-
Chương 32: 32: Nỗi Khổ Của Một Omega 7
Bạch Lạp Sa được người đưa tới buồng giam mới.
Mặt không đổi sắc ngồi trên giường, cô gọi Thần Đèn.
"Cụ ơi!"
[ Hả? ]
"Thế giới sau, có thể cho tôi làm nữ phụ được không? Nữ phụ gia cảnh tốt, nhà giàu ấy, giống thế giới trước ấy."
Nga, suy xét hồi lúc.
Bạch Lạp Sa đưa ra một kết luận.
Nhân vật phụ ít nhất vẫn có chút hào quang của nhân vật phụ.
Chỉ cần không dây dưa cùng nhân vật chính, đều có thể sống tốt.
Còn pháo hôi ấy à, còn chưa kịp lên sàn đã bất thình lình bị ngòi bút của tác giả dập chết rồi.
Vẫn là làm nhân vật phụ tốt hơn.
Thần Đèn ngồi trong Tinh Không, đem mấy quyển kịch bản lật tung.
Lão nghe thấu ý kiến của khế ước giả nhà mình...
Đem một quyển kịch bản cầm lên, lật lật qua...
Lão gật gù: [ Được, vị diện sau hảo hảo cho nhóc một cái thân phận siêu cấp tuyệt vời! Ta nói điêu ta làm chó luôn.
]
Được, cái giọng nghe uy tín phết!
Nhận được lời thề thốt của lão gia hoả bất lương này, tâm tình đang vô cùng bứt rứt của Bạch Lạp Sa thoắt phát bèn trở nên thoải mái hơn nhiều nhiều.
Cô nằm oạch một cái trên giường...
Ngủ một giấc dưỡng nhan nào.
Bạch Kiêu nam chủ cái quần què gì đó dẹp mẹ đi!
Thu thập được đôi cánh thứ hai ở thế giới này...
Cô liền có thể khôi phục lại Thần Nhãn của mình.
Cứ nghĩ tới là hưng phấn muốn chết nha~!
...
Ở một gian phòng trắng khác.
Đây là phòng khám riêng của bác sĩ.
Triệu Y Đề trước đây yêu thích màu trắng, cảm thấy màu trắng rất sạch sẽ dễ chịu.
Về sau Bạch Kiêu vào đây sống dưới thân phận Triệu Y Đề, anh cũng lười thay đổi căn phòng này.
Người đàn ông tựa người ngồi trên ghế xoay, hai chân vắt chéo.
Tay anh đang mân mê chiếc một nhúm tóc.
Nhúm tóc này...là do sáng nay nữ tù nhân nhỏ kia không có để ý.
Anh liền nhân cơ hội lén cắt đi một ít tóc của cô luôn.
( Bé Sa mà biết được mày chết =)))))).
Đem nhúm tóc lên mũi ngửi, vành tai của Bạch Kiêu tức khắc đỏ bừng.
Đôi mắt đen luôn mang ý cười của anh dần có xu hướng tan rã, chìm vào một mảnh mê ly.
Omega xinh đẹp dịu dàng này đã bảo qua với anh.
Thân thể cô sẽ không tiếp nhận bất kì tin tức tố của nam nhân nào.
Nhưng liệu em có biết, mùi phenoronome trên người em, có bao nhiêu dụ hoặc với những tên Alpha khác không?
Và đương nhiên tôi cũng là một trong số đó.
Bạch Kiêu chỉnh sửa lại tư thế ngồi.
Anh mỉm cười, cúi đầu.
Nhìn cái thứ nằm giữa hai chân mình đã sớm dựng đứng lên.
Có chút bất đắc dĩ, lắc đầu...
Bạch Kiêu, một xử nam bảy mươi tuổi...
Chỉ vì ngửi một chút mùi hương tóc của Omega sáng nay...
Anh thế mà lại cứng rồi...!( Hãy để ý chữ "lại" ♪~(´ε`)).
Bạch Kiêu híp mắt, ánh mắt loé lên một tia thèm khát.
Xem nào...
Đem nhúm tóc thơm đó đặt trên bờ môi...
Người đàn ông tươi cười phi thường rạng rỡ...
Anh thè lưỡi, liếm qua chỗ tóc đó...
Đầu óc âm trầm quẳng ra một quyết định mà chính anh cho rằng nó thiệt trọng đại.
Omega kia, anh xác định rồi.
Cô là của anh...
Chẳng vì lý do gì cả.
Chỉ là cô khiến anh cứng, thế thôi!
Anh phải đánh dấu cô.
Ở Tinh Tế, việc Omega bị cưỡng chế đánh dấu là phạm pháp.
Đặc biệt, khi kẻ bị cưỡng chế đánh dấu lại là một Omega nữ.
Nhưng...đối với một kẻ thích đi ăn cơm tù như Bạch Kiêu mà nói.
Không việc ác nào anh chưa làm qua cả.
Vậy nên với việc lần đầu chuẩn bị đi phác gục con gái nhà người ta...
Bạch Kiêu một chút chần chừ cũng không có.
Người đàn ông nhíu mày.
Cố gắng dùng tinh thần lực hòng đè ép dục hoả đang đốt cháy dưới vùng bụng mình.
Xoay người và lăn ra ngoài.
Anh vui vẻ huýt sáo ngâm nga...
Đi tìm bé Omega xinh đẹp dịu dàng kia thôi~.
Con gái cưng, ba ba tới đây! ( Thực sự coi mình là ba người ta rồi.
ಠಿ_ಠಿ)
_____
Ở buồng giam nọ.
Bạch Lạp Sa rùng mình một phen.
Cô mơ màng ngáp, lật người.
Nha, có ai đang nguyền rủa cô ư?
Đang ngủ mà sao tự dưng có cảm giác bất an thế trời?
"Ngủ ngon sao?" Bên tai chợt truyền đến giọng nam quen quen...
Bạch Lạp Sa vẫn hơi nhập nhèm cơn buồn ngủ.
Cô mờ mịt nghiêng đầu, môi đỏ hé mở, yểu điệu đáp hai chữ:
"Ngon nha."
"Ngủ ngon rồi, giờ chúng ta vào chuyện chính." Bạch Kiêu liếc mắt, liếc qua đôi môi mang sắc tựa đoá hoa hồng đó.
Liền hận chính mình không mau mau đè cô ra để hôn hôn mấy phen.
Môi đẹp như vậy, chỉ có người làm ba ba như anh mới xứng được hôn.
Không gấp!
Sắp rồi!
Tới lúc bộ phận sinh dục của anh nằm trong tử cung cô mà thực hiện nghi thức đánh dấu.
Cả đời, cô sẽ mang theo mùi hương của anh.
Không hiểu sao, đầu óc vừa loé lên cái suy nghĩ đồi bại này...
Bạch Kiêu hưng phấn lại càng thêm hưng phấn.
Nụ cười trên mặt không khỏi sáng chói thêm mấy phần.
Giữa trán cơ hồ dán lên mấy chữ "Ta đây đang rất sướng, muốn bay~."
Mà Bạch Lạp Sa, nhìn nam chủ bốn nằm lù lù cạnh mình.
Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm...
Đầu óc có chút choáng...
"Chuyện chính gì?"
"Con gái, con muốn nằm trên hay nằm dưới?"
"..."
____________________________________
Chị nhà chỉ mơ hồ nhớ ra hình dáng Khương Trạch ở vị diện trước thôi.
Còn cốt truyện hay cuộc sống bên nhau cả đời thì bị phai nhạt nhiều.
Do gia hoả gọi là Ấm Nước đã tẩy bớt trí nhớ của bả.
ಠ_ಠ
Chỉ là tẩy bớt kí ức.
Chứ trong tiềm thức, bé Sa vẫn có chút thiện cảm với họ Khương.
Đố ai biết vị diện sau vị diện gì? Ai đoán đúng trẫm có thưởng.
(๑╹◡╹๑)ノ♬
Bạch Lạp Sa không thể tự tử để thoát ly vị diện.
Cô phải sống đến già, kết thúc thọ mệnh của mình mới có thể lấy lại được năng lượng của một đôi cánh..
Mặt không đổi sắc ngồi trên giường, cô gọi Thần Đèn.
"Cụ ơi!"
[ Hả? ]
"Thế giới sau, có thể cho tôi làm nữ phụ được không? Nữ phụ gia cảnh tốt, nhà giàu ấy, giống thế giới trước ấy."
Nga, suy xét hồi lúc.
Bạch Lạp Sa đưa ra một kết luận.
Nhân vật phụ ít nhất vẫn có chút hào quang của nhân vật phụ.
Chỉ cần không dây dưa cùng nhân vật chính, đều có thể sống tốt.
Còn pháo hôi ấy à, còn chưa kịp lên sàn đã bất thình lình bị ngòi bút của tác giả dập chết rồi.
Vẫn là làm nhân vật phụ tốt hơn.
Thần Đèn ngồi trong Tinh Không, đem mấy quyển kịch bản lật tung.
Lão nghe thấu ý kiến của khế ước giả nhà mình...
Đem một quyển kịch bản cầm lên, lật lật qua...
Lão gật gù: [ Được, vị diện sau hảo hảo cho nhóc một cái thân phận siêu cấp tuyệt vời! Ta nói điêu ta làm chó luôn.
]
Được, cái giọng nghe uy tín phết!
Nhận được lời thề thốt của lão gia hoả bất lương này, tâm tình đang vô cùng bứt rứt của Bạch Lạp Sa thoắt phát bèn trở nên thoải mái hơn nhiều nhiều.
Cô nằm oạch một cái trên giường...
Ngủ một giấc dưỡng nhan nào.
Bạch Kiêu nam chủ cái quần què gì đó dẹp mẹ đi!
Thu thập được đôi cánh thứ hai ở thế giới này...
Cô liền có thể khôi phục lại Thần Nhãn của mình.
Cứ nghĩ tới là hưng phấn muốn chết nha~!
...
Ở một gian phòng trắng khác.
Đây là phòng khám riêng của bác sĩ.
Triệu Y Đề trước đây yêu thích màu trắng, cảm thấy màu trắng rất sạch sẽ dễ chịu.
Về sau Bạch Kiêu vào đây sống dưới thân phận Triệu Y Đề, anh cũng lười thay đổi căn phòng này.
Người đàn ông tựa người ngồi trên ghế xoay, hai chân vắt chéo.
Tay anh đang mân mê chiếc một nhúm tóc.
Nhúm tóc này...là do sáng nay nữ tù nhân nhỏ kia không có để ý.
Anh liền nhân cơ hội lén cắt đi một ít tóc của cô luôn.
( Bé Sa mà biết được mày chết =)))))).
Đem nhúm tóc lên mũi ngửi, vành tai của Bạch Kiêu tức khắc đỏ bừng.
Đôi mắt đen luôn mang ý cười của anh dần có xu hướng tan rã, chìm vào một mảnh mê ly.
Omega xinh đẹp dịu dàng này đã bảo qua với anh.
Thân thể cô sẽ không tiếp nhận bất kì tin tức tố của nam nhân nào.
Nhưng liệu em có biết, mùi phenoronome trên người em, có bao nhiêu dụ hoặc với những tên Alpha khác không?
Và đương nhiên tôi cũng là một trong số đó.
Bạch Kiêu chỉnh sửa lại tư thế ngồi.
Anh mỉm cười, cúi đầu.
Nhìn cái thứ nằm giữa hai chân mình đã sớm dựng đứng lên.
Có chút bất đắc dĩ, lắc đầu...
Bạch Kiêu, một xử nam bảy mươi tuổi...
Chỉ vì ngửi một chút mùi hương tóc của Omega sáng nay...
Anh thế mà lại cứng rồi...!( Hãy để ý chữ "lại" ♪~(´ε`)).
Bạch Kiêu híp mắt, ánh mắt loé lên một tia thèm khát.
Xem nào...
Đem nhúm tóc thơm đó đặt trên bờ môi...
Người đàn ông tươi cười phi thường rạng rỡ...
