• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Miên Miên, Trời Nắng Rồi《绵绵, 天晴了》 (3 Viewers)

  • Phần 5 Phiên Ngoại: Góc nhìn của Lục Hằng

(Phiên ngoại 1: Góc nhìn của Lục Hằng)

1
Hôm nay trong công ty rất bận rộn.

Trong cuộc họp có vài người cãi nhau.

Tôi không chú ý đến việc họ đang tranh cãi về vấn đề gì.

Bởi vì tim tôi đập rất nhanh, kèm theo nỗi hoảng loạn cùng đau nhức từng chút từng chút một.

Tôi không biết mình đang bị làm sao.

Khi cầm ly nước lên để uống, tay đột nhiên run lên.

Ly nước rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Nước nóng bắn tung tóe trên đùi, cảm nhận được một trận đau đớn.

Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, lại giống như bị người khác hung hăng đ.ấm mạnh vào ngực.

Tôi không thở được.

Mọi người xung quanh ngừng tranh cãi và nhìn về phía tôi.

Họ hỏi tôi bị làm sao.

Tôi cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là có cảm giác bị người khác tác động mạnh một cái, có chút mù mịt, có chút tê liệt.

Đau đến tê liệt.

2
Kết thúc cuộc họp.

Tôi vội vã đến bệnh viện.

Chiếc xe chạy rất nhanh.

Dường như cái gì đó đang thúc giục tôi chạy nhanh hơn.

Đi ngang qua cửa hàng hoa bên đường.

Nhân viên bán hàng mỉm cười và đưa cho tôi bó hoa của ngày hôm nay.

Hoa rất thơm.

Tôi nghĩ, Miên Miên nhất định sẽ thích.

3
Lúc chạy tới bệnh viện, trong phòng bệnh truyền ra tiếng khóc của mẹ Miên Miên.

Bà ấy khóc rất thương tâm.

Như thể vừa đ.ánh mất một thứ gì đó.

Bó hoa rơi xuống đất.

Tôi đứng ở ngoài cửa đột nhiên không nhúc nhích được, tay chân nhũn ra.

Cái lạnh từ sâu bên trong bức tường đâm vào tận xương tủy.

Tôi và cô ấy chỉ cách nhau có một bức tường.

Nhưng tôi biết, tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

4
Tôi vô tri vô giác đi xuống tầng.

Không giẫm lên bậc thang mà lăn xuống.

Những góc cạnh của bậc thang chạm vào xương cốt.

Từng cái từng cái một.

Trong hành lang tối tăm.

Tôi dùng đôi tay của mình bò dậy từ mặt đất.

Đau.

Thật sự rất đau.

Tôi ôm mặt khóc không ra tiếng.

Lúc đó Miên Miên ngã xuống lầu đã đau đớn đến nhường nào.

Mà tôi, còn nói cô ấy đáng đời.

5
Tôi trở về công ty.

Hoàn thành tất cả các nhiệm vụ mà tôi có thể làm.

Bạn bè mắng tôi, nói tôi làm việc không ngủ không nghỉ như vậy là không muốn sống nữa sao.

Nhưng tôi không còn cách nào khác.

Chỉ cần dừng lại là trái tim tôi lại đau đớn đến vỡ tan.

6
Tôi ngồi trong phòng khách.

Nhìn vào những bức ảnh của mẹ rất lâu.

Tôi nhớ Miên Miên từng nói.

Cô ấy sẽ giúp tôi chăm sóc mẹ.

Rõ ràng chính mình bị bệnh đau đến phát run, lại còn muốn chăm sóc người khác.

Tôi rốt cuộc đã khốn nạn đến mức nào mới đi bắt nạt một người như vậy.

7
Tôi đã uống rất nhiều rượu, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Nhớ lại hồi học cao trung dùng bóng đập vào đầu cô ấy, cô ấy vẫn cười và chào hỏi tôi.

Lúc đó tôi rất tức giận.

Tôi nghĩ tại sao ba của tôi c.hết rồi, mà cô ấy thấy tôi vẫn có thể cười được.

Vậy nên tôi đã nhất thời tức giận nói nặng lời, thật ấu trĩ.

Nhớ lại việc tôi đạp đổ bàn học của cô ấy.

Nhìn cô ấy không trách tôi chút nào, còn nghĩ xem tôi sẽ bị giáo viên mắng hay không.

Tôi lại cảm thấy cô ấy thật phiền phức, luôn nghĩ tại sao cô ấy cứ như âm hồn bất tán.

Nhớ lại lúc đi du xuân, tôi thấy cô ấy rất phiền, liền bỏ lại cô ấy một mình trên núi.

Sau đó cả người cô ấy luộm thuộm, được một tên lớp dưới cõng trở về.

Sau khi nhìn thấy tôi, chỉ đặt một mặt dây chuyền mà tôi vô tình để lại lên tay tôi.

.........

Nhớ lại từng lần cô ấy đối xử tốt với tôi, cười với tôi.

Mà tôi lại áp đặt lỗi lầm không nên thuộc về cô ấy lên người cô ấy.

Chà đạp lên lòng tốt của cô ấy hết lần này đến lần khác.

Cho đến cuối cùng, cô ấy sẽ không bao giờ cười với tôi nữa.

Tất cả những điều này, giống như từng thanh kiếm đâm xuyên trái tim tôi, rồi rút ra từng cái một.

Tôi đau đến mức cuộn mình lại.

Đau quá.

8
Tôi là một thằng khốn.

Thật đấy.

Cô ấy nên hận tôi, nên hận c.hết tôi.

9
Mẹ và cô ấy nói rất đúng, tôi không nhìn rõ bản thân mình.

Tôi hèn hạ và tự cho mình là đúng.

Ấu trĩ và ghê tởm.

Từ đầu đến cuối đều không nhìn rõ cảm xúc của chính mình.

10
Lúc học cao trung, cô ấy luôn ở cùng một thằng nhóc lớp dưới.

Khi đó trong lòng tôi đầy mỉa mai.

Rõ ràng vẫn luôn quấn lấy tôi lại đột nhiên thay đổi mục tiêu.

Tôi mỉa mai sự đa tình của cô ấy trong lòng, tự nhủ mình đã được giải thoát.

Nhưng luôn không nhịn được mà chú ý đến bọn họ.

Sau đó, ngày cuối cùng của năm hai cao trung, tên lớp dưới đó tới tìm cô ấy, không gặp được.

Là một bức thư và một chiếc cốc tự tay làm.

Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, nhưng vành tai lại hơi đỏ.

Cậu ta bảo tôi nhất định phải đưa đồ cho cô ấy, dặn dò nhiều lần mới rời đi.

Tôi mở bức thư ra sau khi cậu ta đi.

Bức thư viết lời chào cứng nhắc và cũ rích, sau đó là phương thức liên lạc.

Mặt tôi không chút đổi sắc xé nát bức thư rồi ném vào thùng rác cùng chiếc cốc.

Cười nhạo nghĩ làm gì có người nào ra nước ngoài còn nhớ thương cô ấy, mắt nhìn người thật kém.

......

Sau đó thi cao khảo, tôi nhìn vào bảng điểm.

Lẽ ra tôi nên vui mừng, bởi vì lên đại học cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô ấy, những tin đồn kia sẽ biến mất.

Nhưng tôi lại không.

Một chút cũng không.

Tôi rất khó chịu.

Sự khó chịu này không giảm bớt cho đến khi điền nguyện vọng đại học.

Mọi người đều nói tôi nên học trường đại học tốt nhất.

Nhưng tôi lại không.

Tôi thuyết phục bản thân rằng phải chăm sóc cho mẹ nên mới lựa chọn như vậy.

Ngay cả khi có một trường đại học tốt hơn ở thành phố bên cạnh.

Nhưng tôi vẫn tự lừa dối mình như vậy.

......

Ở trường đại học, tôi bắt cô ấy đưa cơm cho nhóm của tôi.

Tôi nói với rất nhiều người rằng cô ấy rảnh rỗi, bảo cô ấy đến học.

Nhưng chỉ có bản thân tôi biết, bởi vì tôi muốn cô ấy liên tục xuất hiện bên cạnh tôi.

Muốn mọi người nhìn thấy mối quan hệ giữa tôi và cô ấy.

Sau đó, tôi nghe cô ấy thừa nhận với những người khác rằng cô ấy thích tôi.

Tôi nghĩ tôi nên cảm thấy khó chịu, nhưng tôi lại không, chỉ có khóe miệng cong lên.

11
Tôi cho rằng giữa chúng tôi cách một lớp hận thù chồng chất.

Sự kiêu ngạo và tự phụ đã xem nhẹ cảm xúc của tôi đối với cô ấy.

Vì vậy cho dù nhận ra bản thân mình bất thường, cũng sẽ tự lừa mình dối người áp chế nó, giả vờ như không nhìn thấy.

Cho đến khi tôi nhìn thấy những dòng tin nhắn của mẹ tôi gửi cho cô ấy.

Hóa ra cô ấy luôn ở bên mẹ tôi.

Hóa ra mẹ tôi thích cô ấy.

......

Hóa ra tôi chưa bao giờ nhìn rõ bản thân mình.

12
Hóa ra những cảm xúc tự cho là thù hận mà tôi vẫn mãi không hiểu kia.

Thật ra là ghen tuông, là ham muốn chiếm hữu.

Là tôi đã thích cô ấy từ lâu.

13
Tôi thật sự…

Là một thằng khốn.

14
Một ngày nọ, tôi uống rượu.

Dưới tác dụng của rượu, tình yêu muộn màng như dây leo thoát ra, phát triển điên cuồng, quấn chặt lấy tôi.

Tôi tìm thấy cô ấy.

Nhưng tôi lại nghĩ về những gì tôi đã làm với cô ấy trước đây.

Tôi hỏi có phải tôi đã đối xử với cô ấy rất không tốt hay không.

Cô ấy gật đầu không chút do dự.

Tôi đếm từng chuyện một.

Mỗi một chuyện, trái tim như bị kéo mạnh ra từng lớp.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ hận phát ra từ miệng cô ấy.

Trái tim rơi xuống đau đớn.

Lần đầu tiên tôi biết, hóa ra nghe được lời hận thù từ miệng người khác, lại đau đớn đến như vậy.

Mà tôi lại từng nói với cô ấy hết lần này đến lần khác.

15
Cô ấy nằm viện.

Tôi không thể tìm thấy cô ấy, cuối cùng hỏi mẹ cô ấy mới biết.

Sắc mặt của cô ấy rất tệ.

Mặc dù đã biết tình trạng bệnh từ mẹ cô ấy, tôi vẫn ôm một tia kỳ vọng muốn xác nhận lại một lần nữa.

Nhưng hi vọng ấy không thành hiện thực.

Cô ấy cười hì hì, đề cập đến những điều tôi đã nói và làm trước đây.

Hóa ra tôi đã quá đáng như vậy.

Hóa ra tôi đã quá đáng nhiều lần như vậy...

Tim đau đến phát run, dâng lên tận cổ họng đắng chát.

Ai đó hãy đến giúp tôi.

Nói cho tôi biết mình nên làm gì.

16
Tôi lại bắt đầu lừa mình dối người.

Tôi tự nhủ rằng cô ấy nhất định sẽ ổn thôi.

Lừa mình dối người đến nỗi cảm thấy bản thân ghê tởm.

Mất đi rồi mới muốn yêu người ta.

Thật hèn hạ.

17
Tôi đến thăm cô ấy mỗi ngày.

Luôn nghĩ tới việc mang đến cho cô ấy tất cả những gì cô ấy thích.

Nhưng khi tôi nhìn thấy những thứ đó, tôi sửng sốt.

Tôi mới phát hiện ra rằng, trong một thời gian dài như vậy, tôi thậm chí còn chẳng biết cô ấy thích gì.

18
Tôi nhìn thấy bên cạnh cô ấy đã có người khác chăm sóc, yêu thương cô ấy.

Tôi đột nhiên thấy ghen tị.

Cậu ta đã yêu cô ấy một cách trong sáng và sạch sẽ từ thời đi học.

Còn tôi.

Tôi thì không.

19
Một đêm mất ngủ, tôi nhìn vào trần nhà tối tăm, trái tim không khỏi đột ngột quặn thắt đau đớn.

Tôi tự hỏi chính mình, có phải tôi đang chuộc tội không?

Không... không phải.

Tôi chỉ muốn yêu cô ấy một lần thôi.

20
Làm gì có người nào bị bắt nạt lâu như vậy.

Chưa trả thù được mà đã muốn rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom