Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-472
Chương 472
Chương 472: Gặp lại người quen
Khải Minh đi tới đại sảnh của bệnh viện. Đúng vào lúc này, một cô gái vội vã chạy từ một
bên đến, bỗg nhiên vấp một cái. Thấy cô ta sắp ngã.
Khải Minh nhanh tay lẹ mắt, dùng một tay đỡ lấy cô ta.
“Trời ạ, thật là nguy hiểm, cảm ơn anh chàng đẹp trai nhét”
Sau khi cô gái đứng vững, sửa sang lại đầu tóc rối
bði của mình rồi vội vàng nói cảm ơn.
Đồng thời trong lòng cô gái này cũng cảm thấy
chàng trai này mang đến cho cô ta cảm giác là lạ.
Anh đeo khẩu trang và đội mũ, một bộ dáng vẻ rất thần bí.
Mà ánh mắt kia giống như đã từng quen biết,
nhưng lại cảm thấy cực kì lạ lẫm. “mi” Thanh niên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đương nhiên, ánh mắt của anh cũng không khỏi
dừng lại trên người cô gái này mấy giây. Bởi vì Khải Minh có quen cô gái này. “Chúng ta có quen nhau không nhỉ?” Cô gái cũng cười hỏi. Khải Minh lắc đầu. “Được rồi, vẫn cảm ơn anh nhiều!” Cô gái đành phải cười nói. “Nhiên Nhiên, em sao rồi?”
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai mặc tây
trang đi tới.
“Đã kiểm tra sức khoẻ xong rồi, em đang muốn đi
tìm anh đây, suýt nữa còn ngã sấp mặt!”
Cô gái nũng nịu khoác lên cánh tay của thanh nien.
“Ôi, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã sấp xuống, vậy anh không biết ăn nói với chú Khương như thế nào đâu!” Chàng trai cười nói.
Không sai, đương nhiên cô gái này là Khương Nhiên Nhiên.
“Là anh chàng đẹp trai này đã cứu em!” Khương Nhiên Nhiên nhìn Khải Minh cười nói.
“Cám ơn nha anh bạn, tôi là bác sĩ trường của bệnh viện này, không biết có cái gì có thể giúp được anh không?” Bạn trai của Khương Nhiên Nhiên cười nói. Khải Minh lắc đầu, sau đó liền đi.
Ha ha, vẫn nhớ khi còn bé, mình còn thích Khương
Nhiên Nhiên một thời gian rất lâu.
Còn cảm thấy cô ăn mặc rất kĩ càng, cực kì xinh đẹp.
Về sau thì sao, mặc dù có quan hệ mập mờ với
Khương Nhiên Nhiên.
Nhưng bây giờ nửa năm đã trôi qua, Khương
Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của mình rồi, rất tốt. “Anh bạn này thật là kỳ quái!”
Mà thanh niên kia nhìn bóng lưng Khải Minh,
không khỏi nói thầm một tiếng.
“Không chỉ kỳ quái, em còn cảm thấy trông anh ta— rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì thế?” “Kiều Lan, sao cậu lại đi ra đây?”
Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăm
mặc cực kì thời trang, nói.
“Đừng nói nữa, tôi phải kiểm tra mấy lần liền,
không phải cuối tháng này sẽ kết hôn chứ? Ha ha!” Kiều Lan vui vẻ nói.
Cô cũng chú ý tới đã đi ra Khải Minh.
Hả? Anh ta…” Kiều Lan chuyển động đôi mắt đẹp.
“Sao thế Lâm Kiều Lan? Không phải cô cũng cảm thấy anh ta quen thuộc chứ? Hay là cô thấy vóc người của người ta đẹp, liền nhận là quen anh chàng đẹp trai này, từ khi tôi quen cô ở Hoàn Kim, đã hiểu cô rất rõ rồi, cô là loại người nhìn thấy trai đẹp là không thể đi nổi!” Khương Nhiên Nhiên cười nói.
