Không thể nào xuống tay nổi lại bị Tuyết Họa Nhi nghe thành không thể nào hạ miệng nổi. Ánh sáng trong phòng chập chờn, càng làm cho ánh mắt của Khuê Mộc Lang lộ rõ vẻ trêu tức và đùa giỡn. Tuyết Họa Nhi chịu đựng nỗi bất mãn, nhỏ giọng lầu bầu: "Lang quân thấy bộ dáng này của ta không thể nào hạ miệng được ư? Không ngờ Lang quân lại kén ăn như vậy."
Khuê Mộc Lang không biết nên khóc hay nên cười, tiếp lời nàng: "Đúng là ta vô cùng kén ăn. Tục ngữ có câu 'tú sắc khả xan', bộ dáng này của nàng, sao ta có thể ăn nổi chứ, vẫn là bộ dáng trước đây có vẻ hợp khẩu vị của ta hơn."
Tuyết Họa Nhi vừa nghe hắn nói như vậy, đã vội nói: "Không, cứ để cho ta xấu đi." Nếu xấu đến mức yêu quái ghét bỏ mà không muốn ăn nữa, thì thực sự là cũng có trình độ ha!
Hiển nhiên là Khuê Mộc Lang bỏ mặc, chẳng thèm ngó ngàng tới ý kiến của nàng, khoát tay một cái đã khôi phục nguyên dạng cho nàng.
Tuyết Họa Nhi nhìn những ngón tay của mình trở về thon dài xinh đẹp như cũ, lại tiếp tục đưa tay lên sờ sờ, khuôn mặt cũng đã bóng loáng nhẵn mịn, vừa cảm thấy mừng nhưng cũng vừa cảm thấy lo.
Mừng vì rốt cuộc cũng không còn xấu đến nỗi người người đều oán trách, thiên hạ đều căm ghét. Nhưng nàng lại lo, vì bộ dáng này hiển nhiên là vô cùng hợp khẩu vị của Lang quân. Ngươi xem kìa, ánh mắt của hắn lại bắt đầu thay đổi, như là hận không thể lập tức nhào tới cắn nàng một miếng vậy.
"Trước tiên ngủ đi đã, rồi ngày mai quay về động Ba Nguyệt." Khuê Mộc Lang vỗ vỗ vai nàng, rồi lại nhéo nhéo cánh tay nàng.
Tuyết Họa Nhi bị hắn vỗ mà rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Được." Nói được xong, như thế nào mà lại không thấy Khuê Mộc Lang nhấc chân sang phòng cách vách chứ?
"Lang quân ngủ ở đâu?"
Khuê Mộc Lang cười trêu ghẹo: "Tất nhiên là ở đây, ngủ cùng nàng."
Tuyết Họa Nhi lại rùng mình cái nữa, vội vàng nói: "Không thể, không thể. Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Đó đều là quy củ của phàm nhân, lại nói, ta và nàng ngủ cùng nhau cũng không phải là lần đầu tiên."
"Lần đó là do Lang quân ngủ say, đè lên ta. Khác với hôm nay."
"Không có gì khác cả, nếu ta không ngủ cùng nàng, lát nữa nàng chạy mất thì làm thế nào?"
Tuyết Họa Nhi thề son sắt: "Ta sẽ không chạy."
Khuê Mộc Lang hừ một tiếng, nói: "Vậy cũng không nhất định. Bỏ trốn theo trai cũng đã làm rồi, bỏ trốn ban đêm cũng rất có khả năng."
Có tiền án trước đó, nên rõ ràng, muốn chiếm được sự tín nhiệm của Lang quân còn cần thêm thời gian. Tuyết Họa Nhi đành phải yên lặng nhận chấp nhận.
Nàng ngoan ngoãn bò lên giường, ra sức nhích vào phía trong, hận không thể dán lên tường luôn. Khuê Mộc Lang cũng nằm lên, nghênh ngang dang rộng thân thể, để chân sát vào chân nàng. Tuyết Họa Nhi lại xê dịch chân vào phía trong, Khuê Mộc Lang cũng chen lấn vào, lại còn ghé sát đầu ngửi ngửi nàng.
Là ngửi thấy mùi thịt của nàng? Cho nên muốn ăn khuya sao? Tuyết Họa Nhi run run, nhỏ giọng sụt sùi: "Lang quân đã nói sau bảy lần mới ăn ta mà. Lang quân không nhớ lầm chứ?"
Khuê Mộc Lang cười ha ha, lại tiếp tục ngửi ngửi, nói: "Ta không nhớ lầm, tới lần thứ bảy bắt được nàng rồi, sẽ phải rửa thật sạch rồi mới ăn, nếu không sẽ bị đau bụng."
Tuyết Họa Nhi khóc không ra nước mắt.
"Hoa Quế tinh nói trên người nàng có Khóa Dung Đan, là chỗ nào vậy?" Khuê Mộc Lang dán sát vào vành tai nàng, hỏi nhỏ. Hơi thở của hắn phả vào da thịt nàng, vô cùng nóng bỏng. (chỗ này nguyên văn là "vô cùng ****".)
"Ta thật sự không có mà. Ta không lừa ngươi."
"Thật sao? Để ta tìm xem."
Sờ? Tuyết Họa Nhi vội vàng nói: "Không cần tìm đâu, thật sự không có mà. Ta thề!"
Vẻ mặt của Khuê Mộc Lang vô cùng tự nhiên, vô cùng thẳng thắn vô tư: "Nếu không có, thì sợ gì chứ? Nàng không cho ta sờ, rõ ràng là đang giấu đầu lòi đuôi."
Tuyết Họa Nhi lập tức đứng dậy muốn trốn, Khuê Mộ Lang dùng một tay ôm nàng vào trong ngực, bắt đầu tìm kiếm khắp cả người nàng. Tuyết Họa Nhi vừa thẹn vừa vội, vùng vẫy né tránh. Đáng tiếc, giường này quá nhỏ bé chật hẹp, nàng lại bị hắn giam trong ngực, quả thực là không thể nào né tránh. Vì thế cả người nàng đều bị sờ qua một lần. Ôi!
Tay hắn cứ như một ngọn đuốc, liên tục thiêu đốt da thịt nàng, khiến toàn thân nàng như đang bị nướng lên vậy. Chỉ trong giây lát, mà nàng sắp thành một chiếc bánh bao nhỏ nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút.
Công cuộc tìm kiếm của Khuê Mộc Lang vô cùng tinh tế, trừ đầu ngón chân của nàng, thì không một nơi nào có thể lọt lưới. Kết thúc việc tìm kiếm, hắn nghiêm túc kết luận: "Quả thực là không gạt ta, đúng là không có thật."
Tuyết Họa Nhi xấu hổ và giận dữ đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. Bây giờ mới kết luận như vậy, không phải là đã muộn rồi sao, toàn thân nàng đều bị móng vuốt sói đào bới một lần, trong sạch cũng đã không còn rồi.
"Ngươi quá đáng rồi đó, đây chính là phi lễ trắng trợn." Nàng thiếu chút nữa tức giận mà khóc to, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lang quân đáng giận này, hắn không chỉ kén ăn, mà còn háo sắc.
"Ta muốn tốt cho nàng thôi, mặc dù Khóa Dung Đan giúp cho nàng có dung nhan bất lão, nhưng lại làm cho nàng không thể có con được, cái đầu nhỏ này của nàng nghĩ thật không thông suốt, về sau, sao còn có thể phu xướng phụ tùy, tình chàng ý thiếp với phu quân nàng được chứ?"
Cái này còn không phải là vô nghĩa hay sao? Nàng sắp không giữ được cái mạng nhỏ này đây, làm gì còn nghĩ được sau này chứ.
"Rốt cuộc Khóa Dung Đan ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ, ở trong miệng nàng?"
"Không có, thực sự không có. Không tin ngươi nhìn xem."
Tuyết Họa Nhi vội vàng há miệng cho hắn xem, không nghĩ tới, hắn cũng há mồm, rồi lập tức ngậm chặt môi nàng.
...
Sau một lúc lâu, Khuê Mộc Lang mới buông nàng ra, thỏa mãn liếm liếm môi, nói: "Đã kiểm tra xong, trong miệng cũng không có."
Tuyết Họa Nhi lại khóc không ra nước mắt, bây giờ, thật đúng là nàng đã phải chịu thiệt thòi lớn mà, trừ đầu ngón chân, thì tất cả các nơi khác đều bị hắn phi lễ.
Cái Khóa Dung Đan gì đó thật đáng ghét, ngay cả bộ dáng của nó như thế nào nàng cũng không biết.
"Chưa biết chừng, là ở trong bụng nàng." Khuê Mộc Lang lại không có ý tốt đặt tay lên bụng nàng.
Sắc mặt Tuyết Họa Nhi trở nên trắng bệch.
