-
Chương 1: Quỷ Mẫu Âm Thai
Thôn Thanh Xá là một thôn làng nhỏ trong dãy núi Bạch Mã, ở dưới chân một ngọn núi lớn có tên Trấn Quỷ, cuộc sống tự cung tự cấp gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Nguồn gốc của cái tên Trấn Quỷ này cũng là từ thời xa xưa, đến bây giờ, ngay cả những cụ già sống lâu nhất ở trong thôn cũng không còn nhớ rõ cái tên này đã tồn tại được bao nhiêu năm. Chỉ biết được đại khái ngày xưa ở núi này là nơi âm khí hội tụ, khi đêm xuống âm khí bốc lên tạo thành sương mù dày đặc, là nơi ma quỷ vô cùng yêu thích, thường xuyên hoạt động. Khi có người ở trên núi, ma quỷ thường lợi dụng sương mù để che mắt họ, khiến cho họ đi lạc lòng vòng vào sâu trong núi, đến kiệt sức mà chết, sau đó hút lấy dương khí cùng huyết nhục, chỉ để lại một đống da bọc xương. Trường hợp bị quỷ che mắt này người xưa thường gọi là "quỷ dựng tường".
Vì ở trên núi quá nhiều người chết, cho nên dân làng lúc ấy vô cùng sợ hãi, không một ai dám bén mảnh đến gần. Nhưng ngọn núi là nguồn sinh nhai duy nhất của dân làng thời bấy giờ, cho nên dù sợ hãi đến đâu cũng bắt buộc phải lên núi săn bắn, nếu không sẽ không có cái ăn. Tình cảnh bắt buộc, cho nên trong làng cử ra một đám trai tráng khỏe mạnh, gan dạ nhất tập hợp thành một đội lên núi đi săn.
Đám trai tráng đó gần hai chục người, người nào người đấy cơ bắp như vâm, cơ thể tráng kiện, mỗi người đều có thể nhấc được khối đá nặng năm trăm cân, tất cả đều rất trẻ tuổi, nhỏ nhất là hai mươi. Mỗi một người trong đám nam đinh này đều là thợ săn giỏi, một mình săn một đầu lợn rừng mấy trăm cân không thành vấn đề, cho nên mọi người vô cùng tin tưởng đám người họ. Nhưng để phòng ma quỷ, mỗi một nam đinh đều mang trên người một túi tỏi cùng gừng giã nát treo ở bên người. Từ vài lần sau đó bọn họ lên núi săn bắn mà không hề bị ma quỷ quấy nhiễu, lúc này mọi người mới yên tâm.
Rồi cho đến một ngày, đám người bọn họ ở trên núi đã một tuần mà chưa thấy xuống, dân làng bắt đầu lo lắng. Bởi vì đám thợ săn này dù gan đến mấy nhưng luôn xuống núi sau ba ngày đi săn, đằng này một tuần chưa thấy tin tức gì. Lúc này cả làng mới cuống cuồng bất chấp sợ hãi lên núi tìm.
Cuối cùng, tốn mất hai ngày trời dân làng tìm thấy xác của đám thợ săn ở sâu trong núi mười dặm, tất cả đều trở thành đám thây khô quắt xanh đen, hốc mắt lõm xuống đen xì, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ vặn vẹo vì khiếp sợ, trông vô cùng thê thảm.
Nhìn thảm trạng của đám thợ săn, người dân lúc này hoảng sợ đến nỗi không thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Ngay lập tức sau đó, để trấn an dân tâm, cũng như muốn kết thúc việc này, trưởng thôn, người có tiếng nói nhất trong thôn Thanh Xá liền trước tiên kêu mọi người mang xác của đám thợ săn về chôn cất tử tế, sau đó khuyên bảo mọi người một chút, rồi nói kế hoạch muốn lên trấn trên tìm thầy trừ tà về để xua đuổi ma quỷ.
Mọi chuyện sau đó cụ thể như thế nào thì không rõ, chỉ biết vị trưởng thôn lúc ấy quả thật đã mời về một vị đạo sĩ có đạo hạnh rất cao. Vị đạo sĩ ấy không rõ làm thế nào đã trấn yểm toàn bộ âm khí ngọn núi này lại, từ đó ma quỷ hoàn toàn không còn xuất hiện ở trên núi này nữa. Vì thế từ đó người dân đặt tên cho ngọn núi này là núi Trấn Quỷ.
Sự việc đó cũng là khoảng vài trăm năm về trước, đến bây giờ thôn Thanh Xá ấy vẫn tồn tại như trước, chỉ là không còn khép kín như xưa, nhưng vì khoảng cách nên cũng chỉ thỉnh thoảng ra ngoài qua lại mua bán với thị trấn cách đó mấy nghìn kilômét.
Thời bấy giờ, trong thôn có môt cô gái tên Dương Lam, là con gái duy nhất của trưởng thôn, hơn nữa còn là cô gái xinh đẹp nhất thôn đó. Cô có gương mặt tròn, đôi mắt đen láy, môi hồng hào. Làn da của cô trắng hồng mềm mại, so với đám thiếu nữ cùng tuổi đen đúa khô ráp vì nắng gió thì khác biệt một trời một vực, giống như thiên nga giữ bầy vịt.
Không chỉ vậy, tính cô lại dịu dàng nhã nhặn, chăm chỉ, làm việc không thua kém gì các cô gái khác, khiến cho đám trai tráng trong thôn theo đuổi mãi không thôi.
Thôn Thanh Xá khá là biệt lập với bên ngoài, cho nên suy nghĩ của người dân trong thôn cũng rất cổ hủ và phong kiến. Thiếu nữ đến năm mười sáu tuổi là có thể lấy chồng sinh con, nếu đến năm mười tám chưa lấy chồng thì bị coi là gái già. Ngay cả Dương Lam cũng không tránh khỏi hủ tục này.
Năm Dương Lam mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, cô liền lấy chồng. Người cô lấy chính là Đại Ngưu, là thợ săn giỏi nhất trong thôn.
Đại Ngưu là nam tử có vóc dáng to lớn, từ nhỏ cha mẹ mất, được trưởng thôn cưu mang. Tính tình lại thật thà chất phác, đôi khi có chút ngốc nghếch, nhưng chính vì thế trưởng thôn vô cùng yêm tâm khi gả con gái của mình cho hắn.
Hai người từ nhỏ chơi thân với nhau, cũng coi là thanh mai trúc mã, cho nên hai người lấy nhau chính là chuyện đương nhiên, người dân trong làng luôn miệng nói hai người vô cùng đẹp đôi.
Hai người lấy nhau không được bao lâu thì có thai, cuộc sống của họ càng lúc trở nên hạnh phúc, lúc nào cũng trần ngập tiếng cười.
Đến khi cái thai sang tháng thứ tám, thì lại có chuyện sảy ra. Đại Ngưu đi săn trên núi đã mất tích hơn hai tuần nay.
Sự tích xưa kia của núi Trấn Quỷ, đến cả trẻ con ba tuổi trong nhà cũng đều biết, thỉnh thoảng trên núi lại có vài ba vụ mất tích, vì thế cho đến bây giờ người dân vẫn tin rằng trên núi có quỷ.
Chuyện của Đại Ngưu trong thôn ai cũng biết, mọi người liền vô cùng thương cảm, nhìn Dương Lam với ánh mắt ái ngại, người có tâm thì khuyên bảo, người vô tâm thì nói quỷ trên núi đã bắt mất Đại Ngưu, hắn sẽ không trở về được nữa.
Từ khi Đại Ngưu mất tích, trên người còn đang mang thai, vì tiện chăm sóc nên trưởng thôn, tức cha của Dương Lam liền đón con gái về nhà. Nhưng Dương Lam nhất quyết không chịu, muốn ở nhà đợi chồng về.
Thời gian chậm chạp trôi đi, trong lòng Dương Lam càng lúc càng suốt ruột, cuối cùng không thể chờ đợi được nữa liền chuẩn bị ít đồ, vác bụng bầu lên núi tìm chồng.
Cô lên núi vô cùng lặng lẽ, không dám để ai biết, hơn nữa cô sống cũng khá khép kín, vì thế đến tận hai hôm sau, khi cha Dương Lam đến thăm mới phát hiện ra con gái mình đã không thấy đâu nữa. Lập tức liền chạy khắp nơi thăm hỏi, cuối cùng mới biết con gái không còn ở trong thôn nữa, xem chừng đã đi lên núi tìm Đại Ngưu rồi.
Cha Dương Lam vừa tức vừa vội, một thân phụ nữ yếu ớt lại mang thai tám tháng, lên núi lúc này không phải vô cùng nguy hiểm sao? Ông vội vội vàng vàng tập hợp người đi lên núi tìm con gái mình.
Còn Dương Lam khi lên núi, mặc dù một thân mang thai nặng nề chậm chạm, nhưng đối với ngọn núi này lại vô cùng quen thuộc. Từ nhỏ cô đã cùng với Đại Ngưu thuồng xuyên lên núi chơi, tuy mấy năm nay cô không lên núi, nhưng mỗi gốc cây ngọn cỏ ở đây cô như nắm trong lòng bàn tay. Từng bước chân chậm chạp nhưng không chút do dự, vừa đi, Dương Lam vừa một tay ôm bụng, một tay đưa lên miệng bắc thành loa.
"Đại Ngưu, Đại Ngưu, anh ở đâu?"
Tiếng gọi của cô vang ra xa, sau đó bị cả khu rừng cắn nuốt, im bặt. Dương Lam vẫn không hề nản chí, vừa đi vừa gọi tên Đại Ngưu.
Vài canh giờ sau, khi đã quá mệt mỏi, Dương Lam mới tìm tạm một sơn động vắng vẻ nghỉ ngơi. Lúc này đã là chiều tối, thời gian này ở trên núi rất lạnh, Dương Lam thành thạo nhóm một đống lửa, sau đó lấy chút lương khô trong túi lặng lẽ ăn. Một lúc sau, do cơ thể mang bầu, lại vất vả cả ngày, Dương Lam cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Không bao lâu thì Dương Lam bật dậy, cả người mồ hôi nhẽ nhại, thở dốc không ngừng. Vừa rồi cô nằm mơ thấy Đại Ngưu. Trong mơ Đại Ngưu cả người đầy máu me, đứng trên vách núi, không ngừng gọi tên cô.
Dương Lam lập tức hiểu đuợc Đại Ngưu lần này quả thực đã gặp chuyện chẳng lành, lập tức đứng dậy vội vàng đi về phía đông, nơi có vách núi trong mơ Đại Ngưu đã gọi tên cô.
Mặc dù lúc này trời tối đen như mực, xung quanh gió thổi xào xạc, tiếng côn trùng và các loài động vật sống ban đêm vang lên không ngừng, nhưng Dương Lam vẫn không hề để ý tới, cầm đuốc từng bước đến chỗ vách núi nọ.
Phải mất hơn một canh giờ sau Dương Lam mới có thể đến được chỗ đó. Vừa đến nơi, Dương Lam liền vội vàng lao đến bên vách núi, không hề chú ý đến dưới đất chút nào.
Đột nhiên, chân Dương Lam giống như vấp phải một thứ gì đó, cả người theo đà đổ ập xuống. Trong giây phút vấp ngã, Dương Lam liền hoảng sợ hét to, theo bản năng ôm bụng, nghiêng người sang một bên.
"Phịch"
Âm thanh nặng nề đập xuống đất, cây đuốc trong tay bị vất lăn ra xa, đầu Dương Lam bị đập trúng hòn đá dưới đất, trước mắt Dương Lam hiện lên một mảng tối sầm, cả người mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.
Nương theo ánh đuốc lập lòe chưa tắt, trên đầu Dương Lam là một mảnh máu đỏ tươi, dưới hạ thân cũng tràn ra một dòng máu đỏ, càng lúc càng nhiều, tạo thành một dòng lan dần ra xa, rồi từ từ ngấm xuống đất.
Đột nhiên dưới chân Dương Lam léo lên một cột ánh sáng trắng to cỡ miệng chén xông thẳng lên trời rồi biến mất, nhìn kĩ lại thì ánh sáng đó phát ra từ một lá cờ nhỏ màu vàng hình tam giác to cỡ lòng bàn tay. Không rõ lá cờ tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng vì vừa rồi Dương Lam không để ý nên chân vấp phải nó, thân cờ bằng gỗ bị gãy làm đôi, một nửa vẫn còn cắm dưới đất.
Ngay khi cột sáng từ lá cờ nhỏ xông lên trời, từ trong dãy núi lần lượt có thêm bốn cột sáng trắng ở những vị trí khác nhau bắn lên rồi biến mất.
"Đoàng đoàng"
Một tia chớp giống như lôi long hiện ra cắt ngang bầu trời, âm thanh xé rách sự tĩnh lặng của màn đêm, cuồng phong nổi lên, mây đen vần vũ trên trời, giống như báo hiệu điềm nguy.
Chớp mắt sau đó, một luồng sương mù trắng như xương người không rõ từ đâu xuất hiện, cây đuốc nằm lăn lóc ở một bên đụng phải sương mù liền lập tức tắt ngấm. Làm sương mù nhanh chóng che phủ hoàn toàn vách núi đen, bao gồm cả Dương Lam vào trong đó.
Dường như sự việc diễn ra trước mắt đều có liên quan tới việc lá cờ bị gãy. Tại sao lá cờ này lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây? Cái này lại phải nói lại chuyện vị đạo sĩ trấn quỷ ngày trước.
Nguyên bản là vị đạo sĩ này cũng không phải đạo sĩ thông thường lừa người gạt tiền, mà hắn thực sự là một vị đạo sĩ đạo hạnh sâu sa, thâm bất khả trắc. Khi nhìn vào thế núi ở đây, ngay lập tức nhận ra, đây là hình dáng sát long, trái nho phải nhấp, đá núi hiểm trở, khí không tán mà tụ, sát khí nồng đậm, hình thế được coi là đại hung. Hơn nữa nơi này thỉnh thoảng có người vì nhiều duyên cớ mà chết, thân xác mai táng ở trong núi, gặp phải hình thế Sát Long này, hồn phách không thể siêu thoát, dần dà kết hợp với sát khí nơi này tạo thành lệ quỷ hung tàn ác sát.
Sát Long là hình thế của núi, rất khó sửa đổi, nói đúng hơn với khả năng của hắn thì không thể sửa được thế Sát long này, chỉ có thể dùng trận pháp áp chế một phần mà thôi.
Ý niệm vừa động, đạo sĩ lập tức bắt tay vào bố trí trận pháp. Hắn dùng hơn một trăm loại nguyên liệu quý hiếm chuyên khắc chế ma quỷ, bảy bảy bốn chín ngày luyện ra năm lá cờ hình tam giác màu vàng, mỗi lá cờ là một mắt trận ứng với năm vị trí khác nhau trên núi. Sau đó đạo sĩ không rõ dùng thủ pháp gì, vẽ một đại trận bao phủ hoàn toàn ngọn núi vào trong, năm lá cờ lần lượt cắm vào năm vị trí mắt trận tương ứng.
Lá cờ cuối cùng vừa cắm xuống, lập tức kết hợp với bốn lá cờ còn lại, đại trận lập tức vận chuyển, sát khí kiền bị đại trận áp chế xuống.
Tuy nhiên chuyện đó là của mấy trăm năm trước, đến hiện tại, theo thời gian, sát khí tích tụ ngày càng nhiều, trận pháp trấn quỷ này không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Cộng thêm việc Dương Lam vô tình vấp chân vào lá cờ, trận pháp này coi như bị phá. Sát khí tụ tập cảm mấy trăm năm cũng không ơhải là chuyện đùa, cho dù vị đạo sĩ kia ở dưới mồ bật dậy cũng không thể nào áp chế nổi đấm sát khí này lần nữa.
Một mắt trận bị hủy, đồng nghĩa với việc cả trận pháp liền mất tác dụng. Sát khí được tích tụ cả mấy trăm năm nay lại được gỡ bỏ xiềng xích, lập tức mang theo sát ý nồng nặc xông thẳng lên trời.
Mấy ngày sau khi Dương Lam mất tích trên núi, cha Dương Lam đã nhờ người trong thôn lên núi tìm, nhưng kì lạ là trên núi đột nhiên có nhiều sương mù hơn hẳn. Đến ngày thứ hai tìm kiếm thì sương mù giăng trắng xóa cả ngọn núi ngay cả khi đó là ban ngày, khi cơ thể người tiếp xúc với là sương mù lập tức liền cảm thấy cái lạnh thấu xương, nơi tiếp xúc lập tức đông cứng thành đá.
Mấy ngày tiếp theo đó, vì sương mù kì lạ đột ngột bay ra, không ai dám để cho làn sương đó chạm vào người mình, vì thế cuộc tìm kiếm coi như dừng lại. Mọi người ngầmmặc định với nhau rằng, không nói Đại Ngưu, Dương Lam hiện nay chắc chắc không còn nữa rồi, không ai có thể sống sót quá một canh giờ trong đám sương mù dày đặc lạnh buốt tháu tâm can kia, hơn nữa lại là một thai phụ tám tháng.
Tuy nhiên, cha Dương Lam vẫn không hề bỏ cuộc, một mình ông vẫn loanh quanh ởkhu vực chận núi, nơi sương mù mỏng nhất, không ngừng gọi tên con gái mình.
Một tháng sau, cha Dương Lam đã triệt để mất hết hi vọng, ngày ngày đau khổ nhớ thương con gái mình. Về sau thoái trí nhường chúc vị trưởng thôn cho người khác, bán hết ruộng đất, mang theo chút củ cải lên thị trấn, rời xa nơi khiến ông đau khổ.
Còn thôn Thanh Xá kia càng ngày càng sảy ra nhiều chuyện lạ.
Có người sống ở gần chân núi nói đến đêm khuya, hắn nghe thấy tiếng trẻ con lúc thì khóc, lúc thì cười khanh khách ở trên núi. Đôi lần hắn còn nghe thấy tiếng hát ru của một phụ nữ, giọng hát này giống y hệt Dương Lam lúc còn sống.
Có người nói đó là do Dương Lam chết ở trên núi, mãu tử trở thành quỷ mẫu âm thai, âm thai trong bụng nàng sinh ra cũng thành quỷ, thế nên mới có chuyện này.
Vài tháng tiếp theo, số người mất tích càng lúc càng tăng, điểm chung duy nhất của họ chính là nơi người ta thấy trước khi mất tích, đều là ở dưới chân núi Trấn Quỷ này.
Lập tức tin đồn ngày càng nổi lên, người nói do quỷ mẫu âm thai Dương Lam tác oai tác quái, dụ dỗ bọn họ lên núi rồi ăn thịt. Người khác thì phản bác lại, có lẽ là do lúc Dương Lam chết không được cúng bái tử tế, cho nên tức giận trừng phạt bọn họ. Có người lớn mật suy đoán rằng núi này giờ không thể trấn quỷ nữa rồi, ma quỷ không còn gì trấn áp liền hoành hành ngang ngược, cầnh nhanh chóng rời khỏi đây.
Mỗi người một ý, cuối cùng liền thống nhất là theo hạ sách, đó là lên trấn trên gần nhất mời thầy về trừ tà trấn quỷ.
Nhưng thôn làng đã mời năm sáu người về, nhưng toàn là hạng hoa ngôn xảo ngữ lừa đảo ngạt tiền cả. Tiền mất, nhưng quỷ không trừ được, số người mất tích lại càng nhiều, càng thêm kì lạ. Thậm chí khi đêm xuống, sương mù trên núi lan cả xuống trong thôn, có người tối ngủ trong nhà, sáng hôm sau người nhà thức dậy thì không thấy đâu nữa, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Bên cạnh đó, số người mắc quái bệnh tăng lên không ít, bệnh này không rõ căn nguyên, người mắc bệnh lúc nào cũng trong trạnh thái rét lạnh trầm trọng, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm kêu ma quỷ, thần trí bất minh, hay gặp ảo giác. Trong thôn thầy thuốc cũng chỉ chữa được mấy bệnh cảm mạo bình thường,gặp chứng quái bệnh cũng thúc thủ vô sách. Người nào mắc bệnh, chỉ sau năm ngày vì suy kiệt mà chết.
Người dân hoảng sợ, lại càng cho rằng mọi chuyện sảy ra ở thôn này là do quỷ mẫu âm thai Dương Lam tác quái, liền mang nhang đèn tiền lễ đến đốt ở chân núi, cầu xin hồn phách Dương Lam tha cho bọn họ, nhưng tất cả đều không có hiệu quả.
Nhân số của Thanh Xá thôn vốn không đông, nay số người mất tích và mắc quái bệnh chết đã chiếm một phần ba, mọi người sợ hãi không dám ở lại nơi này nữa, mang theo tất cả đồ đạc đi chạy nạn. Thanh Xá thôn chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa năm không còn một bóng người, thành một thôn chết.
Về sau những người từ thôn Thanh Xá đi ra đều luôn gặp vận xui, tai nạn bất ngờ, bệnh tật triền miên, gia đình tan vỡ, con cái bất hiếu, đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng đấy cũng là truyện sau này, cha Dương Lam sau một tháng con gái mất đã rời khỏi Thanh Xá thôn nên cũng không biết chuyện này.
Đoạn ba năm sau, cha của Dương Lam ở trên trấn vốn cũng là một người bản lĩnh không nhỏ, dựa vào vốn tài sản ít ỏi mua lại một cửa hàng, làm thành của hàng tạp hóa nhỏ, ngày sống qua ngày cũng coi như đủ ăn đủ mặc.
Trong ngày vô cùng bình thường, sau khi kết thúc việc buôn bán, Cha Dương Lam liền một thân một mình dọn dẹp nhà cửa, ăn uống nghỉ ngơi, sau đó lên giường đi ngủ.
Nhưng đêm hôm ông ngủ không ngon giấc, cả người xoay qua xoay lại, mộng mị chập chờn, nửa tỉnh nửa mê. Trong cơn mộng mị, ông lại nhìn thấy con gái đến thăm, mặc bộ đồ màu đỏ mà cô yêu thích nhất, trên tay bế một đứa nhỏ tràn truồng đang khóc không ngừng.
Dương Lam trong giấc mơ có nói với ông điều gì đó, nhưng giọng cô quá nhỏ, ông chỉ có thể nghe được câu được câu không, đại khái dặn dò ông giữ gìn sức khỏe, đồng thời đưa đứa trẻ trên tay giao lại cho ông, nhờ ông chăm sóc hộ cô.
Vừa đỡ lấy thân thể hài nhi từ tay Dương Lam, cái lạnh thấu gan lập tức truyền đến tay ông, theo bản năng rụt tay lại, đứa trẻ cứ thế rơi xuống đất. Cha Dương Lam liền giật mình tỉnh dậy, cả người mặc dù ướt sũng mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo sởn gai ốc.
Thở dốc một hồi cha Dương Lam mới có thể bình tĩnh trở lại, mặc dù đó chỉ làmơ nhưng lại khiến ông cảm thấy vô cùng chân thật, khẽ vuốt mồ hôi trên mặt, tay kia vừa định lật chăn thì giật mình rụt lại, vừa rồi tay ông chạm phải thứ gì đó lạnh như băng.
Tay run run mãi mới kéo được chăn ra, cha Dương Lam lập tức hoảng hốt, một thai nhi trần truồng vừa mới sinh ra, dây rốn đã được cắt gọn gàng, da thịt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, làn môi nhỏ đỏ bất hường, một đầu tóc đen dày đang nằm co người lại. Không rõ thai nhi này xuất hiện ben cạnh ông từ bao giờ, ở đâu ra, nếu không phải ông nhìn thấy bụng đứa bé vẫn còn nhịp nhành thở thì còn tưởng đây là một cái xác bị ngâm nước đá.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, ông phát hiện ra đứa bé này với đứa bé trong mơ giống hệt nhau, chẳng lẽ giấc mơ vừa nãy hoàn toàn là sự thật? Vừa nghĩ, ông vừa có chút kích động nhẹ nhàng bế đứa nhỏ vào lòng, đồng thời lấy chăn cẩn thận từng chút một bọc bên ngoài.
Đứa nhỏ vừa được cha Dương Lam bế lên liền mở mắt, đôi mắt đen láy thâm trầm không hợp với dáng vẻ bề ngoài, giống như muốn hút toàn bộ linh hồn con người đối diện vào bên trong. Tuy nhiên dường như đứa nhỏ cảm nhận được người kia không có ác ý, liền nhắm mắt lại, không hề kêu khóc, vô cùng bất thường.
Còn cha Dương Lam dường như không hề để ý đến sư bất thường này, tâm trạng hiện nay của ông vô cùng kích động, lại nhớ tới lần đầu tiên ông bế Dương Lam, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, khóc hu hu như một đứa trẻ.
"U Tuyền, từ nay về sau, con sẽ sống với ta, ta sẽ chăm sóc con thật tốt."
Vì ở trên núi quá nhiều người chết, cho nên dân làng lúc ấy vô cùng sợ hãi, không một ai dám bén mảnh đến gần. Nhưng ngọn núi là nguồn sinh nhai duy nhất của dân làng thời bấy giờ, cho nên dù sợ hãi đến đâu cũng bắt buộc phải lên núi săn bắn, nếu không sẽ không có cái ăn. Tình cảnh bắt buộc, cho nên trong làng cử ra một đám trai tráng khỏe mạnh, gan dạ nhất tập hợp thành một đội lên núi đi săn.
Đám trai tráng đó gần hai chục người, người nào người đấy cơ bắp như vâm, cơ thể tráng kiện, mỗi người đều có thể nhấc được khối đá nặng năm trăm cân, tất cả đều rất trẻ tuổi, nhỏ nhất là hai mươi. Mỗi một người trong đám nam đinh này đều là thợ săn giỏi, một mình săn một đầu lợn rừng mấy trăm cân không thành vấn đề, cho nên mọi người vô cùng tin tưởng đám người họ. Nhưng để phòng ma quỷ, mỗi một nam đinh đều mang trên người một túi tỏi cùng gừng giã nát treo ở bên người. Từ vài lần sau đó bọn họ lên núi săn bắn mà không hề bị ma quỷ quấy nhiễu, lúc này mọi người mới yên tâm.
Rồi cho đến một ngày, đám người bọn họ ở trên núi đã một tuần mà chưa thấy xuống, dân làng bắt đầu lo lắng. Bởi vì đám thợ săn này dù gan đến mấy nhưng luôn xuống núi sau ba ngày đi săn, đằng này một tuần chưa thấy tin tức gì. Lúc này cả làng mới cuống cuồng bất chấp sợ hãi lên núi tìm.
Cuối cùng, tốn mất hai ngày trời dân làng tìm thấy xác của đám thợ săn ở sâu trong núi mười dặm, tất cả đều trở thành đám thây khô quắt xanh đen, hốc mắt lõm xuống đen xì, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ vặn vẹo vì khiếp sợ, trông vô cùng thê thảm.
Nhìn thảm trạng của đám thợ săn, người dân lúc này hoảng sợ đến nỗi không thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Ngay lập tức sau đó, để trấn an dân tâm, cũng như muốn kết thúc việc này, trưởng thôn, người có tiếng nói nhất trong thôn Thanh Xá liền trước tiên kêu mọi người mang xác của đám thợ săn về chôn cất tử tế, sau đó khuyên bảo mọi người một chút, rồi nói kế hoạch muốn lên trấn trên tìm thầy trừ tà về để xua đuổi ma quỷ.
Mọi chuyện sau đó cụ thể như thế nào thì không rõ, chỉ biết vị trưởng thôn lúc ấy quả thật đã mời về một vị đạo sĩ có đạo hạnh rất cao. Vị đạo sĩ ấy không rõ làm thế nào đã trấn yểm toàn bộ âm khí ngọn núi này lại, từ đó ma quỷ hoàn toàn không còn xuất hiện ở trên núi này nữa. Vì thế từ đó người dân đặt tên cho ngọn núi này là núi Trấn Quỷ.
Sự việc đó cũng là khoảng vài trăm năm về trước, đến bây giờ thôn Thanh Xá ấy vẫn tồn tại như trước, chỉ là không còn khép kín như xưa, nhưng vì khoảng cách nên cũng chỉ thỉnh thoảng ra ngoài qua lại mua bán với thị trấn cách đó mấy nghìn kilômét.
Thời bấy giờ, trong thôn có môt cô gái tên Dương Lam, là con gái duy nhất của trưởng thôn, hơn nữa còn là cô gái xinh đẹp nhất thôn đó. Cô có gương mặt tròn, đôi mắt đen láy, môi hồng hào. Làn da của cô trắng hồng mềm mại, so với đám thiếu nữ cùng tuổi đen đúa khô ráp vì nắng gió thì khác biệt một trời một vực, giống như thiên nga giữ bầy vịt.
Không chỉ vậy, tính cô lại dịu dàng nhã nhặn, chăm chỉ, làm việc không thua kém gì các cô gái khác, khiến cho đám trai tráng trong thôn theo đuổi mãi không thôi.
Thôn Thanh Xá khá là biệt lập với bên ngoài, cho nên suy nghĩ của người dân trong thôn cũng rất cổ hủ và phong kiến. Thiếu nữ đến năm mười sáu tuổi là có thể lấy chồng sinh con, nếu đến năm mười tám chưa lấy chồng thì bị coi là gái già. Ngay cả Dương Lam cũng không tránh khỏi hủ tục này.
Năm Dương Lam mười bảy tuổi, tuổi thanh xuân đẹp nhất đời người, cô liền lấy chồng. Người cô lấy chính là Đại Ngưu, là thợ săn giỏi nhất trong thôn.
Đại Ngưu là nam tử có vóc dáng to lớn, từ nhỏ cha mẹ mất, được trưởng thôn cưu mang. Tính tình lại thật thà chất phác, đôi khi có chút ngốc nghếch, nhưng chính vì thế trưởng thôn vô cùng yêm tâm khi gả con gái của mình cho hắn.
Hai người từ nhỏ chơi thân với nhau, cũng coi là thanh mai trúc mã, cho nên hai người lấy nhau chính là chuyện đương nhiên, người dân trong làng luôn miệng nói hai người vô cùng đẹp đôi.
Hai người lấy nhau không được bao lâu thì có thai, cuộc sống của họ càng lúc trở nên hạnh phúc, lúc nào cũng trần ngập tiếng cười.
Đến khi cái thai sang tháng thứ tám, thì lại có chuyện sảy ra. Đại Ngưu đi săn trên núi đã mất tích hơn hai tuần nay.
Sự tích xưa kia của núi Trấn Quỷ, đến cả trẻ con ba tuổi trong nhà cũng đều biết, thỉnh thoảng trên núi lại có vài ba vụ mất tích, vì thế cho đến bây giờ người dân vẫn tin rằng trên núi có quỷ.
Chuyện của Đại Ngưu trong thôn ai cũng biết, mọi người liền vô cùng thương cảm, nhìn Dương Lam với ánh mắt ái ngại, người có tâm thì khuyên bảo, người vô tâm thì nói quỷ trên núi đã bắt mất Đại Ngưu, hắn sẽ không trở về được nữa.
Từ khi Đại Ngưu mất tích, trên người còn đang mang thai, vì tiện chăm sóc nên trưởng thôn, tức cha của Dương Lam liền đón con gái về nhà. Nhưng Dương Lam nhất quyết không chịu, muốn ở nhà đợi chồng về.
Thời gian chậm chạp trôi đi, trong lòng Dương Lam càng lúc càng suốt ruột, cuối cùng không thể chờ đợi được nữa liền chuẩn bị ít đồ, vác bụng bầu lên núi tìm chồng.
Cô lên núi vô cùng lặng lẽ, không dám để ai biết, hơn nữa cô sống cũng khá khép kín, vì thế đến tận hai hôm sau, khi cha Dương Lam đến thăm mới phát hiện ra con gái mình đã không thấy đâu nữa. Lập tức liền chạy khắp nơi thăm hỏi, cuối cùng mới biết con gái không còn ở trong thôn nữa, xem chừng đã đi lên núi tìm Đại Ngưu rồi.
Cha Dương Lam vừa tức vừa vội, một thân phụ nữ yếu ớt lại mang thai tám tháng, lên núi lúc này không phải vô cùng nguy hiểm sao? Ông vội vội vàng vàng tập hợp người đi lên núi tìm con gái mình.
Còn Dương Lam khi lên núi, mặc dù một thân mang thai nặng nề chậm chạm, nhưng đối với ngọn núi này lại vô cùng quen thuộc. Từ nhỏ cô đã cùng với Đại Ngưu thuồng xuyên lên núi chơi, tuy mấy năm nay cô không lên núi, nhưng mỗi gốc cây ngọn cỏ ở đây cô như nắm trong lòng bàn tay. Từng bước chân chậm chạp nhưng không chút do dự, vừa đi, Dương Lam vừa một tay ôm bụng, một tay đưa lên miệng bắc thành loa.
"Đại Ngưu, Đại Ngưu, anh ở đâu?"
Tiếng gọi của cô vang ra xa, sau đó bị cả khu rừng cắn nuốt, im bặt. Dương Lam vẫn không hề nản chí, vừa đi vừa gọi tên Đại Ngưu.
Vài canh giờ sau, khi đã quá mệt mỏi, Dương Lam mới tìm tạm một sơn động vắng vẻ nghỉ ngơi. Lúc này đã là chiều tối, thời gian này ở trên núi rất lạnh, Dương Lam thành thạo nhóm một đống lửa, sau đó lấy chút lương khô trong túi lặng lẽ ăn. Một lúc sau, do cơ thể mang bầu, lại vất vả cả ngày, Dương Lam cảm thấy cả người vô cùng mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.
Không bao lâu thì Dương Lam bật dậy, cả người mồ hôi nhẽ nhại, thở dốc không ngừng. Vừa rồi cô nằm mơ thấy Đại Ngưu. Trong mơ Đại Ngưu cả người đầy máu me, đứng trên vách núi, không ngừng gọi tên cô.
Dương Lam lập tức hiểu đuợc Đại Ngưu lần này quả thực đã gặp chuyện chẳng lành, lập tức đứng dậy vội vàng đi về phía đông, nơi có vách núi trong mơ Đại Ngưu đã gọi tên cô.
Mặc dù lúc này trời tối đen như mực, xung quanh gió thổi xào xạc, tiếng côn trùng và các loài động vật sống ban đêm vang lên không ngừng, nhưng Dương Lam vẫn không hề để ý tới, cầm đuốc từng bước đến chỗ vách núi nọ.
Phải mất hơn một canh giờ sau Dương Lam mới có thể đến được chỗ đó. Vừa đến nơi, Dương Lam liền vội vàng lao đến bên vách núi, không hề chú ý đến dưới đất chút nào.
Đột nhiên, chân Dương Lam giống như vấp phải một thứ gì đó, cả người theo đà đổ ập xuống. Trong giây phút vấp ngã, Dương Lam liền hoảng sợ hét to, theo bản năng ôm bụng, nghiêng người sang một bên.
"Phịch"
Âm thanh nặng nề đập xuống đất, cây đuốc trong tay bị vất lăn ra xa, đầu Dương Lam bị đập trúng hòn đá dưới đất, trước mắt Dương Lam hiện lên một mảng tối sầm, cả người mềm nhũn, bất tỉnh nhân sự.
Nương theo ánh đuốc lập lòe chưa tắt, trên đầu Dương Lam là một mảnh máu đỏ tươi, dưới hạ thân cũng tràn ra một dòng máu đỏ, càng lúc càng nhiều, tạo thành một dòng lan dần ra xa, rồi từ từ ngấm xuống đất.
Đột nhiên dưới chân Dương Lam léo lên một cột ánh sáng trắng to cỡ miệng chén xông thẳng lên trời rồi biến mất, nhìn kĩ lại thì ánh sáng đó phát ra từ một lá cờ nhỏ màu vàng hình tam giác to cỡ lòng bàn tay. Không rõ lá cờ tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng vì vừa rồi Dương Lam không để ý nên chân vấp phải nó, thân cờ bằng gỗ bị gãy làm đôi, một nửa vẫn còn cắm dưới đất.
Ngay khi cột sáng từ lá cờ nhỏ xông lên trời, từ trong dãy núi lần lượt có thêm bốn cột sáng trắng ở những vị trí khác nhau bắn lên rồi biến mất.
"Đoàng đoàng"
Một tia chớp giống như lôi long hiện ra cắt ngang bầu trời, âm thanh xé rách sự tĩnh lặng của màn đêm, cuồng phong nổi lên, mây đen vần vũ trên trời, giống như báo hiệu điềm nguy.
