Cùng vào với Eden là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt phương Tây, “An, đây là Doug, chuyên gia tâm lý.” Eden chỉ về phía Nhan Tịch, “Doug, đây là bệnh nhân tôi đã nói với anh.” Doug gật đầu, đi tới chỗ cái bàn, ngồi xổm xuống. Anh ta không nói chuyện với Nhan Tịch mà chỉ quan sát Nhan Tịch một lát, rồi đứng lên, “Ở đây nhiều người quá, mọi người ra ngoài trước đi.” Thẩm Thanh Lan liếc nhìn Eden, thấy Eden gật đầu, thì cô đi ra ngoài trước tiên, nhưng cô không đi xa, mà đứng ở ngoài cửa, từng giây từng phút vẫn chú ý động tĩnh bên trong. Khoảng nửa tiếng sau, Doug từ trong phòng đi ra. Thẩm Thanh Lan nhìn vào trong, thấy Nhan Tịch đã nằm ngủ, liền hỏi: “Nhan Tịch thế nào?” “Cô ấy bị kích động nên mới như vậy. Nếu muốn dùng thuốc kết hợp điều trị tâm lý phù hợp thì tôi phải biết nguyên nhân vì sao cô ấy bị kích động, như vậy mới kê thuốc đúng bệnh được.” Mọi người im lặng không nói, Doug tiếp tục: “Không tìm ra nguyên nhân, thì tôi không thể bắt đầu điều trị tâm lý được.” “Để tôi nói!” Eden thấy sắc mặt khó coi của Thẩm Thanh Lan nên kéo Doug ra ngoài. Đám người Mục Liên Thành đã về nước, Sicily và Andrew cũng đi trước, ở đây chỉ còn Eden, Kim Ân Hi và Phó Hoành Dật. Xế chiều hôm đó, Doug điều trị tâm lý lần đầu cho Nhan Tịch, kết hợp với uống thuốc. Sau khi uống thuốc, Nhan Tịch trở nên yên tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là yên tĩnh mà thôi. Phần lớn thời gian cô đều ngơ ngác, sững người ngồi một chỗ, không cho ai tới gần. Thẩm Thanh Lan đứng trong hành lang, nhìn Nhan Tịch đang ngẩn người ngồi trong vườn hoa, Eden đi tới, nói: “An, em đừng lo lắng. Nhan Tịch sẽ dần dần tốt lên thôi.” “Dần dần là bao lâu? Năm năm hay là mười năm?” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng hỏi. Eden nghẹn lời, anh không có cách nào trả lời chính xác câu hỏi này. Với tình hình của Nhan Tịch, xác suất chuyển biến tốt lên rất thấp. Ngay cả Doug cũng nói, trừ phi cắt hết ký ức về và cả những người liên quan đến chuyện đó, nếu không… cả đời Nhan Tịch đều sẽ như vậy. “Eden, em muốn đưa Nhan Tịch trở về nước.” Thẩm Thanh Lan nói. Nhan Tịch không thích hợp tiếp tục ở đây, có lẽ quay về nước sẽ tốt cho tình trạng của em ấy. “Được, anh giúp em chuẩn bị vé máy bay, anh cũng sẽ bảo Doug về cùng chúng ta.” “Cám ơn anh, Eden.” Eden cười cười, “An, giữa chúng ta không cần nói cám ơn.” Xế chiều hôm đó, bọn họ về nước. Nhan Tịch tựa người vào lòng Thẩm Thanh Lan. Trước khi lên đường, Nhan Tịch rất bài xích lên xe, thậm chí còn la hét chói tai. Mọi người không có cách nào khác, đành phải tiêm cho cô ấy một mũi thuốc an thần. Đến sân bay, Nhan Thịnh Vũ đã chờ ở đó. Thấy Thẩm Thanh Lan, anh ta vội bước lên, thấy cô vẫn không sao thì hơi yên tâm, “Tiểu Tịch đâu?” Eden ôm Nhan Tịch đi ở phía sau, Nhan Thịnh Vũ sửng sốt, “Tiểu Tịch làm sao vậy?” “Em ấy đang ngủ.” Eden giành lời của Thẩm Thanh Lan. Nhan Thịnh Vũ bước lên gọi Nhan Tịch, thế nhưng Nhan Tịch vẫn không có chút phản ứng nào, anh ta nghi ngờ hỏi: “Sao em ấy lại ngủ sâu như vậy?” “Em ấy bị sợ hãi nhiều ngày, nên cảm xúc có chút không ổn định, trước khi lên máy bay, tôi đã tiêm một mũi an thần.” Eden giải thích. Nhan Thịnh Vũ không nói gì thêm, ôm Nhan Tịch lại, “Tôi dẫn Tiểu Tịch về nhà trước.” “Nhan Thịnh Vũ.” Thẩm Thanh Lan gọi anh ta lại, “Nhan Tịch giao cho bọn tôi đi, em ấy…” “Ý của Thanh Lan là tâm trạng của Nhan Tịch không ổn định, nên muốn dẫn Nhan Tịch về chăm sóc vài ngày.” Eden tiếp lời. Trong lòng Nhan Thịnh Vũ rất hoài nghi nhưng mặt ngoài lại mỉm cười, “Không cần, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em tôi.” Nhan