Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Mấy đồng nghiệp đều đang đợi cô. Tần Hoan vội khóa cửa đi xuống cầu thang, đều là các thầy cô giáo trẻ, trong đó có hai người còn vừa ra trường đang trong thời gian thực tập. Cả nhóm vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện, kể những chuyện thú vị xảy ra trong thời gian gần đây, cho đến cổng sau, mới có người đột nhiên dừng lại, khẽ “Ý” một tiếng, rồi nói: “Tần Hoan, xe kia đang đợi cậu đúng không?”
Tần Hoan quay ra, chẳng phải chính là chiếc xe sáng nay đưa cô đi làm sao. Lúc này lại đang đỗ yên lặng bên đường, một người đàn ông đứng bên xe, nhìn về phía cô.
Cũng tại dạo này Cố Phi Trần đưa đón cô khá nhiều lần, mấy lần bị các đồng nghiệp quen nhìn thấy. Xe của anh lại rất bắt mắt, lần nào cũng nghênh ngang đậu ở ngay chỗ đông người qua lại nhất. Trong trường nhiều người trẻ tuổi, hiểu về xe cộ cũng nhiều, lâu ngày cũng khiến mọi người ghi nhớ, mới nhiều lần tìm hiểu ở chỗ Tần Hoan, mong moi được chú thông tin để buôn chuyện.
Tiểu Lưu dập nửa điếu thuốc đang hút dở, chủ động đi về phía cô, gật đầu nói với Tần Hoan: “Có thể đi được chưa?”
Dáng vẻ của anh hơi giống với đám vệ sĩ của Cố Phi Trần, nghiêm trang cứng nhắc, đến giọng nói cũng cực kỳ điềm tĩnh, không có hề lên giọng xuống giọng, chỉ thiếu mỗi cặp kính đen đeo trên sống mũi.
Tần Hoan quả có chút ngượng ngùng, bởi cô không ngờ anh lại đợi ở đây. Xung quanh đều là đồng nghiệp, cô giả như không hiểu, khẽ nói: “Tôi mời mọi người đi ăn.”
Tiểu Lưu vẫn nghiêm chỉnh nói: “Vậy tôi đưa mọi người đi.”
Nhà hàng bọn họ đặt quả cũng hơi xa trường, lúc này gọi xe lại không tiện. Mấy đồng nghiệp nghe thấy có tài xế miễn phí, lại hiếm khi được ngồi chiếc xe sang trọng thế này, lập tức nhìn Tần Hoan với ánh mắt chờ đợi. Thậm chí có đồng nghiệp nam còn trêu đùa bảo: “Cho chúng tôi thơm lây một cái, đừng có mà ki bo.”
Đúng là “gặp địch sau lưng”, cuối cùng Tần Hoan cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ đành gật đầu bảo: “Thôi được.”
Một hàng năm người, ngồi vào cũng không bị chật.
May sai đến nhà hàng, mới có người “giở quẻ”: “Chủ nhân chiếc xe này có quan hệ gì với cậu, khai mau.”
Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời nhập nhoạng tối, mặt trời đã lặn sau các tòa nhà cao tầng, khắp nơi đều nhòa tối. Bãi đỗ xe ở phía ngoài, người và xe đều đang yên lặng chờ đợi, đúng kiểu hôm nay phải đón cô về bằng được.
Cô bỗng đau đầu, không khỏi lấy tay day day huyệt trên trán nói: “Một người họ hàng.”
Nhưng lập tức bị một đồng nghiệp nữ tiếp lời: “Tớ nhìn thấy anh ấy một lần rồi.” “anh ấy” đương nhiên là chỉ Cố Phi Trần: “Rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất tớ từng gặp.”
“Chắc cậu hoa mắt thôi.” Đồng nghiệp nam ngồi bên cạnh cô bình phẩm một cách thẳng thừng.
“Thèm vào nói với cậu. Không tin cậu hỏi những người hôm đó mà xem. Ai da, Tần Hoan, cậu nói xem, chủ nhân của chiếc xe có phải như mình miêu tả không?”
“Cứ coi là đúng đi.” Lúc này đến cả đường gân trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, Tần Hoan uống một ngụm trà, rồi cố nén lại.
Nhưng cả bữa cơm sau đó, cô cứ thắc thỏm vì Tiểu Lưu ở bên ngoài, nên ăn cũng không tập trung.
Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người chia tay ở ngoài cửa tiệm
Trong bóng tối, chỉ thấy ánh đèn sáng lên ở một vị trí nào đó, Tần Hoan biết mình không né kịp, đành chau mày bước qua bên đó.
“Cố Phi Trần hôm nay không cần anh sao?” Ngồi vào trong xe, cô xị mặt ra, “Sao anh lại rảnh thế?”
Nhưng người lái xe hoàn toàn không đáp lại, cứ thế đưa cô ra khỏi thành phố.
Lúc tối Tần Hoan có uống hớp rượu, công thêm tâm trạng không đươc thoải mái, ngồi trong xe ngột ngạt một lúc bỗng có cảm giác say. Cô kéo cửa xe xuống, bên ngoài không khí vẫn phảng phất hơi nóng, ùa vào trong xe, khiến cô càng tấm tức nơi lồng ngực.
“Uống rượu xong không nên hóng gió.” Tiểu Lưu nói.
Cô dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn sang, nói giễu: “Tôi cứ tưởng anh câm rồi. Ở cùng ông chủ lâu ngày, anh cũng lây cái tính của anh ta.”
Tiểu Lưu như “Hừm” một tiếng trong ánh sáng nhập nhoạng của trời chiều. Vì không có ai nói chuyện, nên trong xe lại trở về trạng thái yên lặng như cũ. Tần Hoan cảm thấy mí mắt dần sụp xuống, tư duy cũng trở nên hỗn độn, không nghe theo sự điều khiển của bản thân. Nên cô biết rõ xe đang chạy về hướng nào, trong lòng không thoải mái lắm, nhưng họng như nghẹn lại, mãi cũng chẳng hề tỏ ý phản đối.
Cuối cùng xe cũng vào trong sân, còn cách một quãng xa, đã nhìn thấy có người đứng đón ở hành lang trước cửa. Tần một đèn bật sáng trưng, tần hai chỉ có cửa sổ phòng đọc là phát ra ánh sáng.
Lúc này cô Triệu đã bước ra đón, miệng nói khẽ: “Cháu về rồi.”
Trong giây lát, Tần Hoan bỗng có một ảo giác. Cảm giác như nhiều năm trước, cô từ trường về nhà, cũng là cảnh tượng như vậy, cô Triệu đợi mở cửa, cầm lấy cặp sách cho cô, cười nheo cả mặt bảo: “Cháu về rồi.” Vừa nhường bước cho cô vào nhà, vừa dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Cô đã coi đây như nhà của mình, hầu như ngày nào tâm trạng cũng vui vẻ, không chỉ bởi không khí trong nhà luôn đầm ấm hòa hợp, mà còn bởi ở đây có người đàn ông cô yêu thương.
Cô từng nghĩ mình thật may mắt, còn chưa kết hôn đã có thể quang minh chính đại sống cùng người mình yêu trong một ngôi nhà.
Hàng sáng cùng nhau ăn sáng là quãng thời gian cô thích nhất, nhưng Cố Hoài Sơn có lúc cũng ở nhà, cô và Cố Phi Trần không tiện thể hiện quá rõ rệt, nên cô thường hay làm mấy trò nghịch ngợm dưới gầm bàn. Như lấy chân đá đá chân anh, hoặc một tay luồn xuống dưới bàn, khẽ véo anh như trong kịch.
Còn Cố Phi Trần rất giỏi giả bộ, anh vẫn như chăm chú dùng bữa, khuôn mặt thanh tú khẽ cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, động tác thong thả từ tốn, dáng điệu cử chỉ vô cùng nho nhã.
Cho đến tận khi lên xe đi làm, anh mới quàng tay ôm lấy cô. Đôi mắt anh sáng như sao, đứng ở khoảng cách gần như vậy, cô dường như nhìn thấy được cả hình bóng mình trong đó một cách rõ nét. Anh còn chưa động tay, cô đã bật cười năn nỉ: “Xin lỗi, em sai rồi...” Nhưng anh mặc kệ, vẫn giơ tay véo má cô, nhướn mày lên bảo: “Vừa nãy nghịch có vui không?”
Anh hình như rất thích véo má cô, có lần cô soi gương xong liền chau mày than thở: “Anh xem, mặt em bị anh véo sưng lên rồi đây này.” Thực ra cô mập lên, đúng là tâm trạng vui vẻ nên người cũng tăng cân, bởi quãng thời gian này đúng là hạnh phúc.
Rồi sau này, khi có lần cô đứng ở cửa tầng hai, nhìn anh bước vào nhà cùng một người con gái khác, cô chợt nghĩ: “Không biết anh có làm những động tác thân mật như vậy với cô ấy hay không?”
Cô Triệu bưng lên một bát chè hạt sen rất trong, dặn Tần Hoan: “Vừa hâm nóng, cháu ăn nhanh cho nóng.” Rồi như chợt nhận thấy điều gì khác thường, cô nhìn kỹ lại lần nữa rồi nới hỏi: “Tối nay cháu uống rượu?”
Ôn Như Thanh cũng ở đó, vừa ăn bát chè vừa cười nói: “Chị đoán thể nào tối nay em cũng về.”
Tần Hoan vẫn còn cảm giác hoang mang, lúc sau mới quay lại hỏi: “Tại sao?”
“Trực giác mà.” Ôn Như Thanh sắc sảo lại kỹ tính, phát hiện ngay ra tối nay Tần Hoan có chút không giống bình thường, nên cũng không nói năng dài dòng, chỉ ngước mắt nhìn lên lầu: “Có người còn đang làm việc, nếu em không lên khuyên nhủ, chị em là nửa đem sẽ bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức dậy mất.”
Tần Hoan chỉ ngây ra rồi hiểu ngay lập tức, nói: “Liên quan gì đến em.”
Cô cúi xuống múc từng thìa chè hạt sen.
Tối nay cô vốn không hề muốn ăn, nhưng giờ chỉ có việc này mới có thể khiến cô che giấu được tâm trạng của mình.
Cô khẽ cúi đầu, đôi lông mi dày che phủ sóng mắt đang khẽ lay động.
Cô thực sự không hiểu, Ôn Như Thanh mới quen biết cô có một ngày mà như đã hiểu cô rất rõ. Trên thực tế, cô quay về đây hoàn toàn là do rượu làm tê liệt suy nghĩ, cộng với việc Tiểu Lưu cứ lải nhải không ngớt, khiến cô không sao dứt ra được, đành phải nghe theo.
Nhưng điều này không có nghĩa cô sẽ gặp ai đó.
Hơn nữa, anh làm việc hay không thì có liên quan gì đến cô.
Cô thấy thấm mệt, hơi rượu bốc bên đầu, ánh đèn sáng rõ trong phòng khách làm mắt cô sụp xuống. Cuối cùng, cô chỉ ăn nửa bát chè rồi lấy cớ buồn ngủ, về phòng đi tắm.
Phòng tắm có lắp hệ thống âm thanh của Đức, vừa bật điều khiển, tiếng nhạc dịu dàng tỏa khắp căn phòng.
Lúc trước là do cô thích hưởng thụ, lại rất thích tắm, thường cứ nằm cả ngửa ngày trong bồn tắm không chịu ra, nên Cố Hoài Sơn cho người lắp riêng bộ âm thanh này. Cả nhà ai nấy đều nhận thấy rõ Cố Hoài Sơn yêu thương cô đến chừng nào, thật còn hơn cả thương con đẻ, bởi Cố Phi Trần có lúc còn bị mắng, chỉ duy nhất có cô, người đứng đầu cả tập đoàn Cố Thị, thông thạo cả quan trường lẫn thương trường, hô phong hoán vũ, nhưng lại coi cô như bảo bối, đến cả một cái chau mày cũng chưa từng có với cô.
Nên có những lần cô cãi nhau với Cố Phi Trần, liền cố tình nói: “Em đi mách ba nuôi.”
“Đi đi, rồi nói luôn cho ông ấy biết mối quan hệ của mình.” Cố Phi Trần tỏ ra chẳng hề quan tâm, chỉ giương mắt nhìn lại cô.
Thực ra, thời gian hai người bên nhau cũng chưa phải dài, nhưng cũng không ngắn, tuy thế cả hai vẫn giấu Cố Hoài Sơn. Lúc đầu cô chỉ muốn mau mau chóng chóng công khai, nhưng đến khi Cố Phi Trần đồng ý, cô lại thay đổi quyết định.
Vốn tính trẻ con, cảm giác quả cấm bao giờ cũng ngọt, nhất là khi mọi người cùng chung sống trong một nhà, mỗi lần ở trước mặt Cố Hoài Sơn, cô đều cảm giác như đang làm việc dưới đường hầm, âm thầm thực hiện một sự nghiệp bí mật mà vĩ đại. Cảm giác đó vừa ngọt ngào vừa kích động khiến cuộc sống của cô tăng thêm niềm vui bất ngờ.
Nhưng thực ra, cô nghĩ Cố Hoài Sơn biết. Bởi mẹ cô đã biết, sẽ khó mà giấu ông. Huống hồ, một người từng trải nhiều kinh nghiệm như Cố Hoài Sơn, làm sao không nhìn ra trò trẻ con của cô?
Nhưng Cố Hoài Sơn không bao giờ tỏ ra đã biết, cũng không biết có phải đang phối hợp cùng cô trong trò chơi này hay không. Nên cô càng an tâm, vui đùa thỏa thích.
Phòng ngủ của cô nối liền phòng đọc, mà Cố Phi Trần nhiều năm ở lại đây đã quen với việc đi ngủ sớm, cứ đúng 10 giờ tối là về phòng, bởi thế cô tính đúng thời gian, khẽ khàng mở cửa, nhẹ nhàng sang gõ khẽ cửa phòng.
Thông thường Cố Phi Trần sẽ ở trong phòng, như thể việc của công ty làm mãi chẳng hết.
“Ngồi cùng em một lát được không?” cô lúc nào cũng chớp mắt với bộ dạng đáng thương, “Em không ngủ được.”
Cô không thích đi dép lên, cứ trần trần dẫm lên tấm thảm mềm mại, lộ ra gót chân trắng mịn và bắp đùi như tuyết, như con thú nhỏ bị lạc đường, chớp chớp đôi lông mi dài dưới ánh đèn khiến người ta rung động.
Cô biết anh thích kiểu này, nên chỉ cần đợi anh vẫy tay, cô sẽ ùa đến, cười hi hi rồi ôm cổ anh, cả người ngồi lọt vào vòng tay anh.
Vòng tay Cố Phi Trần rất đáng tin cậy, quần áo luôn có một mùi thơm mát, khiến cô không muốn rời, cô hít hà một cách ngốc nghếch, còn anh lúc đó dường như cực kỳ bao dung, chỉ coi cô như con bạch tuộc chỉ biết bám anh nhằng nhẵng, nhưng vẫn giải quyết được công việc một cách hiệu quả.
Cô thường bám lấy anh như vậy, nhắm mắt lại nghĩ, giá mà cả đời như vậy thì tốt.
Nhưng cuộc đời còn rất dài.
Khi anh đứng trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, cô lại như quay về quãng thời gian khổ sở khó khăn khi hai người bên nhau. Ánh mắt anh sắc như dao, đã chặt đứt thế giới mộng tưởng của cô thành từng mảnh vụn.
Anh có bản lĩnh như vậy, có thể đưa cô lên thiên đường, lại dễ dàng vùi cô xuống địa ngục.
Nhanh không kịp trở bàn tay, nên mọi thứ vỡ tan không còn mảnh vụn.
Anh nói: “Em yêu nhầm người rồi.” Thì ra trên đời lại có người đến cả giọng nói cũng lạnh lùng.
Cô ngây ngây ngô ngô nhìn anh, cũng chỉ có thể nhìn anh như thế. Cuối cùng anh quay mặt bước đi, cái dáng cao cao nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô, không hề dừng bước.
Sau ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng biết, thì ra cuộc đời còn rất dài, dài đến nỗi khiến người ta không thể nảy sinh thêm chút hy vọng nào nữa.
Có thể bởi âm thanh quá dễ chịu, mới khiến cô chìm vào trong hồi ức như vậy. Vùng vẫy hồi lâu, như thể con thuyền đơn trôi dạt trên mặt biển, nhấp nhô không dựa được vào bờ.
Cho đến khi nước đã chuyển lạnh, Tần Hoan mới mở bừng mắt.
Bước ra khỏi bồn tắm, da cô đã trắng nhợt, mười đầu ngón tay khẽ se lại. Hơn nước bám lên mặt gương mờ ảo, cô vẫn còn cảm thấy uể oải, tinh thần còn tệ hơn trước, nên vớ đại chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng.
Do uống rượu, cô Triệu sợ cô bị lạnh, nên cố tình tắt điều hòa trong phòng. Lúc này cửa sổ lại mở, rèm cửa khẽ lay trong gió nhẹ, phảng phất trong gió có chút khí lạnh. Cô vẫn chưa lau khô người, tóc ướt rượt đang rỏ nước xuống dưới, bị gió thổi lướt qua, bỗng nhiên sởn gai ốc.
Cô không khỏi ngây ra ngay cửa phòng tắm.
Không phải hoàn toàn do lạnh, mà vì phát hiện ra trong phòng có một người đang tồn tại.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, chỉ mặc chiếc quần dài, hai mắt sâu như biển đêm. Anh xuất hiện lặng lẽ như vậy trong phòng ngủ của cô, khiến cô giật bắn mình. Hơn nữa nhìn thấy cô bước ra, anh cũng chỉ khẽ liếc mắt, trượt từ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, lướt qua phần ngực eo rồi đùi, cuối cùng mới dừng lại ở đôi chân trần của cô.
Những giọt nước bám trên chân cô khẽ lăn xuống mặt thảm, trong phút chốc biến mất, chỉ còn lưu lại vài vết chân mờ mờ.
Cô mãi lúc sau mới định thần lại được, vừa giữ khăn trước ngực cho khỏi tuột, vừa hỏi: “Có việc gì?”
Cố Phi Trần không trả lời, chỉ quay người đóng cửa sổ lại.
Nhân lúc anh quay người đi, Tần Hoan mới ngước nhìn anh, nhưng chẳng hề nhìn thấy thần sắc ốm yếu của anh. Cô ngờ rằng lúc trước mọi người khuếch đại lên, cố tình tô vẽ tình trạng của anh thật thê thảm, để cô phải động lòng. Lúc này nghĩ ra, không khỏi có cảm giác bị lừa, bèn buột miệng hỏi: “Anh bị ốm?”
Thực ra cô cố tình nói thật lơ đãng, nhưng đang nói về vấn đề mình không hề quan tâm, chỉ hoàn toàn là muốn chứng thực sự phán đoán của mình.
Quả nhiên, Cố Phi Trần vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên, nhìn cô rồi nói: “Không có vấn đề gì”
“Tôi cũng nhìn thấy vậy.” Cô cười như không để tâm, giọng nói hơi chế giễu: “Nếu không làm sao có thể xông vào phòng ngủ của tôi giữa đêm thế này?”
Cứ như thế, chỉ sau chưa đầy ba phút, cô và anh lại quay về thế đối đầu nhau.
Nhưng Cố Phi Trần tối nay dường như không để tâm, chỉ nhìn cô không chớp mắt: “Anh nghe cô Triệu nói em vào đây đã lâu.”
“Nên anh mới tới thăm tôi? Chẳng lẽ anh lo tôi bị chết đuối trong bồn tắm hay sao? Hay là sợ tôi chết rồi, giao kèo bị vứt bỏ, anh không thu lại được món tiền đầu tư về?”
“Em có nhiều ưu điểm, trong đó nổi bật nhất là rất thông minh.” Anh nhếch môi như thể đang cười.
Cô nói: “Cảm ơn anh quá khen. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất ngốc. Nếu không làm sao lại cứ bị anh đùa cợt đến chóng cả mặt.”
Nước đọng trên người đã không hết không khí trong phòng không đến nỗi ẩm ướt, bởi làn da để trần ra bên ngoài khẽ khô nhăn lại. Giọng cô cứng lại, nói tiếp: “Anh biết không, nhiều năm nay có một câu hỏi cứ đi theo tôi, tôi không sao hiểu nổi, anh nói có phải tôi quá ngốc nghếch hay không?”
“Việc gì vậy?” anh hỏi theo lời cô nói.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Nói đi.”
Anh ho khẽ một tiếng hai tay đút vào túi quần, dáng đứng không hề thay đổi, khẽ đợi câu trả lời của cô.
Tối nay anh dường như khá nhàn rỗi, nên mới đứng ở đây để cô tính nợ cũ. Nhưng Tần Hoan cũng cảm thấy mình quá rỗi việc, chuyện của nhiều năm trước, thực ra đã nên vứt lại phía sau từ lâu, nhưng không biết sao, bỗng nhiên lại cứ nghĩ đến nó.
“Cố Phi Trần”, cô nghĩ ngợi một hồi, rồi bỗng gọi tên anh, “Thực ra anh rất ghét tôi, đúng không. Kể từ khi tôi bước chân vào cái nhà này, anh đã không thích tôi. Sau này cũng vậy, nên mới chia tay với tôi. Thực ra tôi rất tò mò, ở giai đoạn giữa đó anh làm sao vậy, bỗng dưng lại chịu cùng tôi chơi trò đùa tình ái.”
Câu hỏi trong suốt bao nhiêu năm, cho đến tận ngày hôm nay, cô mới nói ra. Năm đó còn trẻ, lòng tự trọng rất lớn, thà chết cũng không chịu hỏi một câu tại sao. Anh nói cô đã yêu nhầm người, anh bước đi tuyệt tình đến vậy, thậm chí còn có ngay bạn gái mới. Anh thậm chí còn không buồn nhìn lại cô, đường đường là Tần Hoan làm sao có thể kéo tay anh lại để hỏi tại sao không cần em nữa?
Anh làm tổn thương cô đến mức không sao bù đắp lại được, không kể đến cả lòng tự trọng còn sót lại cũng mất nốt.
Nên cô không hề biết, anh rốt cuộc là vì lý do gì? Cho cô một quãng thời gian đẹp đẽ ngọt ngào, rồi nhanh chóng bứt ra, lạnh lùng nhìn cô vẫy cùng trong đau khổ và tuyệt vọng như một con ngốc.
Cô thực sự muốn nổ tung, dao cứa vào da thịt cũng không cảm nhận được, dường như cả người đều đã mê muội, dường như đã làm tất cả mọi người kinh sợ, chỉ trừ anh
Tần Hoan quay ra, chẳng phải chính là chiếc xe sáng nay đưa cô đi làm sao. Lúc này lại đang đỗ yên lặng bên đường, một người đàn ông đứng bên xe, nhìn về phía cô.
Cũng tại dạo này Cố Phi Trần đưa đón cô khá nhiều lần, mấy lần bị các đồng nghiệp quen nhìn thấy. Xe của anh lại rất bắt mắt, lần nào cũng nghênh ngang đậu ở ngay chỗ đông người qua lại nhất. Trong trường nhiều người trẻ tuổi, hiểu về xe cộ cũng nhiều, lâu ngày cũng khiến mọi người ghi nhớ, mới nhiều lần tìm hiểu ở chỗ Tần Hoan, mong moi được chú thông tin để buôn chuyện.
Tiểu Lưu dập nửa điếu thuốc đang hút dở, chủ động đi về phía cô, gật đầu nói với Tần Hoan: “Có thể đi được chưa?”
Dáng vẻ của anh hơi giống với đám vệ sĩ của Cố Phi Trần, nghiêm trang cứng nhắc, đến giọng nói cũng cực kỳ điềm tĩnh, không có hề lên giọng xuống giọng, chỉ thiếu mỗi cặp kính đen đeo trên sống mũi.
Tần Hoan quả có chút ngượng ngùng, bởi cô không ngờ anh lại đợi ở đây. Xung quanh đều là đồng nghiệp, cô giả như không hiểu, khẽ nói: “Tôi mời mọi người đi ăn.”
Tiểu Lưu vẫn nghiêm chỉnh nói: “Vậy tôi đưa mọi người đi.”
Nhà hàng bọn họ đặt quả cũng hơi xa trường, lúc này gọi xe lại không tiện. Mấy đồng nghiệp nghe thấy có tài xế miễn phí, lại hiếm khi được ngồi chiếc xe sang trọng thế này, lập tức nhìn Tần Hoan với ánh mắt chờ đợi. Thậm chí có đồng nghiệp nam còn trêu đùa bảo: “Cho chúng tôi thơm lây một cái, đừng có mà ki bo.”
Đúng là “gặp địch sau lưng”, cuối cùng Tần Hoan cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ đành gật đầu bảo: “Thôi được.”
Một hàng năm người, ngồi vào cũng không bị chật.
May sai đến nhà hàng, mới có người “giở quẻ”: “Chủ nhân chiếc xe này có quan hệ gì với cậu, khai mau.”
Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trời nhập nhoạng tối, mặt trời đã lặn sau các tòa nhà cao tầng, khắp nơi đều nhòa tối. Bãi đỗ xe ở phía ngoài, người và xe đều đang yên lặng chờ đợi, đúng kiểu hôm nay phải đón cô về bằng được.
Cô bỗng đau đầu, không khỏi lấy tay day day huyệt trên trán nói: “Một người họ hàng.”
Nhưng lập tức bị một đồng nghiệp nữ tiếp lời: “Tớ nhìn thấy anh ấy một lần rồi.” “anh ấy” đương nhiên là chỉ Cố Phi Trần: “Rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất tớ từng gặp.”
“Chắc cậu hoa mắt thôi.” Đồng nghiệp nam ngồi bên cạnh cô bình phẩm một cách thẳng thừng.
“Thèm vào nói với cậu. Không tin cậu hỏi những người hôm đó mà xem. Ai da, Tần Hoan, cậu nói xem, chủ nhân của chiếc xe có phải như mình miêu tả không?”
“Cứ coi là đúng đi.” Lúc này đến cả đường gân trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, Tần Hoan uống một ngụm trà, rồi cố nén lại.
Nhưng cả bữa cơm sau đó, cô cứ thắc thỏm vì Tiểu Lưu ở bên ngoài, nên ăn cũng không tập trung.
Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người chia tay ở ngoài cửa tiệm
Trong bóng tối, chỉ thấy ánh đèn sáng lên ở một vị trí nào đó, Tần Hoan biết mình không né kịp, đành chau mày bước qua bên đó.
“Cố Phi Trần hôm nay không cần anh sao?” Ngồi vào trong xe, cô xị mặt ra, “Sao anh lại rảnh thế?”
Nhưng người lái xe hoàn toàn không đáp lại, cứ thế đưa cô ra khỏi thành phố.
Lúc tối Tần Hoan có uống hớp rượu, công thêm tâm trạng không đươc thoải mái, ngồi trong xe ngột ngạt một lúc bỗng có cảm giác say. Cô kéo cửa xe xuống, bên ngoài không khí vẫn phảng phất hơi nóng, ùa vào trong xe, khiến cô càng tấm tức nơi lồng ngực.
“Uống rượu xong không nên hóng gió.” Tiểu Lưu nói.
Cô dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn sang, nói giễu: “Tôi cứ tưởng anh câm rồi. Ở cùng ông chủ lâu ngày, anh cũng lây cái tính của anh ta.”
Tiểu Lưu như “Hừm” một tiếng trong ánh sáng nhập nhoạng của trời chiều. Vì không có ai nói chuyện, nên trong xe lại trở về trạng thái yên lặng như cũ. Tần Hoan cảm thấy mí mắt dần sụp xuống, tư duy cũng trở nên hỗn độn, không nghe theo sự điều khiển của bản thân. Nên cô biết rõ xe đang chạy về hướng nào, trong lòng không thoải mái lắm, nhưng họng như nghẹn lại, mãi cũng chẳng hề tỏ ý phản đối.
Cuối cùng xe cũng vào trong sân, còn cách một quãng xa, đã nhìn thấy có người đứng đón ở hành lang trước cửa. Tần một đèn bật sáng trưng, tần hai chỉ có cửa sổ phòng đọc là phát ra ánh sáng.
Lúc này cô Triệu đã bước ra đón, miệng nói khẽ: “Cháu về rồi.”
Trong giây lát, Tần Hoan bỗng có một ảo giác. Cảm giác như nhiều năm trước, cô từ trường về nhà, cũng là cảnh tượng như vậy, cô Triệu đợi mở cửa, cầm lấy cặp sách cho cô, cười nheo cả mặt bảo: “Cháu về rồi.” Vừa nhường bước cho cô vào nhà, vừa dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Cô đã coi đây như nhà của mình, hầu như ngày nào tâm trạng cũng vui vẻ, không chỉ bởi không khí trong nhà luôn đầm ấm hòa hợp, mà còn bởi ở đây có người đàn ông cô yêu thương.
Cô từng nghĩ mình thật may mắt, còn chưa kết hôn đã có thể quang minh chính đại sống cùng người mình yêu trong một ngôi nhà.
Hàng sáng cùng nhau ăn sáng là quãng thời gian cô thích nhất, nhưng Cố Hoài Sơn có lúc cũng ở nhà, cô và Cố Phi Trần không tiện thể hiện quá rõ rệt, nên cô thường hay làm mấy trò nghịch ngợm dưới gầm bàn. Như lấy chân đá đá chân anh, hoặc một tay luồn xuống dưới bàn, khẽ véo anh như trong kịch.
Còn Cố Phi Trần rất giỏi giả bộ, anh vẫn như chăm chú dùng bữa, khuôn mặt thanh tú khẽ cúi xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, động tác thong thả từ tốn, dáng điệu cử chỉ vô cùng nho nhã.
Cho đến tận khi lên xe đi làm, anh mới quàng tay ôm lấy cô. Đôi mắt anh sáng như sao, đứng ở khoảng cách gần như vậy, cô dường như nhìn thấy được cả hình bóng mình trong đó một cách rõ nét. Anh còn chưa động tay, cô đã bật cười năn nỉ: “Xin lỗi, em sai rồi...” Nhưng anh mặc kệ, vẫn giơ tay véo má cô, nhướn mày lên bảo: “Vừa nãy nghịch có vui không?”
Anh hình như rất thích véo má cô, có lần cô soi gương xong liền chau mày than thở: “Anh xem, mặt em bị anh véo sưng lên rồi đây này.” Thực ra cô mập lên, đúng là tâm trạng vui vẻ nên người cũng tăng cân, bởi quãng thời gian này đúng là hạnh phúc.
Rồi sau này, khi có lần cô đứng ở cửa tầng hai, nhìn anh bước vào nhà cùng một người con gái khác, cô chợt nghĩ: “Không biết anh có làm những động tác thân mật như vậy với cô ấy hay không?”
Cô Triệu bưng lên một bát chè hạt sen rất trong, dặn Tần Hoan: “Vừa hâm nóng, cháu ăn nhanh cho nóng.” Rồi như chợt nhận thấy điều gì khác thường, cô nhìn kỹ lại lần nữa rồi nới hỏi: “Tối nay cháu uống rượu?”
Ôn Như Thanh cũng ở đó, vừa ăn bát chè vừa cười nói: “Chị đoán thể nào tối nay em cũng về.”
Tần Hoan vẫn còn cảm giác hoang mang, lúc sau mới quay lại hỏi: “Tại sao?”
“Trực giác mà.” Ôn Như Thanh sắc sảo lại kỹ tính, phát hiện ngay ra tối nay Tần Hoan có chút không giống bình thường, nên cũng không nói năng dài dòng, chỉ ngước mắt nhìn lên lầu: “Có người còn đang làm việc, nếu em không lên khuyên nhủ, chị em là nửa đem sẽ bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức dậy mất.”
Tần Hoan chỉ ngây ra rồi hiểu ngay lập tức, nói: “Liên quan gì đến em.”
Cô cúi xuống múc từng thìa chè hạt sen.
Tối nay cô vốn không hề muốn ăn, nhưng giờ chỉ có việc này mới có thể khiến cô che giấu được tâm trạng của mình.
Cô khẽ cúi đầu, đôi lông mi dày che phủ sóng mắt đang khẽ lay động.
Cô thực sự không hiểu, Ôn Như Thanh mới quen biết cô có một ngày mà như đã hiểu cô rất rõ. Trên thực tế, cô quay về đây hoàn toàn là do rượu làm tê liệt suy nghĩ, cộng với việc Tiểu Lưu cứ lải nhải không ngớt, khiến cô không sao dứt ra được, đành phải nghe theo.
Nhưng điều này không có nghĩa cô sẽ gặp ai đó.
Hơn nữa, anh làm việc hay không thì có liên quan gì đến cô.
Cô thấy thấm mệt, hơi rượu bốc bên đầu, ánh đèn sáng rõ trong phòng khách làm mắt cô sụp xuống. Cuối cùng, cô chỉ ăn nửa bát chè rồi lấy cớ buồn ngủ, về phòng đi tắm.
Phòng tắm có lắp hệ thống âm thanh của Đức, vừa bật điều khiển, tiếng nhạc dịu dàng tỏa khắp căn phòng.
Lúc trước là do cô thích hưởng thụ, lại rất thích tắm, thường cứ nằm cả ngửa ngày trong bồn tắm không chịu ra, nên Cố Hoài Sơn cho người lắp riêng bộ âm thanh này. Cả nhà ai nấy đều nhận thấy rõ Cố Hoài Sơn yêu thương cô đến chừng nào, thật còn hơn cả thương con đẻ, bởi Cố Phi Trần có lúc còn bị mắng, chỉ duy nhất có cô, người đứng đầu cả tập đoàn Cố Thị, thông thạo cả quan trường lẫn thương trường, hô phong hoán vũ, nhưng lại coi cô như bảo bối, đến cả một cái chau mày cũng chưa từng có với cô.
Nên có những lần cô cãi nhau với Cố Phi Trần, liền cố tình nói: “Em đi mách ba nuôi.”
“Đi đi, rồi nói luôn cho ông ấy biết mối quan hệ của mình.” Cố Phi Trần tỏ ra chẳng hề quan tâm, chỉ giương mắt nhìn lại cô.
Thực ra, thời gian hai người bên nhau cũng chưa phải dài, nhưng cũng không ngắn, tuy thế cả hai vẫn giấu Cố Hoài Sơn. Lúc đầu cô chỉ muốn mau mau chóng chóng công khai, nhưng đến khi Cố Phi Trần đồng ý, cô lại thay đổi quyết định.
Vốn tính trẻ con, cảm giác quả cấm bao giờ cũng ngọt, nhất là khi mọi người cùng chung sống trong một nhà, mỗi lần ở trước mặt Cố Hoài Sơn, cô đều cảm giác như đang làm việc dưới đường hầm, âm thầm thực hiện một sự nghiệp bí mật mà vĩ đại. Cảm giác đó vừa ngọt ngào vừa kích động khiến cuộc sống của cô tăng thêm niềm vui bất ngờ.
Nhưng thực ra, cô nghĩ Cố Hoài Sơn biết. Bởi mẹ cô đã biết, sẽ khó mà giấu ông. Huống hồ, một người từng trải nhiều kinh nghiệm như Cố Hoài Sơn, làm sao không nhìn ra trò trẻ con của cô?
Nhưng Cố Hoài Sơn không bao giờ tỏ ra đã biết, cũng không biết có phải đang phối hợp cùng cô trong trò chơi này hay không. Nên cô càng an tâm, vui đùa thỏa thích.
Phòng ngủ của cô nối liền phòng đọc, mà Cố Phi Trần nhiều năm ở lại đây đã quen với việc đi ngủ sớm, cứ đúng 10 giờ tối là về phòng, bởi thế cô tính đúng thời gian, khẽ khàng mở cửa, nhẹ nhàng sang gõ khẽ cửa phòng.
Thông thường Cố Phi Trần sẽ ở trong phòng, như thể việc của công ty làm mãi chẳng hết.
“Ngồi cùng em một lát được không?” cô lúc nào cũng chớp mắt với bộ dạng đáng thương, “Em không ngủ được.”
Cô không thích đi dép lên, cứ trần trần dẫm lên tấm thảm mềm mại, lộ ra gót chân trắng mịn và bắp đùi như tuyết, như con thú nhỏ bị lạc đường, chớp chớp đôi lông mi dài dưới ánh đèn khiến người ta rung động.
Cô biết anh thích kiểu này, nên chỉ cần đợi anh vẫy tay, cô sẽ ùa đến, cười hi hi rồi ôm cổ anh, cả người ngồi lọt vào vòng tay anh.
Vòng tay Cố Phi Trần rất đáng tin cậy, quần áo luôn có một mùi thơm mát, khiến cô không muốn rời, cô hít hà một cách ngốc nghếch, còn anh lúc đó dường như cực kỳ bao dung, chỉ coi cô như con bạch tuộc chỉ biết bám anh nhằng nhẵng, nhưng vẫn giải quyết được công việc một cách hiệu quả.
Cô thường bám lấy anh như vậy, nhắm mắt lại nghĩ, giá mà cả đời như vậy thì tốt.
Nhưng cuộc đời còn rất dài.
Khi anh đứng trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, cô lại như quay về quãng thời gian khổ sở khó khăn khi hai người bên nhau. Ánh mắt anh sắc như dao, đã chặt đứt thế giới mộng tưởng của cô thành từng mảnh vụn.
Anh có bản lĩnh như vậy, có thể đưa cô lên thiên đường, lại dễ dàng vùi cô xuống địa ngục.
Nhanh không kịp trở bàn tay, nên mọi thứ vỡ tan không còn mảnh vụn.
Anh nói: “Em yêu nhầm người rồi.” Thì ra trên đời lại có người đến cả giọng nói cũng lạnh lùng.
Cô ngây ngây ngô ngô nhìn anh, cũng chỉ có thể nhìn anh như thế. Cuối cùng anh quay mặt bước đi, cái dáng cao cao nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô, không hề dừng bước.
Sau ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng biết, thì ra cuộc đời còn rất dài, dài đến nỗi khiến người ta không thể nảy sinh thêm chút hy vọng nào nữa.
Có thể bởi âm thanh quá dễ chịu, mới khiến cô chìm vào trong hồi ức như vậy. Vùng vẫy hồi lâu, như thể con thuyền đơn trôi dạt trên mặt biển, nhấp nhô không dựa được vào bờ.
Cho đến khi nước đã chuyển lạnh, Tần Hoan mới mở bừng mắt.
Bước ra khỏi bồn tắm, da cô đã trắng nhợt, mười đầu ngón tay khẽ se lại. Hơn nước bám lên mặt gương mờ ảo, cô vẫn còn cảm thấy uể oải, tinh thần còn tệ hơn trước, nên vớ đại chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng.
Do uống rượu, cô Triệu sợ cô bị lạnh, nên cố tình tắt điều hòa trong phòng. Lúc này cửa sổ lại mở, rèm cửa khẽ lay trong gió nhẹ, phảng phất trong gió có chút khí lạnh. Cô vẫn chưa lau khô người, tóc ướt rượt đang rỏ nước xuống dưới, bị gió thổi lướt qua, bỗng nhiên sởn gai ốc.
Cô không khỏi ngây ra ngay cửa phòng tắm.
Không phải hoàn toàn do lạnh, mà vì phát hiện ra trong phòng có một người đang tồn tại.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, chỉ mặc chiếc quần dài, hai mắt sâu như biển đêm. Anh xuất hiện lặng lẽ như vậy trong phòng ngủ của cô, khiến cô giật bắn mình. Hơn nữa nhìn thấy cô bước ra, anh cũng chỉ khẽ liếc mắt, trượt từ trên chiếc cổ trắng ngần của cô, lướt qua phần ngực eo rồi đùi, cuối cùng mới dừng lại ở đôi chân trần của cô.
Những giọt nước bám trên chân cô khẽ lăn xuống mặt thảm, trong phút chốc biến mất, chỉ còn lưu lại vài vết chân mờ mờ.
Cô mãi lúc sau mới định thần lại được, vừa giữ khăn trước ngực cho khỏi tuột, vừa hỏi: “Có việc gì?”
Cố Phi Trần không trả lời, chỉ quay người đóng cửa sổ lại.
Nhân lúc anh quay người đi, Tần Hoan mới ngước nhìn anh, nhưng chẳng hề nhìn thấy thần sắc ốm yếu của anh. Cô ngờ rằng lúc trước mọi người khuếch đại lên, cố tình tô vẽ tình trạng của anh thật thê thảm, để cô phải động lòng. Lúc này nghĩ ra, không khỏi có cảm giác bị lừa, bèn buột miệng hỏi: “Anh bị ốm?”
Thực ra cô cố tình nói thật lơ đãng, nhưng đang nói về vấn đề mình không hề quan tâm, chỉ hoàn toàn là muốn chứng thực sự phán đoán của mình.
Quả nhiên, Cố Phi Trần vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên, nhìn cô rồi nói: “Không có vấn đề gì”
“Tôi cũng nhìn thấy vậy.” Cô cười như không để tâm, giọng nói hơi chế giễu: “Nếu không làm sao có thể xông vào phòng ngủ của tôi giữa đêm thế này?”
Cứ như thế, chỉ sau chưa đầy ba phút, cô và anh lại quay về thế đối đầu nhau.
Nhưng Cố Phi Trần tối nay dường như không để tâm, chỉ nhìn cô không chớp mắt: “Anh nghe cô Triệu nói em vào đây đã lâu.”
“Nên anh mới tới thăm tôi? Chẳng lẽ anh lo tôi bị chết đuối trong bồn tắm hay sao? Hay là sợ tôi chết rồi, giao kèo bị vứt bỏ, anh không thu lại được món tiền đầu tư về?”
“Em có nhiều ưu điểm, trong đó nổi bật nhất là rất thông minh.” Anh nhếch môi như thể đang cười.
Cô nói: “Cảm ơn anh quá khen. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất ngốc. Nếu không làm sao lại cứ bị anh đùa cợt đến chóng cả mặt.”
Nước đọng trên người đã không hết không khí trong phòng không đến nỗi ẩm ướt, bởi làn da để trần ra bên ngoài khẽ khô nhăn lại. Giọng cô cứng lại, nói tiếp: “Anh biết không, nhiều năm nay có một câu hỏi cứ đi theo tôi, tôi không sao hiểu nổi, anh nói có phải tôi quá ngốc nghếch hay không?”
“Việc gì vậy?” anh hỏi theo lời cô nói.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Nói đi.”
Anh ho khẽ một tiếng hai tay đút vào túi quần, dáng đứng không hề thay đổi, khẽ đợi câu trả lời của cô.
Tối nay anh dường như khá nhàn rỗi, nên mới đứng ở đây để cô tính nợ cũ. Nhưng Tần Hoan cũng cảm thấy mình quá rỗi việc, chuyện của nhiều năm trước, thực ra đã nên vứt lại phía sau từ lâu, nhưng không biết sao, bỗng nhiên lại cứ nghĩ đến nó.
“Cố Phi Trần”, cô nghĩ ngợi một hồi, rồi bỗng gọi tên anh, “Thực ra anh rất ghét tôi, đúng không. Kể từ khi tôi bước chân vào cái nhà này, anh đã không thích tôi. Sau này cũng vậy, nên mới chia tay với tôi. Thực ra tôi rất tò mò, ở giai đoạn giữa đó anh làm sao vậy, bỗng dưng lại chịu cùng tôi chơi trò đùa tình ái.”
Câu hỏi trong suốt bao nhiêu năm, cho đến tận ngày hôm nay, cô mới nói ra. Năm đó còn trẻ, lòng tự trọng rất lớn, thà chết cũng không chịu hỏi một câu tại sao. Anh nói cô đã yêu nhầm người, anh bước đi tuyệt tình đến vậy, thậm chí còn có ngay bạn gái mới. Anh thậm chí còn không buồn nhìn lại cô, đường đường là Tần Hoan làm sao có thể kéo tay anh lại để hỏi tại sao không cần em nữa?
Anh làm tổn thương cô đến mức không sao bù đắp lại được, không kể đến cả lòng tự trọng còn sót lại cũng mất nốt.
Nên cô không hề biết, anh rốt cuộc là vì lý do gì? Cho cô một quãng thời gian đẹp đẽ ngọt ngào, rồi nhanh chóng bứt ra, lạnh lùng nhìn cô vẫy cùng trong đau khổ và tuyệt vọng như một con ngốc.
Cô thực sự muốn nổ tung, dao cứa vào da thịt cũng không cảm nhận được, dường như cả người đều đã mê muội, dường như đã làm tất cả mọi người kinh sợ, chỉ trừ anh
Bình luận facebook