• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị (4 Viewers)

  • Chương 7

Đêm thứ 8 - Hình phạt đóng đinh (1)

"Một cô gái trẻ được phát hiện bị người ta đâm chết trong nhà mình." Trên TV lại phát một tin tức, phóng viên kề sát máy quay vào một thi thể, cô gái rất trẻ tuổi, tử trạng khủng bố. Tôi không khỏi cảm thán một câu: "Thật đáng thương mà."

"Cái gì thật đáng thương?" Bạn tôi ở phía sau xem bản đồ Vân Nam, đột nhiên quay đầu lại hỏi.

"Cô gái này nè, còn trẻ như vậy đã chết, còn chết thảm thế." Tôi chỉ chỉ TV.

"Đúng là rất thảm, bất quá nếu cậu là pháp y hoặc cảnh sát xử lý ở hiện trường thì ngàn vạn lần đừng nói những lời như thế." Cậu ấy ý vị sâu xa nói. Tôi biết cậu ấy lại sắp kể chuyện xưa, đùa cậu ấy, "Vậy thì có quan hệ gì, chỉ là lời nói mà thôi."

"Hắc hắc, có liên quan hay không hãy nghe tớ kể xong sẽ biết."

"Có một lần đến ngủ trọ ở một khách sạn, không ngờ tới cư nhiên xảy ra hung án, lúc ấy không biết, chỉ biết mọi người trong quán đều bị gọi dậy, tiếp đó một đám cảnh sát niêm phong quán. Sau đó thẩm vấn từng người. Về sau mới biết, một lữ khách cư nhiên dưới sàn nhà phát hiện một bộ nữ thi bị đóng đinh.

Nữ thi khi được mang ra dường như còn chưa thối rữa, rất trẻ tuổi. Nhưng tớ nhìn không rõ lắm, cậu biết đó cảnh sát và khách trọ trong ba lớp ngoài ba lớp. Chủ khách sạn ở bên cạnh tớ, một người phụ nữ trung niên hơn 40, đang ngồi bệt trên đất. Thân thể mập mạp như lốp xe Michelin vừa bơm không nhìn rõ còn tưởng là giường nệm. Bà ta gào khóc lớn, nói chuyện không liên quan đến bà ta. Kỳ thật chuyện liên quan đến bà ta hay không thì khách sạn cũng phải đóng cửa.

Nhớ rõ khi ấy có một cảnh sát vô cùng trẻ tuổi. Mặc cảnh phục. (Hình như là lời thừa). Bộ dáng trắng nõn trắng nà, rất giống ngôi sao điện ảnh Hồng Kông. Cậu ta nhìn thi thể cô gái nói một câu: "Quá thảm." Mới vừa nói xong, một vị cảnh quan khá lớn tuổi bên cạnh cậu ta liền kéo lại, sau đó ở bên cạnh quở mắng cậu ta, cụ thể nói gì tớ cũng không nhớ rõ nữa.

Sau đó theo thường lệ làm vài giấy tờ, rất vừa khéo, ghi chép lời khai của tớ chính là vị cảnh sát trẻ tuổi kia. Tớ đem chuyện mình đêm đó nói cho cậu ta biết không sót một chữ. Cậu ta ghi chép rất nghiêm túc, rất giống như học sinh học bài trong trường. Tớ nhìn cậu ta hẳn vừa tham gia công tác chưa bao lâu. Nếu không sẽ không thể nào ngay cả cấm kỵ đơn giản như vậy cũng không biết. Ghi chép xong cậu ta vừa định đi, tớ đưa cho cậu ta điếu thuốc, cậu ta chần chừ một chút nhưng vẫn nhận. Nếu đã cùng nhau hút thuốc, hai người tự nhiên liền tranh thủ lúc rảnh rỗi tán gẫu một chút.

"Mới vào làm sao?" Tớ thử hỏi.

"Ừa, thiệt là, tôi mới vừa về nhà còn chưa tắm rửa liền nhận được mệnh lệnh, bất quá vụ án này cũng quá thảm." Cậu ta nghĩ lại còn có chút sợ hãi.

"Đúng rồi, tôi thấy có một cảnh sát kéo cậu qua nói gì với cậu vậy?"

Người trẻ tuổi có chút khó xử, tuy khựng một chút nhưng vẫn kể, có thể thấy được người này không biết nói dối đâu.

"Ông ấy là sư phụ của tôi, ông ấy cơ hồ bằng tuổi cha tôi, bất quá lão bày ra dáng vẻ như ông cụ vậy, ông ấy có con trai lớn bằng tôi, cho nên ông hay nói muốn xem tôi như con mình mà trông nom." Cậu ta tức tối nói, "Ông ấy nói tôi chán sống rồi, ở hiện trường lại nói lời như thế, còn nói cái gì mau nhanh về nhà thắp nhang trả phật, tắm nước nóng linh tinh gì đó. Thật sự là chuyện bé xé ra to. Tôi bất quá chỉ nói câu quá thảm thôi mà."

Tớ nhìn cậu ta, xem ra cậu ta thật sự không biết. Ở hiện trường nhất là hiện trường mưu sát có quy định bất thành văn. Luôn không được nói ra những lời đồng cảm với người chết hoặc muốn giúp người ta báo thù gì gì đó, tốt nhất chính là cứ làm tốt công tác của mình.

"Cậu tên gì?" Tớ muốn để lại phương thức liên lạc với cậu ta.

"Diệp Húc, Húc trong mặt trời mới mọc." Cậu ta vẽ ra cho tớ xem, "Tôi là người của đội hình cảnh, đây, số điện thoại di động của tôi." Cậu ta tiện tay đưa cho tớ tờ giấy. Tớ cũng đưa lại cho cậu ta một tờ. Cậu ta nhìn danh thiếp của tớ, kinh ngạc nói: "Là ngài à, sớm biết ngài là người hiểu sâu biết rộng mà." Kỳ thật tớ cùng lắm cũng chẳng lớn hơn cậu ta là bao, nhưng chung quy cảm giác tớ so với cậu ta già hơn nhiều. Người trẻ tuổi vẫn luôn dễ kết thân, bất quá mấy năm sau cậu ta còn có thể sảng khoái như thế không thì có trời mới biết.

Khách sạn không thể ở nữa, tớ đành phải tìm một cái khác, án mưu sát vừa rồi làm tớ đối với phòng ván gỗ cũng ám ảnh. Sau đó tớ ở lại thành phố này nán lại thêm vài ngày, bởi vì Diệp Húc nói mời tớ trong vòng 48 giờ tốt nhất chớ đi quá xa, thuận tiện gọi thẩm vấn.

Ngày đầu tiên yên ổn vô sự, nhưng sáng ngày thứ hai, tớ liền nhận được điện thoại của Diệp Húc, là loại điện thoại cơ hồ mang theo âm khóc.

"Là ngài sao? Tôi là Diệp Húc đây."

"Làm sao vậy, cậu khóc cái gì thế, hôm trước chẳng phải vẫn ổn sao." Kỳ thật Diệp Húc gọi điện đến, tớ đã có dự cảm chẳng lành.

"Tôi thật sự không còn cách nào, chỉ có thể cầu anh, tôi biết anh nhất định có thể giúp tôi, cũng chỉ có anh có thể giúp tôi thôi." Tiếng khóc của cậu ta càng lúc càng lớn. Tớ không nói hai lời, vội vàng thu dọn đồ đạc, chạy đến địa chỉ gặp mặt Diệp Húc nói cho tớ biết.

Đó là một quán cafe của địa phương, trước đó vài ngày tớ vừa vặn đi ngang qua, cho nên coi như quen thuộc. Vừa vào cửa tớ liền nhìn thấy Diệp Húc ngồi trong góc. Hai tay cậu ta cầm tách. Hoảng sợ nhìn tới nhìn lui.

Tớ vội bước nhanh tới, cậu ta nhìn thấy tớ như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy. Thoáng cái bắt lấy tay tớ, đến nỗi tớ rất đau, thật vất vả mới tách ra được.

"Cậu thả lỏng trước một chút, nơi này rất an toàn, chậm rãi nói xem xảy ra chuyện gì." Tớ thấy trạng thái cậu ta rất không ổn định, chóp mũi đều tích mồ hôi. Mặt trắng xanh. Hoàn toàn mất đi bộ dáng vài ngày trước đó.

"Đã xảy ra chuyện, đầu tiên là Lê đội trưởng, lập tức sẽ tới phiên tôi." Cậu ta ôm đầu thấp giọng nói, "Sau khi tạm biệt anh, tôi cùng Lê đội trưởng, cũng chính là sư phụ của tôi. Chúng tôi sau khi xử lý xong vụ án dự định lái xe quay về cục ăn chút bữa tối, sau đó tiếp tục tra án. Khi đó đã là rạng sáng 3h. Cục cách khách sạn phát sinh án khoảng 15 phút đường xe. Lê đội trưởng lái xe, mặc dù chúng tôi đều có chút bùn ngủ, nhưng dù sao thức đêm đối với hình cảnh mà nói đã là chuyện thường như cơm bữa, cho nên lúc ấy chúng tôi tuyệt đối cực kỳ tỉnh táo! Bất quá tôi đến giờ nghĩ lại thà rằng khi đó mình ngủ trái lại sẽ tốt hơn." Nói đến đây, Diệp Húc dùng bàn tay run rẩy bưng tách lên, ừng ực hớp một ngụm lớn cafe. Sau đó tựa hồ đã bình tĩnh lại. Cậu ta trầm mặc một chút lại nói tiếp.

"Lê đội trưởng và tớ vừa nói chuyện phiếm vừa lái xe. Đại khái 10 phút sau, lốp xe bị thủng không rõ tại sao. Anh phải biết rằng lốp xe sáng cùng ngày hôm đó tôi vừa mới thay xong. Không còn cách nào. Tôi đành phải xuống xe xem một chút. Khi đó trên quốc lộ đã không còn ô tô nào khác, hơn nữa đường chúng tôi đi khá vắng. Tôi vừa bước xuống xe liền lạnh toát, lạnh thấu tim.

Tôi lập tức phát hiện là bánh sau bị thủng. Tiếp đó tôi cư nhiên phát hiện trên bánh xe rõ ràng có một cây đinh tròn, dài chừng hơn 3 tấc, hơn nữa cây đinh nhìn qua cũng đã hoen gỉ. Tôi thật vất vả rút cây đinh ra, chuẩn bị đổi lốp.

Lúc này Lê đội trưởng còn nói chuyện với tôi, đơn giản hỏi làm sao vậy, tôi nói có cây định đâm thủng lốp xe. Ông ấy ồ một tiếng rồi không nói nữa.

Khi tôi thay vỏ xong cảm giác càng ngày càng lạnh. Nghĩ thầm không đúng nha, anh cũng biết đó, lúc này mới là tháng mấy chứ. Hơn nữa chất liệu của cảnh phục rất tốt. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng thay xong liền đi trở về.

Lên xe tôi mới phát hiện Lê đội trưởng cư nhiên không thấy đâu nữa. Chìa khóa còn cắm trên đó, người lại biến mất như bốc hơi. Tôi gọi tên Lê đội trưởng bốn phía cũng không thấy trả lời. Tôi tưởng rằng ông ấy đi vệ sinh rồi, nhưng đợi một tiếng đồng hồ vẫn không thấy người đâu. Tôi bắt đầu sợ, bấm số di động của ông ấy, kết quả ngoài vùng phủ sóng. Không còn cách nào, tôi lái xe quay về cục, ở lại cục ngủ một đêm."

"Vậy phải là ngày hôm qua chứ, nhưng tại sao hôm qua không tới tìm tôi?" Tớ kỳ quái nói.

"Chính xác, bởi vì buổi sáng Lê đội trưởng lại như thường lệ đến làm việc, tôi hỏi ông ấy, ông ấy chỉ nói có việc gấp tự đi trước, tôi còn hơi trách ông ấy bỏ lại tôi một mình ở đó. Nhưng thấy ông ấy không có việc gì cũng an tâm hơn. Hai người tiếp tục điều tra vụ án hôm qua."

Nạn nhân kia rất trẻ tuổi, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp. Chẳng qua hẳn là làm nghề tương tự như gái điếm. Kiểm tra pháp y cho thấy cô ta có bệnh lậu, hơn nữa trước khi chết cũng từng phát sinh hành vi tình dục. Nhưng kỳ lạ nhất chính là kiểu chết này của cô ta. Cô ta bị người dùng đinh tươi sống đóng cọc. Bên miệng cô ta còn có dấu vết bị siết, có thể là sợ cao giọng gào to. Hai tay, hai chân. Hung thủ rất tàn nhẫn, chí mạng nhất chính là một đinh ngay ấn đường. Cũng là vết thương đã lấy mạng cô ta. Sau đó thi thể được lật xuống nằm bên dưới sàn nhà."

"Cậu không thấy giết người như vậy quá rườm rà sao, giết một gái điếm mà cần rắc rối như vậy sao, còn phải dỡ sàn nhà ra nữa." Tớ nhịn không được hỏi, bởi vì cậu muốn mưu sát một người làm càng nhiều động tác sơ hở sẽ càng lớn, làm càng nhiều mật thất, chứng cứ vắng mặt tại hiện trường cuối cùng cũng sẽ có lỗ hổng. Vụ án gì khó phá nhất? Cậu tùy tiện giết một người qua đường là khó phá nhất!

"Đúng vậy, chúng tôi cũng kỳ quái, kết quả nhất trí nhận định hung thủ là một kẻ biến thái." Diệp Húc cũng nói.

"Sự tình vốn không có gì ngoài ý muốn, nhưng mấu chốt là giữa trưa đã xảy ra chuyện." Thanh âm của cậu ta lại có chút run rẩy. Tớ kiên nhẫn nghe tiếp.

"Cơm trưa là tôi đi mua, khi đó tôi và Lê đội đang trực ban. Những việc nhỏ như mua giúp đồ đều là những tay mới như chúng tôi làm, hơn nữa tuổi tôi cũng lớn rồi. Khi tôi mua cơm phần quay về phát hiện Lê đội đang cầm lòng bàn tay của mình kêu to.Tôi lập tức xông qua. Phát hiện ông đau đến nỗi đầu đều đổ mồ hôi. Tôi vội lật tay phải ông ấy đang che qua nhưng phía trên nhìn ngang nhìn dọc một chút vết thương cũng không có mà.

Nhưng Lê đội chỉ kêu đau, cũng hình dung tựa như kim châm vậy. Tôi biết ông ấy là con người rắn rỏi, nếu là vết thương bình thường ông ấy tuyệt đối không để vào mắt, tôi đành phải đỡ ông ấy đến bệnh viện. Nhưng kết quả kiểm tra cũng không thu hoạch được gì. Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê đội kêu đau."

"Cậu là nói lòng bàn tay? Hơn nữa là giống như kim đâm?" Tớ đang mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được.

"Ừ, Lê đội nói như thế. Về sau đau đớn của ông ấy có nhẹ hơn chút, chúng tôi có thảo luận về vụ án, con trai của Lê đội cũng ở đó, cậu ta còn khuyên Lê đội đừng quá mệt nhọc. Kết quả buổi tối tôi lại bị kêu về, nói Lê đội lại kêu đau, hơn nữa lần này đã bất tỉnh. Tôi cùng Lê đội cho dù là cấp trên cấp dưới nhưng cũng tình như phụ tử. Tôi vừa đến bệnh viện liền phát hiện lần này ông ấy đau chính là chân trái, bệnh trạng giống nhau, cũng không hề có ngoại thương, nhưng lại như kim châm vậy."

"Chờ một chút, cậu còn nhớ rõ thời gian hai lần phát tác không?" Tớ nổi lên suy nghĩ gì đó, hỏi Diệp Húc.

"Ừ, lần đầu tiên là giữa trưa, đại khái 11h30 hay sao ấy, lần thứ hai là gần rạng sáng, đúng, cũng là 11h30."

"11h30?" Tớ âm thầm suy nghĩ, lúc ấy thi thể được phát hiện cũng là 11h30! Tớ càng hiểu rõ hơn, nhưng có vài thứ cậu càng muốn nhớ tới lại càng nghĩ không ra. Diệp Húc thấy tớ cau mày, còn tưởng rằng tớ khó chịu.

"Tôi không còn cách nào, tôi không thể nhìn Lê đội bị đau đến chết, cha tôi bị giết, Lê đội chính là người mang theo đội giúp cha tôi phá án, cho nên tôi cũng dưới sự trợ giúp của ông mới thi được vào hình cảnh. Tôi vẫn xem ông ấy như cha ruột của mình." Thằng nhóc này nói xong cư nhiên khóc lên, bắt đầu còn nghẹn ngào, cuối cùng cư nhiên khóc thành tiếng, mọi người của quán cafe hiếu kỳ nhìn chúng tớ, làm tớ biết bao khó xử.

Lúc này điện thoại di động của Diệp Húc lại vang lên, cậu ta khóc quá xúc động cơ hồ không nghe thấy, vẫn là tớ nhắc nhở mới đón nghe. Mới vừa nói hai câu sắc mặt liền thay đổi. Lập tức xốc quần áo kéo tớ đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói chuyện: "Nhanh đến bệnh viện, Lê đội lại tăng thêm." Tôi nhìn đồng hồ, 11h30 đúng.

Tớ lại thấy được vị Lê đội trưởng kia. Hiện tại về cơ bản đã là phế nhân. Ngày hôm trước khi nhìn thấy ông ấy vẻ mặt rất anh khí, cao lớn khôi ngô. Hiện tại giống như một đống củi nằm trên giường, người vừa đen vừa gầy.

"Có đúng là tay phải hay không?" Tớ vừa nhìn liền đến hỏi. Bên cạnh một vị lớn tuổi cùng một người trẻ tuổi xấp xỉ Diệp Húc rất mất hứng nhìn tớ, sau đó lại nhìn Diệp Húc, đại khái ý là thằng cha này là ai? Vừa đến đã không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Diệp Húc vừa mới tiến đến liền đến thăm hỏi Lê đội, không buồn giới thiệu tớ. Lúc này hắn mới phản ứng, vội vàng kéo tớ qua nói: "Cậu ấy là Lê Chính, là con trai của Lê đội, nhưng cậu ấy lớn hơn tôi vài tuổi, học nghiên cứu ở đại học, hình như là học xã hội học hay dân tộc học gì đó."

Sau đó Diệp Húc lại giới thiệu tớ với Lê Chính, thằng nhóc này hoàn toàn không đem tớ để vào mắt, sau khi biết thì từ lỗ mũi hừ một tiếng rút điếu thuốc ra. Nói thật gã bộ dáng anh tuấn, nhưng tư thái của gã khiến tớ rất khó chịu, hơn nữa cha của mình bệnh trên giường mà gã nhìn qua không chút nào quan tâm, ngược lại Diệp Húc càng giống như là con trai hơn. Tớ cảm thấy kỳ quái, song ngẫm lại việc gia đình người ta, tớ quan tâm nhiều làm gì. Vẫn hỏi trước về bệnh tình thì hơn.

"Là tay phải đau sao?" Tớ tới gần Lê đội nhẹ giọng hỏi.

"Ừ." Chữ ừ này kéo rất dài, xem ra ông ấy muốn nói một câu phải mất sức rất nhiều. Tớ nghĩ vậy, kêu Diệp Húc đến, đương nhiên, Lê Chính cũng đang ở đó, một bên hút thuốc một bên dùng mắt liếc tớ.

"Nếu tôi nhớ không lầm, Lê đội hẳn đang chịu hình phạt đóng đinh." Tớ từng chữ rõ ràng nói. Mới vừa nói xong, Diệp Húc liền kinh ngạc cực kỳ, mà Lê Chính phảng phất như không có biểu cảm gì, hỏi lại tớ: "Mày biết hình phạt đóng đinh là cái gì sao? Đừng nói lung tung."

"Đương nhiên biết, hình phạt đóng đinh bắt nguồn ở Roma, vốn là một loại hình pháp mà hội trưởng lão xử trí phản đồ hoặc sử dụng cho những kẻ lâm chiến chạy trốn. Nổi tiếng cùng Kinh Thánh. Chúa Giê Su chính là bị xử tử theo hình phạt đóng đinh. Bất quá hình phạt đóng đinh từ sớm nhất không phải hình thập tự. Mà là hình T hoặc hình X." Tớ hút điếu thuốc.

"Thế thì thế nào, cái đó có liên quan gì đến cha tôi?" Lê Chính cười nhạo nhìn tớ, tràn ngập khiêu khích, nói thật có một loại người cho dù lần đầu tiên nhìn thấy cũng có xúc động muốn đánh hắn, Lê Chính tuyệt đối là một trong số đó. Tớ nhẫn nại tiếp tục nói.

"Đặc điểm lớn nhất của hình phạt đóng đinh hiển nhiên là người chịu hình rất đau đớn, hơn nữa cây đinh có thể đóng giữ linh hồn của người bị hại, bất quá nếu người bị đóng có oán khí cực lớn, tốt nhất vẫn nên đem mặt của hắn ta (cô ta) hướng xuống để xử lý thi thể. Một khi bị lật qua, hắn ta (cô ta) sẽ đem những thống khổ phải chịu khi còn sống trả lại gấp bội cho người khác, nhớ kỹ, không phải kẻ thủ của hắn ta (cô ta), mà là tùy tiện cho người khác, hơn nữa mỗi cây đinh cách nhau 12 tiếng. Vừa rồi Lê đội phát tác lúc 11h30 đúng chứ?" Tớ một hơi nói xong, Diệp Húc đã có chút hồ đồ rồi.

"Khôi hài, loại chuyện vô căn cứ này mà mày cũng có thể nói ra, cha tao cả đời làm cảnh sát tại sao ông phải chịu hình pháp mà không phải hung phạm chứ?" Lê Chính kích động hô.

"Đúng vậy, tôi cũng hy vọng là hung phạm." Tớ nhìn gã thuận miệng nói, gã đột nhiên thét lên với Diệp Húc: "Mang thằng điên này đi ngay!" Nói xong nổi giận đùng đùng tiến vào phòng bệnh. Diệp Húc khó xử nhìn tớ. Tớ vỗ vai hắn, bảo hắn tiễn tớ.

Chúng tớ ở cửa bệnh viện lại hàn huyên. "Tình hình Lê đội không lạc quan, theo cậu nói nữ thi kia tổng cộng có 5 cây đinh đúng không? Đã đâm ba rồi, chúng ta chỉ còn chưa tới 24h nữa để giúp cô ta tìm được hung phạm, nếu tìm không được, một đinh ngay ấn đường kia sẽ lấy mạng của Lê đội!" Tớ không muốn dọa Diệp Húc, nhưng phải đem tính nghiêm trọng của sự việc nói rõ ràng.

Quả nhiên Diệp Húc lại vẻ mặt khóc tang, hắn cầm lấy tay của tớ cầu xin tớ, "Vậy làm sao bây giờ? Thời gian chưa tới một ngày làm sao phá được vụ án này. Anh nhất định phải giúp tôi, bằng không Lê đội sẽ không cứu nổi!" Nói rồi cư nhiên muốn quỳ xuống trước mặt tớ. Tớ vội nâng hắn đứng dậy, nghĩ thầm thời đại này cư nhiên còn có người nặng tình như vậy.

"Tớ không phải đạo sĩ gì cũng không biết pháp thuật, nhưng chúng ta cũng phải thử hết sức một lần, có một số việc không bỏ cuộc thì tự nhiên lại có thể xoay chuyển. Vậy đi, chúng ta đi xem bộ thi thể kia trước, cậu hẳn sẽ lo liệu được chứ?" Tớ đỡ thân thể Diệp Húc, dù sao một gã cảnh sát ở đây khóc lóc không phải chuyện gì đẹp mặt. Diệp Húc cũng lập tức điều chỉnh lại.

"Mặc kệ, tớ dù có phải chỉa súng vào pháp y cũng phải để hắn cho chúng ta xem thi thể." Nói rồi liền kéo tớ lên xe chạy thẳng đến nhà xác. Dọc theo đường đi trong lòng tớ cũng không nắm chắc, hình phạt đóng đinh tớ chỉ nghe người khác kể qua, ngay cả sách cũng không hề có ghi chép. Cũng không biết hung thủ kia từ đâu đọc được, hơn nữa nghe nói oán khí của người bị đóng đinh cực lớn, làm không tốt cứu không được Lê đội, mạng của tớ và Diệp Húc cũng sẽ đắp vào.

Đang lúc suy nghĩ xe đã dừng lại, Diệp Húc lo lắng không yên lại kéo tớ vào.

Trải qua một phen thương lượng chúng tớ rốt cuộc được quyền vào xem thi thể, chằng qua hiện giờ đã hơn 1h chiều. Thời gian không nhiều lắm, chúng tớ phải nắm chắc.

Nữ thi đích xác như lời bọn họ nói, rất trẻ tuổi, cũng rất đẹp, hơn nữa không có loại cảm giác dung tục hoặc nói là ti tiện như gái điếm bình thường. Nhưng loại chết tà khí này khiến tớ nhìn có chút lạnh tim, tớ đành phải phủ lại đầu cô ta. Tớ bắt đầu hoài nghi từ khi nào mà đẳng cấp gái điếm của khách sạn tăng cao như vậy. Nhưng không có thời gian nói lung tung nữa. Tớ lật xem năm vết thương của cô ta. Mỗi vết thương đều là do đinh tạo thành, hơn nữa tay chân, cổ đều có vết dây. Xem ra là bị trói lại áp dụng hình phạt đóng đinh. Nhưng khách sạn đó có phải là hiện trường đầu tiên hay không thì tớ không có cách nào xác nhận được. Song theo lời Diệp Húc nữ thi hẳn chết chưa lâu. Hơn nữa trên người không phát hiện bùn đất hoặc thứ gì bên ngoài khách sạn mang tới, hẳn là bị giết trong phòng khách sạn. Như loại khách sạn này tớ biết, đóng cửa lại rồi thì có quỷ mới thèm quan tâm cậu làm gì bên trong. Đóng tiền thích ở bao lâu thì ở.

Diệp Húc nhìn một hồi có chút chịu không nổi, tớ đành phải bảo cậu ta đứng ở cửa trước, còn mình thì hy vọng có thể từ trên thi thể tìm được chút đầu mối.

Tớ từng xem ghi chép của Diệp Húc, dựa theo suy đoán thời gian tử vong của nữ thi, căn cứ ghi chép lui tới của chủ khách sạn, mấy ngày nay đến ngủ lại hơn nữa ở tại phòng phát sinh án cũng không có nhiều người. Chỉ có hai. Một người rất trẻ tuổi, buổi sáng cùng ngày tìm đến ngủ trọ, buổi tối liền rời đi. Sau đó là một người khác đến ngay sau đó chưa tới mấy giờ, hơn nữa chỉ đích danh phòng vừa rồi để ngủ trọ. Nhưng đáng tiếc bà chủ nói bọn họ đều mang khẩu trang mũ trùm sợ người khác nhận ra. Về phần người phụ nữ chết, bà chủ không nhận ra, lưu oanh (Tiêu: cũng giống "gà móng đỏ" bên mình) phụ cận cũng chưa từng thấy qua.

Thi thể cô gái này nhìn tới nhìn lui chỉ có năm vết thương. Pháp y còn chưa tiến hành giải phẫu, nhưng báo cáo sơ bộ cơ bản cũng giống những gì tớ nhìn thấy. Không có đầu mối nào, tớ cùng Diệp Húc phải trước 11h30 ngày mai tìm được hung phạm quả thực không có khả năng. Xem ra cô ta trả thù Lê đội vậy, cũng chỉ có thể trách Diệp Húc cảm thán như thế. Khi đó vừa vặn mặt người chết bị lật qua. Mấu chốt nhất chính là, Diệp Húc nói, trong nháy mắt lật qua đó, mắt của cô ta vậy mà mở to. Người đầu tiên mắt cô ta nhìn thấy, hẳn chính là Lê đội.

Tớ cuối cùng vẫn là bỏ cuộc, gọi Diệp Húc rời đi. Xem ra muốn phá vụ án này, trừ phi nữ thi tự mình mở miệng nói. Lúc này Diệp Húc vừa vặn tiến đến. Cậu ấy nhìn tớ một chút, đột nhiên chỉa vào phía sau người tớ, miệng há hốc như con tò he không nói nên lời. Tớ kỳ quái cậu ta làm sao vậy. Cậu ta lại chỉ có thể phát ra mấy chữ phía sau, phía sau. Tớ quay đầu. Nhìn thấy nữ thi đang phun máu ra ngoài.

Lúc ấy tớ tựa như bị sét đánh vậy, huyết mạch cũng ngừng chảy, nghĩ thầm sao lại đụng phải loại chuyện này. Chẳng qua tớ cũng đã có kinh nghiệm. Tớ đè miệng Diệp Húc lại, ý bảo cậu ta mau tỉnh táo. Hơn nữa chậm rãi di chuyển qua cửa. Vạn nhất có việc gì cũng dễ chạy.

Chúng tớ liền nhìn thấy máu như suối phun, phun mãi tràn đến mặt đất và xung quanh. Ước chừng mất vài phút, tớ cùng Diệp Húc đều có thể ngửi được căn phòng này đã tràn ngập mùi máu tươi.

Cuối cùng tớ thật sự chịu không nổi nữa, cao giọng quát cô ta: "Chúng tôi tới giúp cô tìm kiếm hung phạm, hy vọng cô đừng hành hạ Lê đội nữa." Không có phản ứng, tớ đành phải lặp lại một lần nữa, chẳng qua lời đã có chút lắp bắp.

Cuối cùng rốt cuộc ngừng lại, tớ cùng hắn khó khăn lắm mới để cho đôi chân ngừng run rẩy. Tớ nhìn máu tươi đầy đất, nghĩ thầm chẳng lẽ cô ta đang ám chỉ cái gì sao? Tớ bỗng nhiên nghĩ tớ, là cây đinh!

"Cây đinh đâu? Cây đinh hiện giờ ở đâu?" Tớ lắc Diệp Húc còn đang ngẩn người quát.

"Ở phòng vật chứng đó, sao, làm sao vậy?" Diệp Húc cơ hồ bị tớ dọa sợ.

"Mau, nhanh đi." Lần này là tớ lôi kéo Diệp Húc. Lúc ra cửa, phía sau vang lên tiếng thét sợ hãi của nhân viên quản lý. Đổi lại là người khác nhìn thấy máu đầy đất cũng không cách nào không kêu thành tiếng được.

Tớ nhìn đồng hồ, sắp 3h rồi.

Hoàn hảo, cảnh sát phòng vật chứng cũng người của Lê đội, nghe nói chúng tôi đi lấy chứng cứ giúp Lê đội, liền để chúng tớ vào xem, nhưng không thể lấy đi.

Đêm thứ 8 - Hình phạt đóng đinh (2)

Tớ cầm đinh trong túi nhựa lên, phía trên còn mang theo vết máu chưa vội lau. Đinh dài ba tấc đầu tròn, thân dưới đinh có vân xoắn. Loại đinh này hẳn rất phổ biến. Tớ đem năm cây đinh lật đi lật lại quan sát cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt. Chẳng lẽ tớ hiểu sai ám chỉ của nữ thi rồi?

Vân xoắn? Chờ một chút! Tớ nhớ kỹ trong báo cáo khám nghiệm tử thi không đề cập tới vết thương hình xoắn ốc, đây không phải cây đinh chân chính đã giết chết cô ta!

Vậy cây đinh thật sự đến tột cùng đang ở đâu. Tớ biết nếu hung thủ thật muốn đóng đinh linh hồn của nữ thi kia ở đó nên dùng đinh gỗ đào, loại đinh này không thường có.

Diệp Húc bỗng dưng nhận được một cú điện thoại, nói vài câu đã biết rồi cao hứng nói thân phận của nữ thi đã điều tra xong, là một sinh viên đại học của địa phương.

Tớ còn đang nhìn cây đinh, không chú ý Diệp Húc nói, "Sinh viên đại học? Không phải nói là gái điếm sao?"

"Gái điếm là Lê đội nói, ông ấy nói nữ giới trẻ tuổi hoạt động ở nơi này phỏng chừng đều là vậy."

Khó trách mọi người gần đó không nhận ra cô ta, nhưng cô ta tới đây làm gì, hơn nữa chủ khách sạn không phải đã nói chưa từng thấy cô ta sao.

4h chiều, tớ cùng Diệp Húc lại tới trường đại học của cô gái, hy vọng có thể điều tra ra tình hình bên cạnh cô ta.

Rất nhanh chúng tớ biết, cô gái tên Thu Toàn, là sinh viên năm 4 của khoa xã hội. Hơn nữa tác phong tựa hồ không tốt lắm, bạn bè rất nhiều. Mất tích đã rất nhiều ngày. Khi còn sống có bạn trai, bất quá hai người đang vì chuyện cô sau khi tốt nghiệp có ở lại đây hay không mà tranh chấp.

Chúng tớ tìm được bạn trai của cô ta, một người thoạt nhìn hiền lành, đừng nói dùng hình phạt đóng đinh, tớ thấy hắn ngay cả búa cũng cầm không nổi.

Điều tra không có kết quả, chúng tớ đành nản chí rời đi, trước khi đi tớ cư nhiên phát hiện một người.

Lê Chính! Gã cư nhiên mang theo một quyển sách vội vàng từ thư viện đi ra, gã không ở bệnh viện chăm sóc cha gã mà chạy đến đây làm gì. Tớ hỏi Diệp Húc, Diệp Húc nói Lê Chính đọc sách rất dữ dội. Thật sự là vậy sao?

Tớ lập tức trở về thư viện muốn điều tra sách Lê Chính mượn, mới đầu cô nhân viên quản lý gây khó dễ không chịu, chờ sau khi nhìn thấy Diệp Húc tiến đến lập tức cười tra tìm.

"《 Phong Quỷ 》, sách rất xưa, khi mượn đã sắp nát rồi." Cô gái dịu dàng nói.

Gã mượn cái này làm gì. Cám ơn cô gái. Lại cùng Diệp Húc chạy về bệnh viện. Chúng tớ cũng không còn nơi nào để tra xét, về trước xem Lê đội rồi nói.

Đến bệnh viện đã quá 4 tiếng, lúc 7h chân phải nọ đã phát tác.

Lê đội nhìn qua khí sắc tốt hơn chút, vừa rồi chiến hữu cùng lãnh đạo trong cục trong đội đều đến thăm ông, phỏng chừng Lê Chính kia đã chạy ra ngoài vào lúc đó.

An ủi Diệp Húc vài câu, tớ liền ra ngoài thăm dò tư liệu của Phong Quỷ.

Khó tìm, không phải bởi vì tìm không được, mà là nhiều lắm. Nhưng cuối cùng cũng tìm được thông tin đầu tiên về hình phạt đóng đinh phong quỷ xong nên xử lý như thế nào.

Chạy một ngày mệt chết được, tớ cùng Diệp Húc vội vã lùa vài đũa cơm tối chuẩn bị một lần nữa đến khách sạn phát sinh án, nơi đó đã bị đóng cửa. Lê Chính cũng tới, lạnh lùng nhìn chúng tớ. Diệp Húc đã dặn dò gã vài câu bảo gã chăm nom Lê đội, một khi có việc mau chóng gọi cho cậu ta, kết quả bị Lê Chính trả lời lại một câu.

"Đây là ba tao! Cũng không phải ba mày!" Diệp Húc bị nghẹn không nói được một lời, mặt đỏ bừng, tớ vội vã lôi cậu ta đi.

7h30, chúng tớ đi đến khách sạn phát sinh án, kỳ thật đây là lần đầu tiên tớ chân chính tiến vào hiện trường. Gác nơi đó chỉ có mấy vị đồng nghiệp của Diệp Húc, Diệp Húc nói tớ là chuyên gia tâm lý phạm tội cấp trên cử tới, cư nhiên lừa qua được.

Hiện trường rất bừa bộn, nhìn ra được ngay lúc đó hỗn loạn. Trên sàn nhà dùng phấn vẽ một hình người. Tớ giờ mới phát hiện nguyên lai sàn phòng cư nhiên là rỗng ruột, cho nên mới có thể bỏ người vào đó. Phòng đã bị cảnh sát càn quét mấy lần, người thường như tớ cũng không cần tìm gì nữa.

Sở dĩ đi tới hiện trường chỉ là muốn cảm giác một chút, nếu tớ là hung thủ sẽ làm như thế nào.

Tớ nhắm mắt lại nằm trên giường, tận lực cảm giác mình chính là hung thủ, Diệp Húc cho rằng tớ đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không dám quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là ở một bên nhìn tớ.

Cùng ngày phát sinh án có hai người tới, không có đeo ba lô hoặc túi du lịch gì gì đó, cho nên trong hai người hẳn là có một người chính là nạn nhân, một người khác đương nhiên là hung thủ. Nếu cải trang, nghĩa là sợ người ta nhận ra. Theo lý sinh viên đại học hẳn không có loại băn khoăn này, bất quá nạn nhân cư nhiên còn mắc bệnh lậu, hơn nữa tác phong lại không tốt, chẳng lẽ chỉ khi hung thủ đạt thành giao dịch xác thịt không thỏa thuận được giá dẫn đến nhất thời nổi tính giết người? Nhưng phương pháp giết người phiền như thế thì tên này cũng quá dư thừa rồi.

Tớ đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh, hung thủ quen biết với nạn nhân, mục đích tới nơi này chính là chuẩn bị giết cô ta, hơn nữa gã rất sợ quỷ hồn trả thù, cũng lợi dụng hình phạt đóng đinh trong truyền thuyết để giam cầm linh hồn cô ta, nhưng tại sao cần hình phạt đóng đinh chứ.

Tớ chợt nghĩ đến thông tin tớ tra tìm về hình phạt đóng đinh, trong đó dường như có một điều nói rằng hình phạt đóng đinh nếu dùng cho nữ giới, đại biểu cho trừng phạt sự lạm giao và bất trung của cô ta.

8h17, chúng tớ ra khỏi hiện trường, hiện giờ chúng tớ thật sự không thu hoạch được gì. Tớ nhìn tư liệu đang có, không thể làm gì khác hơn là điều tra lại tư liệu về cô gái kia khi còn sống.

Chúng tớ trở về trường đại học kia. Ban đêm đại học rất náo nhiệt, khiến tớ cũng nhịn không được nhớ tới thời sinh viên của mình.

Nửa giờ sau, chúng tớ cuối cùng tìm được một trong những người bạn không nhiều lắm của cô ta.

Cô gái là bạn cùng phòng của nạn nhân. Dáng mạo rất đẹp,chẳng qua trang phục tương đối thời trang và khá lộ. Tớ kinh ngạc con gái bây giờ quả là thoáng nhỉ.

"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy đã là một tuần trước rồi, khi đó cô ấy còn hỏi vay tiền tôi nữa." Cô ta một bên nhai kẹo cao su một bên thờ ơ trả lời.

"Vay tiền? Vay tiền làm gì?" Diệp Húc hỏi.

Cô gái kia khinh bỉ liếc mắt nhìn Diệp Húc, "Tôi làm sao biết được, có lẽ là sẩy thai có lẽ là khám bệnh, dù sao không phải lần đầu tiên. Bạn trai cô ấy căn bản mặc kệ, nhưng hai người lại chẳng chia tay được, sống chết níu kéo. Đúng rồi, gần đây cô ta dường như còn cùng một nghiên cứu sinh khoa xã hội có quan hệ mật thiết. Không bằng anh đi hỏi nghiên cứu sinh kia đi." Cô ta đột nhiên nói.

"Tên gì?" Diệp Húc lấy sổ ra chuẩn bị ghi chép.

"Lê Chính, lê trong lê dân (dân đen) , chính của chính xác. Rất đẹp trai đó." Nói xong một nam sinh bên cạnh huýt sáo với cô ta, cô ta phi như bay qua.

Tớ cùng Diệp Húc đứng tại chỗ. Nhất là Diệp Húc, cậu ta ngây ngốc nhìn tớ, "Làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ nữa, đến bệnh viện tìm Lê Chính đi."

9h10', bệnh viện.

Lê đội đang ngủ, mặc dù nhìn qua rất mệt nhọc, bất quá cuối cùng có thể nghỉ ngơi, nhưng hai giờ sau ông ấy sợ rằng lại phải bị đau đớn cực độ hành hạ.

Tớ, Diệp Húc, Lê Chính ba người đứng trên hành lang ngoài cửa đều không nói chuyện.

"Anh không muốn cha mình tiếp tục chịu hành hạ nữa thì kể hết tất cả những gì anh biết cho chúng tôi đi, chính anh cũng học nghiên cứu dân tộc, hẳn phải biết sự tàn khốc của hình phạt đóng đinh, anh sẽ không chờ ngày mai trơ mắt nhìn cha mình chết đi trong đau đớn đó chứ?" Tớ mở miệng trước, không nghĩ tới Lê Chính cười lạnh với tớ một trận.

"Từ đầu tới cuối cả sự kiện hẳn là chẳng quan hệ gì tới mày nhỉ? Mày cũng không phải cảnh sát, dựa vào cái gì nhúng tay vào chuyện này?" Gã bắt đầu cười nhạo tớ.

"Anh ấy là bạn của tôi, là tôi nhờ anh ấy đó." Tớ vừa muốn phản kích gã, đột nhiên Diệp Húc nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Nếu anh còn là con trai Lê đội, anh hãy đem hết những điều biết được nói ra, chúng tôi sẽ cứu ông ấy."

"Ông ấy là cha tao, tao chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn ông ấy chịu khổ?" Lê Chính thiếu chút nữa nhảy dựng lên nói.

"Thời gian không còn nhiều lắm, tôi nói ngắn gọn, anh cùng Thu Toàn tới cùng có quan hệ gì? Buổi chiều hôm nay anh mượn《 Phong Quỷ 》có mục đích gì? Còn lúc phát sinh án nữa anh tốt nhất nói rõ ràng anh đang ở đâu, làm chuyện gì." Diệp Húc một hơi nói xong, thở dài một hơi.

Con ngươi Lê Chính trừng lớn nhìn Diệp Húc bình thường đối với gã khép nép vậy mà nghiêm khắc thẩm vấn gã như thế, tức giận đến nổi gân xanh. "Mày có ý gì? Mày nói là tao giết Thu Toàn? Tao mượn sách gì mày quản được hả? Còn nữa làm sao mày biết, bọn mày theo dõi tao?"

Mặc dù Lê Chính đang rất tức giận, nhưng gã vẫn nói cho chúng tớ biết Thu Toàn chẳng qua là đàn em bình thường của gã, hai người vô tình gặp nhau ở thư viện, gã đối với cô bé này bắt đầu có thiện cảm, nhưng về sau nghe nói tác phong cô nàng không tốt liền ngắt liên lạc. Về phần mượn sách, cũng chỉ là muốn rõ ràng hình phạt đóng đinh xem có thể hỗ trợ được gì. Tớ không biết có nên tin gã hay không, Diệp Húc phỏng chừng cũng thế. Chúng tớ nhìn nhau. Lê Chính nói xong nhìn chúng tớ, dường như cảm thấy chúng tớ vẫn đầy vẻ không tín nhiệm, không thể làm gì khác hơn là nói khi án phát sinh mình đang ở nhà, khi ấy cha gã và gã đang xem TV. Mọi người tranh chấp nữa cũng không có kết quả, chỉ có thể cụt hứng chia tay, tớ và Diệp Húc không thể làm gì khác hơn là ngồi bên ngoài cắm đầu hút thuốc, nhìn thời gian chậm rãi trôi qua.

Lê đội đang ngủ, chúng tớ không muốn quấy rầy, tạm thời tin tưởng gã. Nhưng lại không còn đầu mối. Xem ra chỉ có thể từ cây đinh rơi mất kia bắt tay vào. Rất rõ ràng, có người đã tráo vật chứng. Hơn nữa xem ra rất sốt ruột, tớ từ chỗ Diệp Húc biết được, loại đinh xoắn ốc này dường như trên xe cảnh sát của bọn họ cũng có, rất bình thường.

Người có thể tiếp xúc với vật chứng không nhiều lắm, Diệp Húc nói cho tớ biết, vật chứng cùng ngày là cậu ta và Lê đội mang về cuối cùng. Kể cả tiền lưu lại trên người nạn nhân cùng đinh này, cùng với một cây búa gần đó, trên búa không có dấu vân tay nào, cũng là trên đường tùy ý có thể mua được, cho nên cơ bản không có giá trị gì.

"Cậu nói Lê đội sau khi cậu xuống xe thì đã không thấy tăm hơi?"

"Ừ, đừng nói ngay cả Lê đội anh cũng hoài nghi nhé? Chúng tôi trước giờ luôn đi cùng nhau đến mọi nơi." Diệp Húc vội trả lời.

"Nhưng cậu cũng nhìn thấy, cây đinh vật chứng không phải trên người của nạn nhân, vật chứng đã vào phòng vật chứng quản lý nghiêm ngặt cỡ nào cậu hẳn phải rõ ràng hơn tôi, có thể tráo vật chứng chỉ có thể là Lê đội."

"Ông ấy cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy chứ. Người chẳng phải cũng đã bị giết, ông ấy sẽ càng không nhàm chán đến mức dùng hình phạt đóng đinh làm gì." Diệp Húc có chút không hài lòng, cậu ta lại cách lớp kính thủy tinh nhìn Lê đội đang ngủ bên trong một chút, Lê Chính vừa mới tiến đến, ngồi bên cạnh đọc sách.

"Cậu không thấy khả nghi sao, ông ta đầu tiên là cảnh cáo cậu đừng quá chú ý tới nữ thi, phỏng chừng là sợ cậu bị liên lụy vào, sau đó ô tô ở trên đường bị thủng lốp khó hiểu, tiếp đó vật chứng bị tráo, tôi đương nhiên không thể không nói là Lê đội làm, nhưng rất có khả năng ông ấy đang giúp một người khác thoát tội, vì gã, mặc dù Lê đội mạo hiểm ảnh hưởng đến tư pháp công chính cũng vẫn phải làm."

Diệp Húc chỉ chỉ Lê Chính bên trong, tớ gật đầu. Hiện giờ chỉ thiếu làm thế nào chứng minh Lê Chính mới là hung thủ sát hại Thu Toàn.

Sử dụng hình phạt đóng đinh ngay ấn đường nhất định phải dùng đinh gỗ đào, nếu không một khi nhổ đinh, người chết lập tức sẽ đến trả thù, phỏng chừng Lê đội xuống xe giữa đường chính là để đổi cây gỗ đào nọ, hơn nữa ném nó ở đâu đó. Nếu thật là như vậy, cây đinh gỗ đào kia nhất định mang theo chứng cứ có thể chứng minh Lê Chính là hung thủ!

"A!" Bỗng dưng phòng bệnh truyền ra một trận thét chói tai, Lê đội thống khổ bụm chân phải, trên mặt vẻ thống khổ đem ngũ quan đều vặn vẹo lại, nào còn nhận ra được đội trưởng hình cảnh từng khiến phần tử phạm tội khiếp sợ nữa?

Tớ cùng Diệp Húc lập tức chạy vọt đến, trợ giúp Lê Chính đè lại Lê đội trưởng, đồng hồ treo trên tường hiển thị rõ ràng bây giờ là 11h30.

Lần này càng thêm nghiêm trọng, cả người Lê đội cơ hồ đều lâm vào trạng thái bán điên cuồng, quả nhiên mỗi một cây đinh so với cây trước càng lợi hại hơn. Còn 12h nữa, đến lúc đó cho dù không cần cây ở ấn đường kia, Lê đội cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Tớ nhìn Lê Chính bên cạnh một chút, như trước mặt không chút thay đổi, không, tựa hồ còn có chút mừng thầm, tớ cảm thấy hơi phẫn nộ rồi.

Về sau y tá và bác sĩ tới, chích thuốc an thần mới giúp ông ấy ngủ. Tớ túm quần áo Diệp Húc kéo cậu ta chạy ra khỏi bệnh viện.

"Đi, bây giờ lập tức đến chỗ cậu dừng xe ngày đó, chúng ta cho dù không ngủ cả đêm cũng phải tìm được cây đinh gỗ đào kia."

"Gọi thêm người đi, hai người chúng ta quá miễn cưỡng, chỗ đó rất trống trải, hơn nữa cũng không biết Lê đội tới cùng đã ném nơi nào." Diệp Húc kiến nghị nói.

"Không được, đầu tiên lý do này sẽ không giải thích rõ được, hơn nữa chuyện Lê đội trộm tráo vật chứng vẫn đừng nên công khai, chúng ta đi trước, về phần xác định phạm vi, tôi có biện pháp." Tớ khẽ cắn môi, xem ra không dùng cái kia thì không được.

Rạng sáng 1strong0, chúng tớ tới trước phòng giữ xác. Thừa dịp Diệp Húc cùng nhân viên quản lý nói chuyện, tớ chuồn vào. Tìm được thi thể của Thu Toàn.

Tớ kéo thi thể của cô ta ra, ở miệng vết thương nơi ấn đường dùng ngón trỏ tay phải đè lại, đem nước gạo sống đã chuẩn bị tốt lấy ra vẽ loạn lên phần mắt cô ta.

Trong lòng tớ thầm niệm, nếu cô oan khuất muốn được rửa sạch, đừng để người vô tội chịu đau khổ, cứ giúp chúng tôi, cho tôi mượn một tia hồn phách cuối cùng trong cơ thể cô.

Tớ cắn ngón trỏ chảy máu vừa vặn nhỏ vào vết thương của cô ta, sau đó lại dùng ngón trỏ che lên.

Có thành công hay không phải dựa vào tạo hóa nữa, hiện giờ tất cả ký ức cùng những thứ cô ta nhìn thấy khi còn sống đều ở trên cây đinh gỗ đào nọ. Ngón tay của tớ mang theo hồn phách cuối cùng của cô ta có thể cùng đinh gỗ đào sinh ra cộng hưởng, hơn nữa chỉ cần tớ tiếp xúc đến đinh gỗ đào tớ có thể nhìn thấy hết thảy hiện trường khi ấy. Bất quá phương pháp kia độ nguy hiểm rất lớn, bởi vì vạn nhất tìm không được cây đinh kia, sau 12h, ấn đường bị đinh đóng vào chính là tớ!

Tớ làm xong hết thảy, nhanh chóng cùng Diệp Húc lên xe. Tớ bảo Diệp Húc dùng tốc độ nhanh nhất đến nơi đậu xe khi ấy. Hoàn hảo, mới 2h30.

Tớ giơ tay phải, cảm giác giống như radar tìm đinh gỗ đào bốn phía chỉ dựa vào chút hồn phách của Thu Toàn. Nhưng mãi đến khi tay phải của tớ đau nhức vẫn không thu hoạch được gì.

Tìm tòi vô nghĩa như vậy mãi cho đến 6h30 sáng, chỉ còn 5 tiếng nữa. Diệp Húc cũng mệt mỏi ngồi bệt dưới đất.

Tớ bắt đầu có chút hối hận bản thân đã xúc động, tớ quá tin tưởng vào khả năng trinh thám của mình. Xem ra tớ phải trả giá đắt rồi.

Có lẽ suy nghĩ chỗ nào đó của tớ xảy ra vấn đề? Tớ đành phải cùng Diệp húc lái xe về bệnh viện trước. Khi xuống xe vừa vặn bệnh viện bắt đầu bán cơm sáng, bình thường lúc này đều là 7h15, nhìn sinh mệnh mình chậm rãi đi về điểm cuối, ngược lại thản nhiên.

Lúc ở trên đường đụng phải một người đến choáng váng. Người nọ nhìn cũng không thèm nhìn tớ đã bỏ đi. Lúc này ngón trỏ cư nhiên đau đớn kịch liệt.

Có cảm ứng rồi, chẳng lẽ cây đinh ngay trên người tên kia? Tớ lập tức gọi Diệp Húc chặn hắn, nhìn kỹ là một người trẻ tuổi chừng 17 18 tuổi, một thân quần áo Hàn Quốc, xem ra bị chúng tớ dọa sợ. Diệp Húc lục tìm trên người hắn, quả nhiên ở trong túi xách tìm được cây đinh gỗ đào kia.

Tớ cùng Diệp Húc lớn tiếng hỏi hắn cây đinh ở đâu ra, hắn lắp bắp nói trước đó vài ngày đã nhặt được ở đâu đó, nghĩ đặc biệt nên giữ lại chơi, tớ thấy hắn không giống nói dối, mà địa điểm hắn nói đích xác chính là nơi hai chúng tớ khổ cực tìm suốt đêm.

Hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, tớ cố tình nghiêm túc giáo huấn hắn, sau này đụng ai phải xin lỗi, lúc này mới thả hắn đi, thằng nhóc này sợ hãi lập tức chuồn mất.

Cầm cây đinh chúng tớ tựa như chích một liều thuốc kích thích. Hiện giờ chỉ cần cây đinh lần thứ hai cắm vào ấn đường của Thu Toàn, tớ có thể thấy được hình ảnh của cô ta khi chết.

8h40 sáng, chúng tớ len lén chuồn vào, Diệp Húc giúp tớ canh chừng.

Tớ đem cây đinh chậm rãi bỏ vào, cũng lại nhỏ thêm máu mình. Sau đó nhắm mắt lại. Bản thân cũng rất kích động, bởi vì rốt cuộc có thể biết ai mới là hung thủ.

Tớ phát hiện một cảnh tượng hoàn toàn lạ lẫm, cư nhiên không phải phòng khách sạn, tiếp đó là bóng lưng của một người, tiếp đó dường như nhìn thấy tờ gì đó tương tự phiếu xét nghiệm. Người nọ bỗng dưng xoay lại đánh tới, tiếp theo là hình ảnh không ngừng chớp tắt, một đôi tay gắt gao bóp lấy yết hầu, tớ cơ hồ cũng cảm thấy hít thở không thông, cuối cùng hình ảnh biến mất.

Tớ giống như bị điện giật bắn ngược trở ra, mặc dù chỉ có một tích tắc, nhưng tớ vẫn thấy rõ ràng dung mạo của người nọ, hiện giờ chỉ còn lấy chứng cứ.

9h30. Tớ và Diệp Húc đem tất cả người liên quan đều mang đến bệnh viện, kể cả Lê Chính, cô bé kia, còn có bạn trai của Thu Toàn, sau đó phân biệt lấy mẫu máu của bọn họ, đương nhiên, đây đều là để Diệp Húc dùng làm chứng cớ phá án. Một lát sau, tớ cầm kết quả xét nghiệm đi ra.

Tớ nhìn bọn họ, thở sâu một hơi. Lấy ra tờ phiếu kiểm nghiệm. Lần lượt đưa cho bọn họ.

"Đây là có ý gì hả?" Lê Chính hỏi.

"Những thứ này là phiếu kiểm tra của mọi người, trong danh sách phiếu này, chỉ có một người bất đồng, người đó bị bệnh lậu, hơn nữa giống nạn nhân Thu Toàn." Tài liệu kiểm nghiệm trong tay tớ rung lên, bọn họ vẻ mặt không hề gì, lòng tớ nghĩ, vịt chết còn mạnh miệng, không thể kéo dài, phải nhanh chóng chứng minh ai là hung thủ.

"Hình phạt đóng đinh chỉ dùng để trừng phạt những kẻ không trong sạch và người phản bội. Thu Toàn này quả thực tác phong không tốt, thậm chí ở bên ngoài còn làm những giao dịch xác thịt. Chúng tôi đều tưởng rằng khách sạn là hiện trường phát sinh án đầu tiên, đích xác, máu phun ra từ đinh cắm vào thân thể, búa ở gần đó, quan trọng nhất là suy đoán của pháp y, hơn nữa thời gian cô ta mất tích tựa hồ hết thảy đều thuận lợi suông sẻ.

Nhưng kỳ thật, Thu Toàn là bị bóp cổ chết! Cô ta sau khi chết rồi mới bị dùng hình phạt đóng đinh." Tớ nhìn Lê Chính, cười nói: "Nói đúng không?"

Lê Chính như trước mặt mang sương lạnh, không trả lời tớ.

"Tôi không biết hung thủ dùng biện pháp gì, cư nhiên có thể khiến pháp y đưa ra suy đoán thời gian tử vong lùi lại hai đến ba ngày, nhưng hung thủ khi áp dụng hình phạt đóng đinh cư nhiên để lại mẫu máu của mình, ngay trên cây đinh ở ấn đường, cây đinh gỗ đào." Tớ lấy ra cây đinh gỗ đào kia, cây đinh màu đỏ sậm.

"Phía trên hình như khắc chữ." Cô bé kia nhìn cây đinh, nhịn không được hô.

"Đúng vậy, tôi có thể đọc lớn ra, là Lê Dân Thương Sinh, Chính Khí Vĩnh Tồn, kỳ thật cũng chính là lai lịch của cái tên Lê Chính của anh, nói cách khác, đinh gỗ đào chính là của anh!" Tớ giơ cây đinh lên trước mặt Lê Chính, gã nhìn cây đinh một chút, nhịn không được nở nụ cười.

"Chỉ dựa vào một cây đinh đã muốn chứng minh tao là hung thủ? Quá nực cười."

"Đích xác, tôi không có ý nói anh là hung thủ, bởi vì hung thủ là y." Tôi xoay người, đem cây đinh chỉ hướng người bạn trai tưởng rằng yếu không chịu nổi gió kia của Thu Toàn, đích xác, tôi nhìn thấy trong ký ức cuối cùng của Thu Toàn chính là y!

"Không phải tôi, anh đừng vu tội cho người tốt." Y lớn tiếng nói xạo, nhưng trán đã túa mồ hôi như mưa.

"Tôi không cần phải vu tội cho cậu, trên cây đinh có mẫu máu của Thu Toàn, cũng có của cậu!" Tôi giơ cao tay y lên, quả nhiên trên ngón cái có một vết thương mới, mặc dù không lớn lắm, nhưng vừa vặn mới mọc da non

"Cậu không cần phủ nhận, kỳ thật quan hệ của cậu và Thu Toàn tôi cũng đã biết, gia cảnh các người không tốt, nhưng lớn lên với nhau từ nhỏ, Thu Toàn sở dĩ làm như vậy là để cho cậu hoàn thành giấc mộng được đi nước ngoài, nhưng cô ta không ngờ tới sắp tốt nghiệp, thủ tục xuất ngoại của cậu cũng đã gần xong thì cậu cư nhiên muốn vứt bỏ cô ấy. Ngày đó cô ấy đi tới phòng cậu, cố ý nói muốn cùng cậu ôn tồn một đêm, nhưng sau khi kết thúc cô ấy lấy ra phiếu xét nghiệm cô ấy bị bệnh lậu để cười nhạo cậu. Nếu bị loại bệnh này vậy trong kỳ kiểm tra sức khỏe nhất định sẽ bị đánh rớt. Cậu trong lúc tức giận cư nhiên đã bóp chết cô ấy. Có lẽ cậu sợ linh hồn cô ấy trả thù, có lẽ cậu thẹn trong lòng, cậu nghĩ tới một người, một người có thể dùng kỳ thuật giúp cậu thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật và linh hồn." Tớ một hơi nói xong, nhìn phía Lê Chính.

"Người biết rõ cách làm này, tôi không biết hắn đã sử dụng thủ đoạn gì, dù sao cuối cùng các người trong phòng của khách sạn đã áp dụng hình phạt đinh, đinh gỗ đào mấu chốt nhất kia chính là hắn đưa cho cậu."

Nam sinh kia giống như mất hồn quỳ xuống, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Anh xin lỗi Toàn Toàn."

Tớ nhìn đầu hồ, vừa vặn 11h, xem ra hết thảy đều đã kết thúc.

"Ngu xuẩn." Vẻ mặt Lê Chính đột nhiên thay đổi, mang theo tức giận cùng nóng nảy, gã đột nhiên lại yên ổn xuống nhìn tớ.

"Xem ra tao đã đánh giá thấp mày, kỳ thật mày vừa đến thành phố này tao đã chú ý đến mày, trùng hợp tên ngu xuẩn này gọi điện nói cho tao biết nó đã giết Thu Toàn, quên nói cho mày biết, bọn chúng vẫn luôn xem tao như bạn tốt, nào đâu biết rằng giả vờ ngu ngốc kết giao với chúng thật sự thống khổ. Mà mày đã xuất hiện, tao đương nhiên vẽ mày vào một phần trong kế hoạch báo thù của tao. Tao biết mày có khả năng sẽ xáo trộn sự bố trí của tao, bất quá trò chơi không có biến số không thú vị.

Đúng vậy, là tao dạy y hình phạt đóng đinh, Thu Toàn kỳ thật đã chết hai ngày trước thời gian án phát sinh các người suy luận. Khi y tìm đến tao thi thể đã có chút biến chất. Tao dùng dầu bảo quản tưới toàn thân ả phong kín mùi thối. Mày chẳng phải rất muốn biết tại sao ả bị bóp chết nhưng trên cổ lại không có vết thương gì sao, tại sao rõ ràng chết đi mới cắm đinh vào nhưng vẫn có máu bắn ra? Hết thảy những việc này công lao đều thuộc về phát minh của tao." Lê Chính lấy ra một cái hộp nhỏ, cư nhiên từ trong hộp lấy ra một con trùng toàn thân trong suốt chỉ dài nửa tấc cùng loại với con tằm.

"Đây là trùng khống chế xác, loại trùng này một khi tiến vào cơ thể người, không hẳn phải nói là tử thi, phải là tử thi chết chưa quá ba ngày sẽ không ngừng phân tách, cuối cùng có thể có bao nhiêu con đây? Nói cho mày biết, chúng nó còn nhỏ hơn cả virus, trong cơ thể tử thi chúng sẽ không ngừng cắn nuốt tế bào tử vong, hơn nữa có thể tổ chức lại chúng, khiến cho máu của thi thể lại chảy. Tất cả phán đoán pháp y đều thành lập trên căn cứ máu không chảy, dẫn đến hoại tử, đương nhiên bọn mày sẽ bị lừa.

Kế tiếp, trùng này khống chế tất cả thần kinh khung xương của cơ thể, tao có thể khống chế thi thể làm động tác gì, thậm chí kể cả nói chuyện. Rất thú vị nhỉ?" Lê Chính cầm con trùng cười nói.

"Ngày đó người đầu tiên bà chủ nhìn thấy chính là thằng ngu kia, người thứ hai chính là thi thể tao khống chế. Sau khi hình phạt đóng đinh kết thúc là tao báo cảnh sát, bởi vì tao biết mày đã ở trong đó, người gặp loại chuyện này sẽ có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như mày thế nào cũng sẽ để ý đến đúng không?"

"Nhưng tôi không rõ cái báo thù mà anh nói có ý gì? Chúng ta dường như chưa từng gặp mà?" Tớ nhìn đồng hồ, 11strong0.

"Hừ, việc này mày phải đợi đến khi ông già trên giường tỉnh dậy tự mình đi hỏi nghiệt ông ta đã tạo 20 năm trước, mặc dù lần này không có cách nào giết ông ta, nhưng cũng làm cho ông ta ăn chút đau khổ. Đinh gỗ đào là tao cố ý lưu lại, tao vốn hy vọng mày dựa vào cây đinh này tới tìm tao, chúng ta có thể chơi trò mèo bắt chuột một lần, đáng tiếc bị ông già này phá hủy, bất quá trò chơi có biến hóa chơi mới thích mà!" Lê Chính cười rộ lên, tớ nhìn tên coi mạng người như cỏ rác này cảm thấy lạnh tim.

"Tao phải đi, bất quá tao sẽ đến tìm mày nữa, cùng mày giao thủ thật thú vị!" Nói xong Lê Chính xoay người chạy ra ban công, tớ cùng Diệp Húc vội ngăn cản, nơi này chính là tầng 11 đó.

Lê Chính như diều giấy ngã xuống, thảm không nỡ nhìn. Tớ cùng Diệp Húc nhìn nhau một chút, không thể làm gì khác hơn là trở về phòng điều trị, lúc này đã là 11h30, Lê đội tỉnh lại, xem ra lời nguyền rủa đã thực sự biến mất. Đang lúc tớ và Diệp Húc vui vẻ bỗng dưng ngoài cửa vang lên một tràn tiếng kêu thảm thiết. Tớ chạy ra cửa, chứng kiến bạn trai của Thu Toàn thống khổ quay cuồng dưới đất, tớ vội nâng y dậy, nhưng tớ vừa chạm đến thân thể y liền cảm thấy một trận bén nhọn gì đó từ trong cơ thể y lao tới.

Đoạn kế tiếp cả đời tớ cũng khó có thể phai nhạt, toàn thân gã tựa như con nhím vậy, vô số đinh từ trong cơ thể gã xuyên ra, máu tươi cùng xương thịt nát phun lên tường cùng khắp nơi trên mặt đất, những cô gái có mặt ở đó bị dọa xỉu tại chỗ.

Diệp Húc trợn mắt há hốc mồm nhìn tớ, "Tại sao lại như vậy?"

"Là hình phạt đóng đinh phản phệ, kẻ dùng hình sẽ phải chịu sự trả thù gấp trăm ngàn lần." Tớ thở dài, có lẽ y cùng Thu Toàn có thể nói chuyện nhiều hơn, không đáng để đem khúc mắc biến thành tâm ma thì đã không không như vậy.

Chuyện sau đó do Diệp Húc đi kết thúc. Bất quá tớ còn có nghi vấn phải đợi Lê đội hoàn toàn khôi phục để hỏi ông ta.

Mấy ngày sau, tớ, Diệp Húc tới đón Lê đội xuất viện.

"Lê Chính không phải con ruột của tôi." Câu đầu tiên Lê đội nói liền khiến chúng tôi rất kinh ngạc, nhất là Diệp Húc.

"Tôi phỏng chừng nó sớm muộn cũng biết, 20 năm trước tôi phá một vụ hung án, kỳ thật quá trình phá án hoàn toàn là trùng hợp, khi đó tôi vẫn chỉ là một cảnh sát quèn, tựa như Diệp Húc hiện giờ. Tôi vừa vặn nhìn thấy hung thủ hành hung, gã chính là sử dụng hình phạt đóng đinh, hơn nữa trong lúc phản kháng tôi đã bắn chết người nọ. Đó là lần đầu tiên tôi nổ súng, về sau tôi biết phạm nhân này bởi vì hoài nghi vợ ở bên ngoài ăn vụng cư nhiên đóng đinh vợ mình. Bọn họ còn có một đứa con mới vài tuổi, tôi không đành lòng để đứa bé này trở thành cô nhi, nên đã nhận nuôi nó. Hơn nữa di vật của cha nó, cũng chính là tổng cộng 7 cây đinh gỗ đào trên đó có Lê Dân Thương Sinh, Chính Khí Vĩnh Tồn cũng vừa vặn đặt tên nó là Lê Chính, kỳ thật thấy nó và tôi có duyên cũng là nguyên nhân tôi nhận nuôi nó. Tôi mặc dù biết nó sẽ biết tôi giết cha nó, nhưng không nghĩ tới nó cư nhiên bố trí cục diện như vậy để trả thù tôi.

Lần đó là tôi cố ý đâm đinh lên lốp xe, sau đó trộm tráo vật chứng. Kỳ thật sự tình này là nó bảo tôi làm, nó nói nó nhất thời kích động giết cô bé kia, xin tôi cứu nó, tôi đành phải đáp ứng nó đổi đinh."

"Khó trách Thu Toàn lại tìm được ngài, kỳ thật trên cây đinh kia không có máu của nam sinh đó, có chỉ là máu của ngài." Tôi nói với Lê đội.

"Máu của tôi?" Lê đội kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, lúc ấy tôi chỉ là gài cho thằng bé kia tự mình thừa nhận, kỳ thật trên cây đinh là máu của ngài.

Tôi sau khi có xét nghiệm của tất cả mọi người liên quan mới biết được. Như vậy hình phạt đóng đinh tìm tới ngài cũng không có gì kỳ quái nữa, xem ra Lê Chính muốn dùng hình phạt đóng đinh giết chết ngài."

Tớ vốn tưởng rằng Lê đội sẽ phẫn nộ, nhưng ông ấy vẻ mặt bình tĩnh, trải qua việc này ông ấy trở nên già nua hơn rất nhiều.

"Tôi không trách nó, hết thảy việc này đều đã được định trước, mặc dù tôi là cảnh sát, nhưng dù sao cũng là tôi tự tay giết cha nó."

Tớ và Diệp Húc im lặng không nói.

Điện thoại di động của Diệp Húc vang lên, sau khi nghe máy sắc mặt cậu ta có chút biến hóa, tớ vội hỏi làm sao vậy.

"Kiểm nghiệm tử thi cho biết, cỗ thi thể kia không phải của Lê Chính, cũng không biết gã từ đâu đem tới, đều đã chết được vài ngày rồi." Diệp Húc đáp.

Quả nhiên gã sẽ không dễ dàng tự sát mà, xem ra gã đã sử dụng trùng khống chế xác, gã sớm biết sự tình sẽ bại lộ, ngay cả đường lui cũng đã an bài xong, vừa nghĩ tới lời gã trước khi đi đã nói, tớ đều cảm thấy sống lưng lạnh toát."

Tôi nhìn bộ dáng như có điều suy nghĩ của bạn mình, an ủi cậu ấy nói: "Có lẽ gã chỉ hù dọa cậu thôi. Không cần lo lắng, nhưng mà dựa theo lời cậu, Lê Chính giống cậu cũng tinh thông về loại đồ kia."

"Chính xác, có lẽ gã hiện giờ đang trốn ở góc xó xỉnh nào đó lại đang cài bẫy chờ tớ chui vào đấy."

"Nếu lần đó không gặp người trẻ tuổi Hàn Quốc kia, cậu tìm không được đinh gỗ đào thì làm sao đây?" Tôi trêu ghẹo hỏi cậu ấy.

Cậu ấy bất đắc dĩ nhún vai, làm ra một động tác đành chịu.

"Vậy liền kết thúc, xong đời thôi." Lập tức cậu ấy lại giảo hoạt cười cười: "Kỳ thật vận khí cũng là một phần của thực lực đó."

"Haha." Chúng tôi đều nở nụ cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom