Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-510
Chương 510
Chương 510: Anh hùng cứu mỹ nhân
“Hey, anh trai!”
Bùi Hạnh mỉm cười vẫy tay với chàng trai vừa mới
đi vào, nói. “Là các em…”
Chàng trai đi vào mỉm cười, đặt túi hành lý của
mình xuống.
Đúng lúc bên cạnh Bùi Hạnh còn bàn trống, chàng
trai cũng ngồi xuống luôn.
“Duyên phận a, vừa nãy ở trên tàu nói chuyện còn
khá ăn ý, vốn còn định xin số zalo của anh này!” Bùi Hạnh nói.
“Thôi được rồi Hạnh ơi, người ta đến ăn cơm, em đừng làm phiền người ta nữa!”
Chị của Bùi Hạnh là Bùi Tuyết dẫm nhẹ lên chân
Bùi Hạnh, nhắc nhở nói. “Đúng đấy Bùi Hạnh, cần số zalo làm gì chứ!” Bùi Siêu cũng nói.
Khải Minh nhìn thấy tình hình như này, chỉ khẽ lắc
đầu, cười bất đắc dĩ một tiếng.
Vừa nãy ở trên tàu, Khải Minh đụng phải ba chị em
nhà họ Bùi. Kể ra thì còn có một câu chuyện nhỏ.
Đó là hai chị em nhà họ Bùi, vừa mới ngồi đối diện
mình.
Còn bên cạnh mình thì là một ông cụ khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi, suốt quãng đường cứ dựa người vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Cho nên cái người tên là Bùi Siêu kia, muốn đổi
chỗ với Khải Minh. Đáng nhẽ không có gì.
Nhưng Bùi Siêu lại ném thẳng ba triệu rưỡi vào
chỗ Khải Minh, kêu Khải Minh ngồi sang một bên.
Nếu mà thái độ tốt thì đương nhiên là Khải Minh
2 ~ +
sẽ đôi. Sau đó, không để ý đến Bùi Siêu.
Nếu không phải là Bùi Hạnh khuyên bảo thì suýt
nữa hai người đã xông vào đánh nhau rồi.
Sau đó, Bùi Hạnh liền nói chuyện phiếm với Khải Minh. Hơn một năm nay, Khải Minh vào nam ra bắc sớm đã không còn là Khải Minh chỉ biết mỗi huyện
Bình An và thành phố Hoàn Kim.
Bởi vì tán gẫu các chuyện trên trời dưới đất, cho
nên Bùi Hạnh nghe đến mê mẩn.
Trái lại, lớn nhất trong ba người là Bùi Tuyết, có
hơi lạnh lùng cao ngạo. Không nói chuyện với Khải Minh câu nào. Cho nên liền có một màn trước mắt.
“Anh muốn đi đâu? Đến Bắc Giang của chúng tôi
để học tập hay làm việc a2” Bùi Hạnh lại hỏi. “Tôi đến du lịch!”
Khải Minh cười nói.
“Này này, thế tôi sẽ giới thiệu cho anh một chỗ. Bắc Giang có một nơi gọi là Biệt thự trên núi Ba Vì. đó có rất nhiều chỗ chơi hay, có thể đánh golf, còn có
thể đua ngựa!” Bùi Hạnh nói.
“Chỗ đó người bình thường có thể vào được chắc?
Em đừng bận tâm nữa, mau ăn cơm đi!”
Bùi Tuyết không thích Khải Minh tí nào, lúc này
nói.
Thực rõ ràng là nhìn ra được, thân phận bối cảnh
của ba người không bình thường.
Bùi Tuyết, trời sinh đã có một trái tỉm cao quý,
khác nhất trong ba người.
Bùi Tuyết đã gặp nhiều người giỏi, tất nhiên trong lòng sẽ coi thường loại dân chúng bình thường Khải
Minh, ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không đủ. “Được thôi!” Bùi Hạnh không nói nữa.
Khải Minh đã gọi một suất cơm rang trứng, đang
ăn từ từ ở bên cạnh. Ba người nhà họ Bùi ở bên cạnh chỉ ăn mấy miếng. Đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
“Hey, tôi sống ở biệt thự nhà họ Bùi, ở Bắc Giang.
Có cơ hội thì đến tìm tôi chơi nhé, tôi tên là Bùi Hạnh!”
Lúc gần đi, Bùi Hạnh lại nhỏ giọng nói với Khải
Minh. Sau đó bị Bùi Tuyết kéo đi. “Cô nhóc này thật ngây ngơ!” Khải Minh cười khổ một tiếng.
Chắc chắn là anh không có suy nghĩ gì mà đi tới
nhà họ Bùi tìm Bùi Hạnh đó chơi.
Hiếm có mấy ngày nay có thể thoát ra khỏi bầu
không khí ân oán, Khải Minh ung dung nhẹ nhõm.
Mượn cơ hội này, Khải Minh thật đúng là đi dạo ở mấy cảnh đẹp ở Bắc Giang.
Chạng vạng hôm đó, trời đang dần tối, Khải Minh mới nhớ ra là phải đi tìm chỗ ở.
“Các anh làm gì vậy?” Ở một cái ngõ nhỏ.
Mấy thanh niên say rượu đang lôi kéo một cô gái
vào trong cái ngõ cụt. “Làm gì à, đương nhiên là chơi đùa rồi, đến thôi!” Ba thanh niên lôi cô gái vào trong ngõ nhỏ. Cô gái ra sức giãy dụa.
Bất thình lình ngẩng đầu thì nhìn thấy một chàng trai đang đi tới.
Cô đầy tên côn đồ ra.
Chạy qua kéo cánh tay chàng trai.
“Ông xã, bọn họ động tay động chân với em!”
Cô gái khóc lóc nói.
Còn nhéo cánh tay chàng trai, ý bảo anh phối hợp. “Ông xã?”
Ba tên côn đồ kia lập tức nhìn nhau, khuôn mặt
thù địch nhìn về phía chàng trai qua đường.
“Các cậu đừng hiểu nhầm, tôi không phải là ông
xã của cô ta!” Còn chàng trai thì vội vàng sợ hãi khoát tay. Cô gái lập tức trợn mắt xem thường. Đệt, có người nhát như này sao?
Ba tên côn đồ kia thì cười to: “Ha ha ha, cô gái thông minh đấy, đợi lát nữa nhất định sẽ dạy bảo em thật tốt!”
Ba tên côn đồ nói xong thì đi lên. “Cảnh sát!”
Người thanh niên bất ngờ chỉ tay về phía sau hét lớn.
“Lần sau cũng không dám nữa!”
Ba tên côn đồ đồng loạt ôm đầu ngồi chồm hỗm
trên mặt đất, nhìn ra sau.
ừa dịp này: “Chạy mau!”
àng trai lép cô gái xoay người bỏ chạy. Ba tên côn đồ đuổi ở đằng sau.
Ngay sau đó thì thấy, cô gái sắp chạy không nổi
~
nữa.
Đúng lúc đó chàng trai nhìn thấy một cái nắp giếng.
Kéo cô gái chạy qua, chân hơi dùng sức đã nhấc được cái nắp giếng lên. Sau đó nhẹ nhàng đá một cái
về phía sau. Xoetl
Một âm thanh vang lên, cái nắp giếng xoay tròn
cực nhanh rồi bay ra, đánh ngã ba tên côn đồ. Một màn này, cô lại không nhìn thấy. “Như này thôi, tôi không chạy được nữa!” Đến cạnh công viên.
Lúc này, cô gái mới thở hổn hển, hai tay chống
vào đầu gối. Còn chàng trai, chính là Khải Minh.
Khải Minh xách cái túi đeo vai của mình lên, tiện
thể nhìn mỹ nữ một cái.
Bởi vì cô khom lưng, lại mặc một chiếc váy đồng
phục ngắn cho nên lúc này, một mảng lớn da thịt ở
trước ngực gần như bị Khải Minh nhìn không sót tí nào.
Nháy mắt, cậu có một cảm giác đôi mắt không
biết nên nhìn vào đâu.
Còn cô gái, lúc này mới chú ý tới vội vàng nắm
chặt cổ áo của mình lại. Khuôn mặt cũng đỏ ửng.
Cô hơi xấu hổ cười nói: “Thật sự là cảm ơn anh, anh trai. Nếu không có anh, tối nay không chừng đã
xảy ra chuyện gì rồi!” “Không có gì!” Khải Minh thản nhiên nói. Nói xong, thì định đi luôn. Hình như cô gái hơi không cam tâm.
“Đợi đã anh ơi, tôi còn chưa nói xong. Tôi nói anh là ông xã của tôi, anh diễn với tôi là được rồi, sao lại vội
vàng xua tay nói không như vậy?” Cô gái hơi tức giận hỏi.
Con gái mà, đặc biệt là kiểu con gái có sắc đẹp ưu
việt như cô ta. Coi trọng nhất là thái độ của người khác
đối với mình.
Vừa nãy Khải Minh cho cô ta cảm giác là rất sợ
mình trở thành ông xã của cô ta. Làm cho cô gái hơi không vui.
“Tôi có bạn gái rồi! Vả lại không giả mạo ông xã
cô, thì vẫn cứu được cô!” “Hừ, anh tưởng tôi sẽ…a!”
Cô gái bĩu môi, muốn lấy lại chút thể diện cho
mình. Vừa đi bộ thì bất chợt cảm thấy cổ chân đau xót. “A…chân của tôi, hình như bị trật rồi!”
Khải Minh lắc đầu, ngồm xổm xuống nói: “Bị trật ở
chỗ nào? Tôi xem cho cô!”
“Không cần anh xem, không phải là anh có bạn
gái rồi sao, miễn cho bạn gái anh hiểu nhầm!” Cô gái nói. “Thế cô tự đi về nhá!”
Khải Minh nói xong, cầm túi cách bỏ đi.
“Vờ lờ, này này này, cái anh này, anh có biết thương hương tiếc ngọc không vậy! Ít nhất thì anh
cũng phải đưa tôi đến bệnh viện đã chứ!” Khải Minh hít một hơi thật dài. Vòng trở về, đỡ cô gái ngồi xuống. Sau đó nâng cổ chân cô ta lên. Tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng xoay xoay. Răng rắc một tiếng. Cô gái đang kinh hoàng, cậu ta muốn làm gì. Bỗng nhiên cô cảm thấy chỗ bị thương đã khỏi rồi.
“Như này không sao chứ? Trời sắp tối rồi, tôi
khuyên cô mau về nhà đi!” “Đợi đất” Cô gái lại gọi Khải Minh lại. “Lại sao nữa?”
“Anh giúp tôi như vậy, tôi còn chưa cảm ơn anh.
Như này đi, tôi mời anh ăn cơm tối, thế nào?”
Chương 510: Anh hùng cứu mỹ nhân
“Hey, anh trai!”
Bùi Hạnh mỉm cười vẫy tay với chàng trai vừa mới
đi vào, nói. “Là các em…”
Chàng trai đi vào mỉm cười, đặt túi hành lý của
mình xuống.
Đúng lúc bên cạnh Bùi Hạnh còn bàn trống, chàng
trai cũng ngồi xuống luôn.
“Duyên phận a, vừa nãy ở trên tàu nói chuyện còn
khá ăn ý, vốn còn định xin số zalo của anh này!” Bùi Hạnh nói.
“Thôi được rồi Hạnh ơi, người ta đến ăn cơm, em đừng làm phiền người ta nữa!”
Chị của Bùi Hạnh là Bùi Tuyết dẫm nhẹ lên chân
Bùi Hạnh, nhắc nhở nói. “Đúng đấy Bùi Hạnh, cần số zalo làm gì chứ!” Bùi Siêu cũng nói.
Khải Minh nhìn thấy tình hình như này, chỉ khẽ lắc
đầu, cười bất đắc dĩ một tiếng.
Vừa nãy ở trên tàu, Khải Minh đụng phải ba chị em
nhà họ Bùi. Kể ra thì còn có một câu chuyện nhỏ.
Đó là hai chị em nhà họ Bùi, vừa mới ngồi đối diện
mình.
Còn bên cạnh mình thì là một ông cụ khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi, suốt quãng đường cứ dựa người vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Cho nên cái người tên là Bùi Siêu kia, muốn đổi
chỗ với Khải Minh. Đáng nhẽ không có gì.
Nhưng Bùi Siêu lại ném thẳng ba triệu rưỡi vào
chỗ Khải Minh, kêu Khải Minh ngồi sang một bên.
Nếu mà thái độ tốt thì đương nhiên là Khải Minh
2 ~ +
sẽ đôi. Sau đó, không để ý đến Bùi Siêu.
Nếu không phải là Bùi Hạnh khuyên bảo thì suýt
nữa hai người đã xông vào đánh nhau rồi.
Sau đó, Bùi Hạnh liền nói chuyện phiếm với Khải Minh. Hơn một năm nay, Khải Minh vào nam ra bắc sớm đã không còn là Khải Minh chỉ biết mỗi huyện
Bình An và thành phố Hoàn Kim.
Bởi vì tán gẫu các chuyện trên trời dưới đất, cho
nên Bùi Hạnh nghe đến mê mẩn.
Trái lại, lớn nhất trong ba người là Bùi Tuyết, có
hơi lạnh lùng cao ngạo. Không nói chuyện với Khải Minh câu nào. Cho nên liền có một màn trước mắt.
“Anh muốn đi đâu? Đến Bắc Giang của chúng tôi
để học tập hay làm việc a2” Bùi Hạnh lại hỏi. “Tôi đến du lịch!”
Khải Minh cười nói.
“Này này, thế tôi sẽ giới thiệu cho anh một chỗ. Bắc Giang có một nơi gọi là Biệt thự trên núi Ba Vì. đó có rất nhiều chỗ chơi hay, có thể đánh golf, còn có
thể đua ngựa!” Bùi Hạnh nói.
“Chỗ đó người bình thường có thể vào được chắc?
Em đừng bận tâm nữa, mau ăn cơm đi!”
Bùi Tuyết không thích Khải Minh tí nào, lúc này
nói.
Thực rõ ràng là nhìn ra được, thân phận bối cảnh
của ba người không bình thường.
Bùi Tuyết, trời sinh đã có một trái tỉm cao quý,
khác nhất trong ba người.
Bùi Tuyết đã gặp nhiều người giỏi, tất nhiên trong lòng sẽ coi thường loại dân chúng bình thường Khải
Minh, ngay cả tư cách làm bạn bè cũng không đủ. “Được thôi!” Bùi Hạnh không nói nữa.
Khải Minh đã gọi một suất cơm rang trứng, đang
ăn từ từ ở bên cạnh. Ba người nhà họ Bùi ở bên cạnh chỉ ăn mấy miếng. Đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
“Hey, tôi sống ở biệt thự nhà họ Bùi, ở Bắc Giang.
Có cơ hội thì đến tìm tôi chơi nhé, tôi tên là Bùi Hạnh!”
Lúc gần đi, Bùi Hạnh lại nhỏ giọng nói với Khải
Minh. Sau đó bị Bùi Tuyết kéo đi. “Cô nhóc này thật ngây ngơ!” Khải Minh cười khổ một tiếng.
Chắc chắn là anh không có suy nghĩ gì mà đi tới
nhà họ Bùi tìm Bùi Hạnh đó chơi.
Hiếm có mấy ngày nay có thể thoát ra khỏi bầu
không khí ân oán, Khải Minh ung dung nhẹ nhõm.
Mượn cơ hội này, Khải Minh thật đúng là đi dạo ở mấy cảnh đẹp ở Bắc Giang.
Chạng vạng hôm đó, trời đang dần tối, Khải Minh mới nhớ ra là phải đi tìm chỗ ở.
“Các anh làm gì vậy?” Ở một cái ngõ nhỏ.
Mấy thanh niên say rượu đang lôi kéo một cô gái
vào trong cái ngõ cụt. “Làm gì à, đương nhiên là chơi đùa rồi, đến thôi!” Ba thanh niên lôi cô gái vào trong ngõ nhỏ. Cô gái ra sức giãy dụa.
Bất thình lình ngẩng đầu thì nhìn thấy một chàng trai đang đi tới.
Cô đầy tên côn đồ ra.
Chạy qua kéo cánh tay chàng trai.
“Ông xã, bọn họ động tay động chân với em!”
Cô gái khóc lóc nói.
Còn nhéo cánh tay chàng trai, ý bảo anh phối hợp. “Ông xã?”
Ba tên côn đồ kia lập tức nhìn nhau, khuôn mặt
thù địch nhìn về phía chàng trai qua đường.
“Các cậu đừng hiểu nhầm, tôi không phải là ông
xã của cô ta!” Còn chàng trai thì vội vàng sợ hãi khoát tay. Cô gái lập tức trợn mắt xem thường. Đệt, có người nhát như này sao?
Ba tên côn đồ kia thì cười to: “Ha ha ha, cô gái thông minh đấy, đợi lát nữa nhất định sẽ dạy bảo em thật tốt!”
Ba tên côn đồ nói xong thì đi lên. “Cảnh sát!”
Người thanh niên bất ngờ chỉ tay về phía sau hét lớn.
“Lần sau cũng không dám nữa!”
Ba tên côn đồ đồng loạt ôm đầu ngồi chồm hỗm
trên mặt đất, nhìn ra sau.
ừa dịp này: “Chạy mau!”
àng trai lép cô gái xoay người bỏ chạy. Ba tên côn đồ đuổi ở đằng sau.
Ngay sau đó thì thấy, cô gái sắp chạy không nổi
~
nữa.
Đúng lúc đó chàng trai nhìn thấy một cái nắp giếng.
Kéo cô gái chạy qua, chân hơi dùng sức đã nhấc được cái nắp giếng lên. Sau đó nhẹ nhàng đá một cái
về phía sau. Xoetl
Một âm thanh vang lên, cái nắp giếng xoay tròn
cực nhanh rồi bay ra, đánh ngã ba tên côn đồ. Một màn này, cô lại không nhìn thấy. “Như này thôi, tôi không chạy được nữa!” Đến cạnh công viên.
Lúc này, cô gái mới thở hổn hển, hai tay chống
vào đầu gối. Còn chàng trai, chính là Khải Minh.
Khải Minh xách cái túi đeo vai của mình lên, tiện
thể nhìn mỹ nữ một cái.
Bởi vì cô khom lưng, lại mặc một chiếc váy đồng
phục ngắn cho nên lúc này, một mảng lớn da thịt ở
trước ngực gần như bị Khải Minh nhìn không sót tí nào.
Nháy mắt, cậu có một cảm giác đôi mắt không
biết nên nhìn vào đâu.
Còn cô gái, lúc này mới chú ý tới vội vàng nắm
chặt cổ áo của mình lại. Khuôn mặt cũng đỏ ửng.
Cô hơi xấu hổ cười nói: “Thật sự là cảm ơn anh, anh trai. Nếu không có anh, tối nay không chừng đã
xảy ra chuyện gì rồi!” “Không có gì!” Khải Minh thản nhiên nói. Nói xong, thì định đi luôn. Hình như cô gái hơi không cam tâm.
“Đợi đã anh ơi, tôi còn chưa nói xong. Tôi nói anh là ông xã của tôi, anh diễn với tôi là được rồi, sao lại vội
vàng xua tay nói không như vậy?” Cô gái hơi tức giận hỏi.
Con gái mà, đặc biệt là kiểu con gái có sắc đẹp ưu
việt như cô ta. Coi trọng nhất là thái độ của người khác
đối với mình.
Vừa nãy Khải Minh cho cô ta cảm giác là rất sợ
mình trở thành ông xã của cô ta. Làm cho cô gái hơi không vui.
“Tôi có bạn gái rồi! Vả lại không giả mạo ông xã
cô, thì vẫn cứu được cô!” “Hừ, anh tưởng tôi sẽ…a!”
Cô gái bĩu môi, muốn lấy lại chút thể diện cho
mình. Vừa đi bộ thì bất chợt cảm thấy cổ chân đau xót. “A…chân của tôi, hình như bị trật rồi!”
Khải Minh lắc đầu, ngồm xổm xuống nói: “Bị trật ở
chỗ nào? Tôi xem cho cô!”
“Không cần anh xem, không phải là anh có bạn
gái rồi sao, miễn cho bạn gái anh hiểu nhầm!” Cô gái nói. “Thế cô tự đi về nhá!”
Khải Minh nói xong, cầm túi cách bỏ đi.
“Vờ lờ, này này này, cái anh này, anh có biết thương hương tiếc ngọc không vậy! Ít nhất thì anh
cũng phải đưa tôi đến bệnh viện đã chứ!” Khải Minh hít một hơi thật dài. Vòng trở về, đỡ cô gái ngồi xuống. Sau đó nâng cổ chân cô ta lên. Tìm đúng vị trí, nhẹ nhàng xoay xoay. Răng rắc một tiếng. Cô gái đang kinh hoàng, cậu ta muốn làm gì. Bỗng nhiên cô cảm thấy chỗ bị thương đã khỏi rồi.
“Như này không sao chứ? Trời sắp tối rồi, tôi
khuyên cô mau về nhà đi!” “Đợi đất” Cô gái lại gọi Khải Minh lại. “Lại sao nữa?”
“Anh giúp tôi như vậy, tôi còn chưa cảm ơn anh.
Như này đi, tôi mời anh ăn cơm tối, thế nào?”
Bình luận facebook