• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mê Tình Loạn Ý (46 Viewers)

  • Chap-435

Chương 435: Em muốn giữ đứa bé này




*Chương có nội dung hình ảnh

Vietwriter

Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo, cô ấy cất giọng khàn khàn: "Em muốn giữ con, em muốn đứa bé này. Phan Huỳnh Bảo, nếu anh dám động vào con, em sẽ hận anh cả đời."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ngón tay Phan Huỳnh Bảo bất giác cứng đờ, anh ấy đứng dậy, đưa nửa con mắt xuống nhìn Lê Châu Sa từ trên cao.



Đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo dùng thái độ lạnh lùng, tuyệt tình này đối với Lê Châu Sa, vậy nên trong phút chốc, Lê Châu Sa bị hành động nhìn từ trên cao xuống của anh ấy dọa sợ.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phải bỏ đứa bé này." Dứt lời, Phan Huỳnh Bảo nhặt quần áo từ dưới đất lên, bắt đầu mặc vào.



Nhìn bóng lưng của anh, Lê Châu Sa không nhịn được phải gân giọng, âm thanh the thé bổ về phía Phan Huỳnh Bảo: "Tại sao phải bỏ con chứ? Phan Huỳnh Bảo, anh không yêu em đúng không?"



Động tác của Phan Huỳnh Bảo hơi dừng lại, anh ấy không nói gì, chỉ đi về phía cửa. Lê Châu Sa cầm gối ném vào lưng Phan Huỳnh Bảo, giận dữ hét: "Phan Huỳnh Bảo, anh không yêu em đúng không?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nếu như yêu cô ấy thì sẽ không bảo cô ấy bỏ con. Phan Huỳnh Bảo không yêu cô ấy.



"Mai anh sẽ cho người chuẩn bị cuộc phẫu thuật. Sẽ không làm tổn thương đến cơ thể em đâu."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phan Huỳnh Bảo." Nghe lời nói tàn nhẫn của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa không nhịn nổi nữa, cô ấy giận dữ gầm về phía tấm lưng của anh ấy.



Nhưng mà từ đầu đến cuối, Phan Huỳnh Bảo không hề quay đầu, anh ấy chỉ lẳng lặng biến mất khỏi tầm mắt Lê Châu Sa.



Lê Châu Sa che mắt, oà khóc nức nở.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Cô ấy vốn tưởng rằng nếu nói chuyện mình có thai cho Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy sẽ vui vẻ, anh ấy sẽ mong đợi đứa bé này chào đời giống như cô.



Nhưng mà sự thật đã khiến Lê Châu Sa rất thất vọng. Phan Huỳnh Bảo lại tỏ ra máu lạnh như vậy sao? Thậm chí anh ấy còn muốn bỏ con nữa.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phan Huỳnh Bảo, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp..."



Lê Châu Sa đau đớn không chịu nổi, cô ấy vùi nát tấm chăn, đồng thời dùng chất giọng khản đặc mắng Phan Huỳnh Bảo không ngừng.



Phan Huỳnh Bảo đứng ngoài cửa, nghe tiếng mắng chửi của Lê Châu Sa vọng ra từ trong phòng. Trên gương mặt anh ấy cũng tràn đầy khổ sở.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ấy từ từ ngồi bệt xuống, lấy bàn tay che đi gương mặt tuấn tú. Đứa con trời lúc nào cũng ở trên tầm cao như anh ấy lần đầu lộ ra biểu cảm đau khổ và yếu ớt lạ thường.



Sao anh ấy không yêu Lê Châu Sa được chứ? Nếu như không yêu thì anh ấy đâu cưới Lê Châu Sa làm gì?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ấy cũng từng tưởng tượng ra cảnh mình có một đứa con, nhưng mà anh ấy không thể... không thể để đứa bé ấy ra đời.



Bố à, con có con rồi, nhưng mà con phải làm sao đây?



Phan Huỳnh Bảo thả tay xuống, phóng cặp mắt màu lục đẹp đẽ ra phía ngoài cửa sổ. Nơi sâu thẳm trong đôi con ngươi ấy là đầy rẫy những đấu tranh và khổ đau.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Không thấy Lê Châu Sa đâu sao?" Hôm sau, sau khi nghe Phan Huỳnh Bảo nói không thấy Lê Châu Sa, Trần Quân Phi nhìn anh ấy với vẻ khá ngạc nhiên.



Tình cảm của Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa luôn rất tốt, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại không thấy Lê Châu Sa đâu nữa?





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em... cũng không biết. Trạng thái tinh thần của Phan Huỳnh Bảo không được tốt lắm, anh ấy nhìn Trần Quân Phi rồi đáp bằng giọng khàn khàn.



Ánh mắt Trần Quân Phi bỗng nhiên trầm xuống: "Có phải em bắt nạt Lê Châu Sa không?"



Với tính cách mạnh mẽ của và tình yêu của Lê Châu Sa dành cho Phan Huỳnh Bảo, nếu không phải Phan Huỳnh Bảo làm gì quá đáng với cô ấy thì cô ấy không đến mức đột nhiên biến mất thế này.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Phan Huỳnh Bảo phiền não lấy thuốc lá với bật lửa từ trong túi ra. Anh ấy châm thuốc, rồi cứ hút, chẳng chịu nói thêm câu gì.



Hoàng Song Thư luôn im lặng cũng dần tiêu hoá xong cuộc đối thoại vừa rồi, cô nhìn Phan Huỳnh Bảo hỏi: "Huỳnh Bảo, có phải em bắt nạt Lê Châu Sa không?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Sau khi im ắng một hồi, Phan Huỳnh Bảo mới nói với Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư: "Lê Châu Sa có thai."



"Có thai? Vậy không phải chuyện tốt à?" Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, cô hỏi Phan Huỳnh Bảo.



Lê Châu Sa luôn có một ước mơ nhỏ bé là có thể sinh con với Phan Huỳnh Bảo, bây giờ cô ấy mang thai rồi không phải Phan Huỳnh Bảo nên vui vẻ hay sao?



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng mà nhìn vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo hình như không giống đang vui vẻ cho lắm.



"Song Thư, em ra ngoài với Bánh Quy trước đi, anh nói chuyện riêng với Huỳnh Bảo một lát." Trần Quân Phi dường như biết điều gì đó, anh nhìn Phan Huỳnh Bảo, rồi nói với Hoàng Song Thư.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi, ấn đường cô khẽ nhíu lại. Mặc dù tò mò không biết giữa Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi có bí mật gì, nhưng cô vẫn nghe lời rời khỏi phòng sách.



Sau khi Hoàng Song Thư đi, Trần Quân Phi bèn dời vị trí đến cạnh Phan Huỳnh Bảo. Nhìn đứa em trai cứ buồn rầu hút thuốc nãy giờ, anh nói: "Lê Châu Sa mang thai, em không vui sao?"



Không ai nói cho Phan Huỳnh Bảo về thân thể của mình, vậy chắc hẳn anh ấy vẫn chưa biết.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng mà Trần Quân Phi không dám khẳng định, bởi suy cho cùng Phan Huỳnh Bảo là một người vô cùng thông minh, nói không chừng, anh ấy đã sớm...



"Anh cảm thấy em có thể có con của mình ư?"





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tại sao không thể?" Nghe Phan Huỳnh Bảo tự giễu, biểu cảm trên gương mặt anh tuấn của Trần Quân Phi bỗng trở nên hơi phức tạp.



"Huỳnh Bảo, em không nên nghĩ nhiều. Lê Châu Sa yêu em thì đương nhiên cũng sẽ yêu con của em. Em sẽ trở thành một người bố tốt."



Phan Huỳnh Bảo có con của mình, Trần Quân Phi thật lòng vui thay cho anh ấy.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Anh hai, anh đừng lừa em nữa. Em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng mà thật ra em đã biết từ lâu rồi."



"Em.." Lời của Phan Huỳnh Bảo khiến sắc mặt Trần Quân Phi bất chợt tối sầm.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh không ngờ rằng sự thật mà tất cả mọi người đều ra sức giấu giếm đã được Phan Huỳnh Bảo biết đến từ lâu.



"Em... biết mình ra đời bằng cách nào, em như vậy làm sao mà có con được? Em chỉ là một con quái vật mà thôi."



"Im miệng." Trần Quân Phi nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy thì không nhịn được nổi giận mắng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Ai nói em là quái vật? Em là con của mẹ với chú út, mẹ cũng thật lòng yêu thương em, em còn là em trai anh nữa, sao mà là quái vật cho được."



"Anh hai, em không thể để Lê Châu Sa sinh con."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Em... sao lại cố chấp như vậy chứ?" Trần Quân Phi nghe vậy, anh cảm thấy hơi bất lực.



Anh biết Phan Huỳnh Bảo đã đi vào ngõ cụt, không thể nào đi ra được. Trên thế giới này, người duy nhất có thể dẫn Phan Huỳnh Bảo ra khỏi ngõ cụt đó chỉ có mình Lê Châu Sa.



"Chúng ta khoan hãy nói chuyện đứa bé. Bây giờ quan trọng nhất là phải



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter



1648201653.jpg



1117478920.jpg



782231503.jpg



1339982269.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter

348855483.jpg



635568678.jpg



1700182271.jpg



317971413.jpg



1552684539.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom