Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-177
Chương 177: Trí tuệ của một đứa bé
Không biết vì sao Lý Tuyết lại thấy rất có thiện cảm với Bạch Diệc Phi, vì thế cô rất ỷ lại vào anh.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì vừa vui vẻ vừa đau lòng. Vui vẻ là vì dù có biến thành một đứa trẻ thì Lý Tuyết vẫn vô thức ỷ lại anh, còn đau lòng chính là Lý Tuyết mới giải được độc xong lại biến thành một đứa trẻ.
Ngưu Vọng nhìn thấy thế thì gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì chủ tịch Bạch cùng đi theo đi!”
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh dẫn theo Lý Tuyết đi kiểm tra.
Hai tiếng sau.
Sắc mặt Ngưu Vọng cứng lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì biết kết quả không được tốt lắm, nhưng anh vẫn hỏi: “Bác sĩ Ngưu, vợ tôi…”
Ngưu Vọng thở dài: “Trí thông minh của cô Bạch hiện giờ giống như một đứa bé năm sáu tuổi, cô ấy không hề nhớ những chuyện lúc trước. Ngoại trừ tên mình ra thì không nhớ gì cả”.
“Chuyện này chắc là tác dụng phụ của viên thuốc giải kia, nhưng mà lúc tôi làm xét nghiệm lại không phát hiện ra việc sử dụng thuốc giải sẽ dẫn đến hậu quả thế này. Là do sơ sẩy của tôi, tôi….”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhìn về phía Ngưu Vọng: “Không trách ông được”.
Có thể chế tạo ra được một loại độc tố như thế, vậy thì bên trong thuốc giải có trộn lẫn một vài thứ gì đó không kiểm tra ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại sao lại là Lý Tuyết chứ?
Đáng ra thuốc độc này là dành cho anh, người phải biến thành đứa trẻ cũng nên là anh, vì sao người phải chịu đựng lại là Lý Tuyết?
Trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kích động, anh vừa đau lòng vừa không cam tâm cho Lý Tuyết, anh cũng vô cùng tự trách bản thân và căm hận kẻ bỏ thuốc.
“Chủ tịch Bạch!”
Giọng nói của Ngưu Vọng truyền đến, nhưng Bạch Diệc Phi đã hôn mê.
“Chú ơi!”, Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi ngất xỉu thì vô cùng sợ hãi: “Chú ơi….Chú bị làm sao vậy….”
Ngưu Vọng vội vã gọi các bác sĩ đến sắp xếp phòng cấp cứu cho Bạch Diệc Phi.
Sau đó ông ta an ủi Lý Tuyết: “Đừng lo lắng, chú…cô chỉ mệt mỏi quá thôi, ngủ một giấc là ổn”.
Bây giờ Lý Tuyết giống như một đứa trẻ, cô không hiểu gì cả, chỉ chớp mắt hỏi lại: “Thật chứ?”
“Thật!”, Ngưu Vọng vô cùng kiên nhẫn trả lời: “Cô chờ ở đây, một lúc sau chúng tôi sẽ ra ngoài”.
Lý Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Được…”
Trong phòng cấp cứu.
Ngưu Vọng làm kiểm tra toàn diện cho Bạch Diệc Phi, sau khi có kết quả kiểm tra thì ông ta phát hiện tình trạng trúng độc của anh giống y hệt với Lý Tuyết, ông ta không khỏi thở dài một hơi.
Hai vợ chồng này thay phiên nhau trúng độc, thuốc giải thì chỉ có một viên, uống thuốc giải rồi thì có thể giải được độc, nhưng mà tính tình lại biến thành trẻ con, cái này thật sự là… haizzz!
Ba tiếng sau Bạch Diệc Phi mới tỉnh lại, anh lập tức hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Ngưu Vọng đứng trong phòng bệnh, còn Lý Tuyết ngồi ngay ngắn bên giường.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết đang ngồi bên cạnh mình thì mới yên tâm trở lại.
Ngưu Vọng đứng một bên thấy thế thì lắc đầu: “Chắc anh cũng hiểu về độc trong người mình rồi, không thể xúc động mạnh được….”
“Tôi biết”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Ngưu Vọng thấy thế cũng không nói thêm gì, ông ta nhìn về phía Lý Tuyết: “Không biết bao giờ tình hình của cô Bạch mới tốt trở lại, chủ tịch Bạch phải để ý cô ấy nhiều hơn, cố gắng đừng để cô ấy ra ngoài một mình”.
Sau mấy phút yên lặng thì Bạch Diệc Phi mới nói: “Bác sĩ Ngưu, tôi muốn thành lập một bệnh viện Trung Tây y kết hợp. Ông đảm nhiệm Tây y còn Lưu Hiểu Anh thì Trung y. Tôi tin rằng với thực lực của hai người thì nhất định sẽ đem lại hiệu quả vô cùng tốt”.
Nghe anh nói thế thì Ngưu Vọng bỗng khựng lại một lúc.
Sau đó ông ta lập tức thở dài: “Chủ tịch Bạch coi trọng tôi như vậy chính là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà thật sự xin lỗi, tôi có nguyên tắc của riêng mình, chỉ sợ không thể đồng ý với chủ tịch Bạch rồi”.
Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc. Khả năng của Ngưu Vọng tốt như vậy, ông ta không nên vùi mình trong một bệnh viện tư nhân thế này. Dù sao ông ta cũng là bác sĩ giỏi nhất thành phố Thiên Bắc này.
Ngưu Vọng chìm đắm trong hồi ức xa xưa, ông ta nói: “Ba năm trước trong một cuộc phẫu thuật, bởi vì sai lầm của tôi mà dẫn đến cảnh một xác hai mạng. Sự việc lần đó rất nghiêm trọng, tôi bị ép phải rời khỏi bệnh viện tỉnh. Suốt một năm sau sự việc ấy, bản thân tôi luôn sống trong dằn vặt”.
“Mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì. Thậm chí lúc đến bệnh viện tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng đó. Tôi vô cùng sợ hãi. Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ làm được bác sĩ nữa”.
“Cho đến khi gặp được người đầu tư vào bệnh viện Bắc Hóa, người đó đã tìm đến tôi. Người đó đã cho tôi hy vọng, để tôi đứng lên một lần nữa, cho nên…”
“Nhưng chủ tịch Bạch, tôi thực sự rất muốn làm bạn với anh”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, anh đột nhiên cười cười: “Vậy sau này anh chính là anh trai em”.
Ngưu Vọng mới khoảng bốn mấy tuổi, nhìn cũng không có vẻ già lắm.
“Được thôi, vậy anh cũng không gọi cậu là Chủ tịch Bạch nữa!”
Hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng.
Lúc rời đi Ngưu Vọng nói Bạch Diệc Phi: “Mặc dù anh không thể đến bệnh viện mà cậu nói, nhưng mà chúng ta đã là bạn bè, anh sẽ cố gắng giúp cậu hết mức có thể”.
Tất nhiên là Bạch Diệc Phi vô cùng cảm kích.
Trên xe, Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân không?
Có lẽ sẽ nói cho Lý Cường Đông, nhưng còn Lưu Tử Vân thì… Nghĩ đến viễn cảnh sau khi bà ta biết chuyện thì Bạch Diệc Phi không khỏi rùng mình một cái. Thôi dẹp đi!
Trở về biệt thự, Bạch Diệc Phi thấy không còn chuyện gì phải làm nữa nên ở lại chăm sóc Lý Tuyết.
Cho đến tận sáng hôm sau khi Long Linh Linh gọi điện thoại đến, cô ta nói rằng có một cô gái tới Hầu Tước đòi gặp anh.
Bạch Diệc Phi nghi ngờ: “Tên là gì?”
“Diệp Ngải”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay”.
Với tình hình Lý Tuyết hiện giờ thì cô không thể ở một mình được, nhưng Diệp Ngải đã tìm đến anh thì nhất định không có ý tốt. Anh cảm thấy mình phải đi gặp cô ta, cũng tranh thủ chuẩn bị một chút.
Nhưng mà Lý Tuyết….
Nghĩ một lát thì Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Chu Khúc Nhi.
“Cô có rảnh không? Đến biệt thự chăm sóc cho Tuyết Nhi dùm tôi với”.
“Không rảnh!”, Chu Khúc Nhi hừ một tiếng, cô ta thẳng tay cúp điện thoại.
Bạch Diệc Phi: “….”
Từ chuyện lần trước Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn không liên lạc với nhau, cô ta cũng cố gắng quên Bạch Diệc Phi đi, nhưng ai ngờ anh lại chủ động gọi điện đến.
Bây giờ Lý Tuyết rất tốt, không cần cô ta đến chăm sóc, mà cô ta cũng không muốn nhìn thấy Bạch Diệc Phi. Hơn nữa bây giờ cô ta cũng đang vô cùng bận rộn, phải ứng phó với chuyện bố mẹ bắt cô ta đi xem mắt.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, anh đành dặn dò Lý Tuyết, nói mình ra ngoài mua kẹo cho cô, bảo cô ngoan ngoãn ở trong nhà, không được chạy lung tung.
Lý Tuyết nghe thấy sắp có kẹo ăn thì ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù thế nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không yên lòng, anh bảo Bạch Hổ ở lại bảo vệ Lý Tuyết.
Lúc đến Hầu Tước thì Diệp Ngải đã chờ ở văn phòng chủ tịch.
Cô ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nở một nụ cười quyến rũ: “Bạch Diệc Phi, đã lâu không gặp!”
Sau khi Bạch Diệc Phi ngồi vào bàn làm việc thì anh khoát khoát tay với Long Linh Linh: “Cô ra ngoài trước đi”.
Long Linh Linh gật đầu, trong lòng cô ta hơi nghi ngờ. Trước kia có chuyện gì cô cũng được ở lại đây, nhưng vì sao lần này anh lại bảo cô ta ra ngoài? Hơn nữa còn ở riêng với một cô gái vô cùng xinh đẹp nữa?
Thấy Long Linh Linh ra ngoài rồi thì Diệp Ngải mới đi qua, một tay cô ta chống lên bàn làm việc, một tay kéo cà vạt của Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, lâu như thế mà không gặp, anh không nhớ tôi sao?”
Không biết vì sao Lý Tuyết lại thấy rất có thiện cảm với Bạch Diệc Phi, vì thế cô rất ỷ lại vào anh.
Bạch Diệc Phi thấy thế thì vừa vui vẻ vừa đau lòng. Vui vẻ là vì dù có biến thành một đứa trẻ thì Lý Tuyết vẫn vô thức ỷ lại anh, còn đau lòng chính là Lý Tuyết mới giải được độc xong lại biến thành một đứa trẻ.
Ngưu Vọng nhìn thấy thế thì gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì chủ tịch Bạch cùng đi theo đi!”
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh dẫn theo Lý Tuyết đi kiểm tra.
Hai tiếng sau.
Sắc mặt Ngưu Vọng cứng lại.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì biết kết quả không được tốt lắm, nhưng anh vẫn hỏi: “Bác sĩ Ngưu, vợ tôi…”
Ngưu Vọng thở dài: “Trí thông minh của cô Bạch hiện giờ giống như một đứa bé năm sáu tuổi, cô ấy không hề nhớ những chuyện lúc trước. Ngoại trừ tên mình ra thì không nhớ gì cả”.
“Chuyện này chắc là tác dụng phụ của viên thuốc giải kia, nhưng mà lúc tôi làm xét nghiệm lại không phát hiện ra việc sử dụng thuốc giải sẽ dẫn đến hậu quả thế này. Là do sơ sẩy của tôi, tôi….”
Bạch Diệc Phi nghe thế thì nhìn về phía Ngưu Vọng: “Không trách ông được”.
Có thể chế tạo ra được một loại độc tố như thế, vậy thì bên trong thuốc giải có trộn lẫn một vài thứ gì đó không kiểm tra ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại sao lại là Lý Tuyết chứ?
Đáng ra thuốc độc này là dành cho anh, người phải biến thành đứa trẻ cũng nên là anh, vì sao người phải chịu đựng lại là Lý Tuyết?
Trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kích động, anh vừa đau lòng vừa không cam tâm cho Lý Tuyết, anh cũng vô cùng tự trách bản thân và căm hận kẻ bỏ thuốc.
“Chủ tịch Bạch!”
Giọng nói của Ngưu Vọng truyền đến, nhưng Bạch Diệc Phi đã hôn mê.
“Chú ơi!”, Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi ngất xỉu thì vô cùng sợ hãi: “Chú ơi….Chú bị làm sao vậy….”
Ngưu Vọng vội vã gọi các bác sĩ đến sắp xếp phòng cấp cứu cho Bạch Diệc Phi.
Sau đó ông ta an ủi Lý Tuyết: “Đừng lo lắng, chú…cô chỉ mệt mỏi quá thôi, ngủ một giấc là ổn”.
Bây giờ Lý Tuyết giống như một đứa trẻ, cô không hiểu gì cả, chỉ chớp mắt hỏi lại: “Thật chứ?”
“Thật!”, Ngưu Vọng vô cùng kiên nhẫn trả lời: “Cô chờ ở đây, một lúc sau chúng tôi sẽ ra ngoài”.
Lý Tuyết ngoan ngoãn gật đầu: “Được…”
Trong phòng cấp cứu.
Ngưu Vọng làm kiểm tra toàn diện cho Bạch Diệc Phi, sau khi có kết quả kiểm tra thì ông ta phát hiện tình trạng trúng độc của anh giống y hệt với Lý Tuyết, ông ta không khỏi thở dài một hơi.
Hai vợ chồng này thay phiên nhau trúng độc, thuốc giải thì chỉ có một viên, uống thuốc giải rồi thì có thể giải được độc, nhưng mà tính tình lại biến thành trẻ con, cái này thật sự là… haizzz!
Ba tiếng sau Bạch Diệc Phi mới tỉnh lại, anh lập tức hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Ngưu Vọng đứng trong phòng bệnh, còn Lý Tuyết ngồi ngay ngắn bên giường.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết đang ngồi bên cạnh mình thì mới yên tâm trở lại.
Ngưu Vọng đứng một bên thấy thế thì lắc đầu: “Chắc anh cũng hiểu về độc trong người mình rồi, không thể xúc động mạnh được….”
“Tôi biết”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Ngưu Vọng thấy thế cũng không nói thêm gì, ông ta nhìn về phía Lý Tuyết: “Không biết bao giờ tình hình của cô Bạch mới tốt trở lại, chủ tịch Bạch phải để ý cô ấy nhiều hơn, cố gắng đừng để cô ấy ra ngoài một mình”.
Sau mấy phút yên lặng thì Bạch Diệc Phi mới nói: “Bác sĩ Ngưu, tôi muốn thành lập một bệnh viện Trung Tây y kết hợp. Ông đảm nhiệm Tây y còn Lưu Hiểu Anh thì Trung y. Tôi tin rằng với thực lực của hai người thì nhất định sẽ đem lại hiệu quả vô cùng tốt”.
Nghe anh nói thế thì Ngưu Vọng bỗng khựng lại một lúc.
Sau đó ông ta lập tức thở dài: “Chủ tịch Bạch coi trọng tôi như vậy chính là vinh hạnh của tôi. Nhưng mà thật sự xin lỗi, tôi có nguyên tắc của riêng mình, chỉ sợ không thể đồng ý với chủ tịch Bạch rồi”.
Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc. Khả năng của Ngưu Vọng tốt như vậy, ông ta không nên vùi mình trong một bệnh viện tư nhân thế này. Dù sao ông ta cũng là bác sĩ giỏi nhất thành phố Thiên Bắc này.
Ngưu Vọng chìm đắm trong hồi ức xa xưa, ông ta nói: “Ba năm trước trong một cuộc phẫu thuật, bởi vì sai lầm của tôi mà dẫn đến cảnh một xác hai mạng. Sự việc lần đó rất nghiêm trọng, tôi bị ép phải rời khỏi bệnh viện tỉnh. Suốt một năm sau sự việc ấy, bản thân tôi luôn sống trong dằn vặt”.
“Mỗi ngày đều mượn rượu giải sầu, nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì. Thậm chí lúc đến bệnh viện tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng đó. Tôi vô cùng sợ hãi. Cứ tưởng rằng bản thân sẽ không bao giờ làm được bác sĩ nữa”.
“Cho đến khi gặp được người đầu tư vào bệnh viện Bắc Hóa, người đó đã tìm đến tôi. Người đó đã cho tôi hy vọng, để tôi đứng lên một lần nữa, cho nên…”
“Nhưng chủ tịch Bạch, tôi thực sự rất muốn làm bạn với anh”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu, anh đột nhiên cười cười: “Vậy sau này anh chính là anh trai em”.
Ngưu Vọng mới khoảng bốn mấy tuổi, nhìn cũng không có vẻ già lắm.
“Được thôi, vậy anh cũng không gọi cậu là Chủ tịch Bạch nữa!”
Hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng.
Lúc rời đi Ngưu Vọng nói Bạch Diệc Phi: “Mặc dù anh không thể đến bệnh viện mà cậu nói, nhưng mà chúng ta đã là bạn bè, anh sẽ cố gắng giúp cậu hết mức có thể”.
Tất nhiên là Bạch Diệc Phi vô cùng cảm kích.
Trên xe, Bạch Diệc Phi đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân không?
Có lẽ sẽ nói cho Lý Cường Đông, nhưng còn Lưu Tử Vân thì… Nghĩ đến viễn cảnh sau khi bà ta biết chuyện thì Bạch Diệc Phi không khỏi rùng mình một cái. Thôi dẹp đi!
Trở về biệt thự, Bạch Diệc Phi thấy không còn chuyện gì phải làm nữa nên ở lại chăm sóc Lý Tuyết.
Cho đến tận sáng hôm sau khi Long Linh Linh gọi điện thoại đến, cô ta nói rằng có một cô gái tới Hầu Tước đòi gặp anh.
Bạch Diệc Phi nghi ngờ: “Tên là gì?”
“Diệp Ngải”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay”.
Với tình hình Lý Tuyết hiện giờ thì cô không thể ở một mình được, nhưng Diệp Ngải đã tìm đến anh thì nhất định không có ý tốt. Anh cảm thấy mình phải đi gặp cô ta, cũng tranh thủ chuẩn bị một chút.
Nhưng mà Lý Tuyết….
Nghĩ một lát thì Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Chu Khúc Nhi.
“Cô có rảnh không? Đến biệt thự chăm sóc cho Tuyết Nhi dùm tôi với”.
“Không rảnh!”, Chu Khúc Nhi hừ một tiếng, cô ta thẳng tay cúp điện thoại.
Bạch Diệc Phi: “….”
Từ chuyện lần trước Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi đã hoàn toàn không liên lạc với nhau, cô ta cũng cố gắng quên Bạch Diệc Phi đi, nhưng ai ngờ anh lại chủ động gọi điện đến.
Bây giờ Lý Tuyết rất tốt, không cần cô ta đến chăm sóc, mà cô ta cũng không muốn nhìn thấy Bạch Diệc Phi. Hơn nữa bây giờ cô ta cũng đang vô cùng bận rộn, phải ứng phó với chuyện bố mẹ bắt cô ta đi xem mắt.
Bạch Diệc Phi không còn cách nào khác, anh đành dặn dò Lý Tuyết, nói mình ra ngoài mua kẹo cho cô, bảo cô ngoan ngoãn ở trong nhà, không được chạy lung tung.
Lý Tuyết nghe thấy sắp có kẹo ăn thì ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù thế nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không yên lòng, anh bảo Bạch Hổ ở lại bảo vệ Lý Tuyết.
Lúc đến Hầu Tước thì Diệp Ngải đã chờ ở văn phòng chủ tịch.
Cô ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nở một nụ cười quyến rũ: “Bạch Diệc Phi, đã lâu không gặp!”
Sau khi Bạch Diệc Phi ngồi vào bàn làm việc thì anh khoát khoát tay với Long Linh Linh: “Cô ra ngoài trước đi”.
Long Linh Linh gật đầu, trong lòng cô ta hơi nghi ngờ. Trước kia có chuyện gì cô cũng được ở lại đây, nhưng vì sao lần này anh lại bảo cô ta ra ngoài? Hơn nữa còn ở riêng với một cô gái vô cùng xinh đẹp nữa?
Thấy Long Linh Linh ra ngoài rồi thì Diệp Ngải mới đi qua, một tay cô ta chống lên bàn làm việc, một tay kéo cà vạt của Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, lâu như thế mà không gặp, anh không nhớ tôi sao?”
Bình luận facebook