Mới vừa rồi vài chục khẩu súng chĩa về phía đầu cô, hình ảnh giật gân đó vẫn còn ở trong đầu, hình như vẫn tồn tại kinh sợ, cô thở dài một cái, nguy hiểm thật.
Tần Tử Duệ nhanh chóng mang theo cô trở lại trong phòng, không nói hai lời liền đẩy cô lên trên giường, sắc mặt Trình Du Nhiên trầm xuống, vừa muốn mở miệng: "Anh ——"
Liền bị tay anh ta bụm chặt miệng, hai người cùng nhau ngã lên giường, khiến cho Trình Du Nhiên không thể nào động đậy được, chỉ nghe âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai: "Muốn giữ được mạng của em thì đừng động."
Âm thanh của anh ta rất nhỏ, cô lại nghe rất rõ ràng, Trình Du Nhiên quả nhiên bất động, bởi vì, cô rất rõ ràng tình huống bây giờ, Tần Tử Duệ là cây cỏ cứu mạng cô, cũng là người cô phải cẩn thận, vì vậy, cả thân thể cô cứng ngắc.
Chung quanh đen lại, bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của anh ta, sau đó nói: "Tôi sẽ không đụng em, cho nên, em an tâm ngủ cho tôi, ngày mai tỉnh ngủ, liền dẫn em rời khỏi nơi này, đưa em trở về."
Muốn cô an tâm ngủ cũng cần cho cô một hoàn cảnh tốt mới phải, trong tình huống hiện tại mà cô có thể nằm được thì đó mới là kỳ tích, nhưng lúc nghe được đối phương bảo ngày mai sẽ đưa cô trở về, cô ngược lại thở ra một hơi, được rồi, bất cứ giá nào, tự nói với mình, chỉ cần qua tối nay là tốt rồi. . . . . .
Vậy mà ở ban đêm khắp trời đầy sao này, trên biển rộng mênh mông bát ngát, một chiếc tàu thủy khổng lồ ngược gió mà đến, người nhìn vào, giống như một chiếc thương thuyền, nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện phía trên canh phòng nghiêm ngặt, mang theo một luồng sát khí, giống như cá mập khổng lồ, đánh vỡ mặt biển yên ả, dâng lên tầng tầng bọt sóng, không lâu, ngừng lại, an tĩnh trôi lơ lửng ở mặt biển đen nhánh.
Lúc này, sao lốm đốm đầy trời đêm chợt truyền đến tiếng cánh quạt xoay tròn, âm thanh phá vỡ tầng mây, cuốn lên một hồi gió nhẹ, càng ngày càng lẫn vào mùi biển, cho đến ở gần phía trên tàu thủy thì dừng lại, máy bay trực thăng chậm rãi hạ xuống, dừng ở trên boong thuyền, khi cánh quạt dần dần ngừng chuyển động, cửa máy bay mở ra ——
Viêm Dạ Tước đi xuống từ trong cửa, sau lưng có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục dã chiến đi theo, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng cùng Bôn Lang.
Viêm Dạ Tước đi ở phía trước, anh tuấn khôi ngô, khí thế lỗi lạc, đường cong cương nghị khuôn mặt cao quý, ngũ quan nguội lạnh cương nghị tựa như đao khắc, vẻ mặt lãnh khốc cao ngạo, khí thế giống như sư tử hung mãnh làm cho người ta sợ hãi, hai chân thon dài xoải bước mà đi, đôi tay cắm vào túi quần, trong lúc phất tay để lộ ra khí phách vương giả, lúc đi tới, nơi cổ áo loáng thoáng có thể thấy hình xăm kinh người.
"Lão đại." Đan Hùng một thân trang phục màu đen, giữa eo treo hai khẩu súng lục, đi lên trước cung kính mở miệng.
Viêm Dạ Tước đi thẳng tới hướng phòng họp, sắc mặt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm, thoáng nhìn hình ảnh xuất hiện trên tường.
Lúc này, Văn Long đi vào, ngực trái cùng cánh tay còn quấn băng vải, rảo bước đi vào, "Đã tra ra nội gián là ai, là Kim Vạn của Tả Long Đường."
Lần này hành trình bọn họ xuất phát chỉ cho mấy vị trong bang biết, căn bản sẽ không có người biết, Văn Long dẫn người ra căn cứ địa cùng thời điểm Tước bị mai phục trên phố đã khiến cho bọn họ có đầu mối tiếp tục điều tra xuống.
"Lần này, vừa lúc có thể diệt trừ đồng bọn của Kim gia!" Bôn Lang cọ xát quả đấm, hưng phấn nói.
Gương mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng không có một tia tình cảm, quay mặt sang, nhìn một chút, lại không phát hiện bóng dáng Trình Du Nhiên, ánh mắt lập tức rơi vào trên mặt Văn Long: "Cô ấy đâu?"
"Không biết tung tích." Ngày đó sau khi cô chuyển xe trở về xác thực giúp bọn họ đại ân, khi cho là cô sẽ đi tìm người tiếp ứng cô, chờ bọn họ giải quyết xong chuyện, mới biết cô không thấy, trong lòng Văn Long rất rõ ràng, chuyện này anh biết là lừa không được, "Hẳn là cô ấy tự mình rời đi."
"Trên người cô ấy có mang thiết bị điện tử truy tìm, tiếp nối đến máy tính của con trai cô ấy, truy tra vị trí của cô ấy." Viêm Dạ Tước lạnh lùng hướng thuộc hạ nói.
"OK!" An Nhẫn ngồi ở trước màn ảnh lập tức xoay người, mười ngón tay đánh trên bàn phím, tầng tầng hình ảnh hiện ra, hình như bị vây ở trong Fire Wall (tường lửa) không ra vào được, hơn nữa còn phải cẩn thận máy vi tính của mình bị hách, không ngờ máy vi tính của đối phương lại khó công kích thế, đây cũng khiến An Nhẫn nhíu mày hỏi: "Đây thực là máy vi tính của một đứa bé à?"
"Chẳng lẽ còn làm khó cậu?" Bôn Lang vỗ vỗ bả vai An Nhẫn, nói.
An Nhẫn đưa tay đẩy kính mắt, lạnh nhạt nói: "Chuyện cười, làm sao có——" Có thể còn chưa nói ra ngoài, trong máy vi tính rọi ra hình ảnh thế nhưng đen thùi, không có gì cả, sau đó nghe được âm thanh gõ chữ, trên màn ảnh màu đen xuất hiện một hàng chữ: đây là vị trí của mẹ, làm phiền mang mẹ cháu về.
Sau khi phụ đề biến mất, lập tức biến thành tọa độ hình ảnh, mặc dù tín hiệu không quá rõ ràng, chợt lóe lóe, mà cái vị trí kia chính là một cái đảo ở Ấn Độ Dương, An Nhẫn nhìn màn ảnh máy vi tính, nghĩ tới đối phương chính là một đứa bé, hết sức gợi ra hứng thú của anh ta, kích động muốn gặp một lần.
"Lão đại, vị trí mới vừa chớp sáng, chính là hang ổ của Lục Tường." Phi Ưng nói.
Trình Du Nhiên cũng không hề rời đi, mà bị người bắt lên trên đảo, thuộc hạ không biết thân biết phận như vậy, cũng nên để cho cô xuất xứ chịu đau khổ, nhưng Viêm Dạ Tước cũng rất rõ ràng, nếu bị Lục Tường biết cô là người của Viêm Dạ Tước, tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.
Mặt Viêm Dạ Tước vẫn bất động như cũ, chỉ lạnh lùng xoay người, hướng Đan Hùng nói: "Thông báo xuống, bảo bọn họ tập hợp, đến lúc gặp lại Lục Tường rồi!"
"Vâng" Đan Hùng gật đầu, xoay người gấp gáp đi phòng nhân viên chiến đội.
Rất nhanh, trên boong thuyền, 30 người đàn ông mặc quân trang chỉnh tề đứng thành hai hàng, bọn họ theo thứ tự là Phi Ưng, Bôn Lang cùng Đan Hùng dẫn dắt, hợp thành chiến đội cường thế nhất của Viêm Dạ Tước, từng người thề nguyện trung thành với Viêm Dạ Tước, trung một không hai!
Gió biển thổi qua, bọn họ vẫn không chút cử động, đeo xong các loại vũ khí, khí thế ngàn vạn.
Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng, giống như Chiến thần sắp tràn vào chiến trường, tựa như điểm binh ở sa trường, nhìn lướt qua tinh binh của mình, lạnh lùng nói: "Trời vừa sáng thì động thủ, tôi muốn bắt sống Kim Vạn."
"Dạ! Lão đại!" Âm thanh vang dội, hòa lẫn âm thanh của sóng biển, vang dội phía chân trời.
Khóe miệng Bôn Lang giương nhẹ, nói: "Rốt cuộc có thể lấy ‘bà xã’ tôi ra ngoài rồi, tay tôi ngứa đã lâu."
Các tinh binh khí thế sục sôi, Văn Long đi tới bên người Viêm Dạ Tước, mở miệng hỏi: "Tước, cô ấy thì sao? Không bằng tôi đi tìm cô ấy."
"Cậu ở lại chỗ này, chặn bọn họ vận chuyển hàng hóa." Âm thanh lạnh lẽo không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, lại làm cho Văn Long nghe được rất rõ ràng, Tước có ý nói anh tự mình đi cứu Trình Du Nhiên? Trong lòng Văn Long kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn gật đầu, "Được, nhóm hàng này bị mất ở trên tay tôi, tôi nhất định cầm về toàn bộ."
Bình luận facebook