Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Tiêu Lạc lãnh nhận cú sốc đầu đời, đứng đực ra như tượng, lại như mới bị thiên lôi xẹt qua vô tình đánh trúng, thần trí bị giật còn căng hơn bão cấp 12.
Thằng nhóc này mới gọi cậu là mẹ?
Tiêu Lạc máy móc dùng tay sờ mó cơ thể mình. Chuẩn đàn ông trăm phần trăm, lí nào lại đi làm mẹ của một thằng nhóc lớn bằng này?
Nhưng cho dù cậu có phủ nhận thế nào thằng nhóc kia vẫn cố sức lăn lộn, vừa lăn lộn vừa kêu gào mẹ nó thả nó ra, đừng trói nó như vậy nữa, nó sợ lắm....
Cưng à, mẹ cưng là đấng sinh thành nên cưng, là một người cao cả nhất trần đời này, thỉnh đừng nhận bừa một người đàn ông làm mẹ cưng, vì điều đó thật sự rất tàn nhẫn với tam qua của người đàn ông đó.
Thật ra bên cạnh vẫn còn một người đàn ông khác, cưng có thể nhận hắn làm mẹ, thiện tai.
Sở Nam Phong trêu tức nhìn Tiêu Lạc đang gần như muốn đánh người. Hắn cười cười như tìm ra được một trò thú vị. Hắn nói với thằng nhóc: "Nín cho ta."
Có lẽ khí tràng của Sở Nam Phong quá mạnh, và cả thần sắc lạnh tình nghiêm khắc trên mặt khiến cho thằng nhóc sợ hãi. Nó ngay lập tức ngừng khóc, chỉ còn thút thít vài cái, hít hít cái mũi vì khóc mà đỏ lên.
Sở Nam Phong chỉ Tiêu Lạc: "Đây là mẹ của cậu?" Thấy thằng nhóc điên cuồng gật gật, Sở Nam Phong lại chỉ vào mình: "vậy còn ta là ai?"
Thằng nhóc nghiên đầu ngắm nghía Sở Nam Phong, ngẫm nghĩ, sau một hồi mới thât sự nghiêm túc, cự kỳ nghiêm túc trả lời: "Cha."
Sở Nam Phong thỏa mãn xoa đầu thằng nhóc: "ngoan lắm."
Thằng nhóc ủy khuất nói: "Cha ơi cha cởi trói cho con đi. A Kiêu biết sai rồi, sẽ không tùy ý đi chơi mà không báo, cũng sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, hảo hảo học hành."
Sở Nam Phong: "cậu mấy tuổi rồi."
Thằng nhóc hai mắt tròn xoe, mờ mịt: "A Kiêu năm nay 7 tuổi ạ."
Sở Nam Phong: "chịu khó ngồi đây một lát, ta đi năn nỉ mẹ cậu, khi nào mẹ cậu hết giận sẽ cởi trói cho cậu."
Tiêu Lạc nghe mà tức muốn xì khói, thật sự rất muốn nhào qua cho mỗi người một đạp bay tới miền cực lạc hưởng phúc.
Cậu trừng mắt với Sở Nam Phong: "hùa theo nó trêu em có vui không?"
Sở Nam Phong cười nói: "em không thấy thần trí nó không bình thường sao, chấp nhặt với nó làm gì?" Hắn vuốt vuốt tóc cậu, vuốt lông vuốt lông: " Bớt nóng bớt nóng."
Tiêu Lạc không nhịn được thụi một đấm vào bả vai hắn: "bớt nóng cái đầu anh. Nó thần trí không bình thường vậy còn anh thì sao? Cũng không bình thường nốt hả, còn tự nhận là cha nó?"
"Em là mẹ nó thì anh phải là cha rồi." Sở Nam Phong đúng lý hợp tình, lời lẽ ngay thẳng.
Tiêu Lạc: "........" anh thật sự rất ấu trĩ.
Nhưng ngay thẳng mà nói cũng thật tức cười vì cậu không ngờ Sở Nam Phong đứng đắn lại còn có một mặt cố chấp như này. Khiến cậu giận không nổi.
Lại nhìn tới thằng nhóc Lục Kiêu này, cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Phải chịu đả kích, phải tổn thương, đau đớn đến mức nào mới khiến cho một người tự phong bế nhận thức, trốn tránh hiện thực như vậy.
Nó sau này có thể cái gì cũng không biết, chỉ nhìn cuộc sống như một đứa trẻ lên 7 mãi thì không có vấn đề. Nhưng nó sẽ không hoàn toàn quên đi tất cả những thứ mà nó phải chịu, kí ức đau khổ chỉ mới chôn sâu đi chứ chưa được loại bỏ hoàn toàn. Cho đến khi nó bắt đầu tỉnh lại, lúc đó mới thật sự tra tấn dày vò. Bởi cái nó dùng hết sức bình sinh để trốn tránh, cuối cùng lại phát hiện ra mình cũng chỉ đi một vòng về lại nơi bắt đầu, vẫn phải chấp nhận hiện thực tàn khốc đó. Cho dù thân xác không phải chịu đớn đau nhưng dày vò trong linh hồn cũng tàn nhẫn không kém một phân.
Chung quy cả thể xác lẫn linh hồn nó đều đã bị phá hủy cả rồi, vỡ thành từng mảnh vụn. Phong bế nhận thức không phải là cách tốt nhất để chữa lành mà chỉ là một phương thức áp chế bệnh trong người, một liều thuốc giảm đau mà thôi.
Thuốc giảm đau rồi cũng sẽ có ngày hết tác dụng.
Và nó cũng phải đến lúc học cách chấp nhận, giống như nhân loại đang dần chấp nhận mạt thế vậy. Có như vậy mới sống sót được.
Nhìn thần sắc ngây ngô trong sáng của Lục Kiêu, Tiêu Lạc thấy lòng mình nặng trịch. Cũng không thèm so đo nó gọi mình là gì nữa.
"Đi thôi! Em không muốn ở lại chỗ này nữa."
Sở Nam Phong xách Lục Kiêu nối gót Tiêu Lạc rời khỏi căn biệt thự này.
Tiêu Lạc mở ra thần thức tìm được vị trí của Lục Vân, lúc này cô đang ở cùng với một nhóm người khác, hình như còn có tranh chấp xảy ra. Cậu không có tâm trạng theo dõi Drama gì ở đó, chỉ định vị nơi cần đến rồi ba người cất bước đi tới.
Đối với Lục Vân, cảm giác của Tiêu Lạc có hơi kì quái, nguyên nhân chính lại xuất phát từ Sở Nam Phong. Nếu theo trong truyện hai người đó là một đôi, bây giờ thì cốt truyện banh chành, nhân vật cũng không đi đúng lộ tuyến nguyên bản. Vốn dĩ là chồng của Lục Vân bây giờ lại thành người của cậu - Sở Nam Phong, cái loại thế sự xoay vần này nói không có cảm giác gì chính là giả.
Nhưng tuyệt đối Tiêu Lạc không cho rằng mình chính là trà xanh gì đó chen chân vào cuộc tình của người khác. Ngay từ đầu cậu đâu có tước đoạt cái cơ duyên gặp gỡ hay cơ hội cọ xác tình cảm của bọn họ đâu. Chỉ là họ cọ thì cọ nhưng tình thì không thấy, bọn họ mãi vẫn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần nhạt nhẽo, như một lời mời gọi gửi đến các đồng chí trà xanh: nam chính đang ế, mời húp! Mại dô!1
Thế mà ngoảnh lại nam chính đã cong con mẹ nó rồi. Các đồng chí trà xanh, bạch liên hoa gì đó còn chưa lên sàn đã bị hắn ban án tử. Mà cái này thì Tiêu Lạc đâu có quyết định được, là tại nam chính chơi lớn thôi.
Trên dường đi, Lục Kiêu liên tục la ó hú hét làm loạn đội hình nên Tiêu Lạc cho nó một liều thuốc ngủ vật lí, đập một cái nên nảy giờ nó im re, không còn ồn ào nữa.
Lục Vân đỡ một người đàn ông trung niên đứng đối mặt lại với một nhóm hơn mười người. Mười người này đều là người dân bình thường, có cả trẻ con, rất giống một tiểu gia tộc. Người nào người nấy tiều tụy vàng vọc, nhưng thần sắc lại có phần dữ dằn.
"Lục Vân, cháu không thể chỉ mang mỗi ba cháu đi được, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, chung một họ, cháu nỡ lòng nhìn chúng tôi bị đám quái vậy ngòai kia nuốt chửng sao?" Một đại hán trung niên nói, nhìn bộ dáng chính là không muốn cho hai người Lục Vân đi dễ dàng như vậy được.
Lục Vân thanh lãnh đáp: "các người có thể đánh tang thi, tìm lương thực." Đối với mấy người này, sau bao chuyện họ đã làm với người nhà cô, cô liền vô cùng chán ghét họ.
Đại hán: "chúng ta đều là người bình thường, không biết đánh nhau, cháu nói làm sao chúng ta có thể đánh tang thi a?"
Lục Vân: "tôi ban đầu cũng không biết đánh. Là do các người vô dụng, không có nghị lực cầu sinh." Ngưng một chút, cô bồi thêm: "người như thế sớm muộn cũng bị đào thải, các người phải thay đổi suy nghĩ, hãy động thân tự lo cho bản thân mình đi." Thật tình cô muốn chính mình là người đào thải bọn họ, nhưng không ổn, bọn họ dù sao cũng từng là họ hàng, tết mỗi năm vẫn cùng nhau xum họp một lần.
Bị từ chối thẳng thừng như vậy ít nhiều khiến những người này xấu hổ. Nhưng lúc này là lúc nào rồi, còn quan tâm cái quái.
Một cậu thanh niên cỡ 15 16 tuổi, xấp xỉ Lục Kiêu đứng ra lên tiếng: "Vân tỷ đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta dù sao cũng là họ hàng, người một nhà với nhau. Những lúc nguy nan chẳng phải nên hợp lực với nhau, tìm cách vượt qua gian khổ sao?
Đại thẩm bên cạnh ánh mắt lóe lên, bồi thêm: "đúng vậy, thời gian trước kia ba cháu không có nơi ở, ở nhờ chúng tôi, chúng tôi một lời cũng không than phiền, cũng đỡ đần ông ấy rất nhiều. Bây giờ các người tìm được cây đại thụ tốt hơn liền không màn tình xưa nghĩa cũ, đây chính là vong ân phụ nghĩa."
Lúc này Lục Hạo, cha của Lục Vân đưa tay ôm ngực, hiển nhiên bị tức đến tim cũng có vấn đề, ông cười gằn, đáp trả: "cái gì mà cho nương nhờ không một lời than phiền? Cặn bã tự dát hào quang lên người cũng không thành phật được. Thời gian qua các người đã đối xử với chúng tôi như thế nào chẳng lẽ các người còn không rõ? Là các người ăn không ngồi, hèn nhát sợ sệt đám tang thi ngoài kia, không dám ra ngoài tìm đồ ăn rồi đến nương nhờ tôi. Tôi hỏi các người đồ ăn thức uống là của ai mang về? Các người một chút ủy khuất bản thân cũng không muốn." Ông ngừng một chút thở lấy hơi rồi tiếp tục bi phẫn nói, thanh âm có phần xót xa: "con mẹ nó chính tôi và con trai tôi đem thức ăn về nuôi không các người, nếu tôi thật sự vô tình vô nghĩa đã không giúp các người mà để cho tang thi ăn sạch rồi, tôi cũng chính là vì cái họ Lục này. Các người đều là một lũ giòi bọ ghê tởm. Ngày đó.... ngày đó tôi bị trật khớp không ra ngoài kiếm đồ ăn về cho các người, các người liền bắt con trai tôi đem bán cho đám Báo Đen khốn kiếp kia để đổi lương thực. Nó cũng là cháu của các người. Các người còn có lương tâm, còn có mặt mũi ở đây luận đến hai chữ người nhà? Không thấy sỉ nhục cái danh người nhà này sao? Không thấy hổ thẹn với tổ tiên sao."
Lục Hạo sau khi trút hết mọi nỗi niềm trong lòng cũng không thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chút nào. Cũng bởi cái danh người nhà này mà ông chịu nỗi đau mất con, con của ông tội tình gì mà phải rơi vào hoàn cảnh đó. Trong khi những người kia ngồi không hưởng lạc.
Thân là cha nhưng lại để con mình rơi vào hoàn cảnh khốn khổ đó mà không thể làm được gì để cứu vãn, ông cũng không xứng với cái thiên chức này.
Bây giờ chỉ hy vọng bạn của Lục Vân có thể tìm lại được Lục Kiêu, cũng chỉ có thế, nếu không cả đời này ông sẽ luôn tự oán trách bản thân. Sống dày vò hơn cả chết.
Lục Hạo không muốn nhìn thấy mấy người luôn miệng tự xưng là họ hàng nữa. Kéo con gái quay lưng bỏ đi. Ông bị trật khớp gối, mỗi bước đi là một nhát dao cứa lên người, đau đớn khó nhịn. Nhưng nỗi đau trên thân xác làm sao sánh bằng lỗi lo sợ bất an cùng với sự phẫn nộ của ông ngay lúc này? Ông không muốn ở đây thêm một chút nào nữa.
"Các người không được đi? Đứng lại đó, các người dám bỏ lại thân nhân của mình sao?" Đám người kia không buông tha mà vẫn bám lấy không buông.
"Có đi thì phải cùng đi, chúng ta cùng đến nương nhờ bọn họ, như vậy mới sống được."
Ngay lúc bọn họ toan bước lên bám theo sau hai người. Lục Vân không chút lưu tình chém ra mấy đạo phong nhận, đem khoảng đất trống giữa hai bên chém nát. Cô lạnh lùng nói: "nếu các người còn không biết thân biết phận thì không cần nhờ đến tang thi, tôi cũng có thể tiễn các người một đoạn."
Nhìn thấy hiện trạng mặt đất lúc này, đám người kia mặt mày nhăn nhó, có phẫn nộ bất kham, cũng có sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Riêng những đứa trẻ con chưa hiểu chuyện đời thì liên tục sùng bái la lên: "Oa tuyệt thật, con cũng muốn được như chị ấy.".... nhưng lúc này chẳng ai thèm quan tâm chúng nó có triển vọng hay đang mơ mộng viễn vông. Bọn họ chỉ biết rằng nếu lại bước thêm một bước nữa, thân thể mình cũng sẽ nát bươm như phiến đất này.
Ở lại cũng chết mà đi theo cũng sẽ chết.
Bọn họ chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người ngày một xa, vẻ xác xơ tiều tụy do thiếu dinh dưỡng lâu ngày kết hợp với vẻ oán hận, tuyệt vọng đờ đẫn trên mặt khiến cho bọn họ thoạt trông như những bóng ma, vật vờ không biết nơi nào mới là nơi siêu thoát.
Rốt cục không biết là ai nghẹn ngào, ác tâm gào lên: "Các người là đồ khốn nạn, độc ác, nhất định sẽ chịu sự trừng phạt, tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa rất cả những kẻ được sống yên ổn trên đời này, nhất định cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng như chúng tôi. "
Bọn họ cũng không phải người duy nhất phải chịu đựng hoàn cảnh này. Nên không thể nói họ đáng thương hay đáng trách, chỉ có thể nói hiện thực thật sự rất tàn khốc.
Những người như bọn họ sẽ còn nhiều lên.
Tiêu Lạc đứng cách không xa, nên Lục Vân và ba cô đi tới không bao lâu đã gặp được. Khi nhìn thấy cái bánh chưng Lục Kiêu hai người không khỏi kinh hô.
Nhìn thằng bé đang ngủ an lành, Lục ba ba rơm rớm nước mắt, rối rít cảm ơn hai người Tiêu Lạc, trong ánh mắt là nỗi bi ai cùng đau xót khó giấu.
