Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: Thứ nữ trọng sinh (52)
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Ân oán của Đường Hoan với Hầu phủ vẫn phải để Dạ Diễm ra mặt giải quyết.
Dạ Diễm tuy là thất hoàng tử nhưng hầu phủ cũng không ăn chay. Hắn phải hứa hẹn vô số chỗ tốt, hầu phủ mới chịu nhả ra. Bọn họ còn yêu cầu Đường Hoan luyện chế linh đan điều dưỡng thân thể cho Trịnh Tụng vô điều kiện.
Trong đó, đan Sinh cơ là nhiều nhất. Đan này có thể bổ máu bổ thịt, nhưng mà vẫn không thể giúp hắn ta mọc lại được.
Đường Hoan giận dữ nhưng không thể không chấp nhận. Ả luyện linh đan, lỡ thân thể Trịnh Tụng có vấn đề, hầu phủ sẽ ăn vạ ả.
Lúc này ả chỉ cảm thấy thực lực của mình chưa đủ mạnh. Chỉ cần ả mạnh lên, sớm muộn ả sẽ tắm máu hầu phủ.
Từ sau ngày đó, Dạ Chu kéo Đường Quả về cung, muốn cô được thanh tĩnh mấy ngày. Đường Quả cũng không từ chối, cô thực sự không muốn nhìn thấy mặt Lâu di nương và Đường Hạo Huy.
Cô đoán, Đường Hạo Huy sẽ lôi Bạc Vân Tư đang bế quan ra ngoài. Đương nhiên, cô không quá muốn gặp bà ta.
Ở trong cung cùng cô nhiều nhất sau Dạ Chu là Dạ Phàm. Ba người thường xuyên ăn cơm với nhau. Không có người ngoài, tình cảm của Dạ Phàm với Dạ Chu rất tốt. Trước mặt người nhà, Dạ Chu cứ ồn ào anh cả, anh cả không dứt miệng.
Dạ Phàm cũng rất bao dung, mặc kệ Dạ Chu láo nháo.
Vẫn còn một người nữa hay ăn cơm với họ. Đó là một vị công công, không cần nói cũng biết là người mà Dạ Phàm rất tín nhiệm. Chẳng biết có phải là vì cô nhìn người ta quá lâu hay không, Dạ Phàm kể chuyện một chút.
"Vi Nguyên từ nhỏ đã đi theo ta. Em họ cần gì cứ đi tìm hắn." Dạ Phàm cười cười, "Thật ra hắn có thể tiến xa hơn, chỉ là có một lần ta bị người đuổi gϊếŧ, hắn vì cứu ta mà chắn một đao, bị thương chỗ không nên bị, rồi cứ thế mà ở lại trong cung."
Dạ Chu bổ sung thêm, "Vi đại ca là bạn tốt của anh cả từ khi còn bé."
Đường Quả kinh ngạc chớp mắt, ngay lập tức lại bật cười khiến người xung quanh bất ngờ.
"Anh lớn, còn Vi đại ca nữa, có muốn khôi phục hay không?"
Ba người nghe xong khiếp sợ nhìn cô, còn cẩn thận phân tích từng từ một, cảm thấy không tin được.
"Mọi người nghĩ không sai, ý ta là thế đấy. Ta nói rồi, người hầu phủ đắc tội ta chắc chắn sẽ phải hối hận. Vi đại ca, gặp được ta là may mắn của anh."
Vi Nguyên không bình tĩnh được. Có thể làm đàn ông bình thường, ai muốn làm thái giám chứ. Y lựa chọn như vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Dạ Phàm cho y trong cung, thực tế cũng cho y một nơi thanh tĩnh.
"Thật sự?" Vi Nguyên hỏi, có chút kích động.
"Thật mà," Đường Quả nheo mắt, "Yêu cầu duy nhất của ta là sau khi thành công, mọi người phải tuyên tuyền bản lĩnh của ta, đặc biệt là phải cho hầu phủ biết đầu tiên."
Dạ Phàm bừng tỉnh, cười lớn, "Được, chỉ cần em họ có thể giúp Vi Nguyên khôi phục, em nói gì ta cũng sẽ thỏa mãn em, em muốn Dạ Chu ta cũng cho."
Bộ dáng em xem ta cũng tặng cả em trai cho em luôn rồi khiến Đường Quả hạn hán lời.
Dạ Chu âm thầm giơ ngón cái lên với anh trai mình. Anh ruột, đúng là anh ruột.
Vi Nguyên cười không nói, qua một hồi lâu mới lên tiếng, "Ta ngoại trừ thân ra thì chẳng có gì, nhưng nếu em gái sau này có cần giúp gì đó, ví dụ như gϊếŧ người mà thần không biết quỷ không hay chẳng hạn, ta có thể giúp em. Ta cũng rất am hiểu đánh người, ở trong cung nhiều năm như vậy, đánh người làm sao để không đau, ta hiểu hết."
Hệ thống yên lặng quan sát hết thảy, run lên thành cái sàng. Những người gì đây, sao tàn nhẫn quá vậy.
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Ân oán của Đường Hoan với Hầu phủ vẫn phải để Dạ Diễm ra mặt giải quyết.
Dạ Diễm tuy là thất hoàng tử nhưng hầu phủ cũng không ăn chay. Hắn phải hứa hẹn vô số chỗ tốt, hầu phủ mới chịu nhả ra. Bọn họ còn yêu cầu Đường Hoan luyện chế linh đan điều dưỡng thân thể cho Trịnh Tụng vô điều kiện.
Trong đó, đan Sinh cơ là nhiều nhất. Đan này có thể bổ máu bổ thịt, nhưng mà vẫn không thể giúp hắn ta mọc lại được.
Đường Hoan giận dữ nhưng không thể không chấp nhận. Ả luyện linh đan, lỡ thân thể Trịnh Tụng có vấn đề, hầu phủ sẽ ăn vạ ả.
Lúc này ả chỉ cảm thấy thực lực của mình chưa đủ mạnh. Chỉ cần ả mạnh lên, sớm muộn ả sẽ tắm máu hầu phủ.
Từ sau ngày đó, Dạ Chu kéo Đường Quả về cung, muốn cô được thanh tĩnh mấy ngày. Đường Quả cũng không từ chối, cô thực sự không muốn nhìn thấy mặt Lâu di nương và Đường Hạo Huy.
Cô đoán, Đường Hạo Huy sẽ lôi Bạc Vân Tư đang bế quan ra ngoài. Đương nhiên, cô không quá muốn gặp bà ta.
Ở trong cung cùng cô nhiều nhất sau Dạ Chu là Dạ Phàm. Ba người thường xuyên ăn cơm với nhau. Không có người ngoài, tình cảm của Dạ Phàm với Dạ Chu rất tốt. Trước mặt người nhà, Dạ Chu cứ ồn ào anh cả, anh cả không dứt miệng.
Dạ Phàm cũng rất bao dung, mặc kệ Dạ Chu láo nháo.
Vẫn còn một người nữa hay ăn cơm với họ. Đó là một vị công công, không cần nói cũng biết là người mà Dạ Phàm rất tín nhiệm. Chẳng biết có phải là vì cô nhìn người ta quá lâu hay không, Dạ Phàm kể chuyện một chút.
"Vi Nguyên từ nhỏ đã đi theo ta. Em họ cần gì cứ đi tìm hắn." Dạ Phàm cười cười, "Thật ra hắn có thể tiến xa hơn, chỉ là có một lần ta bị người đuổi gϊếŧ, hắn vì cứu ta mà chắn một đao, bị thương chỗ không nên bị, rồi cứ thế mà ở lại trong cung."
Dạ Chu bổ sung thêm, "Vi đại ca là bạn tốt của anh cả từ khi còn bé."
Đường Quả kinh ngạc chớp mắt, ngay lập tức lại bật cười khiến người xung quanh bất ngờ.
"Anh lớn, còn Vi đại ca nữa, có muốn khôi phục hay không?"
Ba người nghe xong khiếp sợ nhìn cô, còn cẩn thận phân tích từng từ một, cảm thấy không tin được.
"Mọi người nghĩ không sai, ý ta là thế đấy. Ta nói rồi, người hầu phủ đắc tội ta chắc chắn sẽ phải hối hận. Vi đại ca, gặp được ta là may mắn của anh."
Vi Nguyên không bình tĩnh được. Có thể làm đàn ông bình thường, ai muốn làm thái giám chứ. Y lựa chọn như vậy cũng là vì bất đắc dĩ. Dạ Phàm cho y trong cung, thực tế cũng cho y một nơi thanh tĩnh.
"Thật sự?" Vi Nguyên hỏi, có chút kích động.
"Thật mà," Đường Quả nheo mắt, "Yêu cầu duy nhất của ta là sau khi thành công, mọi người phải tuyên tuyền bản lĩnh của ta, đặc biệt là phải cho hầu phủ biết đầu tiên."
Dạ Phàm bừng tỉnh, cười lớn, "Được, chỉ cần em họ có thể giúp Vi Nguyên khôi phục, em nói gì ta cũng sẽ thỏa mãn em, em muốn Dạ Chu ta cũng cho."
Bộ dáng em xem ta cũng tặng cả em trai cho em luôn rồi khiến Đường Quả hạn hán lời.
Dạ Chu âm thầm giơ ngón cái lên với anh trai mình. Anh ruột, đúng là anh ruột.
Vi Nguyên cười không nói, qua một hồi lâu mới lên tiếng, "Ta ngoại trừ thân ra thì chẳng có gì, nhưng nếu em gái sau này có cần giúp gì đó, ví dụ như gϊếŧ người mà thần không biết quỷ không hay chẳng hạn, ta có thể giúp em. Ta cũng rất am hiểu đánh người, ở trong cung nhiều năm như vậy, đánh người làm sao để không đau, ta hiểu hết."
Hệ thống yên lặng quan sát hết thảy, run lên thành cái sàng. Những người gì đây, sao tàn nhẫn quá vậy.
Bình luận facebook