi!”

Trường Tiễu cũng không nói gì thêm, đã đến nước này rồi, không phải anh chết thì chính là tôi chết.

Trường Tiễu đẩy Tùng Lệ Nhã ra: “Em tránh sang bên, đừng có qua đây, cho dù là anh chết đi thì cũng không được qua đây, nghe rõ chưa?”

Tùng Lệ Nhã lo lắng nhìn Trường Tiễu, cuối cùng cô ta lựa chọn tin tưởng anh Trường Tiễu của cô ta, anh Trường Tiễu giỏi như vậy, chắc chắn có thể giết được Bạch Diệc Phi!

“Đến đây đi!”, Trường Tiễu sau khi nhìn thấy Tùng Lệ Nhã đã đi qua một bên thì nói với Bạch Diệc Phi.




Bạch Diệc Phi không nói hai lời mà xông thẳng về phía anh ta.

Lúc mới đầu quả thực anh cũng không hề có ý định giết người, dù gì thì Trường Tiễu báo thù cho Tùng Vưu Duy cũng là điều có thể hiểu được, hơn nữa cách thức báo thù cũng miễn cưỡng được coi là chính đáng chứ không hề như những người khác, đâm dao từ sau lưng.

Nhưng lúc nãy bọn họ nói đến việc giết người đền mạng, cái giá phải trả khiến cho Bạch Diệc Phi vô cùng tức giận.

Anh giết Tùng Vưu Duy thì phải đền mạng, vậy Tùng Vưu Duy giết người thì sao?

Bông Hoa chết rồi, Vô Bệnh cũng chết rồi, còn có một Hồ Thiên Cẩm nữa, chết mất ba người, vậy anh ta không nên đền mạng lại hay sao?

Không những thế, anh trai của anh, Tần Hoa còn trở thành người thực vật rồi, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện không dậy được, chẳng lẽ gã không nên vì những điều này mà trả giá hay sao?

Giờ này phút này, Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đều vô cùng nghiêm túc, cũng quyết tâm lôi hết bản lĩnh của mình ra để thực sự bắt đầu cuộc quyết đấu.

“Rầm!”

Trường Tiễu nhào người lên, trong lúc mà Bạch Diệc Phi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã tung một đòn chân đạp Bạch Diệc Phi văng ra ngoài, đây coi như đáp trả cho cú đạp trước đó của Bạch Diệc Phi.

Chương 445: Có bom

Bạch Diệc Phi bị đạp ngã trên mặt đất, anh vuốt ngực một cái, Từ Lãng nói không sai, Trường Tiễu thiên về thi đấu thể lực, người thường không thể so được với thể lực của anh ta.

May là một tháng này anh đã quen bị hành, trừ lúc bị Trường Tiễu đá trúng có hơi đau ở ngực ra thì các bộ phận khác trên người đều không có cảm giác gì.

Trường Tiễu nhìn thấy Bạch Diệc Phi đứng lên như không xảy ra chuyện gì thì lập tức nhíu mày.

Bạch Diệc Phi đứng lên không được bao lâu đã tiếp tục vọt tới, Trường Tiễu thấy thế thì không dám thả lỏng, hai người lại đánh nhau một lần nữa.



Một lúc sau Bạch Diệc Phi lại tiếp tục bay ra ngoài, đâm thẳng vào một bên thùng gỗ.

Bạch Diệc Phi tiếp tục đứng lên, anh lao tới chỗ Trường Tiễu.

Ánh mắt Trường Tiễu run lên, anh ta kinh ngạc trước khả năng chịu đòn của Bạch Diệc Phi, đồng thời cũng càng ra tay hung ác hơn.

Bạch Diệc Phi không thèm để ý, sau khi bị ngã mấy lần thì anh vẫn còn khỏe như vâm, mà chân anh cũng không nhàn rỗi, mỗi phát đá của anh đều không bình thường, nhưng mà chưa đá trúng Trường Tiễu lần nào.



Sau mấy hiệp Trường Tiễu đã có chút đuối sức, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn còn rất hăng.

Đây chính là ưu thế của Bạch Diệc Phi, anh rất có khả năng chịu đòn, sức bền dẻo dai, thể lực đầy đủ. Về cuối ai thua ai thắng vẫn chưa nói trước được.

Trường Tiễu cũng phát hiện ra điểm này, anh ta bắt đầu sốt ruột, không còn có bộ dạng thong dong như khi mới bắt đầu nữa.

Bạch Diệc Phi cũng lợi dụng điểm này để đợi Trường Tiễu lộ ra sơ hở, anh nâng chân lên đá bay Trường Tiễu.

Trường Tiễu rơi ầm xuống mặt đất.

“Anh Trường Tiễu!”, Tùng Lệ Nhã lo lắng kêu lên, cô ta muốn đi qua bên đó.

Trường Tiễu lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng tới đây!”

Tùng Lệ Nhã đứng yên tại chỗ, trong lòng tràn đầy lửa giận.

Trường Tiễu chính là chồng sắp cưới của cô ta, cô ta chính mắt nhìn thấy Trường Tiễu bị đánh thành bộ dạng này nên trong lòng ngày càng hận Bạch Diệc Phi, cô ta cũng không thèm để ý mà xông lên lao về phía Bạch Diệc Phi.

Dường như hành động của Tùng Lệ Nhã cũng đã nằm trong dự đoán của Bạch Diệc Phi, cho nên khi Tùng Lệ Nhã xông tới thì anh đã nhanh chóng phản ứng lại, nghiêng người tránh được.

Tùng Lệ Nhã cũng đã từng trải qua huấn luyện, trên người cũng có chút võ nghệ, sau mấy đợt đánh qua lại Bạch Diệc Phi suýt nữa đã bị Tùng Lệ Nhã đánh trúng, may là anh phản ứng nhanh chóng nên đã tránh được.

Mà Trường Tiễu cũng đã đứng lên, anh ta hô lớn: “Lệ Nhã, mau dừng lại!”

Bây giờ Tùng Lệ Nhã sẽ không nghe lời Trường Tiễu, lúc này cô ta chỉ chú ý tới Bạch Diệc Phi trước mặt, cô ta không chỉ báo thù cho anh trai, mà còn muốn dạy dỗ Bạch Diệc Phi một trận thay cho Trường Tiễu!

Sau mấy lần phải trốn tránh thì Bạch Diệc Phi rốt cuộc cũng ra tay, anh không có sử dụng bất kì kỹ năng gì mà chỉ dùng lòng bàn tay cản lại những đòn tấn công của Tùng Lệ Nhã. Anh giơ chân lên quét qua Tùng Lệ Nhã, sau đó nhanh chóng lùi lại, cũng không ra tay nữa.

Dù sao Tùng Lệ Nhã cũng là con gái, cho nên Bạch Diệc Phi đã cố ý nương tay.

Trường Tiễu lập tức đi qua đỡ Tùng Lệ Nhã dậy, sau khi Tùng Lệ Nhã đứng lên thì cô ta định tiếp tục xông lên, nhưng đã bị Trường Tiễu kéo lại: “Lệ Nhã!”

“Anh Trường Tiễu!”, hốc mắt của Tùng Lệ Nhã ửng đỏ.

Trường Tiễn lắc đầu: “Đây là cuộc chiến giữa anh và anh ta, thế nên không ai được nhúng tay vào, bọn anh cũng đã ký vào giấy sinh tử, sống hay chết không liên quan gì đến em".

Hốc mắt của Tùng Lệ Nhã càng đỏ: “Nhưng mà...”

Trường Tiễu nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Tùng Lệ Nhã cắn môi, cô ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó mới lui sang một bên.

Trường Tiễu nói với Bạch Diệc Phi: “Vừa rồi Lệ Nhã xúc động nên đã phạm quy, tôi tự nguyện để anh đánh ba chiêu".

“Cái gì?”, Tùng Lệ Nhã trừng mắt: “Anh Trường Tiễu!”

Hiện giờ cơ hội thắng của Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đang là năm năm, nếu như Trường Tiễu nhường cho Bạch Diệc Phi ba chiêu thì không biết chừng Trường Tiễu sẽ bị thương, mà nặng hơn nữa còn có thể mất mạng!

Tùng Lệ Nhã cắn môi, cô ta muốn khóc lên, trong lòng vô cùng tự trách, cô ta biết rõ Trường Tiễu là người vô cùng có quy củ vậy vẫn không nhịn được phạm quy, vì thế mới khiến Trường Tiễu rơi vào trong nguy hiểm.

Bạch Diệc Phi có hơi ngạc nhiên, không ngờ Trường Tiễu là người có quy củ như vậy, trong hoàn cảnh sinh tử lại bằng lòng để anh đánh ba chiêu, đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Không chỉ có như thế, Bạch Diệc Phi còn cảm thấy nếu như không phải vì Tùng Vưu Duy, thì có lẽ bọn họ còn có thể trở thành bạn bè của nhau nữa.

Lúc này Bạch Diệc Phi nghĩ đến Lâm Cuồng của nhà họ Lâm.

Lâm Cuồng là một người thành thật, nhưng dù sao cũng là người của bốn gia tộc lớn nên đôi khi không thể hoàn toàn tuân thủ quy tắc được.

“Nói thật tôi đánh giá anh rất cao", Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Trường Tiễu trả lời: “Tôi cũng vậy".

Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Đó là vinh hạnh của tôi?”

Trường Tiễu hừ nhẹ một tiếng, anh ta không muốn nói thêm nữa: “Bớt nói nhảm đi, tiếp tục!”

Bạch Diệc Phi hiện giờ đã giảm bớt sát khí, anh không còn ý định muốn trừ khử đối phương nữa, ngược lại anh nhìn về phía Tùng Lệ Nhã rồi thản nhiên nói: “Tôi thấy để đề phòng sự cố thì cần phải có người quan sát vợ chưa cưới của anh".

“Có ý gì?”, Trường Tiễu nhíu mày.

Bạch Diệc Phi vỗ tay một cái, Bạch Hổ và Từ Lãng từ hai bên cổng đi đến.

Trường Tiễu và Tùng Lệ Nhã nhìn thấy bọn họ thì thay đổi sắc mặt, nếu như chỉ có một mình Bạch Diệc Phi thì bọn họ sẽ không sợ, nhưng thêm Bạch Hổ và Từ Lãng nữa thì bọn họ sẽ không có phần thắng nào.

Giọng nói của Trường Tiễu lạnh lùng: “Anh không giữ lời hứa!”

Bạch Diệc Phi nghe xong thì hơi nở nụ cười: “Không phải anh cũng mang theo vợ chưa cưới sao? Hiện giờ tôi mang theo bạn bè tốt thì cũng không tính là quá đáng chứ?”

Nhất thời Trường Tiễu bị nghẹn lời, không thể phản bác.

Tùng Lệ Nhã cảnh giác quan sát Bạch Hổ và Từ Lãng, cô ta rất sợ bọn họ đột nhiên ra tay.

“Yên tâm đi, tôi chỉ bảo bọn họ đi ra mà thôi, dù sao người của anh cũng xuất hiện rồi, người bên tôi cũng không cần trốn ngoài cửa quan sát làm gì, đúng không?”

“Đươc thôi, dưới sự chứng kiến của cả hai bên, chúng ta mau bắt đầu đi!”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Lần này thật sự là một sống một còn".

Trường Tiễu hừ lạnh một tiếng: “Vẫn là câu nói vừa rồi, tôi là người đã phạm quy, để cho anh đánh ba chiêu”.

“Không cần”, Bạch Diệc Phi căn bản không thèm để ý những thứ này, cho dù nó có thể mang lại cho anh phần thắng cực lớn.

Trương Tiễu nhíu mày, anh ta còn muốn nói tiếp thì Bạch Diệc Phi đã nhanh chóng lao tới...

Trương Tiễu phản ứng trong vô thức, anh ta nhanh chóng né người.

Nhưng khi hai người vừa mới đánh nhau thì bỗng vang lên một tiếng nổ.

“Uỳnh!”

Tiếp theo là một đợt chấn động nhẹ giống như trận động đất, nhưng lại không phải.

Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức hô lớn một tiếng: “Chạy mau! Đó là bom!”

Bạch Hổ và Từ Lãng hô xong đã nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Bạch Diệc Phi cũng kịp phản ứng xông ra ngoài.

Trường Tiễu nghe thấy thế thì nhìn về phía Tùng Lệ Nhã, Tùng Lệ Nhã đứng ở bên cạnh thùng gỗ, cách chỗ anh ta hơi xa, mà phía sau Tùng Lệ Nhã còn có hai thùng gỗ chồng lên nhau.

Bởi vì vụ nổ vừa rồi nên thùng gỗ đã lung lay sắp đổ.

“Lệ Nhã!”, Trường Tiễu nhìn thấy thùng gỗ sắp đổ xuống thì lập tức chạy vọt tới đỡ thùng gỗ, anh ta nói với Tùng Lệ Nhã đang đứng đó sợ hãi: “Chạy mau!”




