Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả đem quần áo chính mình sửa sang xong, nghĩ nghĩ vẫn lại là đem một đầu tóc dài chính mình thả xuống rối tung, ít nhất có thể chắn một chút dấu vết không thể bị nhìn thấy.
Cứ như vậy từ cửa xe ra ngoài, sau khi xuống xe bước nhanh rời xa, đảo mắt liền đi cách xe khoảng cách không tính gần,
Mãi đến cách xe đủ xa cô mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi thả chậm bước chân để cho hô hấp dồn dập chính mình bình phục lại.
Trước vẫn còn lén lút liền như làm trộm, loại cảm giác này chưa bao giờ thử qua nhưng cô thật sự rất sợ, sợ bị người nhìn thấy sợ bị người ta nói cô theo một kẻ có tiền, làm tình nhân nhà giàu.
Hai chữ "Tình nhân" này đủ để hủy diệt tiền đồ cả đời một học sinh.
Rốt cục cô đi xa nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi ở trong gió, nhìn tóc đen cô bay theo gió, ánh mắt Bắc Minh Dạ càng sâu.
Nữ nhân này như thế nào càng xem càng đẹp rồi hả? Hiện tại đưa cô đến trường anh lại có một loại cảm giác nuôi lớn con cái rồi ném cho lang sói.
"Tiên sinh, lại vẫn sớm như vậy, muốn đi công ty sao?" Dật Thang trên chỗ sau tay lái hỏi.
Hiện tại mới 70, người công ty bọn họ chín giờ đi làm, tiên sinh đều là mười giờ mới đến văn phòng, bởi vì dưới tình huống anh sẽ công tác đến khuya.
Hiện tại đi sớm như vậy, công nhân còn không có tới đại khái tất cả trong công ty chỉ có bảo an.
Bắc Minh Dạ nhìn đồng hồ tay một chút, chần chờ khoảng khắc mới nói: "Sau khi trở về làm cho bọn họ sửa lại thời gian đi làm công ty, về sau toàn bộ tám giờ đi làm, buổi chiều tan tầm trước một giờ."
Dật Thang ho hai tiếng biểu tình nhất thời quái dị, muốn nói nói lại không biết nên nói cái gì.
Bắc Minh Dạ từ trong kính chiếu hậu quét mắt nhìn anh ta một cái, thanh âm nhàn nhạt nhưng nghe có chút không được tự nhiên: "Ngủ sớm dậy sớm tốt với thân thể, tôi chỉ là vì tốt cho bọn họ."
"Vâng, tôi biết rõ, ngủ sớm dậy sớm quả thật tốt cho thân thể." Dật Thang lại rầu rĩ ho hai tiếng, mới đem xe chạy trên đường, quay đầu hướng phương hướng tập đoàn Đế Quốc mà đi.
Ngủ sớm dậy sớm thật sự tốt nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải vì có chút nhân tài thay đổi chế độ này.
Làm nữ nhân ông chủ lớn chính là tốt, có cái chuyện gì còn muốn tất cả mấy trăm ngàn người công ty theo thói quen của cô mà thay đổi làm việc và nghỉ ngơi, mặt mũi này cũng không phải là người nào đều có thể có.
...
Danh Khả sau khi từ cửa sau vào trường học vội vã hướng trong ký túc xá chạy về, lúc cửa phòng ký túc xá được mở ra Tiếu Tương từ bên trong ra ngoài thấy Danh Khả giống như tiên tử xông tới thấy bộ quần áo trên người cô kia nhất thời mắt choáng váng.
Cô đóng cửa lại, đi tới đem tay áo của cô nhẹ nhàng sờ sờ càng sờ cặp mắt kia càng sáng rộng: "Bộ quần áo này thật xinh đẹp, cậu mua chỗ nào? Giá cả tuyệt đối không thấp đi? Tôi chưa từng gặp chất vải tốt như vậy, Khả Khả..."
"Đừng nói nữa, bị muộn rồi rồi." Danh Khả vội vàng thu thập sách vở chính mình, thấy cô ấy một mực lôi kéo tay áo chính mình đánh giá, cô sợ cô ấy không cẩn thận đem tay áo cuốn lên thấy những cái dấu vết cấu véo trên cánh tay của cô này, vội vàng vung tay một cái thu trở về.
Nhìn Tiếu Tương, cười đến xấu hổ: "Kịch chúng ta vốn không phải rất nhanh là có thể dùng sao? Ngày hôm qua trong lòng nhất cao hứng liền mua một bộ quần áo, coi làm khen thưởng chính mình."
"Cậu liền có tin tưởng như vậy, cái Bắc Minh tiên sinh kia nhất định nguyện ý đầu tư sao? Thứ bảy cậu đưa anh có phải nói gì đó cùng cậu hay không?"
Hôm trước cô đưa Bắc Minh Dạ xong trở về cái gì cũng chưa nói với bọn họ chỉ là bò đến trên giường ngủ hơn một giờ chi hậu sau đó mới đứng lên, tinh thần suy sút nói anh thay đổi kịch bản như thế nào biến thành trong lòng cô cũng là bất ổn không yên.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt, cô chúc mừng ngay cả quần áo đều đã mua.
"Khả Khả, rốt cuộc có phải Bắc Minh tiên sinh ngầm nói cái gì cùng cậu hay không? Mau nói cho nhóm người tớ biết đi, giấu như vậy trong lòng nhiều khổ sở." Tiếu Tương vẫn như cũ truy vấn nói.
"Không có." Danh Khả đem sách vở bế lên, cùng cô ấy rời khỏi ký túc xá, hướng phòng học tiến đến.
"Thật sự không có sao?" Tiếu Tương chưa từ bỏ ý định, đây chính tư liệu trực tiếp nếu như từ Danh Khả nơi này được cái tin tức gì trở về đi nói cho Từ Niên Hoa, tên kia nhất định phải cao hứng phá hủy.
"Thật sự không có, trước đem kịch bản sửa chữa lại nói, còn phải mang cho anh xem." Danh Khả không muốn nhiều lời, cũng quả thật không có gì có thể nói.
Cô cùng Bắc Minh Dạ trong lúc đó giống như thoả thuận bán mình kịch bản lại là một chuyện khác, cả ngày hôm qua Bắc Minh Dạ đều không có đề cập qua nửa cái cùng cô chính cô tự nhiên cũng không tiện mở miệng đến hỏi.
Sợ anh cũng không kịp còn thảo luận cùng anh, không phải muốn chết sao?
"Nhanh lên đi thôi." Cô lại thúc giục.
Tiếu Tương cũng không gấp không chậm, từ nơi này đến phòng học bất quá vài phút thời gian, hiện tại đuổi đi qua dù sao vẫn còn kịp.
Cô ấy vẫn lại là chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Khả Khả, rốt cuộc có từng?"
"Thật sự không có." Cô đảo cặp mắt trắng dã, có phần chịu không nổi cô ấy rồi.
Xem cô nói được thật sự như vậy, cuối cùng Tiếu Tương cũng hết hy vọng, bất quá hôm nay tâm tình vẫn lại là rất không tệ: "Chúng ta đem kịch bản sửa chữa tốt, giữa trưa cậu ăn cơm xong khẩn trương xem một phen nếu không có vấn đề buổi chiều liền muốn lấy đi cho Bắc Minh tiên sinh tập đoàn Đế Quốc xem qua rồi."
Danh Khả ngẩn ra, bước chân nhất thời ngừng lại, nhìn cô ấy: "Buổi chiều liền muốn lấy đi sao?"
Cô vừa mới từ bên cạnh Bắc Minh Dạ chạy đi, lại muốn qua đi, lúc này cô thật sự không muốn.
"Đúng rồi, xã trưởng nói tớ và cậu đều phải đi." Tuy nhiên buổi chiều còn có lớp, nhưng, vì việc này, trốn học sẽ không tiếc nha.
"Tớ không đi." Danh Khả theo bản năng kháng cự, mới vừa nói xong mới phát hiện chính mình kháng cự tựa hồ kịch liệt, trên mặt bất an, miễn cưỡng bài trừ một chút ý cười, cô giải thích nói: "Hôm nay thân thể tớ có phần không quá thoải mái, cậu và xã trưởng đi thôi, tớ thật sự không muốn đi."
"Cậu không đi, xã trưởng sẽ mắng chết tớ." Bắc Minh tiên sinh nhìn chính là thích cô, nếu là cô không đi, không biết sự tình có thể làm hỏng hay không.
"Tớ thật sự không muốn đi, tớ không thoải mái." Danh Khả ôm chặt sách vở, còn đang cất bước hướng phòng học tiến đến, chỉ là vẫn kháng cự như cũ nói: "Chờ giữa trưa tan học tớ phải đi về nghỉ ngơi, tớ sẽ giúp các cậu xem kịch bản, xem xong liền giao cho cậu, buổi chiều cậu và xã trưởng đi thôi."
Tiếu Tương không có biện pháp, thấy cô cự tuyệt hoàn toàn kiên định như vậy cô cũng không tốt nói thêm cái gì.
Thứ hai là chương trình học tối đa buổi sáng đầy bốn giờ học buổi chiều còn có hai tiết.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong Danh Khả nhanh chóng quét mắt nhìn Tiếu Tương mang kịch bản từ xã đoàn về, phát hiện trên cơ bản là án theo ý nghĩ của cô gia tăng cảnh rồi, cũng không có cái khác người khác liền đem kịch bản trả lại cho Tiếu Tương, chính mình bò đến trên giường ngủ trưa.
Hai ngày này kỳ thật đều đã mệt, đại khái là cỗ thân thể này vẫn lại là không có biện pháp thích ứng người đàn ông cường hãn kia, mặc dù đêm qua anh chỉ cần một lần để lại cô đi ngủ nhưng vẫn lại là cảm giác không nghỉ ngơi.
Suy nghĩ đến những cái cảnh này, trong lòng lại nhịn không được run lên một hồi lâu, rốt cục sau khi Tiếu Tương rời khỏi, cô đem chăn che ở trên đỉnh đầu, từ từ tiến vào giấc mơ
Danh Khả đem quần áo chính mình sửa sang xong, nghĩ nghĩ vẫn lại là đem một đầu tóc dài chính mình thả xuống rối tung, ít nhất có thể chắn một chút dấu vết không thể bị nhìn thấy.
Cứ như vậy từ cửa xe ra ngoài, sau khi xuống xe bước nhanh rời xa, đảo mắt liền đi cách xe khoảng cách không tính gần,
Mãi đến cách xe đủ xa cô mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi thả chậm bước chân để cho hô hấp dồn dập chính mình bình phục lại.
Trước vẫn còn lén lút liền như làm trộm, loại cảm giác này chưa bao giờ thử qua nhưng cô thật sự rất sợ, sợ bị người nhìn thấy sợ bị người ta nói cô theo một kẻ có tiền, làm tình nhân nhà giàu.
Hai chữ "Tình nhân" này đủ để hủy diệt tiền đồ cả đời một học sinh.
Rốt cục cô đi xa nhìn bóng dáng mảnh khảnh đi ở trong gió, nhìn tóc đen cô bay theo gió, ánh mắt Bắc Minh Dạ càng sâu.
Nữ nhân này như thế nào càng xem càng đẹp rồi hả? Hiện tại đưa cô đến trường anh lại có một loại cảm giác nuôi lớn con cái rồi ném cho lang sói.
"Tiên sinh, lại vẫn sớm như vậy, muốn đi công ty sao?" Dật Thang trên chỗ sau tay lái hỏi.
Hiện tại mới 70, người công ty bọn họ chín giờ đi làm, tiên sinh đều là mười giờ mới đến văn phòng, bởi vì dưới tình huống anh sẽ công tác đến khuya.
Hiện tại đi sớm như vậy, công nhân còn không có tới đại khái tất cả trong công ty chỉ có bảo an.
Bắc Minh Dạ nhìn đồng hồ tay một chút, chần chờ khoảng khắc mới nói: "Sau khi trở về làm cho bọn họ sửa lại thời gian đi làm công ty, về sau toàn bộ tám giờ đi làm, buổi chiều tan tầm trước một giờ."
Dật Thang ho hai tiếng biểu tình nhất thời quái dị, muốn nói nói lại không biết nên nói cái gì.
Bắc Minh Dạ từ trong kính chiếu hậu quét mắt nhìn anh ta một cái, thanh âm nhàn nhạt nhưng nghe có chút không được tự nhiên: "Ngủ sớm dậy sớm tốt với thân thể, tôi chỉ là vì tốt cho bọn họ."
"Vâng, tôi biết rõ, ngủ sớm dậy sớm quả thật tốt cho thân thể." Dật Thang lại rầu rĩ ho hai tiếng, mới đem xe chạy trên đường, quay đầu hướng phương hướng tập đoàn Đế Quốc mà đi.
Ngủ sớm dậy sớm thật sự tốt nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải vì có chút nhân tài thay đổi chế độ này.
Làm nữ nhân ông chủ lớn chính là tốt, có cái chuyện gì còn muốn tất cả mấy trăm ngàn người công ty theo thói quen của cô mà thay đổi làm việc và nghỉ ngơi, mặt mũi này cũng không phải là người nào đều có thể có.
...
Danh Khả sau khi từ cửa sau vào trường học vội vã hướng trong ký túc xá chạy về, lúc cửa phòng ký túc xá được mở ra Tiếu Tương từ bên trong ra ngoài thấy Danh Khả giống như tiên tử xông tới thấy bộ quần áo trên người cô kia nhất thời mắt choáng váng.
Cô đóng cửa lại, đi tới đem tay áo của cô nhẹ nhàng sờ sờ càng sờ cặp mắt kia càng sáng rộng: "Bộ quần áo này thật xinh đẹp, cậu mua chỗ nào? Giá cả tuyệt đối không thấp đi? Tôi chưa từng gặp chất vải tốt như vậy, Khả Khả..."
"Đừng nói nữa, bị muộn rồi rồi." Danh Khả vội vàng thu thập sách vở chính mình, thấy cô ấy một mực lôi kéo tay áo chính mình đánh giá, cô sợ cô ấy không cẩn thận đem tay áo cuốn lên thấy những cái dấu vết cấu véo trên cánh tay của cô này, vội vàng vung tay một cái thu trở về.
Nhìn Tiếu Tương, cười đến xấu hổ: "Kịch chúng ta vốn không phải rất nhanh là có thể dùng sao? Ngày hôm qua trong lòng nhất cao hứng liền mua một bộ quần áo, coi làm khen thưởng chính mình."
"Cậu liền có tin tưởng như vậy, cái Bắc Minh tiên sinh kia nhất định nguyện ý đầu tư sao? Thứ bảy cậu đưa anh có phải nói gì đó cùng cậu hay không?"
Hôm trước cô đưa Bắc Minh Dạ xong trở về cái gì cũng chưa nói với bọn họ chỉ là bò đến trên giường ngủ hơn một giờ chi hậu sau đó mới đứng lên, tinh thần suy sút nói anh thay đổi kịch bản như thế nào biến thành trong lòng cô cũng là bất ổn không yên.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt, cô chúc mừng ngay cả quần áo đều đã mua.
"Khả Khả, rốt cuộc có phải Bắc Minh tiên sinh ngầm nói cái gì cùng cậu hay không? Mau nói cho nhóm người tớ biết đi, giấu như vậy trong lòng nhiều khổ sở." Tiếu Tương vẫn như cũ truy vấn nói.
"Không có." Danh Khả đem sách vở bế lên, cùng cô ấy rời khỏi ký túc xá, hướng phòng học tiến đến.
"Thật sự không có sao?" Tiếu Tương chưa từ bỏ ý định, đây chính tư liệu trực tiếp nếu như từ Danh Khả nơi này được cái tin tức gì trở về đi nói cho Từ Niên Hoa, tên kia nhất định phải cao hứng phá hủy.
"Thật sự không có, trước đem kịch bản sửa chữa lại nói, còn phải mang cho anh xem." Danh Khả không muốn nhiều lời, cũng quả thật không có gì có thể nói.
Cô cùng Bắc Minh Dạ trong lúc đó giống như thoả thuận bán mình kịch bản lại là một chuyện khác, cả ngày hôm qua Bắc Minh Dạ đều không có đề cập qua nửa cái cùng cô chính cô tự nhiên cũng không tiện mở miệng đến hỏi.
Sợ anh cũng không kịp còn thảo luận cùng anh, không phải muốn chết sao?
"Nhanh lên đi thôi." Cô lại thúc giục.
Tiếu Tương cũng không gấp không chậm, từ nơi này đến phòng học bất quá vài phút thời gian, hiện tại đuổi đi qua dù sao vẫn còn kịp.
Cô ấy vẫn lại là chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Khả Khả, rốt cuộc có từng?"
"Thật sự không có." Cô đảo cặp mắt trắng dã, có phần chịu không nổi cô ấy rồi.
Xem cô nói được thật sự như vậy, cuối cùng Tiếu Tương cũng hết hy vọng, bất quá hôm nay tâm tình vẫn lại là rất không tệ: "Chúng ta đem kịch bản sửa chữa tốt, giữa trưa cậu ăn cơm xong khẩn trương xem một phen nếu không có vấn đề buổi chiều liền muốn lấy đi cho Bắc Minh tiên sinh tập đoàn Đế Quốc xem qua rồi."
Danh Khả ngẩn ra, bước chân nhất thời ngừng lại, nhìn cô ấy: "Buổi chiều liền muốn lấy đi sao?"
Cô vừa mới từ bên cạnh Bắc Minh Dạ chạy đi, lại muốn qua đi, lúc này cô thật sự không muốn.
"Đúng rồi, xã trưởng nói tớ và cậu đều phải đi." Tuy nhiên buổi chiều còn có lớp, nhưng, vì việc này, trốn học sẽ không tiếc nha.
"Tớ không đi." Danh Khả theo bản năng kháng cự, mới vừa nói xong mới phát hiện chính mình kháng cự tựa hồ kịch liệt, trên mặt bất an, miễn cưỡng bài trừ một chút ý cười, cô giải thích nói: "Hôm nay thân thể tớ có phần không quá thoải mái, cậu và xã trưởng đi thôi, tớ thật sự không muốn đi."
"Cậu không đi, xã trưởng sẽ mắng chết tớ." Bắc Minh tiên sinh nhìn chính là thích cô, nếu là cô không đi, không biết sự tình có thể làm hỏng hay không.
"Tớ thật sự không muốn đi, tớ không thoải mái." Danh Khả ôm chặt sách vở, còn đang cất bước hướng phòng học tiến đến, chỉ là vẫn kháng cự như cũ nói: "Chờ giữa trưa tan học tớ phải đi về nghỉ ngơi, tớ sẽ giúp các cậu xem kịch bản, xem xong liền giao cho cậu, buổi chiều cậu và xã trưởng đi thôi."
Tiếu Tương không có biện pháp, thấy cô cự tuyệt hoàn toàn kiên định như vậy cô cũng không tốt nói thêm cái gì.
Thứ hai là chương trình học tối đa buổi sáng đầy bốn giờ học buổi chiều còn có hai tiết.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong Danh Khả nhanh chóng quét mắt nhìn Tiếu Tương mang kịch bản từ xã đoàn về, phát hiện trên cơ bản là án theo ý nghĩ của cô gia tăng cảnh rồi, cũng không có cái khác người khác liền đem kịch bản trả lại cho Tiếu Tương, chính mình bò đến trên giường ngủ trưa.
Hai ngày này kỳ thật đều đã mệt, đại khái là cỗ thân thể này vẫn lại là không có biện pháp thích ứng người đàn ông cường hãn kia, mặc dù đêm qua anh chỉ cần một lần để lại cô đi ngủ nhưng vẫn lại là cảm giác không nghỉ ngơi.
Suy nghĩ đến những cái cảnh này, trong lòng lại nhịn không được run lên một hồi lâu, rốt cục sau khi Tiếu Tương rời khỏi, cô đem chăn che ở trên đỉnh đầu, từ từ tiến vào giấc mơ
Bình luận facebook