Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-372
Bệnh viện Ngọa Long. Bạch Diệc Phi ngồi trên sô pha hỏi Trương Hoa Bân: “Anh còn tra được gì nữa?”
Trương Hoa Bân do dự một lát, không trả lời câu hỏi của anh: “Anh muốn báo thù lúc này? Nhưng… hiện tại anh vẫn chưa đủ sức để đối đầu với nhà họ Tùng. Anh làm vậy chẳng khác nào tự hại mình cả, anh phải nghĩ cho cả vợ anh nữa”.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi hỏi, anh còn tra được gì nữa?”
Trương Hoa Bân bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, sau đó đành nói: “Vô Bệnh và Hồ Thiên Cẩm là người của Diệp Hoan, kẻ ném bom sau cùng là người của Tùng Vưu Duy”.
“Còn gì nữa?”
Trương Hoa Bân khựng lại: “Có lẽ em trai anh – Bạch Khiếu cũng có phần…”.
“Tôi biết rồi”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi đã đoán được đại khái Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan lên kế hoạch thế nào, vì thế anh đứng dậy, định rời đi.
Đột nhiên, Trương Hoa Bân gọi anh lại: “Đợi đã, buổi sáng vừa nhận được tin tức, tối qua xe của ba ông chủ nhà họ Tùng đã đến Bắc Hải, hẳn là để bảo vệ Tùng Vưu Duy”.
“Hơn nữa nhà họ Diệp cũng cử người đến, hai bên đều có cao thủ bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Lúc này không phải thời cơ tốt nhất, hay là đợi thêm một khoảng thời gian…”.
Bạch Diệc Phi quay lưng về phía anh ta, lạnh lùng nói: “Cho dù là lúc nào thì cũng không thể thay đổi”.
Nói xong anh cũng rời đi.
Trương Hoa Bân bất dắc dĩ cười lắc đầu.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi thì nhắn tin một lượt cho người bên mình, bảo bọn họ tập trung tại bệnh viện Ngọa Long. Sau đó một đám người bàn bạc rất lâu trong phòng họp.
Sắp xếp xong tất cả, Bạch Diệc Phi rời khỏi Ngọa Long mà đến bệnh viện tư nhân của Ngưu Vọng. Anh lại gặp Lâm Cuồng ở bãi đỗ xe.
Lầm Cuồng nhìn thấy xe của anh thì tiến vào.
“Anh Bạch, anh…”.
Bạch Diệc Phi ngắt lời Lâm Cuồng: “Cậu đến làm gì?”
Lâm Cuồng trả lời: “Nghe nói anh bị tấn công, em lo lắng nên đến xem xem”.
Bạch Diệc Phi cười nhạo: “Anh không sao, không cần phải đến xem anh chết hay chưa”.
Giọng Lâm Cuồng nghẹn lại: “Em không có ý đó. Em thật sự lo lắng cho anh. Chuyện lần này dây mơ rễ má quá nhiều, anh tốt nhất phải làm việc cẩn thận, đừng quá kích động. Phải rồi, em trai anh bảo em chuyển lời cho anh”.
Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn cậu ta: “Hắn nói gì?”
“Hắn bảo anh cố nhẫn nhịn”, Lâm Cuồng trả lời: “Một mình anh không thắng nổi hai nhà đó”.
“Thế nên?”, Bạch Diệc Phi thờ ơ.
Lâm Cuồng nóng nảy: “Cậu ấy cũng lo lắng cho anh, thật sự không phải đùa đâu. Anh cũng biết nhà họ Diệp và họ Tùng là hai trong bốn dòng tộc lớn ở thủ đô, đừng nói là hai nhà, một trong bốn nhà thôi cũng không dễ đối phó”.
“Hắn lo lắng cho anh?”, Bạch Diệc Phi bật cười: “Hắn muốn anh chết thì có! Nếu hắn thật sự lo lắng cho anh thì nên sớm thông báo cho anh chứ không phải là bí mật đưa bom cho Tùng Vưu Duy!”
Cũng không biết sao Bạch Khiếu lại thích bom như vậy. Lần trước hắn cũng buộc bom lên người Từ Lãng để dụ anh.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng rơi vào trầm mặc thì cười lạnh: “Xem ra cậu đã sớm biết rồi”.
“Em không biết”, Lâm Cuồng lắc đầu: “Nhưng anh nói vậy thì em cũng đã đoán được rồi”.
Bạch Diệc Phi không nhìn cậu ta mà lạnh lùng nói: “Anh không biết cậu nghĩ thế nào, tại sao lại có quan hệ tốt với Bạch Khiếu, nhưng anh phải nhắc nhở cậu, Bạch Khiếu đang lợi dụng cậu”.
