Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 4: Đánh khắp thiên hạ
Sau khi bị phong ấn ở trang viên này, ngày nào Mộc thần cũng đến cảm hóa hắn. Kể những câu chuyện vô cùng bi thương, đau khổ. Mong muốn hắn nghe được và hiểu được.
Thời gian lâu dài, Long Quân cũng trở nên ngoan hiền hơn, không còn ương bướng, cãi lời cô nữa. Sau đó còn thầm thích Mộc thần.
Những lời yêu thương, hứa hẹn để trong lòng, chờ cơ hội để nói cho cô nghe.
Long Quân bị phong ấn trong một căn nhà phía sau hậu viện. Tay và chân hắn bị xích lại, chỉ lòng vòng trong đó không thể đi xa hơn.
Ngày hôm đó, như thường lệ Mộc thần đến thăm. Cô xách theo một giỏ trái cây, ngồi ở dưới đất nhìn hắn. Long Quân với lấy trái cây ăn, nhìn nét mặt của Mộc thần hình như có phiền muộn.
Long Quân vừa cạp trái cây, vừa hỏi cô:
- Có chuyện gì sao? Hôm nay cô không kể chuyện cho tôi nghe nữa?
Ngọc Linh thở dài mấy hơi, sau đó nói:
- Rừng U Minh sắp gặp phải đại họa diệt vong.
Long Quân ngạc nhiên, đáp:
- Cô mạnh như vậy còn sợ kẻ nào chứ?
Ngọc Linh lại im lặng một lúc, sau đó nói:
- Khoảng thời gian này, ta không thể tới đây bầu bạn với người nữa. Cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.
Long Quân hờ hững nói:
- Ha! Nói chuyện như rằng sẽ đi không trở lại vậy? Cô còn chưa giải phong ấn cho tôi thì đừng có mà đi luôn.
Mộc thần nghe như vậy thì cười ngọt ngào nói:
- Nếu như phong ấn có bị phá bỏ, ngươi ra ngoài rồi, thì đừng có vô cớ giết người. Nhớ chưa?
Long Quân đáp:
- Hứa! Chỉ cần được thả ra ngoài, tôi hứa với cô sẽ không giết người lung tung.
Ngọc Linh nói thêm một hai câu, sau đó đi mất. Long Quân nhìn giỏ trái cây, nghĩ ngợi một chút. Mộc thần nãy giờ đang dặn dò anh, giống như rừng U Minh sẽ bị tiêu diệt thật.
Anh lắc đầu nghĩ, người mạnh như cô ta đâu phải ai cũng có thể đụng vào được. Chưa nói rừng U Minh thánh thú nhiều như vậy, chắc là không sao đâu.
Mộc thần trở về rừng U Minh, sau đó không có hồi báo gì. Được 10 ngày thì phong ấn tự nhiên sụp đổ.
Long Quân hoài nghi rất lâu. Nếu phá bỏ không ấn thì người tạo ra phải đứng ở đây thi pháp dỡ bỏ. Còn một kiểu khác, đó là người tạo ra phong ấn đã mất.
Long Quân hoang mang chạy đến rừng U Minh, anh rất sợ hãi. Đập vào mắt anh là cảnh tượng khu rừng bị hủy diệt, cây cối ngã gãy đổ, thi thể linh thú và tu sĩ khắp nơi. Anh chạy sâu vào trung tâm không ngừng gọi tên Ngọc Linh. Anh nhìn thấy một cây đại thụ to lớn bị đánh gãy.
Hai mắt Long Quân đỏ hoe, rơm rớm nước. Anh chạy nhanh tới cây lớn, sau đó quỳ ở bên cạnh vút ve thân cây rất lâu. Đây là chân thân của Mộc thần, bị người ta đánh ngã rồi.
Long Quân kêu gào điên cuồng giữa khu rừng, bắt đầu phẫn nộ vô cùng. Anh chạy khỏi nơi đó đó, phóng lửa khắp nơi, muốn tiêu diệt tất cả. Nàng ấy đã chết rồi thì nhân loại cũng không cần tồn tại nữa.
Tiếng khóc la oan thán vang lên khắp nơi. Đột nhiên trong đầu xuất hiện những lời nói cuối cùng Mộc thần dặn dò. Không được tàn sát sinh linh vô tội.
Lúc đó Long Quân mới bình tĩnh lại một phần, thu lại yêu hỏa.
Anh đi khắp nơi thu thập thông tin những kẻ đã tấn công rừng U Minh. Nhân lúc bọn chúng vẫn còn mang thương tích trong trận chiến với Mộc thần mà tìm đến từng người giết chết.
Mấy tên tu sĩ này cấp bậc cực cao, một đất nước cũng chỉ có 2, 3 người. Nhưng Long Quân rất nhanh đã hạ được vài tên.
Đám tu sĩ kia hay tin đồng minh bị trả thù, cho nên cũng không thể ngồi chờ, tập hợp những người còn lại bao vây Long Quân đánh một trận hoành tráng.
Cuộc chiến nảy lửa nổ ra trên diện rộng, kéo dài mấy ngày trời, mang theo nỗi sợ của toàn dân thiên hạ. Các tu sĩ lần lượt bị giết chết, mà bản thân Long Quân cũng mang thương tích nặng nề.
Ngày hôm đó, Long Quân gần như kiệt sức. Vẫn còn một tên tu sĩ nữa, cả hai đánh nhau dai dẳng không thôi. Đến cuối ngày Long Quân đuối sức, không thể đánh trả. Tên tu sĩ kia dĩ nhiên nhân cơ hội này phải tiêu diệt bằng được anh.
Ông ta hội tụ sức mạnh của đất trời, giáng xuống một đòn kinh thiên động địa. Nhưng không ngờ đến phút cuối, Long Quân nhập ma, mất hết lý trí, đánh bật lại ông, hóa giải đòn đánh chí mạng.
Tu sĩ kia vẫn chưa tin được vào mắt mình, phút chốc đã bị Long Quân trả đũa, cắt đầu ông khỏi cổ.
Long Quân điên điên dại dại, phá hủy khắp nơi, giống như một ác ma vô cùng khát máu. Anh đi qua nơi nào, nơi đó liền trở thành bình địa, ai cũng sợ hãi.
Quả mộc xuất hiện, ở trước mặt anh tỏa ra linh lực trấn áp. Cho đến khi Long Quân lấy lại được ý thức thì quả Mộc cũng cạn kiệt vỡ làm đôi. Long Quân đau khổ gào lên mấy hồi, tiếng thét vang vọng khắp đất trời. Sau đó anh cầm quả mộc bay về Mộc gia trang bế quan.
Nhưng may làm sao, Long Quân phát hiện quả mộc là giả. Anh liền tìm tới khu rừng, quả nhiên nhìn thấy ở dưới gốc cây đại thụ mọc lên một mầm non mới. Xung quanh nó còn có kết giới bảo vệ, không đụng vào được. Anh vui mừng, mừng tới nỗi rơi nước mắt.
Mộc thần sẽ hồi sinh trở lại, Long Quân quyết định quay về Mộc gia chờ cô. Thoáng cái đã trôi qua 200 năm, rốt cuộc cô cũng xuất hiện.
Thời gian lâu dài, Long Quân cũng trở nên ngoan hiền hơn, không còn ương bướng, cãi lời cô nữa. Sau đó còn thầm thích Mộc thần.
Những lời yêu thương, hứa hẹn để trong lòng, chờ cơ hội để nói cho cô nghe.
Long Quân bị phong ấn trong một căn nhà phía sau hậu viện. Tay và chân hắn bị xích lại, chỉ lòng vòng trong đó không thể đi xa hơn.
Ngày hôm đó, như thường lệ Mộc thần đến thăm. Cô xách theo một giỏ trái cây, ngồi ở dưới đất nhìn hắn. Long Quân với lấy trái cây ăn, nhìn nét mặt của Mộc thần hình như có phiền muộn.
Long Quân vừa cạp trái cây, vừa hỏi cô:
- Có chuyện gì sao? Hôm nay cô không kể chuyện cho tôi nghe nữa?
Ngọc Linh thở dài mấy hơi, sau đó nói:
- Rừng U Minh sắp gặp phải đại họa diệt vong.
Long Quân ngạc nhiên, đáp:
- Cô mạnh như vậy còn sợ kẻ nào chứ?
Ngọc Linh lại im lặng một lúc, sau đó nói:
- Khoảng thời gian này, ta không thể tới đây bầu bạn với người nữa. Cố gắng chăm sóc bản thân cho tốt.
Long Quân hờ hững nói:
- Ha! Nói chuyện như rằng sẽ đi không trở lại vậy? Cô còn chưa giải phong ấn cho tôi thì đừng có mà đi luôn.
Mộc thần nghe như vậy thì cười ngọt ngào nói:
- Nếu như phong ấn có bị phá bỏ, ngươi ra ngoài rồi, thì đừng có vô cớ giết người. Nhớ chưa?
Long Quân đáp:
- Hứa! Chỉ cần được thả ra ngoài, tôi hứa với cô sẽ không giết người lung tung.
Ngọc Linh nói thêm một hai câu, sau đó đi mất. Long Quân nhìn giỏ trái cây, nghĩ ngợi một chút. Mộc thần nãy giờ đang dặn dò anh, giống như rừng U Minh sẽ bị tiêu diệt thật.
Anh lắc đầu nghĩ, người mạnh như cô ta đâu phải ai cũng có thể đụng vào được. Chưa nói rừng U Minh thánh thú nhiều như vậy, chắc là không sao đâu.
Mộc thần trở về rừng U Minh, sau đó không có hồi báo gì. Được 10 ngày thì phong ấn tự nhiên sụp đổ.
Long Quân hoài nghi rất lâu. Nếu phá bỏ không ấn thì người tạo ra phải đứng ở đây thi pháp dỡ bỏ. Còn một kiểu khác, đó là người tạo ra phong ấn đã mất.
Long Quân hoang mang chạy đến rừng U Minh, anh rất sợ hãi. Đập vào mắt anh là cảnh tượng khu rừng bị hủy diệt, cây cối ngã gãy đổ, thi thể linh thú và tu sĩ khắp nơi. Anh chạy sâu vào trung tâm không ngừng gọi tên Ngọc Linh. Anh nhìn thấy một cây đại thụ to lớn bị đánh gãy.
Hai mắt Long Quân đỏ hoe, rơm rớm nước. Anh chạy nhanh tới cây lớn, sau đó quỳ ở bên cạnh vút ve thân cây rất lâu. Đây là chân thân của Mộc thần, bị người ta đánh ngã rồi.
Long Quân kêu gào điên cuồng giữa khu rừng, bắt đầu phẫn nộ vô cùng. Anh chạy khỏi nơi đó đó, phóng lửa khắp nơi, muốn tiêu diệt tất cả. Nàng ấy đã chết rồi thì nhân loại cũng không cần tồn tại nữa.
Tiếng khóc la oan thán vang lên khắp nơi. Đột nhiên trong đầu xuất hiện những lời nói cuối cùng Mộc thần dặn dò. Không được tàn sát sinh linh vô tội.
Lúc đó Long Quân mới bình tĩnh lại một phần, thu lại yêu hỏa.
Anh đi khắp nơi thu thập thông tin những kẻ đã tấn công rừng U Minh. Nhân lúc bọn chúng vẫn còn mang thương tích trong trận chiến với Mộc thần mà tìm đến từng người giết chết.
Mấy tên tu sĩ này cấp bậc cực cao, một đất nước cũng chỉ có 2, 3 người. Nhưng Long Quân rất nhanh đã hạ được vài tên.
Đám tu sĩ kia hay tin đồng minh bị trả thù, cho nên cũng không thể ngồi chờ, tập hợp những người còn lại bao vây Long Quân đánh một trận hoành tráng.
Cuộc chiến nảy lửa nổ ra trên diện rộng, kéo dài mấy ngày trời, mang theo nỗi sợ của toàn dân thiên hạ. Các tu sĩ lần lượt bị giết chết, mà bản thân Long Quân cũng mang thương tích nặng nề.
Ngày hôm đó, Long Quân gần như kiệt sức. Vẫn còn một tên tu sĩ nữa, cả hai đánh nhau dai dẳng không thôi. Đến cuối ngày Long Quân đuối sức, không thể đánh trả. Tên tu sĩ kia dĩ nhiên nhân cơ hội này phải tiêu diệt bằng được anh.
Ông ta hội tụ sức mạnh của đất trời, giáng xuống một đòn kinh thiên động địa. Nhưng không ngờ đến phút cuối, Long Quân nhập ma, mất hết lý trí, đánh bật lại ông, hóa giải đòn đánh chí mạng.
Tu sĩ kia vẫn chưa tin được vào mắt mình, phút chốc đã bị Long Quân trả đũa, cắt đầu ông khỏi cổ.
Long Quân điên điên dại dại, phá hủy khắp nơi, giống như một ác ma vô cùng khát máu. Anh đi qua nơi nào, nơi đó liền trở thành bình địa, ai cũng sợ hãi.
Quả mộc xuất hiện, ở trước mặt anh tỏa ra linh lực trấn áp. Cho đến khi Long Quân lấy lại được ý thức thì quả Mộc cũng cạn kiệt vỡ làm đôi. Long Quân đau khổ gào lên mấy hồi, tiếng thét vang vọng khắp đất trời. Sau đó anh cầm quả mộc bay về Mộc gia trang bế quan.
Nhưng may làm sao, Long Quân phát hiện quả mộc là giả. Anh liền tìm tới khu rừng, quả nhiên nhìn thấy ở dưới gốc cây đại thụ mọc lên một mầm non mới. Xung quanh nó còn có kết giới bảo vệ, không đụng vào được. Anh vui mừng, mừng tới nỗi rơi nước mắt.
Mộc thần sẽ hồi sinh trở lại, Long Quân quyết định quay về Mộc gia chờ cô. Thoáng cái đã trôi qua 200 năm, rốt cuộc cô cũng xuất hiện.