Anh thè lưỡi, liếm qua chỗ tóc đó...
Đầu óc âm trầm quẳng ra một quyết định mà chính anh cho rằng nó thiệt trọng đại.
Omega kia, anh xác định rồi.
Cô là của anh...
Chẳng vì lý do gì cả.
Chỉ là cô khiến anh cứng, thế thôi!
Anh phải đánh dấu cô.
Ở Tinh Tế, việc Omega bị cưỡng chế đánh dấu là phạm pháp.
Đặc biệt, khi kẻ bị cưỡng chế đánh dấu lại là một Omega nữ.
Nhưng...đối với một kẻ thích đi ăn cơm tù như Bạch Kiêu mà nói.
Không việc ác nào anh chưa làm qua cả.
Vậy nên với việc lần đầu chuẩn bị đi phác gục con gái nhà người ta...
Bạch Kiêu một chút chần chừ cũng không có.
Người đàn ông nhíu mày.
Cố gắng dùng tinh thần lực hòng đè ép dục hoả đang đốt cháy dưới vùng bụng mình.
Xoay người và lăn ra ngoài.
Anh vui vẻ huýt sáo ngâm nga...
Đi tìm bé Omega xinh đẹp dịu dàng kia thôi~.
Con gái cưng, ba ba tới đây! ( Thực sự coi mình là ba người ta rồi.
ಠಿ_ಠಿ)
_____
Ở buồng giam nọ.
Bạch Lạp Sa rùng mình một phen.
Cô mơ màng ngáp, lật người.
Nha, có ai đang nguyền rủa cô ư?
Đang ngủ mà sao tự dưng có cảm giác bất an thế trời?
"Ngủ ngon sao?" Bên tai chợt truyền đến giọng nam quen quen...
Bạch Lạp Sa vẫn hơi nhập nhèm cơn buồn ngủ.
Cô mờ mịt nghiêng đầu, môi đỏ hé mở, yểu điệu đáp hai chữ:
"Ngon nha."
"Ngủ ngon rồi, giờ chúng ta vào chuyện chính." Bạch Kiêu liếc mắt, liếc qua đôi môi mang sắc tựa đoá hoa hồng đó.
Liền hận chính mình không mau mau đè cô ra để hôn hôn mấy phen.
Môi đẹp như vậy, chỉ có người làm ba ba như anh mới xứng được hôn.
Không gấp!
Sắp rồi!
Tới lúc bộ phận sinh dục của anh nằm trong tử cung cô mà thực hiện nghi thức đánh dấu.
Cả đời, cô sẽ mang theo mùi hương của anh.
Không hiểu sao, đầu óc vừa loé lên cái suy nghĩ đồi bại này...
Bạch Kiêu hưng phấn lại càng thêm hưng phấn.
Nụ cười trên mặt không khỏi sáng chói thêm mấy phần.
Giữa trán cơ hồ dán lên mấy chữ "Ta đây đang rất sướng, muốn bay~."
Mà Bạch Lạp Sa, nhìn nam chủ bốn nằm lù lù cạnh mình.
Cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ lắm...
Đầu óc có chút choáng...
"Chuyện chính gì?"
"Con gái, con muốn nằm trên hay nằm dưới?"
"..."
____________________________________
Chị nhà chỉ mơ hồ nhớ ra hình dáng Khương Trạch ở vị diện trước thôi.
Còn cốt truyện hay cuộc sống bên nhau cả đời thì bị phai nhạt nhiều.
Do gia hoả gọi là Ấm Nước đã tẩy bớt trí nhớ của bả.
ಠ_ಠ
Chỉ là tẩy bớt kí ức.
Chứ trong tiềm thức, bé Sa vẫn có chút thiện cảm với họ Khương.
Đố ai biết vị diện sau vị diện gì? Ai đoán đúng trẫm có thưởng.
(๑╹◡╹๑)ノ♬
Bạch Lạp Sa không thể tự tử để thoát ly vị diện.
Cô phải sống đến già, kết thúc thọ mệnh của mình mới có thể lấy lại được năng lượng của một đôi cánh..
Bình luận facebook