• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Mẹ Kế Zombie (3 Viewers)

  • Chương 45

Chờ mong và sợ hãi là từ cùng nghĩa trong một thời khắc nào đó, người phát thiệp mời thường băn khoăn, lo lắng nhiều hơn người được mời.

Tuy rằng Z không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen nhánh híp lại một cách lạnh lùng, giống như hồ sâu chứa đầy sự đau khổ và rối rắm, khuôn mặt được ánh sáng chiếu vào, giọng nói trầm thấp và khàn khàn tràn ngập sức quyến rũ nam tính: "Chậc, do dự sao."

Hắn vươn tay nắm cổ tay cô đi về phía trước: "Em cho rằng tôi thật sự trưng cầu ý kiến của em sao? Tôi chỉ nói mà thôi, em đừng có tưởng thật. Tôi không muốn nghe em nói gì cả, tôi thích em, chỉ bằng một câu này, em phải đi cùng tôi."

Trán Vương Hiểu Thư hiện lên ba tuyến đen, bị động bị hắn lôi kéo, cố nén sự tức giận vì biết được hắn vốn không muốn sửa chữa mà chỉ lừa cô, lẩm bẩm mà như cố ý nói cho hắn nghe: "Mẹ nó, ngay cả tôi cũng lừa, thật sự là nhờ không đúng người, lão tử phí công đối tốt với anh như vậy, phí công thâu tâm đào phổi cho anh rồi!"

Z giống như không nghe thấy, cười nhạo nhìn về phía đám người Tiêu Tùng đang tránh né zombie, giống như xem một đám tôm tép nhãi nhép, Vương Hiểu Thư không nhịn được nói: "Anh không nghe thấy tôi nói à? Có chút phản ứng được không?"

"Tùy em nói, về phần nghe cái gì là chuyện của tôi." Z bình tĩnh lấy ra súng bên hông, thân người mặc áo dài trắng nhanh chóng tiến lên phía trước vài bước, một tay giơ súng nhắm, không chút do dự bóp cò.

Bang —— khói bốc lên từ gọng súng tối om, viên đạn phiếm ánh xanh đánh về phía Giải An Quân ở xa, nhưng dường như mỗi lần hắn muốn giết ai thì đều sẽ có chuyện ngoài ý muốn, lần trước là, lần này cũng là —— Nhạc Đào Lương đỡ đạn thay Giải An Quân.

"Tiểu Nhạc!" Mặt Giải An Quân tái nhợt, đỡ lấy Nhạc Đào Lương đang ngã xuống, Nhạc Đào Lương mất đi hơi thở ngay lập tức, viên đạn bắn một lỗ lớn trên ngực cô, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, nhìn có vẻ như đã chết rồi.

"Hừ, đồ quỷ làm hỏng việc." Z hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vương Hiểu Thư đang sững sờ, ý vị sâu xa nói, "Thấy được sao, nếu em không nghe lời, kết cục của em cũng như vậy."

Vương Hiểu Thư nghe vậy, thật lâu vẫn không hoàn hồn, một hồi sau mới nói: "Đủ chưa, ăn nói ngoan độc rất vui vẻ sao?"

Z cau mày, nặng nề nhìn cô, kéo cô đi về phía trước, zombie ra khỏi lồng hấp từ vũ đài đi xuống, đám người Tiêu Tùng bị vây trong góc đại sảnh yến hội, chỉ trông đợi vào vũ khí hữu hạn để chống cự.

Z mang theo Vương Hiểu Thư đi lên vũ đài, bước lên bậc thềm, màn sân khấu đỏ sẫm che khuất thân thể của bọn họ, từ chỗ cao nhìn xuống, đám người Tiêu Tùng giống như miếng thịt trên thớt.

"Người thắng diễu võ dương oai, kẻ thua không màng sống chết, em cảm nhận được sao?" Z dán vào tai Vương Hiểu Thư nói, thân thể như có ước số bạo ngược không chịu khống chế mà phóng thích ra bên ngoài, hắn gần như không có cách nào khống chế bản thân, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vương Hiểu Thư trợn trắng mắt, nhìn đám người này bị bao vậy, cô thật sự không cảm thấy có chút nào không tốt, không biết có phải vì ở lâu cùng Z mà trở nên lạnh lùng, dù sao từ lúc Tiêu Tùng nói cô là "Tiện nhân", cô liền không có ý kiến gì nữa.

