• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mê Tình Loạn Ý (37 Viewers)

  • Chap-504

Chương 504: Cứu giúp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lê Châu Sa mơ mơ màng màng mở to mắt ra thì lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Phan Huỳnh Bảo.



Lê Châu Sa khó khăn hét lên một cách đau đớn: “Huỳnh Bảo, em sắp sinh rồi, anh nhanh... cứu lấy con của chúng ta... Huỳnh Bảo.”



“Châu Sa, đừng sợ, anh lập tức đưa em đến bệnh viện... đừng sợ.” Phan Huỳnh Bảo vô cùng sợ hãi, anh ấy cắn chặt răng, dùng một tay bế Lê Châu Sa lên. Nhưng mà thể lực của Phan Huỳnh Bảo cũng đã rất suy yếu rồi, căn bản là không thể mang Lê Châu Sa đi. Bàn tay kia đã không còn nữa, lại không có cách nào bế được Lê Châu Sa, sắc mặt của người đàn ông tái nhợt đến dọa người nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ấy tiếp tục cố gắng ôm Lê Châu Sa lên, cơ thể lắc lư đi về phía đường cái đón xe...



Một lúc sau đó, ở cách vị trí này không xa có một chiếc xe đang chạy tới đây, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo vô cùng bị thương, anh ấy cẩn thận đặt Lê Châu Sa ở trên mặt đất, sau đó lấy ô che chắn lên người cô ấy, ánh mắt quyển luyến nhìn chằm chằm vào bụng cô ấy.



“Lê Châu Sa, em phải kiên cường lên, sẽ có người tới đây cứu em, em nhất định phải kiên cường sinh con của chúng ta ra.”



Phan Huỳnh Bảo nói xong thì nhanh chóng rời khỏi đây, anh ấy trốn vào sau căn nhà của Lê Châu Sa nhìn theo bóng dáng cô ấy.



Chiếc xe kia chạy tới đây, người ở trên xe bước xuống, không phải ai khác mà chính là Lâm Thanh Tùng.



Sau khi Lâm Thanh Tùng giải quyết xong việc của mình thì vội vàng chạy tới đây tìm Lê Châu Sa.



Anh ấy biết tất cả những gì đã xảy ra với Lê Châu Sa, anh ấy rất buồn bực vì bản thân không thể ở bên cạnh cô ấy lúc cô ấy cần mình nhất.



“Lê Châu Sa, em làm sao vậy?” Lâm Thanh Tùng nhìn thấy Lê Châu Sa đang nằm trên mặt đất, trên người còn có một chiếc ô che lại, khuôn mặt điển trai của anh ấy vô cùng sợ hãi tiến lên bên cạnh cô ấy.



Lê Châu Sa đã chìm sâu vào hôn mê nhưng vẫn cảm giác được bụng mình rất đau, lâu lâu vẫn phát ra những âm thanh rên rỉ trong vô thức.



“Huỳnh Bảo, cứu con của chúng ta đi, Huỳnh Bảo...



“Cậu chủ, Cô Châu Sa cần phải sinh rồi.” Cấp dưới đi theo sau Lâm Thanh Tùng nhìn thấy dáng vẻ của Lê Châu Sa thì lập tức nói.



Sắc mặt của Lâm Thanh Tùng trầm xuống, anh ấy ôm lấy Lê Châu Sa đang nằm trên mặt đất lên cẩn thận đặt vào trong xe, đồng thời cũng sai thuộc hạ lái xe đến bệnh viện.



Sau khi xe của Lâm Thanh Tùng rời đi, Phan Huỳnh Bảo đang tránh né ở trong bóng tối nhìn theo chiếc xe lăn bánh, anh ấy gầm nhẹ một tiếng, bàn tay siết chặt lại rồi hung hăng đấm một đấm vào bức tường bên cạnh.



Lê Châu Sa... em nhất định phải kiên cường lên... cầu xin em... Lê Châu Sa.



“Huỳnh Bảo... Phan Huỳnh Bảo...



"Hít thở, hít thở sâu... đừng căng thẳng.



"Đau quá... đau quá..."



Lê Châu Sa đang nằm trên giường sinh đau khổ giãy giụa, Lâm Thanh Tùng đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng hét đau đớn của Lê Châu Sa, khuôn mặt anh ấy vô cùng căng thẳng.



“Mẹ kiếp, cô ấy rất đau, mấy người có nghe thấy không hả?”



Sắc mặt anh ấy lạnh lùng giận giữ, nắm lấy cổ áo của một vị bác sĩ ở trong phòng sinh phẫn nộ gào lên.



Lâm Thanh Tùng bước vào bệnh viện cùng với một đám vệ sĩ mặc đồ màu đen, những y bác sĩ vừa nhìn thấy đã biết Lâm Thanh Tùng là người không dễ chọc vào, thay vì nhiều một chuyện thì nên bớt một chuyện thì hơn, cho nên không ai dám làm Lâm Thanh Tùng tức giận cả.



“Anh Thanh Tùng, phụ nữ sinh con... đều đau đớn như thế này.”



Nhìn thấy biểu cảm tức giận của Lâm Thanh Tùng, vị bác sĩ bị anh ấy túm lấy cổ áo lập tức giải thích.



“Bây giờ cô ấy rất đau, có cách gì để cô ấy không phải chịu những cơn đau đớn như thế không?” Lâm Thanh Tùng nheo mắt lại, dùng ánh mắt hung ác nhìn vị bác sĩ hỏi.



Vị bác sĩ thận trọng liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, sau đó mang theo cảm giác sợ hãi lắc đầu, dáng vẻ dường như rất khó xử.



“Chuyện này... chúng tôi chỉ có thể dùng hết sức để trấn an thôi, phụ nữ lúc sinh con đều phải thế này”



“Phan Huỳnh Bảo... đau quá... a...



Tiếng hét thê lương của Lê Châu Sa lại vang lên lần nữa, âm thanh đó được truyền ra từ trong phòng sinh, hai con người của Lâm Thanh Tùng lại tiếp tục nheo lại.



Tay anh ấy đang run, mà cũng không chỉ có tay mà cả cơ thể đều đang phát run.



“Lê Châu Sa, sẽ không sao đâu, đừng sợ, sẽ không sao đâu... Lâm Thanh Tùng hít sâu một hơi rồi hét vào trong phòng phòng sinh của Lê Châu Sa.



Vị bác sĩ nhìn thấy Lâm Thanh Tùng quan tâm Lê Châu Sa như thế thì không khỏi nhìn anh ấy thêm hai lần.



Hoàng Song Thư trở về nhà thì nhìn thấy cấp dưới của Lâm Thanh Tùng đang đứng ở đây, cậu ta cũng nói cho Hoàng Song Thư biết tình hình hiện tại của Lê Châu Sa. Hoàng Song Thư không kịp suy nghĩ thêm chuyện gì, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Thanh Thảo, hai người cùng nhau vào trong bệnh viện.



Khi Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo tới đây, Lâm Thanh Tùng đang lo lắng đi tới đi lui trước cửa phòng bệnh.



Khuôn mặt tuấn tú kia lạnh như băng, ẩn chứa một luồng khí thế đáng sợ khác thường. Hoàng Song Thư thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, cô tiến lên cầm lấy tay của Lâm Thanh Tùng lắc lắc: “Lâm Thanh Tùng, tình hình của Châu Sa thế nào rồi?”



“Còn đang ở trong phòng sinh... chắc là không có việc gì đâu.” Lâm Thanh Tùng nhìn Hoàng Song Thư, giọng nói khá nặng nề.



Một chút huyết sắc trên mặt Hoàng Song Thư đã ngay lập tức biến mất không còn dấu vết.



Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn về phía phòng sinh, cô lấy mấy ngón tay véo mạnh vào lòng bàn tay của mình.



“Chị hai, chắc chắn chị ba và đứa bé sẽ không có việc gì đúng không?" Trần Thanh Thảo nắm lấy cánh tay của Hoàng Song Thư, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi lo lắng hỏi cô.



Hoàng Song Thư nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của Trần Thanh Thảo thì cũng ngẩn cả người: “Ừ, chắc chắn. sẽ tốt thôi.”



“Oa... oa... oa. Đúng lúc mọi người đang lo lắng nín thở thì tiếng khóc nỉ non của một đứa bé vang lên, lúc này tất cả mọi người mới có thể thở phào một hơi.



Hai người Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo đang nắm chặt lấy tay nhau dần dần buông lỏng ra.



“Sinh rồi... chị ba sinh được rồi.” Trần Thanh Thảo vô cùng vui vẻ cầm lấy tay Hoàng Song Thư, cô bé sung sướng hét lên.



“Ừ, sinh rồi... cuối cùng cũng sinh được rồi, thật... tốt quá, tốt quá.” Hốc mắt Hoàng Song Thư phiếm hồng, khỏe mắt cũng bắt đầu ướt át. Mà Lâm Thanh Tùng cũng nở ra một nụ cười, Lê Châu Sa đã sinh ra một đứa bé như thể là sinh ra đứa con của anh ấy vậy.



Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo không kịp chờ đợi đã phóng tới đây.



“Lê Châu Sa, tình hình của Lê Châu Sa như thế nào rồi?”



“Yên tâm đi, đứa bé rất khỏe mạnh, là một bé trai, mà thai phụ cũng rất khỏe mạnh, chỉ là vừa rồi đau quá nên đang hôn mê thôi.”



Lê Châu Sa thuận lợi hạ sinh một bé trai, bác sĩ nói đứa bé này hơn bốn ký rưỡi, rất nặng.



Hoàng Song Thư nhớ rõ lúc trước cô sinh bé Bánh Quy không có nặng như thế, vậy mà Lê Châu Sa lại có thể sinh một bé trai rất nặng, rất kháu khỉnh.



Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo cùng nói đùa với nhau, vậy sau này biệt danh của thằng bé chính là Bé bốn rưỡi rồi.



Lê Châu Sa được y tá đẩy ra, mấy người Hoàng Song Thư vội vàng chạy theo cô ấy đến phòng bệnh.



Mà đứa bé tạm thời còn đang phải đặt ở trong phòng giữ ẩm.



Hành lang bệnh viện trở nên yên tĩnh lạ thường, Phan Huỳnh Bảo trốn ở trong bóng tối nhìn thấy Lê Châu Sa được đẩy ra, thần kinh đang vô cùng căng thẳng lúc này mới thả lỏng ra.



Lê Châu Sa sinh rồi.



Mẹ, con có con trai rồi.



Phan Huỳnh Bảo từ từ ngồi xổm xuống, khuôn mặt điển trai tuấn tú phảng phất một tầng đau thương.



Anh ấy nhìn xuống cánh tay trái không còn nữa của mình, lại nghĩ đến sự căng thẳng lo lắng của Lâm Thanh Tùng đối với Lê Châu Sa, đôi mắt màu xanh lục kiên quyết đưa ra quyết định.



Lê Châu Sa nên có một cuộc sống tốt hơn, cứ để cho cô ấy coi như anh ấy... đã chết đi.



"Phan... Huỳnh Bảo?”



Khi Phan Huỳnh Bảo muốn đứng dậy rời đi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.



Cơ thể Phan Huỳnh Bảo đột nhiên run lên, trên khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh như băng.



“Anh còn muốn trốn đến lúc nào?” Lê Hoàng An không ngờ tới vừa về nước đã gặp phải Phan Huỳnh Bảo.



Lê Hoàng An đã ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp của mình từ mấy năm trước, cho nên đối với chuyện của nhà họ Trần và nhà họ Phan cũng không hiểu rõ cho lắm.



Lần này anh ta trở về nước cũng vì nghe thấy tình hình của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi. Mà không khéo chính là vừa mới bước xuống Hà Nội đã nghe nói Lê Châu Sa đang được đưa vào bệnh viện sinh sản. Vả lại mối quan hệ của Lê Hoàng An với nhà họ Trần cũng được coi là thân thiết, tính ra thì anh ta và Trần Quân Phi vẫn là bạn tốt, bây giờ nhà họ Trần biến thành cái dạng này, đương nhiên là Lê Hoàng An không thể ngồi yên không thèm quan tâm được.



“Cậu nhận nhầm người rồi.” Sau khi Phan Huỳnh Bảo nhận ra người trước mắt là Lê Hoàng An, vẻ mặt anh ấy không hề thay đổi nói.



“Nhận nhầm người, có bản lĩnh thì anh nhìn thẳng vào mắt tôi đi, rồi nói là tôi nhận nhầm người.” Lê Hoàng An cười lạnh một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Phan Huỳnh Bảo.



Phan Huỳnh Bảo biết bản thân không có cách nào giấu được Lê Hoàng An cho nên lập tức quay đầu lại nhìn anh ta, sắc mặt lạnh như băng nói: “Cậu muốn tôi phải làm thế nào?”



“Tại sao lại phải trốn tránh mấy người Hoàng Song Thư, anh có biết họ đã tìm kiếm anh rất lâu rồi không?” Lê Hoàng An nhìn thẳng vào Phan Huỳnh Bảo, hơi nheo mắt lại nói.



Phan Huỳnh Bảo không trả lời câu hỏi của Lê Hoàng An, chỉ là đờ đẫn nói: “Giúp tôi giấu chuyện này đi, có được không? Tôi còn có việc quan trọng cần phải làm.”



Trương Thiên Toàn đã biến Tập đoàn Trần Thăng và Tập đoàn Phúc Kiến thành cái dạng này, Phan Huỳnh Bảo sẽ không bao giờ buông tha cho anh ta. Còn có một Vũ Phương Thùy có ý đồ làm thương tổn đến Lê Châu Sa, tất cả những chuyện này anh ấy đều ghi nhớ, sẽ không bao giờ quên.



Anh ấy nghĩ, sau khi giải quyết những chuyện này xong thì sẽ biến mất trước mặt mọi người.



Lê Hoàng An nhìn thấy bàn tay trái trống không của Phan Huỳnh Bảo, nhẹ giọng nói: “Chuyện mà anh muốn làm, tôi biết rất rõ, đi theo tôi.”



Anh ta biết tại sao Phan Huỳnh Bảo lại không muốn gặp mặt mấy người Hoàng Song Thư, anh ta cũng tôn trọng Phan Huỳnh Bảo.



“Tôi muốn nhìn thấy con trai tôi trước.” Con ngươi vốn dĩ đang lạnh như băng của Phan Huỳnh Bảo sau khi nghe thấy lời nói của Lê Hoàng An, đáy mắt hiện lên một tia sáng rất ấm áp.



“Được.” Lê Hoàng An đưa Phan Huỳnh Bảo đến phòng giữ ẩm, Lê Châu Sa vừa mệt nhọc sinh đứa bé ra nên đang yên tĩnh nhắm mắt lại nằm ở giữa giường bệnh.



Lê Hoàng An nói mấy câu với y tá quản lý khu vực này, sau đó thuận lợi đưa Phan Huỳnh Bảo vào phòng xem đứa bé.



Làn da của thằng bé không nhăn nheo như những đứa bé mới sinh khác, trông đẹp để lạ thường, mặt mày rất giống với Phan Huỳnh Bảo.



Phan Huỳnh Bảo vươn tay ra chạm nhẹ vào tấm thủy tinh trước mặt, cặp mắt màu xanh lục bảo kia tràn đầy ôn nhu.



“Cục cưng của bố, là bố của con đây.”



Đây là con của anh ấy và Lê Châu Sa, là kết tinh tình yêu giữa hai người.



“Thằng bé rất khỏe mạnh, được đấy, xem ra Lê Châu Sa đã chăm sóc cho thằng bé rất tốt." Lê Hoàng An nhìn thằng bé đang nhắm mắt ngủ, rồi lại nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.



Vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo vẫn nhu




188041195.jpg





1893693856.jpg





1430799589.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom