Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Trạng nguyên đỗ đầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người lăn cả đêm trên chiếc giường đất ấm áp, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Khi con gà trống nuôi trong chuồng gà cất tiếng gáy sáng, Mã Đại Nhuận mới bằng lòng buông tha nàng, ôm siết nàng vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhụy Bạch Y cũng mệt mỏi buồn ngủ khép mi mắt lại, trong khoảnh khắc chút ý thức ít ỏi sót lại rơi vào mê mang, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ rơi vào kiếp sau của Ngụy Nhuận.
Dường như chưa được bao lâu, tia nắng ban mai đã chiếu xuyên vào cửa sổ, cuốn theo khí lạnh của bông tuyết. Nhụy Bạch Y không kìm bản thân lại được, nàng dụi người vào thân hình to lớn kia. Cánh tay dài đang ôm lấy vòng eo nàng cũng siết nàng chặt thêm.
Cằm Nhụy Bạch Y đặt trên ngực Mã Đại Nhuận, mái tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống, gần như bao lấy một phần lớn ngực Mã Đại Nhuận, cũng che khuất bả vai và phần eo trắng như ngọc của Nhụy Bạch Y. Mã Đại Nhuận đang trong giấc ngủ mơ dùng bàn tay to xoa xoa lên tấm lưng của dáng hình nhỏ xinh. Tấm chăn trượt xuống dưới, chàng lập tức túm nó lên che thân hình của Nhụy Bạch Y lại.
Đến cả lúc ngủ chàng cũng sợ làm nàng dâu xinh đẹp của chàng lạnh.
Nhưng vào khoảnh khắc chăn trượt xuống, Nhụy Bạch Y ngủ không sâu lắm đã tỉnh dậy vì lạnh. Nàng vừa thức giấc, sự ấm áp mềm mại lại bao bọc lấy nàng, khiến nàng dán chặt vào người Mã Đại Nhuận theo bản năng, rụt đầu vào trong chăn. Mã Đại Nhuận vẫn ôm nàng rất chặt.
Nàng giật mình, Mã Đại Nhuận cũng giật giật theo.
Bị không khí lạnh rót vào người, Nhụy Bạch Y hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng thò đầu ra khỏi lòng Mã Đại Nhuận ngắm nghía trái phải, đôi mắt hơi sáng lên.
Nàng vẫn còn ở trong nhà đất ư? Chưa rời đi.
Nàng lại quay đầu nhìn, cẩn thận ngắm nghía người đàn ông mà nàng đang nằm lên.
Làn da thô ráp hơi ngăm đen, mặt mày giãn ra vì hưởng thụ và thỏa mãn, trên bả vai và cánh tay chắc nịch có mấy dấu răng nho nhỏ, đó là do đêm qua nàng cắn chàng.
Mỗi lần làm chuyện này, nàng đều có thói quen cắn người.
Người này không phải là một Ngụy Nhuận khác, mà vẫn là Mã Đại Nhuận.
Chẳng hiểu sao, Nhụy Bạch Y lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thứ kích thích việc vượt thời không không phải là chuyện phòng the của nàng và Ngụy Nhuận, mà là thứ khác.
Thiên Hoàng và Tiểu Hanh Tức nói đấy là “tình cảm chân thành”, phải lấy được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận. Nhưng Mã Đại Nhuận đối xử với nàng thế này mà còn không tính là tình cảm chân thành, thì phải làm sao mới tính đây.
Nàng cũng lười suy tính kỹ càng nguyên nhân trong chuyện này. Bây giờ chàng đang ôm nàng đây, nàng không cần vội vã chạy đến kiếp sau gặp chàng. Cho dù ở lại chốn hương dã này với Mã Đại Nhuận cả đời, nàng cũng thấy không sao cả.
Nàng rất thích cuộc sống điền viên thế này.
Nàng giả vờ như mình chưa thức giấc, lại gác cằm lên ngực Mã Đại Nhuận, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cứ vậy, họ ngủ mãi đến tận khi mặt trời lên quá ngọn sào. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Mã Thúy Hoa thò khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vào, chớp mắt ngó nghiêng, gọi một tiếng: “Anh Ba, chị dâu Ba.”
Mã Đại Nhuận nấc ngủ một cái, cái chân to dưới lớp chăn giật giật. Chàng kéo phần chăn ở lưng Nhụy Bạch Y lên trên cho nàng, che đầu nàng đi.
Mã Thúy Hoa thấy họ vẫn không có ý muốn thức dậy, bèn rướn người vào sâu hơn, gọi thêm tiếng nữa.
Bấy giờ Nhụy Bạch Y mới tỉnh dậy, nàng thò đầu ra khỏi chăn.
Mã Thúy Hoa trợn đôi mắt to nhìn nàng, chỉ cảm thấy chị dâu Ba vừa mới tỉnh ngủ vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngất xỉu.
Không được, con bé sắp hôn mê rồi! Ai tới đỡ con bé tí đi! Thật sự đẹp quá rồi, đẹp đến mức con bé ná cả thở!
Mã Thúy Hoa che ngực, hít sâu một hơi, căn phòng này ngập tràn hương thơm của chị dâu Ba.
Nhụy Bạch Y nhìn con bé một lát, sắc mặt đỏ lên. Nàng lại rúc vào trong chăn, véo véo cánh tay Mã Đại Nhuận, muốn đánh thức chàng dậy.
Nhưng tối hôm qua Mã Đại Nhuận “ăn” no quá, no kềnh, chàng ngủ cực kỳ say sưa thỏa mãn. Nàng véo ra tận dấu đỏ rồi mà người đàn ông còn chưa thức dậy, đầu gối còn cọ cọ vào eo nàng.
Lúc này Mã Thúy Hoa đã dịch từng bước một tới mép giường họ, tròn mắt nhìn họ.
Nhụy Bạch Y hết cách, chỉ có thể mở miệng nói: “Thúy Hoa, em ra ngoài trước đi. Lát nữa hai anh chị sẽ dậy.”
“Này này! Nhanh lên nào! Hai anh chị ngủ lâu quá rồi, em và Mã Cẩu Đản đã nấu cơm trưa xong rồi, mau dậy ăn đi!” Cái miệng nhỏ của Mã Thúy Hoa khép khép mở mở nói cho hết câu, sau đó nó xoay người nhấc chân, đi ra ngoài, cũng ngoan ngoãn đóng kín cửa cho hai người.
Nhụy Bạch Y thở phào nhẹ nhõm.“Khọt” một tiếng, một tiếng ngáy vang như sấm vọng lại bên tai nàng.
Mã Đại Nhuận ngoẹo đầu, ôm nàng, dường như càng ngủ say hơn.
Nhụy Bạch Y: “……”
Họ trải qua những ngày mùa Đông vô cùng an nhàn, bởi vì đồng ruộng hoa màu đều bị sương giá. Bên ngoài phủ một lớp tuyết dày, những bông tuyết to như lông ngỗng bay lất phất suốt ngày, ngoài nằm ngủ trên giường đất thì cũng chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Mùa Đông khắc nghiệt, rắn chim sâu cá đều ngủ Đông, dân làng cũng nghỉ vụ hoa màu, ngày ngày cân nhắc xem nấu lạp xưởng và ướp đậu phụ thế nào cho ngon hơn.
Mã Đại Nhuận ôm Nhụy Bạch Y từ đằng sau cả ngày, nằm trên giường ôn sách, học một lát chàng lại hôn lên đôi môi xinh của Nhụy Bạch Y một lần. Thi thoảng, chàng vẽ ít tranh mang lên trấn trên bán, cuộc sống gia đình trải qua vui vầy mãn nguyện.
Đông qua Xuân tới, hạt thóc ngoài ruộng nảy khỏi phiến băng cứng rắn, lại sinh sôi mạnh mẽ, dùng thân thể xanh mượt ôm ấp sự tươi đẹp của mùa Xuân. Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản nhảy nhót với nhau, Mã Thiết Trụ và Mã Xuân Miêu thương lượng ngày tháng thành thân. Đảo mắt một cái là lại đến thời gian tổ chức hội thi.
Mã Đại Nhuận thay bộ quần áo mà Nhụy Bạch Y may vụng may về cho chàng, cái cằm nhọn hếch lên thật cao. Chàng cõng rương đựng sách trên lưng, chuẩn bị bước lên con đường đi thi ở huyện thành.
Nhụy Bạch Y đột nhiên “A” một tiếng, quay qua nhìn chỗ eo chàng, “Chỗ này em may vẹo rồi.”
“A, còn cả chỗ này nữa.” Nàng phát hiện đằng sau Mã Đại Nhuận có một chỗ bị dúm to, rõ ràng là do may sai, tức khắc thấy hơi xấu hổ.
Mã Đại Nhuận mím môi cười một tiếng, ưỡn ngực lên, “Không sao!”
“Hay là chàng thay bộ khác đi?” Nhụy Bạch Y xoay người chuẩn bị lục lọi tủ quần áo, Mã Đại Nhuận lại cười kéo nàng lại. Chàng kéo nàng vào lòng mình, siết chặt nàng, gác cằm lên hõm vai nàng.
Chàng hít một hơi thật sâu hương thơm thanh mát như sương ngưng của nàng, đưa môi dán vào vành tai nàng, giọng trầm thấp rót vào lỗ tai Nhụy Bạch Y: “Chờ tôi quay về nhé.”
Mã Đại Nhuận bước đi dưới ánh nắng rạng rỡ, đi đến cuối ruộng, bóng dáng dần hòa vào bầu trời xanh.
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản xách hai túi hạt giống rau hẹ, nhấc cao hẳn lên đỉnh đầu, đứng trên đỉnh núi gào khản giọng với Mã Đại Nhuận: “Anh Ba, anh phải đỗ cao đó!!!”
Viện tổ chức thi hai đợt, thi xong Mã Đại Nhuận lập tức khoác rương về nhà, đưa Nhụy Bạch Y, Mã Thúy Hoa, với cả Mã Cẩu Đản lên trấn trên chơi, sắp xếp cho họ ở lại quán trọ vào đêm hôm ấy.
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản tuổi còn nhỏ, không sầu nọ lo kia, để ý chuyện này chuyện khác như người lớn, chỉ cần được chơi là chúng vui rồi. Nhụy Bạch Y nâng cốc trà pha sữa bò mà Mã Đại Nhuận mua cho nàng, lại không nhịn được nói: “Còn ở cả quán trọ nữa, chàng định tiêu hết số tiền mà chàng cực khổ tích cóp hay sao?”
Mã Đại Nhuận xoa xoa gáy nàng, hôn một cái lên má nàng, “Không sao, tiền tiêu hết thì vẫn kiếm lại được. Vả lại tôi cũng sắp có một món tiền thưởng to ngay đây.”
Nhụy Bạch Y: “Tại sao?”
Mã Đại Nhuận dựng ngón tay cái lên, chỉ vào bản thân, “Bởi vì tôi đỗ rồi, còn đỗ đầu bảng nữa kia.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mã Thúy Hoa đang gặm hồ lô ngào đường chạy tới nói xen vào một câu, “Anh Ba, còn chưa yết bảng mà anh đã biết mình đỗ rồi ư?”
“Lại còn đầu bảng nữa.” Mã Cẩu Đản đảo tròn mắt mỉa mai, tỏ vẻ ghét bỏ với sự tự tin mù quáng của Mã Đại Nhuận.
Mã Đại Nhuận chỉ cười mà không đáp.
Thành tích kỳ thi được đưa ra rất mau, thi xong 5-6 hôm đã yết bảng rồi. Mã Đại Nhuận đưa cả Nhụy Bạch Y và hai đứa oắt con lên trấn ở mấy hôm, cho đến tận ngày yết bảng.
Mã Thiết Trụ đưa Mã Xuân Miêu tới xem bảng cùng. Mã Phú Quý mời mấy anh em thân thiết trong làng đến luôn.
Hai lần yết bảng đầu tiên, họ còn đi rõ là hùng hậu, gần như nửa làng đều tới.
Nhưng sau khi Mã Đại Nhuận trượt chỏng vó hết lần này đến lần khác, những kẻ tới xem càng ngày càng ít. Lần này họ cũng chẳng hi vọng nhiều nhặn gì, trước khi tới xem bảng còn vỗ vỗ bả vai Mã Đại Nhuận, nói: “Không sao đâu Đại Nhuận, nếu còn thi trượt nữa, thì chúng ta cứ thanh thản ổn định về nhà làm ruộng đi! Đợt này dù cậu có đỗ thì đường trước mắt còn gian khổ lắm, cũng chả phải chuyện hay hớm gì, chúng ta cứ thoải mái thôi.”
Lần nào Mã Đại Nhuận cũng cười mà không nói.
Bảng vừa được dán lên, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản đã vọt vào đám người trước tiên, tranh cướp để được lên hàng đầu xem bảng.
Chúng vẫn nhìn từ chót lên đầu như thường lệ, hai cái đầu nhỏ ngước dần lên trên. Những cái tên chúng đọc được mỗi lúc một nhiều thêm, nhưng vẫn không nhìn thấy ba chữ ” Mã Đại Nhuận” này, lòng chúng đã lạnh đi một nửa, không ôm hi vọng nữa.
Mấy lần trước hai anh trai của chúng đều khiêng chúng lên vai, tầm nhìn rộng mở, xem cũng dễ hơn. Lần này tự chúng phải đứng dưới bảng ngước lên xem, xem đến độ đau hết cả cổ, cuối cùng chúng không kiên trì nổi nữa, nên không xem tiếp.
Chúng gục đầu xuống, xoay người, nhất tề thở dài thườn thượt, “Aizzz, lại không thi đậu.”
Hai đứa rầu rĩ rời khỏi đám người, thầm ấp ủ không biết nên thông báo kết quả tàn nhẫn này thế nào với hai anh trai và đám dân làng mà họ mời tới, thì bỗng một tiếng “A” vang lên.
Rồi lại thêm một tiếng “Trời ơi!”
Chúng đồng loạt quay đầu lại, Mã Nhị Tráng và Mã Xuân Miêu che miệng, mắt trợn thô lố.
“Đại Nhuận, cậu còn đỗ đầu bảng cơ đấy!!”
Đầu bảng, là đứng đầu các tú tài.
Có nghĩa là, anh Ba của chúng nó không chỉ trở thành tú tài, mà còn là trùm của các tú tài nữa.
Ôi, khủng khiếp vậy nữa kia!
Đêm đó, Mã Đại Nhuận ôm Nhụy Bạch Y lăn một lúc lâu trên chiếc giường đất ấm. Mồ hôi rơi, gò má Mã Đại Nhuận đỏ ửng lên vì choáng váng. Chàng nhìn gương mặt cũng ửng đỏ của thiếu nữ bên dưới mình, nâng chiếc cằm non mềm của nàng lên bằng ngón tay mình, “Nàng có biết tại sao năm lần trước tôi toàn thi trượt không?”
Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Bởi vì thực lực của chàng chưa đủ.”
Mã Đại Nhuận cười, ngậm lấy đôi môi đỏ đang khép mở vô cùng đáng yêu của Nhụy Bạch Y, liếm liếm, “Sai rồi.”
“Hửm?”
Mã Đại Nhuận hôn lên vành tai nàng, rõ ràng chàng đang làm một chuyện rất là không đứng đắn, nhưng lời chàng nói ra lại khiến khuôn mặt Nhụy Bạch Y lạnh lẽo đi, cơn tức dâng lên trong lòng nàng.
Mã Đại Nhuận nói: “Bởi vì năm tôi 7 tuổi, tôi từng đánh nhau với con trai của Huyện thừa tiền nhiệm. Năm 8 tuổi tôi đã thành đồng sinh, nhưng thi mãi mà không qua được kỳ viện.”
Mới đầu chàng cũng tưởng rằng năng lực của chàng không đủ, sau mỗi lần thất bại, chàng đều cố gắng thêm. Nhưng có lần nọ, chàng ra khỏi trường thi, thì gặp phải Huyện thừa tiền nhiệm.
Lão ngồi trong xe ngựa, kênh kiệu nhìn chàng từ trên cao, nói: “Thằng oắt, cảm giác thất bại thế nào? Lúc trước con trai ông đánh thua mày, bây giờ ông khiến mày thi rớt liên tục, để mày cũng phải nếm thử hương vị thất bại. Chà, tiếc thay cho đầy bụng tài hoa của mày, chỉ sợ phải chôn dưới xuất thân hèn mọn của mày thôi.”
Khi đó Mã Đại Nhuận mới chỉ mười hai tuổi, vẫn là một cậu trai nho nhỏ, đang ở lứa tuổi tràn trề khát khao và khát vọng vô hạn với tương lai. Câu nói kia của Huyện thừa tựa như cắm một con dao nhọn lên người chàng.
Một ngọn lửa giận hừng hực bốc lên trong lòng chàng, chàng nhào về phía chiếc xe ngựa kia như một con bò chiến. Cuối cùng, chàng còn chẳng chạm vào nổi gót chân của Huyện thừa. Chàng bị hai tên nha dịch đánh cho một trận, ném vào một con hẻm vắng hoe.
Cậu trai trẻ đổ máu tươi, bò dậy không dám về nhà, sợ người trong nhà lo lắng, cũng sợ người trong làng không nuốt được cơn giận này lại kiện tới huyện nha.
Tuổi tác của chàng tuy nhỏ, nhưng chàng hiểu rõ sự hiểm ác của lòng người, càng thấu hiểu sâu sắc rằng dân mà đấu với quan, thì không thể đấu lại được.
Chàng lưu lạc ở trấn trên tới lúc vết thương lành hẳn rồi mới về nhà.
“Chàng…… nhịn giỏi thật.”
Phải là em, em đã giết tên Huyện thừa kia rồi.
Hàng mi như nhung của Nhụy Bạch Y khẽ run, giọng nói cũng tỏa ra hơi lạnh.
Mã Đại Nhuận cười xòa một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, “Kìa? Quân tử báo thù mười năm không muộn kia mà.”
Chàng hôn chụt một cái thật kêu lên má Nhụy Bạch Y, “Hơn nữa thi thêm mấy lần cũng tốt, tích lũy kinh nghiệm thôi mà.”
Nhụy Bạch Y ngơ ngẩn nhìn chàng một lát, đôi tay nàng ôm cổ chàng, nàng kéo đầu chàng xuống, ôm trọn lấy chàng.
Bấy giờ nàng mới nhớ ra, thảo nào lúc ấy nghe tin Huyện thừa thăng quan chàng lại vui vẻ như vậy. Tên Huyện thừa kia lên kinh đô, tất nhiên sẽ không còn găm thù thằng nhãi nhỏ như cái kiến là chàng nữa.
Nàng hơi thương chàng.
Nhụy Bạch Y lại ôm Mã Đại Nhuận chặt hơn chút nữa.
Mã Đại Nhuận giật nhẹ tai nàng, cười: “Có phải nàng thấy lão Huyện thừa kia hẹp hòi lắm không? Bọn trẻ con choảng nhau chẳng phải bình thường lắm sao, vả lại con lão chọc tôi trước, thế mà lão còn thù tôi dai như thế.”
Ngón tay chàng lướt qua vầng trán đẹp của Nhụy Bạch Y đến sống mũi có đường cong hoàn hảo của nàng. Chàng cong môi, sự tăm tối xẹt qua đáy mắt, “Mã Đại Nhuận tôi đây, cũng rất hẹp hòi.”
……
Lần đỗ đạt cao này, tựa như đã mở ra cánh cổng lớn khai thông con đường khoa cử của chàng. Mã Đại Nhuận vừa nỗ lực học hành, vừa hành xử chuyên cần, làm người cẩn trọng, không còn chọc giận những kẻ hãm tài như Huyện thừa huyện Nhân Phương nữa. Con đường thi cử sau này của chàng có thể nói là xuôi chèo mát mái, như diều gặp gió.
Lúc thi Hương, chàng chỉ thi một lần là qua, hơn nữa cũng ăn được ngay đầu bảng Cử Nhân, giật được Giải Nguyên.
Chàng đưa cả nhà vào kinh thi Hội, nhẹ nhàng ẵm danh đầu kỳ Hội.
Chàng đến nơi điện lớn tráng lệ huy hoàng kia đọc mấy bài thơ chàng làm, được Hoàng đế tán thưởng không thôi, ăn ngay chức Trạng Nguyên.
Người khác mất cả đời có lẽ còn chẳng thi nổi Cử Nhân, vậy mà sau khi thi trượt Tú tài 5 lần liên tiếp, chỉ mất ba năm Mã Đại Nhuận đã lập kỳ tích là tú tài trẻ nhất trở thành Trạng nguyên nổi danh khắp kinh thành, y như là gian lận vậy.
Có thể nói là
Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa.
Làng họ Mã có anh Trạng Nguyên, từ đây đã trở thành chốn lẫy lừng nhất 36 trại 28 làng.
Những người đi ra từ làng này, lưng đều ưỡn thẳng hơn hẳn người làng khác. Trên mặt không treo câu “Tôi từng tắm chung một con sông với Trạng Nguyên họ Mã!”, thì cũng tràn ngập vẻ “Con gà mái nhà Trạng Nguyên họ Mã từng ăn vụng cải trắng nhà tôi!”, hoặc là “Hồi nhỏ Trạng Nguyên họ Mã từng tè bậy lên bờ tường nhà tôi!”
Cô bé Mã Thúy Hoa nay đã lớn quỳ gốiđốt tiền giấy trước hai ngôi mộ, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, “Cha, mẹ, anh Ba đã thành Trạng Nguyên rồi, là Trạng Nguyên còn xịn hơn cả Thám Hoa đấy!”
Cô bé nhìn ngôi mộ hơi lớn hơn một chút mọc đầy cỏ chạc ba, lau nước mắt đi, nói bằng giọng run rẩy, “Cha, cha có thể an giấc ngàn thu rồi!”
[HẾT CHƯƠNG 18]
Hai người lăn cả đêm trên chiếc giường đất ấm áp, mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Khi con gà trống nuôi trong chuồng gà cất tiếng gáy sáng, Mã Đại Nhuận mới bằng lòng buông tha nàng, ôm siết nàng vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhụy Bạch Y cũng mệt mỏi buồn ngủ khép mi mắt lại, trong khoảnh khắc chút ý thức ít ỏi sót lại rơi vào mê mang, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ rơi vào kiếp sau của Ngụy Nhuận.
Dường như chưa được bao lâu, tia nắng ban mai đã chiếu xuyên vào cửa sổ, cuốn theo khí lạnh của bông tuyết. Nhụy Bạch Y không kìm bản thân lại được, nàng dụi người vào thân hình to lớn kia. Cánh tay dài đang ôm lấy vòng eo nàng cũng siết nàng chặt thêm.
Cằm Nhụy Bạch Y đặt trên ngực Mã Đại Nhuận, mái tóc dài đen nhánh như thác nước trút xuống, gần như bao lấy một phần lớn ngực Mã Đại Nhuận, cũng che khuất bả vai và phần eo trắng như ngọc của Nhụy Bạch Y. Mã Đại Nhuận đang trong giấc ngủ mơ dùng bàn tay to xoa xoa lên tấm lưng của dáng hình nhỏ xinh. Tấm chăn trượt xuống dưới, chàng lập tức túm nó lên che thân hình của Nhụy Bạch Y lại.
Đến cả lúc ngủ chàng cũng sợ làm nàng dâu xinh đẹp của chàng lạnh.
Nhưng vào khoảnh khắc chăn trượt xuống, Nhụy Bạch Y ngủ không sâu lắm đã tỉnh dậy vì lạnh. Nàng vừa thức giấc, sự ấm áp mềm mại lại bao bọc lấy nàng, khiến nàng dán chặt vào người Mã Đại Nhuận theo bản năng, rụt đầu vào trong chăn. Mã Đại Nhuận vẫn ôm nàng rất chặt.
Nàng giật mình, Mã Đại Nhuận cũng giật giật theo.
Bị không khí lạnh rót vào người, Nhụy Bạch Y hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng thò đầu ra khỏi lòng Mã Đại Nhuận ngắm nghía trái phải, đôi mắt hơi sáng lên.
Nàng vẫn còn ở trong nhà đất ư? Chưa rời đi.
Nàng lại quay đầu nhìn, cẩn thận ngắm nghía người đàn ông mà nàng đang nằm lên.
Làn da thô ráp hơi ngăm đen, mặt mày giãn ra vì hưởng thụ và thỏa mãn, trên bả vai và cánh tay chắc nịch có mấy dấu răng nho nhỏ, đó là do đêm qua nàng cắn chàng.
Mỗi lần làm chuyện này, nàng đều có thói quen cắn người.
Người này không phải là một Ngụy Nhuận khác, mà vẫn là Mã Đại Nhuận.
Chẳng hiểu sao, Nhụy Bạch Y lại thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thứ kích thích việc vượt thời không không phải là chuyện phòng the của nàng và Ngụy Nhuận, mà là thứ khác.
Thiên Hoàng và Tiểu Hanh Tức nói đấy là “tình cảm chân thành”, phải lấy được tình cảm chân thành của Ngụy Nhuận. Nhưng Mã Đại Nhuận đối xử với nàng thế này mà còn không tính là tình cảm chân thành, thì phải làm sao mới tính đây.
Nàng cũng lười suy tính kỹ càng nguyên nhân trong chuyện này. Bây giờ chàng đang ôm nàng đây, nàng không cần vội vã chạy đến kiếp sau gặp chàng. Cho dù ở lại chốn hương dã này với Mã Đại Nhuận cả đời, nàng cũng thấy không sao cả.
Nàng rất thích cuộc sống điền viên thế này.
Nàng giả vờ như mình chưa thức giấc, lại gác cằm lên ngực Mã Đại Nhuận, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Cứ vậy, họ ngủ mãi đến tận khi mặt trời lên quá ngọn sào. Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Mã Thúy Hoa thò khuôn mặt nhỏ đỏ ửng vào, chớp mắt ngó nghiêng, gọi một tiếng: “Anh Ba, chị dâu Ba.”
Mã Đại Nhuận nấc ngủ một cái, cái chân to dưới lớp chăn giật giật. Chàng kéo phần chăn ở lưng Nhụy Bạch Y lên trên cho nàng, che đầu nàng đi.
Mã Thúy Hoa thấy họ vẫn không có ý muốn thức dậy, bèn rướn người vào sâu hơn, gọi thêm tiếng nữa.
Bấy giờ Nhụy Bạch Y mới tỉnh dậy, nàng thò đầu ra khỏi chăn.
Mã Thúy Hoa trợn đôi mắt to nhìn nàng, chỉ cảm thấy chị dâu Ba vừa mới tỉnh ngủ vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngất xỉu.
Không được, con bé sắp hôn mê rồi! Ai tới đỡ con bé tí đi! Thật sự đẹp quá rồi, đẹp đến mức con bé ná cả thở!
Mã Thúy Hoa che ngực, hít sâu một hơi, căn phòng này ngập tràn hương thơm của chị dâu Ba.
Nhụy Bạch Y nhìn con bé một lát, sắc mặt đỏ lên. Nàng lại rúc vào trong chăn, véo véo cánh tay Mã Đại Nhuận, muốn đánh thức chàng dậy.
Nhưng tối hôm qua Mã Đại Nhuận “ăn” no quá, no kềnh, chàng ngủ cực kỳ say sưa thỏa mãn. Nàng véo ra tận dấu đỏ rồi mà người đàn ông còn chưa thức dậy, đầu gối còn cọ cọ vào eo nàng.
Lúc này Mã Thúy Hoa đã dịch từng bước một tới mép giường họ, tròn mắt nhìn họ.
Nhụy Bạch Y hết cách, chỉ có thể mở miệng nói: “Thúy Hoa, em ra ngoài trước đi. Lát nữa hai anh chị sẽ dậy.”
“Này này! Nhanh lên nào! Hai anh chị ngủ lâu quá rồi, em và Mã Cẩu Đản đã nấu cơm trưa xong rồi, mau dậy ăn đi!” Cái miệng nhỏ của Mã Thúy Hoa khép khép mở mở nói cho hết câu, sau đó nó xoay người nhấc chân, đi ra ngoài, cũng ngoan ngoãn đóng kín cửa cho hai người.
Nhụy Bạch Y thở phào nhẹ nhõm.“Khọt” một tiếng, một tiếng ngáy vang như sấm vọng lại bên tai nàng.
Mã Đại Nhuận ngoẹo đầu, ôm nàng, dường như càng ngủ say hơn.
Nhụy Bạch Y: “……”
Họ trải qua những ngày mùa Đông vô cùng an nhàn, bởi vì đồng ruộng hoa màu đều bị sương giá. Bên ngoài phủ một lớp tuyết dày, những bông tuyết to như lông ngỗng bay lất phất suốt ngày, ngoài nằm ngủ trên giường đất thì cũng chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Mùa Đông khắc nghiệt, rắn chim sâu cá đều ngủ Đông, dân làng cũng nghỉ vụ hoa màu, ngày ngày cân nhắc xem nấu lạp xưởng và ướp đậu phụ thế nào cho ngon hơn.
Mã Đại Nhuận ôm Nhụy Bạch Y từ đằng sau cả ngày, nằm trên giường ôn sách, học một lát chàng lại hôn lên đôi môi xinh của Nhụy Bạch Y một lần. Thi thoảng, chàng vẽ ít tranh mang lên trấn trên bán, cuộc sống gia đình trải qua vui vầy mãn nguyện.
Đông qua Xuân tới, hạt thóc ngoài ruộng nảy khỏi phiến băng cứng rắn, lại sinh sôi mạnh mẽ, dùng thân thể xanh mượt ôm ấp sự tươi đẹp của mùa Xuân. Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản nhảy nhót với nhau, Mã Thiết Trụ và Mã Xuân Miêu thương lượng ngày tháng thành thân. Đảo mắt một cái là lại đến thời gian tổ chức hội thi.
Mã Đại Nhuận thay bộ quần áo mà Nhụy Bạch Y may vụng may về cho chàng, cái cằm nhọn hếch lên thật cao. Chàng cõng rương đựng sách trên lưng, chuẩn bị bước lên con đường đi thi ở huyện thành.
Nhụy Bạch Y đột nhiên “A” một tiếng, quay qua nhìn chỗ eo chàng, “Chỗ này em may vẹo rồi.”
“A, còn cả chỗ này nữa.” Nàng phát hiện đằng sau Mã Đại Nhuận có một chỗ bị dúm to, rõ ràng là do may sai, tức khắc thấy hơi xấu hổ.
Mã Đại Nhuận mím môi cười một tiếng, ưỡn ngực lên, “Không sao!”
“Hay là chàng thay bộ khác đi?” Nhụy Bạch Y xoay người chuẩn bị lục lọi tủ quần áo, Mã Đại Nhuận lại cười kéo nàng lại. Chàng kéo nàng vào lòng mình, siết chặt nàng, gác cằm lên hõm vai nàng.
Chàng hít một hơi thật sâu hương thơm thanh mát như sương ngưng của nàng, đưa môi dán vào vành tai nàng, giọng trầm thấp rót vào lỗ tai Nhụy Bạch Y: “Chờ tôi quay về nhé.”
Mã Đại Nhuận bước đi dưới ánh nắng rạng rỡ, đi đến cuối ruộng, bóng dáng dần hòa vào bầu trời xanh.
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản xách hai túi hạt giống rau hẹ, nhấc cao hẳn lên đỉnh đầu, đứng trên đỉnh núi gào khản giọng với Mã Đại Nhuận: “Anh Ba, anh phải đỗ cao đó!!!”
Viện tổ chức thi hai đợt, thi xong Mã Đại Nhuận lập tức khoác rương về nhà, đưa Nhụy Bạch Y, Mã Thúy Hoa, với cả Mã Cẩu Đản lên trấn trên chơi, sắp xếp cho họ ở lại quán trọ vào đêm hôm ấy.
Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản tuổi còn nhỏ, không sầu nọ lo kia, để ý chuyện này chuyện khác như người lớn, chỉ cần được chơi là chúng vui rồi. Nhụy Bạch Y nâng cốc trà pha sữa bò mà Mã Đại Nhuận mua cho nàng, lại không nhịn được nói: “Còn ở cả quán trọ nữa, chàng định tiêu hết số tiền mà chàng cực khổ tích cóp hay sao?”
Mã Đại Nhuận xoa xoa gáy nàng, hôn một cái lên má nàng, “Không sao, tiền tiêu hết thì vẫn kiếm lại được. Vả lại tôi cũng sắp có một món tiền thưởng to ngay đây.”
Nhụy Bạch Y: “Tại sao?”
Mã Đại Nhuận dựng ngón tay cái lên, chỉ vào bản thân, “Bởi vì tôi đỗ rồi, còn đỗ đầu bảng nữa kia.”
Nhụy Bạch Y: “……”
Mã Thúy Hoa đang gặm hồ lô ngào đường chạy tới nói xen vào một câu, “Anh Ba, còn chưa yết bảng mà anh đã biết mình đỗ rồi ư?”
“Lại còn đầu bảng nữa.” Mã Cẩu Đản đảo tròn mắt mỉa mai, tỏ vẻ ghét bỏ với sự tự tin mù quáng của Mã Đại Nhuận.
Mã Đại Nhuận chỉ cười mà không đáp.
Thành tích kỳ thi được đưa ra rất mau, thi xong 5-6 hôm đã yết bảng rồi. Mã Đại Nhuận đưa cả Nhụy Bạch Y và hai đứa oắt con lên trấn ở mấy hôm, cho đến tận ngày yết bảng.
Mã Thiết Trụ đưa Mã Xuân Miêu tới xem bảng cùng. Mã Phú Quý mời mấy anh em thân thiết trong làng đến luôn.
Hai lần yết bảng đầu tiên, họ còn đi rõ là hùng hậu, gần như nửa làng đều tới.
Nhưng sau khi Mã Đại Nhuận trượt chỏng vó hết lần này đến lần khác, những kẻ tới xem càng ngày càng ít. Lần này họ cũng chẳng hi vọng nhiều nhặn gì, trước khi tới xem bảng còn vỗ vỗ bả vai Mã Đại Nhuận, nói: “Không sao đâu Đại Nhuận, nếu còn thi trượt nữa, thì chúng ta cứ thanh thản ổn định về nhà làm ruộng đi! Đợt này dù cậu có đỗ thì đường trước mắt còn gian khổ lắm, cũng chả phải chuyện hay hớm gì, chúng ta cứ thoải mái thôi.”
Lần nào Mã Đại Nhuận cũng cười mà không nói.
Bảng vừa được dán lên, Mã Thúy Hoa và Mã Cẩu Đản đã vọt vào đám người trước tiên, tranh cướp để được lên hàng đầu xem bảng.
Chúng vẫn nhìn từ chót lên đầu như thường lệ, hai cái đầu nhỏ ngước dần lên trên. Những cái tên chúng đọc được mỗi lúc một nhiều thêm, nhưng vẫn không nhìn thấy ba chữ ” Mã Đại Nhuận” này, lòng chúng đã lạnh đi một nửa, không ôm hi vọng nữa.
Mấy lần trước hai anh trai của chúng đều khiêng chúng lên vai, tầm nhìn rộng mở, xem cũng dễ hơn. Lần này tự chúng phải đứng dưới bảng ngước lên xem, xem đến độ đau hết cả cổ, cuối cùng chúng không kiên trì nổi nữa, nên không xem tiếp.
Chúng gục đầu xuống, xoay người, nhất tề thở dài thườn thượt, “Aizzz, lại không thi đậu.”
Hai đứa rầu rĩ rời khỏi đám người, thầm ấp ủ không biết nên thông báo kết quả tàn nhẫn này thế nào với hai anh trai và đám dân làng mà họ mời tới, thì bỗng một tiếng “A” vang lên.
Rồi lại thêm một tiếng “Trời ơi!”
Chúng đồng loạt quay đầu lại, Mã Nhị Tráng và Mã Xuân Miêu che miệng, mắt trợn thô lố.
“Đại Nhuận, cậu còn đỗ đầu bảng cơ đấy!!”
Đầu bảng, là đứng đầu các tú tài.
Có nghĩa là, anh Ba của chúng nó không chỉ trở thành tú tài, mà còn là trùm của các tú tài nữa.
Ôi, khủng khiếp vậy nữa kia!
Đêm đó, Mã Đại Nhuận ôm Nhụy Bạch Y lăn một lúc lâu trên chiếc giường đất ấm. Mồ hôi rơi, gò má Mã Đại Nhuận đỏ ửng lên vì choáng váng. Chàng nhìn gương mặt cũng ửng đỏ của thiếu nữ bên dưới mình, nâng chiếc cằm non mềm của nàng lên bằng ngón tay mình, “Nàng có biết tại sao năm lần trước tôi toàn thi trượt không?”
Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Bởi vì thực lực của chàng chưa đủ.”
Mã Đại Nhuận cười, ngậm lấy đôi môi đỏ đang khép mở vô cùng đáng yêu của Nhụy Bạch Y, liếm liếm, “Sai rồi.”
“Hửm?”
Mã Đại Nhuận hôn lên vành tai nàng, rõ ràng chàng đang làm một chuyện rất là không đứng đắn, nhưng lời chàng nói ra lại khiến khuôn mặt Nhụy Bạch Y lạnh lẽo đi, cơn tức dâng lên trong lòng nàng.
Mã Đại Nhuận nói: “Bởi vì năm tôi 7 tuổi, tôi từng đánh nhau với con trai của Huyện thừa tiền nhiệm. Năm 8 tuổi tôi đã thành đồng sinh, nhưng thi mãi mà không qua được kỳ viện.”
Mới đầu chàng cũng tưởng rằng năng lực của chàng không đủ, sau mỗi lần thất bại, chàng đều cố gắng thêm. Nhưng có lần nọ, chàng ra khỏi trường thi, thì gặp phải Huyện thừa tiền nhiệm.
Lão ngồi trong xe ngựa, kênh kiệu nhìn chàng từ trên cao, nói: “Thằng oắt, cảm giác thất bại thế nào? Lúc trước con trai ông đánh thua mày, bây giờ ông khiến mày thi rớt liên tục, để mày cũng phải nếm thử hương vị thất bại. Chà, tiếc thay cho đầy bụng tài hoa của mày, chỉ sợ phải chôn dưới xuất thân hèn mọn của mày thôi.”
