Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-425
Hơn nửa tiếng sau, Bạch Diệc Phi và Lương Ngọc đã bắt được rất nhiều cá rồi trở về căn nhà gỗ. Bên ngoài căn nhà gỗ còn có nơi để nấu nướng, ở đó chỉ có một cái nồi và một cái bếp, bên cạnh còn có một cái bàn để đặt những thứ như bát đĩa, đũa, thớt.
"Đi tìm một cành cây nhỏ tới đây, dùng dao vót cho thật nhọn sau đó rửa sạch rồi đặt con cá lên trên", Lương Ngọc đẩy Bạch Diệc Phi một cái rồi căn dặn.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, đi ra ngoài tìm bốn cành cây tương đối thẳng giống như Lương Ngọc dặn dò, sau khi vót xong thì lấy nước rửa sạch sẽ rồi đưa cho Lương Ngọc.
Lương Ngọc tranh thủ thời gian này, ướp cá với chút muối để khử mùi tanh.
Một lúc sau, hai người cùng nhau nhóm lửa, mỗi người cầm hai con, chậm rãi nướng.
Không khí lúc đầu rất yên tĩnh, đột nhiên Lương Ngọc mở lời: "Hôm qua tôi nghe thấy tiếng anh gọi vợ của mình trong lúc mơ".
Bạch Diệc Phi không khỏi kinh ngạc: "Tôi rất nhớ cô ấy, đương nhiên trong lúc ngủ cũng nằm mơ thấy cô ấy".
Lương Ngọc nhìn ánh mắt sáng rực của Bạch Diệc Phi: "Tôi nhớ là anh phải ở rể đúng chứ? Lúc đó anh có suy nghĩ như thế nào? Anh và vợ của mình thật sự yêu nhau sao?"
Bạch Diệc Phi dừng lại, nhớ tới những mảnh kí ức của mình và Lý Tuyết trong hai năm qua không khỏi nở nụ cười: "Muốn nghe không?"
"Anh nói thì tôi nghe thôi, dù sao cũng buồn chán", Lương Ngọc thoải mái nói.
Bạch Diệc Phi chậm rãi nói: "Khi đó tôi chỉ là một thằng nhóc nhà quê, chẳng có cái gì trong tay, ai cũng coi thường và bắt nạt tôi".
"Lúc đó, gia đình Lý Tuyết đến nhà tìm tôi, muốn tôi tới nhà họ ở rể, kết hôn theo hợp đồng, sau ba năm sẽ ly hôn".
"Hả?", Lương Ngọc kinh ngạc: "Sắp hết tời hạn ba năm rồi đấy?"
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Thật ra tôi rất vui vẻ, tôi chỉ là một thằng nhà quê nghèo kiết xác, có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy, tôi cũng phải tích đức nhiều kiếp mới có được".
"Nhưng sau này tôi mới biết rằng, Lý Tuyết kết hôn với tôi là bởi vì cô ấy không muốn mình trở thành công cụ kết hôn vì lợi ích cho gia đình, do đó cô ấy mới lựa chọn tôi".
Lương Ngọc chớp chớp mắt, không hiểu tại sao lại cảm thấy Bạch Diệc Phi có chút đáng thương.
"Sau khi biết rõ lý do của cô ấy, tôi muốn trở thành bạn bè tốt của cô ấy, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình đã yêu Lý Tuyết rồi, tôi rất muốn đối xử tốt với cô ấy".
Hai năm đó, tất cả mọi người trong gia đình cô ấy đều cười nhạo tôi, thậm chí còn cười nhạo cả Lý Tuyết, lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, mà không thể làm gì cho cô ấy".
"Sau đó, người bố ruột đó đến tìm tôi, tôi bỗng chốc trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, tôi lập tức có cả tiền lẫn địa vị".
"Tôi nghĩ rằng chỉ cần như vậy Lý Tuyết sẽ mở lòng với tôi, trên thực tế thì tôi cũng đã làm được điều đó".
"Nhưng mà vào lúc ấy vì chuyện của tập đoàn nhà họ Liễu và nhà họ Bạch, đem đến nhiều tai họa, làm hại đến Lý Tuyết, khiến cho cô ấy quên đi mọi chuyện và cả tôi".
"Lúc đó tôi gần như sụp đổ, nhưng may mà tôi vẫn kiên trì, vẫn đối xử tốt với cô ấy như cũ, mặc dù cô ấy đã quên tôi nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm và để ý đến tôi".
"Bây giờ, trí nhớ của cô ấy đã hồi phục rồi, chúng tôi thật sự đã ở bên nhau".
Lương Ngọc nghe xong, hai mắt đỏ hoe, mặc dù Bạch Diệc Phi kể một cách bình thản như vậy nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra khoảng thời gian đó bọn họ đã trải qua những gì, trong lòng cô thật sự cũng có chút khắc khoải.
"Tốt quá rồi", Lương Ngọc nói: "Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc".
Bạch Diệc Phi cười đáp lại: "Cảm ơn cô".
"Hứ!", Lương Ngọc quay đầu, trong lòng cô có một chút buồn bã, nhưng cũng càng thêm ngưỡng mộ tình yêu của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, cô ngưỡng mộ hai người họ trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn ở bên cạnh nhau.
Tình yêu như vậy, chắc chắn không thể có chỗ cho người thứ ba chen chân vào.
Ăn xong cá nướng, Lương Ngọc thu dọn đồ đạc rồi nói: "Anh ngủ đi, ngày mai sư phụ sẽ tới đây để huấn luyện cho anh".
Bạch Diệc Phi nghe đến đây, cảm giác thoải mái lúc đầu trong nháy mắt liền biến mất, chỉ có một Lương Ngọc đã như vậy rồi, tới thêm một người phụ nữ nữa chẳng phải anh sẽ sống dở chết dở hay sao?
...
Buổi sáng, sau khi ăn xong bữa sáng, người phụ nữ kia đến rất đúng giờ.
"Mấy ngày hôm nay như thế nào?", người phụ nữ hỏi Lương Ngọc.
"Mới dạy mấy chiêu tự vệ, mấy cái khác tạm thời con vẫn chưa dạy".
Người phụ nữ gật đầu, gọi Bạch Diệc Phi một tiếng: "Đi theo tôi".
Bạch Diệc Phi nhìn ánh mắt của Lương Ngọc, vẻ mặt Lương Ngọc cười gian vui vẻ nói: "Đi thôi, sư phụ gọi anh kìa!"
"Ừm...", cuối cùng cũng chẳng trốn tránh được.
Khi đến một bãi đất trống, người phụ nữ mặc áo cảnh sát nhìn Bạch Diệc Phi một lượt rồi nói: "Đến đây, đánh tôi đi".
Trong đầu Bạch Diệc Phi đầy vạch đen, anh không sợ hãi, anh cảm thấy rõ ràng đánh không lại mà vẫn đâm đầu vào chẳng phải thằng ngố sao?
"Sao không động đậy?", người phụ nữ mất hết kiên nhẫn: "Lên đi!"
Bạch Diệc Phi thấy vậy, chỉ đành nghiến răng nhắm mắt mà xông lên.
Do bị ném mấy ngày nay, Bạch Diệc Phi vừa lao tới liền bị người phụ nữ ném bay, nhưng anh cũng đã biết cách để tiếp đất an toàn để giảm thiểu tổn thương.
"Bang!"
Bạch Diệc Phi rơi xuống đất, đây không phải lần đầu anh bị người phụ nữ này ném ra ngoài một cách thảm hại, nhưng ít nhất lần này anh cũng không cảm thấy đau lắm.
Người phụ nữ nhìn thấy hài lòng cười nói: "Tự vệ khá tốt".
Người phụ nữ chỉ làm Bạch Diệc Phi ngã một lần rồi để đứng đó suy ngẫm.
Bạch Diệc Phi nhìn Lương Ngọc, ánh mắt như muốn hỏi: "Cô ta đang làm cái gì vậy?"
Lương Ngọc nhún nhún vai: Sao mà tôi biết được?
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn người phụ nữ, đúng lúc người phụ nữ nhìn qua, cười một cách đầy ẩn ý khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc.
"Cô muốn làm gì?", Bạch Diệc Phi nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Thời gian một tháng là quá ngắn, cho nên muốn học được kĩ năng tự bảo vệ bản thân thì đương nhiên phải học không theo quy trình bình thường".
"Cho nên?", không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi có một cảm giác lo lắng không yên.
Đúng như dự đoán, người phụ nữ lạnh nhạt nói: "Cho nên, cậu không cần phải ngạc nhiên".
Mặt Bạch Diệc Phi hiện lên đầy dấu chấm hỏi: "Sao có thể không ngạc nhiên cho được?"
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Đó là..."
...
Thời gian một tháng nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Bạch Diệc Phi đã trở nên dạn dày sương gió hơn sau một tháng luyện tập, đương nhiên, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã đen hơn trước, cơ thể cũng cường tráng hơn, người khác không thể nhìn ra.
"Cậu có thể đi rồi", Lương Ngọc ở trên núi vẫy tay: "Ngày này của tôi, cuối cùng cũng xong rồi".
Bạch Diệc Phi cười nham hiểm: "Cảm ơn".
"Vậy anh phải gọi tôi một tiếng chị nghe chưa", Lương Ngọc nhướn mày nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt ửng đỏ nhìn người phụ nữ mặc áo gió, bàn tán: "Tại sao cô ta nhỏ hơn tôi, sao tôi phải gọi cô ta là chị".
"Tại vì cô ấy nhập môn sớm hơn cậu, cậu đương nhiên phải gọi là chị rồi", người phụ nữ trả lời.
Bạch Diệc Phi có chút không phục, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chị..."
"Ai ya, em thật biết nghe lời!", Lương Ngọc nhếch miệng cười, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng.
Trong lòng Bạch Diệc Phi không thể thoải mái, lại nghe thấy câu này: "Còn ai trên cô nữa không?"
"Có", sư phụ của bọn họ trả lời: "Cậu chính là người thứ chín".
Bạch Diệc Phi là người thứ chín, nghĩa là trên anh còn có tận tám người anh chị nữa!
Lương Ngọc cười lớn: "Anh yên tâm, bây giờ anh cũng không thể gặp bọn họ, cho nên, sau này anh chỉ cần hiếu thảo với người chị này là được rồi".
"Cô nói chữ hiếu thảo không sợ đau lưỡi à", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Lương Ngọc lắc đầu: "Làm sao có thể? Đây là việc người làm em nên làm nhé! Phải rồi, nhớ hiếu thảo với cả sư phụ nhé!
"Đi tìm một cành cây nhỏ tới đây, dùng dao vót cho thật nhọn sau đó rửa sạch rồi đặt con cá lên trên", Lương Ngọc đẩy Bạch Diệc Phi một cái rồi căn dặn.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, đi ra ngoài tìm bốn cành cây tương đối thẳng giống như Lương Ngọc dặn dò, sau khi vót xong thì lấy nước rửa sạch sẽ rồi đưa cho Lương Ngọc.
Lương Ngọc tranh thủ thời gian này, ướp cá với chút muối để khử mùi tanh.
Một lúc sau, hai người cùng nhau nhóm lửa, mỗi người cầm hai con, chậm rãi nướng.
Không khí lúc đầu rất yên tĩnh, đột nhiên Lương Ngọc mở lời: "Hôm qua tôi nghe thấy tiếng anh gọi vợ của mình trong lúc mơ".
Bạch Diệc Phi không khỏi kinh ngạc: "Tôi rất nhớ cô ấy, đương nhiên trong lúc ngủ cũng nằm mơ thấy cô ấy".
Lương Ngọc nhìn ánh mắt sáng rực của Bạch Diệc Phi: "Tôi nhớ là anh phải ở rể đúng chứ? Lúc đó anh có suy nghĩ như thế nào? Anh và vợ của mình thật sự yêu nhau sao?"
Bạch Diệc Phi dừng lại, nhớ tới những mảnh kí ức của mình và Lý Tuyết trong hai năm qua không khỏi nở nụ cười: "Muốn nghe không?"
"Anh nói thì tôi nghe thôi, dù sao cũng buồn chán", Lương Ngọc thoải mái nói.
Bạch Diệc Phi chậm rãi nói: "Khi đó tôi chỉ là một thằng nhóc nhà quê, chẳng có cái gì trong tay, ai cũng coi thường và bắt nạt tôi".
"Lúc đó, gia đình Lý Tuyết đến nhà tìm tôi, muốn tôi tới nhà họ ở rể, kết hôn theo hợp đồng, sau ba năm sẽ ly hôn".
"Hả?", Lương Ngọc kinh ngạc: "Sắp hết tời hạn ba năm rồi đấy?"
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Thật ra tôi rất vui vẻ, tôi chỉ là một thằng nhà quê nghèo kiết xác, có thể lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy, tôi cũng phải tích đức nhiều kiếp mới có được".
"Nhưng sau này tôi mới biết rằng, Lý Tuyết kết hôn với tôi là bởi vì cô ấy không muốn mình trở thành công cụ kết hôn vì lợi ích cho gia đình, do đó cô ấy mới lựa chọn tôi".
Lương Ngọc chớp chớp mắt, không hiểu tại sao lại cảm thấy Bạch Diệc Phi có chút đáng thương.
"Sau khi biết rõ lý do của cô ấy, tôi muốn trở thành bạn bè tốt của cô ấy, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình đã yêu Lý Tuyết rồi, tôi rất muốn đối xử tốt với cô ấy".
Hai năm đó, tất cả mọi người trong gia đình cô ấy đều cười nhạo tôi, thậm chí còn cười nhạo cả Lý Tuyết, lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, mà không thể làm gì cho cô ấy".
"Sau đó, người bố ruột đó đến tìm tôi, tôi bỗng chốc trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, tôi lập tức có cả tiền lẫn địa vị".
"Tôi nghĩ rằng chỉ cần như vậy Lý Tuyết sẽ mở lòng với tôi, trên thực tế thì tôi cũng đã làm được điều đó".
"Nhưng mà vào lúc ấy vì chuyện của tập đoàn nhà họ Liễu và nhà họ Bạch, đem đến nhiều tai họa, làm hại đến Lý Tuyết, khiến cho cô ấy quên đi mọi chuyện và cả tôi".
"Lúc đó tôi gần như sụp đổ, nhưng may mà tôi vẫn kiên trì, vẫn đối xử tốt với cô ấy như cũ, mặc dù cô ấy đã quên tôi nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm và để ý đến tôi".
"Bây giờ, trí nhớ của cô ấy đã hồi phục rồi, chúng tôi thật sự đã ở bên nhau".
Lương Ngọc nghe xong, hai mắt đỏ hoe, mặc dù Bạch Diệc Phi kể một cách bình thản như vậy nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra khoảng thời gian đó bọn họ đã trải qua những gì, trong lòng cô thật sự cũng có chút khắc khoải.
"Tốt quá rồi", Lương Ngọc nói: "Chúc hai người mãi mãi hạnh phúc".
Bạch Diệc Phi cười đáp lại: "Cảm ơn cô".
"Hứ!", Lương Ngọc quay đầu, trong lòng cô có một chút buồn bã, nhưng cũng càng thêm ngưỡng mộ tình yêu của Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết, cô ngưỡng mộ hai người họ trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn ở bên cạnh nhau.
Tình yêu như vậy, chắc chắn không thể có chỗ cho người thứ ba chen chân vào.
Ăn xong cá nướng, Lương Ngọc thu dọn đồ đạc rồi nói: "Anh ngủ đi, ngày mai sư phụ sẽ tới đây để huấn luyện cho anh".
Bạch Diệc Phi nghe đến đây, cảm giác thoải mái lúc đầu trong nháy mắt liền biến mất, chỉ có một Lương Ngọc đã như vậy rồi, tới thêm một người phụ nữ nữa chẳng phải anh sẽ sống dở chết dở hay sao?
...
Buổi sáng, sau khi ăn xong bữa sáng, người phụ nữ kia đến rất đúng giờ.
"Mấy ngày hôm nay như thế nào?", người phụ nữ hỏi Lương Ngọc.
"Mới dạy mấy chiêu tự vệ, mấy cái khác tạm thời con vẫn chưa dạy".
Người phụ nữ gật đầu, gọi Bạch Diệc Phi một tiếng: "Đi theo tôi".
Bạch Diệc Phi nhìn ánh mắt của Lương Ngọc, vẻ mặt Lương Ngọc cười gian vui vẻ nói: "Đi thôi, sư phụ gọi anh kìa!"
"Ừm...", cuối cùng cũng chẳng trốn tránh được.
Khi đến một bãi đất trống, người phụ nữ mặc áo cảnh sát nhìn Bạch Diệc Phi một lượt rồi nói: "Đến đây, đánh tôi đi".
Trong đầu Bạch Diệc Phi đầy vạch đen, anh không sợ hãi, anh cảm thấy rõ ràng đánh không lại mà vẫn đâm đầu vào chẳng phải thằng ngố sao?
"Sao không động đậy?", người phụ nữ mất hết kiên nhẫn: "Lên đi!"
Bạch Diệc Phi thấy vậy, chỉ đành nghiến răng nhắm mắt mà xông lên.
Do bị ném mấy ngày nay, Bạch Diệc Phi vừa lao tới liền bị người phụ nữ ném bay, nhưng anh cũng đã biết cách để tiếp đất an toàn để giảm thiểu tổn thương.
"Bang!"
Bạch Diệc Phi rơi xuống đất, đây không phải lần đầu anh bị người phụ nữ này ném ra ngoài một cách thảm hại, nhưng ít nhất lần này anh cũng không cảm thấy đau lắm.
Người phụ nữ nhìn thấy hài lòng cười nói: "Tự vệ khá tốt".
Người phụ nữ chỉ làm Bạch Diệc Phi ngã một lần rồi để đứng đó suy ngẫm.
Bạch Diệc Phi nhìn Lương Ngọc, ánh mắt như muốn hỏi: "Cô ta đang làm cái gì vậy?"
Lương Ngọc nhún nhún vai: Sao mà tôi biết được?
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn người phụ nữ, đúng lúc người phụ nữ nhìn qua, cười một cách đầy ẩn ý khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc.
"Cô muốn làm gì?", Bạch Diệc Phi nghi ngờ hỏi.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Thời gian một tháng là quá ngắn, cho nên muốn học được kĩ năng tự bảo vệ bản thân thì đương nhiên phải học không theo quy trình bình thường".
"Cho nên?", không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi có một cảm giác lo lắng không yên.
Đúng như dự đoán, người phụ nữ lạnh nhạt nói: "Cho nên, cậu không cần phải ngạc nhiên".
Mặt Bạch Diệc Phi hiện lên đầy dấu chấm hỏi: "Sao có thể không ngạc nhiên cho được?"
Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Đó là..."
...
Thời gian một tháng nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn.
Bạch Diệc Phi đã trở nên dạn dày sương gió hơn sau một tháng luyện tập, đương nhiên, nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy Bạch Diệc Phi đã đen hơn trước, cơ thể cũng cường tráng hơn, người khác không thể nhìn ra.
"Cậu có thể đi rồi", Lương Ngọc ở trên núi vẫy tay: "Ngày này của tôi, cuối cùng cũng xong rồi".
Bạch Diệc Phi cười nham hiểm: "Cảm ơn".
"Vậy anh phải gọi tôi một tiếng chị nghe chưa", Lương Ngọc nhướn mày nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vẻ mặt ửng đỏ nhìn người phụ nữ mặc áo gió, bàn tán: "Tại sao cô ta nhỏ hơn tôi, sao tôi phải gọi cô ta là chị".
"Tại vì cô ấy nhập môn sớm hơn cậu, cậu đương nhiên phải gọi là chị rồi", người phụ nữ trả lời.
Bạch Diệc Phi có chút không phục, nhưng vẫn gọi một tiếng: "Chị..."
"Ai ya, em thật biết nghe lời!", Lương Ngọc nhếch miệng cười, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng.
Trong lòng Bạch Diệc Phi không thể thoải mái, lại nghe thấy câu này: "Còn ai trên cô nữa không?"
"Có", sư phụ của bọn họ trả lời: "Cậu chính là người thứ chín".
Bạch Diệc Phi là người thứ chín, nghĩa là trên anh còn có tận tám người anh chị nữa!
Lương Ngọc cười lớn: "Anh yên tâm, bây giờ anh cũng không thể gặp bọn họ, cho nên, sau này anh chỉ cần hiếu thảo với người chị này là được rồi".
"Cô nói chữ hiếu thảo không sợ đau lưỡi à", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Lương Ngọc lắc đầu: "Làm sao có thể? Đây là việc người làm em nên làm nhé! Phải rồi, nhớ hiếu thảo với cả sư phụ nhé!
Bình luận facebook