“Trong bữa tiệc, bởi vì một người phụ nữ mà người của anh đã giấu anh chuyện Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan đến, vì thế đến tận khi bữa tiệc bắt đầu anh mới biết được”.
“Nhưng cậu cũng đến”.
“Là Bạch Khiếu bảo cậu đến”.
Lâm Cuồng gật đầu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Bạch Khiếu bảo cậu đến là để tăng thêm lợi thế cho bên anh, khiến Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan không thể đè ép anh ngay được”.
“Cùng lúc đó hắn chuyển sự chú ý của anh vào hai tên đó, vì thế người của anh dường như chỉ chăm chăm vào bọn gã, lại không điều tra Bạch Khiếu”.
“Mà hắn thì âm thầm vận chuyển bom cho Tùng Vưu Duy, cuối cùng, cho dù anh không bị Hồ Thiên Cẩm và những tên sát thủ kia giết chết thì cũng bị bom nổ chết!”
“Bây giờ Bạch Khiếu lại bảo cậu đến, ngoài mặt thì khuyên anh, lo cho anh, nhưng trên thực tế, hắn đang lợi dụng cậu để chọc giận anh, khiến anh kiên quyết báo thù hai nhà Tùng, Diệp”.
“Đến lúc đó, anh không biết lượng sức mình, sẽ bị Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan bắt tay giải quyết, mà chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Khiếu hắn, còn nhà họ Bạch chỉ còn một mình hắn kế thừa mà thôi”.
“Cậu nói xem, có phải không?”
Lâm Cuồng ghe xong, tim giật thót: “Những điều này… Chỉ là suy đoán của anh?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Không, đây là sự thật. Con người cậu đơn giản, chỉ cần tiếp xúc qua là có thể hiểu rõ ràng, vì thế lợi dụng cậu cũng rất dễ”.
Lâm Cuồng nghe xong thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một chuyện nhìn như đơn giản nhưng thật ra lại vô cùng phức tạp, cậu ta không thể nào hình dung được những quanh co lòng vòng trong đó.
Chủ yếu là con người Lâm Cuồng quá đơn giản, nghĩ gì nói đó, chưa từng suy nghĩ sâu xa, nói thẳng ra thì là không có mưa mô.
“Anh Bạch, cho dù em có tin lời anh nói đều là thật thì tình hình thực tế cũng không khả quan. Nếu anh mạo hiểm ra tay thì người chịu thiệt sẽ là anh”.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, trầm giọng nói: “Chuyện anh đã quyết thì tuyệt đối không thay đổi”.
“Anh Bạch…”, Lâm Cuồng bứt rứt không yên: “Chuyện này phải suy tính lâu dài, hơn nữa, chẳng phải tên cảnh sát đó chưa chết ư? Anh có thể từ từ báo thù!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Lâm Cuồng: “Chưa chết?”
“Đúng, quả thực anh ấy chưa chết nhưng đã thành người thực vật. Cậu biết người thực vật là thế nào không? Anh ấy còn đau khổ hơn cả chết!”
“Rõ ràng hôm qua là ngày kết hôn của anh ấy. Anh ấy đáng lẽ nên hạnh phúc bên vợ mình, nhưng vì anh mà anh ấy trở thành một người thực vật không thể làm bất cứ việc gì, chỉ có thể nằm liệt trên giường!”
“Cậu có biết đây là cú shock lớn đến mức nào với người vợ mới cưới của anh ấy không?”
“Cậu có biết, người làm em như anh cảm thấy thế nào không?”
“Em…”, Lâm Cuồng nghèn nghẹn. Cậu ta không cảm động nhưng có thể hiểu được Bạch Diệc Phi khó chịu đến nhường nào.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi: “Thế nên không có gì để nói nữa”.
Lâm Cuồng thấy vậy thì biết không thể khuyên anh được nên đành nói: “Người nhà họ Tùng phái cao thủ đến, anh cẩn thận”.
Bạch Diệc Phi nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Lẽ nào cao thủ nhà họ Tùng còn phải bảo vệ người nhà họ Diệp?”
Lâm Cuồng giật mình: “Người anh nhắm đến không phải Tùng Vưu Duy?”
…
Bạch Diệc Phi đến bệnh viện là bởi vì Ngưu Vọng nói với anh Lương Vĩ Siêu muốn gặp anh.
Anh không biết thân phận của Lương Vĩ Siêu nhưng từ thái độ của Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy thì có thể thấy thân phận của anh ta không đơn giản. Vì thế anh khá tò mò vì sao anh ta muốn gặp anh.
Trương Hoa Bân do dự một lát, không trả lời câu hỏi của anh: “Anh muốn báo thù lúc này? Nhưng… hiện tại anh vẫn chưa đủ sức để đối đầu với nhà họ Tùng. Anh làm vậy chẳng khác nào tự hại mình cả, anh phải nghĩ cho cả vợ anh nữa”.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi hỏi, anh còn tra được gì nữa?”
Trương Hoa Bân bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, sau đó đành nói: “Vô Bệnh và Hồ Thiên Cẩm là người của Diệp Hoan, kẻ ném bom sau cùng là người của Tùng Vưu Duy”.
“Còn gì nữa?”
Trương Hoa Bân khựng lại: “Có lẽ em trai anh – Bạch Khiếu cũng có phần…”.
“Tôi biết rồi”.
Nói xong, Bạch Diệc Phi đã đoán được đại khái Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan lên kế hoạch thế nào, vì thế anh đứng dậy, định rời đi.
Đột nhiên, Trương Hoa Bân gọi anh lại: “Đợi đã, buổi sáng vừa nhận được tin tức, tối qua xe của ba ông chủ nhà họ Tùng đã đến Bắc Hải, hẳn là để bảo vệ Tùng Vưu Duy”.
“Hơn nữa nhà họ Diệp cũng cử người đến, hai bên đều có cao thủ bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Lúc này không phải thời cơ tốt nhất, hay là đợi thêm một khoảng thời gian…”.
Bạch Diệc Phi quay lưng về phía anh ta, lạnh lùng nói: “Cho dù là lúc nào thì cũng không thể thay đổi”.
Nói xong anh cũng rời đi.
Trương Hoa Bân bất dắc dĩ cười lắc đầu.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi thì nhắn tin một lượt cho người bên mình, bảo bọn họ tập trung tại bệnh viện Ngọa Long. Sau đó một đám người bàn bạc rất lâu trong phòng họp.
Sắp xếp xong tất cả, Bạch Diệc Phi rời khỏi Ngọa Long mà đến bệnh viện tư nhân của Ngưu Vọng. Anh lại gặp Lâm Cuồng ở bãi đỗ xe.
Lầm Cuồng nhìn thấy xe của anh thì tiến vào.
“Anh Bạch, anh…”.
Bạch Diệc Phi ngắt lời Lâm Cuồng: “Cậu đến làm gì?”
Lâm Cuồng trả lời: “Nghe nói anh bị tấn công, em lo lắng nên đến xem xem”.
Bạch Diệc Phi cười nhạo: “Anh không sao, không cần phải đến xem anh chết hay chưa”.
Giọng Lâm Cuồng nghẹn lại: “Em không có ý đó. Em thật sự lo lắng cho anh. Chuyện lần này dây mơ rễ má quá nhiều, anh tốt nhất phải làm việc cẩn thận, đừng quá kích động. Phải rồi, em trai anh bảo em chuyển lời cho anh”.
Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn cậu ta: “Hắn nói gì?”
“Hắn bảo anh cố nhẫn nhịn”, Lâm Cuồng trả lời: “Một mình anh không thắng nổi hai nhà đó”.
“Thế nên?”, Bạch Diệc Phi thờ ơ.
Lâm Cuồng nóng nảy: “Cậu ấy cũng lo lắng cho anh, thật sự không phải đùa đâu. Anh cũng biết nhà họ Diệp và họ Tùng là hai trong bốn dòng tộc lớn ở thủ đô, đừng nói là hai nhà, một trong bốn nhà thôi cũng không dễ đối phó”.
“Hắn lo lắng cho anh?”, Bạch Diệc Phi bật cười: “Hắn muốn anh chết thì có! Nếu hắn thật sự lo lắng cho anh thì nên sớm thông báo cho anh chứ không phải là bí mật đưa bom cho Tùng Vưu Duy!”
Cũng không biết sao Bạch Khiếu lại thích bom như vậy. Lần trước hắn cũng buộc bom lên người Từ Lãng để dụ anh.
Bạch Diệc Phi nhìn Lâm Cuồng rơi vào trầm mặc thì cười lạnh: “Xem ra cậu đã sớm biết rồi”.
“Em không biết”, Lâm Cuồng lắc đầu: “Nhưng anh nói vậy thì em cũng đã đoán được rồi”.
Bạch Diệc Phi không nhìn cậu ta mà lạnh lùng nói: “Anh không biết cậu nghĩ thế nào, tại sao lại có quan hệ tốt với Bạch Khiếu, nhưng anh phải nhắc nhở cậu, Bạch Khiếu đang lợi dụng cậu”.
“Trong bữa tiệc, bởi vì một người phụ nữ mà người của anh đã giấu anh chuyện Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan đến, vì thế đến tận khi bữa tiệc bắt đầu anh mới biết được”.
“Nhưng cậu cũng đến”.
“Là Bạch Khiếu bảo cậu đến”.
Lâm Cuồng gật đầu.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Bạch Khiếu bảo cậu đến là để tăng thêm lợi thế cho bên anh, khiến Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan không thể đè ép anh ngay được”.
“Cùng lúc đó hắn chuyển sự chú ý của anh vào hai tên đó, vì thế người của anh dường như chỉ chăm chăm vào bọn gã, lại không điều tra Bạch Khiếu”.
“Mà hắn thì âm thầm vận chuyển bom cho Tùng Vưu Duy, cuối cùng, cho dù anh không bị Hồ Thiên Cẩm và những tên sát thủ kia giết chết thì cũng bị bom nổ chết!”
“Bây giờ Bạch Khiếu lại bảo cậu đến, ngoài mặt thì khuyên anh, lo cho anh, nhưng trên thực tế, hắn đang lợi dụng cậu để chọc giận anh, khiến anh kiên quyết báo thù hai nhà Tùng, Diệp”.
“Đến lúc đó, anh không biết lượng sức mình, sẽ bị Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan bắt tay giải quyết, mà chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Khiếu hắn, còn nhà họ Bạch chỉ còn một mình hắn kế thừa mà thôi”.
“Cậu nói xem, có phải không?”
Lâm Cuồng ghe xong, tim giật thót: “Những điều này… Chỉ là suy đoán của anh?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Không, đây là sự thật. Con người cậu đơn giản, chỉ cần tiếp xúc qua là có thể hiểu rõ ràng, vì thế lợi dụng cậu cũng rất dễ”.
Lâm Cuồng nghe xong thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Một chuyện nhìn như đơn giản nhưng thật ra lại vô cùng phức tạp, cậu ta không thể nào hình dung được những quanh co lòng vòng trong đó.
Chủ yếu là con người Lâm Cuồng quá đơn giản, nghĩ gì nói đó, chưa từng suy nghĩ sâu xa, nói thẳng ra thì là không có mưa mô.
“Anh Bạch, cho dù em có tin lời anh nói đều là thật thì tình hình thực tế cũng không khả quan. Nếu anh mạo hiểm ra tay thì người chịu thiệt sẽ là anh”.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, trầm giọng nói: “Chuyện anh đã quyết thì tuyệt đối không thay đổi”.
“Anh Bạch…”, Lâm Cuồng bứt rứt không yên: “Chuyện này phải suy tính lâu dài, hơn nữa, chẳng phải tên cảnh sát đó chưa chết ư? Anh có thể từ từ báo thù!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Lâm Cuồng: “Chưa chết?”
“Đúng, quả thực anh ấy chưa chết nhưng đã thành người thực vật. Cậu biết người thực vật là thế nào không? Anh ấy còn đau khổ hơn cả chết!”
“Rõ ràng hôm qua là ngày kết hôn của anh ấy. Anh ấy đáng lẽ nên hạnh phúc bên vợ mình, nhưng vì anh mà anh ấy trở thành một người thực vật không thể làm bất cứ việc gì, chỉ có thể nằm liệt trên giường!”
“Cậu có biết đây là cú shock lớn đến mức nào với người vợ mới cưới của anh ấy không?”
“Cậu có biết, người làm em như anh cảm thấy thế nào không?”
“Em…”, Lâm Cuồng nghèn nghẹn. Cậu ta không cảm động nhưng có thể hiểu được Bạch Diệc Phi khó chịu đến nhường nào.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi: “Thế nên không có gì để nói nữa”.
Lâm Cuồng thấy vậy thì biết không thể khuyên anh được nên đành nói: “Người nhà họ Tùng phái cao thủ đến, anh cẩn thận”.
Bạch Diệc Phi nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Lẽ nào cao thủ nhà họ Tùng còn phải bảo vệ người nhà họ Diệp?”
Lâm Cuồng giật mình: “Người anh nhắm đến không phải Tùng Vưu Duy?”
…
Bạch Diệc Phi đến bệnh viện là bởi vì Ngưu Vọng nói với anh Lương Vĩ Siêu muốn gặp anh.
Anh không biết thân phận của Lương Vĩ Siêu nhưng từ thái độ của Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy thì có thể thấy thân phận của anh ta không đơn giản. Vì thế anh khá tò mò vì sao anh ta muốn gặp anh.