• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Miễn Cưỡng Kết Hôn (2 Viewers)

  • Phần 8

Miễn Cưỡng Kết Hôn​





Phần 8


Duy trả lời thẳng thừng như vậy khiến Thúy trong thoáng chốc cũng ngượng chín mặt, lúng túng không dám ngồi xuống. Nhưng chắc do mặt cô ta dày nên chỉ ít giây sau là ngay lập tức thay đổi thái độ, quay sang cười với tôi:


– À xin lỗi, em quên mất. Cứ quen tay định kéo ghế ngồi đây. Chị Dương xong chưa, ra đây ngồi đi chị.


Giọng điệu giả tạo của cô ta làm tôi buồn nôn, nhưng vì không muốn làm mất hòa khí của cả nhà nên đành gật đầu, đi lại ngồi xuống bên cạnh Duy.


Trong bữa ăn, mọi người trong nhà hỏi han rất nhiều về “chồng tôi”, đặc biệt là về nghề nghiệp của Duy. Nói chung lĩnh vực phát hành Game online là một lĩnh vực mới mà không phải ai cũng biết, mợ Hiên có vẻ rất tò mò nên hỏi dò mãi:


– Thế Duy là từ Mỹ về hả cháu? Ở bên đó cũng mở công ty rồi à?
– Hồi đó chỉ là công ty nhỏ thôi ạ. Chỉ có vài người làm với nhau.
– Thế à? Thế mà mợ cứ tưởng mở công ty to, có nhiều nhân viên chứ. Thế từ hồi về đây thì kinh doanh có được không?
– Cũng bình thường ạ. Công ty mới thành lập, game cũng mới ra mắt nên chưa có nhiều người biết đến.
– Thế tên Game là gì để tý nữa mợ thử tải về chơi thử xem. Mợ trước cũng hay chơi đào vàng với bắn cá online đấy.
– Game phát hành đầu năm tên Nguyệt Long Kích, trò này hầu như con trai chơi, chắc mợ không thích đâu.


Khi nhắc đến tựa game, Thúy bất chợt ngẩng lên, tròn xoe mắt nhìn Duy:


– Nguyệt Long Kích ấy hả anh?
– Ừ.
– Ôi game này đang hot mà. Em cũng đang chơi, lên cấp 34 rồi đấy. Bạn bè em cũng toàn chơi game này.
– …
– Em quen với Boss của game Nguyệt Long Kích thì có được ưu đãi đặc biệt gì không hả anh? Ví dụ như được tặng đồ ẩn trong game ấy.


Ai đó rất thản nhiên trả lời:


– Không.


Mợ Hiên thấy con gái mình bị tạt nước lạnh đến tận hai lần như vậy thì ngay lập tức lên tiếng mắng Thúy, mục đích chỉ để lấy lòng Duy:


– Cái con bé này, anh Duy là lãnh đạo thì phải làm đúng nguyên tắc chứ. Ai cũng xin xỏ như con có mà loạn hết à? Thích chơi game thì cứ tự chơi, không biết chỗ nào thì hỏi anh. Duy nhỉ?


Duy không trả lời, chỉ cười một cái cho qua chuyện, tôi cứ có cảm giác anh ta không thích nhắc nhiều đến mình, nhưng mẹ con mợ Hiên thì có lẽ không hiểu được điều ấy, cứ liên tục hỏi thứ này thứ kia, còn nửa đùa nửa thật bảo “hay là xin cho Thúy đến làm công ty của anh ta”.


Ông ngoại tôi nghe hỏi đến mức phát đau đầu, cuối cùng đành phải lên tiếng cắt ngang:


– Thôi cả nhà ăn cơm đi. Hỏi suốt nãy giờ, thằng Duy nó còn chưa ăn nổi miếng nào. Duy ăn đi con, cả Dương nữa, hôm nay ông dặn nấu toàn món mát mát cho mấy đứa ăn đấy.
– Vâng, ông cũng ăn đi ạ.


Ăn uống xong xuôi, Duy lại chở tôi về nhà bên kia. Tôi cứ nghĩ cả hai vẫn còn được nghỉ nốt hôm nay nên buổi chiều sẽ rảnh rỗi ở nhà cả. Không ngờ vừa vào đến phòng khách thì Duy nói:


– Ngồi đi, tôi có mấy việc muốn nói với cô.


Thực ra tôi cũng có mấy chuyện cần thương lượng với anh ta, nên nhanh chóng gật đầu, đi đến ghế sofa ngồi xuống:


– Anh nói đi, tôi nghe đây.
– Tôi sẽ không thường xuyên ở đây, công việc của tôi bận, thêm nữa ở chung cũng bất tiện nhiều thứ.
– À… ừ. Tôi hiểu. Chỉ ngại bố mẹ anh hoặc ông ngoại tôi sang bất chợt rồi phát hiện ra tôi với anh ở riêng thôi.
– Đồ đạc tôi vẫn để ở đây.
– Vâng.
– Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ về. Có việc gì cần thiết thì gọi cho tôi.
– Tôi biết rồi.
– Cô có yêu cầu gì không?
– À cũng không hẳn là yêu cầu. Tôi chỉ muốn hỏi anh một vài chuyện thôi.
– Không liên quan đến cuộc sống riêng của tôi là được.
– Không. Tôi muốn hỏi là tôi có vài người bạn, cả nam cả nữ, thỉnh thoảng nếu bạn tôi muốn đến nhà chơi thì có được không?


Tôi đoán kiểu gì Hải với Nhạn cũng nằng nặc đòi đến thăm nhà, thăm xong thì lại đòi ăn cơm ở lại, từ chối hai đứa nó thì cũng ngại. Nhưng dù gì đây cũng không phải nhà của tôi, cho nên phải hỏi chủ nhà trước.


Duy hơi nhíu mày hỏi ngược lại tôi:


– Hai người hôm ở phòng chờ cưới đó à?
– Vâng, hai đứa nó chơi thân với tôi.
– Nhà này là của cô, cô muốn sao cũng được.
– Thế cảm ơn anh trước nhé. À, với cả tôi cũng hay phải đi công tác nữa, có lần đi vài ngày, có lần thì đi cả tuần. Đây là đặc thù nghề nghiệp. Anh có ý kiến gì không?
– Không.
– Thế để khỏi bị người lớn phát hiện thì trước khi đi tôi sẽ thông báo với anh nhé.
– Ừ.


Nói xong câu này, anh ta im lặng chừng một phút, thấy tôi không ý kiến gì nữa nên Duy bảo:


– Còn gì nữa không?
– Không… hết rồi.
– Thế tôi đến công ty đây.


Anh ta nói đi là đi luôn, chẳng mang theo cái gì ngoài chiếc ipad và cục sạc điện thoại. Khi chỉ còn một mình ở nhà, tôi lại cảm thấy như vậy cũng tốt, hai đứa tôi không ngủ chung cũng chẳng có tình cảm, sống cùng đụng mặt nhau thường xuyên sẽ rất bất tiện, thế nên anh ta đến ở công ty còn tôi thì ở lại đây cũng coi như hợp lý rồi.


Mỗi tội đêm thứ hai ngủ ở đây thì lại có cảm giác hơi cô đơn…


Ngày hôm sau tôi đi làm lại, Tòa soạn không ai biết tôi cưới nên mọi người vẫn nói chuyện bình thường, chỉ có mỗi thằng cu Hải là mồm như tép nhảy, cứ lén la lén lút hỏi tôi:


– Sao rồi bà chị? Đêm tân hôn thế nào?
– Thế nào là thế nào? Mày cứ làm như không biết sao chị với lão ấy lại cưới nhau ấy.
– Nhưng biết đâu rượu say rồi tình cảm lại dâng trào thì sao? Đêm tân hôn lãng mạn thế mà không phát sinh gì thì chả phí của giời à? Bà mà không thịt ông kia thì hơi lạ đấy.


Tôi nhấc chân, giẫm lên mũi giày của nó một cái làm mặt thằng bé nhăn như khỉ ăn ớt:


– Á… chị ác vừa thôi.
– Mày thấy có khả năng chị thịt lão ấy không? Hả?
– Không, không… Chị của em không thịt trai bao giờ, chị của em ngoan nhất tòa soạn.


Tôi nghe xong thì vừa tức vừa buồn cười, nhấc chân lên rồi hừ lạnh một tiếng:


– Tha cho mày đấy.
– Ôi cái bà phát xít này. Thế tối đó không làm gì thật đấy hả?
– Không, chả gì cả. Mỗi đứa một giường, mỗi đứa một phòng luôn.
– Chắc lão này xơi gái đẹp quen rồi, gặp chị thì không cứng được.
– Muốn bị dẫm chân nữa không.
– Ấy… khoan. Em cung cấp cho chị một thông tin.
– Tin gì?
– Chị đừng có buồn đấy nhé. Chị thề đi.
– Ừ, nói đi.
– Em hóng hớt được phong phanh ông chồng chị đúng là đang cặp với con bé người mẫu kia thật đấy. Hôm qua thấy con bé đó đăng hình tay đeo nhẫn kim cương lên Facebook rồi ghi status là “thank you for my love”. Dân tình mạng đang đoán già đoán non nhẫn đó là do nó được bồ tặng.
– Rồi sao nữa?
– Em thấy thương hiệu kim cương đó giống hệt với thương hiệu kim cương của nhẫn cưới chị chứ sao nữa. Chị thấy tình cờ không? Trước bắt gặp chồng chị đi uống cafe với con bé kia, giờ lại nhẫn kim cương cùng thương hiệu với chị. Thế chả phải là cùng một người tặng à?


Tôi nhìn chiếc nhẫn cưới đeo trên tay mình, tự nhiên lại thấy viên kim cương kia làm chói đau cả mắt, chẳng hiểu sao lúc ấy trong lòng lại thấy ghét nó cực kỳ, nhưng mà rồi lại cũng chẳng nỡ tháo ra.


Tôi giả vờ không buồn quan tâm, thản nhiên đáp:


– Kệ thôi, dù gì cũng chẳng có tình cảm. Ông ấy thích làm gì thì tùy, chị mày chả quan tâm.
– Sao lại không quan tâm được, trên danh nghĩa vẫn là chồng chị chứ.
– Nhưng có phải vợ chồng thật đâu?
– Không thật cũng không nên cho con khác hốt tiền của chồng mình thế được. Hôm qua cái Nhạn bảo em tư vấn cho chị hai cách, em thấy cũng hay ho đấy.
– Cách gì, nói thử xem.
– Nếu chị không thích lão ấy thì lão ấy đi cặp kè được, chị cũng đi tìm bồ đi, kiếm anh nào sáu múi ngon ngon zai vào mà hưởng thụ. Tội gì tối phải ôm gối nằm không trong khi lão chồng thì tay ôm gái.
– Ý kiến hay, tiếp cách thứ hai đi.
– Cách thứ hai là dù gì lão ấy cũng ngon trai, lại lắm tiền nữa, quan trọng hơn còn đang là chồng chị. Chị câu lão đi. Làm lão thích chị mới là cao thủ.
– Làm lão ấy thích chị để làm gì cơ?
– Ơ bà này ngơ thế? Chồng bà thì bà hốt, bà xơi được lão ấy thì bà lãi chứ bà thiệt gì đâu. Này nhé, trai đẹp là của bà, tiền là của bà, chồng cũng là của bà nốt, thế có phải sướng không nào.
– Thôi xin phép mày cho chị chọn cách một.
– Hả? Sao thế?
– Tính khí lão này không ưa được đâu. Lầm lầm lì lì, xa lánh đám đông, cơ mặt bị liệt, lúc nào cũng chả có biểu cảm. Tóm lại lão không phải gu của chị, mà chị cũng chả phải gu của lão.
– Thế mà lại lấy nhau được, đúng chịu vợ chồng bà đấy.
– Thế mới hay chứ. Thôi làm việc đi.


Công việc của tôi rất bận nên chẳng có thời gian đâu mà nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy lòng hơi khó chịu chốc lát rồi cũng thôi. Tôi tự an ủi mình rằng, dù sao anh ta chịu lấy tôi là đã quá tốt với tôi rồi, đang được tự do cặp kè với toàn minh tinh mà bỗng dưng phải ràng buộc cuộc đời lại với tôi, như thế thiệt cho anh ta quá rồi còn gì. Một kẻ như tôi chẳng có lý do gì để khó chịu với cuộc sống riêng Duy cả.


Nghĩ thế nên tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng đi rất nhiều, sau rồi cũng không để ý nữa. Mỗi ngày tôi đều bận rộn với công việc, không đi săn tin thì cũng vùi đầu ở tòa soạn viết bài, tối về chỉ ăn qua loa một tô mì hoặc là chẳng ăn gì cả, cứ như thế cho đến hôm cô chú Tùng gọi điện thoại sang, bảo muốn qua nhà thăm vợ chồng tôi, tôi mới chợt nhận ra đã gần cả tuần rồi mình chưa gặp Duy.


Tôi tức tốc nhắn tin báo cho anh ta:


– Tối nay bố mẹ anh bảo muốn đến ăn cơm, anh có về được không?
– Được. Khoảng tám giờ.
– Bố mẹ anh thích ăn gì? Bình thường nấu mặn hay ngọt? Có phải kiêng đồ gì không? Có ăn được cay không?
– Cô nấu được không?
– Được, nhưng tôi không biết bố mẹ anh có ăn được không.


Tôi vẫn nhớ ngày xưa lúc mới về nhà ông ngoại, mình nấu ăn theo phong cách của vùng Tây Bắc thì hầu như chẳng ai ăn được, mợ Hiên còn bảo tôi tốt nhất từ giờ đừng vào bếp nữa. Bây giờ lần đầu tiên nấu cơm cho gia đình chồng, tôi cũng sợ họ chê nên cảm thấy có chút áp lực.


May sao có lẽ Duy cũng đoán được điều này, cho nên ít phút sau anh ta gửi lại một tin:


– Sáu giờ tôi về.


Tôi định nhắn “không cần đâu, anh cứ nói để tôi tự nấu”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại xóa đi rồi trả lời:


– Thế tôi đi mua đồ trước nhé.


Anh ta không trả lời nữa, tôi cũng tất tất tưởi tưởi chạy như bay khỏi tòa soạn rồi phi ra chợ, mua cả đống thực phẩm tươi mang về. Khi tay xách nách mang túi to túi nhỏ về đến chung cư thì tình cờ lại đụng mặt Duy ngay ở cửa thang máy.


Tôi thở hồng hộc nhìn anh ta:


– Anh về rồi à?
– Ừ.
– Tôi vừa ra chợ mua được cá, rau cải, tôm, với cả thịt bò nữa. Giờ làm món gì được nhỉ?


Duy chậm chạp vươn tay ra cầm lấy đống đồ nặng trịch trên tay tôi, vẻ mặt rất thản nhiên đáp:


– Nấu bừa đi.
– Hả?…
– Bố mẹ tôi dễ tính, ăn gì cũng được.
– À, thế à? Đưa đây tôi xách cho, mấy túi này bẩn với cả có cá tanh nữa, dính bẩn vào người anh đấy.
– Bấm thang máy đi.


Thấy anh ta không có ý định đưa lại túi đồ cho tôi, tôi cũng không khách sáo nữa, rảnh tay bấm thang máy đi lên nhà.


Lúc vừa vào nhà cái là tôi phi ngay vào phòng để thay đồ, khi đi ra đã thấy Duy đã xắn tay áo làm cá, áo vest thẳng thớm của anh ta bị cởi ra vắt trên ghế.


Anh ta không phải kiểu người chuộng đồ đen, nhưng tôi để ý thấy Duy thường xuyên mặc sơ mi màu xanh đậm hoặc màu xám, nước da anh ta vừa trắng vừa mịn, môi đỏ nữa, nếu mặc đồ sáng màu thì có vẻ hơi thư sinh, nhưng vì hay mặc đồ tối màu nên nhìn Men cực kỳ. Kể cả khi xắn tay áo đứng trong bếp thế này cũng vẫn rất cuốn hút, rất đàn ông, làm tôi không nhịn được liếc đến hai lần.


Tôi giả vờ hắng giọng, đi lại gần nhìn con cá đang được mổ bụng dưới thớt của anh ta:


– Anh làm cá à? Định nấu canh cá hả?
– Ừ.
– Thế tôi nhặt rau nhé. Rau xào thịt bò. Canh cá. Tôm chiên. Thế được không?
– Tùy cô.


Tôi bắt đầu quen dần với cái kiểu “thích làm gì thì tùy, không quan tâm” của anh ta, cho nên không buồn chấp, chỉ im lặng ôm theo rổ rau rồi ngồi xuống nhặt. Nhặt mấy bó đầu không sao, đến khi gần cuối mới phát hiện ra có một con sâu xanh lè trơn nhẵn đang ngọ ngoạy bám trên lá. Tính tôi trước giờ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi sâu, nhìn thấy sâu thì lông gà lông vịt trên người dựng đứng hết cả lên, lúc ấy suýt nữa thì buột miệng hét nhưng may sao kịp phanh lại.


Tôi sợ Duy nhìn mình như con điên nên đành nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi đứng dậy, mon men đi lại gần anh ta:


– Này…
– Gì?
– Tôi…. nhờ anh một việc… được không?


Thấy mặt tôi xanh mét như tàu lá, anh ta mới tạm dừng tay, nhíu mày hỏi tôi:


– Có chuyện gì thế?
– Có con sâu… anh bắt giúp tôi được không?
– Ở đâu?
– Trong rổ rau ấy… cái con đang ngoe nguẩy kia kìa. Anh bắt nó bỏ vào thùng rác đi.


Lúc đó tôi cũng ý thức được giọng mình đang run, nhưng lát sau còn cảm nhận thấy một ánh mắt quái dị đang dán chặt lên người tôi. Tôi biết kiểu gì anh ta cũng coi thường mình, nhưng so với coi thường thì tôi sợ sâu hơn, nên muốn nghĩ gì thì mặc kệ anh ta.


Duy nhìn tôi một lát rồi đành hạ dao xuống, xoay người đi đến nhặt con sâu ở rổ cho tôi. Nhưng anh ta không vứt ngay mà còn cầm nó lên rồi hỏi một câu:


– Con này mà cũng sợ à?
– Sợ… gì mà sợ… tại tôi ngại cầm nó thôi.
– Thế à?


Vừa nói, cái lão này còn vừa giơ nó về phía tôi, lúc ấy hoảng quá không nghĩ ngợi được gì, vội vàng chạy như bay ra chỗ khác, mỗi tội luống cuống nên ngón chân út mắc luôn vào chân bàn, ngã một cái dập mặt.


Đang choáng chưa định hình được mình đau chỗ nào thì đã có người nâng tôi dậy, sau đó tôi mờ mịt tự bò lên ghế ngồi. Cái lão Duy rõ ràng làm tôi ngã mà còn khinh bỉ bảo tôi:


– Mắt mũi cô kiểu gì thế?
– Tại anh cầm con sâu dọa tôi trước chứ. Anh không dọa tôi thì còn lâu tôi mới ngã.
– Đúng là phiền phức.
– Kệ tôi.


Anh ta không thèm nói nữa, đứng dậy tiếp tục nấu nướng. Tôi ngồi thở một lúc, hết đau rồi cũng định đứng dậy phụ anh ta, không ngờ vừa nhúc nhích thì Duy nói:


– Ngồi yên đi, đừng làm vướng tay vướng chân tôi.
– Anh nói đấy nhé.


Kết quả là một mình anh ta tự nấu hết, tôi ngồi trên ghế vừa ngắm trai vừa gặm táo, tới khi bố mẹ chồng gần sang mới đứng dậy xếp đồ.


Cô Thu nhìn thấy tôi loay hoay dọn đồ ăn lên bàn lại tưởng tôi siêng lắm, vừa vào đã mắng Duy:


– Thằng Duy đâu rồi mà lại để con nấu nướng một mình thế này? Nhà có hai người thì phải phụ vợ chứ? Duy.


Tôi biết nói dối thì ngượng mồm nhưng mà vẫn đành phải mặt dày bảo:


– Anh Duy vừa đi tắm mẹ ạ. Nãy anh ấy cũng nấu phụ con. Bố mẹ vào đi, đợi con tý, sắp xong rồi.
– Bố mẹ vừa đi mấy cửa hàng để thu tiền nên mới về muộn, nếu không thì cũng tranh thủ về sớm nấu với con đấy. Khổ thân. Sao mà nấu nhiều món thế này? Bố mẹ có ăn mấy đâu.
– Mấy khi bố mẹ mới sang, nấu nhiều nhiều ăn cho vui chứ.
– Cái con bé này… thế ở đây đã quen chưa? Thằng Duy có bắt nạt con không? Nếu nó mà dám bắt nạt con thì cứ nói với mẹ.
– Không ạ. Anh Duy tốt mà.
– Tính nó từ xưa đến giờ đã ít nói rồi, con đừng buồn nhé. Với cả nó cũng không hay thể hiện tình cảm nữa, với bố mẹ mà nó cũng cứ lầm lầm lì lì cả ngày ấy chứ. Nhưng mà bụng dạ nó thì tốt lắm.
– Vâng, con biết mà. Từ hôm cưới xong đến giờ con với anh Duy bận quá, chưa sang thăm bố mẹ được. Để cuối tuần này con với anh về.
– Ôi giào, bố mẹ bận, ở cửa hàng suốt, chúng mày sang làm gì. Không cần phải câu nệ những việc ấy. Với cả con cũng hay gọi điện cho mẹ còn gì. Lúc nào rỗi thì bố mẹ sang chơi.
– Vâng.


Tôi với cô Thu vừa nói đến đó thì Duy đi ra, cô Thu thấy con trai thì tiện miệng cằn nhằn thêm vài câu về chuyện anh ta không chịu phụ tôi nấu nướng, may sao Duy cũng chẳng buồn vạch trần tôi mà chỉ nói:


– Con đói rồi, ăn cơm thôi.


Trong bữa ăn, mẹ chồng tôi cũng nói bóng gió chuyện nhanh nhanh muốn có cháu bế, Duy thì không ý kiến gì, còn tôi cũng chỉ vâng dạ cho qua chuyện. Cô Thu nói:


– Vâng dạ gì nữa. Năm nay thằng Duy ba mươi rồi, đẻ đi không sau lại cha già con mọn. Với cả ông cũng ngóng được bế chắt nữa. Cấm chúng mày kế hoạch đấy nhé.
– Vâng, bọn con biết rồi.
– Cái Dương ăn nhiều vào lấy sức mà còn bầu bì. Nãy bố mẹ đi qua cửa hàng sữa thấy có mấy hộp sữa với cả thuốc bổ cho phụ nữ trước khi mang thai nên mua luôn cho con đấy. Mẹ để trên bàn trong phòng khách. Tý nữa xem hướng dẫn sử dụng thế nào rồi uống nhé.


Tôi liếc sang nhìn Duy một cái, thấy vẻ mặt anh ta vẫn hờ hững như thường, không có thái độ gì như muốn lên tiếng nói đỡ chuyện sinh con cho tôi nên tôi đành phải gượng gạo cười, quay sang hứa với bố mẹ chồng sẽ uống thuốc bổ đầy đủ.


Thực ra tôi nghĩ mình còn trẻ nên chưa muốn vướng bận con cái, với cả đẻ con cũng là một vấn đề nan giải, bởi vì có đối tượng nào cho giống để tôi có bầu đâu. Có uống mấy thứ đắt tiền đó thì cũng vô dụng thôi…


Sau khi bố mẹ chồng về rồi, tôi cứ nghĩ Duy cũng sẽ về công ty luôn nhưng anh ta lại ngủ lại. Đêm đó chúng tôi vẫn mỗi đứa một phòng, cách nhau một bức tường, tôi nằm bên này đột nhiên lại có cảm giác hơi lạ lạ, loay hoay nghĩ mãi mới phát hiện ra rằng: Thì ra có anh ta ở nhà nên tôi thấy nơi này dường như trở nên ấm cúng hơn….


Chậc… cái gã này nếu không lăng nhăng và tính tình dịu dàng hơn một chút chắc là được điểm 10 hoàn hảo rồi đấy. Mỗi tội đào hoa quá, lại chả bao giờ thích nói mấy lời thừa thãi, cho nên dù có đẹp trai đến mấy thì tôi cũng không mê nổi anh ta.


Thêm mấy ngày nữa trôi qua, tôi vẫn mụ mẫm đầu óc với công việc nên hầu như suốt ngày rong ruổi ngoài đường, chạy đi chỗ này chỗ nọ để kiếm thông tin viết báo. Mãi mới có một hôm đến tòa soạn sớm rồi ra về sớm được, thế mà mới ló đầu xuống sảnh đã thấy có người đứng dưới đợi sẵn, không cần hỏi cũng biết là đang chờ hỏi tội tôi.


Diễn viên Thanh Huệ dù đeo kính, đội mũ, bịt khẩu trang kín mít nhưng tôi nhìn cái túi Hermes hàng hiệu cả trăm triệu kia là nhận ra được ngay. Không muốn phiền phức nên tôi định tìm đường khác để tránh, ai ngờ vừa quay đi thì đã nghe tiếng Huệ gọi:


– Này.


Tôi vờ như không nghe thấy, tiếp tục rảo bước đi nhanh hơn, mỗi tội còn chưa đi được bao nhiêu xa lại nghe cô ta nói tiếp:


– Này đứng lại, nói chuyện với tôi tý đi.


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom