Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Thời điểm Lệ Mạc Sâm trở về Lệ gia, đã là hơn mười một giờ tối.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia đã ngủ rồi." Chị Lý vội đi tới, nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay có chút cảm mạo, cũng đã sớm nghỉ ngơi, phu nhân để lại đồ ăn cho ngài ở trong phòng bếp, có cần tôi hâm nóng cho ngài một chút không?"
"Không cần." Lệ Mạc Sâm cởi bỏ áo khoác, nâng bước chân lên lầu.
Anh nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng cậu bé ra, cậu bé đã ngủ.
Lệ Mạc Sâm động tác nhẹ nhàng, dịch góc chăn của Tây Bảo.
"Tinh."
Mà lúc này có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Lệ Mạc Sâm nhíu mày, thế nhưng là Tây Bảo nhét di động ở dưới gối đầu.
Lệ Mạc Sâm duỗi tay lấy điện thoại di động ra, Tây Bảo còn quá nhỏ, di động này là anh mua cho Tây Bảo, mật khẩu cũng là anh đặt, anh mở khóa, bên trên là một tin nhắn.
【 bảo bối ngủ ngon. 】
Mà dãy số kia được ghi chú rõ ràng là.. dì Vãn Vãn.
Lệ Mạc Sâm cũng không tức giận, anh nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình, do dự một hồi, gõ xuống hai chữ: Ngủ ngon.
Sau đó, anh do dự thật lâu vẫn là ấn gửi đi.
Giang Vãn dường như cả một đêm không ngủ, mắt cô di động, mới hơn 5 giờ sáng, nhưng cô căn bản là ngủ không được, nên dậy sớm chuẩn bị cafe nóng sớm một chút.
Nhưng lại không có quán cafe nào mở cửa sớm như vậy, duy nhất một quán còn rất xa, cách nhà cô tận một giờ xe chạy.
Giang Vãn vào toilet rửa mặt cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, hôm nay hai mắt có quầng thâm to.
Nhớ tới hôm nay sẽ phải gặp gỡ người khác, Giang Vãn trong lòng không khỏi phiền muộn.
Nhưng đây là công việc của cô, cô không thể không đi.
Đúng 7 giờ sáng, Giang Vãn chật vật mà xách theo mười ly nhiệt cà phê nóng từ trên xe buýt đi xuống. Lại mất một lúc lâu mới tìm được đoàn phim đang ở đâu.
Địa điểm quay phim là ở vùng ngoại thành, thời gian này rất ngiều sương mù, tài xế xe taxi đều ghét bỏ nơi này không muốn tìm, không có ai đồng ý chở cô, mà Giang Vãn lại đang chạy đua với thời gian, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn xe buýt.
Cuối cùng vẫn chậm vài phút, trong lòng cô yên lặng mà cầu nguyện sẽ không bị Bạch tỷ mắng.
Mà lúc đi tới cửa, bước chân Giang Vãn đột nhiên dừng lại, như bị đeo chì vậy..
Một bóng dáng thon dài đang đứng ở cửa, một bộ tây trang màu trầm, thiếu niên ngày xưa bây giờ đã trở thành người đàn ông cực phẩm.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh ta phá lệ rực sáng, đường cong cằm rõ ràng gợi cảm.
Mà bên cạnh anh ta, Tô Ni mặc một bộ váy dài Chanel, thiết kế cổ trễ vai màu rượu đỏ, càng tôn lên cái cổ tinh tế của cô ta..
Một cặp đẹp đôi. Giang Vãn đứng cách bọn họ không xa, trong lòng dâng lên một trận chua xót, cô cúi đầu nhìn chính mình, bình thường đến mức không thể lại bình thường hơn, quần jean cùng áo thun, canh suông mì sợi không nói, hiện tại còn bởi vì xách theo mười ly cà phê trễ hơn một giờ xe buýt, trên trán đều là mồ hôi, quả thật rất chật vật!
Ngày đó ở chung cư của Tô Ni, lúc cô bị Lục Vĩ Đình hôn, cô thậm chí không có cơ hội nhìn anh ta.
Mà hiện tại, bây giờ cô có cơ hội nhìn kỹ thì cô lại không dám.
Bởi vì, chỉ cần cô nhìn hai người bọn họ ở bên nhau, giống như xát muối vào vết thương sâu nhất nơi đáy lòng, lại nhói lên đau đớn..
Mà lúc này, Lục Vĩ Đình dường như đã nhận ra cái gì, quay đầu lại, liền thấy Giang Vãn đứng tại chỗ.
"Có thể cùng Lục ảnh đế cùng nhau hợp trọng bộ phim này là vinh hạnh của tôi, Lục ảnh đế hôm nay buổi tối có thời gian không? Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?" Người đang nói chuyện, là một nữ diễn viên cũng có chút danh tiếng.
"Na na chỉ thật là nhiệt tâm, tôi đây có thể cùng đi không? Tôi cũng rất thích chị Na Na" Tô Ni áp xuống ngực dục vọng chiếm hữu cùng với lửa giận, nghịch ngợm chớp chớp mắt, kết quả lại phát hiện ra lực chú ý của Lục Vĩ Đình hình như không ở đây, cô ta khẽ chạm Lục Vĩ Đình: "Lục ảnh đế, anh cảm thấy sao?"
Mà tầm mắt Lục Vĩ Đình vẫn như vậy nhìn thẳng về phía sau.
Tô Ni mặt đầy kỳ quái, theo tầm mắt của Lục Vĩ Đình mà nhìn qua đó, liền thấy Giang Vãn đúe ở phía sau còn xách theo hai túi cafe lớn.
"Là ai a? Lục ảnh đế quen biết sao?" Nữ minh tinh kia lập tức tò mò.
"Đó là trợ lý của tôi." Tô Ni nhíu mày, kêu cô: "Giang Vãn, cô lại đây."
Giang Vãn như tỉnh đại mộng, vội vàng đi qua, khuôn mặt nhỏ của cô có chút đỏ lên: "Thực xin lỗi, tôi không có đi xe tới đi xe buýt có tới, có hơi chậm một chút."
"Sao lại nhiều cà phê như vậy, Vãn Vãn cô thật là lợi hại!"
Tô Ni còn mang theo một cô trợ lý khác tên là Trương Lâm, là người so Giang Vãn vẫn trẻ tuổi hơn một chút, tuy rằng ngày thường có chút ầm ĩ, nhưng thật ra rất vui.
Cô ấy vừa thấy Giang Vãn tay đều đã đỏ lên, lập tức cảm thán một tiếng, vội vươn tay đi giúp Giang Vãn cầm túi giấy.
"Cảm ơn.."
Giang Vãn đem túi giấy ở tay trái đưa cho Trương Lâm, mà lúc này đây, trước mặt cô là một bàn tay to ấm áp.
Trái tim Giang Vãn đột nhiên đập nhanh một chút.
Lục Vĩ Đình vươn tay nhận lấy túi giấy ở tay phải của cô, động tác rất tự nhiên.
Mà mắt anh ra, lại nhìn về phía lòng bàn tay bị đỏ lên của cô, nói với trợ lý: "Trên xe có thuốc trầy da, lấy lại đây một chút."
"Không cần.."
Giang Vãn đứng ở tại chỗ, đột nhiên có chút khó xử.
"Woa, đây là chuyện gì vậy? Lục ảnh đế sao lại để ý tới một trợ lý nhỏ bé như vậy? Chẳng lẽ là Lục ảnh đế có hảo cảm với tất cả mọi người?" Nữ diễn viên đóng vai phụ kia liếc mắt một cái liền nhìn ra Lục Vĩ Đình thái độ bất đồng.
Lục Vĩ Đình không nói lời nào.
"Trời ạ, Lục ảnh đế nên không phải là đối với người ta nhất kiến chung tình sao.. Quả nhiên trong lòng mê muội, nếu ở cùng đoàn phim quả thật dễ dàng.. ừm, lâu ngày sinh tình." Nữ diễn viên kia chép chép miệng, còn hích hích Tô Ni: "Cô là nữ chính, cần phải nắm chắc nam chính của mình nha!"
"Đúng vậy, Lục ảnh đế đối người khác đều lãnh lãnh đạm đạm, lần trước tôi cùng Lục ảnh đế hợp tác một bộ diễn thời trang, trợ lý của anh ấy té ngã anh ấy đều không thèm liếc, lần này như thế nào lại quan tâm một trợ lý nhỏ của Tô Ni?"
"Tô Ni, cô cũng chỉ cho chúng tôi làm thế nào tuyển trợ lý đi, nếu mà Lục ảnh đế cũng nhìn trúng trợ lý của tôi, tôi có thể mỗi ngày nhìn thấy Lục ảnh đế rồi!"
Còn có diễn viên đóng vai phụ khác ở đó ríu rít.
Mà sắc mặt Tô Ni có chút không tốt, trên mặt tươi cười quả thực cất giấu ngọn lửa giận.
Tình yêu của cô và Lục Vĩ Đình là bí mật, căn bản không có người biết, cho nên, hiện tại cô nghe thấy lời nói của những nữ diễn viên đó, thế nhưng liền phản bác cũng không đúng lý hợp tình mà phản bác!
Cô ta muốn lớn tiếng mà nói đây là người đàn ông của cô ta!
Mà lúc này, trợ lý của Lục Vĩ Đình đã lấy thuốc trở về, đem một tuýp thuốc mỡ nhỏ đưa cho cô: "Giang tiểu thư, dùng một chút đi sẽ giảm đau."
Giang Vãn cúi đầu vừa thấy lòng bàn tay của mình bị túi giấy lằn đỏ, mà vị trí lòng bàn tay có một chỗ trầy da nhỏ. Trong lòng biết quan hệ của Tô Ni cùng Lục Vĩ Đình nên vội xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn Lục ảnh đế, Lục ảnh đế có thể là ghét bỏ tôi mua thức uống nóng quá chậm đi, thực xin lỗi, về sau sẽ không vậy nữa, cái kia.. Tôi đi toilet trước một chút, không quấy rầy các vị nói chuyện nữa."
Lục Vĩ Đình nghe vậy không khỏi nhíu mày, đang muốn nói chút cái gì đó, Giang Vãn lại nâng bước chân rời đi.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia đã ngủ rồi." Chị Lý vội đi tới, nhỏ giọng nói: "Phu nhân hôm nay có chút cảm mạo, cũng đã sớm nghỉ ngơi, phu nhân để lại đồ ăn cho ngài ở trong phòng bếp, có cần tôi hâm nóng cho ngài một chút không?"
"Không cần." Lệ Mạc Sâm cởi bỏ áo khoác, nâng bước chân lên lầu.
Anh nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng cậu bé ra, cậu bé đã ngủ.
Lệ Mạc Sâm động tác nhẹ nhàng, dịch góc chăn của Tây Bảo.
"Tinh."
Mà lúc này có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Lệ Mạc Sâm nhíu mày, thế nhưng là Tây Bảo nhét di động ở dưới gối đầu.
Lệ Mạc Sâm duỗi tay lấy điện thoại di động ra, Tây Bảo còn quá nhỏ, di động này là anh mua cho Tây Bảo, mật khẩu cũng là anh đặt, anh mở khóa, bên trên là một tin nhắn.
【 bảo bối ngủ ngon. 】
Mà dãy số kia được ghi chú rõ ràng là.. dì Vãn Vãn.
Lệ Mạc Sâm cũng không tức giận, anh nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình, do dự một hồi, gõ xuống hai chữ: Ngủ ngon.
Sau đó, anh do dự thật lâu vẫn là ấn gửi đi.
Giang Vãn dường như cả một đêm không ngủ, mắt cô di động, mới hơn 5 giờ sáng, nhưng cô căn bản là ngủ không được, nên dậy sớm chuẩn bị cafe nóng sớm một chút.
Nhưng lại không có quán cafe nào mở cửa sớm như vậy, duy nhất một quán còn rất xa, cách nhà cô tận một giờ xe chạy.
Giang Vãn vào toilet rửa mặt cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, hôm nay hai mắt có quầng thâm to.
Nhớ tới hôm nay sẽ phải gặp gỡ người khác, Giang Vãn trong lòng không khỏi phiền muộn.
Nhưng đây là công việc của cô, cô không thể không đi.
Đúng 7 giờ sáng, Giang Vãn chật vật mà xách theo mười ly nhiệt cà phê nóng từ trên xe buýt đi xuống. Lại mất một lúc lâu mới tìm được đoàn phim đang ở đâu.
Địa điểm quay phim là ở vùng ngoại thành, thời gian này rất ngiều sương mù, tài xế xe taxi đều ghét bỏ nơi này không muốn tìm, không có ai đồng ý chở cô, mà Giang Vãn lại đang chạy đua với thời gian, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn xe buýt.
Cuối cùng vẫn chậm vài phút, trong lòng cô yên lặng mà cầu nguyện sẽ không bị Bạch tỷ mắng.
Mà lúc đi tới cửa, bước chân Giang Vãn đột nhiên dừng lại, như bị đeo chì vậy..
Một bóng dáng thon dài đang đứng ở cửa, một bộ tây trang màu trầm, thiếu niên ngày xưa bây giờ đã trở thành người đàn ông cực phẩm.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt anh ta phá lệ rực sáng, đường cong cằm rõ ràng gợi cảm.
Mà bên cạnh anh ta, Tô Ni mặc một bộ váy dài Chanel, thiết kế cổ trễ vai màu rượu đỏ, càng tôn lên cái cổ tinh tế của cô ta..
Một cặp đẹp đôi. Giang Vãn đứng cách bọn họ không xa, trong lòng dâng lên một trận chua xót, cô cúi đầu nhìn chính mình, bình thường đến mức không thể lại bình thường hơn, quần jean cùng áo thun, canh suông mì sợi không nói, hiện tại còn bởi vì xách theo mười ly cà phê trễ hơn một giờ xe buýt, trên trán đều là mồ hôi, quả thật rất chật vật!
Ngày đó ở chung cư của Tô Ni, lúc cô bị Lục Vĩ Đình hôn, cô thậm chí không có cơ hội nhìn anh ta.
Mà hiện tại, bây giờ cô có cơ hội nhìn kỹ thì cô lại không dám.
Bởi vì, chỉ cần cô nhìn hai người bọn họ ở bên nhau, giống như xát muối vào vết thương sâu nhất nơi đáy lòng, lại nhói lên đau đớn..
Mà lúc này, Lục Vĩ Đình dường như đã nhận ra cái gì, quay đầu lại, liền thấy Giang Vãn đứng tại chỗ.
"Có thể cùng Lục ảnh đế cùng nhau hợp trọng bộ phim này là vinh hạnh của tôi, Lục ảnh đế hôm nay buổi tối có thời gian không? Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?" Người đang nói chuyện, là một nữ diễn viên cũng có chút danh tiếng.
"Na na chỉ thật là nhiệt tâm, tôi đây có thể cùng đi không? Tôi cũng rất thích chị Na Na" Tô Ni áp xuống ngực dục vọng chiếm hữu cùng với lửa giận, nghịch ngợm chớp chớp mắt, kết quả lại phát hiện ra lực chú ý của Lục Vĩ Đình hình như không ở đây, cô ta khẽ chạm Lục Vĩ Đình: "Lục ảnh đế, anh cảm thấy sao?"
Mà tầm mắt Lục Vĩ Đình vẫn như vậy nhìn thẳng về phía sau.
Tô Ni mặt đầy kỳ quái, theo tầm mắt của Lục Vĩ Đình mà nhìn qua đó, liền thấy Giang Vãn đúe ở phía sau còn xách theo hai túi cafe lớn.
"Là ai a? Lục ảnh đế quen biết sao?" Nữ minh tinh kia lập tức tò mò.
"Đó là trợ lý của tôi." Tô Ni nhíu mày, kêu cô: "Giang Vãn, cô lại đây."
Giang Vãn như tỉnh đại mộng, vội vàng đi qua, khuôn mặt nhỏ của cô có chút đỏ lên: "Thực xin lỗi, tôi không có đi xe tới đi xe buýt có tới, có hơi chậm một chút."
"Sao lại nhiều cà phê như vậy, Vãn Vãn cô thật là lợi hại!"
Tô Ni còn mang theo một cô trợ lý khác tên là Trương Lâm, là người so Giang Vãn vẫn trẻ tuổi hơn một chút, tuy rằng ngày thường có chút ầm ĩ, nhưng thật ra rất vui.
Cô ấy vừa thấy Giang Vãn tay đều đã đỏ lên, lập tức cảm thán một tiếng, vội vươn tay đi giúp Giang Vãn cầm túi giấy.
"Cảm ơn.."
Giang Vãn đem túi giấy ở tay trái đưa cho Trương Lâm, mà lúc này đây, trước mặt cô là một bàn tay to ấm áp.
Trái tim Giang Vãn đột nhiên đập nhanh một chút.
Lục Vĩ Đình vươn tay nhận lấy túi giấy ở tay phải của cô, động tác rất tự nhiên.
Mà mắt anh ra, lại nhìn về phía lòng bàn tay bị đỏ lên của cô, nói với trợ lý: "Trên xe có thuốc trầy da, lấy lại đây một chút."
"Không cần.."
Giang Vãn đứng ở tại chỗ, đột nhiên có chút khó xử.
"Woa, đây là chuyện gì vậy? Lục ảnh đế sao lại để ý tới một trợ lý nhỏ bé như vậy? Chẳng lẽ là Lục ảnh đế có hảo cảm với tất cả mọi người?" Nữ diễn viên đóng vai phụ kia liếc mắt một cái liền nhìn ra Lục Vĩ Đình thái độ bất đồng.
Lục Vĩ Đình không nói lời nào.
"Trời ạ, Lục ảnh đế nên không phải là đối với người ta nhất kiến chung tình sao.. Quả nhiên trong lòng mê muội, nếu ở cùng đoàn phim quả thật dễ dàng.. ừm, lâu ngày sinh tình." Nữ diễn viên kia chép chép miệng, còn hích hích Tô Ni: "Cô là nữ chính, cần phải nắm chắc nam chính của mình nha!"
"Đúng vậy, Lục ảnh đế đối người khác đều lãnh lãnh đạm đạm, lần trước tôi cùng Lục ảnh đế hợp tác một bộ diễn thời trang, trợ lý của anh ấy té ngã anh ấy đều không thèm liếc, lần này như thế nào lại quan tâm một trợ lý nhỏ của Tô Ni?"
"Tô Ni, cô cũng chỉ cho chúng tôi làm thế nào tuyển trợ lý đi, nếu mà Lục ảnh đế cũng nhìn trúng trợ lý của tôi, tôi có thể mỗi ngày nhìn thấy Lục ảnh đế rồi!"
Còn có diễn viên đóng vai phụ khác ở đó ríu rít.
Mà sắc mặt Tô Ni có chút không tốt, trên mặt tươi cười quả thực cất giấu ngọn lửa giận.
Tình yêu của cô và Lục Vĩ Đình là bí mật, căn bản không có người biết, cho nên, hiện tại cô nghe thấy lời nói của những nữ diễn viên đó, thế nhưng liền phản bác cũng không đúng lý hợp tình mà phản bác!
Cô ta muốn lớn tiếng mà nói đây là người đàn ông của cô ta!
Mà lúc này, trợ lý của Lục Vĩ Đình đã lấy thuốc trở về, đem một tuýp thuốc mỡ nhỏ đưa cho cô: "Giang tiểu thư, dùng một chút đi sẽ giảm đau."
Giang Vãn cúi đầu vừa thấy lòng bàn tay của mình bị túi giấy lằn đỏ, mà vị trí lòng bàn tay có một chỗ trầy da nhỏ. Trong lòng biết quan hệ của Tô Ni cùng Lục Vĩ Đình nên vội xua tay: "Không cần đâu, cảm ơn Lục ảnh đế, Lục ảnh đế có thể là ghét bỏ tôi mua thức uống nóng quá chậm đi, thực xin lỗi, về sau sẽ không vậy nữa, cái kia.. Tôi đi toilet trước một chút, không quấy rầy các vị nói chuyện nữa."
Lục Vĩ Đình nghe vậy không khỏi nhíu mày, đang muốn nói chút cái gì đó, Giang Vãn lại nâng bước chân rời đi.
Bình luận facebook