Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 25
Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 25
Chắc có lẽ bất kỳ ai nghe đến hai chữ “ung thư” cũng có cảm giác như sét đánh ngang tai, tôi lúc ấy cũng vậy.
Tôi cứ nghĩ mình còn trẻ như vậy không thể bị ung thư, hơn nữa tôi cũng không quan hệ tình dục bừa bãi thì làm sao có thể ung thư cổ tử cung được? Tại sao lại bệnh tật đúng vào thời điểm bây giờ? Đúng trong giai đoạn mà tôi mới bắt đầu mang thai. Tại sao vậy?
Tôi không thể nào tin được nên không làm loạn lên mà chỉ cười cười bác sĩ:
– Chắc là bác nhầm đấy ạ. Cháu năm nay mới hai mươi tám thôi, tuổi này không bị ung thư được đâu.
– Tôi cũng mong là tôi nhầm. Nhưng tốt nhất là cô cứ đi xét nghiệm đi cho chắc. Ung thư không phân biệt độ tuổi, thậm chí cả một đứa trẻ mới sinh cũng có thể mắc ung thư.
– Vâng.
– Cô đã được tiêm phòng HPV lần nào chưa?
Thật ra tôi không biết HPV là gì, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, điều kiện vật tư y tế thiếu thốn nên tôi không được tiêm một mũi tiêm phòng nào cả. Vậy nên tiêm phòng HPV chắc chắn cũng chưa.
Tôi khó khăn lắc đầu:
– Chưa ạ.
– Thế thì cũng nan giải đấy. Thôi, cứ xét nghiệm đi.
– Vâng. Để cháu làm xét nghiệm ạ. Giờ có làm luôn được không hả bác sĩ?
– Hai vợ chồng cô quan hệ tình dục bao lâu rồi?
– Dạ, từ hôm qua ạ.
– Vậy kiêng quan hệ 3 ngày rồi quay lại đây làm xét nghiệm Pap trước.
– Vâng ạ.
Sau khi từ bệnh viện trở về tôi như người mất hồn, cảm thấy những thứ hạnh phúc mà mình gần như đã chạm đến đột nhiên lại cách
xa tôi đến cả ngàn cây số. Không muốn tin, cũng không thể tin, niềm vui của ngày hôm qua khi thử thai hai vạch bây giờ cũng bị tạt một gáo nước lạnh, lặng lẽ tắt ngấm.
Tôi vào phòng rồi khóa trái cửa lại, không khóc cũng không tìm ai tâm sự, chỉ lặng lẽ mở điện thoại ra rồi vào goole tìm kiếm thông tin về bệnh ung thư cổ tử cung. Giống như một thói quen của nghề phóng viên vậy, tôi nghĩ mình cần phải mạnh mẽ để hiểu thứ mình đang chuẩn bị đối mặt là cái gì, sau đó mới tính đến chuyện chống đỡ với nó ra sao.
Trên mạng có nói rất nhiều về loại bệnh này, đại loại đây là một dạng ung thư thường gặp ở phụ nữ, thậm chí theo một số liệu điều tra thì trên thế giới cứ 4 phút lại có một người phụ nữ chết vì ung thư cổ tử cung.
4 phút lại có một người chết… đọc đến dòng ấy cũng không biết diễn tả cảm xúc của tôi lúc ấy ra sao nữa, chỉ thấy chân tay bắt đầu bủn rủn cầm không nổi điện thoại. Tôi tự hỏi rằng mình sẽ chết à? Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để chết, vả lại cũng chưa sinh con của chúng tôi ra nên tôi không thể cam tâm chết được. Bệnh nặng thế này chắc là bác sĩ chẩn đoán nhầm đấy, tôi thấy mình đang còn khỏe mạnh lắm, chắc là bác sĩ đùa tôi thôi…
Tôi không muốn tin cũng chẳng thể tin, cứ tự động viên mình rồi lại điên cuồng lục tìm khắp các trang web về bệnh này. Tôi không ăn không uống gì cả mà cứ nằm trên giường thế đến tận chiều tối, Duy về nhà thấy tôi khóa trái cửa mới đứng bên ngoài gõ cửa phòng tôi:
– Dương.
– À… em đây.
Nghe giọng anh, tôi mới giật mình lồm cồm bật dậy rồi chạy ra mở cửa. Duy nhìn thấy sắc mặt tôi rất kém mới khẽ nhíu mày:
– Sao thế? Bị ốm à?
– À… vâng. Nãy em hơi đau đầu nên nằm ngủ. Chưa nấu nướng gì cả, anh tắm đi rồi đợi em một lúc.
– Mệt thì cứ nghỉ đi, anh nấu cũng được.
– Em ngủ một giấc đỡ rồi, nấu tý là xong ngay ấy mà. Anh cứ đi tắm đi.
Tôi sợ anh phát hiện ra tâm trạng mình không tốt nên nói xong còn cố nặn ra một nụ cười, Duy thấy tôi như vậy nên cũng không bắt tôi đi nghỉ nữa mà đành gật đầu một cái rồi quay người đi tắm.
Bữa cơm tối đó lẽ ra tôi sẽ đưa cho anh xem phiếu siêu âm, nói với anh chúng tôi đã có con rồi, nhưng bây giờ đột ngột xảy ra chuyện kia nên dù không muốn thì tôi vẫn phải gác lại tất cả. Tôi không hé miệng nói về chuyện tôi mang thai, càng không dám nói với anh về việc bác sĩ chẩn đoán bệnh của tôi, suốt bữa ăn chỉ cố tỏ ra thật tự nhiên rồi hỏi han anh mấy chuyện linh tinh.
Tất nhiên là anh không nghi ngờ gì, vẫn lặng lẽ gắp cho tôi mấy miếng thịt mềm nhất rồi bảo tôi “ăn nhiều vào”.
Trong suốt mấy ngày tiếp theo, để có thể xét nghiệm Pap nên tôi đã nói dối là mình đang đến kỳ kinh nguyệt, từ chối chuyện thân mật giữa tôi với anh.
Vật vã chống chọi với cảm giác lo sợ suốt ba ngày trời, tôi lại lết đến viện làm xét nghiệm sàng lọc ung thư cổ tử cung, chờ đợi suốt hai tiếng, có lẽ cũng là hai tiếng dài nhất trong đời, cuối cùng kết quả phát hiện ra có các tế bào bất thường trong cổ tử cung của tôi. Bác sĩ lại khuyên tôi làm sinh thiết để khẳng định lại một lần nữa.
Có lẽ lần này đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi nên tôi bắt đầu tin mình bị bệnh, chỉ là chấp nhận chuyện này đối với một người vừa mới mang thai là rất khó, cho nên tôi nuốt khan một ngụm nước bọt rồi run run hỏi:
– Cháu đang có thai. Nếu như bị ung thư thật thì làm sao hả bác sĩ? Có giữ lại được thai không ạ?
– Còn phải xem là ở giai đoạn nào. Nếu giai đoạn đầu thì có thể đợi sinh con ra rồi điều trị, nhưng suốt cả quá trình mang thai vẫn phải theo sát diễn biến bệnh. Ở các giai đoạn 2, 3, 4 thì việc giữ lại thai rất khó khăn. Vì nếu tế bào ung thư lan rộng thì phải khoét chóp cổ tử cung hoặc cắt bỏ hoàn toàn tử cung, nguy cơ sinh non và không giữ được thai là rất khó.
Vị bác sĩ kia đẩy gọng kính lên cao, che nếp nhăn nơi khóe mắt rồi thở dài:
– Em bé của cô đang còn quá nhỏ, mới chỉ gần năm tuần, chỉ sợ không chống chọi được.
– Vâng.
– Làm sinh thiết xong rồi quyết định sau nhé.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn bác sĩ.
Thời gian ấy đã là cận tết Nguyên Đán nên bác sĩ hẹn tôi qua tết sẽ trả kết quả sinh thiết, thời gian chờ đợi tôi cứ ăn ngủ bình thường, giữ tinh thần lạc quan mới tốt cho việc điều trị nếu có bệnh và tốt cho cả việc mang thai của tôi.
Thực ra tôi nghĩ nếu như một mình tôi bị bệnh thì không sao cả, tôi sẽ điều trị, có chết cũng phải sống nốt những ngày tháng vui vẻ đã. Nhưng bây giờ trong bụng tôi còn một sinh linh bé bỏng nữa, con đang còn nhỏ quá, yếu ớt như thế thì tại sao lại phải chịu bệnh tật cùng tôi? Tại sao lại phải đau đớn cùng tôi?
Tôi không muốn thế, cũng không muốn mất con, nhưng đứng ở bên bờ vực sống chết và đau khổ, tôi chỉ có thể lựa chọn một mình chịu đựng tất cả. Bởi vì tôi hiểu rất rõ một điều, nếu như anh biết hoặc ông ngoại tôi biết, cả hai người chắc chắn sẽ đau lòng.
Những chuyện đau lòng thế này tốt nhất cứ để mình tôi chịu là được rồi, không cần phải kéo theo ai đau lòng như tôi…
Bởi vì nghĩ thế nên những ngày tiếp theo tôi sống rất nhẹ nhàng, trước mặt mọi người thì cứ cười nói vậy thôi chứ trong ruột gan chưa bao giờ thôi nhức nhối. Cũng trong thời gian này tôi bắt đầu nghén, ngửi thấy mùi cá tanh là buồn nôn, ngửi thấy mùi dầu mỡ cũng buồn nôn, cho nên hôm nào cũng lén lút bịt khẩu trang nấu nướng từ trước khi Duy về nhà để anh không phát hiện ra.
Cái Nhạn thấy mặt tôi càng ngày càng xanh xao mới hỏi:
– Sao dạo này em thấy chị yếu đuối thế? Ốm à hay làm sao?
– Ừ, mấy hôm trở trời, ốm mà.
– Bình thường bà khỏe như trâu mà tự nhiên ốm thế thì hơi nghi ngờ đấy nhé. Hay là đi khám đi xem thế nào.
– Cảm cúm sơ sơ mà cũng phải đi khám à? Dở hơi thế. Dạo này mày với thằng Hải vẫn ấm êm đấy chứ?
– Ôi lão ấy đang đòi cưới, mà cãi nhau suốt nên em chưa muốn cưới.
– Cưới sớm đi để chị còn tham dự chứ.
– Cưới sớm hay cưới muộn thì đằng nào bà chẳng tham dự được. Mà khoan. Bà định đi đâu à mà lại nói thế?
Thực ra tôi sợ tôi chết, người bị bác sĩ chẩn đoán là có thể bị ung thư mà, lúc nào cũng sợ mình chết rồi sẽ bỏ lỡ những điều quan trọng thôi. Nhưng mà tôi không muốn nói ra với Nhạn điều đó nên chỉ bảo:
– Chẳng đi đâu cả, chị sợ tự nhiên ghét chúng mày nên không chơi với chúng mày nữa.
– Vớ va vớ vẩn. Tình bạn thân thiết sáu năm rồi, bảo thôi là thôi được đấy. Bà có thôi ông Phong thì em tin, chứ thôi bọn em thì còn lâu em mới tin.
– Cái con bé này…
– Thế lâu nay chị với Phong vẫn im lặng thế à? Làm cùng tòa soạn mà không ai nói với ai câu gì à?
– Ừ, chị chuyển sang bộ phận khác rồi nên ít gặp nhau. Với cả gần tết nhiều tin nên Phong cũng đi săn tin suốt ấy mà.
– Em nghe anh Hải nói cậu ấy vẫn mua đồ ăn sáng đều đều cho chị hả?
– Ừ, ngày nào cũng mua, nhưng chị không ăn.
– Rõ khổ. Chắc ông ấy thích chị lắm, bị từ chối rồi mà vẫn không chịu thôi.
– Kệ đi, chắc một ngày nào đó rồi cũng chán thôi.
– Ừ, chắc là thế.
– Tết năm nay chị đi đâu không? Hai tám tết rồi, nhanh thật nhỉ?
– Ừ, năm nay không có nhà ông ngoại để về nữa nên chỉ về nhà bên này thôi, mày với Hải nhớ qua chúc tết uống rượu đấy nhé.
– Yên tâm. Chỉ ngại ông Duy nhà chị thôi.
– Anh ấy dễ tính mà. Trước chị hỏi bạn bè em đến nhà được không, anh ấy bảo đó là nhà của chị, chị muốn sao cũng được. Mày thấy không, nhà của chị đấy, hai đứa chúng mày cứ qua tự nhiên đi.
– Ok ok. Yên tâm.
Những năm trước chưa lấy chồng thì tôi ăn tết bên nhà ông ngoại, không hẳn là vui vẻ lắm nhưng ít ra còn được gần người thân. Năm nay có nhiều chuyện xảy ra khiến tôi không về bên đó được nữa, lại đang bị bệnh tật thế nên những ngày giáp tết lại càng nhớ nhà và ông ngoại nhiều hơn.
Thấy mọi người nô nức về với gia đình thì tôi cứ buồn mãi, tủi thân nên chui vào chăn rấm rức khóc. Đang sụt sịt thì tự nhiên lại thấy ông ngoại gọi điện đến, sợ ông biết mình khóc nên tôi phải hắng giọng mấy hơi mới dám ấn nút nghe máy:
– Ông à?
– Con đang làm gì đấy? Tết mua sắm được nhiều chưa?
– Con mới mua được một chậu hoa đồng tiền nhỏ thôi ông ạ. Với một ít bánh kẹo nữa.
– Ừ. Năm nay có nhà riêng rồi thì cũng sắm sửa cho đầy đủ con nhỉ?
– Vâng. Nhà bên ấy đã sắm tết đủ chưa hả ông?
– Ừ, đủ rồi. Ngày mai làm cơm tất niên, con với Duy sang nhé.
Ở căn nhà ấy có năm người thì bốn người không thích tôi, cho nên tôi định từ chối. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe giọng mợ Hiên vọng vào:
– Dương sang bên này ăn tết với cả nhà cho vui đi con. Ông mời cả bố mẹ chồng con sang nữa đấy.
Sau bao nhiêu chuyện, tôi không nghĩ bà ta có thể nói năng tự nhiên như thế với mình nên im lặng không đáp. Mợ Hiên thấy vậy lại nói thêm:
– Thôi chuyện cũ qua rồi cho qua đi, dù sao bây giờ mợ với thằng cu cũng ổn cả rồi. Mình là anh em ruột thịt trong nhà, bỏ qua cho nhau được gì thì bỏ qua, mợ không chấp nhặt chuyện cũ nữa. Tết con về ăn cơm cho đông đủ. Nhà cũng có bao nhiêu người đâu. Về cho ông vui.
Ông ngoại tôi cũng lên tiếng giảng hòa cho mối quan hệ của tôi và bà ta, ông bảo với tôi:
– Mợ đã nói thế rồi thì con sang đi, không phải ngại gì cả. Mọi người đều mong con về mà. Về mà bế thằng cu nữa chứ.
Tôi không muốn đặt chân về đó, nhưng vì muốn những ngày tháng cuối đời của ông được vui vẻ nên nghĩ cái gì bỏ qua được thì bỏ qua đi, cho người già thanh thản. Cho nên cuối cùng tôi đành đáp:
– Vâng, con biết rồi. Để con bảo anh Duy.
– Ừ, nhớ bảo cả nó sang đấy nhé. Đông đủ ăn cơm mới vui.
– Vâng.
Tối hôm đó Duy về nhà, còn có cả anh Minh đi theo nữa, ông ấy cầm theo một cành đào Nhật Tân mini và cả một giỏ hoa quả đầy ú ụ đi theo, vừa thấy tôi đã cười toe toét:
– Hello chị dâu.
– Anh Minh đến chơi đấy à?
– Anh với sếp vừa đi lượn mua được cành đào này đẹp không? Cành này anh Duy chọn mãi mới ưng đấy.
Nghe thế, tôi mới hơi ngạc nhiên quay sang nhìn anh, thấy mặt Duy không biểu cảm gì cả, chắc làm việc tốt thì ngại nên chỉ lẳng lặng đi vào nhà. Tôi không nghĩ anh cũng quan tâm đến việc trang trí nhà cửa để đón tết như vậy nên cứ tủm tỉm cười mãi, nhưng không dám cười to sợ ai đó “xấu hổ” rồi lại trút giận lên anh Minh.
Tôi lon ton đi lấy bình rồi cùng anh Minh cắm cành đào, xong xuôi tự nhiên lại thấy nhà ấm cúng hơn hẳn, mỗi một chút sắc xuân từ cánh đào thôi cũng cảm nhận được không khí tết ngập tràn khắp nơi.
Anh Minh phủi phủi tay nói:
– Đấy, cắm thế này đẹp nhỉ? Nhìn nhà cửa có không khí tết hơn hẳn đấy. Mai em lấy lì xì treo vào cho đẹp.
– Vâng. Anh đã mua gì cho nhà anh chưa?
– Chưa, mọi năm anh không mua, năm nay cũng không mua.
– Sao thế?
– Vì nhà anh chẳng còn ai cả, mua cũng chỉ có mỗi mình ngắm thôi.
Nhà tôi cũng chẳng còn ai cả nên nghe anh Minh nói thế thì thấy thương lắm, tôi rất hiểu trên đời này không có gì buồn hơn tết không được sum vầy với gia đình, có về nhà cũng chẳng còn bố mẹ để đón giao thừa với nhau.
Tôi không dám an ủi, sợ anh ấy nghĩ mình thương hại nên chỉ cười:
– Thế thì anh tích cực mua đồ cho nhà em đi. Nhà em có hai người ngắm liền.
Anh Minh cũng bật cười:
– Khiếp, em khôn thế.
– Ơ, em nói thật đấy. Tết anh sang nhà em ăn tết đi, em mua nhiều thứ lắm, hai vợ chồng ăn không hết.
– Ăn không hết nên mới gọi anh sang ăn thừa đúng không?
– Sự thật bao giờ cũng phũ phàng mà.
– Thôi thế anh không ăn đâu, anh tự ở nhà pha mì tôm ăn còn hơn. Phải giữ liêm sỉ chứ.
– Em mua mấy gói trà sữa vị dâu nữa, định tết rảnh rỗi thì nấu thử uống, tiện cho anh uống ké. Anh không uống thì thôi vậy.
Nghe đến trà sữa, ông Minh ngay lập tức thay đổi thái độ, trở mặt còn hơn lật bàn tay:
– Nhà em còn một phòng trống đúng không?
Tôi ôm bụng cười, gật đầu lia lịa.
Tối hôm ấy trước khi đi ngủ, tôi có nói với Duy chuyện ông ngoại gọi về bên nhà ăn cơm tất niên. Anh nghe xong mới bảo tôi:
– Em định thế nào?
– Ông đã nói thế nên em định về.
– Ừ. Thế thì ngày mai mình về.
– Vâng.
Anh quay sang ôm tôi vào lòng, trời mùa này lạnh mà chân tôi lạnh nên Duy còn chủ động kẹp lấy bàn chân tôi để ủ ấm. Anh nói:
– Ngủ thôi.
– Vâng. Ngủ thôi.
Ngày hôm sau là ba mươi tết, hai chúng tôi được nghỉ cả nên cùng nhau đi sắm sửa ít đồ, sau đó về nhà tự dọn dẹp trang hoàng nhà cửa để đón tết.
Nhìn anh tay đầy vết bẩn vì làm thứ này thứ kia, tự nhiên tôi lại chợt nhận ra chúng tôi càng ngày càng giống một gia đình nhỏ. Chồng mồ hôi nhễ nhại vì sửa đồ trong nhà, vợ đeo tạp dề chạy lăng xăng trong bếp, và có cả một đứa con bé bỏng đáng yêu của chúng tôi nữa.
Nhưng liệu gia đình của chúng tôi sẽ kéo dài được bao lâu? Chừng nào thì tôi và anh ly hôn? Chừng nào thì tôi sẽ chết?
Tôi không biết nữa… người ta nói sinh hữu hạn, tử bất kỳ. Sinh ra có thể chọn ngày giờ được, nhưng chết thì không thể chọn thời hạn cho mình. Cho nên khi còn sống, tôi muốn lưu giữ thật kỹ những khoảnh khắc bình yên khiến người ta sẽ phải nuối tiếc này. Tôi chạy vào phòng cầm máy ảnh ra, tắt âm lượng rồi len lén chụp hình anh, chụp rất nhiều, từ lúc anh sửa cánh quạt bị bó trục đến lúc anh sửa lại bình hoa đào trên kệ tivi ở phòng khách.
Một lát sau Duy cũng phát hiện ra tôi khẽ chụp trộm nên nhíu mày:
– Chụp từ nãy đến giờ chưa chán hả?
– Ơ… em đang chụp để lấy tư liệu viết bài?
– Anh không phải nhân vật nổi tiếng, đăng hình anh lên không sợ mất view của em à?
– Sếp em bảo nếu thấy trai đẹp thì nhớ chụp làm hình minh họa để tăng lượt đọc. Anh chẳng biết gì cả.
Anh khẽ cười, quay sang quẹt tay bẩn lên mũi tôi:
– Chụp để mình em ngắm là được rồi. Đăng lên báo là anh đánh sập website của tòa soạn đấy.
Tôi bĩu môi, cái ông khủng bố về IT này không nói đùa đâu, trước viết về Game của anh mà anh còn bắt tôi xóa hết thông tin cá nhân đi, giờ đăng hình anh lên có khi ông ấy hack sập website của báo tôi mất. Cho nên tôi tự biết thức thời, hạ máy ảnh xuống rồi đi vào trong phòng, không quên nói một câu:
– Em biết rồi, chỉ để mình em ngắm thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook