Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Bán con gái
Phùng Thạch Đông bây giờ đã bị tâm thần rồi, gả Long Linh Linh cho gã khác nào đẩy cô ta vào hố lửa?
“Làm sao? Không đồng ý? Các người đừng quên, nếu không phải tại con gái của các người thì con trai tôi đã không phải vào viện tâm thần!”, Phùng Củng cười lạnh.
Trần Song nghe vậy không biết nói sao: “Chuyện này…”.
Long Linh Linh dù sao cũng là con gái ông ta, kể cả có trọng nam khinh nữ thì cũng không đến nỗi hại đời con gái mình! Hơn nữa, Long Linh Linh rất ưu tú, xinh đẹp, lại kiếm được rất nhiều tiền.
Nói không chừng cô ta còn có cơ hội gả cho nhà giàu. Điều này còn tốt hơn gả cho một tên tâm thần gấp vạn lần.
Phùng Củng hừ lạnh, nhìn Trần Tiểu Thiên đang đứng một bên nói: “Con gái ông lấy con trai tôi cũng không lỗ. Hơn nữa nhà chúng tôi còn có thể cho con trai ông một tương lai xán lạn. Cuộc làm ăn này ông còn không tính toán được rõ ràng ư?”
Trần Tiểu Thiên nghe đến tên mình, mắt lập tức sáng lên: “Bố, bố đồng ý với ông ta đi!”
Đổng Vân thấy vậy thì nghẹn lời, cuối cùng im lặng không nói.
Trần Song cũng sững ra, nhưng nghĩ đến tương lai của Trần Tiểu Thiên lại cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với ông, để con gái tôi lấy con trai ông. Đã nói rồi đấy, tiền nợ xóa sạch toàn bộ”.
“Sớm nói như vậy thì không phải xong rồi sao?”, Phùng Củng vui mừng cười.
“Vậy, công việc của Tiểu Thiên…”.
“Yên tâm, không vấn đề gì. Chỉ cần ông ký vào thỏa thuận, chuyện gì cũng dễ nói”.
“Thỏa thuận gì?”, Trần Song và Đổng Vân đều ngây ra.
Phùng Củng cười nhạt: “Đương nhiên là thỏa thuận liên quan đến việc gả con gái ông cho con trai tôi!”
“Tôi chỉ có một thằng con trai, không chịu nổi việc bị con gái các người xoay vòng vòng. Vì thế nhất định phải ký thỏa thuận, cũng cho hai bên một cái bảo đảm, ông nói phải không?”
Trần Song nghĩ nghĩ rồi gật đầu, bảo người lấy giấy bút đến.
Phùng Củng nói: “Ông viết: cả nhà Trần Song tự nguyện gả con gái cho Phùng Thạch Đông – con trai Phùng Củng. Từ đó xóa bỏ 10 triệu mà nhà họ Trần nợ nhà họ Phùng”.
“10 triệu?”, Trần Song giật mình: “Không, tôi chỉ còn nợ 5 triệu”.
Phùng Củng vung tay: “Đừng nói có hay không có cái gì, 5 triệu hay 10 triệu cũng không khác gì nhau. Dù sao con gái các người lấy con trai tôi thì cũng xóa sạch, ông nói đúng không?”
Trần Song ngây ra, nghĩ dù sao đến lúc đó số nợ cũng về không, viết bao nhiêu cũng thế. Ông ta lập tức gật đầu: “Tôi viết”.
“Không được viết!”
Một người xông ra từ trong đám người, là Bạch Diệc Phi.
Trần Tiểu Thiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tức giận: “Bạch Diệc Phi, sao lại là mày? Mày đến đây làm gì?”
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn sang.
Trong đám người, Long Linh Linh trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhìn Trần Song không hề do dự mà bán mình đi khiến cô ta tuyệt vọng. Nhưng hành động của Bạch Diệc Phi lại lần nữa nhóm lên hi vọng trong cô ta.
Những người khác cũng quay qua, không biết Bạch Diệc Phi là ai.
“Cậu là ai?”, Phùng Củng đánh giá anh.
Bạch Diệc Phi không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói với Trần Song: “Bác trai, bản thỏa thuận này không được viết, nếu viết thì thành ra các người nợ nhà ông ta 10 triệu”.
“Ý gì?”, Trần Song hỏi.
Trần Tiểu Thiên tức giận: “Liên quan gì đến mày? Mẹ mày đến làm gì? Đây là chuyện nhà chúng tao, mày cút!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Tôi đến ngăn bố cậu làm chuyện ngu ngốc”.
“Mẹ mày nói cái gì?”, Trần Tiểu Thiên vô cùng điên tiết.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, bình thản nói: “Xã hội hiện đại bây giờ chuyện hôn nhân của Long Linh Linh phải nên do cô ấy tự quyết định, chứ không phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thỏa thuận này vốn đã không có giá trị rồi”.
“Mà cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân này, đến cuối cùng tờ giấy này sẽ trở thành tờ giấy ghi nợ 10 triệu”.
Nghe vậy cả Trần Song và Đổng Vân đều kinh hãi.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự viết như vậy, Long Linh Linh cũng không đồng ý, như vậy bọn họ chẳng phải từ nợ 5 triệu thành nợ 10 triệu ư?
“Mày nói linh tinh!”, Trần Tiểu Thiên đẩy Bạch Diệc Phi: “Con mẹ nó đều tại mày nếu không chị tao và anh rể đã sớm kết hôn rồi, lại còn dám đến nói vớ vẩn?”
Phùng Củng không biết Bạch Diệc Phi là ai, vừa rồi còn bị Bạch Diệc Phi ngó lơ. Bây giờ ông ta nghe thấy lời của Trần Tiểu Thiên thì nói: “Cậu ta là ai? Liên quan gì đến chuyện kết hôn của chị cậu?”
Trần Tiểu Thiên lạnh lùng trừng Bạch Diệc Phi: “Chú Phùng, đều tại tên Bạch Diệc Phi này phá hoại tình cảm giữa chị cháu và anh rể, mới khiến chị cháu hủy hôn”.
“Nếu không phải tại hắn, anh rể đã không phải vào viện. Bây giờ hắn lại đến làm loạn, rõ ràng là không muốn chị cháu gả cho anh rể”.
Bạch Diệc Phi không thể phủ nhận câu cuối cùng là thật. Chỉ cần là người có lương tâm thì đều không hy vọng Long Linh Linh sẽ gả cho một người như Phùng Thạch Đông.
Phùng Củng biết được thì trừng Bạch Diệc Phi, không vui nói: “Cậu còn dám đến đây?”
Nói xong, ông ta lại đánh giá anh một lượt, thấy anh ăn mặc bình thường, không có tý gì khí chất của người có địa vị thì coi thường nói: “Một tên nhãi ranh mà cũng dám đến gây chuyện. Cậu còn không bằng đầu ngón chân của con trai tôi, thế mà cũng dám tranh cướp phụ nữ với nó?”
Bạch Diệc Phi nhìn Phùng Củng cùng đám người sau lưng ông ta. Anh mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nổi sóng, anh không biết Bạch Hổ có đến hay không. Chẳng may không đến thì e rằng hôm nay khó mà êm xuôi được.
Chẳng qua không phải những người này cần tiền sao? Dùng tiền giải quyết là được rồi.
“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi. Long Linh Linh là trợ lý của tôi mà thôi. Hôm nay, vì cô ấy sao nhãng công việc nên tôi mới giúp cô ấy một tay”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
“Hử”, Phùng Củng nhìn Trần Tiểu Thiên, không cần nói cũng hiểu ý ông ta.
Trần Tiểu Thiên lập tức nói: “Chú đừng nghe hắn nói linh tinh. Chị cháu đúng là trợ lý nhưng là trợ lý của chủ tịch. Tên nhãi nhép như hắn sao có thể là cấp trên của chị cháu được?”
Phùng Củng nghe vậy cũng thấy phải. Bạch Diệc Phi không có vẻ gì giống ông chủ, huống hồ lại còn trẻ tuổi như vậy.
“Thằng nhóc, tôi khuyên cậu, tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng, tránh cho người khác không để ý làm cậu bị thương, như vậy thì khó nói lắm”, Phùng Củng uy hiếp.
Bạch Diệc Phi rũ mắt, đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Long Linh Linh đã đứng ra.
“Các người đừng nói nữa, tôi đã gọi cảnh sát rồi!”
“Linh Linh!”, Đổng Vân kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta.
Long Linh Linh bước lên vài bước, đứng trước Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy”.
“Chị!”, Trần Tiểu Thiên phẫn nộ gào lên.
Mà khóe mắt Phùng Củng giật giật. Mặc dù có một đám tay sai, ông ta cũng coi như có máu mặt ở xã Lục Bình nhưng rốt cuộc thì vẫn sợ cảnh sát, không biết Long Linh Linh nói thật hay giả?
Phùng Củng suy nghĩ rồi nói: “Cô gọi cảnh sát thì thế nào? Chuyện này là tôi có lý, cho dù thế nào vẫn là nhà cô nợ tôi tiền, cảnh sát đến lẽ nào không cho chúng tôi đòi tiền?”
Long Linh Linh nghe vậy im lặng không nói.
Trần Song và Đổng Vân càng không nói nên lời.
Trần Tiểu Thiên sốt ruột: “Chị, mọi chuyện vốn đang tốt, chị đồng ý gả cho anh rể không được ư?”
“Đúng thế!”, Trần Song cũng hoàn hồn: “Linh Linh, con lấy Phùng Thạch Đông thì chúng ta sẽ không phải trả tiền nữa. Với lại còn có thể cho Tiểu Thiên một tương lai tốt đẹp”.
Đổng Vân nhìn Trần Song, lại nhìn Trần Tiểu Thiên, không nói chuyện.
Long Linh Linh im lặng cắn môi.
Đây là người nhà của cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến ý nguyện của cô ta, chỉ biết nghĩ đến em trai cô ta!
Thời khắc này, Long Linh Linh cảm thấy vô cùng đau xót, dường như trên thế giới này không có ai quan tâm mình! Thậm chí còn vì người khác mà lựa chọn hi sinh cô ta!
Bạch Diệc Phi chú ý đến cảm xúc của Long Linh Linh, cau mày: “Các người thật không xứng làm người nhà cô ấy”.
Trần Tiểu Thiên tức giận: “Liên quan gì đến mày?”
Phùng Củng lại không quan tâm nhiều như vậy: “Bạch Diệc Phi phải không? Cậu muốn lo chuyện bao đồng?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Đây không phải là chuyện bao đồng. Nhưng tôi có thể khẳng định chuyện này tôi phải lo”.
“Ha, cậu định lo kiểu gì?”, Phùng Củng nói xong câu này thì đám tay sai sau lưng cũng tiến lên hai bước, bao quanh Bạch Diệc Phi.
Mà khuôn mặt anh vẫn bình thản: “Nhà họ Trần nợ các người 5 triệu, tôi trả thay họ”.
“Làm sao? Không đồng ý? Các người đừng quên, nếu không phải tại con gái của các người thì con trai tôi đã không phải vào viện tâm thần!”, Phùng Củng cười lạnh.
Trần Song nghe vậy không biết nói sao: “Chuyện này…”.
Long Linh Linh dù sao cũng là con gái ông ta, kể cả có trọng nam khinh nữ thì cũng không đến nỗi hại đời con gái mình! Hơn nữa, Long Linh Linh rất ưu tú, xinh đẹp, lại kiếm được rất nhiều tiền.
Nói không chừng cô ta còn có cơ hội gả cho nhà giàu. Điều này còn tốt hơn gả cho một tên tâm thần gấp vạn lần.
Phùng Củng hừ lạnh, nhìn Trần Tiểu Thiên đang đứng một bên nói: “Con gái ông lấy con trai tôi cũng không lỗ. Hơn nữa nhà chúng tôi còn có thể cho con trai ông một tương lai xán lạn. Cuộc làm ăn này ông còn không tính toán được rõ ràng ư?”
Trần Tiểu Thiên nghe đến tên mình, mắt lập tức sáng lên: “Bố, bố đồng ý với ông ta đi!”
Đổng Vân thấy vậy thì nghẹn lời, cuối cùng im lặng không nói.
Trần Song cũng sững ra, nhưng nghĩ đến tương lai của Trần Tiểu Thiên lại cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với ông, để con gái tôi lấy con trai ông. Đã nói rồi đấy, tiền nợ xóa sạch toàn bộ”.
“Sớm nói như vậy thì không phải xong rồi sao?”, Phùng Củng vui mừng cười.
“Vậy, công việc của Tiểu Thiên…”.
“Yên tâm, không vấn đề gì. Chỉ cần ông ký vào thỏa thuận, chuyện gì cũng dễ nói”.
“Thỏa thuận gì?”, Trần Song và Đổng Vân đều ngây ra.
Phùng Củng cười nhạt: “Đương nhiên là thỏa thuận liên quan đến việc gả con gái ông cho con trai tôi!”
“Tôi chỉ có một thằng con trai, không chịu nổi việc bị con gái các người xoay vòng vòng. Vì thế nhất định phải ký thỏa thuận, cũng cho hai bên một cái bảo đảm, ông nói phải không?”
Trần Song nghĩ nghĩ rồi gật đầu, bảo người lấy giấy bút đến.
Phùng Củng nói: “Ông viết: cả nhà Trần Song tự nguyện gả con gái cho Phùng Thạch Đông – con trai Phùng Củng. Từ đó xóa bỏ 10 triệu mà nhà họ Trần nợ nhà họ Phùng”.
“10 triệu?”, Trần Song giật mình: “Không, tôi chỉ còn nợ 5 triệu”.
Phùng Củng vung tay: “Đừng nói có hay không có cái gì, 5 triệu hay 10 triệu cũng không khác gì nhau. Dù sao con gái các người lấy con trai tôi thì cũng xóa sạch, ông nói đúng không?”
Trần Song ngây ra, nghĩ dù sao đến lúc đó số nợ cũng về không, viết bao nhiêu cũng thế. Ông ta lập tức gật đầu: “Tôi viết”.
“Không được viết!”
Một người xông ra từ trong đám người, là Bạch Diệc Phi.
Trần Tiểu Thiên nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tức giận: “Bạch Diệc Phi, sao lại là mày? Mày đến đây làm gì?”
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn sang.
Trong đám người, Long Linh Linh trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhìn Trần Song không hề do dự mà bán mình đi khiến cô ta tuyệt vọng. Nhưng hành động của Bạch Diệc Phi lại lần nữa nhóm lên hi vọng trong cô ta.
Những người khác cũng quay qua, không biết Bạch Diệc Phi là ai.
“Cậu là ai?”, Phùng Củng đánh giá anh.
Bạch Diệc Phi không trả lời câu hỏi của ông ta mà nói với Trần Song: “Bác trai, bản thỏa thuận này không được viết, nếu viết thì thành ra các người nợ nhà ông ta 10 triệu”.
“Ý gì?”, Trần Song hỏi.
Trần Tiểu Thiên tức giận: “Liên quan gì đến mày? Mẹ mày đến làm gì? Đây là chuyện nhà chúng tao, mày cút!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Tôi đến ngăn bố cậu làm chuyện ngu ngốc”.
“Mẹ mày nói cái gì?”, Trần Tiểu Thiên vô cùng điên tiết.
Bạch Diệc Phi không quan tâm, bình thản nói: “Xã hội hiện đại bây giờ chuyện hôn nhân của Long Linh Linh phải nên do cô ấy tự quyết định, chứ không phải cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, thỏa thuận này vốn đã không có giá trị rồi”.
“Mà cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân này, đến cuối cùng tờ giấy này sẽ trở thành tờ giấy ghi nợ 10 triệu”.
Nghe vậy cả Trần Song và Đổng Vân đều kinh hãi.
Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự viết như vậy, Long Linh Linh cũng không đồng ý, như vậy bọn họ chẳng phải từ nợ 5 triệu thành nợ 10 triệu ư?
“Mày nói linh tinh!”, Trần Tiểu Thiên đẩy Bạch Diệc Phi: “Con mẹ nó đều tại mày nếu không chị tao và anh rể đã sớm kết hôn rồi, lại còn dám đến nói vớ vẩn?”
Phùng Củng không biết Bạch Diệc Phi là ai, vừa rồi còn bị Bạch Diệc Phi ngó lơ. Bây giờ ông ta nghe thấy lời của Trần Tiểu Thiên thì nói: “Cậu ta là ai? Liên quan gì đến chuyện kết hôn của chị cậu?”
Trần Tiểu Thiên lạnh lùng trừng Bạch Diệc Phi: “Chú Phùng, đều tại tên Bạch Diệc Phi này phá hoại tình cảm giữa chị cháu và anh rể, mới khiến chị cháu hủy hôn”.
“Nếu không phải tại hắn, anh rể đã không phải vào viện. Bây giờ hắn lại đến làm loạn, rõ ràng là không muốn chị cháu gả cho anh rể”.
Bạch Diệc Phi không thể phủ nhận câu cuối cùng là thật. Chỉ cần là người có lương tâm thì đều không hy vọng Long Linh Linh sẽ gả cho một người như Phùng Thạch Đông.
Phùng Củng biết được thì trừng Bạch Diệc Phi, không vui nói: “Cậu còn dám đến đây?”
Nói xong, ông ta lại đánh giá anh một lượt, thấy anh ăn mặc bình thường, không có tý gì khí chất của người có địa vị thì coi thường nói: “Một tên nhãi ranh mà cũng dám đến gây chuyện. Cậu còn không bằng đầu ngón chân của con trai tôi, thế mà cũng dám tranh cướp phụ nữ với nó?”
Bạch Diệc Phi nhìn Phùng Củng cùng đám người sau lưng ông ta. Anh mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nổi sóng, anh không biết Bạch Hổ có đến hay không. Chẳng may không đến thì e rằng hôm nay khó mà êm xuôi được.
Chẳng qua không phải những người này cần tiền sao? Dùng tiền giải quyết là được rồi.
“Tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi. Long Linh Linh là trợ lý của tôi mà thôi. Hôm nay, vì cô ấy sao nhãng công việc nên tôi mới giúp cô ấy một tay”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.
“Hử”, Phùng Củng nhìn Trần Tiểu Thiên, không cần nói cũng hiểu ý ông ta.
Trần Tiểu Thiên lập tức nói: “Chú đừng nghe hắn nói linh tinh. Chị cháu đúng là trợ lý nhưng là trợ lý của chủ tịch. Tên nhãi nhép như hắn sao có thể là cấp trên của chị cháu được?”
Phùng Củng nghe vậy cũng thấy phải. Bạch Diệc Phi không có vẻ gì giống ông chủ, huống hồ lại còn trẻ tuổi như vậy.
“Thằng nhóc, tôi khuyên cậu, tốt nhất là đừng lo chuyện bao đồng, tránh cho người khác không để ý làm cậu bị thương, như vậy thì khó nói lắm”, Phùng Củng uy hiếp.
Bạch Diệc Phi rũ mắt, đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Long Linh Linh đã đứng ra.
“Các người đừng nói nữa, tôi đã gọi cảnh sát rồi!”
“Linh Linh!”, Đổng Vân kinh ngạc kêu lên.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta.
Long Linh Linh bước lên vài bước, đứng trước Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy”.
“Chị!”, Trần Tiểu Thiên phẫn nộ gào lên.
Mà khóe mắt Phùng Củng giật giật. Mặc dù có một đám tay sai, ông ta cũng coi như có máu mặt ở xã Lục Bình nhưng rốt cuộc thì vẫn sợ cảnh sát, không biết Long Linh Linh nói thật hay giả?
Phùng Củng suy nghĩ rồi nói: “Cô gọi cảnh sát thì thế nào? Chuyện này là tôi có lý, cho dù thế nào vẫn là nhà cô nợ tôi tiền, cảnh sát đến lẽ nào không cho chúng tôi đòi tiền?”
Long Linh Linh nghe vậy im lặng không nói.
Trần Song và Đổng Vân càng không nói nên lời.
Trần Tiểu Thiên sốt ruột: “Chị, mọi chuyện vốn đang tốt, chị đồng ý gả cho anh rể không được ư?”
“Đúng thế!”, Trần Song cũng hoàn hồn: “Linh Linh, con lấy Phùng Thạch Đông thì chúng ta sẽ không phải trả tiền nữa. Với lại còn có thể cho Tiểu Thiên một tương lai tốt đẹp”.
Đổng Vân nhìn Trần Song, lại nhìn Trần Tiểu Thiên, không nói chuyện.
Long Linh Linh im lặng cắn môi.
Đây là người nhà của cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến ý nguyện của cô ta, chỉ biết nghĩ đến em trai cô ta!
Thời khắc này, Long Linh Linh cảm thấy vô cùng đau xót, dường như trên thế giới này không có ai quan tâm mình! Thậm chí còn vì người khác mà lựa chọn hi sinh cô ta!
Bạch Diệc Phi chú ý đến cảm xúc của Long Linh Linh, cau mày: “Các người thật không xứng làm người nhà cô ấy”.
Trần Tiểu Thiên tức giận: “Liên quan gì đến mày?”
Phùng Củng lại không quan tâm nhiều như vậy: “Bạch Diệc Phi phải không? Cậu muốn lo chuyện bao đồng?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Đây không phải là chuyện bao đồng. Nhưng tôi có thể khẳng định chuyện này tôi phải lo”.
“Ha, cậu định lo kiểu gì?”, Phùng Củng nói xong câu này thì đám tay sai sau lưng cũng tiến lên hai bước, bao quanh Bạch Diệc Phi.
Mà khuôn mặt anh vẫn bình thản: “Nhà họ Trần nợ các người 5 triệu, tôi trả thay họ”.
Bình luận facebook