Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 200
Chương 200 Trên đường về nhà
“Ngày mai thi xong buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm có được không?
Hứ, tôi đợi cậu!” Tân Nhã liên tiếp gửi mấy dòng tin cho Trần Hạo.
Đương nhiên Trần Hạo nhìn thấy tất cả.
Anh nghĩ một chút, vẫn cầm máy lên trả lời: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không đi được, thì xong tôi còn phải về nhà nữa!”
Bởi đợt trước đã thi xong mấy môn lẻ tế, nếu tính cả kì thi cuối kì thì cũng chỉ còn hai môn buổi sáng ngày mai nữa thôi.
Trần Hạo không muốn tiếp tục lằng nhằng mọi chuyện với Tần Nhã nữa.
Anh ngay lập tức đưa ra lời từ chối, trả lời xong liền khóa máy đi ngủ sớm luôn. Ngày hôm sau, Trần Hạo đã thi xong hết tất cả các môn. Liền nhanh tay sắp xếp hành lí.
Bỏ tất cả đồ đạc của mình vào một cái túi bạt thật to.
Theo ý của Lý Chấn Quốc thì muốn cử một chiếc xe riêng đến đón Trần Hạo đi huyện Bình An.
Dù sao thì dự án ở huyện Bình An, bắt đầu từ cuộc điện thoại ngày hôm qua, đã coi như chuẩn bị khởi động rồi
Lý Chấn Quốc để mấy người Triệu Tử Hưng ở lại đương nhiên là có việc cần giao cho bọn họ, còn phải qua lại nhiều lần nữa.
Nhưng mà Trần Hạo không muốn phô trương quá thể như vậy.
Dù sao thì sau khi anh trở việc đầu tiên cũng chính là đi thăm mấy người bà cụ Ngô.
‘Còn chuyện đầu tư, giao cho Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng là được rồi.
Anh cũng muốn nhân dịp ba tháng nghỉ hè này mà thư giãn một chút, rồi đọc thêm sách học thêm một số thứ.
‘Chờ nghỉ hè kết thúc, ba tháng sau chính là bắt đầu bước vào thời kì thực tập của sinh viên.
Khi đó mới được coi là đến lúc bận bịu thật sự, còn bây giờ thì trộm lấy vài ngày. nhân nhã mà thư giãn một chút đi thôi!
Mở lại điện thoại, Wechat vẫn còn tin nhắn của Tần Nhã từ ngày hôm qua. Trần Hạo nhân lại cho cô ấy một tin: ‘Tôi về quê rồi, tạm biệt”
“Ù, vậy thôi! Tôi cũng không làm phiền cậu nữa!”
Trần Hạo không trả lời lại, Tân Nhã cũng không tiếp tục nhắn tin cho anh nữa. Nghĩ lại thì, chắc là từ nay về sau… sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ?
Cứ vậy ngồi trên xe buýt Kim Long, Trần Hạo đã lâu mới được yên lặng nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ như vậy.
Không khỏi xuất thần nghĩ đến mấy việc phiền muộn
Ngẫm lại, mấy tháng trước, anh cũng ngồi trên xe buýt Kim Long, trên người chỉ có hai trăm tệ, khi đó anh chỉ nghĩ, làm thế nào để trang trải tiền sinh hoạt và học phí, còn sắp đến sinh nhật cúa Dương Hạ nữa, anh kiếm đâu ra tiền để mua quà sinh nhật cho cô ấy đây?
Nhớ lại ngày đó lên xe buýt đi đến trường, trời đổ mưa to, một mình anh ngồi ớ trên xe, Dương Hạ còn không quên gọi điện thoại, nói rằng cô ấy đến trường rồi, đợi anh đến rồi hai người cùng đi ăn tối.
Cô ấy mang theo đồ ăn ngon từ nhà đến.
Khi đó Dương Hạ còn là một cô gái vô cùng tốt bụng
Nhưng lần trở về đó, không ngờ lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy.
Bán thân ngoài ý muốn mà biết được minh là cậu ấm con nhà siêu giàu.
Dương Hạ thì cũng thay đối rất nhiều, sau đó hai người chia tay.
Nhưng lại có những thứ không hề đổi thay, về trường được mấy tháng nay, trước luôn nghĩ phải tiêu tiền thế nào, giờ vẫn phái nghĩ cách tiêu ra sao!
Ha ha. Trần Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ đến thẫn thờ.
“Trần Hạo?”
Lúc này, bên cạnh có một giọng nữ vọng lại
Hiển nhiên là đến giờ cô nàng mới nhận ra người ngồi cạnh mình là Trần Hạo.
Trần Hạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hàng ghế bên cạnh lối đi, một người phụ nữ xinh đẹp tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang ngồi.
Trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh đẹp.
“Cô giáo Lưu?”
Trần Hạo không ngờ sẽ gặp được người quen trên xe.
‘Còn là cô giáo dạy tiếng Anh hồi cấp ba của minh.
Cô ta tên Lưu Mẫn, là cô giáo dạy thay môn tiếng Anh hồi cấp ba, dạy Trần Hạo hai năm, trẻ trung lại xinh đẹp, lúc đó cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học, nhờ quan hệ của gia đình mới đến dạy ở trường cấp ba.
Trần Hạo có ấn tượng sâu sắc như vậy với cô ta.
Là bởi vì cô giáo họ Lưu này hầu như hội tụ tất cá đặc điểm cúa một cô gái hiện đại trên người.
Ví dụ như là ăn mặc vô cùng hở hang, có hôm cô nàng còn mặc một chiếc váy siêu ngắn, mặc áo lộ rốn mà lên lớp dạy học sinh.
Hơn nữa nhờ vào có chút nhan sắc, ai ai cũng biết cô ta tìm được một người bạn trai giàu sụ, người này vung tiền mua cho cô ta một chiếc Audi A6 để cô ta đi thoái mái, quá chất chơi!
Dĩ nhiên, đặc điểm nổi bật nhất cúa cô ta chính là yêu giàu chê nghèo.
Với cô giáo hướng dẫn Mạnh Thái Như của anh ta thì một chín một mười
Học sinh nhà có điều kiện chính là anh chị em thân thiết với cô ta.
Còn không tiền không điều kiện đó hả, đi chết được ở đâu thì đi luôn đi cho khuất mắt.
Nhiều lúc cô ta nói chuyện mà không giữ mồm giữ miệng, nghe vào tai vô cùng tổn thương, cho nên Trần Hạo mới có ấn tượng sâu sắc với cô ta như vậy.
“Trời ạ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi đi xe buýt, thế mà lại gặp cậu?” Lưu Mẫn cười giả lả
Như thể rất sợ những người ngồi đẳng sau cho rằng cô ta là kiểu người thường xuyên đi xe buýt vậy đó.
“Mẫn Mẫn, cậu ta là ai vậy? Học sinh của em sao?”
Anh chàng mặc âu phục tươm tết ngồi bên cạnh Lưu Mắn cất tiếng hỏi.
“Ù, trước đây em đã kể với anh đó, lớp mà em dạy có một học sinh nghèo mà ngày nào cũng mang theo hai cái bánh bao và một túi dưa muối mang đến trường, lại còn chỉ ăn một bữa cơm đó nhớ không.
“Ö ồ, anh nhớ ra rồi!”
*Ừ, là cậu ta đó. Lại nói, chắc cũng phải ba năm rồi em không gặp lại cậu ta! ‘Vào một trường đại học cũng có tiếng, là Đại học Kim Lãng đó.’
“Haizzz, lúc đấy trong lớp còn có một em học sinh tên Lý Tiêu, thật ra thì em ấy cũng rất tốt, đáng tiếc thi đại học không thuận lợi, nếu như ông trời có mắt, hẳn là cho em ấy thi đỗ trường Kim Lăng mới đúng. Chỉ tiếc là người nên đi thì không được đi, người không nên đi lại đâm đầu vào đó! Thật là…Lưu Mẫn bất mãn nói.
“Nhưng mà Trần Hạo này, không nói chứ hai ba năm không gặp, phong độ tăng lên không it đấy, trong mắt cũng không còn tự ti như trước nữa, xem ra thành phố lớn có thể thay đổi cậu rất nhiều đấy!”
Lưu Mẫn nhạt nhẽo nói một câu.
“Cảm ơn cô Lưu, cô cũng vậy mà, so với trước kia càng xinh đẹp hơn!”
Trần Hạo cũng đáp lại một câu.
Thành thật mà nói, ấn tượng của anh dành cho Lưu Mẫn chả ra sao cả.
Nhưng không sao, dù gi cô ta cũng là giáo viên, chấp nhặt với người ta làm gi.
“Ha ha, còn học được kiểu nói năng ngọt sớt như vậy nữa, cậu vẫn nên thành thật một chút đi, chớ học người khác mấy lời kiểu này, cũng là khen người khác mà sao xuất phát từ trong miệng cậu vào tai tôi lại thấy khó nghe như vậy chứ?”
Lưu Mẫn lạnh mặt.
Kẻ có tiền khen thì cô ta thấy vui vẻ, kẻ không có tiền nói lời tăng bốc, thì cô nghe cũng như kim đâm vào tai vậy đó.
Không phải là chỉ vậy thôi sao. Trần Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Ngoài miệng lại khéo léo mà chuyển đề tài câu chuyện: “Cô giáo Lưu, lần này đi xa là có chuyện gì vậy?”
“Ha ha, chúng tôi đi du lịch nước ngoài ấy mà, không thì cậu nghĩ chúng tôi sẽ đi xe buýt trở về hay sao. Thật là! Dù sao thì có nói cậu cũng không hiểu được đâu!”
Lưu Mẫn thân mật kéo cánh tay của chàng trai mặc âu phục kia.
Trần Hạo chỉ gật gật đầu.
Thấy Lưu Mẫn không nhìn mình nữa, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ ngủ thêm một lát.
‘Chẳng bao lâu xe buýt đã tới huyện Bình An.
Các hành khách lục tục xuống xe.
Trần Hạo cũng xốc hành lý của mình lên chuẩn bị gọi một chiếc taxi trở về nhà. “Ôi, không phải là có Trần Hạo ở đây sao, bảo cậu ta khiêng vali cúa chúng ta ra cửa bến xe luôn đi chứ, tên lái xe của anh cũng thật là, có tí việc như vậy mà cũng đến muộn, sau khi về anh đuổi việc luôn đi!”
Lưu Mẫn và bạn trai cô ta hai người cũng chỉ có một cái vali, nhưng lúc này ai cũng tỏ vẻ không muốn xách nó ra ngoài.
Cứ như kiểu xách đồ là sẽ khiến bọn họ mất mặt vậy đó. Đúng lúc nhìn đến Trần Hạo, Lưu Mẫn liền vẫy tay gọi anh lại
“Trần Hạo, cậu qua đây một chút, giúp chúng tôi xách vali ra ngoài đi! Tôi xách không nổi.
Lưu Mẫn không chờ Trần Hạo nói thêm câu gì đã đẩy hành lí đến trước mặt anh.
‘Xách không nổi, xách không nổi cái đầu cô ý.
Trần Hạo mắng thầm một câu, nhưng mà nghĩ nghĩ thì thôi bỏ qua vậy, giúp cô giáo của mình xách vali, mình cũng không mất đi hai lạng thịt.
Anh một tay xách theo tí đồ của mình, một tay kéo vali của hai người bọn họ, theo chân hai người đó đi ra ngoài cửa bến xe.
“Anh yêu à, anh nói xem dự án đầu tư lớn vào huyện Bình An lần này, nhà của anh có thể thắng thầu được hay không? Nếu như mà thắng thì sẽ kiếm khoản lớn rồi đó! Ha ha, tưởng tượng huyện Bình An của chúng ta sau này biến thành thành phố Bình An, em liền phẩn khích muốn chết.”
Lưu Mẫn vừa kéo tay của bạn trai vừa bô bô một tràng.
“Ha ha, không vấn đề, công ty cúa ba anh chính là một trong những công ty có tiềm lực nhất huyện Bình An cơ mà.
Bạn trai cô ta kiêu ngạo nói: “Ố, sao bên ngoài bến xe lại có nhiều xe con đỗ như vậy? Lại còn là xe công của huyện nữa, kiểu này là lãnh đạo đến đón người mà
“Đúng vậy, người đó không phái là Chú tịch Giang à? Ông ấy cũng đến đây sao?”
Chương 200 Trên đường về nhà
“Ngày mai thi xong buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm có được không?
Hứ, tôi đợi cậu!” Tân Nhã liên tiếp gửi mấy dòng tin cho Trần Hạo.
Đương nhiên Trần Hạo nhìn thấy tất cả.
Anh nghĩ một chút, vẫn cầm máy lên trả lời: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không đi được, thì xong tôi còn phải về nhà nữa!”
Bởi đợt trước đã thi xong mấy môn lẻ tế, nếu tính cả kì thi cuối kì thì cũng chỉ còn hai môn buổi sáng ngày mai nữa thôi.
Trần Hạo không muốn tiếp tục lằng nhằng mọi chuyện với Tần Nhã nữa.
Anh ngay lập tức đưa ra lời từ chối, trả lời xong liền khóa máy đi ngủ sớm luôn. Ngày hôm sau, Trần Hạo đã thi xong hết tất cả các môn. Liền nhanh tay sắp xếp hành lí.
Bỏ tất cả đồ đạc của mình vào một cái túi bạt thật to.
Theo ý của Lý Chấn Quốc thì muốn cử một chiếc xe riêng đến đón Trần Hạo đi huyện Bình An.
Dù sao thì dự án ở huyện Bình An, bắt đầu từ cuộc điện thoại ngày hôm qua, đã coi như chuẩn bị khởi động rồi
Lý Chấn Quốc để mấy người Triệu Tử Hưng ở lại đương nhiên là có việc cần giao cho bọn họ, còn phải qua lại nhiều lần nữa.
Nhưng mà Trần Hạo không muốn phô trương quá thể như vậy.
Dù sao thì sau khi anh trở việc đầu tiên cũng chính là đi thăm mấy người bà cụ Ngô.
‘Còn chuyện đầu tư, giao cho Lý Chấn Quốc, Triệu Tử Hưng là được rồi.
Anh cũng muốn nhân dịp ba tháng nghỉ hè này mà thư giãn một chút, rồi đọc thêm sách học thêm một số thứ.
‘Chờ nghỉ hè kết thúc, ba tháng sau chính là bắt đầu bước vào thời kì thực tập của sinh viên.
Khi đó mới được coi là đến lúc bận bịu thật sự, còn bây giờ thì trộm lấy vài ngày. nhân nhã mà thư giãn một chút đi thôi!
Mở lại điện thoại, Wechat vẫn còn tin nhắn của Tần Nhã từ ngày hôm qua. Trần Hạo nhân lại cho cô ấy một tin: ‘Tôi về quê rồi, tạm biệt”
“Ù, vậy thôi! Tôi cũng không làm phiền cậu nữa!”
Trần Hạo không trả lời lại, Tân Nhã cũng không tiếp tục nhắn tin cho anh nữa. Nghĩ lại thì, chắc là từ nay về sau… sẽ không gặp lại nữa đâu nhỉ?
Cứ vậy ngồi trên xe buýt Kim Long, Trần Hạo đã lâu mới được yên lặng nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ như vậy.
Không khỏi xuất thần nghĩ đến mấy việc phiền muộn
Ngẫm lại, mấy tháng trước, anh cũng ngồi trên xe buýt Kim Long, trên người chỉ có hai trăm tệ, khi đó anh chỉ nghĩ, làm thế nào để trang trải tiền sinh hoạt và học phí, còn sắp đến sinh nhật cúa Dương Hạ nữa, anh kiếm đâu ra tiền để mua quà sinh nhật cho cô ấy đây?
Nhớ lại ngày đó lên xe buýt đi đến trường, trời đổ mưa to, một mình anh ngồi ớ trên xe, Dương Hạ còn không quên gọi điện thoại, nói rằng cô ấy đến trường rồi, đợi anh đến rồi hai người cùng đi ăn tối.
Cô ấy mang theo đồ ăn ngon từ nhà đến.
Khi đó Dương Hạ còn là một cô gái vô cùng tốt bụng
Nhưng lần trở về đó, không ngờ lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy.
Bán thân ngoài ý muốn mà biết được minh là cậu ấm con nhà siêu giàu.
Dương Hạ thì cũng thay đối rất nhiều, sau đó hai người chia tay.
Nhưng lại có những thứ không hề đổi thay, về trường được mấy tháng nay, trước luôn nghĩ phải tiêu tiền thế nào, giờ vẫn phái nghĩ cách tiêu ra sao!
Ha ha. Trần Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ đến thẫn thờ.
“Trần Hạo?”
Lúc này, bên cạnh có một giọng nữ vọng lại
Hiển nhiên là đến giờ cô nàng mới nhận ra người ngồi cạnh mình là Trần Hạo.
Trần Hạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hàng ghế bên cạnh lối đi, một người phụ nữ xinh đẹp tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đang ngồi.
Trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh đẹp.
“Cô giáo Lưu?”
Trần Hạo không ngờ sẽ gặp được người quen trên xe.
‘Còn là cô giáo dạy tiếng Anh hồi cấp ba của minh.
Cô ta tên Lưu Mẫn, là cô giáo dạy thay môn tiếng Anh hồi cấp ba, dạy Trần Hạo hai năm, trẻ trung lại xinh đẹp, lúc đó cô ta vừa mới tốt nghiệp đại học, nhờ quan hệ của gia đình mới đến dạy ở trường cấp ba.
Trần Hạo có ấn tượng sâu sắc như vậy với cô ta.
Là bởi vì cô giáo họ Lưu này hầu như hội tụ tất cá đặc điểm cúa một cô gái hiện đại trên người.
Ví dụ như là ăn mặc vô cùng hở hang, có hôm cô nàng còn mặc một chiếc váy siêu ngắn, mặc áo lộ rốn mà lên lớp dạy học sinh.
Hơn nữa nhờ vào có chút nhan sắc, ai ai cũng biết cô ta tìm được một người bạn trai giàu sụ, người này vung tiền mua cho cô ta một chiếc Audi A6 để cô ta đi thoái mái, quá chất chơi!
Dĩ nhiên, đặc điểm nổi bật nhất cúa cô ta chính là yêu giàu chê nghèo.
Với cô giáo hướng dẫn Mạnh Thái Như của anh ta thì một chín một mười
Học sinh nhà có điều kiện chính là anh chị em thân thiết với cô ta.
Còn không tiền không điều kiện đó hả, đi chết được ở đâu thì đi luôn đi cho khuất mắt.
Nhiều lúc cô ta nói chuyện mà không giữ mồm giữ miệng, nghe vào tai vô cùng tổn thương, cho nên Trần Hạo mới có ấn tượng sâu sắc với cô ta như vậy.
“Trời ạ, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi đi xe buýt, thế mà lại gặp cậu?” Lưu Mẫn cười giả lả
Như thể rất sợ những người ngồi đẳng sau cho rằng cô ta là kiểu người thường xuyên đi xe buýt vậy đó.
“Mẫn Mẫn, cậu ta là ai vậy? Học sinh của em sao?”
Anh chàng mặc âu phục tươm tết ngồi bên cạnh Lưu Mắn cất tiếng hỏi.
“Ù, trước đây em đã kể với anh đó, lớp mà em dạy có một học sinh nghèo mà ngày nào cũng mang theo hai cái bánh bao và một túi dưa muối mang đến trường, lại còn chỉ ăn một bữa cơm đó nhớ không.
“Ö ồ, anh nhớ ra rồi!”
*Ừ, là cậu ta đó. Lại nói, chắc cũng phải ba năm rồi em không gặp lại cậu ta! ‘Vào một trường đại học cũng có tiếng, là Đại học Kim Lãng đó.’
“Haizzz, lúc đấy trong lớp còn có một em học sinh tên Lý Tiêu, thật ra thì em ấy cũng rất tốt, đáng tiếc thi đại học không thuận lợi, nếu như ông trời có mắt, hẳn là cho em ấy thi đỗ trường Kim Lăng mới đúng. Chỉ tiếc là người nên đi thì không được đi, người không nên đi lại đâm đầu vào đó! Thật là…Lưu Mẫn bất mãn nói.
“Nhưng mà Trần Hạo này, không nói chứ hai ba năm không gặp, phong độ tăng lên không it đấy, trong mắt cũng không còn tự ti như trước nữa, xem ra thành phố lớn có thể thay đổi cậu rất nhiều đấy!”
Lưu Mẫn nhạt nhẽo nói một câu.
“Cảm ơn cô Lưu, cô cũng vậy mà, so với trước kia càng xinh đẹp hơn!”
Trần Hạo cũng đáp lại một câu.
Thành thật mà nói, ấn tượng của anh dành cho Lưu Mẫn chả ra sao cả.
Nhưng không sao, dù gi cô ta cũng là giáo viên, chấp nhặt với người ta làm gi.
“Ha ha, còn học được kiểu nói năng ngọt sớt như vậy nữa, cậu vẫn nên thành thật một chút đi, chớ học người khác mấy lời kiểu này, cũng là khen người khác mà sao xuất phát từ trong miệng cậu vào tai tôi lại thấy khó nghe như vậy chứ?”
Lưu Mẫn lạnh mặt.
Kẻ có tiền khen thì cô ta thấy vui vẻ, kẻ không có tiền nói lời tăng bốc, thì cô nghe cũng như kim đâm vào tai vậy đó.
Không phải là chỉ vậy thôi sao. Trần Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Ngoài miệng lại khéo léo mà chuyển đề tài câu chuyện: “Cô giáo Lưu, lần này đi xa là có chuyện gì vậy?”
“Ha ha, chúng tôi đi du lịch nước ngoài ấy mà, không thì cậu nghĩ chúng tôi sẽ đi xe buýt trở về hay sao. Thật là! Dù sao thì có nói cậu cũng không hiểu được đâu!”
Lưu Mẫn thân mật kéo cánh tay của chàng trai mặc âu phục kia.
Trần Hạo chỉ gật gật đầu.
Thấy Lưu Mẫn không nhìn mình nữa, anh cũng không nói thêm lời nào nữa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ ngủ thêm một lát.
‘Chẳng bao lâu xe buýt đã tới huyện Bình An.
Các hành khách lục tục xuống xe.
Trần Hạo cũng xốc hành lý của mình lên chuẩn bị gọi một chiếc taxi trở về nhà. “Ôi, không phải là có Trần Hạo ở đây sao, bảo cậu ta khiêng vali cúa chúng ta ra cửa bến xe luôn đi chứ, tên lái xe của anh cũng thật là, có tí việc như vậy mà cũng đến muộn, sau khi về anh đuổi việc luôn đi!”
Lưu Mẫn và bạn trai cô ta hai người cũng chỉ có một cái vali, nhưng lúc này ai cũng tỏ vẻ không muốn xách nó ra ngoài.
Cứ như kiểu xách đồ là sẽ khiến bọn họ mất mặt vậy đó. Đúng lúc nhìn đến Trần Hạo, Lưu Mẫn liền vẫy tay gọi anh lại
“Trần Hạo, cậu qua đây một chút, giúp chúng tôi xách vali ra ngoài đi! Tôi xách không nổi.
Lưu Mẫn không chờ Trần Hạo nói thêm câu gì đã đẩy hành lí đến trước mặt anh.
‘Xách không nổi, xách không nổi cái đầu cô ý.
Trần Hạo mắng thầm một câu, nhưng mà nghĩ nghĩ thì thôi bỏ qua vậy, giúp cô giáo của mình xách vali, mình cũng không mất đi hai lạng thịt.
Anh một tay xách theo tí đồ của mình, một tay kéo vali của hai người bọn họ, theo chân hai người đó đi ra ngoài cửa bến xe.
“Anh yêu à, anh nói xem dự án đầu tư lớn vào huyện Bình An lần này, nhà của anh có thể thắng thầu được hay không? Nếu như mà thắng thì sẽ kiếm khoản lớn rồi đó! Ha ha, tưởng tượng huyện Bình An của chúng ta sau này biến thành thành phố Bình An, em liền phẩn khích muốn chết.”
Lưu Mẫn vừa kéo tay của bạn trai vừa bô bô một tràng.
“Ha ha, không vấn đề, công ty cúa ba anh chính là một trong những công ty có tiềm lực nhất huyện Bình An cơ mà.
Bạn trai cô ta kiêu ngạo nói: “Ố, sao bên ngoài bến xe lại có nhiều xe con đỗ như vậy? Lại còn là xe công của huyện nữa, kiểu này là lãnh đạo đến đón người mà
“Đúng vậy, người đó không phái là Chú tịch Giang à? Ông ấy cũng đến đây sao?”
Bình luận facebook