Chớp mắt sau đó, một luồng sương mù trắng như xương người không rõ từ đâu xuất hiện, cây đuốc nằm lăn lóc ở một bên đụng phải sương mù liền lập tức tắt ngấm. Làm sương mù nhanh chóng che phủ hoàn toàn vách núi đen, bao gồm cả Dương Lam vào trong đó.
Dường như sự việc diễn ra trước mắt đều có liên quan tới việc lá cờ bị gãy. Tại sao lá cờ này lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây? Cái này lại phải nói lại chuyện vị đạo sĩ trấn quỷ ngày trước.
Nguyên bản là vị đạo sĩ này cũng không phải đạo sĩ thông thường lừa người gạt tiền, mà hắn thực sự là một vị đạo sĩ đạo hạnh sâu sa, thâm bất khả trắc. Khi nhìn vào thế núi ở đây, ngay lập tức nhận ra, đây là hình dáng sát long, trái nho phải nhấp, đá núi hiểm trở, khí không tán mà tụ, sát khí nồng đậm, hình thế được coi là đại hung. Hơn nữa nơi này thỉnh thoảng có người vì nhiều duyên cớ mà chết, thân xác mai táng ở trong núi, gặp phải hình thế Sát Long này, hồn phách không thể siêu thoát, dần dà kết hợp với sát khí nơi này tạo thành lệ quỷ hung tàn ác sát.
Sát Long là hình thế của núi, rất khó sửa đổi, nói đúng hơn với khả năng của hắn thì không thể sửa được thế Sát long này, chỉ có thể dùng trận pháp áp chế một phần mà thôi.
Ý niệm vừa động, đạo sĩ lập tức bắt tay vào bố trí trận pháp. Hắn dùng hơn một trăm loại nguyên liệu quý hiếm chuyên khắc chế ma quỷ, bảy bảy bốn chín ngày luyện ra năm lá cờ hình tam giác màu vàng, mỗi lá cờ là một mắt trận ứng với năm vị trí khác nhau trên núi. Sau đó đạo sĩ không rõ dùng thủ pháp gì, vẽ một đại trận bao phủ hoàn toàn ngọn núi vào trong, năm lá cờ lần lượt cắm vào năm vị trí mắt trận tương ứng.
Lá cờ cuối cùng vừa cắm xuống, lập tức kết hợp với bốn lá cờ còn lại, đại trận lập tức vận chuyển, sát khí kiền bị đại trận áp chế xuống.
Tuy nhiên chuyện đó là của mấy trăm năm trước, đến hiện tại, theo thời gian, sát khí tích tụ ngày càng nhiều, trận pháp trấn quỷ này không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Cộng thêm việc Dương Lam vô tình vấp chân vào lá cờ, trận pháp này coi như bị phá. Sát khí tụ tập cảm mấy trăm năm cũng không ơhải là chuyện đùa, cho dù vị đạo sĩ kia ở dưới mồ bật dậy cũng không thể nào áp chế nổi đấm sát khí này lần nữa.
Một mắt trận bị hủy, đồng nghĩa với việc cả trận pháp liền mất tác dụng. Sát khí được tích tụ cả mấy trăm năm nay lại được gỡ bỏ xiềng xích, lập tức mang theo sát ý nồng nặc xông thẳng lên trời.
Mấy ngày sau khi Dương Lam mất tích trên núi, cha Dương Lam đã nhờ người trong thôn lên núi tìm, nhưng kì lạ là trên núi đột nhiên có nhiều sương mù hơn hẳn. Đến ngày thứ hai tìm kiếm thì sương mù giăng trắng xóa cả ngọn núi ngay cả khi đó là ban ngày, khi cơ thể người tiếp xúc với là sương mù lập tức liền cảm thấy cái lạnh thấu xương, nơi tiếp xúc lập tức đông cứng thành đá.
Mấy ngày tiếp theo đó, vì sương mù kì lạ đột ngột bay ra, không ai dám để cho làn sương đó chạm vào người mình, vì thế cuộc tìm kiếm coi như dừng lại. Mọi người ngầmmặc định với nhau rằng, không nói Đại Ngưu, Dương Lam hiện nay chắc chắc không còn nữa rồi, không ai có thể sống sót quá một canh giờ trong đám sương mù dày đặc lạnh buốt tháu tâm can kia, hơn nữa lại là một thai phụ tám tháng.
Tuy nhiên, cha Dương Lam vẫn không hề bỏ cuộc, một mình ông vẫn loanh quanh ởkhu vực chận núi, nơi sương mù mỏng nhất, không ngừng gọi tên con gái mình.
Một tháng sau, cha Dương Lam đã triệt để mất hết hi vọng, ngày ngày đau khổ nhớ thương con gái mình. Về sau thoái trí nhường chúc vị trưởng thôn cho người khác, bán hết ruộng đất, mang theo chút củ cải lên thị trấn, rời xa nơi khiến ông đau khổ.
Còn thôn Thanh Xá kia càng ngày càng sảy ra nhiều chuyện lạ.
Có người sống ở gần chân núi nói đến đêm khuya, hắn nghe thấy tiếng trẻ con lúc thì khóc, lúc thì cười khanh khách ở trên núi. Đôi lần hắn còn nghe thấy tiếng hát ru của một phụ nữ, giọng hát này giống y hệt Dương Lam lúc còn sống.
Có người nói đó là do Dương Lam chết ở trên núi, mãu tử trở thành quỷ mẫu âm thai, âm thai trong bụng nàng sinh ra cũng thành quỷ, thế nên mới có chuyện này.
Vài tháng tiếp theo, số người mất tích càng lúc càng tăng, điểm chung duy nhất của họ chính là nơi người ta thấy trước khi mất tích, đều là ở dưới chân núi Trấn Quỷ này.
Lập tức tin đồn ngày càng nổi lên, người nói do quỷ mẫu âm thai Dương Lam tác oai tác quái, dụ dỗ bọn họ lên núi rồi ăn thịt. Người khác thì phản bác lại, có lẽ là do lúc Dương Lam chết không được cúng bái tử tế, cho nên tức giận trừng phạt bọn họ. Có người lớn mật suy đoán rằng núi này giờ không thể trấn quỷ nữa rồi, ma quỷ không còn gì trấn áp liền hoành hành ngang ngược, cầnh nhanh chóng rời khỏi đây.
Mỗi người một ý, cuối cùng liền thống nhất là theo hạ sách, đó là lên trấn trên gần nhất mời thầy về trừ tà trấn quỷ.
Nhưng thôn làng đã mời năm sáu người về, nhưng toàn là hạng hoa ngôn xảo ngữ lừa đảo ngạt tiền cả. Tiền mất, nhưng quỷ không trừ được, số người mất tích lại càng nhiều, càng thêm kì lạ. Thậm chí khi đêm xuống, sương mù trên núi lan cả xuống trong thôn, có người tối ngủ trong nhà, sáng hôm sau người nhà thức dậy thì không thấy đâu nữa, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Bên cạnh đó, số người mắc quái bệnh tăng lên không ít, bệnh này không rõ căn nguyên, người mắc bệnh lúc nào cũng trong trạnh thái rét lạnh trầm trọng, miệng lúc nào cũng lẩm bẩm kêu ma quỷ, thần trí bất minh, hay gặp ảo giác. Trong thôn thầy thuốc cũng chỉ chữa được mấy bệnh cảm mạo bình thường,gặp chứng quái bệnh cũng thúc thủ vô sách. Người nào mắc bệnh, chỉ sau năm ngày vì suy kiệt mà chết.
Người dân hoảng sợ, lại càng cho rằng mọi chuyện sảy ra ở thôn này là do quỷ mẫu âm thai Dương Lam tác quái, liền mang nhang đèn tiền lễ đến đốt ở chân núi, cầu xin hồn phách Dương Lam tha cho bọn họ, nhưng tất cả đều không có hiệu quả.
Nhân số của Thanh Xá thôn vốn không đông, nay số người mất tích và mắc quái bệnh chết đã chiếm một phần ba, mọi người sợ hãi không dám ở lại nơi này nữa, mang theo tất cả đồ đạc đi chạy nạn. Thanh Xá thôn chỉ vẻn vẹn trong vòng nửa năm không còn một bóng người, thành một thôn chết.
Về sau những người từ thôn Thanh Xá đi ra đều luôn gặp vận xui, tai nạn bất ngờ, bệnh tật triền miên, gia đình tan vỡ, con cái bất hiếu, đoạn tử tuyệt tôn. Nhưng đấy cũng là truyện sau này, cha Dương Lam sau một tháng con gái mất đã rời khỏi Thanh Xá thôn nên cũng không biết chuyện này.
Đoạn ba năm sau, cha của Dương Lam ở trên trấn vốn cũng là một người bản lĩnh không nhỏ, dựa vào vốn tài sản ít ỏi mua lại một cửa hàng, làm thành của hàng tạp hóa nhỏ, ngày sống qua ngày cũng coi như đủ ăn đủ mặc.
Trong ngày vô cùng bình thường, sau khi kết thúc việc buôn bán, Cha Dương Lam liền một thân một mình dọn dẹp nhà cửa, ăn uống nghỉ ngơi, sau đó lên giường đi ngủ.
Nhưng đêm hôm ông ngủ không ngon giấc, cả người xoay qua xoay lại, mộng mị chập chờn, nửa tỉnh nửa mê. Trong cơn mộng mị, ông lại nhìn thấy con gái đến thăm, mặc bộ đồ màu đỏ mà cô yêu thích nhất, trên tay bế một đứa nhỏ tràn truồng đang khóc không ngừng.
Dương Lam trong giấc mơ có nói với ông điều gì đó, nhưng giọng cô quá nhỏ, ông chỉ có thể nghe được câu được câu không, đại khái dặn dò ông giữ gìn sức khỏe, đồng thời đưa đứa trẻ trên tay giao lại cho ông, nhờ ông chăm sóc hộ cô.
Vừa đỡ lấy thân thể hài nhi từ tay Dương Lam, cái lạnh thấu gan lập tức truyền đến tay ông, theo bản năng rụt tay lại, đứa trẻ cứ thế rơi xuống đất. Cha Dương Lam liền giật mình tỉnh dậy, cả người mặc dù ướt sũng mồ hôi nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo sởn gai ốc.
Thở dốc một hồi cha Dương Lam mới có thể bình tĩnh trở lại, mặc dù đó chỉ làmơ nhưng lại khiến ông cảm thấy vô cùng chân thật, khẽ vuốt mồ hôi trên mặt, tay kia vừa định lật chăn thì giật mình rụt lại, vừa rồi tay ông chạm phải thứ gì đó lạnh như băng.
Tay run run mãi mới kéo được chăn ra, cha Dương Lam lập tức hoảng hốt, một thai nhi trần truồng vừa mới sinh ra, dây rốn đã được cắt gọn gàng, da thịt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, làn môi nhỏ đỏ bất hường, một đầu tóc đen dày đang nằm co người lại. Không rõ thai nhi này xuất hiện ben cạnh ông từ bao giờ, ở đâu ra, nếu không phải ông nhìn thấy bụng đứa bé vẫn còn nhịp nhành thở thì còn tưởng đây là một cái xác bị ngâm nước đá.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, ông phát hiện ra đứa bé này với đứa bé trong mơ giống hệt nhau, chẳng lẽ giấc mơ vừa nãy hoàn toàn là sự thật? Vừa nghĩ, ông vừa có chút kích động nhẹ nhàng bế đứa nhỏ vào lòng, đồng thời lấy chăn cẩn thận từng chút một bọc bên ngoài.
Đứa nhỏ vừa được cha Dương Lam bế lên liền mở mắt, đôi mắt đen láy thâm trầm không hợp với dáng vẻ bề ngoài, giống như muốn hút toàn bộ linh hồn con người đối diện vào bên trong. Tuy nhiên dường như đứa nhỏ cảm nhận được người kia không có ác ý, liền nhắm mắt lại, không hề kêu khóc, vô cùng bất thường.
Còn cha Dương Lam dường như không hề để ý đến sư bất thường này, tâm trạng hiện nay của ông vô cùng kích động, lại nhớ tới lần đầu tiên ông bế Dương Lam, trong lòng không khỏi ngậm ngùi, khóc hu hu như một đứa trẻ.
"U Tuyền, từ nay về sau, con sẽ sống với ta, ta sẽ chăm sóc con thật tốt."
Bình luận facebook