Z cười khẽ một tiếng, cũng không giận, không biết từ đâu lấy ra một cái micro, mở chốt mở thử âm thanh một chút: "Chào các vị."

Dường như không vừa lòng về âm thanh, hắn kéo dài giọng cười âm hiểm trước micro, giọng cười lành lạnh làm đám người Tiêu Tùng sắp hỏng mất càng thêm sợ hãi, nhưng bọn hắn là đoàn đội hội tụ không ít thống đốc, Tiêu Trà miễn cưỡng trấn định lại, ở vòng phòng hộ cao giọng nói: "Z! Anh làm gì với binh linh của chúng tôi vậy!"

"Hừ sao? Lúc này còn có tâm tình quản người khác." Z giống như nghĩ tới cái gì, lơ đãng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, thản nhiên nói trước micro, "Tôi là người nhân từ, kẻ đáng chết vẫn còn sống." Hắn tùy ý ấn xuống nút bạc bên cạnh bậc thang, lồng giam giữ zombie lại rơi xuống, mặt đất phía sau vũ đài lên xuống luân phiên, vài lồng sắt lớn chậm rãi hiện lên trước mặt mọi người, bên trong giam giữ rất nhiều người mặc quân trang của Nguyên Tử.

Vương Hiểu Thư thấy vậy không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, thì ra người Nguyên Tử vốn mai phục ở đây, nhưng bị Z đổi thành zombie, rõ là...

"Hiện tại bọn họ đã là binh lính của tôi rồi." Z ác liệt nhếch miệng, lạnh lùng tuyên cáo quyền sở hữu.

Viên đạn của đám người Tiêu Tùng đã bắn hết, thể lực của Giải An Quân chống đỡ không được dựa vào một bên, ôm chặt thân thể (thi thể?) của Nhạc Đào Lương, tay nắm chặt một cái lọ, mặt cứng ngắc không biết đang do dự cái gì.

"Có vũ khí cuối cùng thì dùng luôn đi." Z nhàn nhã gõ lan can, thường thường lườm Vương Hiểu Thư không biết đang nghĩ gì một cái, bỗng nhiên đóng micro nói, "Thế nào, bọn họ sắp bị tôi đùa chết rồi."

Vương Hiểu Thư cười nhạt lườm hắn: "Trước khi anh làm lại không trưng cầu ý kiến của tôi, vì sao tôi phải nói với anh tôi đang nghĩ gì."

"Đáp án của em tôi không hỏi cũng biết, cho nên tôi không cần trưng cầu ý kiến của em."

"Anh thật sự hiểu rõ tôi?"

Hắn nhẹ nhàng tựa vào tường, lạnh nhạt nói: "Hoàn hảo."

Vương Hiểu Thư lạnh mặt nói: "Anh nói anh hiểu rõ tôi, nhưng anh không phải là tôi." Cô nhếch môi cười, "Tôi cái gì cũng có thể nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ nó phải nói với tôi!"

Lời của cô làm Z cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy bộ dáng hung ác này của cô làm hắn cảm thấy vô cùng phiền chán, ước số bạo ngược trong thân thể càng không ngừng kêu gào giết hại, tra tấn, giam cầm, tất cả đều tràn ngập sự kích động ác ý.

Đúng lúc này, dưới vũ đài bỗng vang lên tiếng nổ mạnh, có người nổ một lỗ hổng từ bên ngoài, là Tiêu Nhã Nhã và Y Ninh mặc váy trắng, hai người đội mũ rộng vành kỳ quái, người cúi xuống, vội vàng kéo người bị vây ở sảnh yến hội ra ngoài.

"Muốn chết." Khi nói chuyện Z giơ súng về phía Y Ninh, bóp cò, viên đạn xuyên qua sương khói vọt tới với tốc độ cực nhanh, Y Ninh nhờ người khác nhắc nhở mà miễn cưỡng tránh thoát, nhưng vẫn bị đạn xuyên qua bả vai, vô cùng đau đớn hét lên một tiếng, tuyệt vọng nhìn về phía Z.

"Thương pháp của anh tệ quá." Vương Hiểu Thư cướp lấy khẩu súng từ trong tay hắn, nổ một phát súng dưới cái nhìn chăm chú của Z, người cô bắn là Tiêu Tùng, bởi vì tất cả mọi người đều rút khỏi sảnh yến hội, chỉ có Tiêu Tùng ở cuối.

Viên đạn bắn trúng ngực Tiêu Tùng, mặt Vương Hiểu Thư không có biểu cảm trả lại súng cho Z, lạnh lùng nói: "Có thể đi xuống rồi."

"Đi xuống?" Z nhếch khóe miệng như đang vui vẻ, xoay xoay súng trong tay, thuận miệng hỏi.

"Đi xuống nhặt xác cho hắn." Vương Hiểu Thư chỉ vào Tiêu Tùng ngã ở đó, zombie đã tới gần hắn, những người khác lại không có cách nào kéo hắn ra ngoài, cho dù viên đạn không bắn chết hắn, hắn cũng sẽ chết vì bị zombie cắn xé.

"Không cần là chúng ta." Z nhìn lướt qua đám binh lính bị nhốt trong lồng, "Tôi đã nói rồi, hiện tại bọn họ là binh lính của tôi." Hắn giống như cảm khái vô hạn, "Tôi bỗng cảm thấy có một số việc không cần dùng sức lực của chính mình, nuôi một ít phế vật vô dụng đi làm chuyện râu ria này cũng được."

Vương Hiểu Thư không có cảm xúc gì nói: "Vậy anh đứng ở chỗ này đi, tôi muốn đi xuống."

"Em phải đi?"

"Đúng vậy, cách xa tôi một chút." Vương Hiểu Thư cố ý dọa hắn, "Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa, ngay cả tôi mà anh cũng lừa." Người đàn ông này thật đáng giận, không thể tha thứ hắn dễ dàng như vậy, nếu không về sau hắn sẽ càng tệ hơn, hoàn toàn không cần hoài nghi điểm này.

"Chậc, em cũng muốn trốn sao." Z tới gần Vương Hiểu Thư, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm cô.

Vương Hiểu lui về phía sau ở cầu thang hẹp: "Tôi bảo anh cách xa tôi một chút, không nghe thấy sao?"

"Nghe được." Z càng tới gần cô, nâng tay thành thạo cởi caravat ra.

Vương Hiểu Thư bỗng có dự cảm xấu: "Vậy anh còn dựa vào gần..."

"Không biết em nghĩ thế nào." Z kéo caravat xuống, lại cởi bỏ ba khuy áo sơ mi, lắc lắc caravat màu đen, bỗng cầm lấy hai tay cô, caravat dài vòng qua phía trên và phía dưới ngực cô, trói cổ tay cô ở sau lưng với cách thức kỳ lạ, lôi ra một cái đuôi thật dài, trói chặt cô theo ba đường —— bụng, dưới ngực, trên ngực.

"Tôi cảm thấy khi đứng bên cạnh em lại là xa nhất." Hắn cười lạnh nói.

"Anh muốn làm gì?" Vương Hiểu Thư bị tư thế này của hắn dọa đến, phần ngực bị caravat đè nén càng thêm gợi cảm, cô đỏ mặt lúng túng nói, "Vừa rồi là tôi chọc anh chơi, anh sẽ không tưởng thật chứ?"

"Tại sao tôi cảm thấy bây giờ em mới là chọc tôi chơi?" Z không tin tưởng cô chút nào, nhưng ai ngờ lần này là cô nói thật.

Vương Hiểu Thư vô cùng hối hận, nếu biết sớm thì đã thỏa hiệp đàng hoàng tử tế rồi, nói nhiều như vậy làm gì, cô gái, tên của cô là già mồm cãi láo!

"Anh thả tôi ra trước, tôi thật sự..." Vương Hiểu Thư còn chưa nói xong, Z chỉ bằng cái đầu cao cao đã dễ dàng treo cô lên xà nhà trên đỉnh vũ đài, độ cao của bậc thang vô cùng thích hợp, cô bay vút lên không, hô hấp có phần khó khăn.

"Đừng nóng vội, sẽ làm em thoải mái." Z cười mà không cười cởi dây lưng, xoay người nâng đùi cô lên, cả người cô bay lên, hai chân một cao một thấp bị cột vào xà nhà.

............

Vương Hiểu Thư hiểu biết tình thú giữa nam nữ, lúc này cô lập tức hiểu rõ hắn muốn làm gì.

Phạt treo!? Làm cái gì vậy! Định bạo hành sao!!

"Tôi thật sự chọc anh chơi, Z anh đừng như vậy, tôi xin lỗi anh được không, anh thả tôi xuống..." Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ yếu thế nhìn về phía hắn, chỉ cần không dùng tư thái xấu hổ này đối mặt với hắn, như vậy còn không bằng đèn treo Italy!

Z xoay mặt cô về phía mình, nắm cằm cô cười có phần điên cuồng: "Không được." Hắn dịu dàng nói, "Xin lỗi có tác dụng sao? Cho dù em cầu gối trước mặt tôi cầu xin tha thứ tôi sẽ vẫn khó chịu, tôi đối tốt với em như vậy, em còn nói muốn rời khỏi tôi." Hắn xoa xoa mặt cô, "Nhưng mà tôi vẫn quyết định tha thứ em, đây là bởi vì dù thế nào thì tâm tình cũng khó có thể trở lại bình thường giống như lúc em chưa xuất hiện, tôi cho em một cơ hội hối cải."

Vương Hiểu Thư buồn bực, rõ ràng là hắn lừa cô trước, còn làm ra nhiều chuyện hủy hoại tam quan [1] như vậy, sao lại giống như tất cả là lỗi của cô... Thế giới này đã như vậy, cô cũng không hồn nhiên đến mức tiếp tục nói chính nghĩa, cá lớn nuốt cá bé là căn bản, nói cô bị tình yêu làm mê muội cũng được, dù sao hắn là người duy nhất cô có thể tín nhiệm và dựa vào ở tận thế, hắn là sự cứu vớt của cô, là ngọn hải đăng của cô, cho dù là vì sinh tồn hay vì hi vọng trong lòng, cô cũng không thể để mình trái lương tâm rời khỏi hắn.

[1] Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.

Nhưng mà...

"Đủ! Anh mắng tôi vài câu đánh tôi hai cái tôi đều nhịn, nhưng anh đừng có được một tấc lại tiến một thước, bánh bao cũng phát cáu được chứ! Con thỏ nóng nảy còn cắn người, anh còn như vậy có tin lão tử khóc cho anh xem không!" Vương Hiểu Thư không nhịn được nói, hốc mắt bỗng đỏ.

Z rút áo sơ mi từ trong quần ra, cởi áo dài trắng, nở nụ cười tàn nhẫn với cô: "Em cũng không biết dọa." Hắn dịu dàng nói, "Tôi vốn là người được một tất lại tiến một thước, là em nghĩ quá tốt về tôi, có thế này mới khiến em nhìn rõ tôi rồi sau đó vô cùng ghét bỏ, nhưng tôi cũng không chấp nhận loại tình cảm ghê tởm sinh ra vì sự sơ sẩy của em." Hắn kéo dây trói xuống một chút, mặt Vương Hiểu Thư liền đối diện với phần bụng dưới của hắn, hắn xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Không bằng như vậy, chúng ta không cần tách ra nữa, tôi ngoại trừ cần khẩu súng để bảo vệ em thì không cần gì cả."

Vương Hiểu Thư kinh ngạc giương mắt nhìn hắn: "Thật sự?"

"Ha ha ha ha." Hắn chợt cười to, sau đó khôi phục vẻ mặt không biểu cảm, "Làm sao có thể? Đương nhiên là lừa em."

"....."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom