Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 339 Đã đến lúc phải gặp báo ứng”
Chuyện này với Mỹ An thật sự quan trọng, bởi vì nếu là Thanh Bách làm thì anh đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Thanh Bách ngược lại không thấy vui vẻ gì với quyết định của mình. Anh buông tay Mỹ An ra, bước qua cô vào xe đuổi theo Đông Quân.
Anh thật sự đã bí mật dặn dò Tiến Thành bày ra một cái bày cho Lưu Văn Trường, chuyến tàu đó sẽ không đi sang biên giới, nó chỉ chạy vòng vòng mục đích là kéo dài thời gian cho cảnh sát đến mà thôi. Thanh Bách quyết định làm vì anh. biết đây là chuyện ý nghĩa nhất anh có thể làm cho Mỹ An nhưng mà làm xong rồi thì anh cũng mất tất cả.
Hiện tại cảnh sát đã bao vây toàn bộ bến tàu nhưng Lưu Văn Trường vẫn cố thủ trên tàu không chịu buông tay chịu trói. Trong tay ông ta có súng và cả bà Thu Huệ, cảnh sát vẫn chưa dám manh động, sợ ông ta sẽ làm tổn hại người vô tội.
“Lưu Văn Trường, chúng tôi yêu cầu ông buông tay chịu trói, hiện tại ông không thể thoát nữa đâu.”
Đông Quân cũng lên tiếng:
“Ông làm đủ loại chuyện ác, đã đến lúc phải gặp báo ứng”
VietWriter.vn
Thanh Bách cũng đuổi theo đến nhưng anh không nói gì, chính anh đã đưa cha mình vào chỗ chết.
“Không ngờ Lưu Văn Trường ta cuối cùng lại thua trong tay con trai của mình, đời này đúng là không thể tin tưởng ai mà” - Ông ta hướng ánh mắt về phía anh chua chát nói.
"Ông đã làm sai rồi, ông phải chịu trừng trị của pháp luật” - Thanh Bách nghiên răng.
Bà Thu Huệ ôm lấy cánh tay ông ta, ra sức van nài:
“Văn Trường, nếu chúng ta không thể rời đi thì anh hãy đầu thú đi”
“Không! Không bao giờ tôi đầu hàng” - Lưu Văn Trường bất ngờ lấy ra một quá lựu đạn - “Thu Huệ, em có muốn cùng tôi đi tiếp không?”
Câu này của ông ta chính là muốn bà ấy chết cùng mình, mọi người có mặt tại hiện trường đều đồng loạt căng thẳng.
“Không được! Ông không được làm hại mẹ tôi!” - Mỹ An cuối cùng cũng không ngồi yên được mà chạy tới đây.
“Ông đừng kích động, ông muốn mang theo người phụ nữ ông yêu nhất chết đi sao?” - Thanh Bách đánh vào tâm lý của ông ta.
Lưu Văn Trường thật sự có chút lung lay, ông nhìn bà Thu Huệ lại nhìn quả lựu đạn trong tay, có chút do dự. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơi là quyết định của Thu Huệ:
“Văn Trường, nếu ông sợ đi một mình quá cô đơn thì đi tôi đi cùng ông, chúng ta nợ quá nhiều người đến lúc chúng ta phải trả rồi”
“Mẹ! Mẹ không được làm vậy” - Mỹ An gào lên muốn lao ra ngoài nhưng may là Thanh Bách đã kịp ôm cô lại - “Mẹ còn tụi con mà, mẹ không được chết.”
“Mong hai người bình tĩnh lại, trước tiên buông vũ khi xuống, chúng ta có thể từ từ nói chuyện” - Cảnh sát ra sức kéo dài thời gian, bọn họ đang bố trí tay súng bắn tía.
Mỹ An không kìm được nước mắt cô chỉ biết hét lên mong mẹ mình suy nghĩ lại:
“Mẹ, mẹ đừng làm vậy mà.”
“Ông nhẫn tâm giết chết bà ấy sao?” - Thanh Bách nói.
Lưu Văn Trường ôm Thu Huệ vào lòng:
“Nửa đời trước chúng ta vì tình yêu mà sống, nửa đời sau lại vì tình yêu mà phạm đủ sai lầm. Em có hối hận không?”
Anh thật sự đã bí mật dặn dò Tiến Thành bày ra một cái bày cho Lưu Văn Trường, chuyến tàu đó sẽ không đi sang biên giới, nó chỉ chạy vòng vòng mục đích là kéo dài thời gian cho cảnh sát đến mà thôi. Thanh Bách quyết định làm vì anh. biết đây là chuyện ý nghĩa nhất anh có thể làm cho Mỹ An nhưng mà làm xong rồi thì anh cũng mất tất cả.
Hiện tại cảnh sát đã bao vây toàn bộ bến tàu nhưng Lưu Văn Trường vẫn cố thủ trên tàu không chịu buông tay chịu trói. Trong tay ông ta có súng và cả bà Thu Huệ, cảnh sát vẫn chưa dám manh động, sợ ông ta sẽ làm tổn hại người vô tội.
“Lưu Văn Trường, chúng tôi yêu cầu ông buông tay chịu trói, hiện tại ông không thể thoát nữa đâu.”
Đông Quân cũng lên tiếng:
“Ông làm đủ loại chuyện ác, đã đến lúc phải gặp báo ứng”
VietWriter.vn
Thanh Bách cũng đuổi theo đến nhưng anh không nói gì, chính anh đã đưa cha mình vào chỗ chết.
“Không ngờ Lưu Văn Trường ta cuối cùng lại thua trong tay con trai của mình, đời này đúng là không thể tin tưởng ai mà” - Ông ta hướng ánh mắt về phía anh chua chát nói.
"Ông đã làm sai rồi, ông phải chịu trừng trị của pháp luật” - Thanh Bách nghiên răng.
Bà Thu Huệ ôm lấy cánh tay ông ta, ra sức van nài:
“Văn Trường, nếu chúng ta không thể rời đi thì anh hãy đầu thú đi”
“Không! Không bao giờ tôi đầu hàng” - Lưu Văn Trường bất ngờ lấy ra một quá lựu đạn - “Thu Huệ, em có muốn cùng tôi đi tiếp không?”
Câu này của ông ta chính là muốn bà ấy chết cùng mình, mọi người có mặt tại hiện trường đều đồng loạt căng thẳng.
“Không được! Ông không được làm hại mẹ tôi!” - Mỹ An cuối cùng cũng không ngồi yên được mà chạy tới đây.
“Ông đừng kích động, ông muốn mang theo người phụ nữ ông yêu nhất chết đi sao?” - Thanh Bách đánh vào tâm lý của ông ta.
Lưu Văn Trường thật sự có chút lung lay, ông nhìn bà Thu Huệ lại nhìn quả lựu đạn trong tay, có chút do dự. Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ hơi là quyết định của Thu Huệ:
“Văn Trường, nếu ông sợ đi một mình quá cô đơn thì đi tôi đi cùng ông, chúng ta nợ quá nhiều người đến lúc chúng ta phải trả rồi”
“Mẹ! Mẹ không được làm vậy” - Mỹ An gào lên muốn lao ra ngoài nhưng may là Thanh Bách đã kịp ôm cô lại - “Mẹ còn tụi con mà, mẹ không được chết.”
“Mong hai người bình tĩnh lại, trước tiên buông vũ khi xuống, chúng ta có thể từ từ nói chuyện” - Cảnh sát ra sức kéo dài thời gian, bọn họ đang bố trí tay súng bắn tía.
Mỹ An không kìm được nước mắt cô chỉ biết hét lên mong mẹ mình suy nghĩ lại:
“Mẹ, mẹ đừng làm vậy mà.”
“Ông nhẫn tâm giết chết bà ấy sao?” - Thanh Bách nói.
Lưu Văn Trường ôm Thu Huệ vào lòng:
“Nửa đời trước chúng ta vì tình yêu mà sống, nửa đời sau lại vì tình yêu mà phạm đủ sai lầm. Em có hối hận không?”
Bình luận facebook