May mắn thay, hắn đã nhấc tay ra, sau đó nghiêm mặt nói: "Sau này, ta sẽ đưa nàng tới tìm Hoa Thần hỏi một chút. Trước tiên cứ ngủ đi đã."
Bị giày vò một phen như vậy còn có thể ngủ hay sao? Tuyết Họa Nhi căm hận nhìn Khuê Mộc Lang đang nằm bên cạnh. Hắn lại có thể ngủ vô cùng say sưa, gương mặt mỉm cười, đắc chí vừa lòng.
Lại một lần nữa ngủ cùng giường, Tuyết Họa Nhi cảm thấy cảnh ngộ của mình càng lúc càng không tốt. Nàng sầu muộn đấu tranh tới nửa đêm, đến lúc thật sự quá mệt mỏi, không tự hỏi những vấn đề vô ích rối rắm nữa, mới đần đần độn độn ngủ mất.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Khuê Mộc Lang đã dắt tay, kéo nàng xuống núi. Nói hoa mỹ là, lo lắng cho thanh danh của nàng, nên phải đi sớm một chút, sợ bị các đạo hữu khác nhìn thấy, sẽ hiểu lầm.
Tuyết Họa Nhi nghĩ thầm, nếu ngươi thực sự coi trọng lễ nghi như vậy, vì sao lại làm ra cái chuyện ác độc là khám xét toàn thân chứ?
Sáng sớm ở vùng núi, không khí trong lành thấm vào trong lồng ngực, hoa dại ven đường còn đọng những hạt sương từ đêm qua, nhìn vô cùng đáng yêu. Nàng khoác chiếc áo choàng đen của Khuê Mộc Lang trên vai. Rõ ràng là hắn có thể cưỡi mây đạp gió, nhưng lại nắm tay nàng, đi từng bước xuống núi.
Trên đồng ruộng dưới chân núi đã có nông dân làm việc. Có một đôi dường như là phu thê, nữ nhân xách một vò cháo, đứng trên bờ ruộng, gọi trượng phu đang ở dưới ruộng. Nông phu kia gác cái cuốc xuống, đi tới, hai người thuận tiện ngồi xổm trên bờ ruộng, mặt đối mặt húp cháo. Trên mặt đất cũng bày một đĩa dưa muối nhỏ. Nữ nhân kia gắp một gắp vào bát của nam nhân, nam nhân kia lại gắp trả lại hơn một nửa vào chén của nữ nhân, tiện thể lấy mu bàn tay lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng nữ nhân.
Khuê Mộc Lang dừng bước, nhìn đôi phu thê nọ. Tuyết Họa Nhi đứng bên cạnh nhìn sườn mặt hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập vẻ dịu dàng, dường như còn có chút xuất thần.
Nàng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy bàn tay to đang nắm lấy tay nàng, bắt đầu siết chặt.
Hắn không quay đầu, thản nhiên nói: "Tuyết Họa Nhi, những tháng ngày bình thường trôi qua dưới nhân gian, thật ra cũng tốt lắm."
Tuyết Họa Nhi cũng đồng ý với hắn, gật đầu hâm mộ nói: "Ngươi xem, nông phu kia, đối xử với lão bà của hắn thật là tốt."
Khuê Mộc Lang cũng hâm mộ, nói: "Ta thấy nông phụ kia cũng rất tốt với trượng phu của nàng."
Sau đó, Tuyết Họa Nhi lại bắt đầu tiếc nuối sinh mệnh của mình có hạn, sợ là sẽ không có cơ hội tìm thấy một trượng phu cũng đối xử với nàng như vậy rồi. Khuê Mộc Lang bắt đầu tiếc nuối tiếc nuối, trước kia Tuyết Họa Nhi một lòng ái mộ hắn, lại bị Khóa Dung Đan che kín tâm nhãn, xem ra nếu như không lấy Khóa Dung Đan kia ra, mà muốn làm cho nàng yêu sâu đậm hắn, sợ là vô cùng khó khăn.
Ai, thật sự là mỗi người đều có suy nghĩ và phiền não riêng. Nhưng trong lòng hai người đều thổn thức và chua xót.
Sau khi đáp mây trở lại động Ba Nguyệt, chuyện đầu tiên Khuê Mộc Lang làm là bắt Tuyết Họa Nhi đi nấu một nồi cháo.
Tuyết Họa Nhi thầm nói trong lòng, theo lý thì Lang quân đại nhân này phải thích ăn thịt mới đúng, như thế nào mà lại đi thèm thuồng một nồi cháo của nhà người ta như vậy? Chờ tới lúc nàng bưng cháo lên, Khuê Mộc Lang lại sai nàng đi lấy dưa muối. Tuyết Họa Nhi ấp úng nói: "Lang quân, trong động không có loại thức ăn này."
Hôm nay Khuê Mộc Lang không ăn được dưa muối thì thề không bỏ qua. Hắn cố ý dùng pháp thuật làm ra một đĩa dưa muối nhỏ, sau đó cũng muốn bắt chước đôi phu thê nọ mà thể hiện tình cảm với Tuyết Họa Nhi. Trong bữa cơm, hắn liên tục đưa mắt ra hiệu cho Tuyết Họa Nhi, nhưng nào ngờ, nàng chỉ vùi đầu ăn cháo, mí mắt không thèm nâng lên, càng miễn bàn là sẽ gắp cho hắn một gắp dưa muối. Khuê Mộc Lang nặng nề ho khan hai tiếng, rốt cuộc cũng khiến Tuyết Họa Nhi chú ý tới. Nàng trừng to hai mắt, hỏi: "Có phải dưa muối bị mặn quá hay không?"
Khuê Mộc Lang cũng chẳng còn tâm trạng để ăn cơm nữa, nhu tình chan chứa bị đả kích nghiêm trọng. Xem ra, việc vô cùng quan trọng và cấp bách hiện giờ là phải lấy Khóa Dung Đan ra cho nàng.
Hắn buông bát đũa xuống, trầm giọng nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến."
Nói xong, áo choàng đen mở ra, như một tia chớp, biến mất không còn tung tích.
Tuyết Họa Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng màu đen biến mất giữa đám mây, trong lòng mừng như điên. Lúc này mà không trốn, thì còn đợi đến lúc nào nữa?!
Nàng đặt bát cháo xuống, lập tức lao thẳng đến phòng ngủ của Khuê Mộc Lang, tay chân luống cuống trèo lên cửa sổ rồi nhảy xuống, sau đó vui mừng phấn khởi chạy một mạch về phía trước. Bây giờ, xem như là ngựa quen đường cũ, không còn ngu ngốc chạy lên núi nữa, vẫn nên chạy tới nơi có nhiều người thôi.
Chạy một đoạn rất xa, lại thấy cái cây và giếng nước kia. Tuyết Họa Nhi vui sướng nhào tới, quen tay hay việc lấy thùng múc nước rồi uống. Uống nước xong, nàng cảm thấy trên đỉnh đầu có chút mát mẻ, ngẩng đầu lên nhìn, thế nhưng lại có một người ngồi trên chạc cây, đang thoải mái bắt chéo chân, cười đến rực rỡ.
Tuyết Họa Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, lại gặp tên Khổng Tước quân xui xẻo này.
Nàng lập tức đề phòng hỏi: "Sao Vũ Tường quân lại ở nơi này?"
Khổng Tước quân cười đến run rẩy cả người: "Cái này gọi là duyên phận đó, ta cũng không biết vì sao mà khéo như vậy gặp được nàng, có lẽ, ta là quý nhân của đời nàng."
Tuyết Họa Nhi âm thầm xem thường hắn, khiến nàng chịu uất ức như vậy, mà vẫn còn không biết xấu hổ nói mình là quý nhân của nàng.
Khổng Tước quân lại nói: "Ta vừa thoát khỏi A Loan đã lập tức đi tìm nàng, khi biết được Khuê Mộc Lang đã bắt được nàng, ta vội vàng muốn tới cứu nàng, không ngờ, lại gặp được nàng ở đây. Hai ta, thật đúng là có duyên. Khuê Mộc Lang đâu?"
Nhắc tới Khuê Mộc Lang, Tuyết Họa Nhi lập tức nhấc chân lên muốn đi, nếu còn nói mấy câu dong dài với Khổng Tước quân nữa, Khuê Mộc Lang trở lại, sẽ mất đi một cơ hội tốt.
Khổng Tước quân vội vàng nhảy từ trên cây xuống, kêu lên: "Này, này, nàng đợi ta với. Nàng muốn đi đâu? Ta đưa nàng đi."
Tuyết Họa Nhi vội la lên: "Đa tạ đa tạ. Ta tự đi thì tốt hơn."
Khổng Tước quân nhức đầu: "Này, lần trước gặp A Loan là chuyện ngoài ý muốn. Ta cũng rất đau đầu, không dễ gì mới thoát khỏi nàng. Ta đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ, ta sẽ dùng cách ngược lại. Ta sẽ đưa nàng về nhà luôn. Nhất định là Khuê Mộc Lang sẽ không thể ngờ được, nàng ở trong nhà mình."
Tuyết Họa Nhi gật đầu: "Quả thực là ta phải về nhà, nhưng mà thật sự không dám phiền ngươi nữa." Nàng đã thấy rõ rồi, Khổng Tước quân là một kẻ lẳng lơ, ở cùng hắn, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Khổng Tước quân chân thành nhìn nàng, dịu dàng nói: "Sao có thể nói là phiền chứ, ta nguyện ý mà, ta cam tâm tình nguyện."
Nhưng mà ta không muốn! Tuyết Họa Nhi không dám nói thẳng, chỉ bực mình trừng mắt nhìn hắn. Hi vọng hắn từ ánh mắt và sắc mặt có thể đoán được ra ý tứ của nàng. Đáng tiếc, từ trước đến nay, Khổng Tước quân luôn yếu kém trong khoản này, hoặc là hắn làm bộ nhìn không thấy.
Khổng Tước quân không phân bua gì thêm, lôi kéo tay nàng bay lên. Hắn đứng trên đám mây, vui tươi hớn hở nói: "Nàng xem, nhanh như vậy, chỉ một lát là có thể về đến nhà rồi. Nếu nàng là công chúa, như vậy nhất định ở trong hoàng cung, đúng không?"
Tuyết Họa Nhi bất đắc dĩ, đành phải nói: "Ta thật sự ở trong cung."
Khổng Tước quân hưng phấn nói: "Ta còn chưa tới hoàng cung bao giờ. Bây giờ, ta có ý này vô cùng tuyệt diệu."
Tuyết Họa Nhi run rẩy, nhớ tới chủ ý ngày hôm qua của hắn. Nàng có dự cảm bất hảo. Chủ ý của hắn ôi thiu thì có, là tuyệt diệu ôi thiu."
Quả nhiên, Khổng Tước quân cười hì hì, vụt một cái, đảo mắt đã biến thành Tuyết Họa Nhi. Tuyết Họa Nhi sợ ngây người. Hắn biến thành nàng, là muốn làm gì vậy? Còn nàng thì sao?
Khổng Tước quân vô cùng đắc ý nói: "Cái này gọi là vạn vô nhất thất*, cho dù Khuê Mộc Lang có vào trong cung tìm được nàng, thì cũng sẽ coi ta là nàng. Nàng xem, ta biến có giống hay không?"
(* - vạn vô nhất thất: tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào.)
Tuyết Họa Nhi không nói gì, nhưng lại cảm thấy hơi sợ hãi, nàng hỏi: "Vậy ta thì sao? Có hai 'ta' ư?"
Khổng Tước quân cười ngọt ngào với nàng, cười đến mức khuynh thành. Tuyết Họa Nhi trợn mắt nhìn, hóa ra, "nàng" cũng có thể cười đến mức quyến rũ mất hồn như thế, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, vì sao hắn lại có thể cười được như vậy chứ?
Khổng Tước quân tiếp tục cười khuynh quốc khuynh thành: "Nàng ấy à, đương nhiên ta sẽ biến nàng thành một người khác."
Tuyết Họa Nhi hét lên một tiếng thảm thiết: "Ta không muốn biến thành đạo sĩ xấu xí đâu."
Khổng Tước quân nghiêm túc nói: "Đương nhiên là không. Bây giờ, ta sẽ biến nàng thành một nam nhân đẹp nhất thế gian."
"Nam nhân?"
"Đúng vậy."
"Ta không cần!"
Đáng tiếc, kháng nghị của nàng chỉ như vỏ trấu bay trong gió, đảo mắt một cái, nàng đã phải trơ mắt nhìn y phục của mình thay đổi. Trong lòng nàng cả kinh, hình như, vừa rồi, khi Khổng Tước quân ngồi trên chạc cây đã mặc bộ y phục này. Nàng giật mình, vội hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi biến ta thành ngươi?"
Khổng Tước quân nhướng mày, nghiêm mặt nói: "Đúng thế, trên thế gian này, ngoại trừ ta, thì có kẻ nào đẹp mắt hơn ta được chứ?"
Tuyết Họa Nhi suýt nữa đã rơi từ trên đám mây xuống.
Bình luận facebook