Thẩm Thanh Lan cũng không nghĩ gì nhiều, hoặc nên nói là cô tin Phương Đồng có thể tự giải quyết được. Nếu chuyện như thế mà không thể xử lý, thì đó không phải là Phương Đồng mà cô biết. “Thanh Lan, Thanh Lan, tớ chết đói mất rồi, có gì ăn không?” Vu Hiểu Huyên chỉ mới ở cửa mà tiếng đã vọng vào trong rồi. Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau, bật cười. “Hả, sao chỉ có trái cây thôi thế này, thịt đâu, sao không có chút thịt nào vậy?” Vu Hiểu Huyên không thấy có đồ ăn thì thất vọng. “Lần trước ăn thịt đến nỗi phải vào viện còn chưa rút kinh nghiệm ư, vẫn còn muốn thịt nữa.” Phương Đồng buồn cười. “Cậu thì hiểu gì, lần trước là do tớ ăn nhiều quá thôi, chắc chắn lần này sẽ không thế nữa.” Vu Hiểu Huyên nhe răng, sau đó rưng rưng nhìn Thẩm Thanh Lan như đứa bé xin ăn. Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhấn chuông, nhân viên nhanh chóng đi vào, Thẩm Thanh Lan đưa thực đơn cho Vu Hiểu Huyên. Trong lúc đợi thức ăn được chế biến, Vu Hiểu Huyên cũng ăn liên mồm, cầm trái cây ăn rất vui vẻ, còn không quên nói với hai người Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, cậu có biết thần tượng của tớ sắp tới thủ đô rồi không!” Vu Hiểu Huyên hưng phấn nói. “Thần tượng của cậu? Ai thế?” Phương Đồng hỏi. Vu Hiểu Huyên liếc cô ấy: “Là siêu sao quốc tế Andrew đó, anh ấy sắp đến thủ đô rồi, là cuối tuần này. Hơn nữa còn tới công ty bọn tớ đấy. Tớ chỉ mới thấy anh ấy trên ti vi và tạp chí thôi, bây giờ lại có thể nhìn thấy được người thật. Nghe nói lần này anh ấy hợp tác đóng một bộ phim với công ty tớ, sẽ ở lại nước Z một thời gian, tốt quá rồi.” Thẩm Thanh Lan vốn chỉ ngồi nghe thôi, đột nhiên nhìn Vu Hiểu Huyên: “Andrew sắp đến nước Z?” Vu Hiểu Huyên gật đầu: “Ừ, cuối tuần này đấy, công ty chúng tớ sắp quay một bộ phim, nam chính do anh ấy đóng.” Nói đến đây, Vu Hiểu Huyên hạ giọng cười thần bí: “Thật ra công ty vốn chỉ mời thế thôi chứ không nghĩ sẽ có hy vọng gì, bởi từ lúc vào nghề đến nay, anh ấy chưa từng chấp nhận lời mời từ nước Z, cho dù là mời tham gia hoạt động gì đi chăng nữa. Lần này công ty chỉ thử một chút thôi, không ngờ anh ấy lại đồng ý.” “Vì sao anh ta không chấp nhận lời mời của nước Z?” Phương Đồng thắc mắc, cô ấy không thích ngôi sao nào, cũng chẳng chú ý tới giới giải trí, đương nhiên sẽ không hiểu chuyện này. Vu Hiểu Huyên cắn một miếng dưa hấu, lắc đầu bảo: “Không biết, dù sao anh ấy cũng chưa từng chấp nhận lời mời của nước Z, cũng chưa từng đến nước Z lần nào. Hơn nữa người này rất bí ẩn, vào nghề nhiều năm như vậy mà rất ít người biết chuyện về đời tư của anh ấy. Anh ấy cũng không có tật xấu hay scandal gì, tin tức về anh ấy chỉ toàn tích cực, khen ngợi thôi, có thể nói là trong sạch trong giới giải trí. Nhưng mà dạo này có tin đồn, anh ấy là một đôi với Sicily, hơn nữa đã quen nhau nhiều năm rồi, không biết có phải thật không. Mà dáng của Sicily đẹp thật đấy, nếu tớ cũng có vóc dáng như vậy thì tốt rồi.” Vu Hiểu Huyên là gương mặt mới, vốn cô ấy đã rất quan tâm tới tin tức về giới giải trí rồi, bây giờ lại gia nhập vào giới này nên càng biết rõ hơn, có thể nói là nắm rõ trong lòng bàn tay. Thẩm Thanh Lan im lặng nghe, trong lòng đã có tính toán riêng. “Đúng rồi Thanh Lan, tớ viết xong luận văn tốt nghiệp rồi, hôm nào đem qua cho cậu xem lại giúp nhé, tớ sợ viết sai chỗ nào đó.” Thẩm Thanh Lan đáp được, nhìn Phương Đồng: “Luận văn của cậu viết xong rồi sao?” “Viết xong rồi, chờ giao cho giáo viên hướng dẫn là được, nhưng chỗ phiên dịch còn chút vấn đề, cậu giúp tớ xem thử được không?” “Được thôi, hai cậu cứ gửi luận văn qua mail cho tớ.” Ăn cơm xong, ba người đến quầy bar dưới tầng ngồi. Khí chất của cả ba tuy khác nhau, nhưng đều trông rất xinh đẹp, hiển nhiên đã thu hút rất nhiều ánh mắt, nhưng khí chất “cấm người sống lại gần” trên người Thẩm Thanh Lan khiến không một ai dám tới quấy rầy. Người có thể đến đây thì cũng phải là gia đình có điều kiện không tồi, ít nhiều cũng là kẻ có tiền. Đương nhiên mấy kẻ nhà giàu cũng biết Thẩm Thanh Lan, người ta đang đi với bạn, tất nhiên họ cũng sẽ không bất lịch sự mà đến quấy rầy. “Thanh Lan, đi với cậu vẫn là tốt nhất, yên tĩnh.” Vu Hiểu Huyên nhìn quanh, chú ý đến ánh mắt của mọi người, che miệng cười khẽ. Cô ấy đang cầm ly nước trái cây, cũng không phải cô ấy không muốn uống rượu mà là Thẩm Thanh Lan không cho. Phương Đồng gật đầu đồng ý, ánh mắt lướt qua một nơi bỗng dừng lại: “Thanh Lan, kia có phải người chị nuôi của cậu không?” Thẩm Thanh Lan nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy Thẩm Hi Đồng đang ngồi ở quầy bar, bên cạnh có một người đàn ông, hình như hôm qua anh ta có xuất hiện trong tiệc mừng thọ của Chu lão gia. Nghe nói là cậu chủ của tập đoàn nào đó. “Ừ.” “Gần đây đường làm quan của cô ta cũng rộng mở thật, lúc nào cũng thấy tin trên báo. Không phải cô ta đang chuẩn bị cho buổi nhạc hội à, sao còn có thời gian tới đây?” Vu Hiểu Huyên đảo mắt, cô ấy thật sự không thích Thẩm Hi Đồng. Từ lần trước gặp ở nhà họ Trầm, cảm tình của cô ấy với Thẩm Hi Đồng đã tụt thẳng xuống số âm. Thậm chí cô ấy còn chẳng hiểu nổi, rõ ràng mẹ Sở cũng là một người dịu dàng có tình cảm, biết quan tâm tới người khác, sao lại không nhìn thấy bộ mặt thật của Thẩm Hi Đồng chứ, hơn nữa còn đối xử với cô con nuôi kia tốt hơn con ruột là Thanh Lan? Tiếng tăm của nhạc hội lần này rất lớn, cũng là lần đầu Thẩm Hi Đồng độc diễn chính. Sở Vân Dung có lòng muốn nâng đỡ cô ta, đương nhiên truyền thông cũng nể mặt. Thế là Thẩm Hi Đồng nổi lên, hơn nữa còn có người giúp đỡ, lần này cô ta không hot mới là lạ. Từ góc của Thẩm Thanh Lan nhìn sang, chỉ thấy Thẩm Hi Đồng đang nói chuyện với người đàn ông kia rất vui vẻ. Trang phục cô ta mặc hôm nay khá bình thường, không trang điểm quá nổi bật màu mè, rất phù hợp với phong cách thục nữ của cô ta. Thẩm Hi Đồng đang say mê trò chuyện với người đàn ông kia, nào có thời gian chú ý tới ba người Thẩm Thanh Lan. “Hi Đồng, cuối tuần này có một bữa tiệc, em cũng đi nhé, đều là chỗ bạn bè quen biết, anh đưa em đi làm quen vài người.” Người đàn ông ngỏ ý mời, đương nhiên Thẩm Hi Đồng sẽ không từ chối, dù sao nhạc hội cũng chưa bắt đầu, cô ta không thể đắc tội với người đàn ông này được. “Đương nhiên là được rồi, chỉ là em không biết có cần phải chuẩn bị gì không?” Thẩm Hi Đồng dịu dàng nói, rất có phong thái của thục nữ. Người đàn ông này rất thích Thẩm Hi Đồng, tuy hắn biết Thẩm Hi Đồng chỉ là con nuôi nhà họ Thẩm, nhưng hắn cũng tự hiểu thiên kim thật sự của nhà họ Thẩm không phải người hắn có thể mơ tưởng tới. Hơn nữa, Thẩm Hi Đồng cũng rất được yêu thương, là con nuôi thì đã sao. “Không cần chuẩn bị gì, em đến là được rồi, vốn chỉ là mấy người bạn tụ tập với nhau thôi, cũng không phải là ngày gì quan trọng.” Người đàn ông nói. Thẩm Hi Đồng hiểu ngay đây là buổi tụ tập của đám con ông cháu cha, lần này tham gia có thể mở rộng mối quan hệ, vậy cũng không tệ. Hai người còn đang cười nói với nhau, không hề biết mình đã bị người ta chụp ảnh. Thẩm Thanh Lan nhìn một chút rồi thu tầm nhìn, tiếp tục nói chuyện với Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên. “Chị dâu.” Giọng Hàn Dịch vang trên đầu, Thẩm Thanh Lan nhìn lên thì thấy bộ mặt yêu nghiệt của anh ta. Hàn Dịch tự nhiên ngồi xuống, trùng hợp ngồi kế bên Vu Hiểu Huyên, anh ta nhìn qua trên bàn: “Chị dâu, nếu đã tới đây sao không uống chút rượu? Muốn uống thì cứ gọi đi, tôi mời.” “Còn phải lái xe, không thể uống rượu.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Hàn Dịch vừa từ công ty đến, vốn muốn tới đây uống một ly thì được quản lý báo Thẩm Thanh Lan và bạn tới. Bạn của Thẩm Thanh Lan cũng chỉ có mấy người, vì thế Hàn Dịch vốn muốn bao phòng lại vòng tới quầy bar. “Con gái uống ít rượu mới tốt.” Hàn Dịch nói, cười như không nhìn qua Vu Hiểu Huyên đang ngồi bên cạnh. Từ lúc Hàn Dịch tới, Vu Hiểu Huyên cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Cô ấy ngồi uống nước trái cây rất chăm chú, giống như đó là thứ rượu hảo hạng nào đó vậy. Hàn Dịch buồn cười, con bé này đúng là thù dai, từ cuộc họp hằng năm vào năm ngoái, cô ấy đã không thèm ngó tới anh ta. “Chị dâu, nghe nói chị mở một quán trà?” Hàn Dịch chợt nói chuyện đứng đắn. Thẩm Thanh Lan gật đầu, quán trà của cô đã khai trương lâu rồi, đa số đều là người già đến, cũng không vì đổi chủ mà việc làm ăn bị giảm đi. Hơn nữa trước ngày khai trương, Thẩm Thanh Lan còn điều chỉnh vài chỗ trong quán trà, trang trí thanh nhã nên khách cũng nhiều hơn. Tuy cô rất ít khi xuất hiện ở quán trà, nhưng mỗi tuần vẫn đến một lần. Dù sao cũng là việc buôn bán chính của cô, vẫn nên quan tâm nhiều. “Chị dâu, gần đây công ty của tôi có mời một số khách từ nước H tới, trong đó có vài người rất thích trà đạo của chúng ta, không biết đến lúc đó có thể mượn tiệm trà của chị dâu được không?” “Được thôi, lúc đó tôi sẽ đưa số của quản lý cho anh, anh cứ liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ giúp anh sắp xếp.” Thẩm Thanh Lan đồng ý. Trước kia quán trà không có quản lý, chỉ có mỗi chủ tiệm. Quản lý này là do Thẩm Thanh Lan mới thuê, tuy chỉ mới nhận việc trong thời gian ngắn nhưng rất có năng lực, giúp cô bớt đi không ít chuyện. Hàn Dịch chưa từng đến quán trà nhưng cũng đã nghe Thẩm Quân Dục nhắc tới, cũng thuộc hàng cao cấp, không sợ bị mất mặt. “Nói này nhóc, tốt xấu gì tôi cũng là ông chủ của cô, tôi đã tới lâu như vậy mà cô cũng không chào, vậy có phải phép không?” Nói xong chuyện chính, Hàn Dịch lại nổi hứng đùa Vu Hiểu Huyên, tỏ vẻ rất nghiêm túc nói. Vu Hiểu Huyên bĩu môi, bỏ ly nước trái cây xuống: “Chào ông chủ.” Rất nghiêm túc, cũng rất không có thành ý. Hàn Dịch có hơi bất đắc dĩ, nhìn gò má gầy đi khá nhiều của Vu Hiểu Huyên, không khỏi nhớ đến gương mặt mập trẻ con lúc đầu gặp. Bây giờ lớp mỡ mũm mĩm đã chẳng còn, để lộ ra cái cằm nhọn. “Andrew sắp đến thủ đô rồi, tôi có tổ chức một bữa tiệc, cô muốn tham gia không?” Hàn Dịch hỏi. Vu Hiểu Huyên bỗng ngẩng lên, mắt sáng rỡ: “Tôi có thể tham gia ư?” Hàn Dịch nhìn đôi mắt trong suốt của cô ấy, không nhịn được mà đen cả mặt, con bé chết tiệt, đúng là mê trai mà. “Có thể.” Hàn Dịch nghiến răng thốt ra hai chữ này, đáng ra anh ta không nên hỏi mới phải. “Thanh Lan, tớ có thể dùng bữa với Andrew rồi.” Vu Hiểu Huyên vui vẻ nói. Phương Đồng không biết nói gì, chỉ nhìn Hàn Dịch, cô ấy cũng nhận ra anh ta đối xử với Vu Hiểu Huyên rất khác. Dù sao Hàn Dịch cũng không hề che giấu, chỉ là Vu Hiểu Huyên hình như không nhận ra, là do phản ứng của cô ấy quá chậm ư? Cô ấy và Thẩm Thanh Lan nhìn nhau không nói gì. * Tại Nam Thành, nhà họ Nhan. Nhan An Bang ngồi trên sô-pha, chỉ vào tài liệu trên bàn, nói với Triệu Giai Khanh đối diện: “Ký tên đi.” Triệu Giai Khanh mặt không đổi sắc, bây giờ trong nhà chỉ có hai người họ, người làm đã bị bà đuổi đi chỗ khác, con trai con gái cũng không có nhà, có lời gì muốn nói cũng tiện hơn. “Nhan An Bang, tôi có thể ký, nhưng có một số chuyện vẫn nên nói rõ với nhau. Người phụ nữ kia nói tôi cố ý đánh mất con cô ta là vì muốn trả thù cô ta đã hủy hoại gia đình tôi, tôi không muốn gánh tiếng xấu này.” Sắc mặt của Nhan An Bang rất khó coi, ánh mắt nhìn Triệu Giai Khanh đầy vẻ chán ghét: “Triệu Giai Khanh, trước đây tôi vẫn nghĩ dù bà không phải người tôi thích, nhưng ít ra bà vẫn rất lương thiện. Nhưng tôi không ngờ bà lại độc ác đến thế, lúc đó Mộc Mộc chỉ mới vài tuổi, vẫn là trẻ con, thế mà bà cũng nhẫn tâm ra tay được ư?” Nhắc lại chuyện cũ, Nhan An Bang càng giận hơn, nếu trước kia ông ta cảm thấy áy náy và hổ thẹn với Triệu Giai Khanh, thì bây giờ chỉ còn lại hối hận và chán ghét. Nếu sớm biết Triệu Giai Khanh là loại người như vậy, năm đó cho dù nhà họ Nhan có lụn bại thì ông ta cũng không kết hôn với người phụ nữ độc ác như vậy. Nếu không phải có người phụ nữ này thì ông ta và Tần Nghiên sẽ không phải xa nhau, Tần Mộc - đứa con gái của ông ta và Tần Nghiên cũng sẽ không mất tích. Như vậy Tần Nghiên sẽ không phát điên, cuối cùng còn rời khỏi ông ta. “Ông chắc chắn chuyện này là do tôi làm?” Triệu Giai Khanh rất bình tĩnh hỏi, không hề tức giận, cũng chẳng đau lòng, bây giờ bà ấy chỉ còn lại sự bình tĩnh mà thôi, tim của bà ấy đã bị người đàn ông này làm tổn thương mất rồi. Nhan An Bang không muốn nhắc tới chuyện này, đây là nỗi đau trong lòng ông ta, vĩnh viễn không thể nào khép lại được. “Thịnh Vũ và tiểu Tịch là con của nhà họ Nhan tôi, bà không thể đưa chúng nó đi được. Chuyện năm đó, nể tình Thịnh Vũ và tiểu Tịch, tôi sẽ không nói với ai. Bà ký xong thì đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, vì tiểu Tịch và Thịnh Vũ, bà cũng nên ít gặp chúng đi.” Triệu Giai Khanh cười nhạt, châm chọc: “Nhan An Bang, nếu bàn về trơ tráo thì ông giành được hạng nhất rồi đấy. Được, tôi đồng ý, chúc ông và bóng hồng của ông từ nay đầu bạc răng long, hy vọng ông vĩnh viễn đừng hối hận.” Bà ấy dứt khoát cầm bút ký tên lên giấy tờ, sau đó đặt bút xuống rồi lên lầu. Lúc xuống, bà ấy xách theo hành lý, không thèm nhìn Nhan An Bang mà lập tức rời khỏi nhà họ Nhan. Bà ấy quay lại nhìn căn nhà mình đã sống hơn hai mươi năm, mắt hơi ướt. Nhà chính của nhà họ Triệu vẫn còn nên Triệu Giai Khanh về đó, vì không có ai ở nên bụi bặm chất đầy, bà ấy xắn tay áo lên bắt đầu dọn vệ sinh. “Ba, mẹ con đâu?” Lúc Nhan Thịnh Vũ từ Thủ đô về nhà thì chỉ thấy mỗi Nhan An Bang mà không gặp mẹ mình. Nhan An Bang còn ngồi trên sô-pha, tờ giấy ly hôn đập vào mắt Nhan Thịnh Vũ, anh cầm lên nhìn, mặt tái hẳn đi. “Ba ly hôn với mẹ?” Nhan Thịnh Vũ khó tin hỏi. Nhan An Bang nhìn con trai: “Ừ.” “Vì sao? Chẳng lẽ là vì người đàn bà kia?” Nhan Thịnh Vũ đè giọng, lần trước bắt gặp ba mẹ cãi nhau, anh ta đã biết ba mình có người phụ nữ khác, nghe nói đó còn là mối tình đầu. Thậm chí hai người họ còn có con với nhau, đứa trẻ ấy còn lớn hơn anh ta mấy tháng tuổi. Chỉ là không biết vì sao đứa trẻ không còn, mà người phụ nữ kia lại biến mất. Bây giờ người phụ nữ kia đã trở lại, cho nên ba mới tình cũ khó quên, muốn tái hợp với người xưa? Ánh mắt Nhan Thịnh Vũ lên án nhìn ba mình: “Ba, không phải ba đã quên mẹ mới là vợ của ba, sống cùng ba hơn hai mươi năm, sinh con dưỡng cái cho ba. Bây giờ vì một người phụ nữ xa lạ mà ba lại ly hôn với mẹ?” Mặt Nhan An Bang tái xanh: “Đây là thái độ nói chuyện với người lớn của con đấy à? Ai dạy con như thế? Em gái con đã thế, con cũng như vậy, không biết bình thường mẹ con dạy dỗ hai đứa thế nào!” Mắt Nhan Thịnh Vũ thay đổi: “Tiểu Tịch cũng biết?” Bỗng anh ta hiểu ra: “Cho nên lần trước tiểu Tịch bỏ nhà đi là vì chuyện này?” Thảo nào! Nhan Thịnh Vũ bừng tỉnh, cũng thấy hối hận không thôi, lúc đó anh ta không nên trách Nhan Tịch bốc đồng. “Ha ha.” Nhan Thịnh Vũ cười nhạt, lạnh mặt nhìn ba mình: “Ba vì một người phụ nữ mà vứt bỏ vợ mình, ngay cả cái gia đình này cũng chẳng cần nữa, chỉ mong sau này ba đừng hối hận.” Nhan An Bang tức giận, trừng Nhan Thịnh Vũ: “Nhan Thịnh Vũ, tao là ba của mày.” “Tôi tình nguyện không có người ba như vậy.” Nhan Thịnh Vũ dứt lời liền bỏ đi, anh ta muốn đi tìm mẹ mình. Anh ta bấm số của Triệu Giai Khanh nhưng không liên lạc được. Nghĩ một lúc, anh ta bắt xe đến nhà cũ của nhà họ Triệu. “Thịnh Vũ, sao con lại tới đây?” Lúc Nhan Thịnh Vũ đến, Triệu Giai Khanh vẫn còn đang dọn dẹp nhà cửa. Nhan Thịnh Vũ nhìn mẹ mình, mở miệng nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ gọi: “Mẹ.” Triệu Giai Khanh cười hiền: “Mẹ không sao, đừng lo lắng, không phải con đang học ở trường ư, sao lại về rồi?” Nhan Thịnh Vũ nhìn mẹ mình đang miễn cưỡng cười, nhịn một lúc mới nói: “Mẹ, nếu mẹ đau lòng thì khóc đi.” “Mẹ không đau lòng.” Triệu Giai Khanh lắc đầu, bà ấy đã không còn tim để đau nữa rồi. Nhan Thịnh Vũ giúp Triệu Giai Khanh quét dọn nhà cửa. “Tiểu Tịch không sao chứ?” Triệu Giai Khanh hỏi. “Không sao, con bé vẫn ổn.” Khả năng là vẫn chưa biết chuyện ba mẹ ly hôn, nhưng Nhan Thịnh Vũ rất thương con bé, chắc con bé này đã biết chuyện lâu rồi, nhưng vẫn cứ giữ mãi trong lòng không nói ra. Mà với tính cách của con bé, chuyện này nhất định ảnh hưởng rất lớn với nó. Ngay cả anh ta cũng khó mà chấp nhận nổi, đừng nói là Nhan Tịch. “Mẹ, sau này mẹ dự tính thế nào?” Nhan Thịnh Vũ khẽ hỏi. Triệu Giai Khanh cười cười: “Có thể làm gì chứ, mẹ không còn chồng, nhưng còn con trai và con gái. Vì các con, mẹ cũng phải sống tốt, chỉ là mẹ muốn đi du lịch một thời gian, tiểu Tịch giao cho con, con bé muốn thi Đại học B, con phải giám sát nó chặt vào.” Nhan Thịnh Vũ gật đầu đồng ý. Sau khi Nhan Thịnh Vũ rời khỏi nhà, một lúc lâu sau Nhan An Bang mới tỉnh táo lại, nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn. Thật ra ông ta không có phản ứng gì nhiều, khoảng thời gian này ông ta khăng khăng nhắc chuyện ly hôn với Triệu Giai Khanh, nhưng bà ấy vẫn không đồng ý. Thậm chí ông ta đã chuẩn bị xong việc ra tòa, thế mà không ngờ bà ấy lại đột nhiên đồng ý. Ông ta day trán, còn đang do dự không biết nên nói chuyện ly hôn với Triệu Giai Khanh với người nhà thế nào cho phải. Dù chuyện Triệu Giai Khanh làm rất táng tận lương tâm, nhưng ông ta lại không thể giải thích cho Nhan Thịnh Vũ và Nhan Tịch biết. Hai đứa nó sẽ chỉ nghĩ ông ta vì Tần Nghiên đã trở lại, muốn nối lại tình xưa nên mới ly hôn với Triệu Giai Khanh mà không biết rõ sự tình. Tần Nghiên đã trở về, nhưng bà ta đã kết hôn rồi, còn có một gia đình hạnh phúc. Bà ta cũng không tới tìm ông ta, nếu không phải tình cờ gặp lại, ông ta cũng không biết bà ta đã trở về. Hơn nữa, Triệu Giai Khanh từng có lỗi với bà ta, làm chuyện quá đáng với con gái của bọn họ. Chuông điện thoại vang lên, Nhan An Bang cầm lên xem, là Tần Nghiên: “Nghiên Nghiên.” Tần Nghiên im một lúc mới dịu dàng nói: “An Bang, em biết chuyện anh muốn ly hôn với Triệu Giai Khanh rồi. Thật ra anh không cần phải làm như thế, chuyện đã lâu lắm rồi, em cũng đã nghĩ thông, đây là do em sai, coi như đó là sự trừng phạt đối với em. Anh đã có con với cô ấy, đứa bé vô tội, cũng coi như vì con, anh không thể làm vậy được.” “Hơn nữa thân phận của anh như vậy, nếu để lãnh đạo biết thì tiền đồ của anh coi như xong. Bây giờ em cũng kết hôn rồi, cuộc sống rất hạnh phúc, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi. Còn chuyện Mộc Mộc...” “Là em không chăm sóc tốt cho con bé, coi như là người làm mẹ như em nợ nó. Nếu có kiếp sau, em sẽ yêu thương con bé thật nhiều, đời này là hai mẹ con em không có duyên phận.” Nhan An Bang mù quáng nói to: “Nghiên Nghiên, em đừng nói thế, em không hề sai, đều là do anh không tốt, do anh quá nhu nhược.” Nếu trước kia ông ta dũng cảm một chút, có lẽ sẽ không tạo nên bi kịch như ngày hôm nay. “An Bang, anh đừng nói vậy, chuyện này dừng ở đây thôi, cũng đừng làm gì cho em. Lần này trở về vì đây là quê hương của em, chứ em không phải muốn phá hoại gia đình anh. Nếu sớm biết như vậy thì em đã không trở về rồi.” Bà ta nói chân thành lại càng làm Nhan An Bang hổ thẹn hơn: “Nghiên Nghiên, là anh có lỗi với em, sau này nếu em có chuyện gì thì đến tìm anh, chỉ cần giúp được thì anh nhất định sẽ cố gắng.” Ông ta không nói việc mình đã ly hôn với Triệu Giai Khanh, vì không muốn tăng thêm gánh nặng lòng cho Tần Nghiên, ông ta cảm thấy bà ta là người phụ nữ hiền lành như thế. Cúp điện thoại, Nhan An Bang nhìn tờ giấy ly hôn, chút cảm khái còn sót lại đã biến mất tăm. Tần Nghiên nhìn cuộc gọi điện thoại kết thúc, khóe môi nhếch lên nụ cười khẽ. “Đang nghĩ gì mà vui vậy?” Người đàn ông ôm lấy bà từ phía sau, dịu dàng hỏi bên tai. Tần Nghiên dịu dàng cười, hôn lên mặt người đàn ông: “Chồng, anh về rồi à. Em vừa gọi điện nói chuyện dăm ba câu với bạn, tối nay anh muốn ăn gì, để em làm.” Người đàn ông trong tầm năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Tần Nghiên lại đầy sự cưng chiều, có thể thấy là rất thích Tần Nghiên. Tần Nghiên mặc đồ ngủ hai dây, từ góc nhìn của người đàn ông có thể thấy một vùng da thịt trắng nõn, còn bắt gặp cặp đào đẫy đà. Mắt người đàn ông sẫm hơn, không thể không nói Tần Nghiên rất đẹp, dù đã là người phụ nữ hơn bốn mươi nhưng vẫn thướt tha yêu kiều, không chỉ bảo dưỡng gương mặt tốt mà vóc dáng bà ta vẫn giữ được như thời thiếu nữ, nếu nói bà ta chỉ mới ba mươi thì người ta cũng tin. Người đàn ông ôm lấy bà ta đi vào phòng ngủ: “Đêm nay anh chỉ muốn ăn em.” Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai Tần Nghiên, bà ta cười duyên ôm lấy cổ ông ta. * Quán bar Mị Sắc. Đã tới 10h đêm, đám Thẩm Thanh Lan cũng đang định về nhà. “Chị dâu, để tôi đưa Vu Hiểu Huyên về là được, cũng tiện đường.” Lúc đi tới cửa thì Hàn Dịch nói, nhà của anh ta cùng hướng với nhà Vu Hiểu Huyên, đúng là tiện đường thật. “Không cần đâu, tôi tự gọi xe về là được.” Vu Hiểu Huyên từ chối. Nhà Vu Hiểu Huyên ngược hướng với Thẩm Thanh Lan, Phương Đồng và Thẩm Thanh Lan lại cùng hướng. Thẩm Thanh Lan nhìn Hàn Dịch, đôi mắt hơi nheo lại: “Hiểu Huyên, buổi tối đón xe không an toàn, để Hàn Dịch đưa cậu về đi, về tới nhà thì gọi cho tớ.” “Thanh Lan, tớ bắt xe về là được rồi, không cần phiền Tổng Giám đốc Hàn đâu. Tổng Giám đốc Hàn bận trăm công nghìn việc, để anh ta đưa tớ về cũng không thích hợp lắm.” Vu Hiểu Huyên cười hì hì. Thẩm Thanh Lan liếc nhìn Hàn Dịch, cho anh ta một ánh mắt tỏ ý bó tay. Hàn Dịch cắn răng trừng Vu Hiểu Huyên, sau đó nắm lấy tay cô ấy, không quan tâm cô ấy có đồng ý hay không mà nhét thẳng vào xe. “Chị dâu yên tâm, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn.” Hàn Dịch nói xong thì lái xe đi luôn. Phương Đồng lo lắng nhìn hai người rời đi: “Thanh Lan, cậu ấy sẽ không gặp chuyện gì đấy chứ?” Hàn Dịch sẽ không làm gì Hiểu Huyên đấy chứ? Thẩm Thanh Lan khẽ lắc đầu: “Đi thôi, không sao đâu, Hàn Dịch tự có chừng mực mà.” Dù Hàn Dịch đào hoa nhưng nhân phẩm vẫn rất ổn. Phương Đồng tạm yên tâm, ngồi vào xe Thẩm Thanh Lan. “Anh tới chỗ kia thì cho tôi xuống, tôi có thể tự đón xe về.” Vu Hiểu Huyên ngồi ở ghế bên cạnh, bất đắc dĩ nói với Hàn Dịch. Cô ấy thật sự không thích ở cùng Hàn Dịch, người đàn ông này không chỉ là kẻ trăng hoa chơi bời, nhân phẩm còn cực kỳ thối tha, làm con nhà người ta lớn bụng mà không chịu trách nhiệm, có thể nói là bao nhiêu tật xấu mà cô ấy ghét thì anh ta đều có đủ. Mặt Hàn Dịch lạnh lẽo vì giọng của Vu Hiểu Huyên có vẻ ghét bỏ: “Đi với tôi làm cô khó chịu vậy à?” Vu Hiểu Huyên bất ngờ: “Sao cơ?” “Rốt cuộc là tôi đã làm gì khiến cô lại ghét tôi đến thế?” “Tôi không ghét anh, anh là ông chủ của tôi, là cơm áo gạo tiền của tôi, sao tôi dám ghét anh được.” Có chết Vu Hiểu Huyên cũng không thừa nhận, coi như là ghét thật thì cô ấy cũng đâu thể nói thẳng ra. Hàn Dịch cười nhạt: “Vu Hiểu Huyên, lúc nói những lời này, cô có thấy chột dạ không?” Đúng là có hơi chột dạ thật, Vu Hiểu Huyên thầm nghĩ. Nhưng cô ấy cũng không thể nói ra được, cô ấy từng nghe người trong công ty đồn nhau, đừng nghĩ ông chủ này dáng dấp như yêu nghiệt, nhưng lại là kẻ rất thù dai. Nếu ai đắc tội anh ta, anh ta sẽ trắng trợn gây khó khăn cho bạn, còn khiến bạn không có gì để nói, đúng là nham hiểm. Cũng may Hàn Dịch không biết suy nghĩ của Vu Hiểu Huyên, nếu không chắc sẽ bị cô ấy chọc tức đến nôn ra máu mất. Người hành xử với anh ta như vậy chỉ có mỗi cô ấy thôi, nếu anh ta thực sự thù dai thì không biết cô ấy đã bị chỉnh thành hình dạng nào rồi. “Chột dạ gì chứ, tôi nói thật mà.” Hàn Dịch cười nhạo, không vạch trần cô ấy. Nếu không chột dạ thì mắt cô ấy cứ trốn tránh làm gì. “Vu Hiểu Huyên, tôi cũng không phải cọp ăn thịt người, có thể lần nào gặp cũng đừng trốn tôi được không?” Lúc này Hàn Dịch lại có vẻ bất đắc dĩ. Bây giờ cứ mỗi lần Vu Hiểu Huyên nhìn thấy anh ta, nếu không phải né tránh thì là làm vẻ ‘tôi không muốn nói chuyện với anh, anh cũng đừng nói chuyện với tôi’. Vu Hiểu Huyên càng thấp thỏm hơn, cười khô khốc nói: “Chắc ông chủ nhìn nhầm rồi, tôi không trốn tránh anh.” Hàn Dịch liếc nhìn cô ấy: “Vu Hiểu Huyên, cô cười lên trông xấu thật đấy, đừng cười nữa.” Vu Hiểu Huyên lập tức ngưng cười, Hàn Dịch cũng không muốn thảo luận vấn đề này với cô ấy nữa, chỉ nghiêm mặt nói: “Hôm qua Linda tới tìm tôi, hy vọng có thể cho cô đóng vai nữ hai trong phim mà Andrew đóng chính, là em gái của nam chính, tôi đã đồng ý rồi.” Vu Hiểu Huyên vẫn ngơ ngác: “Anh nói tôi có thể đóng vai em gái của Andrew?” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ này của cô ấy, Hàn Dịch lại hối hận. Lúc đó anh ta không nên đồng ý mới phải, nhìn gương mặt mê trai này của cô ấy đúng là chướng mắt. “Phải.” Anh ta nghiến răng. Vu Hiểu Huyên đang vui vẻ, nhưng chợt biến sắc: “Có phải vì quan hệ với Thanh Lan nên anh mới đồng ý không?” Cô ấy biết tài nguyên của mình tốt hơn những nghệ sĩ mới rất nhiều, nhiều nghệ sĩ mới vào nghề sẽ gặp phải những chuyện gọi là quy tắc ngầm hay những chuyện hãm hại nhau, nhưng cô ấy lại không hề gặp phải. Không hẳn, thật ra cô ấy đã bị một lần rồi. Trước đây tham gia tuyển nghệ sĩ, Đường Mễ Na cũng từng bỏ thuốc vào nước trà khiến cô ấy bị mất tiếng, sau đó cũng có điều tra ra, nhưng Vu Hiểu Huyên chỉ nghĩ là quản lý của Thánh Huyên sáng suốt. Sau này cô ấy mới biết quan hệ của Hàn Dịch và Thẩm Thanh Lan, cũng tự rõ một phần là vì mình quen với Thẩm Thanh Lan. “Có quan trọng không?” Hàn Dịch hỏi cô ấy. Vu Hiểu Huyên im lặng một hồi mới nói: “Quan trọng. Tôi hy vọng có thể nhận được vai nhờ thực lực của mình chứ không phải thông qua quan hệ. Tôi không muốn bị người khác nói là dựa dẫm vào bạn bè mới có thể tồn tại trong giới này.” Ánh mắt cô ấy rất kiên định. Cô ấy biết những lời này của mình là già mồm cố cãi, nếu không có quan hệ của Thẩm Thanh Lan và Hàn Dịch, cô ấy sẽ không được làm nghệ sĩ do Linda quản lý, cũng sẽ không nhận được tài nguyên mà người khác hâm mộ. Cô ấy đã từng nghe người ta đồn đại sau lưng rất nhiều, rằng cô ấy nổi lên là nhờ Hàn Dịch, có quy tắc ngầm với anh ta. Cô ấy chưa từng nói những lời này với ai, nhưng không có nghĩa là trong lòng chưa từng nghĩ đến. Cô ấy cố gắng như vậy cũng vì muốn chứng minh cho người khác thấy cô ấy tuy có quan hệ, nhưng cũng có thực lực. Hàn Dịch cũng nghiêm túc: “Vu Hiểu Huyên, quan hệ cũng được xem là một phần của thực lực. Cô có thể nhận được tài nguyên tốt là bản lĩnh của cô, cũng là một sự khẳng định với thực lực của cô.” Anh ta không phủ nhận việc nhận vai lần này là vì quan hệ nên mới tới lượt Vu Hiểu Huyên. “Tôi không muốn lúc nào cũng bị người khác nói mình nhờ có hậu thuẫn.” Vẻ mặt Vu Hiểu Huyên bỗng suy sụp. Hàn Dịch chưa từng thấy cô ấy như vậy. Từ trước đến nay, Vu Hiểu Huyên đều tỏ ra mạnh mẽ như rồng như hổ, dù có quát, có cắn anh ta, hoặc thậm chí là không thèm nhìn anh ta lấy một cái, nhưng mỗi lần như vậy đều là dáng vẻ cô ấy tức giận. Hàn Dịch chợt thấy đau lòng, chậm rãi nói: “Nếu đã thế thì cô càng phải cố gắng hơn, tập trung vào mỗi một cơ hội của mình để cho người khác biết cô rất xuất sắc, những tài nguyên đó không phải dễ có được.” Lần đầu tiên Vu Hiểu Huyên nhìn Hàn Dịch, vì đang đèn đỏ nên Hàn Dịch không lái xe mà quay sang, đối mặt với cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên Vu Hiểu Huyên nghĩ, thật ra Hàn Dịch cũng không đáng ghét như thế: “Hàn Dịch, tôi sẽ cố gắng.” Cô ấy cũng không nói mình sẽ không nắm lấy cơ hội lần này, cô ấy chẳng còn là thiếu nữ ngây thơ chưa trải sự đời, có thể nắm chặt cơ hội thì cô ấy sẽ cố gắng hết mình, những thứ như nhân phẩm đạo đức gì đó không phải lúc nào cũng nói ra được. Hàn Dịch cười cười: “Vu Hiểu Huyên, thật ra cô không cần xem thường mình, cô rất tốt, cố gắng hơn những người khác rất nhiều, hơn nữa cô lại dễ thích nghi. Không phải cô chỉ nghĩ là dựa vào quan hệ của tôi với chị dâu mới nhận được nhiều tài nguyên như vậy đấy chứ?” Vu Hiểu Huyên nghe thế thì ánh mắt chợt vui vẻ: “Thật sao?” Hàn Dịch thấy cô ấy đã có sức sống hơn, đôi mắt đào hoa thoáng nét cười, gật đầu: “Thật, cô thích nghi rất tốt, cũng rất coi trọng tương lai của mình. Trước đây, tôi giao cô cho Linda là vì ngọc tốt cần một nhà điêu khắc tài ba mới có thể tỏa sáng. Những chuyện cô gặp phải trên con đường này chắc chắn nhiều hơn người khác, vì vậy cô càng phải cố gắng hơn họ rất nhiều.” Tuy tôi có thể bảo vệ em chu đáo, nhưng không thể cố gắng thay em, cho nên Vu Hiểu Huyên à, người mà em có thể dựa vào thật ra em chỉ có thể là bản thân em thôi. Vu Hiểu Huyên trịnh trọng lạ thường, gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, vì Thanh Lan và vì chị Linda.” Hàn Dịch đen mặt, vì Thẩm Thanh Lan và Linda, vậy còn anh ta thì sao, mấy lời cổ vũ ban nãy đều vứt cho chó hết rồi đúng không? “Hừ.” Hàn Dịch quay đầu hừ lạnh, anh ta không muốn nói chuyện với Vu Hiểu Huyên nữa, anh ta sợ mình sẽ bóp chết cô ấy mất. Vu Hiểu Huyên khó hiểu nhìn Hàn Dịch, người ta nói phụ nữ trở mặt nhanh như chớp, nhưng cô ấy thấy đàn ông cũng nhiều mặt lắm, nhất là cái tên này, y như tới tháng vậy. Sau đó, cả đoạn đường hai người đều không nói chuyện. Lúc đến nơi, Vu Hiểu Huyên mở cửa đi xuống, cô ấy nhìn Hàn Dịch đang im lặng, do dự một chút rồi nói: “Hàn Dịch, cảm ơn anh đã đưa tôi về. Còn nữa, lái xe cẩn thận nhé.” Hàn Dịch không trả lời, nhưng sắc mặt cũng tươi hơn, khóe môi anh ta khẽ cong lên. Hàn Dịch cúi đầu nhìn ngực mình, cười cười: Hàn Dịch à Hàn Dịch, không ngờ cũng có một ngày tim mày cũng rơi vào tay người khác, lại còn là một cô nhóc nữa chứ. Tâm trạng Hàn Dịch rất tốt, lái xe về nhà chính của nhà họ Dịch. Chỉ là vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng khách, anh ta dừng chân, nụ cười trên mặt đanh lại. “Ồ, hơn nửa đêm còn chưa ngủ mà còn ở đây mở party à?” Hàn Dịch tay cầm móc chìa khóa, đưa qua đưa lại, cộng thêm nụ cười thờ ơ, trông y hệt một gã công tử bột. Hàn Chính Sơn thấy thế thì tức giận: “Trễ thế này mới về, mày lêu lổng ở đâu vậy?” “Ông đã nói tôi đi lêu lổng thì đương nhiên là đến những nơi không tốt đẹp gì rồi. Mà bây giờ mới hơn 11h, ông cũng chưa ngủ đấy thôi. Sao nào? Ôm cô vợ trẻ của mình, định đóng phim người lớn trong phòng khách à? Ha ha ha, vậy ông nên chú ý chút, già rồi thì nhẫn nhịn chút đi, lỡ như chơi bời quá tay mà đi đời thì cả Thủ đô này sẽ cười cho thối mặt đấy. Đến lúc đó liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn có bò dậy thì tôi cũng không cầu xin giúp ông được đâu.” Hàn Chính Sơn tái mặt, trừng Hàn Dịch: “Hỗn xược, thằng nghịch tử này, đây là thái độ nói chuyện với ba của mày đấy à? Giáo dưỡng của mày cho chó ăn hết rồi đúng không?” Hàn Dịch cười: “Giáo dưỡng của tôi? Ông không dạy thì sao tôi có giáo dưỡng, ông nên tự hỏi lại bản thân mình đi.” Một người phụ nữ ngồi trên sô-pha, trông tầm hai bảy hai tám tuổi nhưng thật ra đã hơn ba mười, chỉ là do chăm sóc tốt nên nhìn còn rất trẻ. Lúc này cô ta trông rất lúng túng, cô ta là vợ hai của Hàn Chính Sơn. Hàn Chính Sơn bị Hàn Dịch chọc tức, ngực phập phồng, Hạ Phỉ vội vuốt ngực cho ông ta: “Được rồi, đừng giận mà. Đâu phải anh không biết tính của nó.” Sau đó, cô ta nhìn Hàn Dịch, giọng điệu rất chân thành: “Hàn Dịch, con cũng đừng mỗi lần về nhà lại chọc tức ba mình chứ, sức khỏe ông ấy không tốt, không chịu nổi kích thích của con đâu.” Cô ta nói bóng gió, xém chút nữa là chửi thẳng Hàn Dịch bất hiếu. Hàn Dịch lạnh mặt nhìn ả: “Bà lấy thân phận gì mà nói lời này?” “Thân phận gì, bà ấy là vợ của tao, tao là ba mày, mày nói xem bà ấy có thân phận gì mà nói những lời này? Dù không phải là mẹ ruột của mày thì mày cũng phải gọi một tiếng dì, không ai dạy mày cách kính trọng với người lớn à?” Hàn Chính Sơn tức giận, trợn mắt nhìn Hàn Dịch, rất bất mãn trước thái độ của anh ta với Hạ Phỉ. Hàn Dịch cười nhạt, đôi mắt hoa đào sáng quắt: “Tôi chỉ muốn hỏi là “dì” này có phải chỉ lớn hơn tôi có năm tuổi không?” Chỉ một câu cũng đủ khiến hai người đang ngồi biến sắc.
Bình luận facebook