Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-616
Chương 616: Chứng cứ, giải quyết tốt hậu quả (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thẩm Thanh Lan cũng biết nhất định là Daisy đã nhúng tay vào chuyện này, nhưng suy cho cùng không nhắm vào họ, họ không có lý do gì để can thiệp. Vì thế dù biết rõ người sau lưng là Catherine, họ cũng không thể làm gì cô ta. “An, chẳng lẽ cứ để yên như thế?” Kim Ân Hi không cam lòng nói, Catherine thật sự quá độc ác, Brody không đắc tội cô ta, cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ta, kết quả lại bị... Hành vi coi thường mạng sống này khiến Kim Ân Hi rất phản cảm.
Thẩm Thanh Lan hờ hững nhìn Kim Ân Hi: “Cậu muốn làm gì?”
Kim Ân Hi đảo mắt, nói nhỏ vào tại Thẩm Thanh Lan vài câu.2Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Cậu muốn thì cứ làm, có điều phải cẩn thận!”
Kim Ân Hi cười ha ha: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.”
Biết Kim Ân Hi tự có chừng mực, Thẩm Thanh Lan sẽ không xen vào. Thẩm Thanh Lan ở thành phố Sydney bốn ngày mới trở về thủ đô. Sau hôm bọn họ đi, hòm thư của chồng của Catherine nhận được một email. Mallory mở ra xem, sắc mặt trở nên tái xanh. Thì ra đó là video ân ái của Catherine và người đàn ông khác. Hơn nữa không chỉ là một người.
Mặc dù xem ngày tháng trong video thì biết được video này được quay trước khi kết hôn, nhưng không người đàn ông8nào bình tĩnh nổi khi nhận được những video như thế này của vợ. Vì thế, anh ta nổi giận đùng đùng, về đến nhà liền đánh Catherine một trận.
Catherine không hề đề phòng, nên bị Mallory đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
“Mallory, anh điên rồi à?” Catherine thét ầm lên.
Mallory lại đạp Catherine một cú, vẻ mặt độc ác: “Đúng vậy, tôi điên đấy, con đàn bà dâm đãng này!” Catherine muốn đánh trả, nhưng không hề có sức đánh lại, chỉ có thể ôm đầu mình giảm bớt tổn thương. Tuy bảo vệ được đầu, nhưng trên người lại cô ta bị Mallory đá bầm dập.
Mallory đánh cho đến khi mệt mới dừng lại. Thấy ánh mắt tức giận của Catherine, vẻ mặt Mallory không thay đổi.6Anh ta mở chiếc cặp, lấy ra một xấp ảnh rồi ném vào mặt Catherine: “Cô mở to hai mắt nhìn cho rõ vì sao hôm nay tôi đánh cô!”
Catherine cúi đầu nhìn ảnh chụp trên đất, thấy rõ nội dung ảnh chụp thì mở to hai mắt: “Anh lấy mấy thứ này ở đâu?” Nhìn ánh mắt của cô ta, Mallory liền biết mấy tấm ảnh này nhất định là thật: “Catherine, nếu tôi biết cô là người như vậy, thì dù mẹ cô có cho tôi nhiều lợi ích hơn, tôi cũng sẽ không cưới cô.”
Catherine hừ lạnh: “Mallory, anh cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ là một tên công tử bột mà thôi, đừng đề cao minh thể chứ, chúng ta kẻ tám lạng3người nửa cân, chẳng ai nói được ai cả. Đây đều là chuyện trước khi kết hôn. Sau khi kết hôn, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh cả.”
“Ồ, nếu cô dám làm chuyện gì có lỗi với tôi sau khi kết hôn, thì cô có thể xem tôi có dám giết chết cô không.” Gia tộc Percy là gia tộc có xuất thân từ xã hội đen, bản thân Mallory cũng là một người lòng dạ độc ác, nếu thật sự muốn lén làm gì đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Bị chồng mới cưới đánh một trận tàn nhẫn, Catherine tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Cô ta chạy về nhà mẹ đẻ tìm mẹ khóc lóc kể lể, muốn bà5ta biết bà ta đã tìm cho cô ta loại người gì.
Đáng tiếc, Mallory đã gọi điện thoại cho Daisy nói rõ nguyên nhân chuyện này. Daisy đã sớm biết là chuyện gì xảy ra. “Ai bảo con không dọn rác cho sạch sẽ” Daisy lạnh giọng nói, không hề đồng tình với con gái mình. Trong điện thoại, Mallory đã nói vài lời chế giễu khó nghe. Daisy đang tức giận thì Catherine chạy tới khóc lóc, tâm trạng bà ta có thể tốt mới là lạ. Catherine vốn tưởng lần này mẹ sẽ đứng về phía mình, ai ngờ người bị mắng vẫn là cô ta, cô ta đã hoàn toàn thất vọng với người mẹ này.
Thật ra Daisy có thể đoán được ai gửi mấy thứ đó, chắc chắn là có liên quan đến Thẩm Thanh Lan. Nhưng đây là sự thật, bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói được, chỉ có thể nuốt vào trong.
Tạm thời không nhắc tới chuyện ở thành phố Sydney. Sau khi về nước, Thẩm Thanh Lan phát hiện Phó Hoành Dật đã về nhà.
Phó Hoành Dật về từ hôm qua, về đến nhà mới biết vợ mình đã ra nước ngoài du lịch. Anh định gọi điện cho cô, nhưng lại nhớ ra chuyện cô đang giận dỗi nên không dám gọi, bèn nói bóng nói gió nhờ Phó lão gia gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, giục cô mau trở về.
Ông cụ đích thân gọi điện thoại, tất nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ về, đúng lúc ở thành phố Sydney cũng không còn chuyện gì, thế là cô đặt vé máy bay trở về.
Nhan Tịch biết An An và Thẩm Thanh Lan sắp về nước thì rất luyến tiếc. Thẩm Thanh Lan ôm Nhan Tịch: “Nhớ An An thì về thủ đô tìm chị.”
Nhan Tịch gật đầu: “Chị, em sẽ cố gắng phối hợp điều trị. Chờ em khỏe hẳn, em sẽ đi thăm chị và An An.”
“Được.”
“Dì xinh đẹp, cháu sẽ nhớ dì lắm.” An An nói xen vào.
Nhan Tịch ngồi xổm xuống, chủ động ôm An An, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cảm ơn An An, dì cũng sẽ nhớ cháu.”
Nhan Tịch và Doug tự đưa mẹ con Thẩm Thanh Lan ra sân bay, nhìn bọn họ qua cửa kiểm tra an ninh cho đến khi không thấy nữa mới lưu luyến dời mắt. “Nếu em không nỡ thì mai chúng ta mua vé máy bay về nhé.” Doug dịu dàng nói, Nhan Tịch lắc đầu: “Doug, từ hôm nay trở đi, em sẽ phối hợp điều trị với anh, anh mới vị bác sĩ kia tới đi.” Ánh mắt Doug sáng lên, Nhan Tịch sẵn lòng tích cực chủ động phối hợp trị liệu, đây là tin tức tốt nhất đối với anh.
Nhìn vẻ vui mừng của Doug, trong lòng Nhan Tịch xót xa. Cô biết mình tùy hứng, không đủ kiên cường, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, dù là như vậy nhưng cô vẫn có một người luôn bên cô từ đầu đến giờ, không rời xa, không vứt bỏ. Thẩm Thanh Lan nói đúng, cô vẫn còn may mắn hơn một số người rất nhiều.
Nhan Tịch chủ động nắm tay Doug: “Doug, em xin lỗi.” Doug ngẩn người nhìn bàn tay của mình được Nhan Tịch nắm, lại nghe thấy lời cô nói, trong lòng xúc động khó nói nên lời. Anh bước lên, nhẹ nhàng ôm cô, cơ thể cô cứng đờ, nhưng rồi cũng từ từ thả lỏng.
Doug có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Nhan Tịch, nụ cười bên môi anh dần tươi hơn: “Tiểu Tịch, cô gái của anh, chào mừng em trở về.”
Nhan Tịch nở nụ cười, khóe mắt lại rơi lệ.
Biết Thẩm Thanh Lan về, Phó Hoành Dật tự mình ra sân bay đón. Còn Thẩm Thanh Lan thì không ngờ người đón mình ở sân bay lại là Phó Hoành Dật.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Phó Hoành Dật, vẻ mặt cô lạnh nhạt, không có biểu cảm gì đặc biệt. Anh biết cô vẫn còn giận chuyện lần trước, bèn mỉm cười nói: “Vợ, anh đến đón em về nhà” Nghe xong, Thẩm Thanh Lan chỉ gật đầu, nắm tay An An đi ra ngoài, Phó Hoành Dật theo sau. Daniel và Kim Ân Hi đến sân bay rồi bay thẳng đi nơi khác, nói rằng muốn đi chơi thêm vài ngày.
“Ba, lần này con theo mẹ ra ngoài chơi, ở đó có một bãi cỏ rất rộng rãi, rất đẹp, có thể đá bóng trên đấy.” An An kể cho Phó Hoành Dật nghe chuyện ở nước ngoài. Anh lắng nghe, trả lời vài câu, thỉnh thoảng nhìn sang Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nói: “Tập trung lái xe.”.
Buổi tối, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, lúc Phó Hoành Dật từ phòng tắm đi ra, Thẩm Thanh Lan đã tắm xong, nằm trên giường nhắm mắt lại, hình như đang ngủ. Phó Hoành Dật đi tới bên kia giường, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm Thẩm Thanh Lan từ phía sau, khẽ hỏi: “Vợ, còn đang giận à?”
Nhưng Thẩm Thanh Lan không nói gì.
Phó Hoành Dật tiếp tục nhỏ nhẹ: “Anh biết em muốn có con gái, anh cũng thích con gái. Nhưng Thanh Lan, anh không muốn để em mạo hiểm, anh sợ.” Lúc cô sinh An An đã để lại bóng ma quá lớn cho Phó Hoành Dật, anh không muốn phải trải qua một lần nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Sao Thẩm Thanh Lan không biết anh lo lắng cái gì? Cô xoay người, đối diện với anh: “Hoành Dật, lần đó là ngoài ý muốn.” Nếu không phải Tần Nghiên đụng tay chân thì chắc chắn cô sẽ không bị khó sinh. “Thanh Lan, anh biết, nhưng anh vẫn sợ.” Không ai có thể cảm nhận được sự bất lực của anh khi đó. Anh sợ hãi hơn cả lúc tính mạng của mình trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng chỉ cần nghĩ lại, thì cảm giác lúc ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trong lòng anh. Trong mắt Phó Hoành Dật không hề che giấu nỗi sợ hãi, Thẩm Thanh Lan nhìn thấy rõ ràng, cô thầm thở dài một hơi, người đàn ông này yêu thương có thể này, không biết là may mắn của cô hay là bất hạnh của anh.
Thẩm Thanh Lan không nỡ giận Phó Hoành Dật nữa, chỉ còn lại vẻ đau lòng. Vì vậy, cô chủ động ôm eo anh, vùi cả người vào ngực anh: “Được rồi, chuyện này nói sau đi.” Bây giờ Phó Hoành Dật còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thanh Lan sẽ không miễn cưỡng anh. Trong lòng anh cũng biết điều này, cho nên lúc cô sắp ngủ, anh đột nhiên nói: “Thanh Lan, em cho anh thêm chút thời gian, chờ anh chuẩn bị tốt, anh nhất định sẽ cùng em sinh một bé gái xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Hoành Dật, thả lỏng đi.” Cô nhắm mắt, an tâm thiếp đi trong vòng tay Phó Hoành Dật. Quả nhiên, chỉ khi ở nơi này, cô mới có thể thả lỏng toàn thân mà ngủ ngon. Phó Hoành Dật nhìn dáng vẻ an lành khi ngủ của Thẩm Thanh Lan, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh thầm cười nhạo mình nhát gan, anh lúc này đúng là chim sợ cành cong.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Thanh Lan thức dậy, Phó Hoành Dật đã dậy rồi. Cô sờ vị trí bên cạnh, vẫn còn hơi ẩm, chắc anh mới rời giường chưa lâu. Bây giờ mới có sáu giờ, vẫn còn sớm, nhưng cô không ngủ được nữa, bèn thức dậy đi chạy bộ.
Lúc xuống dưới nhà, cô thấy Phó Hoành Dật mới từ bên ngoài về, đang định đi vào phòng bếp. Anh cầm mấy cái túi, có vẻ như đều là nguyên liệu nấu ăn. Thấy Thẩm Thanh Lan xuống, trên người mặc quần áo thể thao, rõ ràng là định đi ra ngoài chạy bộ, Phó Hoành Dật cười hỏi: “Sáng nay em muốn ăn gì?” “Ăn cháo.” Thẩm Thanh Lan nghĩ một chốc rồi nói, mấy ngày nay ở nước ngoài toàn ăn bánh mì uống sữa tươi, thật sự ngán lắm rồi. Phó Hoành Dật gật đầu.
Khi Thẩm Thanh Lan chạy bộ, tắm rửa, thay quần áo xong và đi xuống tầng. Phó Hoành Dật đã nấu xong bữa sáng, không chỉ có cháo, còn có sủi cảo chiên, trứng chiên và bánh bao. Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn bàn ăn phong phú: “Sao anh nấu nhiều vậy?” Cô chỉ muốn ăn cháo thôi mà.
Phó Hoành Dật múc cháo cho Thẩm Thanh Lan, bưng đến trước mặt cô: “Biết em không quen ăn bánh mì và uống sữa, mấy ngày nay ở nước ngoài ăn ngán rồi, anh nấu nhiều cho em thay đổi khẩu vị.” “Một mình em không ăn nhiều thể đâu.” Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Ông nội còn chưa dậy kìa.”
Phó Hoành Dật vừa cười vừa nói: “Không sao, em ăn mỗi thứ một ít, còn thừa thì anh ăn. Anh để phần cho ông nội trong bếp rồi, khi nào ông thức anh sẽ hâm lại.”
“Chu đáo vậy? Hoành Dật, anh tính làm gì?” Thẩm Thanh Lan trêu anh. Vẻ mặt Phó Hoành Dật vô tội: “Em là vợ anh, ngày thường vất vả chăm sóc gia đình, hiếm khi anh ở nhà, nấu một bữa sáng dỗ em, chẳng lẽ như vậy cũng không nên à?” Thẩm Thanh Lan cười khẽ, cô cảm thấy kỹ năng nói ngọt của Phó Hoành Dật càng ngày càng cao, mở mồm ra là cái gì cũng nói được. “Cùng ăn đi, nhiều thế này em ăn không hết đâu.” Thẩm Thanh Lan múc cho Phó Hoành Dật một bát cháo.
Hai vợ chồng đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Mạnh Lương: “Đội trưởng, thủ trưởng Mục về rồi, muốn hẹn anh ăn cơm trưa, anh dẫn chị dâu đi cùng nhé.” Phó Hoành Dật hỏi ý kiến Thẩm Thanh Lan, cô thì tỏ vẻ thế nào cũng được: “Được, gửi thời gian địa điểm cho tôi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thẩm Thanh Lan hờ hững nhìn Kim Ân Hi: “Cậu muốn làm gì?”
Kim Ân Hi đảo mắt, nói nhỏ vào tại Thẩm Thanh Lan vài câu.2Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Cậu muốn thì cứ làm, có điều phải cẩn thận!”
Kim Ân Hi cười ha ha: “Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì.”
Biết Kim Ân Hi tự có chừng mực, Thẩm Thanh Lan sẽ không xen vào. Thẩm Thanh Lan ở thành phố Sydney bốn ngày mới trở về thủ đô. Sau hôm bọn họ đi, hòm thư của chồng của Catherine nhận được một email. Mallory mở ra xem, sắc mặt trở nên tái xanh. Thì ra đó là video ân ái của Catherine và người đàn ông khác. Hơn nữa không chỉ là một người.
Mặc dù xem ngày tháng trong video thì biết được video này được quay trước khi kết hôn, nhưng không người đàn ông8nào bình tĩnh nổi khi nhận được những video như thế này của vợ. Vì thế, anh ta nổi giận đùng đùng, về đến nhà liền đánh Catherine một trận.
Catherine không hề đề phòng, nên bị Mallory đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.
“Mallory, anh điên rồi à?” Catherine thét ầm lên.
Mallory lại đạp Catherine một cú, vẻ mặt độc ác: “Đúng vậy, tôi điên đấy, con đàn bà dâm đãng này!” Catherine muốn đánh trả, nhưng không hề có sức đánh lại, chỉ có thể ôm đầu mình giảm bớt tổn thương. Tuy bảo vệ được đầu, nhưng trên người lại cô ta bị Mallory đá bầm dập.
Mallory đánh cho đến khi mệt mới dừng lại. Thấy ánh mắt tức giận của Catherine, vẻ mặt Mallory không thay đổi.6Anh ta mở chiếc cặp, lấy ra một xấp ảnh rồi ném vào mặt Catherine: “Cô mở to hai mắt nhìn cho rõ vì sao hôm nay tôi đánh cô!”
Catherine cúi đầu nhìn ảnh chụp trên đất, thấy rõ nội dung ảnh chụp thì mở to hai mắt: “Anh lấy mấy thứ này ở đâu?” Nhìn ánh mắt của cô ta, Mallory liền biết mấy tấm ảnh này nhất định là thật: “Catherine, nếu tôi biết cô là người như vậy, thì dù mẹ cô có cho tôi nhiều lợi ích hơn, tôi cũng sẽ không cưới cô.”
Catherine hừ lạnh: “Mallory, anh cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ là một tên công tử bột mà thôi, đừng đề cao minh thể chứ, chúng ta kẻ tám lạng3người nửa cân, chẳng ai nói được ai cả. Đây đều là chuyện trước khi kết hôn. Sau khi kết hôn, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh cả.”
“Ồ, nếu cô dám làm chuyện gì có lỗi với tôi sau khi kết hôn, thì cô có thể xem tôi có dám giết chết cô không.” Gia tộc Percy là gia tộc có xuất thân từ xã hội đen, bản thân Mallory cũng là một người lòng dạ độc ác, nếu thật sự muốn lén làm gì đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Bị chồng mới cưới đánh một trận tàn nhẫn, Catherine tất nhiên sẽ không chịu bỏ qua. Cô ta chạy về nhà mẹ đẻ tìm mẹ khóc lóc kể lể, muốn bà5ta biết bà ta đã tìm cho cô ta loại người gì.
Đáng tiếc, Mallory đã gọi điện thoại cho Daisy nói rõ nguyên nhân chuyện này. Daisy đã sớm biết là chuyện gì xảy ra. “Ai bảo con không dọn rác cho sạch sẽ” Daisy lạnh giọng nói, không hề đồng tình với con gái mình. Trong điện thoại, Mallory đã nói vài lời chế giễu khó nghe. Daisy đang tức giận thì Catherine chạy tới khóc lóc, tâm trạng bà ta có thể tốt mới là lạ. Catherine vốn tưởng lần này mẹ sẽ đứng về phía mình, ai ngờ người bị mắng vẫn là cô ta, cô ta đã hoàn toàn thất vọng với người mẹ này.
Thật ra Daisy có thể đoán được ai gửi mấy thứ đó, chắc chắn là có liên quan đến Thẩm Thanh Lan. Nhưng đây là sự thật, bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói được, chỉ có thể nuốt vào trong.
Tạm thời không nhắc tới chuyện ở thành phố Sydney. Sau khi về nước, Thẩm Thanh Lan phát hiện Phó Hoành Dật đã về nhà.
Phó Hoành Dật về từ hôm qua, về đến nhà mới biết vợ mình đã ra nước ngoài du lịch. Anh định gọi điện cho cô, nhưng lại nhớ ra chuyện cô đang giận dỗi nên không dám gọi, bèn nói bóng nói gió nhờ Phó lão gia gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan, giục cô mau trở về.
Ông cụ đích thân gọi điện thoại, tất nhiên Thẩm Thanh Lan sẽ về, đúng lúc ở thành phố Sydney cũng không còn chuyện gì, thế là cô đặt vé máy bay trở về.
Nhan Tịch biết An An và Thẩm Thanh Lan sắp về nước thì rất luyến tiếc. Thẩm Thanh Lan ôm Nhan Tịch: “Nhớ An An thì về thủ đô tìm chị.”
Nhan Tịch gật đầu: “Chị, em sẽ cố gắng phối hợp điều trị. Chờ em khỏe hẳn, em sẽ đi thăm chị và An An.”
“Được.”
“Dì xinh đẹp, cháu sẽ nhớ dì lắm.” An An nói xen vào.
Nhan Tịch ngồi xổm xuống, chủ động ôm An An, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Cảm ơn An An, dì cũng sẽ nhớ cháu.”
Nhan Tịch và Doug tự đưa mẹ con Thẩm Thanh Lan ra sân bay, nhìn bọn họ qua cửa kiểm tra an ninh cho đến khi không thấy nữa mới lưu luyến dời mắt. “Nếu em không nỡ thì mai chúng ta mua vé máy bay về nhé.” Doug dịu dàng nói, Nhan Tịch lắc đầu: “Doug, từ hôm nay trở đi, em sẽ phối hợp điều trị với anh, anh mới vị bác sĩ kia tới đi.” Ánh mắt Doug sáng lên, Nhan Tịch sẵn lòng tích cực chủ động phối hợp trị liệu, đây là tin tức tốt nhất đối với anh.
Nhìn vẻ vui mừng của Doug, trong lòng Nhan Tịch xót xa. Cô biết mình tùy hứng, không đủ kiên cường, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, dù là như vậy nhưng cô vẫn có một người luôn bên cô từ đầu đến giờ, không rời xa, không vứt bỏ. Thẩm Thanh Lan nói đúng, cô vẫn còn may mắn hơn một số người rất nhiều.
Nhan Tịch chủ động nắm tay Doug: “Doug, em xin lỗi.” Doug ngẩn người nhìn bàn tay của mình được Nhan Tịch nắm, lại nghe thấy lời cô nói, trong lòng xúc động khó nói nên lời. Anh bước lên, nhẹ nhàng ôm cô, cơ thể cô cứng đờ, nhưng rồi cũng từ từ thả lỏng.
Doug có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Nhan Tịch, nụ cười bên môi anh dần tươi hơn: “Tiểu Tịch, cô gái của anh, chào mừng em trở về.”
Nhan Tịch nở nụ cười, khóe mắt lại rơi lệ.
Biết Thẩm Thanh Lan về, Phó Hoành Dật tự mình ra sân bay đón. Còn Thẩm Thanh Lan thì không ngờ người đón mình ở sân bay lại là Phó Hoành Dật.
Lúc Thẩm Thanh Lan nhìn thấy Phó Hoành Dật, vẻ mặt cô lạnh nhạt, không có biểu cảm gì đặc biệt. Anh biết cô vẫn còn giận chuyện lần trước, bèn mỉm cười nói: “Vợ, anh đến đón em về nhà” Nghe xong, Thẩm Thanh Lan chỉ gật đầu, nắm tay An An đi ra ngoài, Phó Hoành Dật theo sau. Daniel và Kim Ân Hi đến sân bay rồi bay thẳng đi nơi khác, nói rằng muốn đi chơi thêm vài ngày.
“Ba, lần này con theo mẹ ra ngoài chơi, ở đó có một bãi cỏ rất rộng rãi, rất đẹp, có thể đá bóng trên đấy.” An An kể cho Phó Hoành Dật nghe chuyện ở nước ngoài. Anh lắng nghe, trả lời vài câu, thỉnh thoảng nhìn sang Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nói: “Tập trung lái xe.”.
Buổi tối, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, lúc Phó Hoành Dật từ phòng tắm đi ra, Thẩm Thanh Lan đã tắm xong, nằm trên giường nhắm mắt lại, hình như đang ngủ. Phó Hoành Dật đi tới bên kia giường, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm Thẩm Thanh Lan từ phía sau, khẽ hỏi: “Vợ, còn đang giận à?”
Nhưng Thẩm Thanh Lan không nói gì.
Phó Hoành Dật tiếp tục nhỏ nhẹ: “Anh biết em muốn có con gái, anh cũng thích con gái. Nhưng Thanh Lan, anh không muốn để em mạo hiểm, anh sợ.” Lúc cô sinh An An đã để lại bóng ma quá lớn cho Phó Hoành Dật, anh không muốn phải trải qua một lần nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Sao Thẩm Thanh Lan không biết anh lo lắng cái gì? Cô xoay người, đối diện với anh: “Hoành Dật, lần đó là ngoài ý muốn.” Nếu không phải Tần Nghiên đụng tay chân thì chắc chắn cô sẽ không bị khó sinh. “Thanh Lan, anh biết, nhưng anh vẫn sợ.” Không ai có thể cảm nhận được sự bất lực của anh khi đó. Anh sợ hãi hơn cả lúc tính mạng của mình trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù đã ba năm trôi qua, nhưng chỉ cần nghĩ lại, thì cảm giác lúc ấy vẫn hiện lên rõ mồn một trong lòng anh. Trong mắt Phó Hoành Dật không hề che giấu nỗi sợ hãi, Thẩm Thanh Lan nhìn thấy rõ ràng, cô thầm thở dài một hơi, người đàn ông này yêu thương có thể này, không biết là may mắn của cô hay là bất hạnh của anh.
