Lòng Kim phu nhân chùng xuống, “KING, có gì cứ nói thẳng, đừng có lòng vòng “Tôi cũng muốn biết bà có ý gì đây, bỏ tiền ra mua mạng của tôi, bây giờ gọi tới khoe khoang sao? Bà nghĩ tôi không dám làm gì bà sao?” Kim phu nhân biến sắc, “KING, cậu nghĩ chuyện này là tôi làm?” “Không bà thì ai?” KING căm hận nói, hắn còn tưởng là kẻ thù nào, ai ngờ lại tra ra là đồng bọn của mình, nếu không phải bây giờ có nhiều người tìm hắn, e rằng hắn đã đi tính sổ với Kim phu nhân từ lâu rồi. “KING, cậu trúng kế rồi, chuyện này không phải tôi làm. Chúng ta hợp tác nhiều năm rồi, cậu phải hiểu tôi chứ?” “Ngay cả mặt bà tôi còn chưa thấy, không dám nhận là hiểu bà. Tôi với bà hợp tác chỉ có hai ta biết, bây giờ bà nói chuyện này không phải là làm, có người vu oan cho bà, bà nghĩ tôi là trẻ con lên ba sao?” KING lạnh lùng nói, hắn hợp tác với Kim phu nhân đều qua điện thoại, nhiều năm vậy mà cả góc áo của bà ta hắn còn chưa một lần được thấy. Kim phu nhận biết mình bị người ta hãm hại, nhưng bà ta và KING là hợp tác ngầm, trừ bọn họ ra thì không ai biết, nói bị người ta vu oan đúng là gượng ép. Không, sai rồi, Kim phu nhân đảo mắt nghĩ tới một người, nếu là hắn ta thì cũng có thể lắm. Kim phu nhân giải thích với KING hết nửa ngày, khó khăn lắm mới nói rõ được, lúc gã bình tĩnh lại đã là nửa tiếng sau. “Bà nói chuyện này không phải bà làm, vậy nhất định bà biết kẻ đó đúng không, kẻ đó là ai?” Kim phu nhân không hề do dự nói, “Tôi không biết hắn là ai, nhưng tôi đoán là Ryan, cậu đừng quên lần trước cậu trả thù Ryan, suýt thì lấy mạng hắn, còn làm hắn mất đi phụ tá đắc lực, người ta bỏ tiền muốn trả thù cậu cũng là dě hiểu.” Kim phu nhân phân tích tỉ lệ ra tay và động cơ của Ryan cho KING nghe. Bà ta nói cũng rất có lý, KING có vẻ đã bị thuyết phục, “Tên khốn đó muốn hại chết tôi sao? Để xem tôi xử lý hắn thế nào, tôi cũng muốn xem thử là mạng tôi dài hay mạng hắn lớn” Nói rồi, KING liền cúp điện thoại. Lúc này Kim phu nhân mới nhớ ra, giải thích với KING hồi lâu, bà ta vẫn chưa nói được điều cần nói. KING cúp điện thoại, vẻ mặt khó lường. Người bên cạnh thấy vậy thì lên tiếng hỏi, “Đại ca, chuyện này anh nghĩ là Ryan thật sao? Có thể tin Kim phu nhân không?” KING cười nhạt, “Bà ta tấm địa độc ác, nói gì cũng chỉ tin được ba phần. Chuyện này dù không phải bà ta làm thì bà ta cũng biết kẻ đứng sau” Người bên cạnh cũng đồng ý gật đầu, hắn là một trong những người KING tin tưởng nhất, nhưng dù vậy cũng gần đây mới nghe KING nhắc đến Kim phu nhân. “Đại ca, rốt cuộc Kim phu nhân là ai, cả anh cũng chưa từng gặp bà ta sao?” Vẻ mặt KING lúc này âm trầm, “Đằng sau Kim phu nhân có vài thế lực, ngay cả yakuza ở nước R bà ta cũng có quen biết. Nhưng bà ta là ai, vẻ ngoài thế nào, mấy chục năm nay vẫn không ai hay biết.” Nói vậy thì đúng là rất bí ẩn. Kim phu nhân đã đoán được người hắt nước bẩn cho bà ta là ai, chỉ một người có thể biết được quan hệ của bà và KING. Bà ta đã gọi cho Allen, nhưng hắn không bắt máy. Kim phu nhân không bỏ cuộc, liên tục gọi ba lần, cuối cùng Allen cũng nghe máy, nghe giọng thờ ơ của hắn, bà ta cảm giác lửa giận đang trào lên. “Là cậu bỏ tiền ra mua mạng KING, lại còn vu oan cho tôi đúng không?” Kim phu nhân không muốn dài dòng với hắn nên nói thẳng. “Là tôi” Allen thừa nhận không chút chần chừ. Kim phu nhân nghiềng răng, “Allen, tốt xấu gì tôi cũng từng là vợ của ba cậu, cũng là mẹ kế cậu, là người cùng thuyền với cậu. Cậu làm vậy với tôi không thấy có lỗi với người ba đã mất sao?” Allen cười nhạo, “No no no, để tôi sửa lại một chút. Sau khi ba tôi mất bà liền tái giá, nên bà không còn là mẹ kế tôi nữa. Để tôi nghĩ xem, rốt cuộc bà đã lấy bao nhiêu người rồi nhỉ. Một, hai, ba người... Ái chà, nhiều lắm, vô số” Mặt Kim phu nhân sa sầm, “Allen, cậu đừng quá đáng” “Câu này hẳn là tôi nên nói cho bà nghe mới đúng. Bà qua lại với bao nhiêu người tôi không quan tâm, nhưng nếu bà dám động vào Thẩm Thanh Lan, tôi sẽ khiến bà chết không chỗ chôn. Những chuyện bà làm gần đây tôi đều biết rõ cả, tôi khuyên bà tốt nhất là ngoan ngoãn dừng tay ngay lập tức, nếu không người bên kia sẽ biết Kim phu nhân tiếng tăm lừng lẫy rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào? “Allen, tôi đang giúp cậu cơ mà, chẳng phải cậu vẫn luôn muốn có được Thẩm Thanh Lan sao. Nhưng cô ta đã lấy người khác, còn sinh con cho người kia, cậu nữ trơ mắt mà nhìn sao?” Mặt Allen biến sắc, “Đó là chuyện của tôi, không liên quan bà. Người phụ nữ của tôi, tự tôi sẽ cướp về. Nếu bà dám động đến một sợi tóc của Thẩm Thanh Lan, tôi sẽ để Kim phu nhân nếm mùi lông thú xem thế nào? “Cậu dám” Allen cười khẽ, giọng nói khàn khàn khó nghe lại lạnh đến đáng sợ, “Bà biết là tôi dám mà” Kim phu nhân không dám nói gì, “Được, tôi biết rồi” Cúp máy, Kim phu nhân tức giận xanh mặt, ném thẳng điện thoại xuống đất vỡ tan tành, nhưng lại không có cách nào đối phó Allen. Hắn là con trai của người đàn ông đó là thứ duy nhất người đó để lại trên đời này, bà ta không thể và cũng không muốn làm gì Allen, thậm chí còn phải bao che cho hắn. *** Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan đã nhận được điện thoại của Kim n Hi, “An, nói cho cậu một chuyện thú vị, nhất định cậu sẽ thấy hứng thú” Hai mắt Thẩm Thanh Lan mơ màng, bây giờ cô rất mệt mỏi, một ngày có thể ngủ rất nhiều. Bị đánh thức giữa chừng, tuy cô không bực mình nhưng cũng chẳng thấy hứng thú với chuyện Kim n Hi sắp nói. Kim n Hi rất vui sướng, hoàn toàn không bị giọng nói buồn ngủ của Thẩm Thanh Lan ảnh hưởng, “Chẳng phải lúc trước tớ điều tra Kim phu nhân bị phát hiện, lại còn bị ngăn cản, không tra được thông tin của bà ta sao? Tớ liền dứt khoát đổ hết chuyện treo nhiệm vụ giết KING lên đầu bà ta, đến khi KING tra ra người sau lưng là bà ta thì vẻ mặt chắc chắn sẽ rất đặc sắc.” “Chuyện cậu muốn nói chỉ có như vậy thôi sao?” Thẩm Thanh Lan bình thản hỏi ngược lại. “Chẳng lẽ không thú vị à? Hôm nay tớ nhận được tin, hình như KING đang điều tra chỗ ở của Kim phu nhân. Tới đoán hai người đó sắp xung đột rồi, chó cắn chó, không phải rất vui sao? “Không xung đột nổi đâu, nếu Kim phu nhân để đối phó như vậy thì bà ta đã chẳng phải là Kim phu nhân rồi.” Thẩm Thanh Lan đã tỉnh táo hơn một chút. Mấy năm trước, ngay cả Kim n Hi tin tức nhạy bén mà cũng không biết có một người như vậy tồn tại, có thể thấy Kim phu nhân là người có bản lĩnh. Nếu chút chuyện nhỏ đã khiến bà ta gặp khó khăn, Thẩm Thanh Lan sẽ phải nghi ngờ Kim phu nhân này có thật sự có tồn tại hay không. “Vậy là đã cực khổ vô ích rồi à?” Kim n Hi không cam lòng. “Không đầu, lần này coi như ép Kim phu nhân lộ mặt. Nếu bà ta ra tay phản kích, chúng ta cũng vừa lúc biết được thực lực của bà ta.” Lời này rất có lý, Kim n Hi lại nổi hứng thú. “Được, tớ sẽ chú ý hơn, tớ cũng muốn xem thử Kim phu nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào? Kim n Hi nói xong mới nhớ ra bây giờ là lúc Thẩm Thanh Lan đang ngủ. “Vậy cậu ngủ tiếp đi, tớ cúp máy đây” Thẩm Thanh Lan thật sự vẫn rất buồn ngủ, bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Hôm qua vì Daniel đòi tranh nên cố ngủ khá ít, hơn nữa lại đang mang thai, bây giờ đầu óc cô rất mơ màng. Lúc Daniel tới, Thẩm Thanh Lan vẫn chưa dậy. Hôm nay hiếm có dịp Phó Tĩnh Đình ở nhà chứ không đến bệnh viện, thấy có khách tới thì ngồi xuống tiếp Daniel. Lúc Thẩm Thanh Lan đi xuống thì thấy Phó Tĩnh Đình đang nói chuyện rất vui vẻ với Daniel, cô liền khó hiểu nhìn anh, “Daniel, sao anh lại tới đây?” Daniel nghẹn lời, “Hôm qua cô gọi nói tôi tới mà, cố quên rồi sao?” Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan mới nhớ ra đúng là cô gọi cho Daniel, “Xin lỗi, dạo này trí nhớ hơi kém” Sau khi mang thai, đầu óc cô mơ hồ hơn rất nhiều, thường hay đãng trí. Phó Tĩnh Đình thấy Thẩm Thanh Lan xuống thì mới đến bệnh viện chăm sóc Cố Bác Văn. “Tranh tôi đã vẽ xong rồi, anh cầm lấy đi.” Daniel vừa nghe thế thì vui vẻ đi theo Thẩm Thanh Lan vào phòng vẽ, “Đẹp lắm, bức tranh này đúng là cảm giác tôi muốn. Thanh Lan, hai ta phối hợp ngày càng ăn ý đấy. Lần triển lãm này, tôi tin rằng sẽ thu hút rất nhiều người đến tham quan” Mặc dù là triển lãm cá nhân của Thẩm Thanh Lan, quy mô cũng không lớn, nhưng anh tin lần này sẽ có nhiều người nổi tiếng trong giới tới dự. “Chuyện này anh cứ xem thế nào rồi làm, có điều lúc khai mạc triển lãm chắc tôi không tham gia” “Được, cô ở nhà dưỡng thai là được.” Daniel đồng ý, đang ngắm nghía bức tranh của Thẩm Thanh Lan thì bỗng nhận thấy ánh mắt cô, bèn khó hiểu hỏi cô, “Thanh Lan, cô nhìn tôi như vậy làm gì?” “Anh với n Hi sao rồi?” Daniel hơi mất tự nhiên, “Sao là sao? Bọn tôi vẫn bình thường” Bọn tôi? Nghe vậy Thẩm Thanh Lan liên hiểu rồi. Sau khi Daniel đi, Thẩm Thanh Lan liền gọi cho Kim n Hi, “ n Hi, cậu đã suy nghĩ về kế hoạch tớ nói chưa?”
Bình luận facebook