Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-417
Chương 417
Chương 417: Nhóm anh chị em họ
“Anh họ, anh biết vị tổng giám đốc Phương kia hả?” Trên đường về nhà, Dương Ngọc Bích nhìn Khải
Minh không nói một lời, hỏi.
Cô cảm thấy thật kỳ quái, loại người có thân phận như tổng giám đốc Phương sao lại vô duyên vô cớ tự
mình đến tặng mình một chiếc xe chứ? Hơn nữa tin tức về thân phận của mình, người khác biết rất ít.
Cũng chỉ có buổi sáng hôm nay lúc ăn cơm, anh họ hỏi mình một câu thẻ căn cước của mình mã số là
bao nhiêu.
Hơn nữa, vừa rồi Dương Ngọc Bích thấy rõ ràng, vị tổng giám đốc Phương kia giống như cực kỳ tôn trọng
đối vớ anh họ.
“Hả? Không biết!” Khải Minh lắc đầu, trước kia xác thực không biết.
Nhưng nếu không phải anh họ, vậy thì là ai? “Em đoán xem” Khải Minh mỉm cười. Dương Ngọc Bích chép miệng cười.
Không biết vì sao, Dương Ngọc Bích có một loại
giác thấy, anh họ của cô càng ngày càng thần bí. Đến buổi chiều.
“Anh họ, buổi tối hôm nay có một buổi gặp gỡ,
anh có đi không?”
Ngay khi Khải Minh đang suy nghĩ lấy cách nào để vấn an bà nội thì Dương Ngọc Bích thay xong quần áo
từ trong phòng đi ra.
“Chính là những anh chị em họ của em hả?”
Lúc chiều, Dương Ngọc Bích đã nói chuyện này
với Khải Minh.
“Vậy sao anh ta lại tặng xe cho em? Không phải có
quan hệ với anh à?”
Đương nhiên Dương Ngọc Bích sẽ không xem thường anh họ, chỉ có điều tưởng tượng tình huống gia
đình anh họ tốt hơn nhà mình mà thôi.
Những người đó cũng chính là anh chị em họ của
Khải Minh.
Dựa theo Dương Ngọc Bích nói, hàng năm đợi sắp đến đại thọ của bà nội, thế hệ của bọn họ đều sẽ làm một lần gặp mặt để thương lượng xem nên mua cái gì
cho bà nội trong thọ lễ. Kỳ thật cũng chính là đi chơi. Mặc dù Khải Minh không ưa loại hình gặp mặt này.
Nhưng lần này mình tới chính là vì hóa giải ân oán năm đó giữa mẹ và bà nội, nhận thức một chút những
anh chị em họ này, Khải Minh cho rằng rất quan trọng.
Lập tức gật đầu nói: “Tốt, anh cũng đi!”
Trong quán bar xa hoa nhất Hòa Bình.
Giờ phút này, đã có một đám nam nữ thời thượng
đang ngồi trong quán bar.
Nhìn bộ dáng một đám nam nữa này khoảng hai
mươi tuổi.
“Thật hay giả vậy? Cha mẹ không nói chuyện này với em, sắp đến sinh nhật bà nội, anh họ ở nông thôn tới làm gì? Không phải là đến để chúc thọ bà nội chứ, không phải bà nội đã sớm tuyên bố không có quan hệ
gì với bọn họ rồi à?”
“Hừ, đến chúc thọ cho bà nội là giả, ta thấy là muốn mượn cơ trở về gia tộc mới là thật, phải biết, đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, sau khi xong đại thọ năm nay sẽ phân phát tài nguyên cho những người cháu chúng ta, bằng không, sao sớm không trở lại, muộn không trở lại, hết lần này tới lần khác đúng vào lúc
mấu chốt này trở về?” Một người con trai khinh bỉ nói.
“Mọi người có nghe nói không, người anh họ sống ở nông thôn của chúng ta hình như đã đến Hòa Bình!
Giờ đang ở nhà của Dương Ngọc Bích!”
“Nhưng cơ hội quá xa vời, chuyện thím năm tiếp đãi anh họ ở nông thôn, buổi trưa hôm nay bà nội nghe
nói vậy đã gọi thím năm qua, mắng thím năm như
mắng một con chó! Xem ra bà nội vẫn chưa hết tức giận đâu!”
Có một cô gái nói.
“Đúng rồi, anh họ nông thôn của chúng ta, nghe cha em nói, hình như tên là Khải Minh, nghe nói lúc lẫn vào thảm nhất là ở trong trường học ăn không nổi cơm, sau đó bị bà nội biết chuyện này, các ngươi đoán xem bà nói gì, bà nói mặc kệ họ đi, nhà chúng ta
không ai được phép quản!”
“Ai, nhưng nói vậy cũng không đúng, mọi người nghĩ lại xem, năm nào chúc thọ bà nội cũng chỉ có hững tôn bối chúng ta, trước kia không có, nhưng từ năm ngoái bắt đầu, chẳng lẽ mọi người không phát
hiện, bà nội đã nhắc đến Khải Lam và Khải Minh à?”
Một thanh niên mang theo mấy cô gái trẻ tuổi đi vào. “Anh Dương Thành Danh, anh đến rồi!”
“Anh Dương Thành Danh!”
Một đám nam nữ nhao nhao đứng lên chào hỏi.
Dương Thành Danh, con trai trưởng dòng chính của nhà họ Dương, cũng là cháu trai trước mắt được gia chủ nhà họ Dương thương yêu nhất, là cục cưng của nhà họ Dương.
Cho nên, tự nhiên cũng chính là hạch tâm của
đám người này.
“Ừm, đúng vậy, bà nội hỏi hai người bọn họ hiện tại đang làm cái gì, người chị họ ð nông thôn thì chúng ta không biết, nhưng không phải nói anh họ nông thôn
học tiếp đại học à?” Đám người anh một lời tôi một câu thảo luận. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Dương Thành Danh nhẹ gật đầu: “Đều đến, vừa vặn tôi đến giới thiệu cho mọi người một chút, anh mang theo bạn học chung thời đại học của anh, cùng mấy người bạn đến! Đây là Mai Xương, bạn học chung thời đại học của anh, có thể các em cũng nhận biết, vị này là đại mỹ nữ, là bạn học thời cấp ba của Mai Xương ð trường trung học Hoàn Kim, Tần Nhã!”
Dương Thành Danh vừa giới thiệu, vừa khẽ cười với mỹ nữ có khí chất và tư sắc hơn người Tần nhã đứng bên cạnh Mai Xương.
Dương Thành Danh cũng không nghĩ tới, đã nhìn quen mỹ nữ, đối mỹ nữ đã không có cảm thấy chút
cảm giác lại có lúc tim đập thình thịch. Một phen hàn huyền qua đi.
“Tiểu Nhã, ha ha, tôi gọi cô là Tiểu Nhã, cô không
ngại chứ?” Dương Thành Danh cười nói. Tần Nhã lắc đầu.
“Tiểu Nhã à, cậu đừng rầu rĩ không vui nữa, mọi người đều là xuất thân danh môn, hẳn là có tiếng nói chung mới đúng, ha ha ha, hôm nay chơi đến vui vẻ
lên chút!”
Thấy Tần nhã vẫn luôn không tại trạng thái, Mai
Xương nói. “Vậy chúng ta bắt đầu vui hết mình đi!” Dương Thành Danh cười nói.
“Anh Danh à, đợi một chút, còn có người chưa tới!”
“Hả? Còn thiếu ai nữa?” Dương Thành Danh hỏi.
“Dương Ngọc Bích và người anh họ ð nông thôn
còn chưa tới?”
Nói thật, hôm nay bạn học thời trung học Mai Xương gọi cô đi theo tham gia một lần gặp mặt, Tần
nhã vừa tới Hòa Bình, nơi nào cũng không muốn đi.
Hơn nữa cô còn chưa quen cuộc sống nơi đây,
cũng chỉ có một mình Mai Xương là người quen.
Cho nên cuối cùng không quá cố chấp, thế là cô
đi đến đây với Mai Xương.
Một người con trai lập tức nói.
“Ngọc Bích, à đúng rồi, còn có Ngọc Bích, làm sao còn có anh họ ð nông thôn? Không phải là Khải Minh và người đàn bà mà năm đó bị bà nội đuổi đi chứ?”
Theo lý thuyết, Dương Thành Danh hẳn phải xưng là cô.
Dù sao mặc dù bình thường mấy anh chị em họ bọn họ xem thường người cô đó và cả người anh họ bị đuổi đi kia, nhưng lúc bình thường cũng đều gọi là cô.
Hiện tại Dương Thành Danh nói thẳng là người đàn
bà đó, cũng làm cho mấy người ở đó có chút cảm thấy
không thoải mái. Nhưng cũng đều không nói gì.
“Trách không được, xế chiều hôm nay bà nội nổi
giận đối với thím năm, thì ra là Ngọc Bích cùng Khải
Minh có lui tới!” Dương Thành Danh Lãnh cưỡi một tiếng.
Nói đến, khi còn bé Dương Thành Danh từng theo Dương Ngọc Bình từng có một chút khúc mắc, người hai nhà quan hệ cũng không tốt, cũng chính là để một đời
sau, có chút thù hận nho nhỏ. “Khải Minh?” “Khải Minh?”
Mà cũng là lúc này, Tần nhã và Mai Xương cùng
lúc mở miệng kinh nghỉ nói.
Làm Dương Thành Danh sững sờ: “Mai Xương, Tiểu Nhã, hai người biết anh ta à? À đúng rồi, hình như
anh ta cũng ở Hoàn Kim!”
Tần Nhã không nói chuyện, nhưng trong lòng có
chút kích động.
Nhưng Tần Nhã càng hiếu kỳ là, sao Mai Xương
cũng nhận biết Khải Minh?
Có phải là trùng tên hay không? Hay chỉ là trùng hợp?
“Tiểu Nhã, cậu biết Khải Minh à?” Mai Xương dẫn đầu thất kinh hỏi.
Trên mặt Tần Nhã hiện lên một chút cảm xúc phức tạp: “Có thể là trùng tên! Mai Xương, cậu biết Khải Minh?”
“Hừ, mình đương nhiên biết, nhưng không biết có phải là cùng một người hay không, không phải công việc của cha mình phải di chuyển liên tục à, cho nên từ nhỏ mình đã ở nơi này một thời gian, bên kia một thời gian, cao hơn hai ngay khi, cha mình ð huyện Bình An làm hạng mục, mình cũng chuyển trường, thế là nhận
biết ngay bạn Khải Minh!”
Chương 417: Nhóm anh chị em họ
“Anh họ, anh biết vị tổng giám đốc Phương kia hả?” Trên đường về nhà, Dương Ngọc Bích nhìn Khải
Minh không nói một lời, hỏi.
Cô cảm thấy thật kỳ quái, loại người có thân phận như tổng giám đốc Phương sao lại vô duyên vô cớ tự
mình đến tặng mình một chiếc xe chứ? Hơn nữa tin tức về thân phận của mình, người khác biết rất ít.
Cũng chỉ có buổi sáng hôm nay lúc ăn cơm, anh họ hỏi mình một câu thẻ căn cước của mình mã số là
bao nhiêu.
Hơn nữa, vừa rồi Dương Ngọc Bích thấy rõ ràng, vị tổng giám đốc Phương kia giống như cực kỳ tôn trọng
đối vớ anh họ.
“Hả? Không biết!” Khải Minh lắc đầu, trước kia xác thực không biết.
Nhưng nếu không phải anh họ, vậy thì là ai? “Em đoán xem” Khải Minh mỉm cười. Dương Ngọc Bích chép miệng cười.
Không biết vì sao, Dương Ngọc Bích có một loại
giác thấy, anh họ của cô càng ngày càng thần bí. Đến buổi chiều.
“Anh họ, buổi tối hôm nay có một buổi gặp gỡ,
anh có đi không?”
Ngay khi Khải Minh đang suy nghĩ lấy cách nào để vấn an bà nội thì Dương Ngọc Bích thay xong quần áo
từ trong phòng đi ra.
“Chính là những anh chị em họ của em hả?”
Lúc chiều, Dương Ngọc Bích đã nói chuyện này
với Khải Minh.
“Vậy sao anh ta lại tặng xe cho em? Không phải có
quan hệ với anh à?”
Đương nhiên Dương Ngọc Bích sẽ không xem thường anh họ, chỉ có điều tưởng tượng tình huống gia
đình anh họ tốt hơn nhà mình mà thôi.
Những người đó cũng chính là anh chị em họ của
Khải Minh.
Dựa theo Dương Ngọc Bích nói, hàng năm đợi sắp đến đại thọ của bà nội, thế hệ của bọn họ đều sẽ làm một lần gặp mặt để thương lượng xem nên mua cái gì
cho bà nội trong thọ lễ. Kỳ thật cũng chính là đi chơi. Mặc dù Khải Minh không ưa loại hình gặp mặt này.
Nhưng lần này mình tới chính là vì hóa giải ân oán năm đó giữa mẹ và bà nội, nhận thức một chút những
anh chị em họ này, Khải Minh cho rằng rất quan trọng.
Lập tức gật đầu nói: “Tốt, anh cũng đi!”
Trong quán bar xa hoa nhất Hòa Bình.
Giờ phút này, đã có một đám nam nữ thời thượng
đang ngồi trong quán bar.
Nhìn bộ dáng một đám nam nữa này khoảng hai
mươi tuổi.
“Thật hay giả vậy? Cha mẹ không nói chuyện này với em, sắp đến sinh nhật bà nội, anh họ ở nông thôn tới làm gì? Không phải là đến để chúc thọ bà nội chứ, không phải bà nội đã sớm tuyên bố không có quan hệ
gì với bọn họ rồi à?”
“Hừ, đến chúc thọ cho bà nội là giả, ta thấy là muốn mượn cơ trở về gia tộc mới là thật, phải biết, đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, sau khi xong đại thọ năm nay sẽ phân phát tài nguyên cho những người cháu chúng ta, bằng không, sao sớm không trở lại, muộn không trở lại, hết lần này tới lần khác đúng vào lúc
mấu chốt này trở về?” Một người con trai khinh bỉ nói.
“Mọi người có nghe nói không, người anh họ sống ở nông thôn của chúng ta hình như đã đến Hòa Bình!
Giờ đang ở nhà của Dương Ngọc Bích!”
“Nhưng cơ hội quá xa vời, chuyện thím năm tiếp đãi anh họ ở nông thôn, buổi trưa hôm nay bà nội nghe
nói vậy đã gọi thím năm qua, mắng thím năm như
mắng một con chó! Xem ra bà nội vẫn chưa hết tức giận đâu!”
Có một cô gái nói.
“Đúng rồi, anh họ nông thôn của chúng ta, nghe cha em nói, hình như tên là Khải Minh, nghe nói lúc lẫn vào thảm nhất là ở trong trường học ăn không nổi cơm, sau đó bị bà nội biết chuyện này, các ngươi đoán xem bà nói gì, bà nói mặc kệ họ đi, nhà chúng ta
không ai được phép quản!”
“Ai, nhưng nói vậy cũng không đúng, mọi người nghĩ lại xem, năm nào chúc thọ bà nội cũng chỉ có hững tôn bối chúng ta, trước kia không có, nhưng từ năm ngoái bắt đầu, chẳng lẽ mọi người không phát
hiện, bà nội đã nhắc đến Khải Lam và Khải Minh à?”
Một thanh niên mang theo mấy cô gái trẻ tuổi đi vào. “Anh Dương Thành Danh, anh đến rồi!”
“Anh Dương Thành Danh!”
Một đám nam nữ nhao nhao đứng lên chào hỏi.
Dương Thành Danh, con trai trưởng dòng chính của nhà họ Dương, cũng là cháu trai trước mắt được gia chủ nhà họ Dương thương yêu nhất, là cục cưng của nhà họ Dương.
Cho nên, tự nhiên cũng chính là hạch tâm của
đám người này.
“Ừm, đúng vậy, bà nội hỏi hai người bọn họ hiện tại đang làm cái gì, người chị họ ð nông thôn thì chúng ta không biết, nhưng không phải nói anh họ nông thôn
học tiếp đại học à?” Đám người anh một lời tôi một câu thảo luận. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Dương Thành Danh nhẹ gật đầu: “Đều đến, vừa vặn tôi đến giới thiệu cho mọi người một chút, anh mang theo bạn học chung thời đại học của anh, cùng mấy người bạn đến! Đây là Mai Xương, bạn học chung thời đại học của anh, có thể các em cũng nhận biết, vị này là đại mỹ nữ, là bạn học thời cấp ba của Mai Xương ð trường trung học Hoàn Kim, Tần Nhã!”
Dương Thành Danh vừa giới thiệu, vừa khẽ cười với mỹ nữ có khí chất và tư sắc hơn người Tần nhã đứng bên cạnh Mai Xương.
Dương Thành Danh cũng không nghĩ tới, đã nhìn quen mỹ nữ, đối mỹ nữ đã không có cảm thấy chút
cảm giác lại có lúc tim đập thình thịch. Một phen hàn huyền qua đi.
“Tiểu Nhã, ha ha, tôi gọi cô là Tiểu Nhã, cô không
ngại chứ?” Dương Thành Danh cười nói. Tần Nhã lắc đầu.
“Tiểu Nhã à, cậu đừng rầu rĩ không vui nữa, mọi người đều là xuất thân danh môn, hẳn là có tiếng nói chung mới đúng, ha ha ha, hôm nay chơi đến vui vẻ
lên chút!”
Thấy Tần nhã vẫn luôn không tại trạng thái, Mai
Xương nói. “Vậy chúng ta bắt đầu vui hết mình đi!” Dương Thành Danh cười nói.
“Anh Danh à, đợi một chút, còn có người chưa tới!”
“Hả? Còn thiếu ai nữa?” Dương Thành Danh hỏi.
“Dương Ngọc Bích và người anh họ ð nông thôn
còn chưa tới?”
Nói thật, hôm nay bạn học thời trung học Mai Xương gọi cô đi theo tham gia một lần gặp mặt, Tần
nhã vừa tới Hòa Bình, nơi nào cũng không muốn đi.
Hơn nữa cô còn chưa quen cuộc sống nơi đây,
cũng chỉ có một mình Mai Xương là người quen.
Cho nên cuối cùng không quá cố chấp, thế là cô
đi đến đây với Mai Xương.
Một người con trai lập tức nói.
“Ngọc Bích, à đúng rồi, còn có Ngọc Bích, làm sao còn có anh họ ð nông thôn? Không phải là Khải Minh và người đàn bà mà năm đó bị bà nội đuổi đi chứ?”
Theo lý thuyết, Dương Thành Danh hẳn phải xưng là cô.
Dù sao mặc dù bình thường mấy anh chị em họ bọn họ xem thường người cô đó và cả người anh họ bị đuổi đi kia, nhưng lúc bình thường cũng đều gọi là cô.
Hiện tại Dương Thành Danh nói thẳng là người đàn
bà đó, cũng làm cho mấy người ở đó có chút cảm thấy
không thoải mái. Nhưng cũng đều không nói gì.
“Trách không được, xế chiều hôm nay bà nội nổi
giận đối với thím năm, thì ra là Ngọc Bích cùng Khải
Minh có lui tới!” Dương Thành Danh Lãnh cưỡi một tiếng.
Nói đến, khi còn bé Dương Thành Danh từng theo Dương Ngọc Bình từng có một chút khúc mắc, người hai nhà quan hệ cũng không tốt, cũng chính là để một đời
sau, có chút thù hận nho nhỏ. “Khải Minh?” “Khải Minh?”
Mà cũng là lúc này, Tần nhã và Mai Xương cùng
lúc mở miệng kinh nghỉ nói.
Làm Dương Thành Danh sững sờ: “Mai Xương, Tiểu Nhã, hai người biết anh ta à? À đúng rồi, hình như
anh ta cũng ở Hoàn Kim!”
Tần Nhã không nói chuyện, nhưng trong lòng có
chút kích động.
Nhưng Tần Nhã càng hiếu kỳ là, sao Mai Xương
cũng nhận biết Khải Minh?
Có phải là trùng tên hay không? Hay chỉ là trùng hợp?
“Tiểu Nhã, cậu biết Khải Minh à?” Mai Xương dẫn đầu thất kinh hỏi.
Trên mặt Tần Nhã hiện lên một chút cảm xúc phức tạp: “Có thể là trùng tên! Mai Xương, cậu biết Khải Minh?”
“Hừ, mình đương nhiên biết, nhưng không biết có phải là cùng một người hay không, không phải công việc của cha mình phải di chuyển liên tục à, cho nên từ nhỏ mình đã ở nơi này một thời gian, bên kia một thời gian, cao hơn hai ngay khi, cha mình ð huyện Bình An làm hạng mục, mình cũng chuyển trường, thế là nhận
biết ngay bạn Khải Minh!”
Bình luận facebook