Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Bạch Lệ Bình đang ở văn phòng vội vàng sắp xếp ra mắt nghệ sĩ, mặt khác mấy người trợ lý biên kịch cùng văn phòng đẩy cửa đi vào, trợ lý biên kịch cảm thán.
"Cậu bé bên ngoài kia thật đẹp trai, quá là đáng yêu, tôi cảm thấy đặc biệt thích hợp với con trai nam chính trong bộ phim truyền hình tháng sau của công ty chúng ta."
"Không phải nói đang muốn phát truyển ngôi sao nhí sao? Không bằng đi hỏi một chút cậu bé kia bố mẹ là ai? Tôi cảm thấy vô cùng thích hợp."
"Cậu bé kia không phải lạc đường sao? Hẳn là con trai của nhận viên công ty chúng ta đi?"
"Tôi thật sự từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên thấy cậu bé đẹp trai như vậy, cặp mắt kia thật sự quá đẹp.."
Với những lời bình luận của bọn họ, Bạch Lệ Bình nhíu mày: "Không muốn làm việc nữa sao? Còn ở văn phòng nói chuyện phiếm."
"Bạch tỷ, đừng nghiêm túc như vậy chứ, chị cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, cậu bé kia thật sự quá yêu nghiệt.."
Điện thoại của Bạch Lệ Bình trên bàn đột nhiên vang lên, cô vừa thấy là điện thoại từ văn phòng tổng giám đốc, là Tô Thanh.
Bạch tỷ, bây giờ tổng giám đốc đang tìm một cậu bé, phiền cô để ý giúp cậu bé khoảng chừng năm tuổi. "
" Được. "Bạch Lệ Bình cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi hỏi mấy trợ lý còn đang chụm đầu nói chuyện với nhau:" Các cô nói vừa rồi có một đứa bé lạc đường ở bên ngoài? "
" Đúng vậy, ở cửa thang máy lầu chúng ta, bây giờ đang có rất nhiều người vây xem.. Bạch tỷ, chị cũng đi xem a.. "
Không đợi những trợ lý đó nói xong, Bạch Lệ Bình lập tức bước chân đi ra ngoài xem, quả nhiên, ở cửa thang máy bên kia, một cậu bé đang bị khá nhiều người vây quanh. Từ góc độ của Bạch Lệ Bình, cô thấy rõ mặt của cậu bé, quả nhiên rất dễ làm người ta kinh diễm, thậm chí.. Có điểm giống người nhà Lệ gia. Đặc biệt là cặp mắt kia, cùng với Lệ Mạc Sâm quả thực quá giống!
Bạch Lệ Bình có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là cậu bé của họ hàng Lệ gia được tổng giám đốc chăm sóc cả ngày nay đó sao? Bằng không, tổng giám đốc như thế nào lại mang theo trẻ con tới công ty? Bạch Lệ Bình cũng không có suy nghĩ nhiều, đi qua giải tán mọi người, cô gọi Giang Vãn tới.
Giang Vãn vốn dĩ đang ở chỗ Tô Ni sửa sang lại thông báo, đột nhiên đã bị Bạch Lệ Bình gọi vào cửa thang máy.
" Bạch tỷ. "Giang Vãn có chút nghi hoặc, đặc biệt là khi nhìn Bạch Lệ Bình còn dẫn theo một bé trai.
" Tiểu Giang, em bây giờ đưa đứa nhỏ này đến văn phòng tổng giám đốc, em làm việc thì chị tương đối yên tâm. "Bạch tỷ nói theo công thức:" Trở về sớm một chút. "
" Vâng. "Giang Vãn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Bạch Lệ Bình dẫm lên giày cao gót lại trở về văn phòng. Giang Vãn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, dắt tay cậu, mỉm cười nói:" Đi thôi, dì đưa con lên lầu. "
Tây Bảo vừa rồi bị nhiều người vây quanh như vậy đương nhiên có chút sợ hãi, cậu kỳ thật rất sợ người lạ, nhưng lúc cậu ngẩng đầu thấy khuôn mặt Giang Vãn, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, rất ấm áp, rất giống mẹ trong tưởng tượng của cậu!
Cho nên, Tây Bảo vừa rồi trái tim nhỏ còn lo sợ bất an, đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí cảm thấy Giang Vãn rất thân thiết. Mà lúc Giang Vãn nhìn thấy khuôn mặt cậu bé, trái tim như đập lỡ một nhịp.
Cậu bé.. Lớn lên thật đáng yêu. Một cảm giác vô cùng thân thiết.
" Dì ơi. "Tây Bảo nhút nhát sợ sệt mà gọi cô một tiếng, giống như đang do dự, khuôn mặt nhỏ còn có chút ngượng ngùng. Tây Bảo kỳ thật có lúc nghĩ sẽ gọi cô một tiếng mẹ, nhưng là đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, cậu cũng sợ người nhà.
" Ơi. "Giang Vãn nắm tay nhỏ của cậu bé, nhớ tới ý nghĩ của chính mình vừa rồi kia, cô cũng có chút xấu hổ:" Đi thôi, dì dẫn con đi thang máy. "
" Vâng. "Tây Bảo rất ngoan ngoãn.
Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, Tây Bảo ngoan ngoãn cầm tay cô, đôi mắt to nhìn Giang Vãn, giống như có gì muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Vãn đã nhận ra điều đó, đứa trẻ này đúng là không thể che giấu cảm xúc, cô hơi hơi mỉm cười:" Cậu bé, đã xảy ra chuyện gì vậy? "
" Con.. con cảm thấy.. cảm thấy dì, dì rất giống mẹ con. "Khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo có chút hồng hồng, hơi xấu hổ không dám nhìn thẳng Giang Vãn" Cơ mà.. Chỉ là.. mẹ trong tưởng tượng của con.. "
Giang Vãn trái tim mềm nhũn, nơi đó phảng phất như bị chọc một chút, cô ôn nhu hỏi:" Mẹ con đâu? "
Tây Bảo lắc lắc đầu, đôi mắt to mang theo vài phần mất mát. Nghe được đáp án này, Giang Vãn có chút đau lòng." Dì, dì là người rất bình phàm sao? "
Giang Vãn còn không kịp nói chuyện, Tây Bảo đột nhiên lại mở miệng. Khuôn mặt đáng yêu của cậu bé có chút phiến hồng, mắt to tràn ngập ánh sáng hy vọng, giọng nói ôn nhu. Giang Vãn nghĩ nghĩ về chính mình, vẫn là nhoẻn miệng cười:" Rất bình phàm. "
" Vậy, dì, dì có từng lạc đường sao? Giống như con vậy? "Tây Bảo mắt có tia sáng rạng rỡ lóng lánh.
Giang Vãn lại cười:" Đương nhiên là có chứ, giống như con vậy, nhưng dì lạc đường rất nhiều lần. "
" Dì! "Tây Bảo đột nhiên có chút nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhiễm một tầng hơi mỏng màu hồng phấn," Dì, vậy dì có bảo bảo sao? "
Giang Vãn đột nhiên sửng sốt một chút. Cô có bảo bảo sao?
Cô có! Lúc cô ở bệnh viện tỉnh lại, mọi người đều nói cô có bảo bảo, bảo bảo của cô đã qua đời..
Mà Lệ Mạc Sâm, cũng là tìm cô muốn tin tức bảo bảo. Cô nghĩ nếu bảo bảo của cô còn sống, hẳn là cũng năm tuổi đi?
" Dì sao vậy? "Tây Bảo không biết mình đã nói sai cái gì rồi, sắc mặt dì vì sao đột nhiên trở nên có chút khổ sở? Tây Bảo thật cẩn thận hỏi thăm một tiếng.
" Không có gì, dì từng có bảo bảo, nếu nó ở bên dì, hẳn là đã lớn như con vậy. "Giang Vãn khịt mũi, hốc mắt có chút đỏ:" Mắt dì đột nhiên không thoải mái. "
" A, vậy, dì ơi, bạn ấy đang ở đâu? "Tây Bảo hỏi.
" Bạn ấy.. bạn ấy hẳn là ở một nơi rất xa. "Giang Vãn cũng không biết nữa.
" Dì à, có một câu nói là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt! "Tây Bảo chớp chớp mắt:" Dì, con có thể gọi dì là mẹ sao? Con cảm thấy dì rất giống mẹ con! "
Giang Vãn cong môi cười:" Mẹ cũng không thể tùy tiện mà gọi nha. "
" Dì, dì xem, chóp mũi con có một nốt ruồi.. dì nơi này cũng có.. "Tây Bảo phấn khích tay nhỏ chỉ chỉ chỉ chóp mũi mình, lại chỉ chóp mũi Giang Vãn, ngữ khí có tia vui vẻ:" Mẹ con rất bình phàm, mẹ sẽ lạc đường, dì cũng vậy. "
Giang Vãn cười cười, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu.
" Được, bảo bối, mau lên tầng thôi, về sau không được chạy loạn, phải chú ý an toàn biết không. "Giang Vãn nhìn con số đang nhảy lên, sắp đến tầng cao nhất nơi tổng giám đốc làm việc, thế nhưng cái khoảnh khắc này, cô với đứa bé này, có chút không nỡ chia tay. Giống như cô có chút hy vọng, đứa nhỏ này giống như là con cô vậy.
" Dì ơi, dì tên là gì vậy? "Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.
Giang Vãn sửa sang lại cổ áo cho cậu bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu:" Dì tên Giang Vãn. "
" Tên dì thật đẹp nha, con tên Lệ Giang Hữu! Tên của con cũng có chữ Giang! "Cậu nhóc vui sướng cực kỳ, khóe mắt đuôi lông mày đều là hưng phấn.
Giang Vãn cũng cười, thật sự rất có duyên phận. Cửa thang máy mở ra. Tây Bảo đi ra ngoài, lưu luyến mà vẫy tay với Giang Vãn:" Dì, con còn có thể gặp lại dì không? "
" Có chứ."Nhìn bóng dáng cậu bé, ngực Giang Vãn có chút đau.
"Cậu bé bên ngoài kia thật đẹp trai, quá là đáng yêu, tôi cảm thấy đặc biệt thích hợp với con trai nam chính trong bộ phim truyền hình tháng sau của công ty chúng ta."
"Không phải nói đang muốn phát truyển ngôi sao nhí sao? Không bằng đi hỏi một chút cậu bé kia bố mẹ là ai? Tôi cảm thấy vô cùng thích hợp."
"Cậu bé kia không phải lạc đường sao? Hẳn là con trai của nhận viên công ty chúng ta đi?"
"Tôi thật sự từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên thấy cậu bé đẹp trai như vậy, cặp mắt kia thật sự quá đẹp.."
Với những lời bình luận của bọn họ, Bạch Lệ Bình nhíu mày: "Không muốn làm việc nữa sao? Còn ở văn phòng nói chuyện phiếm."
"Bạch tỷ, đừng nghiêm túc như vậy chứ, chị cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, cậu bé kia thật sự quá yêu nghiệt.."
Điện thoại của Bạch Lệ Bình trên bàn đột nhiên vang lên, cô vừa thấy là điện thoại từ văn phòng tổng giám đốc, là Tô Thanh.
Bạch tỷ, bây giờ tổng giám đốc đang tìm một cậu bé, phiền cô để ý giúp cậu bé khoảng chừng năm tuổi. "
" Được. "Bạch Lệ Bình cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi hỏi mấy trợ lý còn đang chụm đầu nói chuyện với nhau:" Các cô nói vừa rồi có một đứa bé lạc đường ở bên ngoài? "
" Đúng vậy, ở cửa thang máy lầu chúng ta, bây giờ đang có rất nhiều người vây xem.. Bạch tỷ, chị cũng đi xem a.. "
Không đợi những trợ lý đó nói xong, Bạch Lệ Bình lập tức bước chân đi ra ngoài xem, quả nhiên, ở cửa thang máy bên kia, một cậu bé đang bị khá nhiều người vây quanh. Từ góc độ của Bạch Lệ Bình, cô thấy rõ mặt của cậu bé, quả nhiên rất dễ làm người ta kinh diễm, thậm chí.. Có điểm giống người nhà Lệ gia. Đặc biệt là cặp mắt kia, cùng với Lệ Mạc Sâm quả thực quá giống!
Bạch Lệ Bình có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là cậu bé của họ hàng Lệ gia được tổng giám đốc chăm sóc cả ngày nay đó sao? Bằng không, tổng giám đốc như thế nào lại mang theo trẻ con tới công ty? Bạch Lệ Bình cũng không có suy nghĩ nhiều, đi qua giải tán mọi người, cô gọi Giang Vãn tới.
Giang Vãn vốn dĩ đang ở chỗ Tô Ni sửa sang lại thông báo, đột nhiên đã bị Bạch Lệ Bình gọi vào cửa thang máy.
" Bạch tỷ. "Giang Vãn có chút nghi hoặc, đặc biệt là khi nhìn Bạch Lệ Bình còn dẫn theo một bé trai.
" Tiểu Giang, em bây giờ đưa đứa nhỏ này đến văn phòng tổng giám đốc, em làm việc thì chị tương đối yên tâm. "Bạch tỷ nói theo công thức:" Trở về sớm một chút. "
" Vâng. "Giang Vãn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Bạch Lệ Bình dẫm lên giày cao gót lại trở về văn phòng. Giang Vãn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, dắt tay cậu, mỉm cười nói:" Đi thôi, dì đưa con lên lầu. "
Tây Bảo vừa rồi bị nhiều người vây quanh như vậy đương nhiên có chút sợ hãi, cậu kỳ thật rất sợ người lạ, nhưng lúc cậu ngẩng đầu thấy khuôn mặt Giang Vãn, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, rất ấm áp, rất giống mẹ trong tưởng tượng của cậu!
Cho nên, Tây Bảo vừa rồi trái tim nhỏ còn lo sợ bất an, đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí cảm thấy Giang Vãn rất thân thiết. Mà lúc Giang Vãn nhìn thấy khuôn mặt cậu bé, trái tim như đập lỡ một nhịp.
Cậu bé.. Lớn lên thật đáng yêu. Một cảm giác vô cùng thân thiết.
" Dì ơi. "Tây Bảo nhút nhát sợ sệt mà gọi cô một tiếng, giống như đang do dự, khuôn mặt nhỏ còn có chút ngượng ngùng. Tây Bảo kỳ thật có lúc nghĩ sẽ gọi cô một tiếng mẹ, nhưng là đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, cậu cũng sợ người nhà.
" Ơi. "Giang Vãn nắm tay nhỏ của cậu bé, nhớ tới ý nghĩ của chính mình vừa rồi kia, cô cũng có chút xấu hổ:" Đi thôi, dì dẫn con đi thang máy. "
" Vâng. "Tây Bảo rất ngoan ngoãn.
Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, Tây Bảo ngoan ngoãn cầm tay cô, đôi mắt to nhìn Giang Vãn, giống như có gì muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Vãn đã nhận ra điều đó, đứa trẻ này đúng là không thể che giấu cảm xúc, cô hơi hơi mỉm cười:" Cậu bé, đã xảy ra chuyện gì vậy? "
" Con.. con cảm thấy.. cảm thấy dì, dì rất giống mẹ con. "Khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo có chút hồng hồng, hơi xấu hổ không dám nhìn thẳng Giang Vãn" Cơ mà.. Chỉ là.. mẹ trong tưởng tượng của con.. "
Giang Vãn trái tim mềm nhũn, nơi đó phảng phất như bị chọc một chút, cô ôn nhu hỏi:" Mẹ con đâu? "
Tây Bảo lắc lắc đầu, đôi mắt to mang theo vài phần mất mát. Nghe được đáp án này, Giang Vãn có chút đau lòng." Dì, dì là người rất bình phàm sao? "
Giang Vãn còn không kịp nói chuyện, Tây Bảo đột nhiên lại mở miệng. Khuôn mặt đáng yêu của cậu bé có chút phiến hồng, mắt to tràn ngập ánh sáng hy vọng, giọng nói ôn nhu. Giang Vãn nghĩ nghĩ về chính mình, vẫn là nhoẻn miệng cười:" Rất bình phàm. "
" Vậy, dì, dì có từng lạc đường sao? Giống như con vậy? "Tây Bảo mắt có tia sáng rạng rỡ lóng lánh.
Giang Vãn lại cười:" Đương nhiên là có chứ, giống như con vậy, nhưng dì lạc đường rất nhiều lần. "
" Dì! "Tây Bảo đột nhiên có chút nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhiễm một tầng hơi mỏng màu hồng phấn," Dì, vậy dì có bảo bảo sao? "
Giang Vãn đột nhiên sửng sốt một chút. Cô có bảo bảo sao?
Cô có! Lúc cô ở bệnh viện tỉnh lại, mọi người đều nói cô có bảo bảo, bảo bảo của cô đã qua đời..
Mà Lệ Mạc Sâm, cũng là tìm cô muốn tin tức bảo bảo. Cô nghĩ nếu bảo bảo của cô còn sống, hẳn là cũng năm tuổi đi?
" Dì sao vậy? "Tây Bảo không biết mình đã nói sai cái gì rồi, sắc mặt dì vì sao đột nhiên trở nên có chút khổ sở? Tây Bảo thật cẩn thận hỏi thăm một tiếng.
" Không có gì, dì từng có bảo bảo, nếu nó ở bên dì, hẳn là đã lớn như con vậy. "Giang Vãn khịt mũi, hốc mắt có chút đỏ:" Mắt dì đột nhiên không thoải mái. "
" A, vậy, dì ơi, bạn ấy đang ở đâu? "Tây Bảo hỏi.
" Bạn ấy.. bạn ấy hẳn là ở một nơi rất xa. "Giang Vãn cũng không biết nữa.
" Dì à, có một câu nói là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt! "Tây Bảo chớp chớp mắt:" Dì, con có thể gọi dì là mẹ sao? Con cảm thấy dì rất giống mẹ con! "
Giang Vãn cong môi cười:" Mẹ cũng không thể tùy tiện mà gọi nha. "
" Dì, dì xem, chóp mũi con có một nốt ruồi.. dì nơi này cũng có.. "Tây Bảo phấn khích tay nhỏ chỉ chỉ chỉ chóp mũi mình, lại chỉ chóp mũi Giang Vãn, ngữ khí có tia vui vẻ:" Mẹ con rất bình phàm, mẹ sẽ lạc đường, dì cũng vậy. "
Giang Vãn cười cười, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu.
" Được, bảo bối, mau lên tầng thôi, về sau không được chạy loạn, phải chú ý an toàn biết không. "Giang Vãn nhìn con số đang nhảy lên, sắp đến tầng cao nhất nơi tổng giám đốc làm việc, thế nhưng cái khoảnh khắc này, cô với đứa bé này, có chút không nỡ chia tay. Giống như cô có chút hy vọng, đứa nhỏ này giống như là con cô vậy.
" Dì ơi, dì tên là gì vậy? "Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.
Giang Vãn sửa sang lại cổ áo cho cậu bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu:" Dì tên Giang Vãn. "
" Tên dì thật đẹp nha, con tên Lệ Giang Hữu! Tên của con cũng có chữ Giang! "Cậu nhóc vui sướng cực kỳ, khóe mắt đuôi lông mày đều là hưng phấn.
Giang Vãn cũng cười, thật sự rất có duyên phận. Cửa thang máy mở ra. Tây Bảo đi ra ngoài, lưu luyến mà vẫy tay với Giang Vãn:" Dì, con còn có thể gặp lại dì không? "
" Có chứ."Nhìn bóng dáng cậu bé, ngực Giang Vãn có chút đau.
Bình luận facebook