Thằng nhóc này mới gọi cậu là mẹ?
Tiêu Lạc máy móc dùng tay sờ mó cơ thể mình. Chuẩn đàn ông trăm phần trăm, lí nào lại đi làm mẹ của một thằng nhóc lớn bằng này?
Nhưng cho dù cậu có phủ nhận thế nào thằng nhóc kia vẫn cố sức lăn lộn, vừa lăn lộn vừa kêu gào mẹ nó thả nó ra, đừng trói nó như vậy nữa, nó sợ lắm....
Cưng à, mẹ cưng là đấng sinh thành nên cưng, là một người cao cả nhất trần đời này, thỉnh đừng nhận bừa một người đàn ông làm mẹ cưng, vì điều đó thật sự rất tàn nhẫn với tam qua của người đàn ông đó.
Thật ra bên cạnh vẫn còn một người đàn ông khác, cưng có thể nhận hắn làm mẹ, thiện tai.
Sở Nam Phong trêu tức nhìn Tiêu Lạc đang gần như muốn đánh người. Hắn cười cười như tìm ra được một trò thú vị. Hắn nói với thằng nhóc: "Nín cho ta."
Có lẽ khí tràng của Sở Nam Phong quá mạnh, và cả thần sắc lạnh tình nghiêm khắc trên mặt khiến cho thằng nhóc sợ hãi. Nó ngay lập tức ngừng khóc, chỉ còn thút thít vài cái, hít hít cái mũi vì khóc mà đỏ lên.
Sở Nam Phong chỉ Tiêu Lạc: "Đây là mẹ của cậu?" Thấy thằng nhóc điên cuồng gật gật, Sở Nam Phong lại chỉ vào mình: "vậy còn ta là ai?"
Thằng nhóc nghiên đầu ngắm nghía Sở Nam Phong, ngẫm nghĩ, sau một hồi mới thât sự nghiêm túc, cự kỳ nghiêm túc trả lời: "Cha."
Sở Nam Phong thỏa mãn xoa đầu thằng nhóc: "ngoan lắm."
Thằng nhóc ủy khuất nói: "Cha ơi cha cởi trói cho con đi. A Kiêu biết sai rồi, sẽ không tùy ý đi chơi mà không báo, cũng sẽ ngoan ngoãn làm bài tập về nhà, hảo hảo học hành."
Sở Nam Phong: "cậu mấy tuổi rồi."
Thằng nhóc hai mắt tròn xoe, mờ mịt: "A Kiêu năm nay 7 tuổi ạ."
Sở Nam Phong: "chịu khó ngồi đây một lát, ta đi năn nỉ mẹ cậu, khi nào mẹ cậu hết giận sẽ cởi trói cho cậu."
Tiêu Lạc nghe mà tức muốn xì khói, thật sự rất muốn nhào qua cho mỗi người một đạp bay tới miền cực lạc hưởng phúc.
Cậu trừng mắt với Sở Nam Phong: "hùa theo nó trêu em có vui không?"
Sở Nam Phong cười nói: "em không thấy thần trí nó không bình thường sao, chấp nhặt với nó làm gì?" Hắn vuốt vuốt tóc cậu, vuốt lông vuốt lông: " Bớt nóng bớt nóng."
Tiêu Lạc không nhịn được thụi một đấm vào bả vai hắn: "bớt nóng cái đầu anh. Nó thần trí không bình thường vậy còn anh thì sao? Cũng không bình thường nốt hả, còn tự nhận là cha nó?"
"Em là mẹ nó thì anh phải là cha rồi." Sở Nam Phong đúng lý hợp tình, lời lẽ ngay thẳng.
Tiêu Lạc: "........" anh thật sự rất ấu trĩ.
Nhưng ngay thẳng mà nói cũng thật tức cười vì cậu không ngờ Sở Nam Phong đứng đắn lại còn có một mặt cố chấp như này. Khiến cậu giận không nổi.
Lại nhìn tới thằng nhóc Lục Kiêu này, cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
Phải chịu đả kích, phải tổn thương, đau đớn đến mức nào mới khiến cho một người tự phong bế nhận thức, trốn tránh hiện thực như vậy.
Nó sau này có thể cái gì cũng không biết, chỉ nhìn cuộc sống như một đứa trẻ lên 7 mãi thì không có vấn đề. Nhưng nó sẽ không hoàn toàn quên đi tất cả những thứ mà nó phải chịu, kí ức đau khổ chỉ mới chôn sâu đi chứ chưa được loại bỏ hoàn toàn. Cho đến khi nó bắt đầu tỉnh lại, lúc đó mới thật sự tra tấn dày vò. Bởi cái nó dùng hết sức bình sinh để trốn tránh, cuối cùng lại phát hiện ra mình cũng chỉ đi một vòng về lại nơi bắt đầu, vẫn phải chấp nhận hiện thực tàn khốc đó. Cho dù thân xác không phải chịu đớn đau nhưng dày vò trong linh hồn cũng tàn nhẫn không kém một phân.
Chung quy cả thể xác lẫn linh hồn nó đều đã bị phá hủy cả rồi, vỡ thành từng mảnh vụn. Phong bế nhận thức không phải là cách tốt nhất để chữa lành mà chỉ là một phương thức áp chế bệnh trong người, một liều thuốc giảm đau mà thôi.
Thuốc giảm đau rồi cũng sẽ có ngày hết tác dụng.
Và nó cũng phải đến lúc học cách chấp nhận, giống như nhân loại đang dần chấp nhận mạt thế vậy. Có như vậy mới sống sót được.
Nhìn thần sắc ngây ngô trong sáng của Lục Kiêu, Tiêu Lạc thấy lòng mình nặng trịch. Cũng không thèm so đo nó gọi mình là gì nữa.
"Đi thôi! Em không muốn ở lại chỗ này nữa."
Sở Nam Phong xách Lục Kiêu nối gót Tiêu Lạc rời khỏi căn biệt thự này.
Tiêu Lạc mở ra thần thức tìm được vị trí của Lục Vân, lúc này cô đang ở cùng với một nhóm người khác, hình như còn có tranh chấp xảy ra. Cậu không có tâm trạng theo dõi Drama gì ở đó, chỉ định vị nơi cần đến rồi ba người cất bước đi tới.
Đối với Lục Vân, cảm giác của Tiêu Lạc có hơi kì quái, nguyên nhân chính lại xuất phát từ Sở Nam Phong. Nếu theo trong truyện hai người đó là một đôi, bây giờ thì cốt truyện banh chành, nhân vật cũng không đi đúng lộ tuyến nguyên bản. Vốn dĩ là chồng của Lục Vân bây giờ lại thành người của cậu - Sở Nam Phong, cái loại thế sự xoay vần này nói không có cảm giác gì chính là giả.
Nhưng tuyệt đối Tiêu Lạc không cho rằng mình chính là trà xanh gì đó chen chân vào cuộc tình của người khác. Ngay từ đầu cậu đâu có tước đoạt cái cơ duyên gặp gỡ hay cơ hội cọ xác tình cảm của bọn họ đâu. Chỉ là họ cọ thì cọ nhưng tình thì không thấy, bọn họ mãi vẫn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần nhạt nhẽo, như một lời mời gọi gửi đến các đồng chí trà xanh: nam chính đang ế, mời húp! Mại dô!1
Thế mà ngoảnh lại nam chính đã cong con mẹ nó rồi. Các đồng chí trà xanh, bạch liên hoa gì đó còn chưa lên sàn đã bị hắn ban án tử. Mà cái này thì Tiêu Lạc đâu có quyết định được, là tại nam chính chơi lớn thôi.
Trên dường đi, Lục Kiêu liên tục la ó hú hét làm loạn đội hình nên Tiêu Lạc cho nó một liều thuốc ngủ vật lí, đập một cái nên nảy giờ nó im re, không còn ồn ào nữa.
Lục Vân đỡ một người đàn ông trung niên đứng đối mặt lại với một nhóm hơn mười người. Mười người này đều là người dân bình thường, có cả trẻ con, rất giống một tiểu gia tộc. Người nào người nấy tiều tụy vàng vọc, nhưng thần sắc lại có phần dữ dằn.
"Lục Vân, cháu không thể chỉ mang mỗi ba cháu đi được, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, chung một họ, cháu nỡ lòng nhìn chúng tôi bị đám quái vậy ngòai kia nuốt chửng sao?" Một đại hán trung niên nói, nhìn bộ dáng chính là không muốn cho hai người Lục Vân đi dễ dàng như vậy được.
Lục Vân thanh lãnh đáp: "các người có thể đánh tang thi, tìm lương thực." Đối với mấy người này, sau bao chuyện họ đã làm với người nhà cô, cô liền vô cùng chán ghét họ.
Đại hán: "chúng ta đều là người bình thường, không biết đánh nhau, cháu nói làm sao chúng ta có thể đánh tang thi a?"
Lục Vân: "tôi ban đầu cũng không biết đánh. Là do các người vô dụng, không có nghị lực cầu sinh." Ngưng một chút, cô bồi thêm: "người như thế sớm muộn cũng bị đào thải, các người phải thay đổi suy nghĩ, hãy động thân tự lo cho bản thân mình đi." Thật tình cô muốn chính mình là người đào thải bọn họ, nhưng không ổn, bọn họ dù sao cũng từng là họ hàng, tết mỗi năm vẫn cùng nhau xum họp một lần.
Bị từ chối thẳng thừng như vậy ít nhiều khiến những người này xấu hổ. Nhưng lúc này là lúc nào rồi, còn quan tâm cái quái.
Một cậu thanh niên cỡ 15 16 tuổi, xấp xỉ Lục Kiêu đứng ra lên tiếng: "Vân tỷ đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta dù sao cũng là họ hàng, người một nhà với nhau. Những lúc nguy nan chẳng phải nên hợp lực với nhau, tìm cách vượt qua gian khổ sao?
Đại thẩm bên cạnh ánh mắt lóe lên, bồi thêm: "đúng vậy, thời gian trước kia ba cháu không có nơi ở, ở nhờ chúng tôi, chúng tôi một lời cũng không than phiền, cũng đỡ đần ông ấy rất nhiều. Bây giờ các người tìm được cây đại thụ tốt hơn liền không màn tình xưa nghĩa cũ, đây chính là vong ân phụ nghĩa."
Lúc này Lục Hạo, cha của Lục Vân đưa tay ôm ngực, hiển nhiên bị tức đến tim cũng có vấn đề, ông cười gằn, đáp trả: "cái gì mà cho nương nhờ không một lời than phiền? Cặn bã tự dát hào quang lên người cũng không thành phật được. Thời gian qua các người đã đối xử với chúng tôi như thế nào chẳng lẽ các người còn không rõ? Là các người ăn không ngồi, hèn nhát sợ sệt đám tang thi ngoài kia, không dám ra ngoài tìm đồ ăn rồi đến nương nhờ tôi. Tôi hỏi các người đồ ăn thức uống là của ai mang về? Các người một chút ủy khuất bản thân cũng không muốn." Ông ngừng một chút thở lấy hơi rồi tiếp tục bi phẫn nói, thanh âm có phần xót xa: "con mẹ nó chính tôi và con trai tôi đem thức ăn về nuôi không các người, nếu tôi thật sự vô tình vô nghĩa đã không giúp các người mà để cho tang thi ăn sạch rồi, tôi cũng chính là vì cái họ Lục này. Các người đều là một lũ giòi bọ ghê tởm. Ngày đó.... ngày đó tôi bị trật khớp không ra ngoài kiếm đồ ăn về cho các người, các người liền bắt con trai tôi đem bán cho đám Báo Đen khốn kiếp kia để đổi lương thực. Nó cũng là cháu của các người. Các người còn có lương tâm, còn có mặt mũi ở đây luận đến hai chữ người nhà? Không thấy sỉ nhục cái danh người nhà này sao? Không thấy hổ thẹn với tổ tiên sao."
Lục Hạo sau khi trút hết mọi nỗi niềm trong lòng cũng không thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chút nào. Cũng bởi cái danh người nhà này mà ông chịu nỗi đau mất con, con của ông tội tình gì mà phải rơi vào hoàn cảnh đó. Trong khi những người kia ngồi không hưởng lạc.
Thân là cha nhưng lại để con mình rơi vào hoàn cảnh khốn khổ đó mà không thể làm được gì để cứu vãn, ông cũng không xứng với cái thiên chức này.
Bây giờ chỉ hy vọng bạn của Lục Vân có thể tìm lại được Lục Kiêu, cũng chỉ có thế, nếu không cả đời này ông sẽ luôn tự oán trách bản thân. Sống dày vò hơn cả chết.
Lục Hạo không muốn nhìn thấy mấy người luôn miệng tự xưng là họ hàng nữa. Kéo con gái quay lưng bỏ đi. Ông bị trật khớp gối, mỗi bước đi là một nhát dao cứa lên người, đau đớn khó nhịn. Nhưng nỗi đau trên thân xác làm sao sánh bằng lỗi lo sợ bất an cùng với sự phẫn nộ của ông ngay lúc này? Ông không muốn ở đây thêm một chút nào nữa.
"Các người không được đi? Đứng lại đó, các người dám bỏ lại thân nhân của mình sao?" Đám người kia không buông tha mà vẫn bám lấy không buông.
"Có đi thì phải cùng đi, chúng ta cùng đến nương nhờ bọn họ, như vậy mới sống được."
Ngay lúc bọn họ toan bước lên bám theo sau hai người. Lục Vân không chút lưu tình chém ra mấy đạo phong nhận, đem khoảng đất trống giữa hai bên chém nát. Cô lạnh lùng nói: "nếu các người còn không biết thân biết phận thì không cần nhờ đến tang thi, tôi cũng có thể tiễn các người một đoạn."
Nhìn thấy hiện trạng mặt đất lúc này, đám người kia mặt mày nhăn nhó, có phẫn nộ bất kham, cũng có sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Riêng những đứa trẻ con chưa hiểu chuyện đời thì liên tục sùng bái la lên: "Oa tuyệt thật, con cũng muốn được như chị ấy.".... nhưng lúc này chẳng ai thèm quan tâm chúng nó có triển vọng hay đang mơ mộng viễn vông. Bọn họ chỉ biết rằng nếu lại bước thêm một bước nữa, thân thể mình cũng sẽ nát bươm như phiến đất này.
Ở lại cũng chết mà đi theo cũng sẽ chết.
Bọn họ chôn chân tại chỗ nhìn theo bóng lưng hai người ngày một xa, vẻ xác xơ tiều tụy do thiếu dinh dưỡng lâu ngày kết hợp với vẻ oán hận, tuyệt vọng đờ đẫn trên mặt khiến cho bọn họ thoạt trông như những bóng ma, vật vờ không biết nơi nào mới là nơi siêu thoát.
Rốt cục không biết là ai nghẹn ngào, ác tâm gào lên: "Các người là đồ khốn nạn, độc ác, nhất định sẽ chịu sự trừng phạt, tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa rất cả những kẻ được sống yên ổn trên đời này, nhất định cũng sẽ rơi vào tuyệt vọng như chúng tôi. "
Bọn họ cũng không phải người duy nhất phải chịu đựng hoàn cảnh này. Nên không thể nói họ đáng thương hay đáng trách, chỉ có thể nói hiện thực thật sự rất tàn khốc.
Những người như bọn họ sẽ còn nhiều lên.
Tiêu Lạc đứng cách không xa, nên Lục Vân và ba cô đi tới không bao lâu đã gặp được. Khi nhìn thấy cái bánh chưng Lục Kiêu hai người không khỏi kinh hô.
Nhìn thằng bé đang ngủ an lành, Lục ba ba rơm rớm nước mắt, rối rít cảm ơn hai người Tiêu Lạc, trong ánh mắt là nỗi bi ai cùng đau xót khó giấu.
Bình luận facebook