Editor: boconganh1503
Tưởng Tuệ đột nhiên có chút kích động nói, "Anh không yêu em, vậy anh yêu ai? Lâm Tình đã chết , chẳng lẽ anh yêu Hạ Thần Hi sao?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày, trong lòng co rút một chút.
Anh yêu Hạ Thần Hi sao?
Anh yêu Hạ Thần Hi sao?
Mặt Đường Bạch Dạ mờ mịt, làm tim Tưởng Tuệ đau nhói, cô thà nghĩ rằng Đường Bạch Dạ vĩnh viễn yêu Lâm Tình, cô không hi vọng Đường Bạch Dạ yêu Hạ Thần Hi.
Lâm Tình chết, chí ít, người chết sẽ không cướp Đường Bạch Dạ của cô.
"Anh không yêu ai, anh cũng không cần ai yêu." Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói, nhìn Tưởng Tuệ, "Em rõ ràng chưa?"
Anh biết, Tưởng Tuệ thủ đoạn rất độc ác, tất cả nhu nhược chẳng qua là ngụy trang.
Nếu ai dám làm trái ý cô, chuyện gì cô cũng dám làm.
Tưởng Tuệ mắt rưng rưng rời đi.
Mặt Đường Bạch Dạ không chút thay đổi, nước mắt của phụ nữ với anh mà nói, không dùng được.
Đường Thành Nam bưng một ly rượu đỏ, chậm rãi đến gần.
"Đại ca, chúc mừng anh a, cuối cùng cũng muốn kết hôn." Đường Thành Nam cười nói.
Sắc mặt Đường Dạ Bạch lạnh nhạt, cũng không đáp lại.
Đường Thành Nam luôn cùng anh đối nghịch, châm chọc khiêu khích, anh đã sớm thành thói quen, không muốn để ý tới.
"Thuận tiện nói cho đại ca một tin tốt, từ ngày mai trở đi, em sẽ tiến vào Đường thị, làm tổng giám đốc phụ trách bộ phận đồ trang sức." Đường Thành Nam nói, "Ba ba đã đề cập qua cùng anh chưa?"
Đường Bạch Dạ nhíu mày, anh biết Đường Thành Nam cùng Đường Nhất Phong sớm muộn sẽ tiến vào tập đoàn Đường thị quốc tế, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.
Bộ phận đồ trang sức là bộ phận mang lại lợi nhuận lớn nhất cho Đường thị, anh lúc đó đã nghĩ, Đường Thành Nam nhất định sẽ tiến vào bộ phận đó, đúng là anh đã đoán trúng.
"Tôi biết." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tôi sẽ an bài."
"Đại ca thế nào thoạt nhìn một chút cũng không vui, có em trai giúp đỡ, không phải anh có nhiều thời gian ăn chơi đàng điếm hơn sao?"
Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, "Vậy cảm ơn."
Đường Thành Nam nói, "Đại ca, nói thực sự, ngày đó người phụ nữ đánh gofl cùng anh, em cảm thấy rất hứng thú, cô ấy rốt cuộc là ai?"
Ánh mắt Đường Bạch Dạ trầm xuống, "Cậu muốn làm cái gì?"
"Nếu chỉ là đối tác kinh doanh, không phải là tình nhân của đại ca, anh nói cho em biết có ngại gì, em cảm thấy hứng thú với cô ấy." Đường Thành Nam nói, " Tính tình nóng bỏng như thế, em lần đầu tiên gặp được."
Đường Bạch Dạ cười châm chọc, "Cậu coi tôi là cái gì? Tú bà sao? Muốn tìm đàn bà, chính mình đi tìm, đừng đến phiền tôi."
"Đại ca, hà tất nói lời khó nghe như vậy, anh em một nhà, có đàn bà cùng nhau chia sẻ thôi." Đường Thành Nam hèn mọn cười.
Đường Bạch Dạ cười lạnh, tôi và cậu chưa bao giờ là anh em.
"Cút!" Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói.
Đường Thành Nam thẹn quá hóa giận, "Hừ, anh hét cái gì chứ, tôi sớm muộn sẽ biết cô ta là ai, chẳng qua chỉ là con của người đàn bà tiện nhân, mà cứ cho mình là đại thiếu gia của Đường gia."
Một cỗ lửa giận trong lòng Đường Bạch Dạ bốc lên, anh chợt tung quyền, đập vào cằm Đường Thành Nam, Đường Thành Nam quát to một tiếng, văng ra xa ba bốn mét, cằm gần như bị trật khớp.
"Anh dám đánh tôi sao?"
Đèn trong hoa viên chập chờn, thay đổi liên tục, chiếu trên người Đường Bạch Dạ, một tầng bí ẩn cùng lãnh khốc.
"Nếu tao nghe mày nói một câu nào về mẹ tao nữa, tao đánh nát đầu mày."
Nhìn Đường Bạch Dạ lúc này quá mức âm trầm, sắc bén.
Đường Thành Nam có chút sợ, không dám khiêu khích, vội vã bỏ chạy, "Anh chờ đi, Đường Bạch Dạ, tôi sẽ báo thù ."
Đường Bạch Dạ cười lạnh, cuồng ngạo bức người.
Mười Đường Thành Nam anh cũng không để vào mắt.
Tưởng Tuệ quyến rũ ra một nụ cười lạnh, Hạ Thần Hi, đến ông trời cũng muốn giúp tôi.
Cô đi về hướng Đường Thành Nam, "Tôi biết cô ta là ai, tôi còn biết cô ta ở đâu ."
Bình luận facebook