Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 325: “em Thấy Khó Chịu Ở Đâu Sao”
“Vậy để tôi giới thiệu cho cô thêm mấy món ở nhà hàng này, cá ngừ vây vàng hấp xì dầu, vừa tươi lại không nặng mùi” - Thanh Bách nói xong thì gọi phục vụ.
Thật ra cuộc nói chuyện của bọn họ rất vô thưởng vô phạt nhưng lại là điều mà cả hai muốn duy trì nhất.
Bọn họ giống như đang mơ một giấc mộng nếu mà không cẩn thận nói sai một câu rất có thể phải quay về thực tại.
Thanh Bạch lại rót đầy ly rượu vang của Mỹ An, cô nhíu mày nghiêng đầu hỏi anh:
“Anh muốn chuốc em say sao?”
Thanh Bách cười như không cười:
“Nếu anh nói phải thì sao?”
“Không ngờ nha, anh lại có ý đồ xấu với con gái nhà lành” - Mỹ An cười trêu chọc anh.
Thanh Bạch lại có chút cười không nỗi, nếu Mỹ An biết anh thật sự có ý đồ chuốc say cô thì sao?
“Anh đúng là có ý đồ xấu thật, nhìn em như thế này anh không cầm lòng nổi”
Mỹ An thiếu chút nữa là quên Thanh Bách đã luyện được một chiếc miệng vô cùng lưu manh.
Hình như cũng lâu rồi cô không được nghe mấy lời ngả ngớn đó của anh.
Cô chút nhớ tháng ngày hạnh phúc đó, ngày nào cũng nghe Thanh Bách rót mật vào tai, cô rất vui vì cô biết anh nói lời nào cũng chỉ dành cho mình cố.
Bọn họ chỉ mới chia tay chưa tới một tháng mà cô tưởng chừng đã xa cách cải năm dài.
Cô ước mình đã trân trọng thời gian được ở bên cạnh anh nhiều hơn.
Phục vụ mang thức ăn ra đã kéo cô khỏi dòng suy nghĩ miên man đó.
Lúc đĩa cá đặt xuống bàn, một mùi khó chịu xộc lên mũi khiến Mỹ An có chút buồn nôn, cô ngay lập tức che miệng lại.
Cậu phục vụ có chút lo sợ lúng túng hỏi:
“Thưa quý khách, món ăn có gì không ổn ạ?”
Thanh Bách nhấc đũa lên gắp thử một miếng cá ăn thử, sau đó lắc đầu nói:
“Không có gì đâu, cậu lui ra đi.”
Thanh Bách đứng dậy bước qua vuốt vuốt lưng cho Mỹ An:
“Em thấy khó chịu ở đâu sao?”
“Không biết sao thấy cá có chút tanh” - Mỹ An cười khổ, bình thường có khá thích ăn cá không biết sao hôm nay thấy cá thì hơi khó chịu.
“Chắc là gần đây em lao lực quá nhiều dẫn đến bao tử không chịu nổi” - Thanh Bách đau lòng nói - “Để anh nói phục vụ dọn món cá xuống.”
“Không cần đâu, để một lát chắc em sẽ khỏe lại thôi.”
“Nghe anh” - Thanh Bách vỗ vỗ lưng cô.
Sau đó anh nhanh chóng bảo phục vụ dọn món cá xuống, còn lấy thực đơn xem xét muốn gọi mấy món tốt cho bao tử:
“Món lươn nấu đảng sâm tốt cho dạ dày nhưng anh sợ em nghe mùi lươn lại khó chịu nên anh đã gọi gà hầm xương cá mực.
Nếu em vẫn không ăn được nữa thì anh đưa em đi khám bác sĩ”
Mỹ An nhìn Thanh Bách lo lắng cho mình vừa ấm áp lại vừa xót xa.
Anh đối với
cô tốt như thế vậy mà cô lại nhiều lần nhẫn tâm nói không cần anh.
Thanh Bách thấy cô không khỏe thì âm mưu gì đó trong đầu liền ném sang một bên hết, anh quay về đúng bản chất của mình.
Đối với người mình yêu thì chỉ có cưng chiều, cưng chiều hết mức.
Mỹ An muốn rót thêm một ít rượu, cô không muốn tỉnh táo lúc này, có lẽ đầu óc mông lung một chút sẽ thấy dễ chịu hơn..
Thật ra cuộc nói chuyện của bọn họ rất vô thưởng vô phạt nhưng lại là điều mà cả hai muốn duy trì nhất.
Bọn họ giống như đang mơ một giấc mộng nếu mà không cẩn thận nói sai một câu rất có thể phải quay về thực tại.
Thanh Bạch lại rót đầy ly rượu vang của Mỹ An, cô nhíu mày nghiêng đầu hỏi anh:
“Anh muốn chuốc em say sao?”
Thanh Bách cười như không cười:
“Nếu anh nói phải thì sao?”
“Không ngờ nha, anh lại có ý đồ xấu với con gái nhà lành” - Mỹ An cười trêu chọc anh.
Thanh Bạch lại có chút cười không nỗi, nếu Mỹ An biết anh thật sự có ý đồ chuốc say cô thì sao?
“Anh đúng là có ý đồ xấu thật, nhìn em như thế này anh không cầm lòng nổi”
Mỹ An thiếu chút nữa là quên Thanh Bách đã luyện được một chiếc miệng vô cùng lưu manh.
Hình như cũng lâu rồi cô không được nghe mấy lời ngả ngớn đó của anh.
Cô chút nhớ tháng ngày hạnh phúc đó, ngày nào cũng nghe Thanh Bách rót mật vào tai, cô rất vui vì cô biết anh nói lời nào cũng chỉ dành cho mình cố.
Bọn họ chỉ mới chia tay chưa tới một tháng mà cô tưởng chừng đã xa cách cải năm dài.
Cô ước mình đã trân trọng thời gian được ở bên cạnh anh nhiều hơn.
Phục vụ mang thức ăn ra đã kéo cô khỏi dòng suy nghĩ miên man đó.
Lúc đĩa cá đặt xuống bàn, một mùi khó chịu xộc lên mũi khiến Mỹ An có chút buồn nôn, cô ngay lập tức che miệng lại.
Cậu phục vụ có chút lo sợ lúng túng hỏi:
“Thưa quý khách, món ăn có gì không ổn ạ?”
Thanh Bách nhấc đũa lên gắp thử một miếng cá ăn thử, sau đó lắc đầu nói:
“Không có gì đâu, cậu lui ra đi.”
Thanh Bách đứng dậy bước qua vuốt vuốt lưng cho Mỹ An:
“Em thấy khó chịu ở đâu sao?”
“Không biết sao thấy cá có chút tanh” - Mỹ An cười khổ, bình thường có khá thích ăn cá không biết sao hôm nay thấy cá thì hơi khó chịu.
“Chắc là gần đây em lao lực quá nhiều dẫn đến bao tử không chịu nổi” - Thanh Bách đau lòng nói - “Để anh nói phục vụ dọn món cá xuống.”
“Không cần đâu, để một lát chắc em sẽ khỏe lại thôi.”
“Nghe anh” - Thanh Bách vỗ vỗ lưng cô.
Sau đó anh nhanh chóng bảo phục vụ dọn món cá xuống, còn lấy thực đơn xem xét muốn gọi mấy món tốt cho bao tử:
“Món lươn nấu đảng sâm tốt cho dạ dày nhưng anh sợ em nghe mùi lươn lại khó chịu nên anh đã gọi gà hầm xương cá mực.
Nếu em vẫn không ăn được nữa thì anh đưa em đi khám bác sĩ”
Mỹ An nhìn Thanh Bách lo lắng cho mình vừa ấm áp lại vừa xót xa.
Anh đối với
cô tốt như thế vậy mà cô lại nhiều lần nhẫn tâm nói không cần anh.
Thanh Bách thấy cô không khỏe thì âm mưu gì đó trong đầu liền ném sang một bên hết, anh quay về đúng bản chất của mình.
Đối với người mình yêu thì chỉ có cưng chiều, cưng chiều hết mức.
Mỹ An muốn rót thêm một ít rượu, cô không muốn tỉnh táo lúc này, có lẽ đầu óc mông lung một chút sẽ thấy dễ chịu hơn..
Bình luận facebook