Thẩm Thanh Lan không nỡ giận Phó Hoành Dật nữa, chỉ còn lại vẻ đau lòng. Vì vậy, cô chủ động ôm eo anh, vùi cả người vào ngực anh: “Được rồi, chuyện này nói sau đi.” Bây giờ Phó Hoành Dật còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thanh Lan sẽ không miễn cưỡng anh. Trong lòng anh cũng biết điều này, cho nên lúc cô sắp ngủ, anh đột nhiên nói: “Thanh Lan, em cho anh thêm chút thời gian, chờ anh chuẩn bị tốt, anh nhất định sẽ cùng em sinh một bé gái xinh đẹp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, Hoành Dật, thả lỏng đi.” Cô nhắm mắt, an tâm thiếp đi trong vòng tay Phó Hoành Dật. Quả nhiên, chỉ khi ở nơi này, cô mới có thể thả lỏng toàn thân mà ngủ ngon. Phó Hoành Dật nhìn dáng vẻ an lành khi ngủ của Thẩm Thanh Lan, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh thầm cười nhạo mình nhát gan, anh lúc này đúng là chim sợ cành cong.
Sáng hôm sau, khi Thẩm Thanh Lan thức dậy, Phó Hoành Dật đã dậy rồi. Cô sờ vị trí bên cạnh, vẫn còn hơi ẩm, chắc anh mới rời giường chưa lâu. Bây giờ mới có sáu giờ, vẫn còn sớm, nhưng cô không ngủ được nữa, bèn thức dậy đi chạy bộ.
Lúc xuống dưới nhà, cô thấy Phó Hoành Dật mới từ bên ngoài về, đang định đi vào phòng bếp. Anh cầm mấy cái túi, có vẻ như đều là nguyên liệu nấu ăn. Thấy Thẩm Thanh Lan xuống, trên người mặc quần áo thể thao, rõ ràng là định đi ra ngoài chạy bộ, Phó Hoành Dật cười hỏi: “Sáng nay em muốn ăn gì?” “Ăn cháo.” Thẩm Thanh Lan nghĩ một chốc rồi nói, mấy ngày nay ở nước ngoài toàn ăn bánh mì uống sữa tươi, thật sự ngán lắm rồi. Phó Hoành Dật gật đầu.
Khi Thẩm Thanh Lan chạy bộ, tắm rửa, thay quần áo xong và đi xuống tầng. Phó Hoành Dật đã nấu xong bữa sáng, không chỉ có cháo, còn có sủi cảo chiên, trứng chiên và bánh bao. Thẩm Thanh Lan nhướng mày nhìn bàn ăn phong phú: “Sao anh nấu nhiều vậy?” Cô chỉ muốn ăn cháo thôi mà.
Phó Hoành Dật múc cháo cho Thẩm Thanh Lan, bưng đến trước mặt cô: “Biết em không quen ăn bánh mì và uống sữa, mấy ngày nay ở nước ngoài ăn ngán rồi, anh nấu nhiều cho em thay đổi khẩu vị.” “Một mình em không ăn nhiều thể đâu.” Thẩm Thanh Lan cạn lời, “Ông nội còn chưa dậy kìa.”
Phó Hoành Dật vừa cười vừa nói: “Không sao, em ăn mỗi thứ một ít, còn thừa thì anh ăn. Anh để phần cho ông nội trong bếp rồi, khi nào ông thức anh sẽ hâm lại.”
“Chu đáo vậy? Hoành Dật, anh tính làm gì?” Thẩm Thanh Lan trêu anh. Vẻ mặt Phó Hoành Dật vô tội: “Em là vợ anh, ngày thường vất vả chăm sóc gia đình, hiếm khi anh ở nhà, nấu một bữa sáng dỗ em, chẳng lẽ như vậy cũng không nên à?” Thẩm Thanh Lan cười khẽ, cô cảm thấy kỹ năng nói ngọt của Phó Hoành Dật càng ngày càng cao, mở mồm ra là cái gì cũng nói được. “Cùng ăn đi, nhiều thế này em ăn không hết đâu.” Thẩm Thanh Lan múc cho Phó Hoành Dật một bát cháo.
Hai vợ chồng đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của Mạnh Lương: “Đội trưởng, thủ trưởng Mục về rồi, muốn hẹn anh ăn cơm trưa, anh dẫn chị dâu đi cùng nhé.” Phó Hoành Dật hỏi ý kiến Thẩm Thanh Lan, cô thì tỏ vẻ thế nào cũng được: “Được, gửi thời gian địa điểm cho tôi.”
Bình luận facebook