Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-238
Chương 238
Chương 238: Anh tới thật
“Trời đất, Khải Minh à, chúng ta có thể đi vào thật sao?” Trần Ngọc Linh kinh ngạc nói.
Bị Khải Minh ôm eo, cô ta cũng không phản kháng gì cả.
Bởi vì nội dung của vở kịch này bỗng dưng lật ngược, quả thực là kích thích quá rồi.
Hiện tại họ đã bước vào hội trường rồi.
Tiệc sinh nhật của Linh Nhi được tổ chức khá long trọng, có lẽ ông Linh muốn nhân cơ hội này để tổ chức một cuộc tụ hội lớn mà thôi.
Định Hạo Nguyên là người bên núi Ba Vì nên cũng có tư cách tới đây.
Nói chung lúc này đây, ở hội trường có hơn trăm người, ngoài các cậu chủ cô chủ ra, thì cũng có không ít những ông chủ lớn.
Trong hội trường được trang hoàng tương tự như buổi lễ kết hôn, ở giữa còn có một con đường catwalk dài, hai bên mới là nơi tổ chức tiệc.
Sau khi Khải Minh dẫn Trần Ngọc Linh vào trong, họ tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Dù sao có rất nhiều người đến đây đều tùy tiện tìm một nhóm bạn rồi ngồi chung.
Còn về Đinh Hạo Nguyên, sau khi anh ta hung ác trợn mắt nhìn Khải Minh và Trần Ngọc Linh, vẻ mặt xanh lét dẫn theo Lý Thư Hàm đi vào ngồi chung bàn với một người bạn khác.
“Khải Minh? Sao cậu lại ở đây?” Đúng lúc này, có một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai Khải Minh.
Khải Minh quay đầu nhìn lại cũng thấy giật mình.
Là một cô gái, Huỳnh An Nhiên, cũng chính là con gái của chú Huỳnh.
Bên cạnh cô còn có một nhóm tuấn nam mỹ nữ, lúc này Huỳnh An Nhiên đang kinh ngạc nhìn về phía Khải Minh.
Sao Huỳnh An Nhiên lại ở đây? Nhưng mà nghĩ lại, Khải Minh cũng hiểu được ít nhiều.
Đúng rồi, bây giờ chú Huỳnh làm lãnh đạo kêu gọi kinh doanh, mình đầu tư ở huyện Bình An thì chắc chắn ông ấy cũng quen biết với nhiều quản lý ở đó.
Nghĩ mà xem, ba của Linh Nhi cố tình tổ chức một hoạt động tụ họp đông đủ, ngay cả Đinh Hạo Nguyên mà cũng được mời tới, vậy thì đương nhiên Huỳnh An Nhiên cũng sẽ có vé mồi.
Không ngờ lại trùng hợp chạm mặt nhau như vậy.
“An Nhiên, người này là bạn cậu à?” Bên cạnh Huỳnh An Nhiên, có một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú lên tiếng hỏi.
“Cũng không tính là bạn, là người ở quê của bọn mình, mấy năm trước ba anh ta cũng có đôi chút quan hệ với ba mình, giờ thì hai nhà không còn lui tới nữa.
Gia đình anh ta đang thiếu nợ rất nhiều, cả nhà phải xuất khẩu lao động, mình cũng không ngờ lại có thể gặp anh ta xuất hiện ở đây.” Huỳnh An Nhiên liếc mắt nhìn Khải Minh rồi nói.
Dù sao lần đó ðở nhà hàng cơm Tây, Huỳnh An Nhiên vẫn nhớ chuyện Khải Minh làm cho mình mất mặt.
Vốn cứ tưởng lần này, khó khăn lắm mới xin ba cho một tấm vé đến tham gia hoạt động tụ hội này, ba mình nhờ lãnh đạo nên mới lấy được nó, cô ta còn định tự cao tự đại một hồi.
Ai ngờ tới đây lại quen được một cậu chủ nhà giàu họ Trương ở Hoàn Kim.
Nhà Trương Mạnh Cường người ta làm xí nghiệp lớn, bây giờ nghe nói còn mở rộng dự án ở núi Ba Vì, được quyền khai thác khách sạn Nhất Gia Sơn Trang ở núi Ba Vì, sau này có thể nói là không thiếu tiền tài.
Quả là cậu chủ hàng thật giá thật.
So ra thì ð trước mặt những cậu chủ giàu đó thế này, Lâm Hùng cũng phai mờ ảm đạm hẳn.
Thậm chí Huỳnh An Nhiên còn thấy, trước kia mình canh cánh trong lòng chuyện mình đánh Lâm Hùng vì Khải Minh, đúng là một chuyện buồn cười đến mức nào.
“Cậu Trương à, đây chỉ là một tên nghèo mà thôi, trước kia nó nổi danh là nghèo rách ở trường trung học huyện Bình An bọn tôi đấy.” Đương nhiên Lâm Hùng cũng có mặt trong buổi tụ hội lần này, lúc này đây, anh ta đứng ở trong đám người cũng nịnh hót nói với Trương Mạnh Cường.
“Ôi, ha ha, hóa ra là vậy, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện đi.” Trương Mạnh Cường quay lại nhìn nhóm nam nữ sau lưng.
“Anh Trương mới đến à, em có chiếm được chỗ ngồi đẹp cho anh đây.” Đúng lúc này, Đinh Hạo Nguyên cũng dẫn Lý Thư Hàm đi tới, lên tiếng chào hỏi họ.
Dù sao hiện tại Đinh Hạo Nguyên cũng ở gần bên cạnh bàn Khải Minh.
“Anh Đinh à, anh đến sớm thật! Em gái An Nhiên, đi nào, anh dẫn em đi làm quen một người, bạn của anh, cậu Đinh.” Trương Mạnh Cường cười giới thiệu.
Bây giờ Đinh Hạo Nguyên cũng ghê gớm lắm, dù sao cũng có một cửa hàng ở núi Ba Vì.
Thân phận và địa vị lên như thuyền theo nước.
Cũng được xem là gia nhập vào giới cô cậu nhà giàu rồi.
Được mọi người giới thiệu một lượt, đương nhiên Huỳnh An Nhiên cũng biết.
Nói thật, hôm nay Huỳnh An Nhiên thu hoạch được rất nhiều, cũng là lần đầu tiên cô ta biết cái gì mới là sức quyến rũ của vòng xã giao cao cấp.
Vốn Huỳnh An Nhiên còn tưởng những cậu chủ nhà giàu này chỉ nói chuyện về các loại xe sang và hàng hiệu xa xỉ.
Nhưng hóa ra người ta không hề nhắc tới những chuyện này.
Họ thường hay nói về một số kiến thức trong cuộc sống, những kỹ năng quản lý và đầu tư tài chính mà họ học được từ các bậc cha chú.
Huỳnh An Nhiên như được mở ra một thế giới mới.
So ra, Lâm Hùng chỉ thích khoe khoang giàu có lại càng giống một con vịt nhỏ xấu xí hơn.
Chứ đừng nói tới tên nhà giàu mới nổi Khải Minh kia, nhìn cũng khiến người ta chán ghét.
Chẳng có gì đặc biệt hơn người.
Mà Đinh Hạo Nguyên lại chạy sang bên này.
Làm cho vẻ mặt Trần Ngọc Linh càng thêm lúng túng.
Bởi vì cho tới bây giờ, thân phận cậu chủ của Khải Minh đã không thể giả vờ được nữa rồi.
Dù sao xung quanh đây đều là cậu chủ nhà giàu.
Nhìn Đỉnh Hạo Nguyên người ta mà xem, giao lưu vui vẻ sung sướng biết bao nhiêu, anh ta cũng quen nhiều bạn thật.
Thất bại quá, Trần Ngọc Linh nghĩ thầm, hôm nay đúng là quá thất bại.
Đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
“Đúng rồi, bao giờ thì nữ thần Linh Nhi xuất hiện thế?” Có một cậu chủ giống như Đinh Hạo Nguyên, đây là lần đầu tiên anh ta tham gia một hoạt động lớn đến như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp được nữ thần Linh Nhi, không biết có đẹp như lời đồn, cho nên dằn lòng không nổi mà vội hỏi.
Đúng lúc này, bên kia khách sạn.
“Quản lý Vương, ông không nhìn nhầm chứ? Anh ấy… Anh ấy đến thật sao? Sao có thể?” Linh Nhi vừa mới trang điểm xong, nghe quản lý trưởng Vương Lợi nói vậy thì vội vàng đẩy chuyên gia trang điểm bên cạnh ra, đứng dậy.
“Hả? Cô Linh không biết là cậu Khải đến à?” Vương Lợi ngơ ngác.
“Không biết, sao anh ấy lại tới… Ông nhìn nhầm rồi đấy, đúng rồi, bên cạnh anh ấy có một cô gái không?” Linh Nhi hỏi.
Tại sao đến lúc này Linh Nhi vẫn chưa liên lạc với Khải Minh.
Là mới vì sau khi Khải Minh có Tô Bích Diệp, Linh Nhi đau lòng khôn xiết, cô ta biết Khải Minh không thích mình, mình mà nhìn thấy anh thì lại càng đau thương.
Vốn Linh Nhi cũng muốn mời Khải Minh tới dự tiệc sinh nhật lần này.
Nhưng ba cô nói rồi.
Dạo này cậu Khải bận chuyện khai thác ở huyện Bình An, hơn nữa có một vị trưởng bối của anh không khỏe đang nằm viện.
Ông cảnh cáo cô không nên đi quấy rầy cậu Khải.
Hơn nữa lần tụ hội này lại không có các quản lý cao cấp của các tập đoàn, như mấy người Bảo Quốc cũng không xuất hiện.
Vậy thì con mời cậu Khải làm gì? Linh Nhi đành phải đồng ý thôi.
Trên thực tế, trong lòng cô vẫn nhớ Khải Minh.
Ngay sau khi nghe Vương Lợi nói Khải Minh tới đây, sao cô có thể không kích động cho được, nhưng thực sự cô không thể tin được.
“Thật mà, cô Linh, sao tôi nhận nhầm cậu Khải được chứ, tôi còn đưa vé mời cho cậu ấy mà, à, đúng là cậu Khải có dẫn theo một cô gái thật.” Vương Lợi cười khổ đáp.
“Tôi không tin được là anh ấy sẽ tới.” Nói xong, cô quay đầu về phía nhân viên nọ: “Chuẩn bị một chút, tôi phải ra ngoài ngay.” Trong đại sảnh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Linh Nhi mặc một bộ lễ phục thắt lưng màu trắng, từ từ đi ra.
“Trời đất, người đẹp, đúng là người đẹp.” “Trði ạ, cô Linh Nhi đẹp quá.” Mà Khải Minh nghe mọi người bàn tán xôn xao cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu…
Chương 238: Anh tới thật
“Trời đất, Khải Minh à, chúng ta có thể đi vào thật sao?” Trần Ngọc Linh kinh ngạc nói.
Bị Khải Minh ôm eo, cô ta cũng không phản kháng gì cả.
Bởi vì nội dung của vở kịch này bỗng dưng lật ngược, quả thực là kích thích quá rồi.
Hiện tại họ đã bước vào hội trường rồi.
Tiệc sinh nhật của Linh Nhi được tổ chức khá long trọng, có lẽ ông Linh muốn nhân cơ hội này để tổ chức một cuộc tụ hội lớn mà thôi.
Định Hạo Nguyên là người bên núi Ba Vì nên cũng có tư cách tới đây.
Nói chung lúc này đây, ở hội trường có hơn trăm người, ngoài các cậu chủ cô chủ ra, thì cũng có không ít những ông chủ lớn.
Trong hội trường được trang hoàng tương tự như buổi lễ kết hôn, ở giữa còn có một con đường catwalk dài, hai bên mới là nơi tổ chức tiệc.
Sau khi Khải Minh dẫn Trần Ngọc Linh vào trong, họ tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Dù sao có rất nhiều người đến đây đều tùy tiện tìm một nhóm bạn rồi ngồi chung.
Còn về Đinh Hạo Nguyên, sau khi anh ta hung ác trợn mắt nhìn Khải Minh và Trần Ngọc Linh, vẻ mặt xanh lét dẫn theo Lý Thư Hàm đi vào ngồi chung bàn với một người bạn khác.
“Khải Minh? Sao cậu lại ở đây?” Đúng lúc này, có một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai Khải Minh.
Khải Minh quay đầu nhìn lại cũng thấy giật mình.
Là một cô gái, Huỳnh An Nhiên, cũng chính là con gái của chú Huỳnh.
Bên cạnh cô còn có một nhóm tuấn nam mỹ nữ, lúc này Huỳnh An Nhiên đang kinh ngạc nhìn về phía Khải Minh.
Sao Huỳnh An Nhiên lại ở đây? Nhưng mà nghĩ lại, Khải Minh cũng hiểu được ít nhiều.
Đúng rồi, bây giờ chú Huỳnh làm lãnh đạo kêu gọi kinh doanh, mình đầu tư ở huyện Bình An thì chắc chắn ông ấy cũng quen biết với nhiều quản lý ở đó.
Nghĩ mà xem, ba của Linh Nhi cố tình tổ chức một hoạt động tụ họp đông đủ, ngay cả Đinh Hạo Nguyên mà cũng được mời tới, vậy thì đương nhiên Huỳnh An Nhiên cũng sẽ có vé mồi.
Không ngờ lại trùng hợp chạm mặt nhau như vậy.
“An Nhiên, người này là bạn cậu à?” Bên cạnh Huỳnh An Nhiên, có một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú lên tiếng hỏi.
“Cũng không tính là bạn, là người ở quê của bọn mình, mấy năm trước ba anh ta cũng có đôi chút quan hệ với ba mình, giờ thì hai nhà không còn lui tới nữa.
Gia đình anh ta đang thiếu nợ rất nhiều, cả nhà phải xuất khẩu lao động, mình cũng không ngờ lại có thể gặp anh ta xuất hiện ở đây.” Huỳnh An Nhiên liếc mắt nhìn Khải Minh rồi nói.
Dù sao lần đó ðở nhà hàng cơm Tây, Huỳnh An Nhiên vẫn nhớ chuyện Khải Minh làm cho mình mất mặt.
Vốn cứ tưởng lần này, khó khăn lắm mới xin ba cho một tấm vé đến tham gia hoạt động tụ hội này, ba mình nhờ lãnh đạo nên mới lấy được nó, cô ta còn định tự cao tự đại một hồi.
Ai ngờ tới đây lại quen được một cậu chủ nhà giàu họ Trương ở Hoàn Kim.
Nhà Trương Mạnh Cường người ta làm xí nghiệp lớn, bây giờ nghe nói còn mở rộng dự án ở núi Ba Vì, được quyền khai thác khách sạn Nhất Gia Sơn Trang ở núi Ba Vì, sau này có thể nói là không thiếu tiền tài.
Quả là cậu chủ hàng thật giá thật.
So ra thì ð trước mặt những cậu chủ giàu đó thế này, Lâm Hùng cũng phai mờ ảm đạm hẳn.
Thậm chí Huỳnh An Nhiên còn thấy, trước kia mình canh cánh trong lòng chuyện mình đánh Lâm Hùng vì Khải Minh, đúng là một chuyện buồn cười đến mức nào.
“Cậu Trương à, đây chỉ là một tên nghèo mà thôi, trước kia nó nổi danh là nghèo rách ở trường trung học huyện Bình An bọn tôi đấy.” Đương nhiên Lâm Hùng cũng có mặt trong buổi tụ hội lần này, lúc này đây, anh ta đứng ở trong đám người cũng nịnh hót nói với Trương Mạnh Cường.
“Ôi, ha ha, hóa ra là vậy, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện đi.” Trương Mạnh Cường quay lại nhìn nhóm nam nữ sau lưng.
“Anh Trương mới đến à, em có chiếm được chỗ ngồi đẹp cho anh đây.” Đúng lúc này, Đinh Hạo Nguyên cũng dẫn Lý Thư Hàm đi tới, lên tiếng chào hỏi họ.
Dù sao hiện tại Đinh Hạo Nguyên cũng ở gần bên cạnh bàn Khải Minh.
“Anh Đinh à, anh đến sớm thật! Em gái An Nhiên, đi nào, anh dẫn em đi làm quen một người, bạn của anh, cậu Đinh.” Trương Mạnh Cường cười giới thiệu.
Bây giờ Đinh Hạo Nguyên cũng ghê gớm lắm, dù sao cũng có một cửa hàng ở núi Ba Vì.
Thân phận và địa vị lên như thuyền theo nước.
Cũng được xem là gia nhập vào giới cô cậu nhà giàu rồi.
Được mọi người giới thiệu một lượt, đương nhiên Huỳnh An Nhiên cũng biết.
Nói thật, hôm nay Huỳnh An Nhiên thu hoạch được rất nhiều, cũng là lần đầu tiên cô ta biết cái gì mới là sức quyến rũ của vòng xã giao cao cấp.
Vốn Huỳnh An Nhiên còn tưởng những cậu chủ nhà giàu này chỉ nói chuyện về các loại xe sang và hàng hiệu xa xỉ.
Nhưng hóa ra người ta không hề nhắc tới những chuyện này.
Họ thường hay nói về một số kiến thức trong cuộc sống, những kỹ năng quản lý và đầu tư tài chính mà họ học được từ các bậc cha chú.
Huỳnh An Nhiên như được mở ra một thế giới mới.
So ra, Lâm Hùng chỉ thích khoe khoang giàu có lại càng giống một con vịt nhỏ xấu xí hơn.
Chứ đừng nói tới tên nhà giàu mới nổi Khải Minh kia, nhìn cũng khiến người ta chán ghét.
Chẳng có gì đặc biệt hơn người.
Mà Đinh Hạo Nguyên lại chạy sang bên này.
Làm cho vẻ mặt Trần Ngọc Linh càng thêm lúng túng.
Bởi vì cho tới bây giờ, thân phận cậu chủ của Khải Minh đã không thể giả vờ được nữa rồi.
Dù sao xung quanh đây đều là cậu chủ nhà giàu.
Nhìn Đỉnh Hạo Nguyên người ta mà xem, giao lưu vui vẻ sung sướng biết bao nhiêu, anh ta cũng quen nhiều bạn thật.
Thất bại quá, Trần Ngọc Linh nghĩ thầm, hôm nay đúng là quá thất bại.
Đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
“Đúng rồi, bao giờ thì nữ thần Linh Nhi xuất hiện thế?” Có một cậu chủ giống như Đinh Hạo Nguyên, đây là lần đầu tiên anh ta tham gia một hoạt động lớn đến như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp được nữ thần Linh Nhi, không biết có đẹp như lời đồn, cho nên dằn lòng không nổi mà vội hỏi.
Đúng lúc này, bên kia khách sạn.
“Quản lý Vương, ông không nhìn nhầm chứ? Anh ấy… Anh ấy đến thật sao? Sao có thể?” Linh Nhi vừa mới trang điểm xong, nghe quản lý trưởng Vương Lợi nói vậy thì vội vàng đẩy chuyên gia trang điểm bên cạnh ra, đứng dậy.
“Hả? Cô Linh không biết là cậu Khải đến à?” Vương Lợi ngơ ngác.
“Không biết, sao anh ấy lại tới… Ông nhìn nhầm rồi đấy, đúng rồi, bên cạnh anh ấy có một cô gái không?” Linh Nhi hỏi.
Tại sao đến lúc này Linh Nhi vẫn chưa liên lạc với Khải Minh.
Là mới vì sau khi Khải Minh có Tô Bích Diệp, Linh Nhi đau lòng khôn xiết, cô ta biết Khải Minh không thích mình, mình mà nhìn thấy anh thì lại càng đau thương.
Vốn Linh Nhi cũng muốn mời Khải Minh tới dự tiệc sinh nhật lần này.
Nhưng ba cô nói rồi.
Dạo này cậu Khải bận chuyện khai thác ở huyện Bình An, hơn nữa có một vị trưởng bối của anh không khỏe đang nằm viện.
Ông cảnh cáo cô không nên đi quấy rầy cậu Khải.
Hơn nữa lần tụ hội này lại không có các quản lý cao cấp của các tập đoàn, như mấy người Bảo Quốc cũng không xuất hiện.
Vậy thì con mời cậu Khải làm gì? Linh Nhi đành phải đồng ý thôi.
Trên thực tế, trong lòng cô vẫn nhớ Khải Minh.
Ngay sau khi nghe Vương Lợi nói Khải Minh tới đây, sao cô có thể không kích động cho được, nhưng thực sự cô không thể tin được.
“Thật mà, cô Linh, sao tôi nhận nhầm cậu Khải được chứ, tôi còn đưa vé mời cho cậu ấy mà, à, đúng là cậu Khải có dẫn theo một cô gái thật.” Vương Lợi cười khổ đáp.
“Tôi không tin được là anh ấy sẽ tới.” Nói xong, cô quay đầu về phía nhân viên nọ: “Chuẩn bị một chút, tôi phải ra ngoài ngay.” Trong đại sảnh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Linh Nhi mặc một bộ lễ phục thắt lưng màu trắng, từ từ đi ra.
“Trời đất, người đẹp, đúng là người đẹp.” “Trði ạ, cô Linh Nhi đẹp quá.” Mà Khải Minh nghe mọi người bàn tán xôn xao cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu…
Bình luận facebook