“Không, tôi thật sự cảm thấy anh ta rất quen, đặc biệt là bóng lưng của anh ta, hình như đã từng gặp ở đâu rồi!” Lâm Kiều Lan nói.
“Haiz được rồi, đi thôi, chờ ông xã tôi tan làm,
chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi? Sau đó đi dạo phố!” Lâm Kiều Lan lại nói. “Được!” Đám người cười cười nói nói rời đi.
Khải Minh căn bản cũng không nghĩ tới sẽ gặp
phải Khương Nhiên Nhiên, vì không để tình hình thêm phức tạp, Khải Minh làm như quen biết cô.
“Ông chủ, cho chút gì ăn đi!2”
“Mau cút đi, tuổi trẻ mà đã đi xin cơm, cho chó ăn
cũng không cho cậu, cút ra xa đi!”
Một người trẻ tuổi chống một cây gậy gỗ, thiếu mất một cái chân, đầu bù tóc rối, cầm cái bát vỡ đi
đến trước quán nhỏ ven đường. Kết quả lại bị ông chủ đuổi đi giống như đuổi ruồi.
Người đi trên đường cũng đều chỉ trỏ thanh niên xin cơm kia.
Mà Khải Minh cũng đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy màn này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền đi.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, Khải Minh bỗng nhiên dừng bước.
Anh quay đầu, nhìn về phía thanh niên kia.
“Dừng lại!”
Khải Minh nhìn thanh niên ăn mày, nói.
“Anh à, cho ít tiền, mua chút đồ ăn đi? Xin thương
xót tôi với?”
Mà tên thanh niên ăn mày sợ hãi đến mức cả người run rầy, không dám ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói.
“Vĩnh Hào?”
Khải Minh nhẹ giọng gọi.
Mà cả người thanh niên ăn mày chấn động kịch liệt.
Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khi thấy ánh mắt của người trước mặt.
Đôi môi của Hoàng Vĩnh Hào cũng đang run rẩy.
“Anh… anh là? Khải Minh?”
Nước mắt Hoàng Vĩnh Hào chảy ròng.
Khải Minh tháo khẩu trang, vẻ mặt khó có thể tin,
“Là tôi, Vĩnh Hào!” Khải Minh túm lấy bả vai anh ta.
“Anh! Hóa ra anh không chết, anh còn sống!”
Hoàng Vĩnh Hào vứt gậy đi.
“Không, Vĩnh Hào, sao cậu lại biến thành dạng
này vậy?” Khải Minh kinh ngạc.
Nghĩ lại lúc trước, Hoàng Vĩnh Hào nở mày nở mặt đến mức nào, mà bây giờ lại thảm hại như vậy, khiến
Khải Minh sao có thể không đau lòng. “Ăn từ từ thôi!”
Ở trong một cái quán nhỏ ven đường, Khải Minh gọi một đống thức ăn cho Hoàng Vĩnh Hào.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Khải Minh rót cốc nước cho Hoàng Vĩnh Hào, vỗ
vỗ phía sau lưng của ah ta.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu, vẫn nhét thức ăn vào
trong miệng.
“Không ngờ rằng nửa năm này, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, là tôi không tốt, tôi làm liên lụy
đến mọi người!”
Khải Minh tự trách nói.
Căn cứ vào lời Vĩnh Hào vừa nói, nửa năm qua, hoàn toàn có thể dùng từ cảnh còn người mất để hình dung.
Sau khi mình xảy ra chuyện, Mạc Kiếm tới Hoàn Kim, Hoàng Vĩnh Hào nghe nói cái chết của mình có
liên quan đến gã, đã từng dẫn người trả thù Mạc Kiếm. Thế nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của Mạc Kiếm.
Bởi vậy, Mạc Kiếm đã khiến cho những người bạn của mình, đã từng là thế lực một phương, tất cả đều gặp nạn.
Thảm nhất chính là Vĩnh Hào, bị đánh gãy chân, muốn anh ta ở Hoàn Kim muốn sống không được
muốn chết không xong. Cả nhà bác Hoàng, cũng bị Mạc Kiếm hãm hại.
Mà những điều này, chị mình Khải Lam giận mà
không dám nói gì. Cho nên liền có một màn bây giờ. Mà Bảo Quốc thì sao, cũng vì chạy nạn nên mới
chuyển nhà, Bảo Quốc thì đi nhập ngũ.
Về phần cô nhóc Lâm Nhiên, sau khi gia tộc bị đám đàn em của Mạc Kiếm bức bách đến phá sản, hình như đi làm y tá, cũng không biết bây giờ ra sao rồi. Thay đổi, tất cả đều thay đổi.
Mà tất cả nguyên nhân, cũng là bởi vì mình, hung
thủ chính là nhà họ Mạc. “Nhà họ Mạc! Mạc Kiếm!”
Trong mắt Khải Minh không khỏi lóe lên sự căm thù.
“Anh, em làm anh mất mặt, bây giờ em chính là
một tên tàn phế, ha ha!” Hoàng Vĩnh Hào cười khổ nói.
“Cái gì mà tàn phế, cậu yên tâm, vết thương của cậu, tôi sẽ chữa cho cậu, những gì mà nhà họ Hoàng gặp phải, tôi cũng sẽ cho mấy người bác Hoàng một
sự công bằng! ” Khải Minh lạnh lùng nói.
Mà Hoàng Vĩnh Hào bỗng nhiên lắc đầu.
“Tuyệt đối không nên, anh, đêm nay anh hãy rời khỏi Hoàn Kim đi, bây giờ Hoàn Kim đã sớm thay đổi rồi, tên Mạc Kiếm kia không phải Long Thiếu Vân, cũng không phải là cậu ấm bình thường gì cả, cho dù chúng ta có thân phận bối cảnh trước kia, căn bản cũng đấu
không lại gã!”
“Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm đi, không cần lo lắng cho tôi.”
“Vậy anh, anh vẫn luôn trốn tránh nhà họ Mạc
đuổi giết, sau này anh có tính toán gì không?”
“Ha ha, bây giờ còn chưa có tính toán gì, đi một
bước nhìn một bước thôi!”
“Anh, nếu không em đi theo anh đi, hai anh em ta ở cùng nhau, cho dù chết cũng đáng, dù sao em không muốn sống sót như thế này nữa, em sống
không bằng chết!” Khải Minh đăn đo một chút.
Đúng vậy, bây giờ Vĩnh Hào đã mất nhà, còn bị Mạc Kiếm tra tấn thành không còn hình người.
Cứ bỏ mặc anh ta như vậy, Khải Minh cũng không đành lòng.
“Được, nếu đã như vậy, cậu đến một nơi dưỡng thương trước đi, sau này, cậu đi theo tôi, hai anh em ta
cùng sống cùng chết!” Khải Minh nói. “Ừm, cùng sống cùng chết!” Hoàng Vĩnh Hào cảm động nói.
Sau đó, Khải Minh cho Hoàng Vĩnh Hào một địa chỉ, để anh ta đi về biên cảnh phía Tây Nam, trước tiên gia nhập vào nhà họ Ngụy, mà cũng là ở nơi đó, Tả Trung Đào đã bị mình phái đi, vết thương ở chân của Vĩnh Hào, đương nhiên không thành vấn đề.
“Vậy anh thì sao?” Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Tôi ư? Ha ha, chờ tôi giải quyết xong chuyện này
sẽ đi…”
Chương 472: Gặp lại người quen
Khải Minh đi tới đại sảnh của bệnh viện. Đúng vào lúc này, một cô gái vội vã chạy từ một
bên đến, bỗg nhiên vấp một cái. Thấy cô ta sắp ngã.
Khải Minh nhanh tay lẹ mắt, dùng một tay đỡ lấy cô ta.
“Trời ạ, thật là nguy hiểm, cảm ơn anh chàng đẹp trai nhét”
Sau khi cô gái đứng vững, sửa sang lại đầu tóc rối
bði của mình rồi vội vàng nói cảm ơn.
Đồng thời trong lòng cô gái này cũng cảm thấy
chàng trai này mang đến cho cô ta cảm giác là lạ.
Anh đeo khẩu trang và đội mũ, một bộ dáng vẻ rất thần bí.
Mà ánh mắt kia giống như đã từng quen biết,
nhưng lại cảm thấy cực kì lạ lẫm. “mi” Thanh niên không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đương nhiên, ánh mắt của anh cũng không khỏi
dừng lại trên người cô gái này mấy giây. Bởi vì Khải Minh có quen cô gái này. “Chúng ta có quen nhau không nhỉ?” Cô gái cũng cười hỏi. Khải Minh lắc đầu. “Được rồi, vẫn cảm ơn anh nhiều!” Cô gái đành phải cười nói. “Nhiên Nhiên, em sao rồi?”
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai mặc tây
trang đi tới.
“Đã kiểm tra sức khoẻ xong rồi, em đang muốn đi
tìm anh đây, suýt nữa còn ngã sấp mặt!”
Cô gái nũng nịu khoác lên cánh tay của thanh nien.
“Ôi, nếu Khương Nhiên Nhiên ngã sấp xuống, vậy anh không biết ăn nói với chú Khương như thế nào đâu!” Chàng trai cười nói.
Không sai, đương nhiên cô gái này là Khương Nhiên Nhiên.
“Là anh chàng đẹp trai này đã cứu em!” Khương Nhiên Nhiên nhìn Khải Minh cười nói.
“Cám ơn nha anh bạn, tôi là bác sĩ trường của bệnh viện này, không biết có cái gì có thể giúp được anh không?” Bạn trai của Khương Nhiên Nhiên cười nói. Khải Minh lắc đầu, sau đó liền đi.
Ha ha, vẫn nhớ khi còn bé, mình còn thích Khương
Nhiên Nhiên một thời gian rất lâu.
Còn cảm thấy cô ăn mặc rất kĩ càng, cực kì xinh đẹp.
Về sau thì sao, mặc dù có quan hệ mập mờ với
Khương Nhiên Nhiên.
Nhưng bây giờ nửa năm đã trôi qua, Khương
Nhiên Nhiên cũng có cuộc sống của mình rồi, rất tốt. “Anh bạn này thật là kỳ quái!”
Mà thanh niên kia nhìn bóng lưng Khải Minh,
không khỏi nói thầm một tiếng.
“Không chỉ kỳ quái, em còn cảm thấy trông anh ta— rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu rồi!”
Khương Nhiên Nhiên nhíu mày nói. “Nhiên Nhiên, hai người đang làm gì thế?” “Kiều Lan, sao cậu lại đi ra đây?”
Khương Nhiên Nhiên nhìn về phía một cô gái ăm
mặc cực kì thời trang, nói.
“Đừng nói nữa, tôi phải kiểm tra mấy lần liền,
không phải cuối tháng này sẽ kết hôn chứ? Ha ha!” Kiều Lan vui vẻ nói.
Cô cũng chú ý tới đã đi ra Khải Minh.
Hả? Anh ta…” Kiều Lan chuyển động đôi mắt đẹp.
“Sao thế Lâm Kiều Lan? Không phải cô cũng cảm thấy anh ta quen thuộc chứ? Hay là cô thấy vóc người của người ta đẹp, liền nhận là quen anh chàng đẹp trai này, từ khi tôi quen cô ở Hoàn Kim, đã hiểu cô rất rõ rồi, cô là loại người nhìn thấy trai đẹp là không thể đi nổi!” Khương Nhiên Nhiên cười nói.
“Không, tôi thật sự cảm thấy anh ta rất quen, đặc biệt là bóng lưng của anh ta, hình như đã từng gặp ở đâu rồi!” Lâm Kiều Lan nói.
“Haiz được rồi, đi thôi, chờ ông xã tôi tan làm,
chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi? Sau đó đi dạo phố!” Lâm Kiều Lan lại nói. “Được!” Đám người cười cười nói nói rời đi.
Khải Minh căn bản cũng không nghĩ tới sẽ gặp
phải Khương Nhiên Nhiên, vì không để tình hình thêm phức tạp, Khải Minh làm như quen biết cô.
“Ông chủ, cho chút gì ăn đi!2”
“Mau cút đi, tuổi trẻ mà đã đi xin cơm, cho chó ăn
cũng không cho cậu, cút ra xa đi!”
Một người trẻ tuổi chống một cây gậy gỗ, thiếu mất một cái chân, đầu bù tóc rối, cầm cái bát vỡ đi
đến trước quán nhỏ ven đường. Kết quả lại bị ông chủ đuổi đi giống như đuổi ruồi.
Người đi trên đường cũng đều chỉ trỏ thanh niên xin cơm kia.
Mà Khải Minh cũng đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy màn này, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền đi.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, Khải Minh bỗng nhiên dừng bước.
Anh quay đầu, nhìn về phía thanh niên kia.
“Dừng lại!”
Khải Minh nhìn thanh niên ăn mày, nói.
“Anh à, cho ít tiền, mua chút đồ ăn đi? Xin thương
xót tôi với?”
Mà tên thanh niên ăn mày sợ hãi đến mức cả người run rầy, không dám ngẩng đầu, vừa khóc vừa nói.
“Vĩnh Hào?”
Khải Minh nhẹ giọng gọi.
Mà cả người thanh niên ăn mày chấn động kịch liệt.
Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Khi thấy ánh mắt của người trước mặt.
Đôi môi của Hoàng Vĩnh Hào cũng đang run rẩy.
“Anh… anh là? Khải Minh?”
Nước mắt Hoàng Vĩnh Hào chảy ròng.
Khải Minh tháo khẩu trang, vẻ mặt khó có thể tin,
“Là tôi, Vĩnh Hào!” Khải Minh túm lấy bả vai anh ta.
“Anh! Hóa ra anh không chết, anh còn sống!”
Hoàng Vĩnh Hào vứt gậy đi.
“Không, Vĩnh Hào, sao cậu lại biến thành dạng
này vậy?” Khải Minh kinh ngạc.
Nghĩ lại lúc trước, Hoàng Vĩnh Hào nở mày nở mặt đến mức nào, mà bây giờ lại thảm hại như vậy, khiến
Khải Minh sao có thể không đau lòng. “Ăn từ từ thôi!”
Ở trong một cái quán nhỏ ven đường, Khải Minh gọi một đống thức ăn cho Hoàng Vĩnh Hào.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Khải Minh rót cốc nước cho Hoàng Vĩnh Hào, vỗ
vỗ phía sau lưng của ah ta.
Hoàng Vĩnh Hào gật đầu, vẫn nhét thức ăn vào
trong miệng.
“Không ngờ rằng nửa năm này, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, là tôi không tốt, tôi làm liên lụy
đến mọi người!”
Khải Minh tự trách nói.
Căn cứ vào lời Vĩnh Hào vừa nói, nửa năm qua, hoàn toàn có thể dùng từ cảnh còn người mất để hình dung.
Sau khi mình xảy ra chuyện, Mạc Kiếm tới Hoàn Kim, Hoàng Vĩnh Hào nghe nói cái chết của mình có
liên quan đến gã, đã từng dẫn người trả thù Mạc Kiếm. Thế nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của Mạc Kiếm.
Bởi vậy, Mạc Kiếm đã khiến cho những người bạn của mình, đã từng là thế lực một phương, tất cả đều gặp nạn.
Thảm nhất chính là Vĩnh Hào, bị đánh gãy chân, muốn anh ta ở Hoàn Kim muốn sống không được
muốn chết không xong. Cả nhà bác Hoàng, cũng bị Mạc Kiếm hãm hại.
Mà những điều này, chị mình Khải Lam giận mà
không dám nói gì. Cho nên liền có một màn bây giờ. Mà Bảo Quốc thì sao, cũng vì chạy nạn nên mới
chuyển nhà, Bảo Quốc thì đi nhập ngũ.
Về phần cô nhóc Lâm Nhiên, sau khi gia tộc bị đám đàn em của Mạc Kiếm bức bách đến phá sản, hình như đi làm y tá, cũng không biết bây giờ ra sao rồi. Thay đổi, tất cả đều thay đổi.
Mà tất cả nguyên nhân, cũng là bởi vì mình, hung
thủ chính là nhà họ Mạc. “Nhà họ Mạc! Mạc Kiếm!”
Trong mắt Khải Minh không khỏi lóe lên sự căm thù.
“Anh, em làm anh mất mặt, bây giờ em chính là
một tên tàn phế, ha ha!” Hoàng Vĩnh Hào cười khổ nói.
“Cái gì mà tàn phế, cậu yên tâm, vết thương của cậu, tôi sẽ chữa cho cậu, những gì mà nhà họ Hoàng gặp phải, tôi cũng sẽ cho mấy người bác Hoàng một
sự công bằng! ” Khải Minh lạnh lùng nói.
Mà Hoàng Vĩnh Hào bỗng nhiên lắc đầu.
“Tuyệt đối không nên, anh, đêm nay anh hãy rời khỏi Hoàn Kim đi, bây giờ Hoàn Kim đã sớm thay đổi rồi, tên Mạc Kiếm kia không phải Long Thiếu Vân, cũng không phải là cậu ấm bình thường gì cả, cho dù chúng ta có thân phận bối cảnh trước kia, căn bản cũng đấu
không lại gã!”
“Tôi biết rồi, cậu cứ yên tâm đi, không cần lo lắng cho tôi.”
“Vậy anh, anh vẫn luôn trốn tránh nhà họ Mạc
đuổi giết, sau này anh có tính toán gì không?”
“Ha ha, bây giờ còn chưa có tính toán gì, đi một
bước nhìn một bước thôi!”
“Anh, nếu không em đi theo anh đi, hai anh em ta ở cùng nhau, cho dù chết cũng đáng, dù sao em không muốn sống sót như thế này nữa, em sống
không bằng chết!” Khải Minh đăn đo một chút.
Đúng vậy, bây giờ Vĩnh Hào đã mất nhà, còn bị Mạc Kiếm tra tấn thành không còn hình người.
Cứ bỏ mặc anh ta như vậy, Khải Minh cũng không đành lòng.
“Được, nếu đã như vậy, cậu đến một nơi dưỡng thương trước đi, sau này, cậu đi theo tôi, hai anh em ta
cùng sống cùng chết!” Khải Minh nói. “Ừm, cùng sống cùng chết!” Hoàng Vĩnh Hào cảm động nói.
Sau đó, Khải Minh cho Hoàng Vĩnh Hào một địa chỉ, để anh ta đi về biên cảnh phía Tây Nam, trước tiên gia nhập vào nhà họ Ngụy, mà cũng là ở nơi đó, Tả Trung Đào đã bị mình phái đi, vết thương ở chân của Vĩnh Hào, đương nhiên không thành vấn đề.
“Vậy anh thì sao?” Hoàng Vĩnh Hào hỏi.
“Tôi ư? Ha ha, chờ tôi giải quyết xong chuyện này
sẽ đi…”
Bình luận facebook