Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316: “không Ngủ Được Là Vì Lo Lắng Cho Tôi Sao”
Cô giữ tay nắm cửa một hồi lâu, mở cửa nhưng không đi ra ngoài mà lại đưa tay đóng cửa vào.
Anh bị bệnh lên cơn sốt thì liên quan gì đến cô?
Vẻ mặt Hướng Thu Vân căng thẳng, cô quay về giường, cả người cuộn tròn trong chăn, hai tay ôm lấy đầu gối, nhíu mày rồi nhắm mắt lại.
Một đêm gần như không ngủ.
Hướng Thu Vân ngồi dậy mà đầu đau như muốn nứt ra, mang dép vào, cô dùng tốc độ đi xuống lầu nhanh hơn một chút so với thường ngày.
Khi nhìn thấy trên sô pha trong phòng khách đã không còn ai nữa thì sự căng thẳng trên khuôn mặt cô mới tản đi một ít, cô xoay người đi vào phòng bếp.
“Cơm một lát nữa là xong rồi, đến phòng ăn chờ đi” Hạ Vũ Hào mang tạp dề đang chiên trứng gà, giống như là bị cảm nên khi anh nói chuyện, giọng điệu còn có thêm chút âm mũi.
Hướng Thu Vân mở miệng nhưng cũng không nói gì, cô xoay người đi đến phòng ăn.
Đầu lâm râm đau và choáng váng, trong bụng lại đói lả, cô đưa tay xoa ẩn mi tâm đau nhức, suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng lại không biết mình đang suy nghĩ cái
“Ăn đi” Hạ Vũ Hào đã cởi tạp dề ra, đặt trứng chiên, cháo, còn có cả mấy món xào đơn giản lên bàn.
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn sắc mặt có hơi tái nhợt của anh, cô thoáng nắm chặt góc áo rồi cúi đầu ăn cơm.
“Không ngủ được là vì lo lắng cho tôi sao?” Hạ Vũ Hào hỏi.
“Không phải” Hướng Thu Vân không hề do dự dù chỉ một chút, hờ hững mà nói: “Chỉ là bị ông cụ Hạ dọa sợ nên không ngủ được mà thôi.
”
Hạ Vũ Hào tạm dừng động tác ăn cơm, nhướng mắt yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu anh mới thu hồi ánh mắt: “Sau này lúc không có tôi ở bên cạnh thì đừng đi gặp ông nội”
“À!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ông cụ Hạ muốn đưa tôi đi, còn không phải đơn giản giống như anh muốn giữ tôi ở bên cạnh sao? Đâu ra mà cần sự đồng ý của tôi chứ?”
Hạ Vũ Hào nắm chặt chiếc đũa trong tay, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên hơi trắng bệch.
Anh gắp lấy mấy miếng đậu que, nhưng còn chưa đặt vào trong chén thì đã rớt hơn một nửa rồi.
Anh cầm lấy một tờ khăn giấy, bọc lấy đậu que ném vào thùng rác, sau đó trở về chỗ ngồi: “Cơm nước xong xuôi thì em thay quần áo, đến công ty cùng tôi.
”
“Buổi tối tôi không ngủ được nên lát nữa muốn ngủ bù” Hướng Thu Vân cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế tiếp tục ăn cơm.
“Em phá hỏng kế hoạch của ông nội rồi, cho dù đã có cốt nhục của nhà họ Hạ, cũng không chắc ông nội sẽ buông tha cho em, ông ấy không thích chúng ta sống chung thế này” Hạ Vũ Hào nói: “Lát nữa đến công ty cùng tôi, vào phòng nghỉ ngủ bù.
.
Anh bị bệnh lên cơn sốt thì liên quan gì đến cô?
Vẻ mặt Hướng Thu Vân căng thẳng, cô quay về giường, cả người cuộn tròn trong chăn, hai tay ôm lấy đầu gối, nhíu mày rồi nhắm mắt lại.
Một đêm gần như không ngủ.
Hướng Thu Vân ngồi dậy mà đầu đau như muốn nứt ra, mang dép vào, cô dùng tốc độ đi xuống lầu nhanh hơn một chút so với thường ngày.
Khi nhìn thấy trên sô pha trong phòng khách đã không còn ai nữa thì sự căng thẳng trên khuôn mặt cô mới tản đi một ít, cô xoay người đi vào phòng bếp.
“Cơm một lát nữa là xong rồi, đến phòng ăn chờ đi” Hạ Vũ Hào mang tạp dề đang chiên trứng gà, giống như là bị cảm nên khi anh nói chuyện, giọng điệu còn có thêm chút âm mũi.
Hướng Thu Vân mở miệng nhưng cũng không nói gì, cô xoay người đi đến phòng ăn.
Đầu lâm râm đau và choáng váng, trong bụng lại đói lả, cô đưa tay xoa ẩn mi tâm đau nhức, suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng lại không biết mình đang suy nghĩ cái
“Ăn đi” Hạ Vũ Hào đã cởi tạp dề ra, đặt trứng chiên, cháo, còn có cả mấy món xào đơn giản lên bàn.
Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn sắc mặt có hơi tái nhợt của anh, cô thoáng nắm chặt góc áo rồi cúi đầu ăn cơm.
“Không ngủ được là vì lo lắng cho tôi sao?” Hạ Vũ Hào hỏi.
“Không phải” Hướng Thu Vân không hề do dự dù chỉ một chút, hờ hững mà nói: “Chỉ là bị ông cụ Hạ dọa sợ nên không ngủ được mà thôi.
”
Hạ Vũ Hào tạm dừng động tác ăn cơm, nhướng mắt yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu anh mới thu hồi ánh mắt: “Sau này lúc không có tôi ở bên cạnh thì đừng đi gặp ông nội”
“À!” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ông cụ Hạ muốn đưa tôi đi, còn không phải đơn giản giống như anh muốn giữ tôi ở bên cạnh sao? Đâu ra mà cần sự đồng ý của tôi chứ?”
Hạ Vũ Hào nắm chặt chiếc đũa trong tay, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên hơi trắng bệch.
Anh gắp lấy mấy miếng đậu que, nhưng còn chưa đặt vào trong chén thì đã rớt hơn một nửa rồi.
Anh cầm lấy một tờ khăn giấy, bọc lấy đậu que ném vào thùng rác, sau đó trở về chỗ ngồi: “Cơm nước xong xuôi thì em thay quần áo, đến công ty cùng tôi.
”
“Buổi tối tôi không ngủ được nên lát nữa muốn ngủ bù” Hướng Thu Vân cũng không ngẩng đầu lên, cứ thế tiếp tục ăn cơm.
“Em phá hỏng kế hoạch của ông nội rồi, cho dù đã có cốt nhục của nhà họ Hạ, cũng không chắc ông nội sẽ buông tha cho em, ông ấy không thích chúng ta sống chung thế này” Hạ Vũ Hào nói: “Lát nữa đến công ty cùng tôi, vào phòng nghỉ ngủ bù.
.
Bình luận facebook