Tùng Lệ Nhã đột nhiên hoàn hồn, sau khi nhìn thấy Trường Tiễu thì thầm giật mình, cô ta muốn nói gì đó nhưng lại bị Trường Tiễu ngắt lời: “Chạy mau! Nếu không chạy thì không kịp đâu!”

“Em ra ngoài đi!”

Tùng Lệ Nhã nghe được câu cuối cùng thì hốc mắt đỏ ửng, cuối cùng đành cắn răng chạy ra ngoài.

Bạch Diệc Phi chạy tới cổng thì nhìn thấy Trường Tiễu đang một mình đỡ lấy hai thùng gỗ, hơn nữa bom còn đang nổ ầm ầm, lúc này anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Những quả bom bắt đầu nổ từ trong nhà máy ra, nó nổ theo thứ tự từ trong ra ngoài, còn khoảng hơn trăm mét nữa thì bom sẽ nổ tới chỗ Trường Tiễu.

Bạch Diệc Phải thấy thế thì không suy nghĩ mà trực tiếp quay trở lại, anh vọt lên đá một cái vào thùng gỗ, trọng tâm của thùng gỗ chếch sang chỗ khác rồi rơi xuống.

“Đi mau!”

Sau khi Bạch Diệc Phi hô lên thì anh và Trường Tiễu cùng nhau chạy ra ngoài.

Nhưng chuyện vừa rồi mất khá nhiều thời gian, hai người còn chưa chạy đến cổng thì sau lưng đã vang lên tiếng bom nổ.

“Bùm!”

“Bùm!”

-------------------
Chương 446: Không cần tìm nữa

“Anh Trường Tiễu !”, sau khi Tùng Lệ Nhã chạy ra ngoài thì đã quay người lại nhìn, cô ta thấy bom đang nổ không ngừng phía sau hai người thì lập tức hoảng sợ hô lớn.

Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhìn sang, một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau là luồng khí nóng ập tới, phía trước lửa cháy bừng bừng, nhà máy vốn đã cũ nát nên bắt đầu sụp đổ.

...

Sau hơn nửa tiếng thì ngọn lửa bắt đầu nhỏ dần, xưởng giấy vốn to rộng giờ đã biến thành một đống lộn xộn, nhiều thứ không còn nguyên vẹn, vì vụ nổ nên khắp nơi đều là mảnh vỡ vụn.



Ba người Bạch Hổ đứng ở đó nửa giờ, mà nửa giờ trôi qua nhưng vẫn không thấy Trường Tiễu và Bạch Diệc Phi đi ra bên ngoài.

Tùng Lệ Nhã ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào: “Anh Trường Tiễu!”

Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào đống lửa đang bốc cháy, sắc mặt cả hai ảm đạm.

Lúc lâu sau Tùng Lệ Nhã không tin Trường Tiễu sẽ chết ở bên trong, cô ta như điên dại chạy vọt vào bên trong, nhưng Bạch Hổ tay nhanh lẹ mắt đã kéo trở lại: "Giờ cô không thể vào trong đó”.



“Anh mau thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn đi tìm anh Trường Tiễu...”, Tùng Lệ Nhã dùng sức giãy dụa.

Khuôn mặt Bạch Hổ không chút thay đổi nào, anh ta nói: “Bây giờ cô đi vào trong cũng vô dụng, bọn họ chưa ra ngoài thì nghĩa là vẫn chưa ra".

“Hu hu...”, lời nói của Bạch Hổ khiến Tùng Lệ Nhã khóc nấc lên: “Anh Trường Tiễu".

Từ Lãng nhìn thấy thế thì lấy điện thoại ra gọi điện cho nhân viên cứu hỏa, cũng đặc biệt gọi điện thoại cho chuyên gia tìm người, sau đó anh ta mới đi tới nói: “Tôi đã gọi người tới rồi, nếu bọn họ không trở ra thì chúng ta sẽ đào tìm".

Nhìn đống lửa lụi tàn ngay trước mặt, trong lòng Tùng Lệ Nhã cũng lạnh như tro tàn.

Không nói đến việc bom có thể nổ chết người hay không, chỉ tính riêng thanh cốt thép sụp xuống trong cơn cháy lớn như vậy, mà bọn họ cũng đã chờ ở đây nửa tiếng, nếu vẫn không ra ngoài thì sẽ còn cơ hội sống sao?

Căn bản đây là chuyện không thể!

Tùng Lệ Nhã thậm chí còn không muốn cho người đi đào, cô ta không muốn nhìn thấy thi thể bị đốt cháy khét của Trường Tiễu, cô ta không chịu nổi đả kích như thế.

Bạch Hổ và Từ Lãng liếc nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương, bọn họ không tin Bạch Diệc Phi sẽ chết như thế, loại cảm giác này không chân thực chút nào.

Hơn nữa trước đó Bạch Diệc Phi cũng bị người ta ám sát rất nhiều lần, còn suýt nữa bị phán tử hình, những chuyện này đều xảy ra cả rồi, cho nên bọn họ không tin Bạch Diệc Phi sẽ chết dễ dàng như vậy.

Không lâu sau đó xe cứu hỏa và đội tìm người cũng đã đến, xe cứu hỏa dập tắt toàn bộ lửa, sau đó đội tìm kiếm người cũng bắt đầu đào bới.

Tùng Lệ Nhã vẫn đứng ở một bên quan sát không chớp mắt, trong lòng cô ta không muốn, nhưng vẫn hi vọng bọn họ còn sống.



Nhưng mà bọn họ không chú ý trong mười phút sau khi nhà máy sụp đổ, chiếc xe đậu ở chỗ khúc quanh không xa đã rời đi từ lúc nào.

Cùng lúc đó chiếc xe dừng ở bên cạnh xe của Bạch Hổ và Từ Lãng cũng khởi động đi theo chiếc xe kia.

Chiếc xe phía trước đi thẳng về phía nội thành, cuối cùng đi đến quán KTV Tinh Diệu, sau đó có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi xuống.

Người đàn ông sau khi xuống thì nhìn xung quanh, sau khi phát hiện ra không có người nào khả nghi thì mới đi vào KTV.

Trong một phòng riêng ở tầng hai.

Một nhóm nam thanh nữ tú đang ngồi vây quanh một chỗ ca hát chơi xúc xắc, bên trên mặt bàn còn bày đầy chén rượu, dưới chân là năm thùng bia, đã uống được hơn nửa thùng.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ trừ người đàn ông đang ngồi ở giữa kia, người đó chỉ bưng chén rượu chậm rãi uống, cũng không tham gia ca hát hya chơi xúc xắc.

Gã chính là Liễu Chiêu Phong, người luôn ẩn nấp trong chỗ tối.

Bây giờ Liễu Chiêu Phong đang nghĩ không biết Bạch Diệc Phi đã chết chưa? Người của gã sao vẫn chưa quay trở lại? Hay là đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn?

Đúng lúc này người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia gõ cửa một cái, sau đó đi vào bên trong căn phòng.

Lúc đi vào bên trong căn phòng thì tất cả mọi người trong phòng đều dừng lại, ngay cả mấy người đang ca hát cũng đều ngừng theo, nhất thời toàn bộ căn phòng chỉ còn có âm thanh tiếng nhạc vang lên.

Người đàn ông lấy xuống mũ lưỡi trai xuống, lộ ra gương mặt hơi tang thương, người đó cung kính nói: “Đã chết rồi, bom nổ mà nhà máy bị cháy cũng đã sập, không có cơ hội sống sót nào".

Sau khi người đó dứt lời thì trong phòng vang lên tiếng reo hò.

Liễu Chiêu Phong cũng kích động không thôi: “Rất tốt, Bạch Diệc Phi rốt cuộc đã chết, mà lần này sẽ không ai nghĩ tới là tôi giết Bạch Diệc Phi, ha ha…"

Bạch Diệc Phi quyết đấu cùng Trường Tiễu, bị thuốc nổ nổ chết, hoặc là bị thiêu chết, tất cả những điều này đều chứng tỏ cái chết của Bạch Diệc Phi có liên quan tới Trường Tiễu và nhà họ Tùng, không ai ngờ tới người ra tay lại là Liễu Chiêu Phong gã.

“Chúc mừng sếp!”

Tất cả mọi người trong phòng đều đang chúc mừng Liễu Chiêu Phong, cả đám tụ tập lại cùng một chỗ là vì chuyện của Liễu Chiêu Phong, bởi vì Liễu Chiêu Phong luôn muốn giết Bạch Diệc Phi, đây cũng là việc mà tối nay bọn họ đã làm.

Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã chết, sếp chắc chắn sẽ rất vui mừng, chỉ còn một chút nữa thôi thì những người luôn đi theo sếp như bọn họ có thể đạt được mục đích rồi.

Liễu Chiêu Phong giơ ly rượu lên: “Chúc mừng thắng lợi của chúng ta!”

“Cheers!”

Sau khi đặt chén rượu xuống thì Liễu Chiêu Phong vung tay lên nói: “Mọi người muốn gì thì gọi đó, hôm nay rất đáng để chúc mừng, tất cả chi phí tôi bao hết".

“Sếp muôn năm!”

Sau một trận reo hò thì có người đã cầm lấy menu chuẩn bị gọi chút rượu đắt tiền và đồ ăn vặt.

Liễu Chiêu Phong ngồi im một chỗ uống rượu, trong đầu gã đang nghĩ đến Lý Tuyết.

Đúng vậy, lâu nay gã vẫn nhớ Lý Tuyết mãi không quên, gương mặt xinh đẹp của Lý Tuyết, khí chất sạch sẽ và dáng người uyển chuyển của cô đều là chấp niệm của Liễu Chiêu Phong.

Trước kia gã không chiếm được Lý Tuyết, nhưng bây giờ Bạch Diệc Phi đã chết, Lý Tuyết chính là của gã!

Không phải, lúc đầu Lý Tuyết cũng là của gã, chính là tên nhãi Bạch Diệc Phi này xen ngang, nếu không thì người kết hôn cùng với Lý Tuyết sẽ là Liễu Chiêu Phong gã!

Người đàn ông kia ngồi bên cạnh Liễu Chiêu Phong rồi hỏi: “Sếp, sau này chúng ta sẽ làm thế nào?”

Đôi mắt Liễu Chiêu Phong nhắm lại: “Để người của chúng ta đi nhìn thử coi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy xác của Bạch Diệc Phi?”

“Nếu như không có xác thì phải lập tức báo cho tôi, còn nữa, sau khi tìm thấy mà hắn ta chưa chết thì mấy người cứ ra tay tiễn hắn ta lên đường”.

“Tôi đã biết thưa sếp”, người đàn ông gật đầu, sau đó chuẩn bị đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.

Liễu Chiêu Phong thấy thế thì đột nhiên ngăn cản lại: “Đợi chút đã”.

“Sếp còn muốn dặn dò gì?”, người đàn ông ngồi xuống cung kính hỏi.

Liễu Chiêu Phong hừ nhẹ một tiếng: “Có thể giải quyết tên Trường Tiễu thì cứ xử thẳng tay, không giải quyết được thì bỏ qua, nhưng Bạch Diệc Phi nhất định phải chết, hiểu chưa?”

“Tôi đã hiểu”.

Người đàn ông cầm điện thoại ra ngoài truyền đạt lời dặn của ông chủ mình.

Liễu Chiêu Phong uống một ngụm rượu, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.

...




Bên ngoài nhà máy, đội đào bới đã đào một giờ, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, bọn họ chỉ tìm đồ vật hoặc là vật liệu thép bị đốt cháy khét, trừ những thứ đó ra thì không còn gì nữa.

“Chuyện gì vậy?”

“Chắc chắn là chỗ này sao?”

“Không nhớ lầm chứ?”

Tất cả mọi người đều tưởng rằng người gọi bọn họ tới đã nhớ lầm vị trí, nên mới có nghi ngờ hỏi.

Tùng Lệ Nhã thấy thế thì lập tức lắc đầu, không thể nào, đúng là vị trí này rồi, không thể nhầm được!

“Nhưng mà chúng tôi thật sự không tìm được!”

“Nếu không chúng ta lại đi vào bên trong nhìn xem, có lẽ bọn họ đã chạy ra bằng đường khác rồi?”, có người đề nghị.

Bạch Hổ và Từ Lãng thấy thế thì ánh mắt trở nên kích động: “Không cần đào nữa”.

“Cái gì? Sao lại không đào nữa?”

“Không đào nữa", Bạch Hổ gật đầu.

Lúc ấy bom nổ từ đằng sau nhà máy tới, Bạch Diệc Phi và Trường Liễu không thể nào chạy vào phía bên trong được, lúc ấy bọn họ cũng nhìn thấy hai người chạy ra phía bên ngoài này, cho nên chỉ có thể tìm ở vùng này.

Mà bây giờ lại không tìm thấy, điều đó chứng tỏ bọn họ đã trốn ra được!

Tùng Lệ Nhã cũng nghĩ đến khả năng này, cô ta mừng rỡ: “Anh Trường Tiễu không chết...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom