Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước
“Có mặc đẹp thế nào thì cậu cũng không che được khí chất nghèo kiết xác của một thằng nhà quê đâu!”
Đầu bên kia vẫn chưa nhận điện thoại, Bạch Diệc Phi thờ ơ khi nghe thấy những lời này của Triệu Bằng: “Một kẻ nghèo hèn như tôi còn mua được, thế chắc chắn cậu cũng mua được rồi?”
Công việc của Triệu Bằng đang bị đình trệ, gã chắc chắn không mua nổi, hơn nữa nguồn vốn của công ty đang gặp chút khó khăn trong việc xoay vòng, gã lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này chứ?
Điều này có nghĩa là đến cả một kẻ nghèo quê mùa, gã cũng không bằng?
Đúng lúc này, người ở bên kia đã nhấc điện thoại.
“Alô, thư ký Long, cô thông báo cho giám đốc Cảng Lam Ba về việc hủy bỏ hợp tác với công ty quảng cáo Phi Bằng đi”.
Long Linh Linh đầu dây bên kia chau mày: “Chủ tịch…”
“Đây là thông báo, không phải thương lượng”, Bạch Diệc Phi nói xong thì tắt máy luôn.
Triệu Bằng nghe thấy tên công ty của mình và thư kí tập đoàn Hầu Tước thì đơ ra.
Sau đó gã cười to: “Bạch Diệc Phi, đầu cậu có vấn đề không hả? Cậu nghĩ giả vờ gọi một cuộc điện thoại thì tôi sẽ tin là cậu có quan hệ với thư kí tập đoàn Hầu Tước à?”
“Cứ coi là cậu có quen biết đi, cậu cho rằng mình là ai? Cậu nói cái gì thì thư kí Long đều phải làm theo sao?”
Bạch Diệc Phi cười thờ ơ: “Không phải là cậu muốn hợp tác sao? Trễ giờ không phải là thói quen tốt”.
“Cậu!”, Triệu Bằng nghiến răng: “Cậu đợi đó cho tôi!”
Gã nói xong rồi vào trong tìm giám đốc, lần hợp tác này đối với gã rất quan trọng, không thể xảy ra một chút sai sót nào.
Lúc này, nhân viên bán hàng cũng mới làm xong hợp đồng, cô ấy đưa tất cả các giấy tờ giao cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi gật đầu đầy hài lòng, anh cầm giấy tờ ra về.
Còn Triệu Bằng, sau khi vào trong phòng tìm giám đốc, ông nở một nụ cười chào đón gã.
“Tổng giám đốc Triệu, hân hạnh được gặp anh!”
Triệu Bằng cười: “Giám đốc Lưu, là vinh hạnh của tôi!”
Hai người ngồi xuống và bàn bạc chuyện làm ăn.
Mới nói được mấy phút, giám đốc Lưu liền nhận được điện thoại của Long Linh Linh: “Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại chút xíu”.
“Mời ông”, Triệu Bằng đương nhiên không dám để ý.
Một lát sau, giám đốc Lưu nghe xong điện thoại liền quay trở lại, mặc dù hơi khó tin nhưng ông buộc phải làm theo lệnh của cấp trên.
Sau khi vào phòng, Triệu Bằng cười rồi nói: “Giám đốc Lưu đã quay lại rồi à? Vậy chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Giám đốc Lưu không ngồi xuống mà nói luôn: “Thật là ngại, chúng tôi quyết định hủy chuyện hợp tác với công ty anh”.
Nụ cười của gã bỗng tắt ngúm, cả người như chết lặng đi.
Làm sao có thể?
Vừa nãy đâu có như thế!
“Giám đốc Lưu, chẳng phải vừa rồi chúng ta thảo luận rất vui vẻ sao? Làm sao đột nhiên ông lại thế chứ…”, Triệu Bằng khó mà tin nổi.
Giám đốc Lưu lạnh nhạt nói: “Chỉ vì anh làm mất lòng với người không nên đắc tội, sau này tập đoàn Hầu Tước sẽ không có quan hệ qua lại với công ty anh nữa”.
Ầm!
Triệu Bằng như bị sét đánh, cả người gã thừ ra.
Mất lòng người không nên đắc tội là sao?
Gã đã đắc tội với ai?
Lúc này, Triệu Bằng bỗng nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại của Bạch Diệc Phi, gã trợn tròn mắt.
Triệu Bằng không cam chịu đứng dậy hỏi: “Là Bạch Diệc Phi phải không? Là cậu ta đúng không?”
Giám đốc Lưu lại không hề quen Bạch Diệc Phi, ông càng không biết chủ tịch mới chính là anh nên chỉ trả lời: “Tổng giám đốc Triệu, tôi chỉ làm theo chỉ thị của lãnh đạo, những chuyện khác, tôi không biết gì cả”.
Không đợi Triệu Bằng nói tiếp, giám đốc Lưu nói thêm: “Chỗ tôi giờ có chút việc, không tiện tiếp giám đốc Triệu rồi”.
Triệu Bằng bị mời ra một cách khách khí.
Đến phòng bán hàng, Triệu Bằng vẫn ở trong trạng thái bàng hoàng: “Không thể nào như thế được!”
Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn quê mùa, làm sao có thể quen được với thư kí Long?
Huống chi chuyện này còn liên quan đến lợi ích của công ty, thư kí Long không có lý do gì để răm rắp làm theo những lời Bạch Diệc Phi vô điều kiện như thế!
Đúng rồi, chắc là trùng hợp thôi! Gã chỉ tự dọa chính mình mà thôi!
Triệu Bằng tự cho là mình quá hiểu về gia cảnh, cuộc sống của Bạch Diệc Phi, gã làm sao ngờ được rằng Bạch Diệc Phi lại là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước.
…
Bạch Diệc Phi trở về căn nhà thuê của Lý Tuyết, lúc anh về, Lý Tuyết vẫn chưa về, anh vào trong phòng thay bộ vest đắt tiền và cất gọn gàng vào trong tủ.
Sau khi đi ra anh nhìn về phía tủ lạnh, phát hiện trong tủ có nguyên liệu nấu ăn nên Bạch Diệc Phi liền xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm.
Anh vừa nấu xong thì Lý Tuyết về.
Lý Tuyết nghe thấy tiếng động trong bếp: “Bạch Diệc Phi là anh sao?”
Bạch Diệc Phi mặc tạp dề, nhìn có vẻ rất đảm đang: “Em về rồi à? Vừa hay có thể ăn cơm được luôn rồi”.
Lý Tuyết gật đầu nhìn bóng dáng Bạch Diệc Phi vào bếp, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Ăn xong cơm, Bạch Diệc Phi chủ động rửa chén bát, anh để Lý Tuyết đi nghỉ ngơi, cô không nói gì thêm mà về phòng mình.
Rửa bát xong đi ra, Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết đóng chặt cửa phòng, anh thở dài một tiếng rồi trở về phòng mình.
Bên cạnh vang giọng Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi gọi video cho nhau.
“Cưng à, hôm nay chán quá trời!”
“Làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
Chu Khúc Nhi thở dài: “Mình gặp phải một tên biến thái! Con mắt dâm dê lắm!”
“Hả, vậy cậu không sao chứ?”
“Không sao cả, may mà lúc đó vừa hay gặp chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, chính anh ấy đã giải vây cho mình, à, nói mới nhớ, mình thấy thích anh ấy rồi!”
“Thích anh ta? Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước ấy à?”
Chu Khúc Nhi vừa nói vừa cười rạng rỡ: “Đúng vậy!”.
Lý Tuyết ngạc nhiên không nói được gì: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước lớn tuổi không? Cậu thấy mặt người ta rồi à?”
Chu Khúc Nhi nói lại một lượt những việc đã gặp phải với Lý Tuyết, cô nói: “Mình không quan tâm, nhìn dáng vẻ thì anh ấy vẫn rất trẻ, không quá ba mươi, dù sao mình cũng thích rồi!”
Lý Tuyết không thể không dội nước lạnh bạn mình: “Cậu đừng nằm mơ nữa, tỉnh lại đi! Người ta là chủ tịch, nói không chừng là nhìn chướng mắt khi thấy công nhân của mình bị như thế nên mới lên tiếng thôi, mình đoán khéo ngay cả cậu là ai, anh ta cũng không biết”.
“Không phải thế chứ, nói ra mình mới thấy dáng anh ấy hơi quen quen, giọng cũng vậy, rất giống với Bạch Diệc Phi chồng cậu, mà chồng cậu không thể nào là công tử giàu có giấu mình đó chứ, không lẽ anh ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước?”
Lý Tuyết trừng mắt với bạn mình: “Làm sao có thể?”
Chu Khúc Nhi cười ha ha.
Bạch Diệc Phi nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, không nhịn được cười gượng, nếu Chu Khúc Nhi biết anh đúng là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì chắc cô ta sẽ điên mất.
Về phần Tuyết Nhi, chắc hẳn cô ấy rất khó chấp nhận? Bản thân anh rõ ràng sinh ra ở vùng nông thôn, sao có thể là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước được chứ?
…
Sáng ngày thứ hai, tại phòng họp công ty trái cây Lâm Thị.
Tất cả nhân viên Lâm Thị đang làm việc ở công ty đều có mặt.
Ông cụ Lý nhìn mọi người rồi nghiêm nghị nói: “Công ty có được ngày hôm nay cũng đã phải trải qua quá trình làm việc chăm chỉ của ba thế hệ, nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, mô hình kinh doanh của công ty chúng ta lại bị tụt lại phía sau”.
“Nhưng để chuyển đổi, bắt đầu thúc đẩy những dự án mới thì buộc phải có lượng vốn lớn đầu tư vào”.
Ông cụ Lý nói xong liền ra hiệu cho thư kí bên cạnh phát tài liệu xuống cho những người trẻ tuổi.
“Chúng ta cần tài chính, đây đều là những doanh nghiệp mà tự bản thân mọi người cần phải đi đàm phán, có thành công hay không đều phải dựa vào chính mình”.
“Vừa may đây cũng là cơ hội rèn luyện bản thân, nếu đợt đi đàm phán tài chính lần này ai biểu hiện vượt trội, thì sau này sẽ là đối tượng bồi dưỡng nòng cốt của gia tộc”.
Ngay sau khi điều kiện này được nói ra, tất cả mọi người trong công ty đều phấn chấn, muốn thử thể hiện năng lực của bản thân.
Sau khi Lý Tuyết thấy công ty dành cho mình thì cô cau mày.
Doanh nghiệp mà cô cần đàm phán là tập đoàn Liễu Thị, đó cũng chính là tập đoàn mà Liễu Chiêu Phong đang làm việc.
Chuyện mới xảy ra hai ngày trước vẫn còn hiện ngay trước mắt, cô quả thật không muốn đối mặt với Liễu Chiêu Phong tý nào.
Nhưng mà lại có người rất vui vẻ.
Lý Phàm nhìn thấy doanh nghiệp mà Lý Tuyết đi đàm phán là tập đoàn Liễu Thị liền lập tức nêu ý kiến.
Đầu bên kia vẫn chưa nhận điện thoại, Bạch Diệc Phi thờ ơ khi nghe thấy những lời này của Triệu Bằng: “Một kẻ nghèo hèn như tôi còn mua được, thế chắc chắn cậu cũng mua được rồi?”
Công việc của Triệu Bằng đang bị đình trệ, gã chắc chắn không mua nổi, hơn nữa nguồn vốn của công ty đang gặp chút khó khăn trong việc xoay vòng, gã lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này chứ?
Điều này có nghĩa là đến cả một kẻ nghèo quê mùa, gã cũng không bằng?
Đúng lúc này, người ở bên kia đã nhấc điện thoại.
“Alô, thư ký Long, cô thông báo cho giám đốc Cảng Lam Ba về việc hủy bỏ hợp tác với công ty quảng cáo Phi Bằng đi”.
Long Linh Linh đầu dây bên kia chau mày: “Chủ tịch…”
“Đây là thông báo, không phải thương lượng”, Bạch Diệc Phi nói xong thì tắt máy luôn.
Triệu Bằng nghe thấy tên công ty của mình và thư kí tập đoàn Hầu Tước thì đơ ra.
Sau đó gã cười to: “Bạch Diệc Phi, đầu cậu có vấn đề không hả? Cậu nghĩ giả vờ gọi một cuộc điện thoại thì tôi sẽ tin là cậu có quan hệ với thư kí tập đoàn Hầu Tước à?”
“Cứ coi là cậu có quen biết đi, cậu cho rằng mình là ai? Cậu nói cái gì thì thư kí Long đều phải làm theo sao?”
Bạch Diệc Phi cười thờ ơ: “Không phải là cậu muốn hợp tác sao? Trễ giờ không phải là thói quen tốt”.
“Cậu!”, Triệu Bằng nghiến răng: “Cậu đợi đó cho tôi!”
Gã nói xong rồi vào trong tìm giám đốc, lần hợp tác này đối với gã rất quan trọng, không thể xảy ra một chút sai sót nào.
Lúc này, nhân viên bán hàng cũng mới làm xong hợp đồng, cô ấy đưa tất cả các giấy tờ giao cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi gật đầu đầy hài lòng, anh cầm giấy tờ ra về.
Còn Triệu Bằng, sau khi vào trong phòng tìm giám đốc, ông nở một nụ cười chào đón gã.
“Tổng giám đốc Triệu, hân hạnh được gặp anh!”
Triệu Bằng cười: “Giám đốc Lưu, là vinh hạnh của tôi!”
Hai người ngồi xuống và bàn bạc chuyện làm ăn.
Mới nói được mấy phút, giám đốc Lưu liền nhận được điện thoại của Long Linh Linh: “Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại chút xíu”.
“Mời ông”, Triệu Bằng đương nhiên không dám để ý.
Một lát sau, giám đốc Lưu nghe xong điện thoại liền quay trở lại, mặc dù hơi khó tin nhưng ông buộc phải làm theo lệnh của cấp trên.
Sau khi vào phòng, Triệu Bằng cười rồi nói: “Giám đốc Lưu đã quay lại rồi à? Vậy chúng ta tiếp tục bàn bạc”.
Giám đốc Lưu không ngồi xuống mà nói luôn: “Thật là ngại, chúng tôi quyết định hủy chuyện hợp tác với công ty anh”.
Nụ cười của gã bỗng tắt ngúm, cả người như chết lặng đi.
Làm sao có thể?
Vừa nãy đâu có như thế!
“Giám đốc Lưu, chẳng phải vừa rồi chúng ta thảo luận rất vui vẻ sao? Làm sao đột nhiên ông lại thế chứ…”, Triệu Bằng khó mà tin nổi.
Giám đốc Lưu lạnh nhạt nói: “Chỉ vì anh làm mất lòng với người không nên đắc tội, sau này tập đoàn Hầu Tước sẽ không có quan hệ qua lại với công ty anh nữa”.
Ầm!
Triệu Bằng như bị sét đánh, cả người gã thừ ra.
Mất lòng người không nên đắc tội là sao?
Gã đã đắc tội với ai?
Lúc này, Triệu Bằng bỗng nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại của Bạch Diệc Phi, gã trợn tròn mắt.
Triệu Bằng không cam chịu đứng dậy hỏi: “Là Bạch Diệc Phi phải không? Là cậu ta đúng không?”
Giám đốc Lưu lại không hề quen Bạch Diệc Phi, ông càng không biết chủ tịch mới chính là anh nên chỉ trả lời: “Tổng giám đốc Triệu, tôi chỉ làm theo chỉ thị của lãnh đạo, những chuyện khác, tôi không biết gì cả”.
Không đợi Triệu Bằng nói tiếp, giám đốc Lưu nói thêm: “Chỗ tôi giờ có chút việc, không tiện tiếp giám đốc Triệu rồi”.
Triệu Bằng bị mời ra một cách khách khí.
Đến phòng bán hàng, Triệu Bằng vẫn ở trong trạng thái bàng hoàng: “Không thể nào như thế được!”
Bạch Diệc Phi chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn quê mùa, làm sao có thể quen được với thư kí Long?
Huống chi chuyện này còn liên quan đến lợi ích của công ty, thư kí Long không có lý do gì để răm rắp làm theo những lời Bạch Diệc Phi vô điều kiện như thế!
Đúng rồi, chắc là trùng hợp thôi! Gã chỉ tự dọa chính mình mà thôi!
Triệu Bằng tự cho là mình quá hiểu về gia cảnh, cuộc sống của Bạch Diệc Phi, gã làm sao ngờ được rằng Bạch Diệc Phi lại là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước.
…
Bạch Diệc Phi trở về căn nhà thuê của Lý Tuyết, lúc anh về, Lý Tuyết vẫn chưa về, anh vào trong phòng thay bộ vest đắt tiền và cất gọn gàng vào trong tủ.
Sau khi đi ra anh nhìn về phía tủ lạnh, phát hiện trong tủ có nguyên liệu nấu ăn nên Bạch Diệc Phi liền xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm.
Anh vừa nấu xong thì Lý Tuyết về.
Lý Tuyết nghe thấy tiếng động trong bếp: “Bạch Diệc Phi là anh sao?”
Bạch Diệc Phi mặc tạp dề, nhìn có vẻ rất đảm đang: “Em về rồi à? Vừa hay có thể ăn cơm được luôn rồi”.
Lý Tuyết gật đầu nhìn bóng dáng Bạch Diệc Phi vào bếp, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Ăn xong cơm, Bạch Diệc Phi chủ động rửa chén bát, anh để Lý Tuyết đi nghỉ ngơi, cô không nói gì thêm mà về phòng mình.
Rửa bát xong đi ra, Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết đóng chặt cửa phòng, anh thở dài một tiếng rồi trở về phòng mình.
Bên cạnh vang giọng Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi gọi video cho nhau.
“Cưng à, hôm nay chán quá trời!”
“Làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?”
Chu Khúc Nhi thở dài: “Mình gặp phải một tên biến thái! Con mắt dâm dê lắm!”
“Hả, vậy cậu không sao chứ?”
“Không sao cả, may mà lúc đó vừa hay gặp chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, chính anh ấy đã giải vây cho mình, à, nói mới nhớ, mình thấy thích anh ấy rồi!”
“Thích anh ta? Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước ấy à?”
Chu Khúc Nhi vừa nói vừa cười rạng rỡ: “Đúng vậy!”.
Lý Tuyết ngạc nhiên không nói được gì: “Chủ tịch tập đoàn Hầu Tước lớn tuổi không? Cậu thấy mặt người ta rồi à?”
Chu Khúc Nhi nói lại một lượt những việc đã gặp phải với Lý Tuyết, cô nói: “Mình không quan tâm, nhìn dáng vẻ thì anh ấy vẫn rất trẻ, không quá ba mươi, dù sao mình cũng thích rồi!”
Lý Tuyết không thể không dội nước lạnh bạn mình: “Cậu đừng nằm mơ nữa, tỉnh lại đi! Người ta là chủ tịch, nói không chừng là nhìn chướng mắt khi thấy công nhân của mình bị như thế nên mới lên tiếng thôi, mình đoán khéo ngay cả cậu là ai, anh ta cũng không biết”.
“Không phải thế chứ, nói ra mình mới thấy dáng anh ấy hơi quen quen, giọng cũng vậy, rất giống với Bạch Diệc Phi chồng cậu, mà chồng cậu không thể nào là công tử giàu có giấu mình đó chứ, không lẽ anh ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước?”
Lý Tuyết trừng mắt với bạn mình: “Làm sao có thể?”
Chu Khúc Nhi cười ha ha.
Bạch Diệc Phi nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, không nhịn được cười gượng, nếu Chu Khúc Nhi biết anh đúng là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước thì chắc cô ta sẽ điên mất.
Về phần Tuyết Nhi, chắc hẳn cô ấy rất khó chấp nhận? Bản thân anh rõ ràng sinh ra ở vùng nông thôn, sao có thể là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước được chứ?
…
Sáng ngày thứ hai, tại phòng họp công ty trái cây Lâm Thị.
Tất cả nhân viên Lâm Thị đang làm việc ở công ty đều có mặt.
Ông cụ Lý nhìn mọi người rồi nghiêm nghị nói: “Công ty có được ngày hôm nay cũng đã phải trải qua quá trình làm việc chăm chỉ của ba thế hệ, nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, mô hình kinh doanh của công ty chúng ta lại bị tụt lại phía sau”.
“Nhưng để chuyển đổi, bắt đầu thúc đẩy những dự án mới thì buộc phải có lượng vốn lớn đầu tư vào”.
Ông cụ Lý nói xong liền ra hiệu cho thư kí bên cạnh phát tài liệu xuống cho những người trẻ tuổi.
“Chúng ta cần tài chính, đây đều là những doanh nghiệp mà tự bản thân mọi người cần phải đi đàm phán, có thành công hay không đều phải dựa vào chính mình”.
“Vừa may đây cũng là cơ hội rèn luyện bản thân, nếu đợt đi đàm phán tài chính lần này ai biểu hiện vượt trội, thì sau này sẽ là đối tượng bồi dưỡng nòng cốt của gia tộc”.
Ngay sau khi điều kiện này được nói ra, tất cả mọi người trong công ty đều phấn chấn, muốn thử thể hiện năng lực của bản thân.
Sau khi Lý Tuyết thấy công ty dành cho mình thì cô cau mày.
Doanh nghiệp mà cô cần đàm phán là tập đoàn Liễu Thị, đó cũng chính là tập đoàn mà Liễu Chiêu Phong đang làm việc.
Chuyện mới xảy ra hai ngày trước vẫn còn hiện ngay trước mắt, cô quả thật không muốn đối mặt với Liễu Chiêu Phong tý nào.
Nhưng mà lại có người rất vui vẻ.
Lý Phàm nhìn thấy doanh nghiệp mà Lý Tuyết đi đàm phán là tập đoàn Liễu Thị liền lập tức nêu ý kiến.
Bình luận facebook