• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Mặt Trời Trong Tim Anh - Trương Mỹ Vân (2 Viewers)

  • Chương 328: Liều lĩnh chạy trốn

Sợ Phạm Khả Hân sẽ tự làm chính bản thân mình bị thương nên Chúng Thanh Phong cố gắng thuyết phục cô lần nữa: "Khả Hân, nghe anh nói này.Anh không phải Ngô Chí Kiên.Anh không phải gã chồng khốn kiếp, bội bạc của em."



"Anh nói dối! Anh chính là Ngô Chí Kiên."



Phạm Khả Hân khẳng định chắc nịch.



"Em nhìn kĩ lại đi! Là anh Phong đây mà."



Chúng Thanh Phong chỉ vào mình.



Phạm Khả Hân lắc lắc đầu phủ nhận: "Không phải! Anh không phải Chúng Thanh Phong.Anh là Ngô Chí Kiên."



Nói suốt một thôi một hồi cuối cùng vẫn chẳng thuyết phục được Phạm Khả Hân rằng mình không phải là Ngô Chí Kiên, Chúng Thanh Phong chán nản toàn tập.



Anh đẩy ca này sang cho Võ Quế Sơn giải quyết.



"Thuyết phục Khả Hân bỏ cái đó xuống giúp anh đi."






Chúng Thanh Phong hất hàm ra hiệu cho Võ Quế Sơn.



"Nhưng cô ấy không biết em là ai, làm sao thuyết phục được đây?"



"Bao nhiêu khách hàng khó tính hơn ông giời em còn thuyết phục được nữa huống chí là một cô gái."



"Nhưng anh là người yêu cũ của Khả Hân, cô ấy còn chẳng nhận ra anh nữa là em..."



Chúng Thanh Phong vỗ vỗ vai Võ Quế Sơn: "Cố lên! Anh tin em sẽ làm được."



Võ Quế Sơn thở dài.



Sở dĩ anh thuyết phục được khách hàng là vì có sự chuẩn bị từ trước.



Tính nết họ đều được điều tra tỉ mẩn, rõ ràng nên mọi thứ đều nằm trong tâm tay.



Đăng này trường hợp của Phạm Khả Hân lại hoàn toàn khác biệt.



Trước đây khi Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân còn yêu nhau, anh từng gặp cô vài lần, ấn tượng rất tốt.



Nhưng bằng đi năm năm, hai người gần như đã thành người xa lạ.



Quế Sơn chỉ biết về hoàn cảnh đáng thương của Khả Hân qua quá trình điều tra thông tin, chuẩn bị cho quá trình tống Ngô Chí Kiên vào tù.



Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau nhiều năm.



Và lại còn trong tình trạng Phạm Khả Hân không tỉnh táo như người bình thường nữa.




VietWriter



Sau vụ này Võ Quế Sơn mà không đòi đại boss tăng lương cho mình thì thiên hạ người ta lại khinh.



Chúng Thanh Phong chủ động lùi bước về phía sau và đẩy Võ Quế Sơn lên trước.



Là người khá am hiểu về bộ môn tâm lý học nên Võ Quế Sơn khá tự tin rằng anh sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đại boss giao.



Thế nhưng đời không như là mơ nên đời thường gϊếŧ chết mộng mơ.



Dù có ngủ Võ Quế Sơn cũng sẽ không bao giờ nằm mơ thấy một chuyện hết sức kỳ cục rằng Phạm Khả Hân nhận anh thành nhân vật lạ lãm nào đó với cái tên nghe đã thấy có một sự ngốc nghếch không hề nhẹ: Tuân Bã Đậu.



Nghe Phạm Khả Hân gọi mình là Tuân Bã Đậu xong Võ Quế Sơn sốc há hốc cả mồm.



Dây thần kinh phản ứng của anh tê liệt ngay và luôn.



Võ Quế Sơn đứng im bất động như bị điểm huyệt.



Mãi mấy giây sau Võ Quế Sơn mới có thể khôi phục lại được sự bình tĩnh.



Anh quay sang nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Cô ấy vừa gọi em là gì hả anh?"



"Tuân Bã Đậu!"



Chúng Thanh Phong đáp.



"Nói với em là em đã nghe nhầm đi!"



"Không.Em nghe cực kỳ chính xác luôn đấy."



"Thổ thần thiên địa ơi, sao trên thế gian này lại tôn tại cái tên nghe thôi đã thấy ức chế thần kinh rồi "



"Anh thấy bình thường mà."



"Em thấy chẳng bình thường tẹo nào"



"Cứ coi đó là một cái biệt danh thông thường thôi."



"Em ghét cái biệt danh ngu xuẩn đó."



Võ Quế Sơn nhăn nhó như một ông chú.



"Em vẫn còn khá khẩm hơn anh.



Anh còn bị cô ấy coi như kẻ thù không đội trời chung, nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận đây này."



Chúng Thanh Phong khẽ thì thâm.



Võ Quế Sơn hít một hơi, cố gắng chấp nhận sự thật đau lòng này.



"Thôi được rồi, cứ để Phạm Khả Hân coi em như cái tên Tuân ngốc nghếch nào đó đi.Nhưng bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"



"Kế hoạch là không có kế hoạch nào hết.Nước tới đâu bắc cầu tới đó thôi."



Chúng Thanh Phong trả lời một cách bình thản.



"Em có một kế hoạch."



Võ Quế Sơn giơ ngón tay trỏ ngoắc ngoắc Chúng Thanh Phong lại gần.



"Nói đi!"



Võ Quế Sơn thì thâm: "Em sẽ tìm cách thu hút sự chú ý của Khả Hân, còn anh nhân cơ hội cô ấy mất tập trung cướp lấy cái lọ hoa.Ok?"



Chúng Thanh Phong giơ ngón tay ra dấu ok với Võ Quế Sơn.



Nhìn quanh phòng một lượt, Võ Quế Sơn nhận thấy gối là vật an toàn nhất.



Nó sẽ không gây tổn thương gì cho Phạm Khả Hân.



Vì vậy anh nhanh chóng quyết định, nhào về phía chiếc giường, nhặt gối lên ném về phía Phạm Khả Hân.



Bị tấn công bất ngờ, Phạm Khả Hân giật bắn mình.



Cô lùi về phía sau.



Mọi chuyện đã diễn ra theo đúng như kế hoạch Võ Quế Sơn bàn với Chúng Thanh Phong nếu như...



bàn chân trần của Phạm Khả Hân không giẫm phải những mảnh thủy tinh từ chiếc lọ hoa bị vỡ.



Gương mặt hốc hác, trắng bợt của Phạm Khả Hân nhăn nhúm lại vì cơn đau đớn từ lòng bàn chân truyền tới.



Chúng Thanh Phong nhìn Phạm Khả Hân với vẻ xót xa, lo lắng: "Khả Hân, em sao rôi?"



Phạm Khả Hân dứ dứ cái lọ hoa vỡ về phía Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đe doạ: "Tránh xa tôi ra! Nếu không tôi sẽ cho các người chết chung đấy."



Bất thình lình, Phạm Khả Hân giơ chân lên, rút mảnh thủy tinh đang găm ở lòng bàn chân của mình ra.



Những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nên nhà.



Từ nhỏ đã mắc chứng sợ máu nên khi chứng kiến cảnh tượng "kinh khủng" ấy Võ Quế Sơn ngã lăn ra sàn bất tỉnh nhân sự.



Nhân lúc Chúng Thanh Phong cúi xuống, vỗ vỗ lên mặt Võ Quế Sơn gọi dậy, Phạm Khả Hân đã lao nhanh như tên bản ra khỏi phòng.



Sau đó cô không gặp chút khó khăn nào trong việc tìm được cửa ra vào, và tẩu thoát ra ngoài.



Mặc dù khá lo lắng cho tình trạng của Võ Quế Sơn, nhưng xét thấy Phạm Khả Hân là người cần có anh hơn nên Chúng Thanh Phong đành phải bỏ trợ lý của mình lại, để đuổi theo Phạm Khả Hân.



Vừa đuổi theo, Chúng Thanh Phong vừa gọi: "Khả Hân! Đợi anh!"



Khi Chúng Thanh Phong ra tới cửa, thì thấy Phạm Khả Hân đang đứng trong thang máy.



Cô hoảng loạn nhấn nút đóng cửa thang máy.



Chúng Thanh Phong nhanh chóng chạy về phía thang máy nhưng cánh cửa đã khép lại.



Không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, Chúng Thanh Phong quyết định đuổi theo Phạm Khả Hân bằng cầu thang bộ.



Anh chạy bộ từ tầng 19 xuống.



Đều như vắt chanh, dù bận tới đâu thì ngày nào Chúng Thanh Phong cũng dành ít nhất một tiếng đồng hồ để tập luyện thể dục thể thao.



Vì vậy cơ thể anh vừa dẻo dai, sức bên lại rất tốt.



Với người bình thường thì việc chạy bộ từ tầng 19 xuống tầng 1 có thể coi là cực hình, nhưng đối với Chúng Thanh Phong đó đơn giản chỉ là một bài tập thể dục không hơn.



Khi Chúng Thanh Phong chạy xuống đến tầng 1 thì Phạm Khả Hân đã lao ra đường.



Cô sợ hãi ngoái lại đằng sau xem có ai đuổi theo mình không.



Mặc dù không thấy ai nhưng Phạm Khả Hân vẫn không hoàn toàn yên tâm.



Cô nhìn ngang ngó dọc, thấy từ xa một chiếc ô tô đang chạy tới.



Nếu một lần nữa rơi vào tay Ngô Chí Kiên thì Phạm Khả Hân thà chết còn hơn.



Không quản nguy hiểm, Phạm Khả Hân lao ra giữa đường, giơ hai tay chặn chiếc ô tô lại.



Vừa ra tới cổng chung cư, chứng kiến cảnh tượng đó tim Chúng Thanh Phong muốn rớt ra khỏi lồng ngực.



Anh không ngờ Phạm Khả Hân lại làm ra việc liều lĩnh như vậy.



Khoảng cách giữa Chúng Thanh Phong và Phạm Khả Hân quá xa, anh không thể làm gì để ngăn chiếc ô tô không đâm trúng Phạm Khả Hân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đi Theo Ánh Mặt Trời
  • Nguyễn Nhật Thương
Mặt trời của em
  • Tiểu Cô Cô
Chương 5
[Zhihu] Sói mặt trắng
  • 我皆风月 - Ta đều là gió trăng
Phần 3 END
[Zhihu] Xé mặt trà xanh
  • 晏河清 - Yến Hà Thanh
Phần 6 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom