Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
“Tuyết Nhi?” Bạch Diệc Phi sững sờ nhìn Lý Tuyết đang đứng đợi ở phía trước, anh chưa từng nghĩ sẽ được gặp cô ngay khi vừa bước chân ra ngoài thế này.
Lý Tuyết sau khi xuống xe thì đứng ở bên đường, cô bước lên phía trước một bước rồi dừng lại sau đó cứ đứng yên lặng như vậy nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì vội chạy lên vài bước ôm xiết cô vào trong lòng mình.
Lý Tuyết không không hề đẩy anh ra mà cũng vòng tay ôm thật chặt Bạch Diệc Phi sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh không sao rồi, tốt quá”.
Lời vừa dứt, Lý Tuyết lặng lẽ khóc.
Đám người Lưu Hiểu Anh đứng phía sau thấy vậy không khỏi lần lượt đều nở nụ cười chúc phúc cho bọn họ.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết quay trở lại biệt thự tại cảng Lam Ba.
Ở trong trại tạm giam một tháng, việc đầu tiên khi Bạch Diệc Phi trở về nhà là đi tắm sau đó thay một bộ đồ mới sạch sẽ, cả người dường như cũng thoải mái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lý Tuyết ngồi ở phòng khách đợi Bạch Diệc Phi nhưng cô vẫn không kiềm được sự kích động trong lòng bởi vì cô còn một việc nữa muốn nói cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi tắm xong đi xuống thì thấy Lý Tuyết đang ngồi đợi mình, trong lòng anh không khỏi cũng cảm thấy xúc động.
"Tuyết Nhi".
Lý Tuyết đáp lời anh rồi nói: “Anh ngồi xuống trước, em có việc muốn nói với anh”.
Bạch Diệc Phi nghe Lý Tuyết nói vậy thì hơi khựng lại, sau đó quan sát biểu cảm trên gương mặt cô rồi không kiềm được tò mò muốn biết Lý Tuyết định nói gì với mình? Chẳng lẽ bởi vì chuyện lần này đã khiến cho cô nhận ra tình cảm của mình, cho nên mới muốn chủ động thổ lộ lòng mình với anh sao?
Lý Tuyết nhìn thẳng Bạch Diệc Phi rồi nói: "Em… đã khôi phục trí nhớ rồi”.
“Uỳnh” một tiếng, Bạch Diệc Phi có cảm giác như vừa có một sự kinh ngạc và vui sướng dội thẳng vào tâm trí mình.
Bạch Diệc Phi ngây người ra mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Thật không? Em nhớ lại tất cả rồi sao?”
“Ừm”, Lý Tuyết gật đầu, cô đã nhớ lại tất cả mọi thứ, cô đã biết ban đầu giữa cô và Bạch Diệc Phi chỉ là mối quan hệ hợp đồng hôn nhân, cũng nhớ lại sự lạnh nhạt của mình đối với Bạch Diệc Phi hai năm trước, lại càng nhớ rõ nửa năm gần đây Bạch Diệc Phi đối xử với mình tốt ra sao.
Bạch Diệc Phi vô cùng hưng phấn, anh theo phản xạ ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết rồi ôm cô thật chặt vào lòng mình.
"Tuyệt quá...".
Thực sự tuyệt vời quá, Lý Tuyết đã nhớ lại rồi, cô ấy đã nhớ lại tất cả những điều dù nhỏ nhặt nhất giữa hai người, những điều vui vẻ, những điều không vui, tất cả đều đã nằm trong đầu cô.
Bạch Diệc Phi suýt nữa bật khóc vì vui sướng nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà muốn xác nhận lại một lần nữa: “Tuyết Nhi… Vợ ơi…”.
"Ừm...", Lý Tuyết dựa vào lòng Bạch Diệc Phi xấu hổ đáp lời.
Bạch Diệc Phi nghe thấy cô đáp lời thì lại càng thêm kích động: “Vợ ơi, chúng ta… có được tính là đã tu thành chính quả rồi không?”
Lý Tuyết gật đầu nhưng không nói gì.
Cho dù như vậy thì Bạch Diệc Phi cũng hiểu ý của Lý Tuyết, cô chỉ là xấu hổ nên mới không mở miệng nói chuyện mà thôi, chỉ cần trong lòng anh hiểu là được rồi.
Cuối cùng thì Bạch Diệc Phi cũng đã đợi được đến ngày mà Lý Tuyết mở rộng lòng với anh, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tu thành chính quả.
Từ từ đã, bọn họ còn chưa động phòng thì tu thành cái chính quả gì?
Vì vậy Bạch Diệc Phi cẩn thận mở miệng hỏi: “Tuyết Nhi, chúng ta còn một bước cuối cùng để tu thành chính quả, em xem hay là chúng ta có nên đi nốt bước cuối cùng này không?”
Anh đã rất khéo léo đặt câu hỏi rồi, cũng biết là Lý Tuyết sẽ hiểu được anh muốn nói cái gì.
Quả nhiên Lý Tuyết hiểu được ý của anh, nhưng cô lại càng thấy xấu hổ hơn, đầu cô gần như đã chôn sâu vào trong lòng anh rồi, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn nghe được Lý Tuyết trả lời bằng âm mũi nghe mềm mềm, yếu ớt.
"Được...".
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi kích động bế bổng Lý Tuyết lên, quay trở về phòng ngủ thực hiện nốt bước còn lại để tu thành chính quả.
...
Biệt thự nhà họ Bạch ở thủ đô.
Ngô Quế Hương lái chiếc xe của Bạch vân Bằng trở về nhà, chuyện lần này vốn dĩ Bạch Vân Bằng có thể tự giải quyết nhưng mà bên thủ đô lại có việc giữ chân ông nên Ngô Quế Hương không còn cách nào khác đành phải tự mình đi.
Mà Ngô Quế Hương biết sức uy hiếp của mình không đủ cho nên lấy xe của Bạch Vân Bằng để đi, làm gì có ai lại không nhận ra xe của Bạch Vân Bằng, chỉ cần bà không bước ra khỏi xe thì đám người kia làm sao biết được người ngồi trong xe là Bạch Vân Bằng hay không, như vậy thì bọn họ cũng sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi trở về nhà, Ngô Quế Hương đi vào trong thư phòng tìm Bạch Vân Bằng đang xử lý công việc, sau đó lập tức vui mừng nói: “Tôi về báo tin vui cho ông đây!”
“Tôi đã biết rồi, dù gì thì cũng là dòng giống của tôi mà”, Bạch Vân Bằng gật đầu.
Ngô Quế Hương mỉm cười: “Lần này con trai giải quyết vấn đề quá tuyệt vời!”
Ngay từ đầu Bạch Diệc Phi đã dùng những thông tin thật giả lẫn lộn, sau đó thông qua miệng của Lương Minh Nguyệt và Lâm Cuồng để đánh lạc hướng tất cả mọi người, khiến cho bọn họ không biết rõ được Bạch Diệc Phi sẽ đi đối phó với ai, sau đó lại lợi dụng Diệp Hoan tham gia đàm phán để kéo dài thời gian.
Mục tiêu cuối cùng là đi tìm Tùng Vưu Duy đồng thời một mình anh đã giết chết gã ta, sau đó lại lập kế hoạch cho cảnh sát đến bắt anh để nhà họ Tùng không thể ra tay trả thù anh nữa.
Sau đó lại lợi dụng Lương Ngọc chuyển lời cho Lương Minh Nguyệt để cho Hội liên minh doanh nghiệp ở thủ đô buộc phải can thiệp vào vụ này, cuối cùng chính là bản ghi âm lại quá trình xảy ra vụ án, đây chính là chứng cứ hoàn hảo nhất.
Tất cả các tình tiết xâu chuỗi lại với nhau, không hề có sơ hở nào khiến cho nhà họ Tùng bị đùa giỡn quay mòng mòng mà không biết.
Ngô Quế Hương càng nghĩ càng thấy Bạch Diệc Phi thông minh vô cùng, thực sự là niềm tự hào của bà: “Đúng rồi, lần này Bạch Diệc Phi giải quyết vấn đề giỏi như vậy thì đám trưởng bối kia còn tiếp tục phản đối nó nữa không?”
“Đều là một đám người gió chiều nào xoay chiều đó chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà thôi, bà thấy sao?”, Bạch Vân Bằng thờ ơ nói.
Ngô Quế Hương lại lờ đi câu nói của Bạch Vân Bằng, chỉ vui vẻ nói: “Vậy thì được rồi, đây mới đúng là con trai tôi, nó có thể danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Bạch rồi!”
Bạch Vân Bằng ngược lại không hề cảm thấy vui vẻ mà còn có chút lo lắng: “Đúng là danh chính ngôn thuận, nhưng trước lúc đó thì tôi phải khiến cho đám người kia tỏ ra ngoan ngoãn một chút”.
Sự lo lắng của Bạch Vân Bằng không phải là thừa, những trưởng bối của nhà họ Bạch quả thực vô cùng coi trọng lợi ích, để việc Bạch Diệc Phi là người thừa kế trở thành sự thật thì trong quá trình đó chắc chắn bọn họ sẽ phải moi thêm nhiều lợi ích hơn nữa, đây cũng là một vấn đề rắc rối.
Nhưng mà dù sao thì bọn họ cũng là trưởng bối của nhà họ Bạch, bà cũng chỉ là một cô con dâu thôi nên cũng không tiện để can thiệp vào, việc này giao cho Bạch Vân Bằng xử lý đi!
…
Một căn biệt thự khác của nhà họ Bạch, Bạch Khiếu ngồi bên cạnh hồ cá của biệt thự thả thức ăn cho cá.
Quản gia Hoàng Bá yên lặng đứng phía sau lưng hắn.
Vừa rồi Bạch Khiếu đã nhận được tin tức thắng lợi của Bạch Diệc Phi, cho đến tận bây giờ Bạch Khiếu vẫn không hề mở miệng nói một câu nào.
Rất lâu sau đó, Bạch Khiếu mới nói: “Quả nhiên là vậy, tôi đã đề phòng việc ngộ nhỡ xảy ra là hoàn toàn đúng!”
“Đúng vậy, cậu chủ”.
Bạch Khiếu chẹp miệng: “Nhưng mà tôi vẫn chưa thấy yên tâm”.
Lý Tuyết sau khi xuống xe thì đứng ở bên đường, cô bước lên phía trước một bước rồi dừng lại sau đó cứ đứng yên lặng như vậy nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì vội chạy lên vài bước ôm xiết cô vào trong lòng mình.
Lý Tuyết không không hề đẩy anh ra mà cũng vòng tay ôm thật chặt Bạch Diệc Phi sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh không sao rồi, tốt quá”.
Lời vừa dứt, Lý Tuyết lặng lẽ khóc.
Đám người Lưu Hiểu Anh đứng phía sau thấy vậy không khỏi lần lượt đều nở nụ cười chúc phúc cho bọn họ.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết quay trở lại biệt thự tại cảng Lam Ba.
Ở trong trại tạm giam một tháng, việc đầu tiên khi Bạch Diệc Phi trở về nhà là đi tắm sau đó thay một bộ đồ mới sạch sẽ, cả người dường như cũng thoải mái và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lý Tuyết ngồi ở phòng khách đợi Bạch Diệc Phi nhưng cô vẫn không kiềm được sự kích động trong lòng bởi vì cô còn một việc nữa muốn nói cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi tắm xong đi xuống thì thấy Lý Tuyết đang ngồi đợi mình, trong lòng anh không khỏi cũng cảm thấy xúc động.
"Tuyết Nhi".
Lý Tuyết đáp lời anh rồi nói: “Anh ngồi xuống trước, em có việc muốn nói với anh”.
Bạch Diệc Phi nghe Lý Tuyết nói vậy thì hơi khựng lại, sau đó quan sát biểu cảm trên gương mặt cô rồi không kiềm được tò mò muốn biết Lý Tuyết định nói gì với mình? Chẳng lẽ bởi vì chuyện lần này đã khiến cho cô nhận ra tình cảm của mình, cho nên mới muốn chủ động thổ lộ lòng mình với anh sao?
Lý Tuyết nhìn thẳng Bạch Diệc Phi rồi nói: "Em… đã khôi phục trí nhớ rồi”.
“Uỳnh” một tiếng, Bạch Diệc Phi có cảm giác như vừa có một sự kinh ngạc và vui sướng dội thẳng vào tâm trí mình.
Bạch Diệc Phi ngây người ra mất một lúc lâu mới phản ứng lại: “Thật không? Em nhớ lại tất cả rồi sao?”
“Ừm”, Lý Tuyết gật đầu, cô đã nhớ lại tất cả mọi thứ, cô đã biết ban đầu giữa cô và Bạch Diệc Phi chỉ là mối quan hệ hợp đồng hôn nhân, cũng nhớ lại sự lạnh nhạt của mình đối với Bạch Diệc Phi hai năm trước, lại càng nhớ rõ nửa năm gần đây Bạch Diệc Phi đối xử với mình tốt ra sao.
Bạch Diệc Phi vô cùng hưng phấn, anh theo phản xạ ngồi xuống bên cạnh Lý Tuyết rồi ôm cô thật chặt vào lòng mình.
"Tuyệt quá...".
Thực sự tuyệt vời quá, Lý Tuyết đã nhớ lại rồi, cô ấy đã nhớ lại tất cả những điều dù nhỏ nhặt nhất giữa hai người, những điều vui vẻ, những điều không vui, tất cả đều đã nằm trong đầu cô.
Bạch Diệc Phi suýt nữa bật khóc vì vui sướng nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà muốn xác nhận lại một lần nữa: “Tuyết Nhi… Vợ ơi…”.
"Ừm...", Lý Tuyết dựa vào lòng Bạch Diệc Phi xấu hổ đáp lời.
Bạch Diệc Phi nghe thấy cô đáp lời thì lại càng thêm kích động: “Vợ ơi, chúng ta… có được tính là đã tu thành chính quả rồi không?”
Lý Tuyết gật đầu nhưng không nói gì.
Cho dù như vậy thì Bạch Diệc Phi cũng hiểu ý của Lý Tuyết, cô chỉ là xấu hổ nên mới không mở miệng nói chuyện mà thôi, chỉ cần trong lòng anh hiểu là được rồi.
Cuối cùng thì Bạch Diệc Phi cũng đã đợi được đến ngày mà Lý Tuyết mở rộng lòng với anh, cuối cùng thì bọn họ cũng đã tu thành chính quả.
Từ từ đã, bọn họ còn chưa động phòng thì tu thành cái chính quả gì?
Vì vậy Bạch Diệc Phi cẩn thận mở miệng hỏi: “Tuyết Nhi, chúng ta còn một bước cuối cùng để tu thành chính quả, em xem hay là chúng ta có nên đi nốt bước cuối cùng này không?”
Anh đã rất khéo léo đặt câu hỏi rồi, cũng biết là Lý Tuyết sẽ hiểu được anh muốn nói cái gì.
Quả nhiên Lý Tuyết hiểu được ý của anh, nhưng cô lại càng thấy xấu hổ hơn, đầu cô gần như đã chôn sâu vào trong lòng anh rồi, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn nghe được Lý Tuyết trả lời bằng âm mũi nghe mềm mềm, yếu ớt.
"Được...".
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi kích động bế bổng Lý Tuyết lên, quay trở về phòng ngủ thực hiện nốt bước còn lại để tu thành chính quả.
...
Biệt thự nhà họ Bạch ở thủ đô.
Ngô Quế Hương lái chiếc xe của Bạch vân Bằng trở về nhà, chuyện lần này vốn dĩ Bạch Vân Bằng có thể tự giải quyết nhưng mà bên thủ đô lại có việc giữ chân ông nên Ngô Quế Hương không còn cách nào khác đành phải tự mình đi.
Mà Ngô Quế Hương biết sức uy hiếp của mình không đủ cho nên lấy xe của Bạch Vân Bằng để đi, làm gì có ai lại không nhận ra xe của Bạch Vân Bằng, chỉ cần bà không bước ra khỏi xe thì đám người kia làm sao biết được người ngồi trong xe là Bạch Vân Bằng hay không, như vậy thì bọn họ cũng sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi trở về nhà, Ngô Quế Hương đi vào trong thư phòng tìm Bạch Vân Bằng đang xử lý công việc, sau đó lập tức vui mừng nói: “Tôi về báo tin vui cho ông đây!”
“Tôi đã biết rồi, dù gì thì cũng là dòng giống của tôi mà”, Bạch Vân Bằng gật đầu.
Ngô Quế Hương mỉm cười: “Lần này con trai giải quyết vấn đề quá tuyệt vời!”
Ngay từ đầu Bạch Diệc Phi đã dùng những thông tin thật giả lẫn lộn, sau đó thông qua miệng của Lương Minh Nguyệt và Lâm Cuồng để đánh lạc hướng tất cả mọi người, khiến cho bọn họ không biết rõ được Bạch Diệc Phi sẽ đi đối phó với ai, sau đó lại lợi dụng Diệp Hoan tham gia đàm phán để kéo dài thời gian.
Mục tiêu cuối cùng là đi tìm Tùng Vưu Duy đồng thời một mình anh đã giết chết gã ta, sau đó lại lập kế hoạch cho cảnh sát đến bắt anh để nhà họ Tùng không thể ra tay trả thù anh nữa.
Sau đó lại lợi dụng Lương Ngọc chuyển lời cho Lương Minh Nguyệt để cho Hội liên minh doanh nghiệp ở thủ đô buộc phải can thiệp vào vụ này, cuối cùng chính là bản ghi âm lại quá trình xảy ra vụ án, đây chính là chứng cứ hoàn hảo nhất.
Tất cả các tình tiết xâu chuỗi lại với nhau, không hề có sơ hở nào khiến cho nhà họ Tùng bị đùa giỡn quay mòng mòng mà không biết.
Ngô Quế Hương càng nghĩ càng thấy Bạch Diệc Phi thông minh vô cùng, thực sự là niềm tự hào của bà: “Đúng rồi, lần này Bạch Diệc Phi giải quyết vấn đề giỏi như vậy thì đám trưởng bối kia còn tiếp tục phản đối nó nữa không?”
“Đều là một đám người gió chiều nào xoay chiều đó chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà thôi, bà thấy sao?”, Bạch Vân Bằng thờ ơ nói.
Ngô Quế Hương lại lờ đi câu nói của Bạch Vân Bằng, chỉ vui vẻ nói: “Vậy thì được rồi, đây mới đúng là con trai tôi, nó có thể danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế của nhà họ Bạch rồi!”
Bạch Vân Bằng ngược lại không hề cảm thấy vui vẻ mà còn có chút lo lắng: “Đúng là danh chính ngôn thuận, nhưng trước lúc đó thì tôi phải khiến cho đám người kia tỏ ra ngoan ngoãn một chút”.
Sự lo lắng của Bạch Vân Bằng không phải là thừa, những trưởng bối của nhà họ Bạch quả thực vô cùng coi trọng lợi ích, để việc Bạch Diệc Phi là người thừa kế trở thành sự thật thì trong quá trình đó chắc chắn bọn họ sẽ phải moi thêm nhiều lợi ích hơn nữa, đây cũng là một vấn đề rắc rối.
Nhưng mà dù sao thì bọn họ cũng là trưởng bối của nhà họ Bạch, bà cũng chỉ là một cô con dâu thôi nên cũng không tiện để can thiệp vào, việc này giao cho Bạch Vân Bằng xử lý đi!
…
Một căn biệt thự khác của nhà họ Bạch, Bạch Khiếu ngồi bên cạnh hồ cá của biệt thự thả thức ăn cho cá.
Quản gia Hoàng Bá yên lặng đứng phía sau lưng hắn.
Vừa rồi Bạch Khiếu đã nhận được tin tức thắng lợi của Bạch Diệc Phi, cho đến tận bây giờ Bạch Khiếu vẫn không hề mở miệng nói một câu nào.
Rất lâu sau đó, Bạch Khiếu mới nói: “Quả nhiên là vậy, tôi đã đề phòng việc ngộ nhỡ xảy ra là hoàn toàn đúng!”
“Đúng vậy, cậu chủ”.
Bạch Khiếu chẹp miệng: “Nhưng mà tôi vẫn chưa thấy yên tâm”.
Bình luận facebook