Khi đó Mã Đại Nhuận mới chỉ mười hai tuổi, vẫn là một cậu trai nho nhỏ, đang ở lứa tuổi tràn trề khát khao và khát vọng vô hạn với tương lai. Câu nói kia của Huyện thừa tựa như cắm một con dao nhọn lên người chàng.
Một ngọn lửa giận hừng hực bốc lên trong lòng chàng, chàng nhào về phía chiếc xe ngựa kia như một con bò chiến. Cuối cùng, chàng còn chẳng chạm vào nổi gót chân của Huyện thừa. Chàng bị hai tên nha dịch đánh cho một trận, ném vào một con hẻm vắng hoe.
Cậu trai trẻ đổ máu tươi, bò dậy không dám về nhà, sợ người trong nhà lo lắng, cũng sợ người trong làng không nuốt được cơn giận này lại kiện tới huyện nha.
Tuổi tác của chàng tuy nhỏ, nhưng chàng hiểu rõ sự hiểm ác của lòng người, càng thấu hiểu sâu sắc rằng dân mà đấu với quan, thì không thể đấu lại được.
Chàng lưu lạc ở trấn trên tới lúc vết thương lành hẳn rồi mới về nhà.
“Chàng…… nhịn giỏi thật.”
Phải là em, em đã giết tên Huyện thừa kia rồi.
Hàng mi như nhung của Nhụy Bạch Y khẽ run, giọng nói cũng tỏa ra hơi lạnh.
Mã Đại Nhuận cười xòa một tiếng, nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng, “Kìa? Quân tử báo thù mười năm không muộn kia mà.”
Chàng hôn chụt một cái thật kêu lên má Nhụy Bạch Y, “Hơn nữa thi thêm mấy lần cũng tốt, tích lũy kinh nghiệm thôi mà.”
Nhụy Bạch Y ngơ ngẩn nhìn chàng một lát, đôi tay nàng ôm cổ chàng, nàng kéo đầu chàng xuống, ôm trọn lấy chàng.
Bấy giờ nàng mới nhớ ra, thảo nào lúc ấy nghe tin Huyện thừa thăng quan chàng lại vui vẻ như vậy. Tên Huyện thừa kia lên kinh đô, tất nhiên sẽ không còn găm thù thằng nhãi nhỏ như cái kiến là chàng nữa.
Nàng hơi thương chàng.
Nhụy Bạch Y lại ôm Mã Đại Nhuận chặt hơn chút nữa.
Mã Đại Nhuận giật nhẹ tai nàng, cười: “Có phải nàng thấy lão Huyện thừa kia hẹp hòi lắm không? Bọn trẻ con choảng nhau chẳng phải bình thường lắm sao, vả lại con lão chọc tôi trước, thế mà lão còn thù tôi dai như thế.”
Ngón tay chàng lướt qua vầng trán đẹp của Nhụy Bạch Y đến sống mũi có đường cong hoàn hảo của nàng. Chàng cong môi, sự tăm tối xẹt qua đáy mắt, “Mã Đại Nhuận tôi đây, cũng rất hẹp hòi.”
……
Lần đỗ đạt cao này, tựa như đã mở ra cánh cổng lớn khai thông con đường khoa cử của chàng. Mã Đại Nhuận vừa nỗ lực học hành, vừa hành xử chuyên cần, làm người cẩn trọng, không còn chọc giận những kẻ hãm tài như Huyện thừa huyện Nhân Phương nữa. Con đường thi cử sau này của chàng có thể nói là xuôi chèo mát mái, như diều gặp gió.
Lúc thi Hương, chàng chỉ thi một lần là qua, hơn nữa cũng ăn được ngay đầu bảng Cử Nhân, giật được Giải Nguyên.
Chàng đưa cả nhà vào kinh thi Hội, nhẹ nhàng ẵm danh đầu kỳ Hội.
Chàng đến nơi điện lớn tráng lệ huy hoàng kia đọc mấy bài thơ chàng làm, được Hoàng đế tán thưởng không thôi, ăn ngay chức Trạng Nguyên.
Người khác mất cả đời có lẽ còn chẳng thi nổi Cử Nhân, vậy mà sau khi thi trượt Tú tài 5 lần liên tiếp, chỉ mất ba năm Mã Đại Nhuận đã lập kỳ tích là tú tài trẻ nhất trở thành Trạng nguyên nổi danh khắp kinh thành, y như là gian lận vậy.
Có thể nói là
Gió xuân thả sức cho phi ngựa, Ngày trọn Trường An xem hết hoa.
Làng họ Mã có anh Trạng Nguyên, từ đây đã trở thành chốn lẫy lừng nhất 36 trại 28 làng.
Những người đi ra từ làng này, lưng đều ưỡn thẳng hơn hẳn người làng khác. Trên mặt không treo câu “Tôi từng tắm chung một con sông với Trạng Nguyên họ Mã!”, thì cũng tràn ngập vẻ “Con gà mái nhà Trạng Nguyên họ Mã từng ăn vụng cải trắng nhà tôi!”, hoặc là “Hồi nhỏ Trạng Nguyên họ Mã từng tè bậy lên bờ tường nhà tôi!”
Cô bé Mã Thúy Hoa nay đã lớn quỳ gốiđốt tiền giấy trước hai ngôi mộ, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, “Cha, mẹ, anh Ba đã thành Trạng Nguyên rồi, là Trạng Nguyên còn xịn hơn cả Thám Hoa đấy!”
Cô bé nhìn ngôi mộ hơi lớn hơn một chút mọc đầy cỏ chạc ba, lau nước mắt đi, nói bằng giọng run rẩy, “Cha, cha có thể an giấc ngàn thu rồi!”
[HẾT CHƯƠNG 18]
Bình luận facebook