Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100: Thứ chó không chủ
“Anh thấy sao rồi? Tốt hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chắc là buổi tối có thể xuất viện”.
“Vừa rồi mẹ có gọi cho em, nói rằng…ông cụ Lý bảo chúng ta về tham dự bữa cơm gia đình”.
“Bữa cơm gia đình?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Anh cũng phải đi sao?”
“Đúng vậy”, Lý Tuyết trả lời: “Đến lúc đó em đến bệnh viện đón anh đi luôn!”
“Được”, Bạch Diệc Phi cười cúp điện thoại.
Bữa cơm gia đình?
Bạch Diệc Phi lắc đầu cười thành tiếng, chắc hẳn ông cụ Lý không chống đỡ được nữa rồi.
Biệt thự nhà họ Lý, bên trong phòng của ông cụ Lý.
Ông cụ Lý thở dài: “Bố biết, tất cả đều là lỗi của bố…”
“Bố, chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ nói những lời này chỉ khiến bố càng thêm đau xót mà thôi”, Lý Đại Hải nghiêm mặt nói.
“Không, là lỗi của bố. Nếu như không phải do bố thì bây giờ cả nhà cũng không phải liên lụy theo bố. Lúc đầu chỉ có một mình bố sai, lại liên lụy đến tất cả mọi người trong gia tộc”.
“Bố, bố đừng nói như vậy. Nhà họ Lý này đều là do một tay bố gây dựng, nếu như không có bố thì cả nhà chúng ta sẽ không có hôm nay…”
Ông cụ Lý dốc sức xây dựng cơ nghiệp mới có thể khiến tất cả mọi người trong nhà họ Lý có được một cuộc sống tốt như thế. Nhưng cũng bởi vì ông cụ Lý mà tất cả lại quay về con số không.
Ông cụ Lý thở dài: “Được rồi, đừng nói nữa”.
Cũng bởi vì bất đắc dĩ nên ông ta mới đưa ra quyết định này, thực chất trong lòng ông ta vốn rất khinh thường việc nhận lại đứa con trai Lý Cường Đông!
Buổi tối Lý Tuyết đón Bạch Diệc Phi xuất viện, tiện đường về nhà đổi một bộ quần áo mới rồi sau đó mới lái xe đến biệt thự nhà họ Lý.
Sau khi đến, Lý Tuyết vẫn ngồi tại chỗ, cô chậm chạp không chịu xuống xe.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi: “Hồi hộp hả? Hay là vẫn chưa biết nên đối mặt như với chuyện này thế nào?”
Lý Tuyết mím môi: “Cả hai!”
Không lâu trước đây cô vẫn là người phụ trách dự án, là Tổng giám đốc của Lý Thị, cô và người nhà họ Lý cùng nhau làm việc. Bây giờ Lý Cường Đông luôn chèn ép Lý Thị nên vị trí của cô trở nên rất khó xử, mà cô cũng không biết nên đối mặt với ông cụ Lý như thế nào.
Bạch Diệc Phi kéo lấy bàn tay của Lý Tuyết, anh nói khẽ: “Không cần phải lo lắng. Chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ làm thế đó. Em chỉ cần là chính bản thân là được rồi”.
Lý Tuyết “ừ” một tiếng: “À đúng rồi, sao em chưa bao giờ nghe bố nhắc đến chuyện liên quan đến bà nội nhỉ?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thở dài nói: “Bà nội chính là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng bố. Khả năng là bố sẽ không tình nguyện vạch vết sẹo này ra cho người khác xem đâu!”
Lý Tuyết gật đầu, quả thật là thế.
Sau đó hai người lần lượt xuống xe, đi vào trong biệt thự.
Chỉ là lúc hai người chuẩn bị đi vào thì bị Lý Phàm nhìn thấy, Lý Phàm lập tức ngăn cản hai người bọn họ lại.
“Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết? Sao hai người còn dám đến đây?”, Lý Phàm vô cùng kinh ngạc khi thấy hai người họ, đồng thời gã ta càng chán ghét bọn họ hơn.
Lý Tuyết không nói lời nào, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời: “Là ông cụ Lý gọi chúng tôi đến”.
“Xí!”, Lý Phàm không tin: “Chính hai người đã hại nhà họ Lý ra nông nỗi này, ông nội làm sao có thể gọi hai người đến chứ? Không đánh chửi hai người đã là tốt lắm rồi!”
Lý Tuyết cắn môi, cô có chút tức giận. Cô biết rõ lý do vì sao nhà họ Lý trở thành như ngày hôm nay, bây giờ gã ta còn nói bọn họ như thế, rõ ràng là cố ý. Nhưng nếu nói nguyên nhân kia ra lần nữa thì không phải sẽ khiến Lý Phàm càng kích động hơn sao?
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Phàm: “Sao anh lại không chịu cư xử cho tử tế chứ? Đúng là con chó không chủ!”
“Mày nói cái gì?”, Lý Phàm tức giận, gã ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Mày dám mắng tao là chó?”
“Tôi có chỉ mặt gọi tên ai sao?”, Bạch Diệc Phi vô tội chớp mắt: “Haiz, anh đã nói như vậy thì chắc chính là anh rồi!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, mày dám mắng tao?”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy dáng vẻ giống như một đứa thiểu năng của Lý Phàm thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó anh nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, chúng ta mau vào đi thôi, đừng để bị lây bệnh”.
Lý Tuyết ừ một tiếng, cô không hiểu rõ lây nhiễm bệnh gì, nhưng vẫn đi vào theo Bạch Diệc Phi.
Lý Phàm bị Bạch Diệc Phi mắng thì làm sao gã ta lại chịu để yên được?
Thế là Lý Phàm bước lên một bước, giơ hai tay ra ngăn lại: “Không cho phép chúng mày đi vào! Nơi này không chào đón bọn mày, cút cho tao!”
Hai người dừng bước, Lý Tuyết nhắc lại một lần nữa: “Thật sự là ông nội gọi chúng tôi đến”.
“Tao khinh!”, Lý Phàm chán ghét nói, “Ông nội gọi mày? Mày có tư cách này sao? Vốn dĩ ông nội không hề thừa nhận bọn mày là người một nhà, cả nhà mày đều là con hoang!”
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi thẳng thừng giơ tay tát vào mặt Lý Phàm.
Lý Phàm có thể mắng anh, nhưng tuyệt đối không thể mắng Lý Tuyết.
Lý Phàm che mặt, hai mắt gã giận bừng bừng nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, con mẹ nó, mày dám đánh tao? Được lắm!”
“Cả nhà chúng mày đã hại nhà họ Lý không thể làm ăn được, mỗi người trong nhà họ Lý đều hận không thể đánh chết chúng mày. Vừa hay bây giờ ông đây lập tức gọi người đến, đánh chết chúng mày!”
Bạch Diệc Phi không hề nao núng: “Tôi khuyên anh nên đi hỏi ông nội anh một tiếng, nếu không kết cục của anh chỉ càng thảm hại hơn thôi!”
“Mày cho rằng mày chỉ cần nói như vậy là ông đây sẽ tin hả?”, dù thế nào thì Lý Phàm cũng không bao giờ tin ông cụ Lý sẽ gọi những người hại gia đình phải phá sản trở về.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết rồi hỏi một câu: “Thật sự không cho chúng tôi vào sao?”
“Dù có chết cũng sẽ không để cho hai bọn mày đi vào!”, Lý Phàm kiên quyết nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được thôi, vậy tôi với Lý Tuyết sẽ đi về. Dù sao thì cũng là do anh không chịu để chúng tôi vào”.
Dứt lười thì Lý Tuyết lại đi theo Bạch Diệc Phi đi ra bên ngoài.
Lý Phàm cảm thấy có chút bất ngờ, gã ta còn tưởng hai người sẽ dây dưa đến chết ở đây, tạo cơ hội tốt cho gã ta gọi người đến đánh bọn họ, nhưng mà bọn họ cứ đi như thế sao?
