• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa (4 Viewers)

  • Chương 49: Đừng đụng mẹ cháu

Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya, cả tòa nhà cổ hết sức yên tĩnh.

Trong phòng phong cách châu Âu, Viêm Dạ Tước nhẹ nhàng đặt Trình Du Nhiên lên giường.

Trình Du Nhiên giống như là một con mèo lười biếng, vừa kề sát tới giường đã chuẩn bị tìm một tư thế cùng vị trí thoải mái, quấn lấy chăn vào trong ngực.

Viêm Dạ Tước nhìn dáng vẻ cô ngay cả ngủ đều không an phận, nhăn mày, dọc theo bên giường ngồi xuống, đưa tay đắp chăn cho cô.

Trình Du Nhiên đang ngủ chợt dùng một tay hất tay anh ra, trong miệng lẩm bẩm: "Tôi không muốn anh phụ trách, tôi không muốn!"

Cô cau mày, gương mặt cau có, hình như mấy năm này thường nằm mộng, đêm hôm sáu năm trước, có lẽ, đối với cô mà nói, cô không quên được.

Viêm Dạ Tước không biết những cái này, nhưng lại bị những lời cô nói làm cho nét mặt không khỏi ngơ ngẩn, những lời này, dường như anh đã là từng nghe ở đâu rồi, dáng vẻ cô ngủ say, bất tri bất giác khiến anh đưa tay khẽ vuốt tóc cô lần nữa.

Trình Du Nhiên cảm thấy có cái gì ở trên mặt cô, có chút cảm giác nhột, đưa tay gãi gãi, chép chép đôi môi hồng, vẫn ngủ say ở chỗ cũ.

Tay anh sờ nhẹ đến mặt cô, ấm áp lan tràn từ ngón tay, chảy vào trái tim lạnh lẽo, anh lại rất thích nhìn cô ngủ say sưa, dáng vẻ an tĩnh, rồi lại nhớ dáng vẻ cô ngày thường so đo cùng mình, giống như là hôm nay, cô xông lại, thở phì phò nói đừng nghĩ giao cô cho người khác.

Ở trong thế giới của anh, cho tới bây giờ đều chưa từng có ấm áp như thế, chưa bao giờ có cảm giác đó, nhưng cũng tương đối quen thuộc. . . . . .

Ẩn núp ngoài cửa, bóng dáng nho nhỏ đang đứng, Tiểu Nặc lười biếng cắm hai tay vào túi, một đôi tròng mắt đen nhìn hình ảnh trong phòng, đưa tay sờ sờ cằm, ừ, lấy kinh nghiệm quan sát nhiều năm của cu cậu mà nói, xem ra lão đại Viêm thích mẹ, khóe miệng cu cậu nâng lên nụ cười tà khí, Lợi Ân đứng ở phía sau Tiểu Nặc, dáng vẻ thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như là nó đã sớm biết chuyện này.

Viêm Dạ Tước đắp chăn thay Trình Du Nhiên, đi ra khỏi phòng đóng kín cửa, xoay người liền thấy một người một sói đứng ở cách đó không xa.

Lợi Ân nhìn thấy chủ nhân thì chạy nhanh tới, đầu cọ xát ở trong tay chủ nhân, Viêm Dạ Tước vỗ vỗ nó, ý bảo nó qua một bên, Lợi Ân rất biết điều liền đứng sang.

"Cháu ở nơi này làm gì?" Giờ này mà cậu nhóc này còn chưa ngủ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, hỏi.

Đôi tay Tiểu Nặc vây quanh ở trước ngực, một bộ đại nhân nhỏ, giương mắt nhìn về phía người đàn ông cao lớn trước mắt, không chút sợ hãi nói: "Không được cháu đồng ý, chú không thể đụng mẹ cháu." Với mấy chú trước kia thì không tính là nguy hiểm gì, chỉ là, lần này nhìn chú này không giống, mặc dù khá thích lão đại lãnh khốc này, nhưng cu cậu không muốn có người giành mẹ với mình, mẹ là của cu cậu!

Cậu nhóc này chạy tới đàm phán với mình ư? Viêm Dạ Tước cúi đầu nhìn cậu nhóc tính tình hơi giống Trình Du Nhiên, không thể không nói, bọn họ quả nhiên là mẹ con, rất kỳ quái, cu cậu nói với mình như vậy, anh thế nhưng không hề tức giận.

Viêm Dạ Tước giãn lông mày mới vừa nhíu lại, đưa tay vỗ vỗ trên đầu cậu nhóc, đang muốn đi đến phòng họp thảo luận.

Lúc này, Tiểu Nặc không phục, nghiêng đầu, mở miệng nói: "Chú đụng chạm mẹ cháu nữa, cẩn thận ba cháu không tha cho chú!"

Viêm Dạ Tước nghe thế chợt dừng bước, cậu nhóc này nói lời ngược lại đưa tới hứng thú cho anh, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Nặc, trầm giọng hỏi: "Ba cháu là người nào?"

"Ba cháu . . . . . ." Tiểu Nặc suy nghĩ ở trong đầu, ngẩng đầu, không cam lòng nhận thua nói: "Ba cháu là người rất lợi hại."

"Rất tốt, chờ ba cháu xuất hiện thì cháu hãy nói với chú những lời này." Viêm Dạ Tước cũng tò mò về người ba trong miệng cu cậu, anh thật muốn xem là một nhân vật lợi hại thế nào, "Hiện tại, cháu nên đi ngủ."

"Cháu không muốn đi." Tiểu Nặc không ngờ vị lão đại này khó trị đến thế, thật là hơi khó giải quyết, "Cháu đi tìm mẹ ——"

Cu cậu còn chưa nói xong đã bị Viêm Dạ Tước xách lên, "Mẹ cháu mệt mỏi đang ngủ, cháu mau trở về ngủ."

Nói xong, cứ thế xách cu cậu, đi thẳng tới phòng cu cậu, Tiểu Nặc không phục kêu Lợi Ân giúp mình, cu cậu thế nhưng lại quên mất Viêm Dạ Tước mới đúng là chủ nhân của Lợi Ân.

Lợi Ân theo ở phía sau, xem chủ nhân lớn, lại nhìn chủ nhân nhỏ, gương mặt khó xử, nó làm sói cũng không dễ dàng gì.

Tiểu Nặc bị ném ở trên giường, có chút không phục nhìn chằm chằm Viêm Dạ Tước, trong lòng cũng rất rõ ràng, hiện tại cu cậu không đấu lại anh, thân thể nhỏ bé cuộn vào trong chăn.

Viêm Dạ Tước thấy cu cậu nằm xuống, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, cũng không có giận Tiểu Nặc, chỉ là không hiểu, khi cu cậu nói ba nó, anh hơi giận dữ.

Xoải bước đi tới phòng họp, Tiếu Chấn Vũ cũng ở trong phòng họp, nhìn vết thương trên cánh tay anh rạn nứt, kết quả là lấy thân phận bác sỹ cầm hòm thuốc tiến lên băng bó lại giúp anh.

"Tước, lần này thật không giống cậu, làm sao lại rút lui?" Tiếu Chấn Vũ vừa băng bó vừa tò mò hỏi, anh ta biết Viêm Dạ Tước dù gặp phải chuyện nguy hiểm thế nào, cũng sẽ không rút lui, vậy mà, lần này lại bảo rút lui, thứ này cũng ngang với đem Diehl thả hổ về rừng, "Sợ rằng lần này, ba cậu nhất định sẽ tìm cậu."

Sắc mặt Viêm Dạ Tước biến thành lạnh lẽo, băng bó kỹ xong, anh mặc quần áo, vẫn trầm mặc không nói, sải bước đi đến trước bàn hội nghị.

"Lần này liên thủ cùng gia tộc Diehl hẳn là Lục Tường, lúc đó tôi có thấy Tần Tử Duệ." Nghĩ thấy Tần Tử Duệ, Phi Ưng cũng nhớ tới lần thu hồi hàng, cả đống hàng vậy mà chỉ cầm lại hai phần ba, tuy nhiên, không thấy Tần Tử Duệ đâu cả.

Lúc này, Đan Hùng cũng mở miệng nói: "Lão đại, gia tộc Diehl có hành động, chuyện lần này không giải quyết, không tốt giao phó với mấy trưởng lão và Viêm gia."

Anh làm vẫn luôn không cần giao phó trước với bất kỳ ai, nhưng lần này là chuyện của gia tộc Diehl, nếu anh không làm được, Bang chủ già nhất định sẽ nhúng tay, Viêm Dạ Tước dựa vào cái ghế, tay phải sờ sờ chiếc nhẫn trên tay trái, khí lạnh quanh thân bức người, lạnh lùng nói: "Gia tộc Diehl cũng đến lúc biến mất rồi!"

Bôn Lang có chút nghi vấn: "Lão đại, ý của anh là. . . . . ."

"Tôi nghĩ ý Tước nói là, chúng ta đã có đầy đủ cớ để hành động, không phải sao?" Văn Long nhếch miệng lên cười tà khí, lần này đã khiến cho bọn họ có cớ động thủ, "Ba nuôi đã đi tổng bộ, phủ Hội An là người nhà họ Viêm, lúc này chúng ta hành động thật đúng dịp."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom