Frank đi tới, vừa mở miệng đã xin lỗi, “Cô Thẩm, lần này gặp lại tôi thật sự không có mặt mũi nào đối mặt với cô, dạy dỗ nên một học trò như vậy là thất bại của người làm thầy như tôi. Tôi rất xin lỗi vì đã để cô bị liên lụy” Thật ra Thẩm Thanh Lan không hề đổ lỗi lầm của Catherine lên người Frank. Do đó, thấy ông như vậy trong lòng cô càng đánh giá cao nhân phẩm của ông hơn, “Ông Frank, thật ra ông không cần phải xin lỗi, những chuyện kia không hề liên quan gì tới ông cả” “Cô Thẩm đúng là một người rộng lượng, tôi thật đáng hổ thẹn” Daniel nghe Frank nói vậy liền vỗ vai ông, “Được rồi, Thanh Lan đã nói không để bụng thì thật sự không để bụng. Ông đừng canh cánh trong lòng nữa, chuyện này coi như bỏ qua đi.” “Cô Thẩm, tôi muốn được bồi thường những bức tranh đã bị thiệt hại của cô. Tuy không thể bù đắp được tổn thất cho cô, nhưng đây là tấm lòng của tôi, mong cô Thẩm đừng từ chối “Ông Frank khách sáo rồi, tranh bị hỏng tuy rất đáng tiếc, nhưng may mà không có ai bị thương, vậy là tốt rồi. Vẫn câu nói đó, mọi chuyện không phải lỗi của ông, ông đừng để trong lòng” “Tôi nói này Frank, lần này ông tới đây là để xin lỗi Thanh Lan sao?” Daniel trêu ghẹo ông ta. Không ngờ Daniel lại nói trúng, Frank vốn không định tới tham dự, chuyện của Catherine làm ông rất sốc. Nếu không phải nghe nói lần này Thẩm Thanh Lan cũng tới tham gia thì thật sự ông không đã không tới. Ba người đứng ở một góc nhỏ nói chuyện nên không ai nghe thấy. “Cô Thẩm, lần này những người tới đây đều là những người có danh tiếng trong giới hội họa, tôi có quen biết với vài người. Nếu cô không chế, tôi sẽ giới thiệu họ để cô làm quen” Daniel cầu còn không được, có Frank giới thiệu, Thẩm Thanh Lan sẽ có thể giao lưu tốt hơn với những họa sĩ kỳ cựu này. Lần trước, trong buổi triển lãm tranh ở Sydney, tuy có rất nhiều họa sĩ tham gia, nhưng đa số điều chỉ đem tác phẩm tới triển lãm, chứ bản thân không xuất hiện. Nhưng những người được mời tới lần này thì không như vậy, người nào cũng có tầm ảnh hưởng rất lớn. Trở về khách sạn đã là 10 giờ tối, Thẩm Thanh Lan xoa xoa chân mình. Trong bụng có một một sinh linh nên hiện giờ thể lực của cô không còn được như trước nữa, mới đứng có mấy tiếng đã mệt không chịu được. Kim n Hi nhận lấy chậu rửa mặt từ nhân viên phục vụ, rồi rót nước nóng vào chậu cho Thẩm Thanh Lan, “An, ngâm nước nóng trước đi, sẽ thoải mái hơn rất nhiều đấy.” “Cảm ơn cậu, n Hi” Kim n Hi cười tít mắt: “Tớ với cậu mà còn cần cảm ơn sao? An, cậu mà còn nói vậy tớ sẽ tức giận đấy” “Được, tớ không nói nữa” Thẩm Thanh Lan khom lưng nhẹ nhàng mát xa mấy huyệt vị trên chân, làm dịu cơn nhức mỏi. Kim n Hi định giúp một tay nhưng cô lại từ chối. Ngâm chân xong, Thẩm Thanh Lan liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Bụng cô đã được bốn tháng, sau năm tháng nữa cô sẽ có thể gặp con. Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Thẩm Thanh Lan liền tràn đầy mong chờ và ngọt ngào. * Nửa tháng trước, tại căn cứ của BK ở một quốc gia chiến loạn vùng Trung Đông. KING nhìn người phụ nữ trước mặt, nghi ngờ hỏi, “Bà nói bà là Kim phu nhân?” Kim phu nhân gật đầu, “Chẳng phải cậu vẫn luôn tìm tòi à, bây giờ tôi xuất hiện cậu lại không tin. KING, cậu vẫn là KING tôi biết chứ?” KING cười khẩy: “Bà biết tôi đang tìm bà mà còn dám xuất hiện sao? Bà không sợ tội giết bà sao?” Kim phu nhân mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, “Nếu tôi sợ cậu giết tôi thì đã không tới đây rồi, hơn nữa tôi chẳng làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu cả, sao cậu nhất định phải giết tôi?” “Kim phu nhân, không phải bà đã quên chuyện thuê người truy sát tôi rồi chứ?” Kim phu nhân bật cười, “Trong lòng cậu biết rõ chuyện này không phải do tôi làm mà, cần gì phải lôi nó ra nói nữa. Tôi tới đây tìm cậu là vì chuyện khác.” KING nghe vậy liền nhướng mày, “Chuyện gì?” “Tôi biết cậu có thù với Phó Hoành Dật, nếu cậu vẫn muốn tìm cơ hội trả thù thì bây giờ cơ hội đã tới, chỉ xem cậu có dám làm hay không thôi.” “Trên đời này còn có chuyện gì mà KING này không dám làm? Bà nói xem cơ hội như thế nào?” Kim phu nhân khẽ cong môi cười, đây chính là câu nói bà ta muốn nghe từ KING. Bà ta nói hết những điều mình biết với gã. KING nghe xong thì im lặng không nói gì, ánh mắt trở nên khó lường. “Lời bà nói là thật sao?” “Chính xác 100%” “Để tôi suy nghĩ đã.” Muốn hành động trên lãnh thổ của nước Z thì rất cần thời cơ thế này. Nhưng nếu không cẩn thận, rất có thể gã sẽ phải trả giá bằng toàn bộ BK. Có điều, đúng như Kim phu nhân nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần biết nắm bắt thì gã sẽ có thể cho Phó Hoành Dật một đòn chí mạng, trực tiếp tiêu diệt hắn ta. Kim phu nhân cũng biết đây chẳng phải là chuyện nhỏ nên không nói gì thêm, “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi đi trước.” KING lạnh lùng nói: “Đứng lại, Kim phu nhân. Tôi có nói là bà được phép rời khỏi đây rồi sao? Hơn nữa chúng ta hợp tác bao năm qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp bà. Dù thế nào thì bà cũng nên ở lại đây một thời gian” Kim phu nhân bình tĩnh cười khẽ, “Nếu KING đã nói vậy, tôi không ở lại vài ngày thì đúng là không được rồi.” KING cười sang sảng, sai người chuẩn bị chỗ ở cho Kim phu nhân. Chờ sau Kim phu nhân rời khỏi, hắn mới sai Beyonce bên cạnh, “Đi điều tra thân phận thật của người đàn bà này đi.” Beyonce ngây người, “Đại ca, anh nghi ngờ Kim phu nhân này là giả sao?” KING lắc đầu, “Không, nhưng có thể bà ta còn có thân phận thú vị nào khác, trước tiên cứ đi điều tra đi, cẩn thận vẫn hơn” Beyonce tuân lệnh, đi ra ngoài. KING sờ cằm, nghĩ tới chuyện Kim phu nhân vừa nói, không ngờ lòng dạ của người đàn bà này không chỉ ác độc, mà lá gan cũng lớn thật, âm mưu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được. Có điều, sao bà ta lại biết được tường tận tin tức cơ mật của quốc gia đến thế? * “Cô vừa nói bà ta đã đi tìm KING?” Allen hỏi Hứa Nặc. “Đúng vậy” “Bà ta tìm KING làm gì?” Hứa Nặc lắc đầu, “Tôi không rõ lắm, chỉ biết hình như bà ấy muốn đối phó với Phó Hoành Dật, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ” Allen bình tĩnh nhìn Hứa Nặc, thấy vẻ mặt cô ta không đổi thì biết cô ta không nói dối, “Nếu là vì đối phó với Phó Hoành Dật thì tạm thời không cần quan tâm tới. Trước tiên hãy quan sát động tĩnh của BK, có bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng phải báo ngay cho tôi biết.” Hứa Nặc rũ mắt, “Vâng” Allen cúi đầu ngắm nghía miếng ngọc bội trong tay, nói với Hứa Nặc, ý tứ sâu xa: “Hứa Nặc, đừng có những ý nghĩ không nên có. Nếu để tôi biết cô lại gạt tôi lần nữa thì chuồng thú sẽ là nơi thích hợp nhất dành cho cô, ngay cả Kim phu nhân cũng cứu không nổi cô đầu” Ánh mắt Hứa Nặc chợt biến, cả người run run, “Tôi biết rồi, ông chủ” “Ra ngoài đi” “Vâng” Trong phòng chỉ còn lại Allen, hắn vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, khóe môi nhẹ cong, “Trò chơi này đúng là càng ngày càng thú vị. Đối phó với Phó Hoành Dật, ha ha, KING à, nếu mày thật sự muốn làm vậy thì tao cũng không ngại hợp tác với mày một lần” Nhưng Allen vẫn cảm thấy khó hiểu, Kim phu nhân vẫn luôn thích núp trong bóng tối, nhiều năm qua chưa từng lộ diện trước người ngoài, sao bây giờ lại đột nhiên đến gặp mặt KING. Không thể hiểu được, Allen cũng lười suy nghĩ. Lúc Peter đi vào thì thấy hắn lại đang ngắm nghía miếng ngọc bội quý giá của hắn, “Allen, thời tiết đẹp như vậy, anh nên ra ngoài dạo một chút đi, đừng có cả ngày cứ ở lì trong phòng. Anh xem, ánh nắng bên ngoài rực rỡ chưa kìa. Chẳng lẽ anh không muốn ngắm cảnh đẹp sao?” Allen lạnh lùng nói với anh ta: “Nhìn thấy thứ xinh đẹp, tôi sẽ muốn chiếm được, nếu không có được thì tôi chỉ muốn phá hủy nó” “Allen, anh thật sự quá cực đoan rồi, không chiếm được thì phá hủy, chỉ có kẻ biến thái mới làm mấy việc như thế thôi.” Allen nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh bằng, Peter thấy vậy thì bĩu môi, “Được rồi được rồi, anh không cực đoan, là tôi cực đoan. Anh rất rạng rỡ, rất hào phóng, trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu lấy người đàn ông khác, sinh con cho hắn ta. Anh lại còn có tâm tình ở đây nghịch miếng ngọc bội...” Nói đến đây Peter đột nhiên im bặt. “Nói đi, sao không nói nữa” Allen lạnh lùng nhìn anh ta. Peter thẩm tức giận, bây giờ anh chĩa súng vào người tối, bắt tôi nói thế quái nào được? Nếu tôi vẫn tiếp tục nói chẳng phải là trái tim sẽ nở hoa luôn sao, tôi đâu có ngu. Allen thấy anh ta đã ngậm miệng lại thì cất súng đi, “Cút” Peter bĩu môi rồi chuồn mất. Anh ta không chọc nổi người này, tránh đi là tốt nhất. Thật ra Peter không thể nào hiểu nổi tại sao ban đầu mình lại cứu Allen. Nếu mình không cứu hắn thì hiện giờ vẫn là một người tự do, chứ đâu như thế này, động một chút là bị người ta dí súng vào đầu. Ba ngày sau, Hứa Nặc lại tới gặp Allen, “Ông chủ, hôm qua bà ta vừa gọi điện thoại cho tôi” Allen chẳng thèm nhìn cô ta, “Bà ta nói gì?” Hứa Nặc thuật lại lời của Kim phu nhân nói với mình cho Allen nghe. Allen cười ha ha, “Không ngờ bà ta cũng có chút bản lĩnh, ngay cả chuyện này cũng biết được. Lập tức liên hệ với KING cho tôi, cứ nói tôi muốn hợp tác với hắn ta” Hứa Nặc nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, “Ông chủ, chẳng phải ngài ghét KING nhất sao” Lúc trước cô ta từng vì hợp tác với KING mà suýt chút nữa đã mất mạng. “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bây giờ tôi và KING có chung một kẻ thù, chỉ cần có thể giải quyết Phó Hoành Dật thì hợp tác một lần cũng không phải không thể Mắt Hứa Nặc tối sầm lại, muốn giải quyết Phó Hoành Dật chỉ là giả, muốn cướp lại Thẩm Thanh Lan mới là thật. Allen vẫn chưa hết hy vọng với Thẩm Thanh Lan, dù bây giờ cô ta đã có con với người đàn ông khác. Khi KING nhận được điện thoại của Allen thì còn ngạc nhiên hơn cả lúc gặp mặt Kim phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Allen, mày còn dám gọi điện thoại cho tao?” Allen khẽ cười, nhưng chất giọng khàn khàn làm tiếng cười của hắn nghe rất đáng sợ, “KING, không ngờ tao sẽ tìm mày à? Vậy mày sẽ càng ngạc nhiên hơn, tạo tìm mày là muốn hợp tác với mày. Tao biết mày muốn giết Phó Hoành Dật, thật trùng hợp, đó cũng là mục đích của tao”
Bình luận facebook