Thịnh Vũ xoay người đi, Thẩm Thanh Lan lại gọi anh ta, “Nhan Thịnh Vũ, xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cho Nhan Tịch, Nhan Tịch bị bệnh rồi.” Nhan Thịnh Vũ dừng bước, yên lặng nhìn Thẩm Thanh Lan, “Bị bệnh là có ý gì?” Trong mắt Thẩm Thanh Lan lóe lên tia đau khổ nhưng nhanh chóng biến mất, “Tinh thần của em ấy có chút vấn đề.” Nhan Thịnh Vũ khó tin nhìn Thẩm Thanh Lan, hình như không hiểu được ý của cô. Anh ta cúi đầu nhìn Nhan Tịch đang ngủ say trong lòng mình, “Em ấy đã trải qua những chuyện gì?” Giọng điệu của anh ta bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự tức giận bên trong. Đúng lúc này, Nhan Tịch mở mắt. Thấy Nhan Thịnh Vũ, cô vùng vẫy dữ dội, “Kẻ xấu! Đừng chạm vào tôi! Kẻ xấu!” Cô vừa giãy giụa, vừa vung tay loạn xạ, nên Nhan Thịnh Vũ đứng không vững, Nhan Tịch liền ngã xuống mặt đất. Cô như không cảm giác được đau đớn, đứng lên chạy đi, Kim Ân Hi nhanh tay bắt được cô. Sau đó, Doug bước lên ôm Nhan Tịch, nhẹ giọng nói gì đó bên tai cô. Một lúc lâu sau, Nhan Tịch mới yên tĩnh lại, khôi phục trạng thái ngơ ngác, tùy ý Doug nắm tay, đứng cạnh anh ta, nhưng vẫn không cho bất cứ ai đến gần. Nhan Thịnh Vũ khiếp sợ nhìn tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, vẫn không hiểu tại sao chuyện lại thành thế này, đứa em gái hoạt bát đáng yêu của mình… “Thẩm Thanh Lan, cô nói cho tôi biết, sao em gái tôi lại thành thế này?” Nhan Thịnh Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan, siết chặt hai tay, khiến người ta nghĩ anh ta sẽ tung ra một nắm đấm. “Xin lỗi!” Thẩm Thanh Lan nói. “Thẩm Thanh Lan, cô nói cô sẽ đưa em gái tôi an toàn trở về. Đây là an toàn ư?” Phó Hoành Dật che trước mặt Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan cũng không hề muốn xảy ra chuyện thế này. Bây giờ Nhan Tịch đã như vậy, chuyện quan trọng trước mắt là điều trị tốt cho cô ấy chứ không phải ở đây chỉ trích lỗi của ai.” Nhan Tịch sợ hãi nhìn Nhan Thịnh Vũ, thấy anh ta nhìn lại mình, cúi đầu rụt người vào lòng người đàn ông kia. Nhan Thịnh Vũ đau xót, cố gắng giữ tỉnh táo, bước lại gần Nhan Tịch, “Nhan Tịch, anh là anh trai em đây mà.” Nhan Tịch không nhìn anh ta mà cúi đầu, kéo tay áo của Doug. “Nhan Tịch.” Nhan Thịnh Vũ tiến thêm một bước, Nhan Tịch liền rụt ra sau một bước. Kim Ân Hi ngăn anh ta lại, “Bây giờ em ấy đã như thế rồi, anh đừng kích động em ấy nữa.” Nhan Thịnh Vũ dừng bước, nhìn kỹ Nhan Tịch, trong mắt nổi lên sự khủng hoảng tột bậc. “Thẩm Thanh Lan, tôi hy vọng cô sẽ cho tôi một câu trả lời rõ ràng.” “Tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng.” Thẩm Thanh Lan nói. Cô nhìn Nhan Tịch với ánh mắt dịu dàng. Nhan Tịch, chị nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Nhan Thịnh Vũ không dẫn Nhan Tịch về nhà mà dẫn Nhan Tịch tới bệnh viện. Anh ta cần phải biết em gái mình rốt cuộc đã trải qua những gì. Đến bệnh viện, Nhan Tịch nhìn thấy người nhiều như vậy, lại bắt đầu trở nên kích động. Cuối cùng bác sĩ phải tiêm một mũi an thần, cô mới yên tĩnh lại. Nhan Thịnh Vũ cầm kết quả kiểm tra, vành mắt đỏ lên. Anh ta nhìn Thẩm Thanh Lan, ánh mắt như muốn giết người, nhưng còn chưa kịp nói gì thì trong hành lang bệnh viện đã vang lên một loạt tiếng bước chân. Triệu Giai Khanh chạy tới, “Thịnh Vũ, Nhan Tịch đâu?” Nhan Thịnh Vũ nghẹn lời, không biết phải nói với Triệu Giai Khanh như thế nào, “Nhan Tịch đang ngủ, mẹ, mẹ đừng vào làm thức em ấy.” “Chí ít cũng phải để mẹ nhìn em con một cái chứ.” Triệu Giai Khanh đẩy Nhan Thịnh Vũ ra, đi vào phòng bệnh. Thấy con gái đang nằm ngủ trên giường, Triệu Giai Khanh cũng bớt lo. Bà bước nhẹ chân đến ngồi