Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 1: Hủy diệt
Ngày xưa có một khu rừng gọi là U Minh.Trong rừng có một cô gái tên là Ngọc Linh vô cùng xinh đẹp. Bảo vệ sinh linh rừng U Minh chính là trách nhiệm của cô. Các linh thú đều gọi Ngọc Linh là Mộc thần điện hạ, cô đã xuất hiện từ rất lâu rất lâu về trước, đến nỗi bản thân cô cũng không nhớ chính xác là bao lâu. Cô đi qua tất cả những cánh rừng trên đại lục, trên tay luôn cầm theo một nhánh cây, nhưng chỉ dừng chân và ở lại U Minh.
Cho đến khi lựa chọn được một nơi thích hợp, Ngọc Linh đã cắm nhánh cây đó xuống đất, từ một nhánh cây nhỏ bé đã nhanh chóng hấp thụ linh khí hóa thành một đại thụ ngàn năm.
Trái tim của Ngọc Linh hóa thành bảo ngọc đặt ở cây đại thụ trong trung tâm khu rừng. Bảo ngọc này lan tỏa ra sinh khí khắp nơi, loài vật hấp thụ bắt đầu có linh tính và biết tu luyện, hóa thành linh thú, thần thú...
Thời gian sau đó, các linh thú đánh nhau tranh giành lãnh thổ. Sói trắng và gấu xám đối đầu gây ra động tĩnh rất lớn. Sói trắng mất, bỏ lại một đứa con vừa mới sinh không lâu. Mộc thần hay tin nhưng đã đến trễ, chỉ có thể giúp sói mẹ chăm sóc sói con.
Dưới sự dẫn dắt của Mộc thần, các linh thú hòa thuận với nhau không còn xảy ra tranh chấp nữa.
...
Mấy trăm năm qua đi, tin đồn rừng U Minh có bảo vật khiến cho linh thú thăng cấp lan truyền khắp nơi. Các tu sĩ tụ họp, lập ra kế hoạch đánh chiếm rừng U Minh, giành lấy bảo ngọc.
Trận chiến giữa người và thú xảy ra. Lần thứ nhất, bọn tu sĩ bị đánh tan tác phải bỏ chạy, tìm kiếm viện binh giúp đỡ.
Lần thứ hai, không biết từ đâu nhóm tu sĩ này lại có thêm rất nhiều bảo bối và phù chú, đánh đến đâu rừng U Minh đều toang hoang đến đó.
Mộc thần biết rằng không đủ sức đối kháng, cùng các linh thú mạnh mẽ nhất ở lại cầm chân, ra lệnh cho những linh thú cấp thấp phải di dời đến nơi khác. Mà con sói nhỏ cũng bị cuốn vào trong số bầy thú mang đi.
Mộc thần nhìn bọn họ, chúc một lời bình an. Sau đó quyết định tử chiến với đám tu sĩ.
Trận chiến xảy ra ba ngày liền. Các mảng rừng U Minh bị đánh phá tàn bạo. Hai bên đều đã kiệt sức, thương vong trầm trọng, nhưng đám tu sĩ kia chiếm lợi thế nhiều hơn. Bọn chúng có trong tay pháp bảo mà Mộc thần phải dùng hết sức mới phá vỡ được.
Đến cuối ngày, rừng U Minh chỉ còn lại một cây đại thụ duy nhất ở giữa trung tâm. Mà đám Mộc thần cũng đã bị đánh cho tơi tả, thoi thóp nằm chờ chết.
Ở chính giữa cây đại thụ có một quả mộc vẫn còn lan tỏa linh khí, kẻ có ý đồ xấu đến gần liền bị đánh trọng thương. Đám tu sĩ lại bày kế hợp lực 20 người lại, dùng hết sức đánh vào cây đại thụ.
Cây bị đánh gãy ngã ầm ầm, cùng lúc đó thân thể của Mộc thần cũng hóa thành những đốm sáng tan biến vào hư vô. Các linh thú đau thương phẫn nộ trộn lẫn, cả bầy tự bạo phát nổ đùng đùng.
Những tu sĩ đứng gần bị ảnh hưởng, chỉ thoát ra được 10 người, còn lại đều bị nổ chết. Sau khi lấy quả mộc, bọn chúng cũng rời đi.
Ba ngày sau, ở bên cạnh gốc cây đại thụ đã chết mọc lên một mầm non, sưởi ấm dưới ánh nắng.
Một khu rừng rộng lớn, tràn ngập sự sống, phút chốc đã bị hủy diệt trong tay con người, dấy lên sự phẫn nộ của các loài thú.
Các tu sĩ thừa dịp linh thú bị mất nhà chạy toán loạn mà truy bắt khắp nơi. Nếu phục tùng thì được giữ mạng, còn chống cự sẽ bị giết chết. Linh thú oán than, không có nơi nương tựa, thê lương vô cùng.
Con người và linh thú chính là kẻ thù truyền kiếp với nhau.
...
200 năm sau, rừng U Minh đã tái sinh và tràn ngập sự sống, nhưng nó không còn linh khí, không còn linh thú, mà chỉ là một khu rừng bình thường với thú hoang vô hại, thậm chí con người cũng có thể sống ở xung quanh bìa rừng.
Cho đến khi lựa chọn được một nơi thích hợp, Ngọc Linh đã cắm nhánh cây đó xuống đất, từ một nhánh cây nhỏ bé đã nhanh chóng hấp thụ linh khí hóa thành một đại thụ ngàn năm.
Trái tim của Ngọc Linh hóa thành bảo ngọc đặt ở cây đại thụ trong trung tâm khu rừng. Bảo ngọc này lan tỏa ra sinh khí khắp nơi, loài vật hấp thụ bắt đầu có linh tính và biết tu luyện, hóa thành linh thú, thần thú...
Thời gian sau đó, các linh thú đánh nhau tranh giành lãnh thổ. Sói trắng và gấu xám đối đầu gây ra động tĩnh rất lớn. Sói trắng mất, bỏ lại một đứa con vừa mới sinh không lâu. Mộc thần hay tin nhưng đã đến trễ, chỉ có thể giúp sói mẹ chăm sóc sói con.
Dưới sự dẫn dắt của Mộc thần, các linh thú hòa thuận với nhau không còn xảy ra tranh chấp nữa.
...
Mấy trăm năm qua đi, tin đồn rừng U Minh có bảo vật khiến cho linh thú thăng cấp lan truyền khắp nơi. Các tu sĩ tụ họp, lập ra kế hoạch đánh chiếm rừng U Minh, giành lấy bảo ngọc.
Trận chiến giữa người và thú xảy ra. Lần thứ nhất, bọn tu sĩ bị đánh tan tác phải bỏ chạy, tìm kiếm viện binh giúp đỡ.
Lần thứ hai, không biết từ đâu nhóm tu sĩ này lại có thêm rất nhiều bảo bối và phù chú, đánh đến đâu rừng U Minh đều toang hoang đến đó.
Mộc thần biết rằng không đủ sức đối kháng, cùng các linh thú mạnh mẽ nhất ở lại cầm chân, ra lệnh cho những linh thú cấp thấp phải di dời đến nơi khác. Mà con sói nhỏ cũng bị cuốn vào trong số bầy thú mang đi.
Mộc thần nhìn bọn họ, chúc một lời bình an. Sau đó quyết định tử chiến với đám tu sĩ.
Trận chiến xảy ra ba ngày liền. Các mảng rừng U Minh bị đánh phá tàn bạo. Hai bên đều đã kiệt sức, thương vong trầm trọng, nhưng đám tu sĩ kia chiếm lợi thế nhiều hơn. Bọn chúng có trong tay pháp bảo mà Mộc thần phải dùng hết sức mới phá vỡ được.
Đến cuối ngày, rừng U Minh chỉ còn lại một cây đại thụ duy nhất ở giữa trung tâm. Mà đám Mộc thần cũng đã bị đánh cho tơi tả, thoi thóp nằm chờ chết.
Ở chính giữa cây đại thụ có một quả mộc vẫn còn lan tỏa linh khí, kẻ có ý đồ xấu đến gần liền bị đánh trọng thương. Đám tu sĩ lại bày kế hợp lực 20 người lại, dùng hết sức đánh vào cây đại thụ.
Cây bị đánh gãy ngã ầm ầm, cùng lúc đó thân thể của Mộc thần cũng hóa thành những đốm sáng tan biến vào hư vô. Các linh thú đau thương phẫn nộ trộn lẫn, cả bầy tự bạo phát nổ đùng đùng.
Những tu sĩ đứng gần bị ảnh hưởng, chỉ thoát ra được 10 người, còn lại đều bị nổ chết. Sau khi lấy quả mộc, bọn chúng cũng rời đi.
Ba ngày sau, ở bên cạnh gốc cây đại thụ đã chết mọc lên một mầm non, sưởi ấm dưới ánh nắng.
Một khu rừng rộng lớn, tràn ngập sự sống, phút chốc đã bị hủy diệt trong tay con người, dấy lên sự phẫn nộ của các loài thú.
Các tu sĩ thừa dịp linh thú bị mất nhà chạy toán loạn mà truy bắt khắp nơi. Nếu phục tùng thì được giữ mạng, còn chống cự sẽ bị giết chết. Linh thú oán than, không có nơi nương tựa, thê lương vô cùng.
Con người và linh thú chính là kẻ thù truyền kiếp với nhau.
...
200 năm sau, rừng U Minh đã tái sinh và tràn ngập sự sống, nhưng nó không còn linh khí, không còn linh thú, mà chỉ là một khu rừng bình thường với thú hoang vô hại, thậm chí con người cũng có thể sống ở xung quanh bìa rừng.
Bình luận facebook