Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mộc Thần Tái Sinh - Chương 3: Ra ngoài
Đại Vỹ và Tiểu Lệ quỳ xuống dập đầu với Ngọc Linh, cảm ơn cô đã ban cho họ tiên dược.
Mộc thần vui vẻ nói:
- Đây chỉ là món quà nhỏ, không cần phải cảm kích.
Tuy là nói như vậy, nhưng việc thăng cấp đối với người tu luyện vô cùng quý giá. Cả một cái thôn làng mấy chục hộ dân nhưng chỉ có mỗi Đại Vỹ là thực lực mạnh nhất ở trình độ võ sĩ cấp 5.
Từ khi đạt được võ sĩ cấp 5, Đại Vỹ đã kiên trì luyện tập suốt 3 năm nhưng không thể đột phá lên cấp mới. Tu luyện càng lâu cấp bậc càng cao thì đột phá lại càng khó.
Vậy mà đùng một cái liền phi thẳng lên võ sư cấp 5. Anh vui mừng đến nỗi cười không ngừng.
Trưởng thôn nhìn bên kia liền biết rằng đây chính là người mà Đại Vỹ đem từ U Minh về. Không phải họa mà là phúc. Ông cung kính xin lỗi Ngọc Linh:
- Hãy tha lỗi cho tôi vì đã mạo phạm đến đại nhân.
Ngọc Linh chỉ cười, đáp rằng:
- Ông biết lo lắng cho thôn dân, đó là điều đáng mừng, ta không trách.
Ông ta ta liền vui vẻ hẳn, kêu mọi người tổ chức tiệc tùng, chúc mừng cho thôn chúng ta có thiên tài xuất thế.
...
Ngày hôm sau trưởng thôn cùng mọi người bàn bạc với nhau, muốn đưa hai anh em vào thành đăng ký đi học. Nếu sau này được nhận vào các trường danh tiếng, cả làng sẽ được thơm lây, lúc đó việc mua bán ra vào thành của thôn sẽ vô cùng dễ dàng.
Đại Vỹ đắn đo rất lâu. Bởi vì anh sống ở thôn quê đã quen rồi, bây giờ vào trong thành, anh không biết phải làm sao. Còn Tiểu Lệ thì háo hức, cầu còn không được.
Cả hai anh em lúc này hỏi ý kiến Ngọc Linh. Cô nói nếu muốn đi thì cô sẽ dắt hai người vào thành đăng ký học.
Tiểu Lệ nhảy lên vui mừng vô cùng, còn Đại Vỹ thì xin một ngày để thu dọn đồ đạc, hôm sau mới có thể lên đường.
...
Ngày hôm sau, họ thuê xe ngựa kéo đi vào thành. Dọc đường rảnh rỗi, cả ba người đã trò chuyện giết thời gian.
Ngọc Linh nhận thấy Đại Vỹ ít nói, nhưng tính tình thẳng thắn, cương trực. Anh ta nói mình 25 tuổi, còn Tiểu Lệ thì mới 16. Ba mẹ họ vì bệnh tật cho nên đã qua đời. Nhưng được trưởng thôn và mọi người yêu thương, đùm bọc.
Còn Tiểu Lệ thì vui vẻ hoạt bát, có khuôn mặt dễ thương, hay nói hay cười. Cô bé rất thích thú với việc đi ra thế giới bên ngoài.
Từ thôn đến cổng thành cũng gần một ngày. Bọn họ ghé một quán ăn dừng chân, ăn một ít đồ lót bụng, sau đó hỏi thăm về trường học trong nước.
Họ được biết quốc gia Tinh Châu có hai trường học lớn. Một cái là trường Trần Hưng, một cái là trường Nguyễn Trung.
Trường Trần Hưng gần hơn, chỉ cần học viên có thực lực thông qua khảo hạch, không cần biết giàu nghèo đều sẽ được bồi dưỡng trở thành thiên tài, sau này phò trợ cho đất nước.
Cả hai anh em nghe như vậy đều vui mừng, cứ sợ điều kiện của mình không tốt mà không được nhận học.
Mộc thần nói với bọn họ mình có một ngôi nhà cách trường Trần Hưng không xa, khi ăn xong bắt xe ngựa đi cho kịp.
...
Xế chiều, xe ngựa dừng lại trước phủ đệ, bảng hiệu đề chữ Mộc gia.
Đứng trước cửa lớn, hai anh em vô cùng ngạc nhiên. Cái này chính là một gia trang to lớn chứ không phải một ngôi nhà đơn giản như họ nghĩ.
Cửa mở ra, Ngọc Linh khoát tay ung dung đi vào. Hai anh em nhút nhát theo sau. Từ nhỏ cho đến lớn, đây là lần đầu tiên họ bước chân vào một gia trang to lớn đồ sộ như thế. Họ tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Sân nhà sạch sẽ, vườn tước gọn gàng, không giống như đã bị bỏ hoang.
Ngọc Linh quay lại nói với hai người họ:
- Sau này, Mộc gia chính là nhà của hai người. Cứ thoải mái mà ở, không cần ngại.
Tiểu Lệ tròn xoe mắt, quay một vòng rồi nói:
- Đây là nhà của đại nhân sao? Thật là to, thật là đẹp. Trước giờ Tiểu Lệ chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy. Cũng chưa từng nghĩ sẽ được ở đây. Đại nhân nói thật phải không? Từ nay về sau em và anh hai sẽ được ở đây rồi?
Nhìn biểu cảm phân khích của cô, Mộc thần vui vẻ nói:
- Sau này cứ gọi ta là tiểu thư.
Tiểu Lệ liền gật đầu lia lịa:
- Dạ, tiểu thư!
Đại Vỹ cũng không ngừng cám ơn cô. Hai anh em vui vẻ chỉ chỏ khắp nơi.
Ở chính sảnh có một bóng người màu đen nhanh chóng đi ra. Ngọc Linh dừng lại, hai mắt tròn xe nhìn bóng dáng quen thuộc.
Người kia có gương mặt tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách, mày kiếm sắc bén. Dáng người cao gầy, làn da trắng xanh. Đôi tai nhọn, chứng tỏ anh ta không phải người.
Cùng lúc nhìn thấy Ngọc Linh, anh ta lại vô cùng xúc động, hiển nhiên là rất lâu, rất lâu rồi chưa gặp cô.
Anh ta tên là Long Quân, một con Giao Long tu luyện ngàn năm hóa rồng, sức mạnh không hề thua kém Mộc thần thời kỳ đỉnh phong.
Thời thiếu niên vô cùng kiêu ngạo. Vừa xuất sơn đã coi trời bằng vung, đánh phá khắp nơi, thiên tài khốc bảo đều bại dưới tay anh.
Nhưng sau đó xui xẻo gặp phải Mộc thần. Giao tranh với cô nhiều trận, bị cô đánh bại, phong ấn ở Mộc gia hết 50 năm.
Mộc thần vui vẻ nói:
- Đây chỉ là món quà nhỏ, không cần phải cảm kích.
Tuy là nói như vậy, nhưng việc thăng cấp đối với người tu luyện vô cùng quý giá. Cả một cái thôn làng mấy chục hộ dân nhưng chỉ có mỗi Đại Vỹ là thực lực mạnh nhất ở trình độ võ sĩ cấp 5.
Từ khi đạt được võ sĩ cấp 5, Đại Vỹ đã kiên trì luyện tập suốt 3 năm nhưng không thể đột phá lên cấp mới. Tu luyện càng lâu cấp bậc càng cao thì đột phá lại càng khó.
Vậy mà đùng một cái liền phi thẳng lên võ sư cấp 5. Anh vui mừng đến nỗi cười không ngừng.
Trưởng thôn nhìn bên kia liền biết rằng đây chính là người mà Đại Vỹ đem từ U Minh về. Không phải họa mà là phúc. Ông cung kính xin lỗi Ngọc Linh:
- Hãy tha lỗi cho tôi vì đã mạo phạm đến đại nhân.
Ngọc Linh chỉ cười, đáp rằng:
- Ông biết lo lắng cho thôn dân, đó là điều đáng mừng, ta không trách.
Ông ta ta liền vui vẻ hẳn, kêu mọi người tổ chức tiệc tùng, chúc mừng cho thôn chúng ta có thiên tài xuất thế.
...
Ngày hôm sau trưởng thôn cùng mọi người bàn bạc với nhau, muốn đưa hai anh em vào thành đăng ký đi học. Nếu sau này được nhận vào các trường danh tiếng, cả làng sẽ được thơm lây, lúc đó việc mua bán ra vào thành của thôn sẽ vô cùng dễ dàng.
Đại Vỹ đắn đo rất lâu. Bởi vì anh sống ở thôn quê đã quen rồi, bây giờ vào trong thành, anh không biết phải làm sao. Còn Tiểu Lệ thì háo hức, cầu còn không được.
Cả hai anh em lúc này hỏi ý kiến Ngọc Linh. Cô nói nếu muốn đi thì cô sẽ dắt hai người vào thành đăng ký học.
Tiểu Lệ nhảy lên vui mừng vô cùng, còn Đại Vỹ thì xin một ngày để thu dọn đồ đạc, hôm sau mới có thể lên đường.
...
Ngày hôm sau, họ thuê xe ngựa kéo đi vào thành. Dọc đường rảnh rỗi, cả ba người đã trò chuyện giết thời gian.
Ngọc Linh nhận thấy Đại Vỹ ít nói, nhưng tính tình thẳng thắn, cương trực. Anh ta nói mình 25 tuổi, còn Tiểu Lệ thì mới 16. Ba mẹ họ vì bệnh tật cho nên đã qua đời. Nhưng được trưởng thôn và mọi người yêu thương, đùm bọc.
Còn Tiểu Lệ thì vui vẻ hoạt bát, có khuôn mặt dễ thương, hay nói hay cười. Cô bé rất thích thú với việc đi ra thế giới bên ngoài.
Từ thôn đến cổng thành cũng gần một ngày. Bọn họ ghé một quán ăn dừng chân, ăn một ít đồ lót bụng, sau đó hỏi thăm về trường học trong nước.
Họ được biết quốc gia Tinh Châu có hai trường học lớn. Một cái là trường Trần Hưng, một cái là trường Nguyễn Trung.
Trường Trần Hưng gần hơn, chỉ cần học viên có thực lực thông qua khảo hạch, không cần biết giàu nghèo đều sẽ được bồi dưỡng trở thành thiên tài, sau này phò trợ cho đất nước.
Cả hai anh em nghe như vậy đều vui mừng, cứ sợ điều kiện của mình không tốt mà không được nhận học.
Mộc thần nói với bọn họ mình có một ngôi nhà cách trường Trần Hưng không xa, khi ăn xong bắt xe ngựa đi cho kịp.
...
Xế chiều, xe ngựa dừng lại trước phủ đệ, bảng hiệu đề chữ Mộc gia.
Đứng trước cửa lớn, hai anh em vô cùng ngạc nhiên. Cái này chính là một gia trang to lớn chứ không phải một ngôi nhà đơn giản như họ nghĩ.
Cửa mở ra, Ngọc Linh khoát tay ung dung đi vào. Hai anh em nhút nhát theo sau. Từ nhỏ cho đến lớn, đây là lần đầu tiên họ bước chân vào một gia trang to lớn đồ sộ như thế. Họ tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Sân nhà sạch sẽ, vườn tước gọn gàng, không giống như đã bị bỏ hoang.
Ngọc Linh quay lại nói với hai người họ:
- Sau này, Mộc gia chính là nhà của hai người. Cứ thoải mái mà ở, không cần ngại.
Tiểu Lệ tròn xoe mắt, quay một vòng rồi nói:
- Đây là nhà của đại nhân sao? Thật là to, thật là đẹp. Trước giờ Tiểu Lệ chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy. Cũng chưa từng nghĩ sẽ được ở đây. Đại nhân nói thật phải không? Từ nay về sau em và anh hai sẽ được ở đây rồi?
Nhìn biểu cảm phân khích của cô, Mộc thần vui vẻ nói:
- Sau này cứ gọi ta là tiểu thư.
Tiểu Lệ liền gật đầu lia lịa:
- Dạ, tiểu thư!
Đại Vỹ cũng không ngừng cám ơn cô. Hai anh em vui vẻ chỉ chỏ khắp nơi.
Ở chính sảnh có một bóng người màu đen nhanh chóng đi ra. Ngọc Linh dừng lại, hai mắt tròn xe nhìn bóng dáng quen thuộc.
Người kia có gương mặt tuấn tú, đôi mắt màu hổ phách, mày kiếm sắc bén. Dáng người cao gầy, làn da trắng xanh. Đôi tai nhọn, chứng tỏ anh ta không phải người.
Cùng lúc nhìn thấy Ngọc Linh, anh ta lại vô cùng xúc động, hiển nhiên là rất lâu, rất lâu rồi chưa gặp cô.
Anh ta tên là Long Quân, một con Giao Long tu luyện ngàn năm hóa rồng, sức mạnh không hề thua kém Mộc thần thời kỳ đỉnh phong.
Thời thiếu niên vô cùng kiêu ngạo. Vừa xuất sơn đã coi trời bằng vung, đánh phá khắp nơi, thiên tài khốc bảo đều bại dưới tay anh.
Nhưng sau đó xui xẻo gặp phải Mộc thần. Giao tranh với cô nhiều trận, bị cô đánh bại, phong ấn ở Mộc gia hết 50 năm.