cạnh giường, nắm tay Nhan Tịch, thấy gò má con gái gầy đi rất nhiều, trong mắt bà đều là nét đau lòng, “Tiểu Tịch.” Nhan Tịch không tỉnh dậy, vừa tiêm thuốc an thần tất nhiên sẽ không tỉnh lại nhanh đến thế. Nhan Thịnh Vũ đi tới, “Mẹ, để con chăm sóc Tiểu Tịch cho. Mấy ngày nay, mẹ đã không được nghỉ ngơi nhiều, mẹ về ngủ một giấc đi. Khi nào Tiểu Tịch tỉnh, con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.” Triệu Giai Khanh lắc đầu, “Không cần, mẹ ở đây cùng em con.” Khó khăn lắm mới gặp lại con gái, sao bà có thể nỡ lòng đi về được. Thẩm Quân Dục nghe tin Thẩm Thanh Lan về nước thì cùng Ôn Hề Dao chạy tới bệnh viện, “Lan Lan.” Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Thanh Lan từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thấy cánh tay cô bị băng bó, sắc mặt liền biến, “Em bị thương sao? Vết thương nghiêm trọng không?” Thẩm Thanh Lan nói: “Anh, em không sao, một vết thương nhỏ mà thôi. Do Hoành Dật quá lo lắng, nên mới băng bó dày như thế thôi.” Thẩm Quân Dục hỏi Phó Hoành Dật, “Thật sao?” Phó Hoành Dật bình tĩnh gật đầu, “Thật, chỉ là một vết xước, băng dày để không bị nhiễm trùng.” Thẩm Quân Dục gật đầu, Ôn Hề Dao thấy Thẩm Thanh Lan không sao thì yên lòng, “Thanh Lan, rốt cuộc là ai làm?” Bọn họ chỉ biết là Thẩm Thanh Lan và Nhan Tịch bị bắt cóc, còn tại sao bị bắt và bị ai bắt thì không biết. “Về nhà rỗi hẵng nói.” Bây giờ Thẩm Thanh Lan không muốn nhiều lời. Dù Thẩm Quân Dục có sốt ruột nhưng cũng không hỏi nữa. Ở đây là hành lang bệnh viện, không thích hợp để nói những chuyện này. “Thẩm Thanh Lan, mấy người đi đi.” Nhan Thịnh Vũ từ trong phòng bệnh đi ra, lạnh giọng nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc Nhan Tịch.” Thẩm Thanh Lan hơi khựng lại, “Để Doug ở lại đây đi, anh ấy là chuyên gia tâm lý giỏi, hơn nữa cũng hiểu rõ bệnh tình của Nhan Tịch nhất.” “Chúng tôi sẽ tự tìm bác sĩ, không làm phiền mấy người. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mấy người, đi đi.” Nhan Thịnh Vũ đuổi người. Giọng điệu lạnh băng đó làm cho Thẩm Quân Dục nhíu mày, vừa định lên tiếng thì bị Thẩm Thanh Lan kéo lại, “Được, có chuyện gì cần thì anh cứ gọi cho tôi.” Ra khỏi bệnh viện, sắc mặt Thẩm Quân Dục rất khó coi, “Lan Lan, đó là thằng nhóc nhà họ Nhan à? Sao lại nói chuyện khó nghe như thế?” “Anh, chuyện này là lỗi của em. Nếu không phải vì em thì Nhan Tịch cũng sẽ không…” Nhưng Ôn Hề Dao lại không cho là như vậy, “Thanh Lan, chị thấy Nhan Tịch bị bắt không phải là vì một mình em, Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch đều bị bắt, nhưng đám người đó lại thả Vu Hiểu Huyên, chỉ dẫn Nhan Tịch đi. Em không thấy kỳ lạ hay sao?” Lời của Ôn Hề Dao vừa nói ra y như khiến người còn đang trong mộng thức tỉnh. Đúng vậy, đám người đó nhắm vào Thẩm Thanh Lan, điểm này là không thể nghi ngờ. Nhưng sau khi bắt Vu Hiểu Huyên và Nhan Tịch, lại chỉ có Nhan Tịch bị mang đi? Tất nhiên là Thẩm Thanh Lan biết phía sau màn có người giật dây, nhưng cô không biết người đó là ai. Lúc nhìn thấy bộ dáng đó của Nhan Tịch, lý trí của cô gần như biến mất, đâu còn nhớ đến chuyện đi truy hỏi. “Chị Hề Dao, Nhan Tịch vì em nên mới bị bắt, là em không bảo vệ tốt Nhan Tịch, là em có lỗi với nhà họ Nhan. Hiểu Huyên thế nào rồi ạ?” “Em ấy không sao, có người đưa em ấy đến bệnh viện, nhưng không để lại tên.” “Cậu ấy không bị thương chứ?” “Không, chỉ bị dùng thuốc ngủ quá liều, rửa ruột xong thì không sao. Nhưng em ấy vẫn luôn lo cho em, cứ luôn hỏi xem em về chưa.” Đang nói chuyện, một người chợt nhào vào lòng Thẩm Thanh Lan. Thấy rõ người đến là ai, Thẩm Thanh Lan cũng không tránh, “Thanh Lan, cậu làm tớ sợ muốn chết, hu hu hu…” Người vừa đến chính là Vu Hiểu Huyên. “Tớ không sao, đừng lo lắng.” Thẩm Thanh Lan vỗ vai Vu Hiểu Huyên, nhẹ giọng an ủi. “Hu hu hu hu, cậu không biết tớ lo cho cậu nhiều như thế nào đâu. Thấy cậu không sao, thật sự là quá tốt.” “Được rồi, đừng khóc nữa, tớ không sao rồi mà.” Thẩm Thanh Lan tiếp tục dỗ Vu Hiểu Huyên. Hàn Dịch từ trên xe bước xuống, thấy Thẩm Thanh Lan bình an thì cũng yên tâm. Nhìn bộ dáng của Vu Hiểu Huyên, anh cười trêu chọc: “Lớn rồi mà còn khóc đến thế này, có mất mặt không hả?” Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu lên, lau nước mắt, “Ghét em mất mặt thì anh đi tìm người khác đi.” Hàn Dịch lập tức làm dáng đầu hàng, “Ôi, bà cô của anh ơi, anh sai rồi. Em không mất mặt, người mất mặt là anh, được chưa?” “Hừ!” Vu Hiểu Huyên hừ một tiếng. Nhìn một lượt, không thấy Nhan Tịch, “Thanh Lan, Nhan Tịch đâu? Sao không thấy em ấy?” Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Lan nhạt đi, “Em ấy còn ở trong bệnh viện.” “Nhan Tịch bị thương sao? Tớ đi thăm em ấy.” “Đừng đi.” Thẩm Thanh Lan kéo Vu Hiểu Huyên lại, “Bây giờ em ấy đang ở với người thân, hôm khác chúng ta hãy đến thăm.” Vu Hiểu Huyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Được rồi, cậu mau về nghỉ ngơi đi, xem cậu gầy đi bao nhiêu rồi kìa.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, theo Phó Hoành Dật lên xe của Thẩm Quân Dục. Vu Hiểu Huyên thấy xe đã đủ người liền trề môi, vể mặt rất miễn cưỡng lên xe Hàn Dịch. Trở lại nhà họ Thẩm, xe còn chưa dừng lại thì đã thấy Sở Vân Dung ra đón, “Thanh Lan, con sao rồi?” Sở Vân Dung nắm tay Thẩm Thanh Lan, quan sát từ trên xuống dưới, sau đó ôm chặt cô, “Thanh Lan, con làm mẹ sợ quá.” Bị Sở Vân Dung ôm, Thẩm Thanh Lan vẫn còn cảm thấy chưa quen, nhưng cô cũng không đẩy bà ra, chỉ vỗ nhẹ vai bà, “Mẹ, con không sao.” “Bị người ta bắt cóc mà còn nói không sao. Vậy thì cái gì mới gọi là có sao hả?” Sở Vân Dung khóc lên. Ba ngày trước, bà vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao thì mới biết được Thẩm Thanh Lan lại bị bắt cóc, chuyện này khiến bà suýt nữa thì hôn mê. Bà hỏi Thẩm Quân Dục mới biết con gái bà bị bắt cóc không phải vì tiền, mà là vì trả thù. Lúc đó, sắc mặt Sở Vân Dung trắng bệch, toàn thân chao đảo chỉ chực ngã. Bà chợt nhớ tới chuyện năm xưa Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc. Khi đó, Thẩm Thanh Lan bị người ta bắt đi rồi không về được nữa. “Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút, đừng để ông nội biết.” Thẩm Quân Dục ở bên cạnh nhắc một câu. Sở Vân Dung hạ thấp giọng, “Thanh Lan, tay con bị sao vậy?” Thấy cánh tay băng bó của Thẩm Thanh Lan, Sở Vân Dung vừa mới yên lòng lại thấy căng thẳng. Thẩm Thanh Lan chỉ nói qua loa: “Một vết xước nhỏ thôi ạ. Hoành Dật sợ bị nhiễm trùng nên mới băng bó dày một chút.” Sở Vân Dung vẫn không yên lòng, muốn kiểm tra kỹ lại. Đúng lúc này, Thẩm lão gia bước ra, thấy Thẩm Thanh Lan, vừa cười vừa nói, “Lan Lan, cháu và Hoành Dật đi du lịch về rồi sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cháu vừa về ạ, ông có khỏe không?” Thẩm lão gia cười híp mắt, gật đầu, “Du lịch mệt lắm sao? Ông thấy cháu gầy đi đấy.” “Không phải đâu ạ, chỉ là lâu rồi ông mới gặp cháu nên mới có cảm giác cháu gầy hơn thôi.” Thẩm Thanh Lan bước tới cạnh Thẩm lão gia. Thấy Thẩm lão gia chú ý tới cánh tay của cô, cô lặp lại lời giải thích với Sở Vân Dung. “Sao cháu lại không cẩn thận như vậy? Tối nay bảo chị Tống nấu món ngon cho cháu và Hoành Dật, để hai đứa bồi bổ.” Thẩm Thanh Lan cười híp mắt gật đầu, đỡ ông vào phòng. Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật nhìn nhau, Ôn Hề Dao biết ý liền ôm lấy cánh tay Sở Vân Dung, “Dì, chúng ta đến nhà bếp nấu ăn cho Thanh Lan đi. Trong khoảng thời gian này em ấy phải chịu khổ rồi, phải bồi bổ lại mới được.” Sở Vân Dung vội gật đầu, theo Ôn Hề Dao vào nhà bếp. Trong vườn hoa chỉ còn lại Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật. “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Thẩm Quân Dục trầm giọng hỏi. “Là BK. Trước đây tôi và bọn chúng có chút ân oán, lần này bọn chúng nhắm vào tôi.” Phó Hoành Dật nói rõ mọi việc, không hề có ý đùn đẩy trách nhiệm. Thẩm Quân Dục nhìn Phó Hoành Dật với ánh mắt sâu xa. “Lần này là tôi sơ sót, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Thẩm Quân Dục yên lặng nhìn anh, “Hy vọng cậu nói được làm được.” Phó Hoành Dật trịnh trọng gật đầu, anh sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra lần thứ hai. “BK là ai?” Thẩm Quân Dục hỏi Phó Hoành Dật. “Bọn lính đánh thuê khét tiếng thế giới, thực lực rất mạnh, nhất là thủ lĩnh KING. Tôi từng chạm trán với hắn nhiều lần. Trong nhiệm vụ năm ngoái của tôi đã khiến người của bọn chúng chết không ít, nên lần này bọn chúng mới trả thù.” “Thực lực bọn chúng mạnh đến mức nào? Nếu bỏ tiền thuê người khác đối phó chúng thì sao?” Thẩm Quân Dục hỏi. “Rất nhiều tổ chức đánh thuê đều không muốn chọc vào BK. Bởi vì thủ đoạn của chúng rất thâm độc, làm việc không hề có nguyên tắc. Chuyện này giao cho tôi, tôi tự có tính toán.” Phó Hoành Dật gạt bỏ ý định của Thẩm Quân Dục. Thẩm Quân Dục không nói gì nữa, chỉ nghe Phó Hoành Dật kể một vài chuyện về BK, đến khi Sở Vân Dung gọi ăn cơm thì bọn họ mới vào nhà. Cơm nước xong, Thẩm Thanh Lan trò chuyện với Thẩm lão gia, đợi ông ngủ mới đi ra ngoài. Thẩm Thanh Lan vừa ra ngoài, Thẩm lão gia vốn đang ngủ chợt mở mắt, ông hít sâu một hơi. Không phải ông không biết Thẩm Thanh Lan xảy ra chuyện, nhìn vẻ mặt của Sở Vân Dung là ông liền đoán được vài phần. Có điều, người trong nhà đều hy vọng ông không biết chuyện, nên ông cũng giả vờ như không biết. Mấy ngày nay, cả người ông luôn căng thẳng, lo lắng không thôi. Cho đến hôm nay nhìn thấy Thẩm Thanh Lan bình an trở về, ông mới hoàn toàn yên tâm. Chỉ có Phó lão gia là thật sự không biết chuyện này. Hai ngày trước, khi Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc thì Phó Tĩnh Đình đã đưa ông đến Đài Nam nghỉ dưỡng. Phó Hoành Dật đã về, tất nhiên là phải báo cáo với lãnh đạo quân khu. Cho nên, sau bữa trưa, anh đã quay lại quân khu. “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, tuyệt đối không được tự mình gánh. Cũng không được giống như lần này, cái gì cũng không nói, biết chưa?” Trước khi đi, Phó Hoành Dật kéo Thẩm Thanh Lan qua một bên, thấp giọng căn dặn, “Chuyện của KING giao cho anh xử lý, em không thể nhúng tay vào, càng không được đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nếu không... anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Thẩm Thanh Lan nhón chân hôn lên môi Phó Hoành Dật một cái, “Hoành Dật, anh yên tâm, sau này em sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến anh phải lo lắng.” “Mấy ngày tới, hãy để Kim Ân Hi ở cùng em, vết thương trên người của em cần có người giúp em thay thuốc.” Phó Hoành Dật nói gì Thẩm Thanh Lan cũng gật đầu. “Hoành Dật, chuyện lần này không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan nghĩ đến chuyện Phó Hoành Dật tự ý rời khỏi quân đội thì lo lắng hỏi. Phó Hoành Dật chỉ cười cười, “Em thật sự cho rằng bên trên không biết sao? Yên tâm đi, bên trên ngầm đồng ý rồi, anh trở lại cùng lắm cũng chỉ viết một bản kiểm điểm mà thôi, đừng lo lắng.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô vẫn không hoàn toàn yên tâm được. Cô nhìn theo bóng lưng Phó Hoành Dật cho đến khi anh đã đi xa, rời khỏi tầm mắt mình thì cô mới xoay người quay trở lại nhà. “Thẩm Thanh Lan, cô đứng lại cho tôi!” Một giọng nữ lớn tiếng mắng. Thẩm Thanh Lan dừng bước, xoay người lại, liền thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, một người phụ nữ bước xuống xe. Lúc thấy mặt người phụ nữ, cô liền hiểu là chuyện gì. “Thẩm Thanh Lan, cô trả lại đứa con gái khỏe mạnh cho tôi!” Triệu Giai Khanh nhào lên đánh Thẩm Thanh Lan. Thẩm Thanh Lan không tránh, không né. Phó Hoành Dật vốn đã ra khỏi Đại Viện, nhưng lúc đến cổng Đại Viện anh nhìn thấy Triệu Giai Khanh đăng ký để đi vào, anh cũng không nghĩ gì nhiều. Có điều, xe chạy không tới hai phút, anh chợt nhớ người phụ nữ đó là mẹ của Nhan Tịch thì vội quay đầu xe trở lại. Đúng lúc thấy Thẩm Thanh Lan không tránh không né mặc cho người ta đánh, đáy mắt anh lóe lên sự tức giận. Phó Hoành Dật nhanh chóng xuống xe, ngăn Triệu Giai Khanh lại, sau đó đẩy Thẩm Thanh Lan ra sau lưng, “Bà làm gì đấy?” Triệu Giai Khanh trừng Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, đồ yêu tinh hại người! Cô trả lại đứa con gái khỏe mạnh cho tôi!” Vành mắt bà ấy sưng đỏ, rõ ràng là khóc rất nhiều. Phó Hoành Dật nhíu mày, “Vị phu nhân này, mời bà nói chuyện đàng hoàng một chút.” “Nói chuyện đàng hoàng? Thẩm Thanh Lan, cô nói đi, cô xứng sao?” “Mẹ.” Nhan Thịnh Vũ chạy tới, thấy mẹ mình đang cãi nhau với Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, thì vội gọi: “Mẹ, chuyện này không thể trách một mình Thẩm Thanh Lan được. Nếu không phải nhờ cô ấy thì bây giờ em con còn chưa trở về được.” Mặc dù trong lòng anh ta cũng oán trách Thẩm Thanh Lan, nhưng vẫn là không nhịn được mà nói giúp Thẩm Thanh Lan. “Chát!” Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Nhan Thịnh Vũ. “Nhan Thịnh Vũ, em gái con bị nó hại thành cái dạng gì, con còn nói giúp cho nó được sao, đầu óc con lú lẫn rồi hay sao?” Triệu Giai Khanh giận dữ hét lên. “Tôi nói vị phu nhân này, đầu óc bà mới bị lú lẫn đấy. Con gái bà bị bắt cóc, là do Thanh Lan của chúng tôi cứu em ấy ra. Bà không biết ơn thì thôi, lại còn lại tới đây chửi mắng. Bà không cần mặt mũi nữa sao?” Ôn Hề Dao thấy lâu như vậy mà Thẩm Thanh Lan chưa vào nhà, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng chửi mắng, nên mới đi ra xem. Thấy ngay tình cảnh này, cô liền bùng nổ. “Nếu không phải vì nó thì làm sao con gái tôi lại bị bắt cóc? Sao lại thành ra cái bộ dạng đó…” Triệu Giai Khanh không nói được nữa, vừa nghĩ tới bộ dạng bây giờ của Nhan Tịch, nước mắt của bà không nhịn được mà thi nhau rơi xuống. Thấy bà khóc, Ôn Hề Dao cũng không tiện làm quá lên nữa. Cô mềm giọng nói: “Dù Nhan Tịch có bị thương, nhưng ít nhất… em ấy còn sống mà.” Ai ngờ câu nói này lại chạm đến điểm nhạy cảm trong lòng Triệu Giai Khanh. Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như tóe ra lửa, “Nhan Tịch thành như thế này… còn không bằng để nó chết đi.” “Bà làm mẹ kiểu gì vậy? Sao có thể mong con gái mình chết được?” Tuy Ôn Hề Dao nói như vậy nhưng trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy tình hình của Nhan Tịch e rằng không tốt. “Về chuyện của Nhan Tịch, cháu rất xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Thẩm Thanh Lan áy náy nói. “Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng không? Thẩm Thanh Lan, sao người nằm trong đó không phải là cô? Tại sao người gánh chịu tất cả những chuyện này không phải là cô?” Triệu Giai Khanh tức giận hét lên với Thẩm Thanh Lan. Phó Hoành Dật kéo Thẩm Thanh Lan qua một bên, nhíu mày nhìn Triệu Giai Khanh, “Chúng tôi không hề muốn thấy Nhan Tịch xảy ra chuyện. Bây giờ, bà có chỉ trích Thanh Lan thì có tác dụng gì. Chuyện quan trọng nhất là nghĩ cách điều trị cho em ấy, để em ấy trở lại cuộc sống bình thường.” “Điều trị như thế nào? Nói cho tôi nghe phải điều trị như thế nào đi! Con gái của tôi mới có mười chín tuổi, còn chưa đón sinh nhật mười chín tuổi nữa. Bộ dạng bây giờ của nó, nửa đời sau phải sống thế nào đây?” Triệu Giai Khanh khóc lên. “Cháu sẽ trị khỏi cho em ấy, dù có bất cứ giá nào, cháu cũng sẽ trị khỏi cho em ấy.” Thẩm Thanh Lan kiên định nói. Có điều, Triệu Giai Khanh đâu thèm để ý đến cô. Ánh mắt của bà tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng. Một tiếng trước, khi Nhan Tịch tỉnh lại thấy có người lạ trong phòng liền hét chói tai, hoàn toàn không cho Triệu Giai Khanh và Nhan Thịnh Vũ tới gần. Nhan Thịnh Vũ ôm chặt cô vào ngực, Nhan Tịch liền cắn vai anh. Nếu không phải nhờ bác sĩ chạy tới kịp, giữ Nhan Tịch lại thì sợ rằng Nhan Tịch đã cắn đứt một miếng thịt trên vai Nhan Thịnh Vũ rồi. Sau khi kiểm tra, bác sĩ đã kết luận rằng Nhan Tịch đã chịu kích động lớn, dẫn đến rối loạn tinh thần, không cho bất cứ ai tới gần, hành vi có tính công kích, đề nghị Triệu Giai Khanh đưa Nhan Tịch đến bệnh viện tâm thần. Lúc đó, Triệu Giai Khanh cảm thấy như trời đất sụp đổ. Đến khi Nhan Tịch yên tĩnh lại, bà liền chạy đến tìm Thẩm Thanh Lan. “Thẩm Thanh Lan, Nhan Tịch xem cô như chị ruột của mình, thân thiết với cô như vậy cơ mà. Cô đã hứa gì với tôi? Cô nói cô sẽ chăm sóc tốt Nhan Tịch. Chăm sóc tốt của cô là như vậy đó hả? Con bé điên rồi! Cô biết không? Con bé điên rồi! Con bé mới có mười chín tuổi thôi!” Triệu Giai Khanh gào khóc. Ôn Hề Dao khiếp sợ nhìn Triệu Giai Khanh, không thể tin nổi những lời bà mới vừa nói, Nhan Tịch điên rồi. Nghe động tĩnh ngoài này, Sở Vân Dung đi ra. Thấy dáng vẻ gào khóc của Triệu Giai Khanh, bà nhíu mày, bất mãn hỏi: “Bà là ai? Sao lại ở đây quát mắng con gái tôi?” “Mẹ, chúng ta đi thôi. Nhan Tịch đang ở một mình trong bệnh viện, em ấy cần người chăm sóc.” Nhan Thịnh Vũ bị Triệu Giai Khanh tát một cái, nhưng anh ta cũng không để tâm tới đau đớn, mà nói với giọng hết sức thương lượng với Triệu Giai Khanh. Nhan Thịnh Vũ kéo Triệu Giai Khanh đang gào khóc đến mức không thể kiềm chế lên xe. “Thanh Lan, con không sao chứ?” Sở Vân Dung hỏi. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nói với Phó Hoành Dật, “Anh đi đi, em không sao.” Phó Hoành Dật gật đầu, “Em đừng suy nghĩ nhiều về chuyện của Nhan Tịch.” “Em biết rồi, anh đi đi.” *** Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Lan đến bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có Nhan Thịnh Vũ, “Nhan Tịch đâu?” Cả đêm qua, Nhan Thịnh Vũ không ngủ, trên cằm đã lún phún mọc râu ria, “Bị đưa đi làm kiểm tra rồi, một người tên là Doug dẫn em ấy đi.” “Anh đi nghỉ một lát đi.” Thẩm Thanh Lan thấy khuôn mặt uể oải của anh ta thì nói. Nếu là trước kia, khi thấy Thẩm Thanh Lan quan tâm mình như vậy thì Nhan Thịnh Vũ nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng bây giờ, anh ta hoàn toàn không vui nổi, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan rất phức tạp. “Cô không cần để ý tới những lời của mẹ tôi, bà ấy chỉ là trong lúc nóng nảy nói không lựa lời.” “Tôi biết.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói, “Mẹ anh nói không sai, chuyện này là lỗi của tôi, bà ấy trách tôi, hận tôi cũng dễ hiểu.” Cuộc đời của con gái mình bị hủy, dù Triệu Giai Khanh có lấy dao chém chết cô thì cô cũng không có gì để nói. Nửa tiếng sau, Doug đưa Nhan Tịch trở về. Nhan Tịch đi cạnh Doug, sắc mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, giống như một con búp bê Barbie xinh đẹp, vô hồn. “Bé ngoan, bây giờ là giờ ngủ của em, em lên giường ngoan ngoãn ngủ một giấc, được không?” Doug dịu dàng nói. Nhan Tịch ngoan ngoãn lên giường nằm. Đợi Nhan Tịch ngủ rồi, Doug ra hiệu bảo Thẩm Thanh Lan và Nhan Thịnh Vũ đi ra ngoài. “An, Nhan Tịch bị di chứng sau tổn thương rất nghiêm trọng. Hiện tại tôi không nắm chắc có thể điều trị khỏi hoàn toàn cho cô ấy, chỉ có thể dùng thuốc kết hợp điều trị tâm lý, để cô ấy bình tĩnh trở lại, ít công kích người khác hơn.” Doug nói. “Thật sự không còn cách nào sao?” Nhan Thịnh Vũ hỏi. Doug nhìn Nhan Thịnh Vũ. “Đây là anh trai Nhan Tịch.” Thẩm Thanh Lan giới thiệu. “Có một cách.” Doug nói, “Nhưng cách này rất nguy hiểm.” “Cách gì?” Nhan Thịnh Vũ hỏi. “Tôi sẽ tiến hành thôi miên sâu cho cô ấy, để cô ấy quên chuyện này đi. Chướng ngại trong lòng cô ấy là bị người ta… cưỡng hiếp. Nếu cô ấy quên được chuyện này thì sẽ không còn chìm trong đau khổ nữa.” Thẩm Thanh Lan vừa nghe liền hiểu, thôi miên sâu cũng giống như phương pháp thôi miên ám thị mà năm xưa bác sĩ tâm lý đã tiến hành trị liệu với Sở Vân Dung, “Sẽ để lại hậu quả gì?” “Tôi từng thử nghiệm cách này trên những bệnh nhân khác. Có điều, trong năm bệnh nhân thì chỉ có một bệnh nhân là hoàn toàn khôi phục, những người còn lại đều có di chứng, hậu quả nghiêm trọng nhất là một bệnh nhân trở nên ngu ngốc, ngay cả ăn và ngủ cũng cần người chăm sóc.” Nhan Thịnh Vũ lùi ra sau một bước, sắc mặt Thẩm Thanh Lan trầm xuống, “Hoàn toàn trở lại như lúc trước?” Doug gật đầu, lại lắc đầu, “Có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy. Cách này có thể làm cô ấy quên hết đau khổ, quên hết những chuyện không muốn đối mặt, cũng có thể khiến cô ấy vui vẻ hơn trước đây. Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô ấy cũng sẽ quên cô đi.” Doug nhìn Thẩm Thanh Lan, “Trong lòng cô ấy, những người đó bắt cô ấy là vì cô, mà cô còn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô ấy. Hai lần điều trị tâm lý trước, cô ấy luôn gọi chị. Là cô sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu. “Cô ấy rất ỷ lại vào cô, do vậy vào lúc gặp nguy hiểm cô ấy mới nhớ rõ cô đến vậy.” “Nếu em ấy đã quên tôi rồi thì lúc gặp lại tôi, liệu em ấy sẽ nhớ lại những chuyện đó không?” “Theo lý thuyết là không. Dù có gặp lại cô, thì với cô ấy, cô chỉ là một người xa lạ. Thậm chí cả đời này, cô ấy cũng không có khả năng nhớ lại chuyện đó. Điều kiện tiên quyết là cô ấy không bị kích động. Nếu bị kích động mạnh thì cô ấy có thể nhớ lại tất cả. Lúc đó, nếu tình trạng của cô ấy tái phát thì tôi không còn cách nào nữa rồi.” Nhan Thịnh Vũ yên lặng nhìn Doug, “Anh nắm chắc mấy phần?” “Bốn phần. Nếu có Eden phối hợp thì ít nhất là tám phần.” Doug nói, dù sao Eden cũng là một chuyên gia trên phương diện thôi miên. “Em ấy có quên người nhà không?” Nhan Thịnh Vũ hỏi, nếu ngay cả người nhà mà Nhan Tịch cũng quên thì Nhan Thịnh Vũ không tài nào tưởng tượng được cuộc sống của Nhan Tịch sẽ còn lại cái gì. “Nếu trong trí nhớ của cô ấy, người thân là một từ ấm áp thì cô ấy sẽ nhớ một phần.” Doug nói. Nhớ một phần, nói cách khác là sẽ quên một phần. Nhan Thịnh Vũ nhìn Nhan Tịch đang nằm ngủ trong phòng bệnh, “Cám ơn bác sĩ, để tôi suy nghĩ thêm.” Thẩm Thanh Lan rời đi trước khi Triệu Giai Khanh đến. Cô hỏi Doug, “Doug, thật sự không còn cách khác sao?” Doug lắc đầu, “Xin lỗi, An.” Thẩm Thanh Lan im lặng, cô cũng biết cách này đã là cách tốt nhất rồi.
Bình luận facebook