Lúc này có một chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự.
Lý Cường Đông bước từ trên xe xuống cùng với Lưu Tử Vân.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt lập tức trở nên âm u, gã ta sải bước đi đến.
“Người của gia đình mấy người sao lại mặt dày thế chứ? Đuổi được đứa nhỏ thì đứa lớn lại tới!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đi lên chào hỏi Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, sau đó thuật lại đơn giản tình huống xảy ra.
Lý Cường Đông nhíu mày: “Ý là chúng ta sẽ không bao giờ được đi vào trong đó đúng không?”
“Các người là cái thá gì chứ? Biệt thự nhà họ Lý là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”, Lý Phàm khinh thường nói.
Lưu Tử Vân nghe vậy thì tức giận nói: “Ông ấy là bậc cha chú của cậu, cậu dám nói chuyện với ông ấy như thế sao?”
“Cha chú?”, Lý Phàm khinh thường cười nhạo: “Ông nội tôi thừa nhận sao? Người nhà họ Lý thừa nhận sao?”
Lưu Tử Vân muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Lý Cường Đông kéo lại.
“Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng”, Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Cậu có thể làm chủ mọi chuyện của nhà họ Lý sao?”
“Vớ vẩn!”, Lý Phàm hừ lạnh: “Tôi là đứa cháu trai mà ông nội yêu thương nhất, trong tương lai toàn bộ nhà họ Lý này đều là của tôi, đương nhiên tôi có thể làm chủ!”
“Được rồi, tôi đã biết”, Lý Cường Đông gật đầu, sau đó quay người kéo theo Lưu Tử Vân, cùng với hai người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết chia lên hai chiếc xe rồi rời đi.
“Tốt hơn nhiều rồi, chắc là buổi tối có thể xuất viện”.
“Vừa rồi mẹ có gọi cho em, nói rằng…ông cụ Lý bảo chúng ta về tham dự bữa cơm gia đình”.
“Bữa cơm gia đình?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Anh cũng phải đi sao?”
“Đúng vậy”, Lý Tuyết trả lời: “Đến lúc đó em đến bệnh viện đón anh đi luôn!”
“Được”, Bạch Diệc Phi cười cúp điện thoại.
Bữa cơm gia đình?
Bạch Diệc Phi lắc đầu cười thành tiếng, chắc hẳn ông cụ Lý không chống đỡ được nữa rồi.
Biệt thự nhà họ Lý, bên trong phòng của ông cụ Lý.
Ông cụ Lý thở dài: “Bố biết, tất cả đều là lỗi của bố…”
“Bố, chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ nói những lời này chỉ khiến bố càng thêm đau xót mà thôi”, Lý Đại Hải nghiêm mặt nói.
“Không, là lỗi của bố. Nếu như không phải do bố thì bây giờ cả nhà cũng không phải liên lụy theo bố. Lúc đầu chỉ có một mình bố sai, lại liên lụy đến tất cả mọi người trong gia tộc”.
“Bố, bố đừng nói như vậy. Nhà họ Lý này đều là do một tay bố gây dựng, nếu như không có bố thì cả nhà chúng ta sẽ không có hôm nay…”
Ông cụ Lý dốc sức xây dựng cơ nghiệp mới có thể khiến tất cả mọi người trong nhà họ Lý có được một cuộc sống tốt như thế. Nhưng cũng bởi vì ông cụ Lý mà tất cả lại quay về con số không.
Ông cụ Lý thở dài: “Được rồi, đừng nói nữa”.
Cũng bởi vì bất đắc dĩ nên ông ta mới đưa ra quyết định này, thực chất trong lòng ông ta vốn rất khinh thường việc nhận lại đứa con trai Lý Cường Đông!
Buổi tối Lý Tuyết đón Bạch Diệc Phi xuất viện, tiện đường về nhà đổi một bộ quần áo mới rồi sau đó mới lái xe đến biệt thự nhà họ Lý.
Sau khi đến, Lý Tuyết vẫn ngồi tại chỗ, cô chậm chạp không chịu xuống xe.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hỏi: “Hồi hộp hả? Hay là vẫn chưa biết nên đối mặt như với chuyện này thế nào?”
Lý Tuyết mím môi: “Cả hai!”
Không lâu trước đây cô vẫn là người phụ trách dự án, là Tổng giám đốc của Lý Thị, cô và người nhà họ Lý cùng nhau làm việc. Bây giờ Lý Cường Đông luôn chèn ép Lý Thị nên vị trí của cô trở nên rất khó xử, mà cô cũng không biết nên đối mặt với ông cụ Lý như thế nào.
Bạch Diệc Phi kéo lấy bàn tay của Lý Tuyết, anh nói khẽ: “Không cần phải lo lắng. Chuyện này nên xử lý thế nào thì cứ làm thế đó. Em chỉ cần là chính bản thân là được rồi”.
Lý Tuyết “ừ” một tiếng: “À đúng rồi, sao em chưa bao giờ nghe bố nhắc đến chuyện liên quan đến bà nội nhỉ?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thở dài nói: “Bà nội chính là vết sẹo đau đớn nhất trong lòng bố. Khả năng là bố sẽ không tình nguyện vạch vết sẹo này ra cho người khác xem đâu!”
Lý Tuyết gật đầu, quả thật là thế.
Sau đó hai người lần lượt xuống xe, đi vào trong biệt thự.
Chỉ là lúc hai người chuẩn bị đi vào thì bị Lý Phàm nhìn thấy, Lý Phàm lập tức ngăn cản hai người bọn họ lại.
“Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết? Sao hai người còn dám đến đây?”, Lý Phàm vô cùng kinh ngạc khi thấy hai người họ, đồng thời gã ta càng chán ghét bọn họ hơn.
Lý Tuyết không nói lời nào, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời: “Là ông cụ Lý gọi chúng tôi đến”.
“Xí!”, Lý Phàm không tin: “Chính hai người đã hại nhà họ Lý ra nông nỗi này, ông nội làm sao có thể gọi hai người đến chứ? Không đánh chửi hai người đã là tốt lắm rồi!”
Lý Tuyết cắn môi, cô có chút tức giận. Cô biết rõ lý do vì sao nhà họ Lý trở thành như ngày hôm nay, bây giờ gã ta còn nói bọn họ như thế, rõ ràng là cố ý. Nhưng nếu nói nguyên nhân kia ra lần nữa thì không phải sẽ khiến Lý Phàm càng kích động hơn sao?
Bạch Diệc Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Phàm: “Sao anh lại không chịu cư xử cho tử tế chứ? Đúng là con chó không chủ!”
“Mày nói cái gì?”, Lý Phàm tức giận, gã ta trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Mày dám mắng tao là chó?”
“Tôi có chỉ mặt gọi tên ai sao?”, Bạch Diệc Phi vô tội chớp mắt: “Haiz, anh đã nói như vậy thì chắc chính là anh rồi!”
“Bạch Diệc Phi!”, Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó, mày dám mắng tao?”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy dáng vẻ giống như một đứa thiểu năng của Lý Phàm thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó anh nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, chúng ta mau vào đi thôi, đừng để bị lây bệnh”.
Lý Tuyết ừ một tiếng, cô không hiểu rõ lây nhiễm bệnh gì, nhưng vẫn đi vào theo Bạch Diệc Phi.
Lý Phàm bị Bạch Diệc Phi mắng thì làm sao gã ta lại chịu để yên được?
Thế là Lý Phàm bước lên một bước, giơ hai tay ra ngăn lại: “Không cho phép chúng mày đi vào! Nơi này không chào đón bọn mày, cút cho tao!”
Hai người dừng bước, Lý Tuyết nhắc lại một lần nữa: “Thật sự là ông nội gọi chúng tôi đến”.
“Tao khinh!”, Lý Phàm chán ghét nói, “Ông nội gọi mày? Mày có tư cách này sao? Vốn dĩ ông nội không hề thừa nhận bọn mày là người một nhà, cả nhà mày đều là con hoang!”
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi thẳng thừng giơ tay tát vào mặt Lý Phàm.
Lý Phàm có thể mắng anh, nhưng tuyệt đối không thể mắng Lý Tuyết.
Lý Phàm che mặt, hai mắt gã giận bừng bừng nhìn Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, con mẹ nó, mày dám đánh tao? Được lắm!”
“Cả nhà chúng mày đã hại nhà họ Lý không thể làm ăn được, mỗi người trong nhà họ Lý đều hận không thể đánh chết chúng mày. Vừa hay bây giờ ông đây lập tức gọi người đến, đánh chết chúng mày!”
Bạch Diệc Phi không hề nao núng: “Tôi khuyên anh nên đi hỏi ông nội anh một tiếng, nếu không kết cục của anh chỉ càng thảm hại hơn thôi!”
“Mày cho rằng mày chỉ cần nói như vậy là ông đây sẽ tin hả?”, dù thế nào thì Lý Phàm cũng không bao giờ tin ông cụ Lý sẽ gọi những người hại gia đình phải phá sản trở về.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết rồi hỏi một câu: “Thật sự không cho chúng tôi vào sao?”
“Dù có chết cũng sẽ không để cho hai bọn mày đi vào!”, Lý Phàm kiên quyết nói.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được thôi, vậy tôi với Lý Tuyết sẽ đi về. Dù sao thì cũng là do anh không chịu để chúng tôi vào”.
Dứt lười thì Lý Tuyết lại đi theo Bạch Diệc Phi đi ra bên ngoài.
Lý Phàm cảm thấy có chút bất ngờ, gã ta còn tưởng hai người sẽ dây dưa đến chết ở đây, tạo cơ hội tốt cho gã ta gọi người đến đánh bọn họ, nhưng mà bọn họ cứ đi như thế sao?
Lúc này có một chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự.
Lý Cường Đông bước từ trên xe xuống cùng với Lưu Tử Vân.
Sau khi Lý Phàm nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt lập tức trở nên âm u, gã ta sải bước đi đến.
“Người của gia đình mấy người sao lại mặt dày thế chứ? Đuổi được đứa nhỏ thì đứa lớn lại tới!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đi lên chào hỏi Lý Cường Đông và Lưu Tử Vân, sau đó thuật lại đơn giản tình huống xảy ra.
Lý Cường Đông nhíu mày: “Ý là chúng ta sẽ không bao giờ được đi vào trong đó đúng không?”
“Các người là cái thá gì chứ? Biệt thự nhà họ Lý là nơi các người muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”, Lý Phàm khinh thường nói.
Lưu Tử Vân nghe vậy thì tức giận nói: “Ông ấy là bậc cha chú của cậu, cậu dám nói chuyện với ông ấy như thế sao?”
“Cha chú?”, Lý Phàm khinh thường cười nhạo: “Ông nội tôi thừa nhận sao? Người nhà họ Lý thừa nhận sao?”
Lưu Tử Vân muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Lý Cường Đông kéo lại.
“Tôi muốn hỏi một câu cuối cùng”, Lý Cường Đông thản nhiên nói: “Cậu có thể làm chủ mọi chuyện của nhà họ Lý sao?”
“Vớ vẩn!”, Lý Phàm hừ lạnh: “Tôi là đứa cháu trai mà ông nội yêu thương nhất, trong tương lai toàn bộ nhà họ Lý này đều là của tôi, đương nhiên tôi có thể làm chủ!”
“Được rồi, tôi đã biết”, Lý Cường Đông gật đầu, sau đó quay người kéo theo Lưu Tử Vân, cùng với hai người Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết chia lên hai chiếc xe rồi rời đi.
Bình luận facebook