Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Thành phố Lan có phần mềm chấm điểm, sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc thì các học sinh vẫn phải đến trường, đáp án sẽ được công bố để mọi người dự đoán điểm số.
Hôm đó tất cả thầy cô đều tới đông đủ, kể cả cô chủ nhiệm.
Khoảng thời gian này, cô đã khỏe hơn nhiều rồi, tinh thần cũng tốt hơn.
Theo nguồn tin nội bộ, khóa sau cô sẽ không làm chủ nhiệm nữa, để có thêm thời gian ổn định lại sức khỏe và sinh thêm em bé.
Gần đây Tư Trạm bắt đầu tiếp nhận 6 dự án mới, mệt tới mức chỉ muốn ngủ nướng. Nhưng sáng sớm hôm nay có một cuộc điện thoại từ trường học, chủ nhiệm Tôn mời Tư Trạm tới làm báo cáo « Ngược gió trở mình bước vào Thanh Hoa » cho học sinh cuối cấp.
Bản thảo được chủ nhiệm Tôn nhiệt tình sáng tác với mục đích là cổ vũ thành tích không mấy khả quan của các học sinh cuối cấp, không muốn họ từ bỏ ước mơ, chỉ cần cố gắng thì sẽ có được thành công.
Tư Trạm vừa nhìn thấy bản thảo liền nhếch môi.
Ngược gió trở mình thì liên quan gì đến Tư Trạm?
Chẳng phải Tư Trạm dựa vào giải nhất cuộc thi robot Quốc gia mới được vào thẳng hay sao?
Chủ nhiệm Tôn đưa bảng điểm cuối kỳ lớp 11, nó đã được lưu trữ gần một năm nay, ông chỉ nói: “Em bắt đầu từ đây nhé, dù phải bỏ nhiều thời gian cho việc thi đấu nhưng tôi vẫn theo kịp thành tích. ”
Cuộc thi lần trước Tư Trạm thi một lần duy nhất đã đứng nhì lớp, là do Đồng Miểu soạn sẵn những câu trọng tâm có thể xuất hiện trong đề thi.
Tư Trạm xoa trán, xin xỏ “Em đâu phải là học sinh xuất sắc gì đâu thầy, sao thầy không tìm Đồng Miểu đi?”
Chính vì thành tích học tập ngày càng tiến bộ nên mới được chọn.
Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt nói: “Khả năng học tập của em ngang bằng với các học sinh khác, mọi người nhìn vào sẽ thấy đồng cảm và đây cũng là cách cổ vũ tốt nhất. Chứ em nói xem chỉ cần chăm chỉ học sẽ giống như Đồng Miểu thì có ai mà tin?’’
Tư Tram nghẹn lời.
Thì cứ xem là thật đi, nhưng mà vẫn kỳ quặc thế nào ấy.
“Ờ… Thầy tin em có khả năng diễn thuyết, em cứ xem kỹ đi, đến lúc đó nói theo bản thảo cũng được.” Chủ nhiệm Tôn nghiêm túc vỗ vai Tư Trạm.
Nếu lúc nhập học Tư Trạm không chọc tức chủ nhiệm Tôn thì đã không sao. Ai mà ngờ được lại có ngày Tư Trạm được ngồi trong phòng chủ nhiệm, yên tĩnh đọc bản thảo.
Thời gian là tuyệt vời như vậy, Tư Trạm dần trưởng thành chững chạc. Hóa ra vì muốn đuổi Tư Trạm ra khỏi trường, chủ nhiệm Tôn đã la hét, thức trắng đêm để viết những bản thảo tuyệt vời.
Tư Trạm nằm lên trên bàn, vênh váo đọc bản thảo.
“Còn nhớ lúc mới lên lớp 10, tôi không có mục tiêu gì… Chỉ biết chơi robot mà thôi.”
Chủ nhiệm Tôn e hèm: “Học hành vào. Mục tiêu duy nhất là học tập, em có thấy xấu hổ khi nhắc đến điểm số lúc đấy của mình không? ’’
“Một buổi sáng lớp 11, thầy chủ nhiệm phát cho cả lớp một mảnh giấy để viết ra lý tưởng của mình. Lúc đó, tôi chỉ tiện tay viết tên một ngôi trường sư phạm… Đừng nói vậy chứ, nếu có viết thì phải viết trường Đại học Thanh Hoa mà thầy.”
Chủ nhiệm Tôn nhìn Tư Trạm chằm chằm: “Em đọc cẩn thận cho tôi. ”
“Sau này tôi nhận ra, tôi không có lý do gì mà không chịu cố gắng. Nhìn cha vất vả làm việc nuôi con, nhìn mẹ cẩn thận dè dặt để không ảnh hưởng tâm trạng của con, họ có thể chịu được trăm bề vất vả, không có được bữa ăn ngon nhưng vẫn muốn tôi được học hành đàng hoàng... Thầy ơi, thầy cảm thấy em đọc đoạn này ổn sao thầy?”
Tư Trạm nhìn lên, đôi mắt khẽ cong lên, cố nhịn cười.
Chủ nhiệm Tôn gõ bàn, nghe Tư Trạm vừa đọc vừa trêu cũng thấy xấu hổ: “Em không thể không nói được.’’
Tư Trạm nhíu mày, giơ hai tay đầu hàng, rồi yên lặng dựa vào ghế.
Sáng sớm Khương Dao gọi Đồng Miểu đến trường nhờ kiểm tra đáp án. Với trình độ của cô có thể dễ dàng vượt qua điểm chuẩn của trường Điện ảnh, nhưng Khương Dao vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Khi hai người đến lớp, phân nửa đang tám chuyện, phân nửa thì chạy đến phòng giáo viên hỏi chuyện.
Khương Dao lấy tờ đáp án của mình ra, sau đó mượn thêm đáp án của Từ Mậu Điền nằm lên bàn mà đối chiếu.
Từ Mậu Điền vỗ vai Đồng Miểu: “Điểm của Khương Dao thế nào?’’
Đồng Miểu cười lắc đầu: “Vẫn chưa kiểm xong, nhưng rất khá, chắc tầm 600 điểm.”
Từ Mậu Điền như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu: “Này, tôi rất muốn biết thành tích thi tốt nghiệp của cậu đấy, tiếc là...”
Đồng Miểu hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao? ”
Từ Mậu Điền nhún vai: “Cũng như mọi khi thôi, không có gì khác thường cả.”
“Vậy cũng chưa xác định được gì, phải cố tăng điểm lên. ”
Từ Mậu Điền thở dài: “Đúng đó, phải nắm chắc thì mới được, vì quản trị và kiến trúc thì hơi quá sức. ’’
Đồng Miểu cảm thán, Từ Mậu Điền và Chu Nhã Như là kiểu học sinh không ngừng theo đuổi tương lai, không bao giờ ngủ quên trên chiến thắng.
Đồng Miểu nhớ đến hai người bạn cùng phòng của mình lúc ở trại đông, hai người họ đều giống như nhau, đều muốn tập trung hết mình cho mục tiêu. Nếu như đạt điểm cao thì tương lai sau này có thể dễ dàng kiếm ra tiền.
Nếu như không có chú Tư và Tư Trạm thì Đồng Miểu sẽ theo học những thứ đó.
Gánh vác cuộc sống tương lai và chăm sóc cho mẹ thì sở thích không còn được bàn tới.
Nhưng giờ đây lại có người không hề do dự thay Đồng Miểu gánh vác trọng trách này.
Đồng Miểu thầm nói Tư Trạm quả thật rất tốt.
Có lẽ vì quá tập trung suy nghĩ nên ngay cả Từ Mậu Điền đi khỏi cũng không hay biết, cho đến khi Khương Dao nắm lấy tay của Đồng Miểu.
“Mèo con, đề này lúc trước tớ đã làm qua rất nhiều lần nhưng vẫn bị sai, tức thật đấy.”
Khương Dao vò đầu bứt tóc khi phát hiện mình làm sai một câu, muốn được trở về buổi thi hôm ấy sửa lại đáp án.
Đồng Miểu lấy lại tinh thần, giúp cậu ta chỉnh lại tóc: “Không sao đâu, thi tốt nghiệp đương nhiên căng thẳng rồi.”
Khương Dao chề môi, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối: “Tớ còn tớ có thể đạt được 600 điểm, nhưng bây giờ phải làm sao đây! ”
Đồng Miểu cúi xuống nhìn: “Thế là bây giờ được bao nhiêu điểm? ”
Khuong Dao đem điểm của mình ra tính thử: “Nếu như môn Văn đạt 50 điểm, Anh văn đạt 20 điểm thì may ra được 640 điểm. ”
Đồng Miểu bất đắc dĩ lắc đầu: “ Này, điểm như vậy là rất cao rồi đó, cậu cũng phải chừa đường cho các bạn khác nữa chứ. ”
Khương Dao ngồi yên trên ghế: “Nhưng mà thầy Quý lúc trước thi được 700 điểm đấy… ”
Đồng Miểu nghiêm túc nói: “Vậy cậu có tự tin để vượt qua thầy Quý hay không?”
Khương Dao liền ngồi thẳng dậy, cảm thấy lời nói của Đồng Miểu rất có lý, một lời như thức tỉnh người trong mộng.
“Mọi người tính điểm xong đến chỗ mình đăng ký nha, đến lúc đó trường học của chúng ta sẽ kết hợp với các trường trọng điểm khác căn cứ và đánh giá bảng điểm, để tiện cho mọi người sắp xếp nguyện vọng. Nhất định phải điền điểm chính xác vào đó. ”
Chu Nhã Như cuộn cuốn sách như micro thông báo cho mọi người.
Từ Mậu Điền nói theo: “Đúng vậy, lát nữa có người từ văn phòng giáo viên về thì mọi người sẽ được biết.”
Các học sinh lần lượt đến chỗ Chu Nhã Như đăng ký, Từ Mậu Điền, căn cứ số liệu của Chu Nhã Như lập thành bảng biểu để gửi email cho các giáo viên.
Khi kiểm tra điểm số, lớp học đã chật cứng người, mọi người đang nhìn nhau và bắt đầu lúng túng.
Hóa ra tất cả đều đã kết thúc, thế mà lại không ai muốn rời đi.
Phấn đấu 3 năm ở đây, chỉ vì muốn rời khỏi, vậy mà đây là nơi mang lại cho họ hồi ức đẹp nhất.
Không còn cơ hội ở cùng bọn họ nữa, tất cả vì một mục tiêu mà phấn đấu, vì giải được bài khó mà cùng vui vẻ.
Không còn được cùng nhau đi dạo nữa.
Các học sinh lớp 11 đi qua lại ở hành lang, bọn họ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn các anh chị lớp 12 nhưng lại không biết rằng nơi đây có một cảm xúc quyến luyến không rời.
Mọi người yên lặng trở về vị trí cũ của mình, chạm vào bàn học, những dấu vết do bản thân để lại bây giờ có muốn mang theo cũng không được.
Và đó là lần cuối cùng.
Sau khi bắt đầu tháng 9 tựu trường, chỗ ngồi của bọn họ sẽ thuộc về người khác, bắt đầu một hành trình mới không còn liên quan đến bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm cầm giấy báo dự thi đi ngang qua phòng học nhìn thấy cửa vẫn còn mở. Cô ló đầu vào xem thì phát hiện các bạn đang ngồi yên tại chỗ của mình.
Cô đứng ngay cửa, lần đầu tiên thấy cô không nói vội cái gì, vẻ mặt nghiêm túc, còn dịu dàng và lịch sự hỏi: “Này, sao các em còn chưa về nhà? ”
Tiếng chuông trường học vang lên, tiếng chuông chói tai vang vọng khắp tòa nhà.
Chu Nhã Như đột nhiên nghiêm túc đứng lên: “Đứng dậy! ”
Cả lớp giống như ăn ý nhau, ào ào đứng dậy, dùng âm thanh trong 3 năm qua hô vang: “Chúng em chào cô! ”
Cô giáo bất chợt nở nụ cười, nước mắt cũng dâng trào.
Các bạn trong lớp bắt đầu khóc, nhưng ai cũng đều ngầm hiều, họ không muốn phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này.
Cô bé kính cận thích nói đùa nức nở nói: “Cô ơi, mơ ước của em là được ngủ trong lớp nhưng mà lại không bị mắng ạ.”
“Cô ơi, em muốn dành thêm một ngày để ôn Toán, Anh văn, Lý, Hoá, Sinh. ”
“Cô ơi, em muốn quay về một tháng trước chăm chỉ ôn bài.”
“Em muốn ăn vụng gà rán trong phòng học. ”
“Với lại có thể kẹp truyện manga vào sách Toán nhưng không sợ bị mất. ”
“Đến tiết Vật lý không cần phải ép mình chăm chú nghe giảng.”
“Tiết Sinh khi giảng về trứng thụ tinh, tớ rất muốn cười nhưng không dám. ”
…
Mọi người cứ liên tục nói, đem hết những mong muốn trong 3 năm qua chưa hoàn thành được nói ra hết.
Họ nói như không thể kể thêm được nữa, giống như nói hết tất cả ra rồi nó sẽ trở thành hiện thực.
Giáo viên chủ nhiệm kéo kính lên, đứng ngay cửa chờ mọi người nói hết.
Mãi đến khi trong lớp yên tĩnh trở lại, cô mới vung tay để bảo mọi người ngồi xuống.
Sau đó đặt cặp và sách lên bục giảng, cầm viên phấn lên, cẩn thận viết bài tập hè lên bảng.
Tương lai sáng lạn, không thể tách rời.
Cô nhẹ nhàng buông phấn xuống, quan sát hai hàng chữ kia, sau đó quay người lại, nghẹn ngào nói: “Tan học!”
Hôm đó tất cả thầy cô đều tới đông đủ, kể cả cô chủ nhiệm.
Khoảng thời gian này, cô đã khỏe hơn nhiều rồi, tinh thần cũng tốt hơn.
Theo nguồn tin nội bộ, khóa sau cô sẽ không làm chủ nhiệm nữa, để có thêm thời gian ổn định lại sức khỏe và sinh thêm em bé.
Gần đây Tư Trạm bắt đầu tiếp nhận 6 dự án mới, mệt tới mức chỉ muốn ngủ nướng. Nhưng sáng sớm hôm nay có một cuộc điện thoại từ trường học, chủ nhiệm Tôn mời Tư Trạm tới làm báo cáo « Ngược gió trở mình bước vào Thanh Hoa » cho học sinh cuối cấp.
Bản thảo được chủ nhiệm Tôn nhiệt tình sáng tác với mục đích là cổ vũ thành tích không mấy khả quan của các học sinh cuối cấp, không muốn họ từ bỏ ước mơ, chỉ cần cố gắng thì sẽ có được thành công.
Tư Trạm vừa nhìn thấy bản thảo liền nhếch môi.
Ngược gió trở mình thì liên quan gì đến Tư Trạm?
Chẳng phải Tư Trạm dựa vào giải nhất cuộc thi robot Quốc gia mới được vào thẳng hay sao?
Chủ nhiệm Tôn đưa bảng điểm cuối kỳ lớp 11, nó đã được lưu trữ gần một năm nay, ông chỉ nói: “Em bắt đầu từ đây nhé, dù phải bỏ nhiều thời gian cho việc thi đấu nhưng tôi vẫn theo kịp thành tích. ”
Cuộc thi lần trước Tư Trạm thi một lần duy nhất đã đứng nhì lớp, là do Đồng Miểu soạn sẵn những câu trọng tâm có thể xuất hiện trong đề thi.
Tư Trạm xoa trán, xin xỏ “Em đâu phải là học sinh xuất sắc gì đâu thầy, sao thầy không tìm Đồng Miểu đi?”
Chính vì thành tích học tập ngày càng tiến bộ nên mới được chọn.
Chủ nhiệm Tôn nghiêm mặt nói: “Khả năng học tập của em ngang bằng với các học sinh khác, mọi người nhìn vào sẽ thấy đồng cảm và đây cũng là cách cổ vũ tốt nhất. Chứ em nói xem chỉ cần chăm chỉ học sẽ giống như Đồng Miểu thì có ai mà tin?’’
Tư Tram nghẹn lời.
Thì cứ xem là thật đi, nhưng mà vẫn kỳ quặc thế nào ấy.
“Ờ… Thầy tin em có khả năng diễn thuyết, em cứ xem kỹ đi, đến lúc đó nói theo bản thảo cũng được.” Chủ nhiệm Tôn nghiêm túc vỗ vai Tư Trạm.
Nếu lúc nhập học Tư Trạm không chọc tức chủ nhiệm Tôn thì đã không sao. Ai mà ngờ được lại có ngày Tư Trạm được ngồi trong phòng chủ nhiệm, yên tĩnh đọc bản thảo.
Thời gian là tuyệt vời như vậy, Tư Trạm dần trưởng thành chững chạc. Hóa ra vì muốn đuổi Tư Trạm ra khỏi trường, chủ nhiệm Tôn đã la hét, thức trắng đêm để viết những bản thảo tuyệt vời.
Tư Trạm nằm lên trên bàn, vênh váo đọc bản thảo.
“Còn nhớ lúc mới lên lớp 10, tôi không có mục tiêu gì… Chỉ biết chơi robot mà thôi.”
Chủ nhiệm Tôn e hèm: “Học hành vào. Mục tiêu duy nhất là học tập, em có thấy xấu hổ khi nhắc đến điểm số lúc đấy của mình không? ’’
“Một buổi sáng lớp 11, thầy chủ nhiệm phát cho cả lớp một mảnh giấy để viết ra lý tưởng của mình. Lúc đó, tôi chỉ tiện tay viết tên một ngôi trường sư phạm… Đừng nói vậy chứ, nếu có viết thì phải viết trường Đại học Thanh Hoa mà thầy.”
Chủ nhiệm Tôn nhìn Tư Trạm chằm chằm: “Em đọc cẩn thận cho tôi. ”
“Sau này tôi nhận ra, tôi không có lý do gì mà không chịu cố gắng. Nhìn cha vất vả làm việc nuôi con, nhìn mẹ cẩn thận dè dặt để không ảnh hưởng tâm trạng của con, họ có thể chịu được trăm bề vất vả, không có được bữa ăn ngon nhưng vẫn muốn tôi được học hành đàng hoàng... Thầy ơi, thầy cảm thấy em đọc đoạn này ổn sao thầy?”
Tư Trạm nhìn lên, đôi mắt khẽ cong lên, cố nhịn cười.
Chủ nhiệm Tôn gõ bàn, nghe Tư Trạm vừa đọc vừa trêu cũng thấy xấu hổ: “Em không thể không nói được.’’
Tư Trạm nhíu mày, giơ hai tay đầu hàng, rồi yên lặng dựa vào ghế.
Sáng sớm Khương Dao gọi Đồng Miểu đến trường nhờ kiểm tra đáp án. Với trình độ của cô có thể dễ dàng vượt qua điểm chuẩn của trường Điện ảnh, nhưng Khương Dao vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Khi hai người đến lớp, phân nửa đang tám chuyện, phân nửa thì chạy đến phòng giáo viên hỏi chuyện.
Khương Dao lấy tờ đáp án của mình ra, sau đó mượn thêm đáp án của Từ Mậu Điền nằm lên bàn mà đối chiếu.
Từ Mậu Điền vỗ vai Đồng Miểu: “Điểm của Khương Dao thế nào?’’
Đồng Miểu cười lắc đầu: “Vẫn chưa kiểm xong, nhưng rất khá, chắc tầm 600 điểm.”
Từ Mậu Điền như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu: “Này, tôi rất muốn biết thành tích thi tốt nghiệp của cậu đấy, tiếc là...”
Đồng Miểu hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao? ”
Từ Mậu Điền nhún vai: “Cũng như mọi khi thôi, không có gì khác thường cả.”
“Vậy cũng chưa xác định được gì, phải cố tăng điểm lên. ”
Từ Mậu Điền thở dài: “Đúng đó, phải nắm chắc thì mới được, vì quản trị và kiến trúc thì hơi quá sức. ’’
Đồng Miểu cảm thán, Từ Mậu Điền và Chu Nhã Như là kiểu học sinh không ngừng theo đuổi tương lai, không bao giờ ngủ quên trên chiến thắng.
Đồng Miểu nhớ đến hai người bạn cùng phòng của mình lúc ở trại đông, hai người họ đều giống như nhau, đều muốn tập trung hết mình cho mục tiêu. Nếu như đạt điểm cao thì tương lai sau này có thể dễ dàng kiếm ra tiền.
Nếu như không có chú Tư và Tư Trạm thì Đồng Miểu sẽ theo học những thứ đó.
Gánh vác cuộc sống tương lai và chăm sóc cho mẹ thì sở thích không còn được bàn tới.
Nhưng giờ đây lại có người không hề do dự thay Đồng Miểu gánh vác trọng trách này.
Đồng Miểu thầm nói Tư Trạm quả thật rất tốt.
Có lẽ vì quá tập trung suy nghĩ nên ngay cả Từ Mậu Điền đi khỏi cũng không hay biết, cho đến khi Khương Dao nắm lấy tay của Đồng Miểu.
“Mèo con, đề này lúc trước tớ đã làm qua rất nhiều lần nhưng vẫn bị sai, tức thật đấy.”
Khương Dao vò đầu bứt tóc khi phát hiện mình làm sai một câu, muốn được trở về buổi thi hôm ấy sửa lại đáp án.
Đồng Miểu lấy lại tinh thần, giúp cậu ta chỉnh lại tóc: “Không sao đâu, thi tốt nghiệp đương nhiên căng thẳng rồi.”
Khương Dao chề môi, khuôn mặt tràn đầy tiếc nuối: “Tớ còn tớ có thể đạt được 600 điểm, nhưng bây giờ phải làm sao đây! ”
Đồng Miểu cúi xuống nhìn: “Thế là bây giờ được bao nhiêu điểm? ”
Khuong Dao đem điểm của mình ra tính thử: “Nếu như môn Văn đạt 50 điểm, Anh văn đạt 20 điểm thì may ra được 640 điểm. ”
Đồng Miểu bất đắc dĩ lắc đầu: “ Này, điểm như vậy là rất cao rồi đó, cậu cũng phải chừa đường cho các bạn khác nữa chứ. ”
Khương Dao ngồi yên trên ghế: “Nhưng mà thầy Quý lúc trước thi được 700 điểm đấy… ”
Đồng Miểu nghiêm túc nói: “Vậy cậu có tự tin để vượt qua thầy Quý hay không?”
Khương Dao liền ngồi thẳng dậy, cảm thấy lời nói của Đồng Miểu rất có lý, một lời như thức tỉnh người trong mộng.
“Mọi người tính điểm xong đến chỗ mình đăng ký nha, đến lúc đó trường học của chúng ta sẽ kết hợp với các trường trọng điểm khác căn cứ và đánh giá bảng điểm, để tiện cho mọi người sắp xếp nguyện vọng. Nhất định phải điền điểm chính xác vào đó. ”
Chu Nhã Như cuộn cuốn sách như micro thông báo cho mọi người.
Từ Mậu Điền nói theo: “Đúng vậy, lát nữa có người từ văn phòng giáo viên về thì mọi người sẽ được biết.”
Các học sinh lần lượt đến chỗ Chu Nhã Như đăng ký, Từ Mậu Điền, căn cứ số liệu của Chu Nhã Như lập thành bảng biểu để gửi email cho các giáo viên.
Khi kiểm tra điểm số, lớp học đã chật cứng người, mọi người đang nhìn nhau và bắt đầu lúng túng.
Hóa ra tất cả đều đã kết thúc, thế mà lại không ai muốn rời đi.
Phấn đấu 3 năm ở đây, chỉ vì muốn rời khỏi, vậy mà đây là nơi mang lại cho họ hồi ức đẹp nhất.
Không còn cơ hội ở cùng bọn họ nữa, tất cả vì một mục tiêu mà phấn đấu, vì giải được bài khó mà cùng vui vẻ.
Không còn được cùng nhau đi dạo nữa.
Các học sinh lớp 11 đi qua lại ở hành lang, bọn họ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn các anh chị lớp 12 nhưng lại không biết rằng nơi đây có một cảm xúc quyến luyến không rời.
Mọi người yên lặng trở về vị trí cũ của mình, chạm vào bàn học, những dấu vết do bản thân để lại bây giờ có muốn mang theo cũng không được.
Và đó là lần cuối cùng.
Sau khi bắt đầu tháng 9 tựu trường, chỗ ngồi của bọn họ sẽ thuộc về người khác, bắt đầu một hành trình mới không còn liên quan đến bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm cầm giấy báo dự thi đi ngang qua phòng học nhìn thấy cửa vẫn còn mở. Cô ló đầu vào xem thì phát hiện các bạn đang ngồi yên tại chỗ của mình.
Cô đứng ngay cửa, lần đầu tiên thấy cô không nói vội cái gì, vẻ mặt nghiêm túc, còn dịu dàng và lịch sự hỏi: “Này, sao các em còn chưa về nhà? ”
Tiếng chuông trường học vang lên, tiếng chuông chói tai vang vọng khắp tòa nhà.
Chu Nhã Như đột nhiên nghiêm túc đứng lên: “Đứng dậy! ”
Cả lớp giống như ăn ý nhau, ào ào đứng dậy, dùng âm thanh trong 3 năm qua hô vang: “Chúng em chào cô! ”
Cô giáo bất chợt nở nụ cười, nước mắt cũng dâng trào.
Các bạn trong lớp bắt đầu khóc, nhưng ai cũng đều ngầm hiều, họ không muốn phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này.
Cô bé kính cận thích nói đùa nức nở nói: “Cô ơi, mơ ước của em là được ngủ trong lớp nhưng mà lại không bị mắng ạ.”
“Cô ơi, em muốn dành thêm một ngày để ôn Toán, Anh văn, Lý, Hoá, Sinh. ”
“Cô ơi, em muốn quay về một tháng trước chăm chỉ ôn bài.”
“Em muốn ăn vụng gà rán trong phòng học. ”
“Với lại có thể kẹp truyện manga vào sách Toán nhưng không sợ bị mất. ”
“Đến tiết Vật lý không cần phải ép mình chăm chú nghe giảng.”
“Tiết Sinh khi giảng về trứng thụ tinh, tớ rất muốn cười nhưng không dám. ”
…
Mọi người cứ liên tục nói, đem hết những mong muốn trong 3 năm qua chưa hoàn thành được nói ra hết.
Họ nói như không thể kể thêm được nữa, giống như nói hết tất cả ra rồi nó sẽ trở thành hiện thực.
Giáo viên chủ nhiệm kéo kính lên, đứng ngay cửa chờ mọi người nói hết.
Mãi đến khi trong lớp yên tĩnh trở lại, cô mới vung tay để bảo mọi người ngồi xuống.
Sau đó đặt cặp và sách lên bục giảng, cầm viên phấn lên, cẩn thận viết bài tập hè lên bảng.
Tương lai sáng lạn, không thể tách rời.
Cô nhẹ nhàng buông phấn xuống, quan sát hai hàng chữ kia, sau đó quay người lại, nghẹn ngào nói: “Tan học!”
Bình luận facebook