Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-154
Chương 154: Hãy nghe anh giải thích
“Mẹ…”, Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng Lưu Tử Vân khoát tay, nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có con rể như anh. Đợi Tuyết Nhi tỉnh dậy, hai đứa ly hôn ngay lập tức cho tôi”.
“Bà à”, Lý Cường Đông lên tiếng: “Cứ nghe con nó giải thích đã”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi vô cùng cảm kích nhìn Lý Cường Đông. Thật ra lúc ông nhìn thấy chỗ ảnh đó, ông cũng vô cùng phẫn nộ. Không lâu trước đó, Bạch Diệc Phi còn hứa trước mặt ông là sẽ đối xử tốt với Tuyết Nhi, thế mà giờ đây lại xuất hiện tin tức này.
Nhưng rất nhanh ông đã bình tĩnh lại, vì Bạch Diệc Phi không giống loại người đó. Hơn nữa, tin tức này chưa đầy một tiếng mà đã truyền khắp thành phố. Tốc độ lan truyền này, chắc là có người cố ý gây nên.
Bạch Diệc Phi lập tức giải thích: “Thật ra bức ảnh là thật, người trên đó đúng là con. Nhưng đó là lúc con bị ngất xỉu xong có người cố tình chụp lại, chứ trên thực tế là không xảy ra chuyện đó ạ”.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, rõ ràng là không tin nổi. Còn Lý Cường Đông hỏi: “Có người cố ý hại con?”
“Vâng ạ”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói tiếp: “Là do con bất cẩn quá, là lỗi của con ạ…”.
“Vốn là lỗi của anh mà”, Lưu Tử Vân quát lên: “Tôi không quan tâm các người có thế hay không nhưng tôi chỉ cần Tuyết Nhi được sống tốt”.
Bạch Diệc Phi áy náy cúi đầu, anh đoán được có người sẽ cầm những tấm ảnh đó đến tìm riêng anh và ra điều kiện với anh. Nhưng anh không ngờ đối phương lại làm trực tiếp như này khiến anh trở tay không kịp.
Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Bố biết là hiện giờ con có rất nhiều việc nhưng bố chỉ có một yêu cầu, bố hi vọng đừng liên lụy gì đến Tuyết Nhi”.
“Sau này sẽ không có chuyện này nữa ạ”, Bạch Diệc Phi cam đoan nói.
Lưu Tử Vân hừ một tiếng, nói: “Tôi sẽ không tin lời quỷ quái của anh đâu. Tuyết Nhi theo anh một ngày thì đều có thể gặp bất cứ uy hiếp nào. Tôi không chịu nổi nữa rồi, hai đứa ly hôn đi”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Con sẽ không ly hôn với Tuyết Nhi đâu ạ”.
“Anh không quyết được đâu, tôi sẽ bảo Tuyết Nhi ly hôn với anh”, thái độ lần này của Lưu Tử Vân vô cùng kiên quyết.
Lý Cường Đông cũng bất lực, kéo tay Lưu Tử Vân, nói: “Thôi! Chuyện lần này con nó cũng không muốn thế. Hiện giờ Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh, bà bắt chúng nó ly hôn thì cũng phải để Tuyết Nhi đồng ý mới được chứ. Ngộ nhỡ khiến con bé sốc thì phải làm thế nào?”
“Tôi…”, Lưu Tử Vân ngập ngừng rồi lại trừng mắt lên, nói: “Vậy thì đợi Tuyết Nhi tỉnh rồi sẽ nói với con bé”.
Lý Cường Đông gật đầu rồi không nói gì nữa.
Ba tiếng sau, Lý Tuyết tỉnh lại. Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông bước lại hỏi thăm tình hình rồi mới cho phép Bạch Diệc Phi vào thăm.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi nhìn sắc mặt Lý Tuyết tái nhợt hơn trước nên vừa đau lòng vừa áy náy. Lý Tuyết chỉ nhìn anh một cái rồi ậm ừ một tiếng.
Bạch Diệc Phi có chút hoang mang, nói: “Tuyết Nhi! Em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu”.
Lý Cường Đông thấy thế vội kéo tay Lưu Tử Vân như đang muốn nói gì, sau đó đóng cửa phòng lại.
“Tuyết Nhi, những tấm ảnh đó là có người cố ý chỉnh sửa để hại anh, thật ra không xảy ra chuyện gì cả. Trong lòng anh chỉ có em, em mới là vợ anh, anh sẽ không vớ vẩn với bất cứ người con gái nào đâu”, Bạch Diệc Phi nói rất thành khẩn, đây là tiếng lòng thật sự của anh.
Lý Tuyết nghe thế thì gật đầu: “Em biết”.
“Tuyết Nhi…”, Bạch Diệc Phi không biết biểu hiện này của Lý Tuyết là tức giận hay là cô không thèm để ý đến.
Không… Không đâu, cô ấy đã đón nhận anh rồi.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ cười nói: “Em biết chứ, trừ khi chính miệng anh nói với em là anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với em hoặc anh ở bên người con gái khác, còn lại em đều không tin”.
“Tuyết Nhi, em thật tốt”.
Lý Tuyết ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Diệc Phi! Có phải em sắp chết rồi không?”
Bạch Diệc Phi giật mình: “Em nói linh tinh cái gì vậy? Không đâu, em sẽ sống trăm tuổi, anh chắc chắn đấy”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì lặng lẽ nhìn Bạch Diệc Phi, thở dài một cái nói: “Thật ra, em biết hết rồi…”.
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi sững người ra.
“Em biết là em bị trúng độc, hơn nữa loại độc này không có thuốc giải đúng không?”, Lý Tuyết hỏi rất bình tĩnh.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không, có thuốc giải mà, anh sẽ tìm thuốc giải cho em”.
Nếu Lý Tuyết đã biết rồi thì anh cũng không cần giấu cô ấy nữa, chỉ là cả quá trình đó anh không nói nhiều được.
“Anh đã bảo người đi tìm rồi, rất nhanh sẽ tìm thấy thôi”.
“Ừm! Em tin anh”.
Mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng thật ra, trong lòng Lý Tuyết không dám chắc. Sức khỏe của mình thế nào, cô là người rõ nhất. Lần này tỉnh lại, cô cảm thấy yếu hơn trước nhiều. Cô không biết rằng mình có thể chống chọi được bao lâu nữa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Khó khăn lắm cô mới đón nhận Bạch Diệc Phi, anh lại đối tốt với cô như vậy. Bọn họ vẫn chưa trở thành vợ chồng chính thức, cô không muốn đến lúc chết Bạch Diệc Phi vẫn còn thấy tiếc nuối.
“Chồng à…”, Lý Tuyết khẽ gọi một tiếng.
Thân người Bạch Diệc Phi có chút run rẩy, giọng nói của Lý Tuyết mang theo chút nũng nịu, còn có chút ý vị không nói rõ được khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy tinh thần chấn động: “Sao thế?”
Lý Tuyết giơ tay ra nắm chặt tay Bạch Diệc Phi: “Chúng ta về nhà, em muốn chúng ta thật sự có nhau”.
Bạch Diệc Phi hơi thở gấp gáp nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nếu như là trước kia thì anh không thể đợi được nữa nhưng giờ thì không được, Lý Tuyết không thể ngất tiếp được. Anh sợ cô ngất lần nữa thì sẽ không bao giờ tỉnh lại.
“Không được đâu”.
Lý Tuyết thấy hụt hẫng trong lòng, hỏi: “Tại sao? Anh không muốn sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu rồi nắm chặt tay cô, nói: “Tâm trạng của em không được kích động quá mức, anh không muốn em có chuyện gì, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngày tháng còn dài mà”.
Đúng vậy, ngày tháng còn dài….
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết về biệt thự, Lý Cường Đông thì kéo tay Lưu Tử Vân đi.
“Tuyết Nhi, em nghỉ ngơi đi, buổi tối anh sẽ cố gắng về thật nhanh”.
Lý Tuyết gật đầu, nói: “Em không sao đâu, anh không cần vội, trên đường lái xe cẩn thận đấy”.
Bạch Diệc Phi đứng dậy định đi nhưng lại không kìm lòng. Anh nhìn Lý Tuyết một lần nữa rồi mới rời khỏi biệt thự.
Trong lúc Long Linh Linh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh nhưng anh đều tắt. Anh biết rằng, một khi tin này truyền đi thì tập đoàn Hầu Tước vốn đã là mục tiêu để họ nhắm đến, giờ lại càng hút hơn. Không chỉ thế, các hoạt động và thị trường chứng khoán của tập đoàn Hầu Tước cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vừa mới ra khỏi biệt thự, Bạch Diệc Phi đã nhận được điện thoại của Lý Phàm.
“Alo! Bạch Diệc Phi, chúng ta nói chuyện đi”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại luôn, anh với Lý Phàm không có gì để nói với nhau cả.
Lý Phàm bị ngắt cuộc gọi nên mắng trong điện thoại mấy câu rồi lại gọi lại: “Bạch Diệc Phi! Muốn giải quyết hòa bình chuyện mấy tấm ảnh kia thì tốt nhất đừng cúp máy”.
Ngón tay Bạch Diệc Phi định ấn nút rồi nhưng lại dừng lại: “Anh nói cái gì? Ảnh là anh up lên sao?”
“Là tao làm đấy”, Lý Phàm thừa nhận.
Bạch Diệc Phi nheo mắt lại: “Muốn nói chuyện gì?”
“Gặp nói trực tiếp đi, nói trong điện thoại không tiện”, Lý Phàm nói xong, sau đó nói ra một địa chỉ.
Sau khi Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, chuẩn bị lái xe đến quán bar mà Lý Phàm nói.
Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện, nói: “Trước khi Lý Tuyết ngất xỉu có gặp Diệp Ngải, hai người đã nói chuyện một lúc. Sau khi Diệp Ngải đi thì Lý Tuyết mới ngất lịm đi”.
Sau khi nghe xong Bạch Diệc Phi sắc mặt trầm xuống, gọi một cái tên: “Diệp Ngải….”.
“Mẹ…”, Bạch Diệc Phi muốn giải thích nhưng Lưu Tử Vân khoát tay, nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có con rể như anh. Đợi Tuyết Nhi tỉnh dậy, hai đứa ly hôn ngay lập tức cho tôi”.
“Bà à”, Lý Cường Đông lên tiếng: “Cứ nghe con nó giải thích đã”.
Lúc này, Bạch Diệc Phi vô cùng cảm kích nhìn Lý Cường Đông. Thật ra lúc ông nhìn thấy chỗ ảnh đó, ông cũng vô cùng phẫn nộ. Không lâu trước đó, Bạch Diệc Phi còn hứa trước mặt ông là sẽ đối xử tốt với Tuyết Nhi, thế mà giờ đây lại xuất hiện tin tức này.
Nhưng rất nhanh ông đã bình tĩnh lại, vì Bạch Diệc Phi không giống loại người đó. Hơn nữa, tin tức này chưa đầy một tiếng mà đã truyền khắp thành phố. Tốc độ lan truyền này, chắc là có người cố ý gây nên.
Bạch Diệc Phi lập tức giải thích: “Thật ra bức ảnh là thật, người trên đó đúng là con. Nhưng đó là lúc con bị ngất xỉu xong có người cố tình chụp lại, chứ trên thực tế là không xảy ra chuyện đó ạ”.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, rõ ràng là không tin nổi. Còn Lý Cường Đông hỏi: “Có người cố ý hại con?”
“Vâng ạ”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói tiếp: “Là do con bất cẩn quá, là lỗi của con ạ…”.
“Vốn là lỗi của anh mà”, Lưu Tử Vân quát lên: “Tôi không quan tâm các người có thế hay không nhưng tôi chỉ cần Tuyết Nhi được sống tốt”.
Bạch Diệc Phi áy náy cúi đầu, anh đoán được có người sẽ cầm những tấm ảnh đó đến tìm riêng anh và ra điều kiện với anh. Nhưng anh không ngờ đối phương lại làm trực tiếp như này khiến anh trở tay không kịp.
Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi, trầm giọng nói: “Bố biết là hiện giờ con có rất nhiều việc nhưng bố chỉ có một yêu cầu, bố hi vọng đừng liên lụy gì đến Tuyết Nhi”.
“Sau này sẽ không có chuyện này nữa ạ”, Bạch Diệc Phi cam đoan nói.
Lưu Tử Vân hừ một tiếng, nói: “Tôi sẽ không tin lời quỷ quái của anh đâu. Tuyết Nhi theo anh một ngày thì đều có thể gặp bất cứ uy hiếp nào. Tôi không chịu nổi nữa rồi, hai đứa ly hôn đi”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Con sẽ không ly hôn với Tuyết Nhi đâu ạ”.
“Anh không quyết được đâu, tôi sẽ bảo Tuyết Nhi ly hôn với anh”, thái độ lần này của Lưu Tử Vân vô cùng kiên quyết.
Lý Cường Đông cũng bất lực, kéo tay Lưu Tử Vân, nói: “Thôi! Chuyện lần này con nó cũng không muốn thế. Hiện giờ Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh, bà bắt chúng nó ly hôn thì cũng phải để Tuyết Nhi đồng ý mới được chứ. Ngộ nhỡ khiến con bé sốc thì phải làm thế nào?”
“Tôi…”, Lưu Tử Vân ngập ngừng rồi lại trừng mắt lên, nói: “Vậy thì đợi Tuyết Nhi tỉnh rồi sẽ nói với con bé”.
Lý Cường Đông gật đầu rồi không nói gì nữa.
Ba tiếng sau, Lý Tuyết tỉnh lại. Lưu Tử Vân và Lý Cường Đông bước lại hỏi thăm tình hình rồi mới cho phép Bạch Diệc Phi vào thăm.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi nhìn sắc mặt Lý Tuyết tái nhợt hơn trước nên vừa đau lòng vừa áy náy. Lý Tuyết chỉ nhìn anh một cái rồi ậm ừ một tiếng.
Bạch Diệc Phi có chút hoang mang, nói: “Tuyết Nhi! Em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nghĩ đâu”.
Lý Cường Đông thấy thế vội kéo tay Lưu Tử Vân như đang muốn nói gì, sau đó đóng cửa phòng lại.
“Tuyết Nhi, những tấm ảnh đó là có người cố ý chỉnh sửa để hại anh, thật ra không xảy ra chuyện gì cả. Trong lòng anh chỉ có em, em mới là vợ anh, anh sẽ không vớ vẩn với bất cứ người con gái nào đâu”, Bạch Diệc Phi nói rất thành khẩn, đây là tiếng lòng thật sự của anh.
Lý Tuyết nghe thế thì gật đầu: “Em biết”.
“Tuyết Nhi…”, Bạch Diệc Phi không biết biểu hiện này của Lý Tuyết là tức giận hay là cô không thèm để ý đến.
Không… Không đâu, cô ấy đã đón nhận anh rồi.
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, khẽ cười nói: “Em biết chứ, trừ khi chính miệng anh nói với em là anh thật sự làm chuyện gì có lỗi với em hoặc anh ở bên người con gái khác, còn lại em đều không tin”.
“Tuyết Nhi, em thật tốt”.
Lý Tuyết ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Diệc Phi! Có phải em sắp chết rồi không?”
Bạch Diệc Phi giật mình: “Em nói linh tinh cái gì vậy? Không đâu, em sẽ sống trăm tuổi, anh chắc chắn đấy”.
Lý Tuyết nghe thấy vậy thì lặng lẽ nhìn Bạch Diệc Phi, thở dài một cái nói: “Thật ra, em biết hết rồi…”.
“Gì cơ?”, Bạch Diệc Phi sững người ra.
“Em biết là em bị trúng độc, hơn nữa loại độc này không có thuốc giải đúng không?”, Lý Tuyết hỏi rất bình tĩnh.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Không, có thuốc giải mà, anh sẽ tìm thuốc giải cho em”.
Nếu Lý Tuyết đã biết rồi thì anh cũng không cần giấu cô ấy nữa, chỉ là cả quá trình đó anh không nói nhiều được.
“Anh đã bảo người đi tìm rồi, rất nhanh sẽ tìm thấy thôi”.
“Ừm! Em tin anh”.
Mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng thật ra, trong lòng Lý Tuyết không dám chắc. Sức khỏe của mình thế nào, cô là người rõ nhất. Lần này tỉnh lại, cô cảm thấy yếu hơn trước nhiều. Cô không biết rằng mình có thể chống chọi được bao lâu nữa.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy không cam lòng. Khó khăn lắm cô mới đón nhận Bạch Diệc Phi, anh lại đối tốt với cô như vậy. Bọn họ vẫn chưa trở thành vợ chồng chính thức, cô không muốn đến lúc chết Bạch Diệc Phi vẫn còn thấy tiếc nuối.
“Chồng à…”, Lý Tuyết khẽ gọi một tiếng.
Thân người Bạch Diệc Phi có chút run rẩy, giọng nói của Lý Tuyết mang theo chút nũng nịu, còn có chút ý vị không nói rõ được khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy tinh thần chấn động: “Sao thế?”
Lý Tuyết giơ tay ra nắm chặt tay Bạch Diệc Phi: “Chúng ta về nhà, em muốn chúng ta thật sự có nhau”.
Bạch Diệc Phi hơi thở gấp gáp nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nếu như là trước kia thì anh không thể đợi được nữa nhưng giờ thì không được, Lý Tuyết không thể ngất tiếp được. Anh sợ cô ngất lần nữa thì sẽ không bao giờ tỉnh lại.
“Không được đâu”.
Lý Tuyết thấy hụt hẫng trong lòng, hỏi: “Tại sao? Anh không muốn sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu rồi nắm chặt tay cô, nói: “Tâm trạng của em không được kích động quá mức, anh không muốn em có chuyện gì, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngày tháng còn dài mà”.
Đúng vậy, ngày tháng còn dài….
Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết về biệt thự, Lý Cường Đông thì kéo tay Lưu Tử Vân đi.
“Tuyết Nhi, em nghỉ ngơi đi, buổi tối anh sẽ cố gắng về thật nhanh”.
Lý Tuyết gật đầu, nói: “Em không sao đâu, anh không cần vội, trên đường lái xe cẩn thận đấy”.
Bạch Diệc Phi đứng dậy định đi nhưng lại không kìm lòng. Anh nhìn Lý Tuyết một lần nữa rồi mới rời khỏi biệt thự.
Trong lúc Long Linh Linh gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh nhưng anh đều tắt. Anh biết rằng, một khi tin này truyền đi thì tập đoàn Hầu Tước vốn đã là mục tiêu để họ nhắm đến, giờ lại càng hút hơn. Không chỉ thế, các hoạt động và thị trường chứng khoán của tập đoàn Hầu Tước cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vừa mới ra khỏi biệt thự, Bạch Diệc Phi đã nhận được điện thoại của Lý Phàm.
“Alo! Bạch Diệc Phi, chúng ta nói chuyện đi”.
Bạch Diệc Phi cúp điện thoại luôn, anh với Lý Phàm không có gì để nói với nhau cả.
Lý Phàm bị ngắt cuộc gọi nên mắng trong điện thoại mấy câu rồi lại gọi lại: “Bạch Diệc Phi! Muốn giải quyết hòa bình chuyện mấy tấm ảnh kia thì tốt nhất đừng cúp máy”.
Ngón tay Bạch Diệc Phi định ấn nút rồi nhưng lại dừng lại: “Anh nói cái gì? Ảnh là anh up lên sao?”
“Là tao làm đấy”, Lý Phàm thừa nhận.
Bạch Diệc Phi nheo mắt lại: “Muốn nói chuyện gì?”
“Gặp nói trực tiếp đi, nói trong điện thoại không tiện”, Lý Phàm nói xong, sau đó nói ra một địa chỉ.
Sau khi Bạch Diệc Phi cúp điện thoại, chuẩn bị lái xe đến quán bar mà Lý Phàm nói.
Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện, nói: “Trước khi Lý Tuyết ngất xỉu có gặp Diệp Ngải, hai người đã nói chuyện một lúc. Sau khi Diệp Ngải đi thì Lý Tuyết mới ngất lịm đi”.
Sau khi nghe xong Bạch Diệc Phi sắc mặt trầm xuống, gọi một cái tên: “Diệp Ngải….”.
Bình luận facebook